Chương 103: Lôi ra được bảo vật!
-
Ngã Dục Phong Thiên
- Nhĩ Căn
- 2548 chữ
- 2020-05-09 02:37:14
Số từ: 2542
Dịch: thienlonghtl2012
Nguồn: bachngocsach.com
Những thứ này rốt cuộc là sinh vật gì.
Mạnh Hạo thở sâu, chưa kịp lau đi máu tươi tràn ra ở khóe miệng đã đem một viên Trúc Cơ đan nuốt vào. Với tu vi hiện nay của hắn thì nuốt viên thuốc này vào đã không còn xuất hiện tình trạng thân thể bị cứng đờ nữa, mà mượn nhờ linh lực có trong đan dược để phá tan lạnh giá trong cơ thể.
Đây cũng chỉ có Mạnh Hạo mới làm được như thế, nếu đổi lại là người khác, thì cũng không thể xa xỉ như vậy!
Thân hình của hắn dường như đã hóa thành một đạo trường hồng, thi thoảng lại mượn nhờ lực kéo của sợi dây mà bay lên. Khoảng cách tới cửa động càng lúc càng gần, lúc này chỉ còn không đến hai trăm trượng.
Nhưng giờ phút này, những sợi khói đen ở phía dưới đang từ bốn phía mà lan tới đã rất gần. Lúc này chỉ còn cách hai chân Mạnh Hạo khoảng chừng ba trượng. Mà ở sâu bên trong, tại vị trí tám trăm trượng, theo lượng lớn tóc đen tràn ra, lúc này có một cái đầu đang dần trồi lên!
Mi tâm của cái đầu này bị sợi dây đỏ xuyên qua, tiếp tục kéo dài không biết đến nơi nào.
Cái đầu này là của một nữ tử, dung nhan đẹp đến mức khó có thể hình dung, phảng phất như không nên tồn tại ở thế gian này. Đôi mắt nàng mở to, trong mắt mang theo vẻ mờ mịt, mang theo vẻ khó hiểu. Giống như trước khi chết còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không có được đáp án.
Khoảng cách hai trăm trượng đối với Mạnh Hạo mà nói thì hắn cũng không coi vào đâu. Với tu vi của hắn hiện giờ, dùng tốc độ nhanh nhất thì chỉ cần vài hơi thở là có thể vượt qua. Nhưng hôm nay, ở trong cái hắc động này, có quá nhiều hàn khí và sương mù, khiến cho tốc độ của hắn cũng bị ảnh hưởng. Truy binh ở sau lưng cùng với nguy cơ ở trước mắt khiến hắn không thể phân tâm để ứng biến.
Giờ đây, khi mà những sợi tóc kia đang lan đến, chỉ một chút nữa thôi là đã chạm vào chân Mạnh Hạo, thì bỗng nhiên Mạnh Hạo thở sâu, hắn nâng tay phải hướng về phía vách động mà ấn mạnh một cái.
Một cái ấn này, đem theo cả tu vi của hắn. Hơn nữa nó còn đem một ít thủ đoạn mà lúc trước hằn đem giấu ở vách động kích hoạt. Trong chớp mắt, ở dưới hắn hơn mười trượng, nơi đang có vô số tóc đen lượn lờ, lập tức có mấy chục thanh phi kiếm lao ra. Cùng lúc đó ở chỗ sâu hơn lại càng có những âm thanh ầm ầm truyền ra, khiến cho cái hang cổ này chấn động một cái. Mạnh Hạo cũng nhân cơ hội này mà lao mạnh đi. Hắn kéo mạnh vào sợi dây đỏ, mượn lực trên sợi dây để tốc độ có thể nhanh hơn.
Lúc này, sắc mặt của bảy người ngoài sơn cốc đều đã tái nhợt, trong đó có ba người đã phun ra máu tươi, thân hình lảo đảo lùi lại phía sau. Bốn người còn sót lại vẫn cố cắn răng kiên trì, mà hơn mười con độc thú, lúc này dường như cũng đã sắp kiệt sức rồi.
Chẳng lẽ lần này lại kéo ra bảo vật? Nếu không sao lại có thể nặng như vậy chứ.
Đúng đấy, lần trước kéo ra phong linh thạch cũng nặng như thế này...
Ha ha... Lần này chắc là có thể kéo ra bảo vật giống như thế. Mọi người không nên tiếc tu vi, đan dược. Lúc này nói thế nào cũng phải đem bảo vật lôi ra!
Sắc mặt ba tu sĩ kia đã trắng bệch, trong lúc đang thở dốc lại cắn răng một cái, lấy đan dược ra nuốt vào, thần sắc phấn chấn cùn với kỳ vọng, lại một lần nữa tiến tới ra sức lôi kéo.
Ở trong hang động dưới sơn cốc, Mạnh Hạo mượn nhờ lực kéo của sợi dây đỏ mà đã đi lên được một trăm trượng, đã kéo ra được một ít khoảng cách với những sợi tóc ở sau lưng.
Ở vị trí này, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng. Hắn không chậm trễ chút nào, lập tức nhấn mạnh một cái lên thành động. Lập tức ở chỗ giấu tấm phù lục lúc trước trong giây lát có ánh sáng màu vàng tỏa ra. Tia sáng này lượn lờ rồi hóa thành một bóng người. Thân ảnh ấy mơ hồ, không nhìn rõ, nhưng khi nó xoay người lại có một cỗ uy áp đột nhiên giáng xuống. Sau đó thân ảnh ấy lập tức lao đến chỗ những sợi tóc đen và những quỷ ảnh đang truy đuổi kia.
Một tiếng nổ mạnh vang lên. Khi lực trùng kích lan ra, thì thân hình của Mạnh Hạo cũng nhảy lên một cái. Nhưng vào lúc này, quỷ ảnh bên trong cổ động phát ra tiếng kêu gảo thảm thiết, lại tiếp tục đuổi đến gần. Khi bọn chúng sắp đến gần, thì hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ lạnh lùng, nói ra một chữ.
Bạo!
Lời này vừa nói ra, tấm phù lục kia vốn cũng chỉ còn một lần sử dụng, đã trực tiếp nổ tung, khiến cho cổ động lại vang lên tiếng nổ. Trong tích tắc này, Mạnh Hạo cũng mượn lực trùng kích mà nhảy mạnh lên, cách cửa động chỉ còn có mười trượng. Hắn không chút chậm trễ, lập tức nắm lấy sợi dây đỏ bên cạnh, nhờ có lực kéo của những người bên ngoài, thân hình của hắn trong nháy mắt cũng bị lôi mạnh lên, trực tiếp vượt qua khoảng cách mười trượng, bị lôi ra khỏi cổ động cùng với sợi dây kia!
Khi mà thân hình của hắn vừa ra khỏi cổ động thì hơn mười quỷ ảnh kia cũng lập tức đánh tới. Nhưng bọn chúng cũng chỉ dừng lại ở miệng hang, dường như không dám ra ngoài. Nhưng những tiếng gào thét trong nháy mắt lại truyền ra mãnh liệt. Nhưng những âm thanh này lại không thể truyền ra ngoài sơn cốc, dường như ở nơi đây tồn tại một ít cấm chế nào đó ngăn không cho âm thanh này truyền ra. Vì thế mà bảy người kia, lúc này đang liên tục phun ra máu tươi, cũng không phát hiện ra.
Mạnh Hạo ở giữa không trung, tùy ý để sợi dây đỏ lôi đi, hắn cúi đầu nhìn về phía cổ động. Lúc hắn vừa nhìn xuống, thì bỗng vang lên giọng nói của một cô gái. Giọng nói này mang theo mờ mịt, mang theo một tia nghi vấn, lại càng mang theo một cỗ oán khí ngập trời truyền ra từ sâu trong cổ động.
Hỏi... Cái gì là đạo!
Giọng nói dần dần thê lương, khiến cho trái tim của Mạnh Hạo đau đớn. Hắn càng lúc càng đi xa khỏi cổ động, sau khi xuyên qua tầng sương mù, liền bị trực tiếp lôi ra ngoài sơn cốc.
Ra rồi! Ha ha! Nhìn xem đây là bảo vật gì!
Nói không chừng lại là một khối phong linh thạch. Nhưng bất kể là cái gì, thì cuối cùng chúng ta cũng đã không lãng phí khí lực một cách vô ích!
Sắc mặt bảy người lập tức trở nên phấn chấn. Ngay khi Mạnh Hạo vừa bị lôi ra, cả đám đều dùng ánh mắt mang theo lửa nóng nhìn lại. Nhưng lập tức thần sắc của bọn hắn đã biến thành sửng sốt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo mà mình thiên tân vạn khổ kéo ra, nhìn thấy Mạnh Hạo đứng bên ngoài sương mù, buông sợi dây đỏ trong tay ra.
Bảy người trợn mắt há mồm, trong óc vang lên những tiếng ong ong, trong thời gian ngắn hoàn toàn trống rỗng. Việc này căn bản là nằm ngoài dự đoán của bọn họ, hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ. Bọn hắn mong chờ kéo ra bảo vật, đột nhiên lại biến thành Mạnh Hạo, khiến cho bảy người này không cách nào tin.
Chuyện này... Chuyện này...
Chết tiệt, đây là chuyện gì? Tại sao lại có thể như vậy được!!
Hắn... Hắn là tên tu sĩ đến từ bên ngoài kia. Hắn lại rõ ràng không chết. Nhưng coi như không chết, thế nào lại kéo lên được hắn?
Trong đầu bảy người ong ong, ngay cả thiềm thừ lão giả cũng ngẩn người, sau nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng. Tên tu sĩ đã mất đi linh xà là người đầu tiên nhận ra Mạnh Hạo, ánh mắt gã lập tức lộ ra vẻ tức giận.
Tên đáng chết đến từ bên ngoài này…
Linh xà tu sĩ cực kỳ tức giận. Gã vừa nói vừa cất bước đi về phía Mạnh Hạo. Gã không cam lòng, để lôi ra được Mạnh Hạo, gã đã liên tục phun ra bảy, tám ngụm máu tươi, nên lúc này gã cực kỳ tức giận.
Mạnh Hạo đứng ở chỗ đó sắc mặt vẫn như thường, hờ hững liếc nhìn người này đi đến gần. Chỉ một cái nhìn này, đã khiến thân hình tên tu sĩ kia run lên bần bật, trái tim của gã trong khoảnh khắc này dường như muốn ngừng đập, tu vi trong cơ thể có cảm giác không cách nào vận chuyển. Sắc mặt của gã trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Một cỗ uy áp khiến cho thân hình gã run rẩy giống như sắp hỏng mất, đột nhiên theo cái liếc mắt bình thản của Mạnh Hạo mà hiện ra.
Đó chính là nghiền ép, là do tu vi chênh lệch quá lớn mà tạo thành nghiền ép. Dường như đối phương chỉ cần dùng một ngón tay, cũng có thể đem mình đánh chết triệt triệt để để. Một cỗ hoảng sợ mãnh liệt cùng với sợ hãi khó có thể hình dung ập đến, khiến tên tu sĩ này run rẩy phun ra máu tươi, thân thể liền lùi lại về phía sau.
Không chỉ có gã là như thế. Giờ phút này, sáu người khác cũng đều như vậy. Lúc trước bọn hắn bị giật mình váng đầu, nhưng lúc này nhìn lại, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, lại khiến cho bọn họ có cảm giác đang nhìn thấy một tòa núi lớn, dường như ngọn núi này chỉ cần giận dữ thì sẽ là sơn băng địa liệt hủy diệt tất cả.
Hắn…Hắn đứng ở trên không trung!!
Vào giây phút này, sắc mặt của thiềm thừ lão giả bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi. Lão nhìn dưới chân Mạnh Hạo, không giống bọn hắn phải đạp lên pháp bảo để bay lên, mà là…Đứng ở trong không trung!
Cường giả Trúc Cơ!
Bốn chữ này, trong chớp mắt đều hiện ra trong lòng bảy người, khiến sắc mặt bảy người đại biến. tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ không thể nào tin. Bởi vì trong trí nhớ của bọn họ, hai năm trước Mạnh Hạo chỉ là ngưng khí tầng chín, thậm chí bọn hắn đều cho là đối phương đã sớm chết rồi.
Nhưng hôm nay một lần nữa gặp lại, thì Mạnh Hạo đã trở thành cao cao tại thượng trong suy nghĩ của bọn hắn, có thể quyết định sinh tử của bọn hắn. Cường giả Trúc Cơ, cảnh tượng này giống như một tiếng nổ vang, khiến sắc mặt của bảy người này trắng bệch, đều ngay lập tức ôm quyền, hướng về Mạnh Hạo cúi đầu thật sâu.
Vãn bối bái kiến tiền bối…
Bảy người run rẩy ôm quyền, trong lòng bọn họ lúc này cực kỳ sợ hãi, sợ Mạnh Hạo trở mặt. Nhất là tên tu sĩ đã mất đi linh xà, gã càng cực kỳ khẩn trương, càng cảm thấy nghĩ mà sợ, thân hình đang run lẩy bẩy. Gã nhìn Mạnh Hạo mặt không chút biểu tình, lập tức quỳ xuống mà lạy.
Ngay khi thân hình gã vừa cúi xuống lạy, thì tay phải Mạnh Hạo bỗng nhiên vung lên về phía trước một cái. Lập tức một thanh phi kiếm gào thét bày ra. Kiếm này tuy bình thường, nhưng trong đó lại ẩn chứa tu vi Trúc Cơ của Mạnh Hạo, khiến cho nó có tốc độ cực nhanh. Thanh kiếm này ở giữa không trung liền tự động tan vỡ, nhưng vô số mảnh vỡ lạo lập tức rơi lên thân hình của linh xà nam tử kia.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Một tên tu sĩ ngưng khí tầng chín, lập tức toàn thân đầy máu tươi, trực tiếp khí tuyệt bỏ mình, thân hình rơi xuống sương mù ở dưới sơn cốc.
Sáu người còn lại đều run rẩy, nhưng cũng không dám bỏ chạy. Giờ phút này đều quỳ sụp xuống mà lạy. Đối với việc Mạnh Hạo vừa đánh chết một người, bọn hắn không dám có chút nào bất mãn. Mà trên thực tế, người này chết cũng nằm trong dự liệu của bọn họ. Dù sao thì từ lúc Mạnh Hạo đến chỗ này cho đến bây giờ, người này là kẻ oán độc Mạnh Hạo sâu nhất.
Nếu như Mạnh Hạo buông tha cho đối phương, thì ngược lại sẽ khiến cho sáu người này sinh lòng nghi hoặc, cảm thấy không bình thường. Nói không chừng còn nảy sinh ra một ít ý nghĩ khác.
Mạnh Hạo bước chân vào tu chân giới tuy nói là không lâu, nhưng cũng đã được sáu, bảy năm rồi. Đã trải qua không ít chuyện, sớm đã không còn là thư sinh mềm lòng năm đó. Đối với hắn, giết người, nếu như cần, thì hắn cũng không có chút nào do dự.
Hai năm trước chính mình đã đem linh xà của đối phương giết chết, đã kết thành thù hận. Hơn nữa đối phương lại là ngưng khí tầng chín, nói không chừng có một ngày có thể Trúc Cơ. Nếu như thế, thì nên sớm giết chết, tránh cho sau này lại sinh ra những việc ngoài ý muốn.
Mạnh Hạo đã học được từ sự việc của Đinh Tín. Khi đã truy kích đối thủ, cho dù đối phương có nhỏ yếu, cũng phải dùng toàn lực mà nhanh chóng giết chết.
Mạnh Hạo cũng học được từ chỗ Vương Đằng Phi. Một khi đã kết thù, thì cho dù tu vi đối phương không bằng mình, nhưng cũng phải dùng lòng dạ ác độc mà bóp chết.
Trong sáu, bảy năm qua, tính cách hay là thủ đoạn làm việc của Mạnh Hạo đều đã chín chắn lên rất nhiều.