12
-
Nắng, Mưa, em và anh...
- Cát Thảo
- 3774 chữ
- 2020-05-09 03:39:25
Số từ: 3764
Tác giả: Cát Thảo
BachvietBooks phát hành
NXB Văn Học
T
ôi và Vũ đến Ninh trước khi sang gặp bác Đông. Chúng tôi gọi cửa, gọi điện nhưng bên trong không có người. Lủi thủi thất vọng đi xuống tầng, Vũ đi ở bên an ủi tôi rằng mọi thứ đều ổn. Mãi sau này tôi mới biết vì sao khi ấy Vũ lại điềm tĩnh đến vậy.
Trên xe, Vũ nói anh đã liên hệ với người ký tên trong nhiều đơn thuốc, bệnh án của mẹ tôi. Ông ấy là một bác sỹ ở thành phố khác được bác Đông liên hệ định kỳ để đến thành phố này điều trị bệnh cho mẹ tôi.
• Em có muốn gặp ông ấy không? – Vũ hỏi.
• Từ đây đến đấy bao xa hả anh?
• Hơn hai tiếng đồng hồ. Bây giờ mình đi, nhanh thì trưa, chậm thì chiều là về đến nhà rồi.
Không hiểu sao khi ấy tôi căng thẳng đến cực độ. Hai tay tự nắm chặt vào nhau. Rít chặt mồ hôi, dù ở bên ngoài đang khá lạnh. Tuyết rơi mạnh, táp vào cửa kính khiến Vũ tập trung lái xe mà không để ý đến tôi. Thế cũng tốt. Tôi có một góc cho riêng mình.
Trời trở nên xám xịt, tuyết đâm vào không gian theo đừng đợt gió, tuyết xoáy vòng, tuyết gào thét cùng cuồng phong. Rét buốt, gió bão, tuyết rơi – bão tuyết đáng sợ lạnh lẽo mà không bằng cơn cuồng phong tức giận, hận thù của con người. Tôi chỉ mong, sự ra đi của mẹ tôi chỉ là do ông trời sắp đặt.
Do tuyết rơi nên gần ba tiếng đồng hồ chúng tôi mới đến nơi. Dò theo địa chỉ ghi ở một vài đơn thuốc. Chúng tôi tìm đến bệnh viện A. May sao hôm ấy vị bác sỹ ấy đến trực. Ông tầm ngoài năm mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu hiền từ. Ông đưa chúng tôi vào phòng riêng khi chúng tôi nói tên mẹ – bệnh nhân của ông.
Ông chậm rãi ngồi xuống, gỡ gọng kính, tay vân vê điếu thuốc lá.
• Bác hút thuốc được chứ? – Ông hỏi cho có lệ rồi kéo ngăn bàn, lấy chiếc bật lửa châm thuốc.
Giọng đều đều, ông kể về thời gian ông chữa bệnh cho mẹ. Đó là khoảng thời gian không ngắn. Năm năm. Là tôi quá vô tâm mà không nhận ra điều ấy. Năm năm mẹ đau, mẹ kiên cường chống đỡ với bệnh tật, chăm sóc tôi để tôi yên tâm học hành. Tôi khóc nấc lên. Chưa bao giờ tôi tự trách mình đến thế. Vậy mà tôi luôn nghĩ mình là đứa con ngoan, là đứa con làm mẹ vui, là nguồn động viên an ủi mẹ.
Vũ không khóc nhưng tôi biết trong lòng anh rất đau đớn. Tay anh siết mạnh vai tôi.
• Bác cũng rất buồn. Khi bất lực nhìn bệnh nhân của mình cận kề với cái chết mà không thể làm được gì.
Vị bác sỹ nói, tay vẩy tàn thuốc vào chiếc gạt tàn thuỷ tinh bé xíu. Khói mờ mờ bay theo hướng chậu ngũ gia bì ở góc phòng.
• Các cháu đi cẩn thận nhé. – Ông nói khi nhìn trời tuyết mịt mùng.
Bởi khuôn mặt tèm lem của tôi nên Vũ nói đưa tôi về nhà thay vì đến nhà anh. Trên đường về, Vũ đưa điện thoại cho tôi nói chuyện với bác Đông. Tôi ngần ngại tìm một lý do là bạn tôi bất chợt gọi điện đến nhà tôi để tụ tập nên tôi phải quay về nhà ngay. Bác hỏi thăm tôi vài câu rồi cúp máy.
Dù điều tôi mong đợi là sự thật nhưng tâm trạng tôi không khá lên bao nhiêu, thậm chí còn tệ hơn. Nếu tôi quan tâm đến mẹ hơn, có lẽ tôi sẽ cố gắng hơn nữa để làm mẹ vui. Tôi sẽ gặp Vũ sớm hơn để nói với anh rằng anh là con trai của mẹ. Để anh đến gặp mẹ. Để cả anh, cả mẹ, cả tôi đều không cảm thấy hối hận.
Trên đường về, tôi ngủ gục trên ghế. Đôi mắt nhoè nước cần được nghỉ ngơi. Trái tim mệt mỏi của tôi cũng vậy.
• Dương, sắp đến nhà rồi. Em có muốn ăn gì rồi mới về không? – Vũ lay lay tôi dậy.
Tôi dụi mắt nhìn ra ngoài, đã vào đến trung tâm thành phố. Hàng quán hầu như đều đóng cửa.
• Đầu năm thế này, hàng quán nào mở hả anh?
Vũ không nói gì, tiếp tục lái xe. Sau đó chúng tôi vào ăn tại một
nhà hàng
vỉa hè. Khói bốc lên nghi ngút từ những xiên thịt, rau và nồi canh lớn.
• Anh rất muốn ăn ở vỉa hè mà không ai đi cùng anh cả.
• Thì anh tự ăn một mình cũng được mà.
• Ai lại đi ăn một mình.
• Nhưng nhất định phải vào một ngày tuyết rơi ngập đường ngập phố thế này sao.
• Đầu năm mở hàng cho người ta, em kêu ít thôi. Ngại thì mua rồi mang vào xe ăn.
• Ăn ở vỉa hè là ăn ở vỉa hè, còn mang vào xem, lắm chuyện.
Tôi chọn gần chục xiên cho vào hai chiếc cốc giấy lớn, Vũ chăm chú nhìn rồi nhanh nhảu cầm thêm sáu bảy xiên. Bác bán hàng còn tặng chúng tôi thêm hai xiên khiến số xiên chúng tôi mua nhiều quá mức. Kéo Vũ chạy vào trước cửa toà nhà bên cạnh. Cả hai vừa xuýt xoa vì lạnh và đói.
• Sao anh lấy thêm làm gì, em lấy thế này là đủ cả hai ăn rồi mà.
• Anh thấy ít.
• Ít thì ăn đi. – Tôi cầm một xiên mực viên đưa cho Vũ.
Một phần vì đói, một phần vì háo hức nên Vũ ăn khá nhiều. Anh nhanh chóng giải quyết quá nửa số xiên chúng tôi mua và cười như một đứa trẻ. Tôi thở hắt ra. Giờ điều tôi có thể làm chỉ là khiến Vũ vui, vì mẹ.
Vũ đưa tôi về khi đã
thoả ước mơ
.
• Anh luôn muốn mình được làm những điều bình thường như những người khác. Lên đại học còn đỡ, thi thoảng anh được ở lại trường, không thì bố mẹ luôn gọi anh về nhà. Ngày ba bữa đều là người giúp việc nấu cơm.
• Sau này em đưa anh đi. Nhé.
Vũ đưa tay ra đòi ngoắc tay làm dấu. Tôi lí lắc cười, chìa tay ra ngoắc. Đó là những khoảnh khắc đẹp nhất tôi có về anh.
Chúng tôi không về nhà ngay mà ghé qua nhà Ninh trước khi về. Đến cửa, tôi gọi cho Ninh, ở bên trong đổ chuông nhưng Ninh tắt máy đi. Tôi định gõ cửa thì Vũ giữ tay tôi lại. Bên trong còn có một người khác và họ đang tranh luận với nhau.
– Không có tôi cậu nghĩ cậu có ngày hôm nay sao?
– Nhưng cũng không phải vì vậy mà tôi trở thành con rối của bà! – Ninh gắt lên.
– Con rối? … Chát, hình như là người ấy đã tát Ninh.
– Bà đừng có động vào tôi. Thật là bẩn thỉu.
– Giờ mày còn dám nói thế. Chính mày đã phá hỏng mọi việc. Tao để mày tiếp cận Dương là để tìm số tài sản mà mẹ nó cất giấu chứ không phải để mày và con nhỏ Dương đó chơi trò một mái nhà tranh hai trái tim vàng. – Người phụ nữ đó hét lên đầy tức giận.
Tôi đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn sang Vũ chỉ thấy môi anh mím chặt, bàn tay gõ không ngừng vào cửa.
• Anh có nhà không? Mở cửa cho em.
Ở bên trong có tiếng xô xát, va đập, mãi sau Ninh mới mở cửa. Những gì trước mắt khiến tôi không tin nổi vào mắt mình. Hai tay Ninh giơ lên cao, còn kề sát cổ cậu ấy là một khẩu súng ngắn. Người phụ nữ ấy không phải ai khác mà chính là Phi Điệp – mẹ Vũ. Không sang trọng, không tao nhã như mọi lần tôi gặp mà là ánh mắt lạnh lùng sắc như ống súng đang chĩa vào gáy đe doạ Ninh.
• Bác… bác làm gì thế? – Tôi hỏi khi vẫn chưa định hình lại mọi việc.
Phi Điệp nhìn tôi cười một tràng dài, ngạo nghễ.
– Bác? Lịch sự nhỉ. Cô đã biết mọi chuyện thì cần gì phải giả bộ như vậy nữa? – Bà ấy lảm nhảm những điều mà tôi không hiểu.
– Dương không biết gì cả! – Vũ lúc ấy mới bước vào cửa. Anh nói chắc nịch, Phi Điệp thảng thốt trước sự xuất hiện của
con trai
.
Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì sao người phụ nữ ấy lại ở đây. Vì sao bà ấy lại uy hiếp Ninh. Họ có mối quan hệ gì với nhau. Vũ còn giấu tôi điều gì?
• Vũ! Nghe lời mẹ. Những thứ ấy không thuộc về Dương. – Bà hạ giọng.
• Đúng. Không thuộc về Dương, không thuộc về con, cũng không thuộc về mẹ. Nó thuộc về quá khứ và tội lỗi xấu xa. Vậy tại sao mẹ cứ phải theo đuổi, giành giật nó?
• Không phải vậy. Mẹ chỉ muốn tốt cho con, cho chúng ta.
• Vậy Ninh thì sao? Dương thì sao? – Giọng Vũ lạnh băng, hỏi người mẹ của mình.
Khi ấy Ninh đã thôi giãy dụa. Dường như Ninh cũng đang không biết có chuyện gì đang xảy ra. Bà Phi Điệp nhìn Ninh với ánh mắt rắn rỏi nới lỏng tay Ninh nhưng vẫn chực bóp cò. Dần dần, bà buông hẳn Ninh, trên tay vẫn cầm chắc khẩu súng. Ninh cũng không chống cự lại, cậu ấy biết mình khó mà đánh bại được người phụ nữ nắm binh quyền trong nhiều năm. Bà lãnh đạm ngồi xuống ghế, vắt chân phải lên chân trái, tay bà khẩu súng lục ngạo nghễ doạ dẫm. Với phong thái của kẻ bề trên, bà nói:
• Đã đến nước này thì lật bài ngửa thôi. Nên là con hay là mẹ cho Dương biết mọi chuyện, Vũ?
Vũ im lặng không nói gì.
• Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? – Tôi hỏi.
Vũ vẫn tiếp tục lặng im. Bà Phi Điệp thấy vậy quay sang nhìn Ninh và nói.
• Cậu ấy là con trai của L.S.Trí – người mẹ cô đã giết. Mẹ cô là tình nhân của T.H.Châu, cái chết của L.S.Trí là sự trả thù tàn nhẫn và độc ác của mẹ cô.
Tai tôi ù đi trước những gì tôi đang được nghe. Người luôn chăm tôi, dịu dàng và yêu thương tôi hết mực không thể là kẻ giết người như vậy. Mọi thứ quanh tôi quay cuồng. Đôi tay tôi đưa lên bịt lấy tai mình từ lúc nào không biết. Chút lý trí còn sót lại giữ cho đôi chân tôi đứng vững. Từ từ, tôi buông tay, đối diện người phụ nữ ấy, rành rọt hỏi:
• Bà biết mẹ tôi là thủ phạm. Vậy tại sao bà lại không truy bắt mẹ tôi.
Ánh mắt sắc lẹm của bà ấy khiến tôi run sợ. Vẫn thản nhiên, bà nhìn tôi, lâu thật lâu.
• Vì chồng tôi là người sau đó tiếp nhận vụ án và ông ấy không muốn con nặc nô là mẹ cô chịu tù tội nên đã để mọi chuyện trôi qua êm thấm.
Đến lúc này đôi chân tôi ngã khuỵu. Tôi nhìn Vũ, nhìn Ninh, nhìn bà ấy – Phi Điệp. Mọi ánh mắt cũng đang đổ dồn vào tôi như thể tôi là kẻ tội đồ, là nút thắt của mọi sự việc. Như thể họ phải mổ xẻ tôi, xâu xé tôi thì mới tìm ra mọi thứ vậy.
Ánh mắt Ninh nhìn tôi khắc khoải như mũi dao nhọn khoét sâu vào tim tôi. Ánh mắt chất chứa nỗi đau, hận thù. Nỗi đau như núi lửa ngủ quên bỗng phun trào nham thạch nóng bỏng. Nếu không phải mất cha mất mẹ, cuộc sống của cậu ấy đã không tồi tệ đến thế. Những vết sẹo của quá khứ chẳng bao giờ liền.Tôi nhìn Vũ như tìm lời giải đáp. Là đúng hay sai. Những điều bà ấy nói là thật. Tôi nhìn Ninh, ánh mắt van nài sự tha thứ.
Vũ đỡ tôi dậy, anh đứng sát tôi để tôi dựa vào.
• Vậy nên bà dễ dàng buông tha cho mẹ tôi ư? – Tôi hỏi.
• Vậy em nghĩ vì sao anh không được ở cùng mẹ? – Vũ thì thầm vào tai tôi.
Lại thêm một điệu cười ngạo nghễ kéo dài.
• Ông ta là chồng của ta chứ không phải của mẹ cô. Là của ta cô hiểu chứ! Nếu ta không tha cho mẹ cô thì ông ấy cũng sẽ bỏ ta mà đi. Hơn nữa…
Rồi Phi Điệp nhìn sang Ninh.
• Hơn nữa, mẹ cậu còn cất giấu tài sản của T.H.Châu. – Ninh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng hơn.
• Và những thứ đó nên thuộc về con, Ninh ạ.
• Cả mẹ nữa. Mẹ nói đúng, bà ta là mụ đàn bà độc ác đã cướp đi hạnh phúc của con, của gia đình con. – Ninh vừa nói vừa tiến lại gần phía tôi và Vũ với khuôn mặt đằng đằng sát khí. Nhanh tay, Ninh vung tay đấm thẳng, Vũ đẩy tôi ra. Cả hai lao vào nhau với những cú đấm vun vút tiếng gió.
Giờ đây tôi thật sự hoảng loạn.
Dừng lại đi! Dừng lại đi!
tôi chỉ biết hét lên như vậy. Giọng tôi lạc cả đi, mắt tôi nhoà hẳn đi trong làn nước mắt. Vũ bị đánh thẳng vào gáy, ngã gục.
Ninh cười lớn. Cậu ấy quá đỗi to lớn trước tôi.
• Các người chỉ cần tài sản thôi đúng không? Trong ngôi nhà ấy, các người cứ lấy. Tôi không cần gì cả.
• Ở đâu? – Bà ấy hỏi, giọng vô cảm.
• Trong tủ quần áo trong phòng tôi. Có chìa khoá ở trên. Lấy hết đi và để cho tôi và Vũ được yên.
• Đâu dễ dàng như thế được, Lệ Dương xinh đẹp. Cậu sẽ phải đi với tớ. Có tiền rồi tớ và cậu sẽ đi thật xa, thật xa nơi này. Cậu là người yêu tớ mà. – Ninh tiến về sát tôi.
Không còn là Ninh mà tôi quen biết. Không còn là chàng trai hiền lành pha những tách café ngọt ngào. Không còn là người vẫn chăm sóc tôi hàng ngày. Cậu ấy như trở nên điên loạn.
• Tớ chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về tớ thôi, Dương ạ. Đi, về nhà cậu.
• Khoan đã.
Phi Điệp lạnh lùng chĩa súng tiến về phía tôi. Bà đẩy tôi về bếp. Bà thả tay trái của tôi, ra lệnh cho tôi lấy chiếc kéo.
• Thả kéo xuống. – Bà nói khi ra đến phòng khách.
Không thể kháng cự, tôi làm theo như một con rối. Bà đá chiếc kéo về phía Ninh.
• Cắt rèm cửa, trói Dương lại.
• Mẹ thả cô ấy ra đi. – Ninh nói.
• Không nên tin tưởng ai hoàn toàn Ninh ạ. Con nghe lời mẹ đi. Nhanh rồi chúng ta sẽ có những gì thuộc về mình.
• Dương, chìa khoà nhà đâu? – Bà hỏi.
Tôi luống cuống đưa tay vào túi áo móc ra chiếc chìa khoá. Phi Điệp giằng lấy. Tôi lẩy bẩy run rẩy chứng kiến mọi thứ đang xảy ra. Tay trái Phi Điệp chộp lấy tay, bóp chặt khiến tôi đau nhức. Ninh từ tốn cắt tấm rèm thành những mảnh nhỏ, nối lại với nhau rồi trói tôi lại.
Ninh miễn cưỡng làm theo. Cậu ấy dồn tôi về góc tường, ở phía trước cậu ấy trói chân tôi khá chặt nhưng ở phía sau trói hờ, tôi chỉ cần cử động nhẹ là thoát ra được.
Phi Điệp nhếch mép cười gian xảo. Bà bắt Ninh đưa hai tay về phía trước. Cạch. Ninh bất ngờ vung tay khi chiếc còng chụp xuống, cậu ấy gằn lên, văng cả hai tay đập vào tay Phi Điệp. Sự tấn công của Ninh khiến Phi Điệp mát kiểm soát, súng bị cướp cò. Tiếng nổ đoàng giữa không gian như tiếng sét xé tan bầu trời. Tôi hoảng hồn lo sợ viên đạn ác nghiệt kia sẽ mang đi mạng sống của ai đó, nhưng thật may, chỉ là một vệt đen găm trên tường.
Ninh cúi xuống định nhặt khẩu súng rơi dưới nền nhà nhưng Phi Điệp giơ chân đá khiến cậu ấy hất chân, súng văng ra xa, nằm im dưới kệ để ti vi.
Ninh gượng đứng dậy. Đối diện cậu, Phi Điệp nhìn cậu ấy như muốn xé Ninh ra làm trăm mảnh vậy.
• Mày muốn phá việc của tao? Không dễ vậy đâu. – Phi Điệp gằn giọng – Mày đúng là ăn cháo đá bát!
• Bà đang nói về việc bà đưa tôi ra khỏi cô nhi viện, nuôi tôi lớn và dạy tôi một quá khứ không phải của tôi sao?
• Mày nói gì?
• Tôi không phải là con trai của L.S.Trí, do bà tự nói vậy thôi. Nếu tôi biết mình bị lừa gạt tôi đã không phục tùng bà như vậy.
Hai người đứng đối diện, nhìn nhau với ánh mắt hận thù. Tôi đang loay hoay tự giải thoát cho mình. Còn một chút xíu nữa là cởi được nút thắt ở chân. Phi Điệp thấy vậy lao về phía tôi. Ninh cũng lao đến theo che chắn cho tôi. Cậu chộp được con dao gọt hoa quả trên bàn, nhìn chằm chằm người mẹ nuôi, Ninh nói như ra lệnh:
• Cậu đi đi. Và gọi cảnh sát đến.
Nghe Ninh nói vậy, tôi như người tỉnh khỏi cơn mê, chạy nhanh về phía cửa. Vũ đang lồm cồm bò dậy.
• Là bà đã phá hỏng cuộc đời của tôi. Chỉ vì lòng tham và hận thù của riêng mình mà bà khiến tôi trở thành kẻ tội lỗi. Bà có còn là con người không? Tôi đã từng hạnh phúc với ý nghĩ mình có người mẹ nuôi đáng kính yêu thương tôi hết mực. Vậy mà sau bấy nhiêu năm tôi có gì? Không gia đình, không người thân. Thứ duy nhất mà tôi có là sự lừa dối bà. Giờ thì tôi hiểu, vì sao cha Vũ lại không muốn ở bên bà. Bởi bà quá ác độc. – Vừa nói Ninh vừa tiến về phía trước, dồn Phi Điệp vào tường.
Nước mắt tràn bờ mi.
• Ninh, đừng làm vậy! – Tôi hét lên.
• Dương, tớ xin lỗi. Cậu nghĩ tai nạn dạo trước của cậu là vô tình sao. Chính tớ đã đâm cậu đấy.
Dứt lời, Ninh tay cầm dao lao thẳng về Phi Điệp.
Á… Những giọt máu lăn dần xuống sàn. Tôi ngã khuỵu xuống không nói nên lời.
• Đừng, Ninh. Giết bà ấy không khiến chúng ta tìm lại được những gì đã mất đi. – Vũ nói trong hơi thở dồn dập.
Trong khoảnh khắc Ninh lao vào Phi Điệp, Vũ đã gượng dậy, dùng chút sức lực để đỡ nhát dao chí mệnh ấy. Tôi luống cuống tìm điện thoại gọi cấp cứu.
Chiếc dao cắm sâu vào bụng Vũ. Máu thấm qua áo, thấm vào cả trang phục sang trọng mà Phi Điệp đang mặc.
• Vì sao không hận thù ta? – Phi Điệp gào lên thảm thương.
Không ai hiểu vì sao Vũ lại làm vậy.
Ninh buông thõng hai tay, những giọt máu của Vũ rỏ tong tong xuống sàn. Cậu đến bên, đỡ Vũ xuống cầu thang. Tôi luống cuống chạy theo.
Tay vẫn nhơ nhép máu, Ninh tra chìa khoá, nổ máy, phóng xe như điên cuồng đến bệnh viện.
Ngồi phía sau, đặt Vũ gối đầu trên đùi, tôi gọi điện cho bác Đông, khóc nấc không ngừng. Vũ với lấy tay tôi, giằng điện thoại vứt đi.
• Ninh! Cậu nóng tính quá. Đừng huỷ hoại tương lai của mình như vậy chứ. Dương, em cũng vậy, em khóc khiến anh đau lòng lắm.
Họ đưa Vũ vào phòng cấp cứu trên băng ca. Tôi và Ninh ngồi thất thần ngoài phòng chờ. Ở phía xa, bước chân rệu rã của Phi Điệp khiến tôi rối trí. Bác Đông gấp gáp chạy lại.
• Ông tiếp máu cho con đi, nó mất nhiều máu. – Giọng Phi Điệp trở nên vô hồn.
• Tôi… không thể. Vũ không phải là con tôi.
Những trái bóng sự thật cứ thi nhau vỡ oà trong không khí. Quá khứ không ngừng dày vò hiện tại. Mọi thứ xảy ra quanh tôi như một cơn ác mộng kéo dài. Tôi chỉ biết khóc và chờ đợi. Nếu ông trời mang Vũ đi, tôi sẽ biết làm thế nào?
Vũ mới chính là con của L.S.Trí. Không phải là đứa trẻ mất tích trong vụ hoả hoạn năm ấy mà chính là đứa con chính mẹ tôi dứt ruột sinh ra. Quá khứ khéo léo sắp đặt khiến mẹ tôi mang trong mình giọt máu của một gã cảnh sát mất chất. Khi biết sự thật mình bị L.S.Trí hãm hiếp, mẹ tôi gây nên mối oan nghiệt hôm nay.
Đáng lẽ quá khứ sẽ luôn là quá khứ nếu lòng tham và sự hoài nghi của con người không tồn tại.
• Sao ông không nói sự thật cho tôi? – Phi Điệp hỏi Đông, vẫn giọng vô hồn ấy.
Nhìn Phi Điệp khinh bỉ, Đông nói: – Bà là con quỷ hận thù, ghen tuông đội lốt người. Trong tâm trí bà ngoài tiền, trả thù, sở hữu người khác thì bà có gì? Sai lầm lớn nhất của tôi là nhu nhược trước bà…