Chương 1522: Thánh Tổ Giảng Đạo
-
Ngã Dục Phong Thiên
- Nhĩ Căn
- 2396 chữ
- 2020-05-09 02:42:40
Số từ: 2391
Nguồn:Mê Truyện
Khi bầu trời dần dần sáng, cửa nhà gỗ từ từ mở ra, lão tổ Tống gia đi ra, bộ dáng của lão bỗng nhiên biến đổi, không còn là lão già già nua, mà trẻ đi rất nhiều, trong mắt lão chứa đầy kích động, cũng có cảm kích. Thương thế để lại từ trận chiến năm đó, ngay lúc lão đi ra cửa đã hoàn toàn lành bệnh, thậm chí còn có tinh tiến.
Lão theo bản năng sờ túi trữ vật một cái, bên trong... có một cây Thông Tiên Đằng... đó là Mạnh Hạo đưa đại lễ cho lão, đó là hy vọng để lão thành tiên...
Lão tổ Tống gia hít sâu một hơi, xoay người hướng về phía nhà gỗ, ôm quyền cúi đầu thật sâu. Sau một lúc lâu lão ngẩng đầu thân thể nhoáng một cái, xoay người rời đi. Các tộc nhân Tống gia từng người khiếp sợ nhìn lão tổ của mình, rất nhanh thì kịp phản ứng, bọn họ ý thức được trên người của lão tổ, nhất định là xuất hiện biến hóa long trời lở đất.
Ngay lúc một số tộc nhân Tống gia muốn đi theo lão tổ Tống gia, bỗng nhiên, có một luồng sáng từ bên trong nhà gỗ bay ra, rồi dừng lại trước mặt Tống Giai.
- Vật này dưỡng thần, có thể giúp cho tu vi của cô nương dễ dàng đột phá, cố nhân gặp nhau, vật này làm quà tặng!
Bên trong nhà gỗ, truyền ra thanh âm Mạnh Hạo.
Tống Giai trầm mặc, nhìn trong luồng sáng lơ lửng trước mặt, có một miếng bảo ngọc màu xanh biếc, tản ra tiên khí nồng đậm, vừa thấy là biết không phải vật phàm.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nhà gỗ, sắc mặt phức tạp... Lúc này mới nhẹ nâng tay nhận lấy miếng bảo ngọc, lại nhìn nhà gỗ một cái thật sâu, rồi xoay người cùng rời đi với tộc nhân Tống gia.
Người Tống gia đi rồi, nhưng tu sĩ Nam Vực lại rối rít chạy tới... cho đến buổi trưa, tu sĩ Nam Vực ở bốn phía nhân số đã đông nghịt, che phủ trời đất.
Mà Mạnh Hạo, từ trong pho tượng bên trong nhà gỗ nhớ lại hết thảy, hắn khẽ thở dài từ trong đi ra. Ngay khi hắn đi ra, phàm là tu sĩ nhìn thấy hắn, đều lập tức kích động quỳ bái.
- Bái kiến thánh tổ!!!
- Ra mắt thánh tổ!!! Thanh âm bắt đầu truyền ra từ bốn phía nhà gỗ, dần dần lan khắp bốn phía, thanh âm như tiếng sấm nổ vang, truyền khắp bốn phương tám hướng.
- Chưởng giáo Tử Vận Tông, ra mắt Thánh tổ!
- Chưởng giáo Huyết Yêu Tông, bái kiến Thánh tổ! Từng cường giả các tông môn, rối rít đi ra, kích động bái kiến.
Mạnh Hạo nhìn tu sĩ bốn phía, nhìn một số gương mặt quen thuộc trong đám người, trên mặt lộ ra nụ cười, hắn dứt khoát khoanh chân ngồi trên bậc thang trước nhà gỗ.
- Hoan nghênh chư vị đạo hữu tới làm khách nhà của ta! Mạnh mỗ nhiều năm không có trở về, cảm tạ chư vị đạo hữu quan tâm, giúp bảo lưu lại dấu vết ở nơi này... Chuyện đại ân này, là ân của toàn bộ tu sĩ Nam Vực đối với Mạnh mỗ. Như thế, ta sẽ ở chỗ này giảng đạo bảy ngày. Trong bảy ngày này, bất kỳ tu sĩ Nam Vực nào đều có thể tới nghe ta giảng đạo... Ta sẽ nói cho mọi người, cảm ngộ của ta đối với tu hành, tại các giai đoạn bất đồng! Mạnh Hạo nói dứt lời, phất tay áo một cái, lập tức mây trên bầu trời tiêu tán, ánh mặt trời bảy màu sặc sỡ, trong phút chốc từ bốn phía nơi này hiện lên tầng tầng tiên khí, bao phủ bốn phương tám hướng, khiến cho chỗ này dường như trở thành Tiên Cảnh.
- Đạo của thiên địa, đạo của bản thân, nói cho cùng, chỉ là chân lý trở lại nguyên trạng... Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, hắn muốn tặng cho tu sĩ Nam Vực một cơ duyên, một mặt là cảm tạ bọn họ nhiều năm qua chiếu cố chỗ ở cũ, mặt khác, trong lòng Mạnh Hạo nơi này... là quê hương, không giống như Đông Thắng Tinh.
- Cho nên tu hành, cũng gọi là tu chân. Trong hai chữ này, tu, là một loại phương thức, chân, là một loại thái độ... Thanh âm của Mạnh Hạo mang theo một lực lượng kỳ dị nào đó, truyền khắp bốn phương tám hướng, rơi vào trong tai của mỗi tu sĩ, trong chớp mắt toàn bộ người ở chỗ này, bất kể tu vi gì đều theo thanh âm, đắm chìm trong một loại trạng thái kỳ dị.
- Đơn giản mà nói, cùng ta đã từng tổng kết vài loại cảnh giới cuộc sống, vốn là hiệu quả như nhau...
- Đã từng có người hỏi ta, cái gì là đạo... Câu trả lời của ta có rất nhiều, thời gian bất đồng, địa điểm bất đồng, thậm chí trong lúc tu vi ta bất đồng... mỗi một lần trả lời không giống nhau lắm. Ta cũng không thể xác định, khi lần sau có người hỏi ta như vậy, đáp án của ta sẽ là gì.
- Nhưng có một điều, ta nghĩ... chắc là sẽ không thay đổi, ta không biết cái gì là đạo, vì đáp án nhiều lắm, ta duy nhất chỉ hiểu được... Điều ta truy tìm là tự do tự tại, là vô câu vô thúc... đây là cái thực của ta, cũng là đạo của ta! Tu chân tu hành, cũng là... tu tâm! Thanh âm Mạnh Hạo thủy chung quanh quẩn, gửi đi lời nói của hắn bên trong ẩn chứa lý giải đối với đạo, cảm ngộ đối với tu hành... hắn dùng thanh âm hóa thành từng mầm móng, sáp nhập vào trong lòng của mỗi tu sĩ ở đây.
Có lẽ, có người cả đời cũng sẽ không thể cảm nhận được mầm móng này, cũng có lẽ... có người, tu hành đến trình độ nhất định nào đó, hoặc là trong một lần ngộ hiểu, sẽ thu được cơ duyên Mạnh Hạo đưa cho bên trong mầm móng đó.
Thậm chí có thể nói, Mạnh Hạo cấp cho... trừ cảm ngộ ra, còn có... con đường thành tiên. Nếu có đầy đủ cơ duyên, không hẳn không có khả năng đi ra con đường Chân Tiên... tương tự như Mạnh Hạo...
Cho dù không làm được, cũng có thể cảm ngộ từ mầm móng này để đột phá Linh Cảnh, trở thành... Ngụy Tiên!
Có thể nói, mầm móng tiên Mạnh Hạo đưa ra cho tu sĩ Nam Vực, tuy không giống với mầm đạo huyết mạch trong gia tộc, nhưng bất kể như thế nào đây là thiện ý của Mạnh Hạo, hắn hy vọng tu sĩ ở quê hương mình có thể mạnh hơn.
- Tâm nếu kiên định, thiên địa không thể hủy, chúng sinh không thể diệt, đầu sẽ không cúi xuống, bước chân đi sẽ không chần chờ, càng sẽ không ngừng lại... Đây... là tu tâm, là tu chân, cũng là tu hành.
- Mạnh mỗ cả đời này tu hành, bắt đầu từ Ngưng Khí cho đến giờ này, đã trải qua rất nhiều trắc trở, hôm nay với thân ta, với thần ta, với hồn ta, ngưng tụ là ảnh, nguyện trở thành khí linh trong lòng các ngươi, quan sát tâm, hành, chân cảm ngộ, thành tựu của bản thân các ngươi! Thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, tất cả tu sĩ Nam Vực bốn phía, bất luận là trên đảo hay là ngoài đảo, toàn bộ đều tâm thần chấn động, mỗi người có cảm ngộ riêng của mình.
Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo ở ngoài nhà gỗ, giảng đạo bảy ngày. Bảy ngày này, tu sĩ Nam Vực bốn phía càng ngày càng nhiều, ngay cả Mặc Thổ cũng đều chạy đến, khiến cho nơi này, trở thành địa phương nổi bật nhất Nam Vực.
Thanh âm của Mạnh Hạo quanh quẩn, dường như mỗi một câu nói, mỗi một chữ của hắn, đối với những tu sĩ này đều như âm thanh của tự nhiên, ẩn chứa đại đạo, thậm chí trong quá trình này, có một số người vốn có tư chất tuyệt cao, nhưng lại từ trong ngộ hiểu đó đột phá.
Theo đột phá, linh khí nơi này càng ngày càng nhiều càng dày đặc, tiên khí càng tản ra, dường như tu hành ở chỗ này một ngày bằng tu hành một năm ở giới bên ngoài.
Thánh địa... xứng với cái tên!
Thậm chí ở ngày thứ ba, ngoại trừ tu sĩ, ở bốn phía Thánh Đảo, không ngờ từ bốn phương tám hướng lại kéo tới không ít hung thú. Những con hung thú này ngày thường đều hung tàn cuồng bạo, nhưng giờ này từng con lại biết điều một cách khác thường, rối rít chạy tới vây quanh bốn phía, dường như chúng có thể nghe hiểu lời nói của Mạnh Hạo, nên ở chỗ này cảm ngộ.
Tu sĩ cùng hung thú ở nơi này cùng nhau thu hoạch về đạo, nên chung sống bình an vô sự.
Phóng mắt nhìn tới, có cự mãng ở đằng kia hiểu rõ, có sư hổ thú to lớn sùng bái, thậm chí một số hung thú cường hãn ngày thường ít thấy, cũng đều xuất hiện, theo tuần hoàn tự nhiên nào đó, cảm ngộ đạo ẩn chứa trong thanh âm của Mạnh Hạo.
Trên bầu trời, chim bay tụ lại không muốn rời đi; bên trong hồ, những con cá muốn nhảy ra mặt nước ý đồ nghe giảng; cây cối bốn phía như thu được đạo, chậm rãi lắc lư, tản ra đợt đợt linh khí...
Cả Nam Vực, giống như động đất, hoàn toàn chấn động.
Cùng lúc đó, thời điểm Mạnh Hạo giảng đạo ở nơi này, đại lễ nhậm tộc trưởng của Phương gia cũng đang khẩn trương chuẩn bị, trước hết được cải tạo hoàn thành, là Đông Thổ Đại Địa, từng Tế đàn được xây dựng lên; từng cung điện đột ngột từ mặt đất mọc lên; những cái truyền tống trận lắp đặt hoàn chỉnh.
Mà ngày đại lễ cũng được ấn định tổ chức vào ba tháng sau, các tấm thiệp mời được Phương gia gửi tới các tông môn gia tộc khắp Đệ Cửu Sơn Hải. Sự kiện Phương Tú Phong trở thành gia chủ Phương gia, chỉ trong thời gian ngắn, lập tức chấn động cả Đệ Cửu Sơn Hải, tất cả gia tộc tông môn đều biết, dẫn tới chấn động không nhỏ.
Sự kiện này chẳng những là đại sự của Phương gia, mà còn là đại sự của cả Đệ Cửu Sơn Hải. Quyết định lập tộc trưởng của một gia tộc ảnh hưởng cực lớn, nếu tộc trưởng này tính tình hiếu chiến, như vậy có thể đoán được, tương lai Đệ Cửu Sơn Hải tất có chiến tranh.
Còn nếu là tính tình yếu đuối, thì không cách nào tránh khỏi phiền toái.
Bất quá... danh tiếng của Phương Tú Phong từ lúc trước khi ông trấn thủ Nam Thiên Tinh, vốn đã truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, ông có rất nhiều bằng hữu, đồng dạng, cũng có không ít địch nhân.
Gần như tất cả tông môn gia tộc đều đã từng có tiếp xúc với Phương Tú Phong, cũng biết sâu sắc về Phương Tú Phong: người này ngày thường không nói nhiều lắm, nhưng một khi nói ra, thì nhất định làm được. Mà về tính cách, cho tới bây giờ là người vô cùng cường ngạnh, tâm cơ thâm trầm, làm việc vô cùng lão luyện.
Thủ đoạn lại không ít, mà còn ra tay quyết đoán, không biết chần chừ là gì. Năm đó khi Mạnh Hạo còn nhỏ, gia tộc có người tham Niết Bàn Quả của Mạnh Hạo, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo dường như muốn nuốt sống hắn, Mạnh Hạo sợ hãi khóc nói cho phụ thân biết.
Đêm hôm đó, Phương Tú Phong xách theo kiếm đi ra, mang theo sát ý, trong một đêm chém chết mấy chục người trong tộc gây rối. Đồng thời một trận chiến ấy Phương gia cũng chấn động Đệ Cửu Sơn Hải.
Khiến cho rất nhiều người đều biết, Phương Tú Phong... rất là bao che. Loại bao che này, đã đến mức không cách nào hình dung.
Chính vì tính tình như thế, đã dẫn tới Phương Tú Phong có rất nhiều bằng hữu, đồng thời, cũng... không ít cừu nhân.
Có thể tưởng tượng, trong ngày đại lễ, khi các tông môn gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải tới chúc mừng, nhất định là vô cùng náo nhiệt, nhất là những cừu gia của Phương Tú Phong kia, cũng rất có khả năng vào lúc đó chạy tới, với danh nghĩa tỷ thí để khiêu chiến Phương Tú Phong.
Đây là bất kỳ một tông môn gia tộc nào, khi tổ chức đại lễ nhậm chức tộc trưởng hay chưởng giáo, đều được phép khiêu chiến, bởi vì sau ngày đó, sẽ không còn là việc cá nhân, mà hết thảy đều liên quan tới gia tộc tông môn.
Hết thảy ân oán tình cừu từ trước, trong một ngày này phải giải quyết hết thảy.
Bất quá, đây chỉ là chuyện trên hình thức, trừ phi là đại địch sống chết, nếu không sẽ không ai làm như vậy. Hơn nữa, bất kỳ một tộc trưởng hay chưởng giáo tông môn gia tộc nào, một khi có tư cách ngồi lên vị trí này, thì tu vi bản thân khẳng định là cường hãn, đủ để chống đỡ loại ý nghĩa, hình thức này từ bốn phương tám hướng, cũng để biểu hiện chiến lực của bản thân chấn nhiếp mọi người... Đăng bởi: admin