• 3,929

Chương 316: Sự khó xử của sầm uất nhiên


Cả tối hôm ấy Tống Tử Văn đều trong trạng thái hốt hoảng, nhớ lại lúc chia tay, cô bé ấy ôm lấy cánh tay anh ta,
Tôi biết anh làm việc ở thủ đô, sau này phải thường xuyên tới Tân Thị đấy nhé, yêu xa nói chung cũng không tốt lắm. Nếu anh bận thì lúc nào nghỉ, tôi sẽ tới đó thăm anh.


Nói xong cô liền đi luôn, căn bản không cho anh ta cơ hội phản bác.

Thế nên, trợ lý Tống của chúng ta cứ mơ mơ hồ hồ bị người ta yêu như thế. Lúc trở lại khách sạn, nằm lên giường, anh ta nghĩ không biết cô gái đó thật sự quá ngây thơ hay ngụy trang quá tốt nữa?

Sự nhạy bén của chính khách mách bảo anh ta rằng, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, có điều không đúng ở đâu thì anh ta lại không thể nói rõ được.

Trong lúc đang vô cùng trầm tư thì điện thoại đổ chuông.


Mẹ, muộn thế này rồi, sao mẹ còn chưa ngủ?



Còn còn chưa báo cáo với mẹ tình hình chiến đấu thế nào, sao mẹ có thể ngủ được chứ?
Quý bà Bàng đang nằm trên giường đắp mặt nạ.


Tình hình chiến đấu? Mẹ, mẹ có thể đừng gây thêm phiền được không ạ?



Con là đồ vô lương tâm, mẹ làm nhiều như thế hóa ra chỉ là gây thêm phiền phức thôi à? Nói đi, có cảm tưởng gì về cuộc hẹn hò tối nay? Còn nữa, con cảm thấy Dao Dao thế nào?


Tống Tử Văn nhất thời không biết nói gì.


Con trai ngốc, nói gì đi chứ!



Cứ thế đi đã...



Cứ thế? Thế nào cơ?



Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.



Ồ, còn ngượng ngùng với mẹ nữa cơ đấy, được, thế mẹ hỏi đổi cách hỏi vậy. Đầu tiên, con cảm thấy diện mạo của Dao Dao thế nào?



Rất... đáng yêu.


Quý bà Bàng nhấp môi cười trộm:
Tính cách thì sao?



Hoạt bát, lạc quan.



Con có chán ghét con bé không?



... Không thể nói.



Thích con bé?



Mẹ, con cúp máy đây.



OK, bỏ qua vấn đề này. Vậy lúc con ở bên cạnh nó có cảm thấy mất tự nhiên gì không?



Không ạ.



Con thấy chưa, này chẳng phải chứng tỏ hai đứa rất thích hợp sao?


Tống Tử Văn nhíu mày:
Mẹ, mẹ đừng có vội quyết định, con sẽ không đồng ý đâu.



Cái thằng bé này... Dao Dao có điểm nào không tốt chứ hả? Bề ngoài xuất sắc, gia giáo tốt, quan trọng nhất là tính cách hoạt bát, là người dễ tạo niềm vui trong gia đình.



Cô ấy còn nhỏ...



Nhỏ thì có gì không tốt chứ hả? Tâm tư đơn thuần, không nhiều trò linh tinh, mẹ đây chỉ sợ con lại cưới một kẻ tâm cao vời vợi về nhà, giống như Liêu...
Đột nhiên im bặt, sau một lúc lâu lại khẽ thở dài một tiếng,
Mẹ biết con không dễ chịu, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, sự sát phạt quả quyết trong quan trường của con chạy đi đâu hết rồi hả? Nhà còn không quét được thì lấy gì quét thiên hạ chứ? Không có một gia đình an ổn, con định đi tiếp như thế nào đây? Mẹ nói cái này không phải ép uổng gì con, con cứ suy nghĩ cho thật kỹ.


Tống Tử Văn buông điện thoại ra, đứng ở cửa sổ sát đất. Ánh đèn thành phố rực rỡ ở phía xa. Cũng chỉ có giờ phút này, anh ta mới cảm giác được bản thân mình nhỏ bé.

...

Bị thăm hỏi tương tự còn có Nhiễm Dao.


Con gái ngoan, mau nói cho mẹ biết đi, con và thằng nhóc Tống gia kia gặp nhau thế nào rồi?


Tiểu Công Trúa ngồi xếp bằng trên sofa, há miệng cắn một miếng táo:
Vô cùng vui vẻ.



Nói thế là, con... ưng ý rồi hả?



Mẹ, mẹ biết đấy, có trai đẹp nào mà con không ưng đâu chứ?



...


Ngày thứ hai, là ngày quay trở lại trường học.

Đàm Hi tiễn Lục Chinh đi rồi liền quay về ký túc xá.

Hàn Sóc mặc đồ ngủ chơi game, hai mắt thâm sì như gấu trúc, quả thực thảm không nỡ nhìn:
Ồ, về rồi đấy à? Có phải eo lại đau, lưng lại mỏi, chân lại rút gân không?


Đàm Hi trợn trừng mắt với cô nàng:
Cậu là cái đồ háo sắc.



Hừ, tớ không tin, hai ngày này cậu chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm với người đàn ông của cậu thôi.



Thôi cút đi đi!



He he... Nhớ rõ phải mang áo mưa đấy nhé, tạo ra mạng người là không ổn tí nào đâu~



Mạng người á? Mạng ai thế?
Tiểu Công Trúa kéo cái vali màu hồng nhạt đi vào cửa, khuôn mặt đỏ ửng non mềm tới mức có thể véo ra nước.

Đàm Hi lập tức lại gần, nhân cơ hội sờ mó một phen, xúc cảm khá tốt, thuận miệng hỏi chuyện xem mặt. Không ngờ, Tiểu Công Trúa lại đáp với vẻ mặt thẹn thùng:
Anh ấy... khá được.



Được ở điểm nào?
Đàn ông nhiều tuổi như thế, lại còn từng ly hôn, trong mắt Đàm Hi chẳng khác nào bã đậu cả.


Đẹp trai lắm!



...


Giữa trưa, ba người ra ngoài kiếm ăn. Sau đó về lại ký túc xá ngủ trưa, đến bốn giờ chiều mà vẫn chưa thấy An An trở lại.

Đàm Hi đang định gọi điện thoại hỏi thì cô nàng đã gọi tới trước rồi.


Hi Hi, tớ đây.
Là giọng của An An.


Cậu không sao chứ?



Bị cảm một chút, đã xin nghỉ ở chỗ Chủ nhiệm rồi, chắc phải nghỉ mấy ngày mới quay về trường được.



Ừ, tớ biết rồi, cậu nghỉ đi cho khỏe.



Tạm biệt.



Bái bai.


Đàm Hi ngồi bật dậy khỏi giường, Tiểu Công Trúa và Hàn Sóc đều đang thức.


Có chuyện gì thế?



An An bị ốm, mấy ngày nữa mới quay lại.



Có nặng lắm không?



Bị cảm thôi.


Tối, Hàn Sóc ra ngoài ăn khuya với đám bạn trong ban nhạc. Đàm Hi vừa mới mở được máy tính ra thì Cố Hoài Sâm liền gọi điện thoại tới.


Hi~



Tôi là Cố Hoài Sâm đây.



Biết mà!



Đề nghị của tôi, em đã nghĩ tới đâu rồi?



Đề nghị? Đề nghị nào cơ?
Cô bấm vào giao diện trò chơi, dùng cổ kẹp điện thoại.

Đối phương dường như nghe ra vẻ chẳng thèm để ý của cô thì cố tình cao giọng lên:
Làm bạn gái của tôi.



Nhưng tôi đã là bạn gái của người khác rồi mà!



...


Đàm Hi lập tức cúp máy.

Cố Hoài Sâm siết chặt điện thoại, hơi thở cuồn cuộn, suýt chút nữa không nhịn được mà ném điện thoại lên vách tường.

Ngày hôm sau, Đàm Hi lên lớp của thầy Phạm, rõ ràng cảm nhận được không khí trong lớp có vẻ hơi quỷ dị.


Này, các cậu nghe nói gì chưa? Cô Hề xin từ chức rồi đấy.



Thật hay đùa thế?



Đã truyền khắp trường từ hôm qua rồi, lừa cậu làm gì?



Tại sao cô ấy lại từ chức chứ? Được là trợ giảng của giáo sư Phạm là cơ hội mà bao nhiêu người mong còn chẳng được, quá lãng phí.



Nói không chừng người ta có đường ra khác càng tốt hơn thì sao?



Cũng đúng...


Khóe môi Đàm Hi nhếch lên, xem ra bản lĩnh của Lâm Thuần cũng không nhỏ, cũng rất tàn nhẫn. Lại có thể ép cho người đẹp rắn rết Hề Đình phải lui lại, sức chiến đấu không phải mạnh bình thường đâu.


Giờ thấy vui chưa?
Hàn Sóc chớp mắt với cô mấy cái.

Đàm Hi cười, ý tứ thâm sâu:
Cũng bình thường thôi.


Đặc quyền đã hết, Đàm Hi cùng mọi người nộp bài tập về nhà mới vẽ tối qua lên. Phạm Trung Dương kinh ngạcnhìn cô. Hóa ra ông giáo già này đã quen với việc cô không nộp bài tập, sớm biết như vậy thì cô chẳng thức đêm thức hôm làm gì nữa!

Sau khi giải quyết vấn đề ăn uống ở căng tin xong, Đàm Hi bảo Hàn Sóc và Tiểu Công Trúa về trước,
Tớ còn có chút việc.


Sau đó đi tới khu ký túc xá của năm ba:
Cháu tìm Thời Nguyệt.


Không chờ dì quản lý ký túc xá lên tiếng thì bả vai Đàm Hi đã bị vỗ một cái:
Tìm chị à?


Đàm Hi xoay người, đúng là Thời Nguyệt, có lẽ cũng vừa mới ăn xong và trở về.


Đúng thế, tìm chị.



Đi thôi, ra sân vận động dạo một vòng chứ?


Đàm Hi gật đầu:
Được.
Lại nói, Thời Cảnh là anh họ của cô, Thời Nguyệt là chị họ của cô, đáng tiếc cô không còn là Viêm Hề kiếp trước nữa, cho dù có gặp cũng chẳng có cách nào nhận nhau được.


Tìm chị có việc gì thế?


Đàm Hi lấy từ trong túi ra một cái thẻ màu bạc:
Anh chị bảo em đưa cho chị.



Hả?
Mãi một hồi sau Thời Nguyệt vẫn chưa phản ứng lại được,
Em nói là anh của chị á?



Ừm.



Hai người biết nhau à?


Đàm Hi gật đầu.


Vậy cảm ơn em nhé!



Vốn dĩ phải đưa cho chị từ hồi thi chung kết cuộc thi Bắc Cực Quang rồi, nhưng vì nhiều việc quá nên em quên mất, vì thế...



Không sao đâu! Đi thôi, chị mời em uống nước ngọt.


Nhìn gương mặt tươi cười cởi mở của Thời Nguyệt, Đàm Hi cũng cười,
Được ạ!


Hai người cùng nhau đi về phía cổng trường.


Chị muốn uống sữa dừa, em thì sao?
Thời Nguyệt hỏi cô.


Nước ép kiwi.



Em thích uống đồ chua à?



Cũng bình thường ạ!



Sao em lại biết anh trai chị thế? Anh ấy tới Tân Thị à?



Anh ấy và bạn trai em quen nhau, lần trước có tới đây.



Bạn trai em cũng tham gia quân ngũ à?


Đàm Hi gật đầu. Đúng là trước kia Chày Gỗ nhà cô từng đi bộ đội mà.

Thời Nguyệt đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt đầy sùng bái:
Em quá vĩ đại!



Sao ạ?



Mỗi người phụ nữ yêu lính đều có một trái tim rất mạnh mẽ.


Khóe miệng Đàm Hi co giật.

Hai người lại tán gẫu một hồi lâu, lúc tách ra, Thời Nguyệt còn mời cô cuối tuần tới nhà cô ấy làm khách.


Không cần đâu ạ!



Đừng có vội từ chối thế chứ, thực ra cũng không tính là nhà chị đâu. Bà nội chị dạy ở đại học T, trường học có phân cho bà một chung cư nhỏ, bình thường chị hay sang đó ăn ké cơm của bà, ở cách trường không xa lắm đâu. Hơn nữa, bà nội chị nấu ăn ngon lắm, đảm bảo em ăn một bữa rồi còn muốn ăn bữa nữa.


Mặt mày Đàm Hi khẽ động,
Nếu đã vậy thì em không khách khí nữa.



Sáng thứ bảy tuần này, gặp nhau ở dưới ký túc xá năm ba nhé!



OK.


Đó là bà ngoại của cô đấy...

Buổi tối, đang định chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì Đàm Hi lại nhận được điện thoại của Sầm Uất Nhiên.


Hi Hi, lâu rồi không gặp.


Đúng là lâu rồi không gặp thật, trong khoảng thời gian này, cô chẳng nhận được cuộc điện thoại nào của Sầm Uất Nhiên, ngay cả cuộc gọi từ Ân Hoán cũng rất ít. Thấy sòng bạc vẫn cứ vận hành như bình thường, tiền vẫn liên tục đổ về tài khoản, Đàm Hi cũng không muốn quản chuyện của đôi vợ chồng trẻ này, thế nên cũng không chủ động gọi điện hỏi han gì.

Hơn nữa, với lập trường của cô cũng chẳng thể làm gì được. Mấy năm nay, sự ẩn nhẫn và những áp lực của Sầm Uất Nhiên vẫn luôn kề bên bờ bùng nổ, Ân Hoán lại không biết hạ mình, chủ nghĩa đàn ông quá mạnh, hai người đều là người có tính tình bướng bỉnh không chịu thua ai, không cãi nhau mới là lạ đấy.

Một tháng trước, Sầm Uất Nhiên tới Thượng Hải tiếp quản sản nghiệp Sầm Chấn Đông để lại cho cô. Ân Hoán ở lại thủ đô, quan hệ của hai người vẫn luôn giằng co như thế.


Vụ kiện giữa chị và Sầm gia thế nào rồi?



Đối phương chủ động rút đơn kiện rồi.



Rút đơn kiện à?
Cái này không giống với phong cách của Sầm Đóa Nhi lắm, trừ phi có người tạo áp lực.


Ừ, là Giang Dự ra tay giúp.



Vậy chị định tiếp theo sẽ làm thế nào nữa?



Chắc là sẽ ở lại Thượng Hải, tiếp nhận sản nghiệp bên này một cách toàn diện.



Bận đến thế sao?



Không có cách nào cả, đã đi tới nước này rồi, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.


Đàm Hi nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng điệu của cô ấy, đây cũng là một cô gái số vất vả:
Vậy Ân Hoán...



Chị đã nói với anh ấy, bảo anh ấy tới Thượng Hải.



Bị từ chối hả?



Đúng thế... Anh ấy không phải trai bao, không muốn ăn cơm mềm của chị.
Khó nén được sự tự giễu.

Đàm Hi cắn răng, không nhịn được thầm mắng
Ngu xuẩn
. Cô thừa nhận, Ân Hoán là người cũng có chút bản lĩnh, nhưng cũng là người tâm cao khí ngạo. Hiện giờ Sầm Uất Nhiên lại thừa kế gia sản lớn như vậy, bước hẳn vào hàng ngũ phú bà, với lòng tự trọng của hắn mà tiếp thu chuyện này mới là lạ đấy.


Thế nên, chị định như thế nào?


Đầu bên kia im lặng một hồi lâu:
Hi Hi, em nói giờ chị phải làm sao đây? Còn có thể làm được gì chứ? Gây gổ với Sầm gia tới mức này rồi, thậm chí còn kiện nhau ra tòa nữa, trở thành câu chuyện phiếm của người ta lúc trà dư tửu hậu. Chị không còn đường lui nữa. Cho dù trả lại gia sản, đối phương cũng sẽ không cảm ơn chị, ngược lại còn đuổi tận giết tuyệt. Chị mà lùi lại một bước thôi là có thể rơi vào vực sâu vạn trượng.



Đừng làm bậy, hiện tại chị đã leo lên lưng cọp thì khó mà xuống được, ý nghĩ không thực tế kiểu như trả lại tài sản, chị tốt nhất nên sớm quên đi.



Thế nên, chị nhất định phải ở lại Thượng Hải, nhưng mà chỗ Ân Hoán...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nàng Dâu Cực Phẩm.