• 80

9


Số từ: 3364
Tác giả: Cát Thảo
BachvietBooks phát hành
NXB Văn Học
V
ề chiều trời trở lạnh. Kéo kín mít áo khăn, lúc này cả người tôi chỉ hở ra đôi mắt. Ninh định đưa tôi ra bến xe bus nhưng tôi từ chối bởi không muốn cậu ấy bị chị Thư trách.
• Không đưa cậu về được, ngại quá! – Ninh nói.
• Có gì mà ngại. Cậu vào làm đi.
Tôi đi hẳn thì Ninh mới quay vào quán. Quán café gần trường tôi nhưng lại cách nhà tôi khá xa. Vì kì nghỉ tôi về nhà nên tôi chỉ làm ca sáng và ca chiều, may là chị Thư giờ cũng đã cởi mở hơn với tôi. Đến bến xe bus, tôi đang đứng run lập cập vì rét thì một chiếc xe quen thuộc dừng ngay trước mặt. Vũ mở cửa và gọi tôi lên xe.
• Sao anh bảo chờ ở gần nhà? – Tôi hỏi.
• Anh ở gần quán café từ lúc nãy, thấy em đi một mình anh mới qua đón em, chứ không thì không dám đâu.
• Sao thế?
• Chuyện dài lắm, có người theo dõi anh và em nên không thể để họ phát hiện chúng ta gặp nhau.
Vũ nói với vẻ hoàn toàn nghiêm túc khiến tôi lo lắng. Có phải anh ấy đã điều tra ra điều gì hay không?
Vũ lái xe không quá nhanh, suốt đường về anh gấp gáp kể tôi nghe những điều anh biết. Đôi lúc, anh dừng lại câu chuyện để nhìn vào kính chiếu hậu xem có ai theo dõi chúng tôi không. Mọi chuyện đã trở nên rắc rối hơn tôi nghĩ. Tôi chỉ biết dính chặt vào ghế và tiếp nhận những gì Vũ nói. Anh, cũng chỉ như tôi, là kẻ đào bới sự thật.
– Thời gian tới anh sẽ đi Cao Phong, có thể sẽ tìm ra điều gì đó. Ở một mình em phải cẩn thận, nhớ giữ gìn sức khoẻ và với cậu bạn làm cùng quán café, anh nghĩ cậu ấy không đơn giản đâu. – Vũ dặn tôi trước khi dừng xe. – À, nhớ xoá tin nhắn hôm nay của anh nữa.
Tôi xoá tin nhắn của anh trước khi xuống xe. Tôi đi nhanh về nhà với mong muốn có một nơi tĩnh lặng để sắp xếp tất cả thông tin đang nhảy loạn xạ trong đầu. Mải đi mà tôi không thấy có một chiếc xe tiến tới phía mình với tốc độ khá nhanh. Đến khi định thần được, tôi tránh qua một bên. Chiếc xe vẫn lao về và đâm thẳng về phía tôi, khi ấy tôi chỉ còn ý thức được bụng và đầu rất đau, sau đó thì tôi không còn nhớ gì.
Khi tỉnh lại, tôi thấy đầu hơi nhức và khó chịu, cố cử động mi mắt một hồi thì đôi mắt ấy mới lười biếng mở khẽ. Ninh đang ngồi cạnh giường nhìn tôi đầy lo lắng.
– Cậu tỉnh rồi à? Có đau lắm không?
– Ư… đỡ tớ ngồi dậy.
Ninh làm theo lời tôi. Đến lúc này thì tôi hoàn toàn xác định được tình cảnh của mình. Đầu tôi được băng một lớp mỏng, bụng tôi khá đau nhưng không bị băng bó, chân tay đều không sao. Ngồi được một lúc tôi tự trườn mình nằm xuống. Ở tư thế ngồi, bụng tôi không thoải mái cho lắm.
• Sao cậu lại ở đây vậy? – Tôi hỏi.
• Lúc chiều tớ đang làm thì có người gọi điện cho tớ từ điện thoại của cậu báo rằng cậu bị xe đâm. Lúc đấy tớ bắt taxi đến đó và đưa cậu vào viện luôn. Đầu cậu bị đập vào vệ đường nên chảy máu nhưng bác sỹ nói chụp X – quang không có vấn đề gì. Ở bụng thì cũng không nghiêm trọng, chỉ va chạm phần mềm chứ không sao. Nghỉ ngơi vài ngày là hết đau thôi.
• Tại tớ không cẩn thận. Thế tớ xuất viện được không? – Tôi hỏi Ninh
• Muộn rồi lạnh, cậu ở đây một tối. Mai làm thủ tục xuất viện cũng được. Cậu có đói không, tớ lấy cháo cho cậu ăn nhé!
Tôi gật đầu, rồi lại hỏi Ninh. – Cái xe đâm tớ, nó đâu?
– Chạy rồi! – Ninh nói giọng bực tức – Tớ mà tóm được nó tớ…
Tôi không nói gì thêm. Tôi e sợ những gì Vũ nói là đúng. Có lẽ đã có người theo dõi hai chúng tôi.
Tôi khá đau và mệt nên ăn không hết nửa bát cháo. Ninh sốt ruột nhìn tôi. Biết là cậu ấy rất lo lắng cho mình, nhưng chính tôi, giờ cũng lo lắng cho tôi, bởi tôi là kẻ hoàn toàn cô độc. Tai nạn hôm nay không phải là sự vô ý, có thể đó là một lời cảnh cáo. Điều khiến tôi sợ hãi bây giờ không phải là hậu quả của việc đào bới sự thật sẽ ra sao, mà tôi e ngại tôi không đủ sức để đi được đến tận cùng gốc rễ của nó.
Sáng hôm sau, Ninh làm thủ tục xuất viện, nhận thuốc rồi đưa tôi về nhà. Cậu ấy chuẩn bị sẵn cho tôi hai nồi cháo là bữa chiều và bữa tối rồi mới đi làm.
Ninh đi rồi tôi thẫn thờ nhìn sang nhà đối diện.

Em không sao chứ, cứ ở nhà nghỉ ngơi đến khi nào khỏi hẳn thì đi làmh nhé.
Nhận được tin nhắn của chị Thư tôi thầm cảm ơn Ninh vì sự chu đáo của cậu ấy, có lẽ Ninh đã đến quán và xin phép nghỉ giúp tôi. Đáng lẽ ra chị ấy nên biết từ lúc Ninh đưa tôi đến bệnh viện mới đúng chứ nhỉ? Tôi thở dài, có lẽ muộn chị ấy ngại hỏi. Tính chị ấy vẫn vậy.
Tôi nằm trên giường lắp ráp lại những điều mà Vũ nói hôm qua. Tôi không nghĩ là Vũ lại dễ dàng đón nhận sự thật về thân phận mình đến vậy. Khi anh nói cho tôi nghe sự thực, tôi cảm nhận được anh không còn nghĩ mình là con của ai, mà anh tiếp nhận mọi thứ với trực quan của một nhà báo. Và tôi biết, anh sẽ theo đuổi sự thật đến cùng.
Số phận như được sắp đặt cho chúng tôi vậy. Tôi viết những câu chuyện cho mình, có nhân vật là tôi, là anh, là Ninh và tất cả mọi điều tôi đón nhận. Còn anh, anh dường như học báo để biết được sự thật về cuộc đời mình.

Lần em đến nhà anh đấy, tối hôm đấy bố mẹ anh đã cãi nhau, có nhắc đến em, mẹ em, cả hai người khác là L.S.Trí và T.H.Phúc. Anh nghĩ họ đều là người lớn nên chỉ còn em là người anh có thể tiếp cận. Thú thật ban đầu anh đã không thật sự thích em, có chút hiếu kỳ nhưng chưa phải là… em hiểu đấy.
Rồi sau đó anh trong một giờ học, thầy giáo anh có vô tình nhắc đến một bài báo về T.H.Châu, ban đầu anh ngờ ngợ, nhưng sau khi anh hỏi thầy giáo về sự việc khi ấy, thì anh nghĩ mọi chuyện không đơn giản như anh đã nghĩ.
Không chỉ đơn giản là anh là con của ai, mà những chuyện dang dở ngày xưa cần phải chấm dứt. Mà có khi nào em nghĩ, cái chết của mẹ em, không phải do vô tình không?

Tôi cố nhích người dậy mở máy tính nhưng bụng quá đau nên không thể ngồi được, tôi bất lực lấy điện thoại gọi cho Linh.
• Rảnh không? Qua nhà tao đi. Hôm qua bị xe đâm, đau không làm gì được, ở nhà buồn quá.
• Há? Sao thế con ranh? Sao lại bị đâm? Tao đến ngay đây. – Linh tua một tràng rồi cúp máy cái rụp.
Nửa tiếng sau Linh đã có mặt tại nhà tôi. Nhìn cô bạn bơ phờ đứng ngoài chờ tôi mở cửa khiến tôi phì cười.
• Còn cười được hả con ranh. Đâm thế nào? Đau thế nào? – Linh nhìn vết băng trên đầu tôi sốt ruột hỏi.
• Ừ, hôm qua đi đường lạnh quá, hơi bất cẩn, chắc bị thằng ranh trẻ trâu nào phóng ẩu nó đâm.
• Thế nó đâu? Có bồi thường gì không?
• Chạy rồi. Lúc đấy tao bị ngất, tỉnh dậy thì đã ở viện rồi. Vào phòng tao đi, tao chỉ nằm được thôi.
May mà có Linh đến trò chuyện với tôi. Chắc do cô bạn nói quá lên hay hốt hoảng thái quá khiến mẹ của Linh khi nghe tin tôi bị tai nạn cũng lo lắng theo. Cô bạn ngồi kể chuyện đông tây, chuyện mẹ bắt ở nhà học nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, bắt tìm bạn trai vân vân và vân vân. Được cái Linh còn có khiếu hài hước khiến những câu chuyện cô ấy kể đều khiến tôi phải bấm bụng để cười.
• Đói chưa? Ăn gì không tao làm cho, cho mày làm chuột bạch luôn.
• Thôi khỏi, sáng nay Ninh đưa tao về có nấu luôn cháo cho tao rồi, mày đun lại là được.
• Gớm, đào hoa có khác. Thế nằm im đây nhé, tao vào bếp tiếp quản thành quả của chàng đây.
Linh đi rồi tôi xem mấy cuốn sách mà cô bạn mang đến. Linh quả là tâm lý, biết tính tôi nếu ở im một chỗ mà không có máy tính hay sách truyện gì đó để đọc thì tôi sẽ không thể chịu được nên cô bạn mang mấy cuốn tiểu thuyết đến. Tôi nhìn qua có vẻ là hợp gout của tôi. Đang nằm im thì tiếng ken két ở gian ngoài khiến tôi rùng mình.
• Gì thế Linh? – Tôi hỏi với ra.
• Xong rồi đây. – Tôi chưa thấy Linh đâu mà chỉ thấy chiếc bàn gỗ ở ngoài phòng khách đã được đẩy vào trong phòng của tôi.
• Cứ nằm im đấy đi, tao tự đẩy vào được. – Linh nói.
Sau đó thì chiếc bàn được nằm đúng vị trí, ở ngay gần giường. Linh đứng dậy thở hồng hộc rồi lại phi luôn vào bếp. Chưa đầy năm phút cô bạn quay lại với hai bát cháo khá to – được đặt trên mặt thớt. Rồi Linh chạy vào bếp cất thớt và mang thêm một đĩa hoa quả. Có vẻ như cô bạn chuẩn bị mọi thứ khá chu đáo.
• Đùa, kiếm được người yêu như Ninh thì sướng. Chiều người yêu thì phải biết.
• Mày đi mà kiếm. – Tôi đùa, mà không biết hai tai mình đang đỏ dần lên.
• Mày có mà cho ý, nhìn tai mày đang đỏ lên gay gắt kia kìa.
Linh không ngừng trêu đùa tôi. Dường như cô bạn lém lỉnh ấy đã nhìn ra được điều gì đó khác biệt giữa tôi và Ninh. Ăn trưa xong tôi ngoan ngoãn uống thuốc và chẳng mấy chốc đã buồn ngủ. Linh đi về khi tôi đã ngủ say.
Khi tôi tỉnh dậy mới giữa chiều, ánh nắng ngoài kia vẫn hắt nhạt tạo màu lung linh cho tuyết. Tôi nhìn sang bên cạnh vẫn còn nguyên đĩa hoa quả được gọt cẩn thận và bọc một lớp nilon. Mấy cuốn truyện cũng được xếp gọn gàng phía đầu giường. Tôi lấy một cuốn định đọc nhưng chợt nghĩ ra sự việc dang dở ban trưa, tôi lấy máy tính đặt lên chiếc bàn rồi vừa nằm vừa nghịch máy, dù có bất tiện thì vẫn thoải mái hơn việc kê máy tính lên đùi. Tôi vào trang cá nhân của Vũ để xem một vài thứ, và thông báo cho anh ấy về việc mình bị tai nạn, có thể nguy hiểm cũng đang rình rập anh ấy.
Tôi lấy máy gọi cho Vũ, anh nghe máy, nhận thông tin và cúp máy nhanh. Sau đó anh gửi tin nhắn hỏi thăm tôi và không quên dặn tôi xoá tin nhắn và cuộc gọi trong máy.
Nằm trong chăn mà tôi thấy run rẩy, không hiểu là do trời lạnh hay bởi sợ hãi. Nếu hôm qua kẻ báo tin cho Ninh rằng tôi bị xe đâm chính là kẻ đâm tôi và nếu tôi chưa xoá tin nhắn của Vũ thì không biết mọi chuyện còn đến đâu nữa.
Tôi lạch tạch gõ vào trang web tìm kiếm vài từ khoá.
Theo những thông tin Vũ nói, tôi tìm hiểu về thân thế và cái chết của L.S.Trí. Ông ấy chết trong căn hộ của chính mình, do một vụ hoả hoạn, mọi thứ trong nhà đều cháy rụi nên không thể tìm được thủ phạm gây án. Cảnh sát đã điều tra những người thân tín của T.H.Châu nhưng không có manh mối. Họ kết luận do sơ suất, chập điện gây cháy nhà. Điều không bình thường là gia đình có ba người, nhưng chỉ có hai vợ chồng ở trong nhà, cậu con trai hai tuổi khi ấy không thấy xác nhưng lại mất tích sau vụ hoả hoạn đó.
Liệu mẹ tôi có liên quan gì đến vụ việc ghê rợn thế này. Tôi khẽ rùng mình nhớ lại gói bột trắng trong tủ quần áo và cả số tài sản ấy nữa. Số tài sản ấy đủ cho rất nhiều người sống sung sướng cả đời.
Nằm mãi cũng mỏi, tôi cố ngồi dậy rồi đi ra ngoài phòng khách rót nước uống. Đến giữa phòng khách tôi thấy cảm giác hơi lạ, có lẽ bởi chiếc bàn đã bị chuyển đi tạo nên khoảng trống. Nhìn tấm lót sàn bị xước, tôi hơi xót. Khi nào hết đau hẳn có lẽ tôi sẽ dùng tiền lương một tháng để thay toàn bộ lớp lót mới, dù sao thì cũng sắp sang năm mới. Hi vọng một thứ gì đó mới mẻ sẽ mang lại nhiều điều may mắn hơn.
Khi quay lại giường thì tôi nhận được tin nhắn của Vũ, anh nói rằng anh tìm hiểu được vài điều mới, khi về sẽ đến thăm tôi và anh cũng thuê người bí mật bảo vệ tôi. Tin nhắn của Vũ khiến tôi yên tâm hơn nhiều, ít ra là anh ấy vẫn đang an toàn. Tôi xem lại một lần tin nhắn của Vũ và xoá đi.
Cảm giác ở một mình trong khi không khoẻ thật là khó chịu. Trước kia, có lẽ mẹ cũng vậy, thậm chí còn khó chịu hơn tôi bởi chờ đón bà là cái chết, là sự rời xa tôi, rời xa Vũ – con đẻ của bà. Khi ấy mẹ đã nghĩ gì? Tôi chỉ biết trong những câu chuyện mẹ kể thì bác Đông – cha của Vũ là người mẹ yêu nhưng họ không thể đến với nhau vì họ có cuộc sống của riêng mình.
Vì sao người phụ nữ ấy lại làm vậy? Bà ấy đem Vũ đi, và chăm sóc anh ấy như con đẻ? Bà ấy có yêu thương Vũ không hay chỉ muốn trả thù mẹ tôi nên mới vậy. Bất giác, tôi sợ người đàn bà quyền lực với nụ cười lạnh buốt ấy. Tôi lại gõ từ khoá mới và tìm thông tin về bà.
Không ít bài báo giật tít với cái tên Phi Điệp – một người phụ nữ quyền lực đi lên từ ngành an ninh. Bà chính là cấp trên của L.S.Trí, người đã bắt được T.H.Châu. Ra vậy. Có thể bà ấy chính là cấp trên, mà cũng chính là một nhân vật trong đường dây buôn ma tuý ấy. Nếu như… nếu như người phụ nữ ấy là một tội phạm ma tuý, tôi không dám nghĩ kết cục dành cho tôi sẽ là gì nếu cứ đi sâu vào quá khứ thế này.
Lấy chiếc gối kê vào đầu giường, tôi ngồi dựa lưng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết rơi. Tuyết rơi liền ba hôm nay rồi. Chỉ còn hai tuần nữa là đến tết. Tết này, chắc sẽ cô đơn lắm đây. Tôi nhìn sang nhà đối diện, người đàn ông lạ mặt lại xuất hiện nhưng lần này gã không nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà tôi mà lúi húi dọn dẹp trong nhà, dù căn phòng không mấy bừa bộn.
Có vẻ như vị thế của tôi và gã đã hoán đổi cho nhau. Giờ thì tôi là người đang nhìn chằm chặp vào căn hộ ấy. Gã vừa dọn dẹp, thi thoảng lại ngước lên và thấy tôi. Gã lúng túng cúi xuống. Tay gã vụng về cầm chiếc khăn lau đi lau lại cửa kính. Tôi đoán gã là một kẻ biến thái ưa ngăn nắp gọn gàng. Khoảng mười phút thì gã lau xong ô cửa, không thiếu một centimét vuông nào cả. Sau đó, gã từ từ kéo rèm cửa lại, không cho tôi làm phiền gã thêm nữa.
Tôi thở dài, tự cười một mình, chọn bừa một cuốn tiểu thuyết và nằm đọc. Hết nằm nghiêng trái lại nghiêng phải cuối cùng tôi gấp cuốn sách lại vì tiếng kêu rột rột phát ra từ bụng. Cũng gần sáu giờ rồi. Lười biếng đặt chân xuống giường, tôi đi vào bếp. Thời gian chậm chạp trôi như kiến bò gốc đa, một ngày trôi qua thật nhàm chán.
Đến tối, ăn cháo và uống thuốc xong, tôi kéo chiếc chăn mỏng ra sofa nằm xem ti vi. Bỗng có tiếng gõ cửa khiến tôi giật mình. Ai lại đến vào lúc này nhỉ. Tôi chậm chạp đi về phía cửa, tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập.
• Ninh à? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
• Không tớ thì ai. Cậu làm gì mà nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe máy thế. Tớ cứ tưởng cậu bị làm sao. – Ninh nói như mắng tôi.
• Tớ để điện thoại trong phòng. Ở nhà một mình chán quá. Buồn chết đi được.
• Cậu còn đau nhiều không? – Ninh ân cần hỏi.
• Vẫn. Chẳng làm được gì. Cả ngày chỉ nằm thôi.
Ninh không hỏi gì thêm, cậu ấy đi vào bếp, lụi hụi ở trong đó một lúc lâu. Không cần vào trong tôi cũng biết cậu ấy đang kiểm tra nồi cháo xem tôi có ngoan ngoãn ăn hay không. Tiếng vòi nước mở xối xả, Ninh đang rửa mấy chiếc bát tôi vứt chỏng chơ ở đó. Sau đó thì đến tiếng băm băm chặt chặt.
Lại một nồi cháo mới nữa rồi.
Tôi nghĩ thầm trong đầu.
• Tớ nấu cháo thịt băm, mai đổi bữa cho cậu. Đang yếu thì chịu khó ăn cháo. Khỏi ốm rồi thì thích ăn gì tớ mời nhé.
• Cậu chu đáo quá. Linh khen cậu mãi, nói thích có người yêu như cậu.
• Linh? – Ninh ngạc nhiên hỏi tôi.
• À, bạn cùng lớp, cùng phòng của tớ, trưa nay cậu ấy qua đây.
• Xinh không? – Ninh nói – Giới thiệu cho tớ đi.
Lúc này Ninh đã đến gần tôi, đầu cúi sát xuống. Tôi cúi mặt tránh đi. Ai mà biết được cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo. Cậu ấy nhếch mép cười rồi quay đi ngồi xuống ghế đối diện. Mãi tôi mới dám ngẩng mặt lên. Cậu ấy cười nhe nhởn như muốn trêu tức tôi.
Ninh ngồi nói chuyện với tôi, lát lát cậu ấy lại chạy vào bếp. Đến khi nấu xong cháo thì cậu ấy mới về, trước khi về, cậu ấy dặn dò tôi đủ thứ và không quên hôn nhẹ lên má tôi.
Đêm ấy tôi ngủ ngon, không biết vì mệt, vì thuốc hay vì điều gì khác.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nắng, Mưa, em và anh....