• 5,171

Chương 1613: Khai Trận Hộ Tộc


Số từ: 2213
Nguồn:Mê Truyện
Thanh âm vang vọng, trên pho tượng to lớn kia tản ra ánh sáng, tạo thành uy lực tán ra tứ phía trong nháy mắt, chợt ngưng tụ lại ầm ầm đè về phía Mạnh Hạo
Thiên địa nổ vang, bầu trời thất sắc, gió mây cuồn cuộn
Một luồng áp lực thuộc về Đạo Cảnh giáng từ trên trời xuống, thiên địa ngay ngắn tránh lui, pháp tắc tiêu tán, hết thảy chỉ còn lại uy lực Đạo Cảnh, hóa thành thế giới của đối phương
Bốn phía tộc nhân Mạnh gia, từng người một mở to mắt, hô hấp dồn dập, chín tu sĩ Cổ Cảnh đại viên mãn kia lập tức chắp tay cúi đầu thật thấp
Bái kiến lão tổ!
Tinh thần của tất cả tu sĩ bên trong lốc xoáy trở nên phấn chấn lập tức quỳ lạy
Bái kiến lão tổ! Trên mặt đất, bên ngoài tất cả kiến trúc, tất cả tộc nhân Mạnh gia còn có những tôi tớ khác, người ngoài, tất cả mọi người
trong chớp mắt đều quỳ xuống lạy, tập hợp thanh âm của vô số người truyền ra như thiên lôi nổ vang
Bái kiến lão tổ! Hai thiếu nữ cùng Mạnh Như biến sắc, các nàng mặc dù tin tưởng Mạnh Hạo nhưng trong tiềm thức của các nàng bất kỳ lão tổ nào
đều là chí cao vô thượng cao nhất của cả gia tộc, các nàng có nhìn lên cũng không thể nhìn thấy
Toàn bộ Mạnh gia nổ vang, trong pho tượng khổng lồ kia có chín mật động, trong đó xung quanh khoảng không, năm nơi có thân ảnh khoanh chân tĩnh tọa, giờ phút này, ở mật động thứ năm có một thân ảnh, cặp mắt bỗng nhiên mở ra, mang theo ngưng trọng, thanh âm từ miệng hắn truyền ra
Lão không phải là mạch thứ chín, lão tổ đã gặp mặt Mạnh Hạo trước đó mà là mạch thứ tám! Lão không thể không ra mặt, một phe tu sĩ tử vong là huyết mạch của tộc nhân lão
Bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, không thấy áp lực long trời lở đất kia, quay đầu nhìn pho tượng xa xa, thản nhiên nói ra một câu, tất cả mọi người đều nghe ra đây là lời cuồng vọng cực điểm
Ngươi thật sự có dũng khí, muốn đánh với ta một trận? Thanh âm Mạnh Hạo bình tĩnh, khi truyền ra vang vọng bốn phương tám hướng, làm tộc nhân Mạnh gia phẫn nộ ồ lên:
To gan! !
Muốn chết! !
Không tự lượng sức! Một loạt thanh âm rống giận từ bốn phía tộc nhân Mạnh gia truyền ra lần lượt, vù vù vang vọng
Tộc nhân Mạnh gia ở đây thừa nhận Mạnh Hạo thật sự rất cường đại, rất kinh khủng nhưng hết thảy nếu so với lão tổ nhà mình cũng chỉ yếu ớt không thể chịu nổi một chiêu! Đây là lòng tin đối với lão tổ, cũng là của tất cả tộc nhân, từ nhỏ đến lớn đều có một loại cao cao tại thượng tự nhiên như vậy
Cho dù là hai thiếu nữ cùng Mạnh Như, giờ phút này cũng đều khẩn trương cực hạn, ở bên cạnh Mạnh Hạo, trong lòng lo lắng, vẻ mặt kinh hoảng
Nhưng lão tổ chí cao vô thượng trong lòng bọn họ lại hoàn toàn ngược lại với bọn họ, ở pho tượng trong động thứ tám, lão tổ mạch thứ tám Mạnh gia biến sắc cùng lúc Mạnh Hạo nói ra câu nói kia, trên người tràn ra một luồng Đạo Cảnh dao động không thể phát hiện
Dao động này trong cảm nhận của lão già là một lực lượng kinh khủng ẩn chứa bên trong, cho dù lão toàn lực liều mạng cũng không thể làm rung chuyển được lực lượng khổng lồ đó
Mơ hồ dường như so sánh với Mạnh Hạo, lão là huỳnh hỏa mà Mạnh Hạo không thể nói là mặt trời nhưng ít nhất là một cây đuốc!
Không thể nào
hắn
tu vi của hắn là gì! Lão già này mở to mắt, lão vốn muốn bước đi nhưng trong chớp mắt lập tức chần chờ, không dám đi ra ngoài, thậm chí
cũng không nói ra bất kỳ lời nào
Thần sắc Mạnh Hạo như thường, thản nhiên nhìn pho tượng to lớn kia, xoay người vụt qua, mang theo hai thiếu nữ cùng Mạnh Như đi về phía xa xa
Nếu không phải hắn không muốn trực tiếp hoàn toàn lột mặt nạ của Mạnh gia, hôm nay hắn tuyệt đối không bỏ qua như thế

Cũng được, nơi này dù sao cũng là Mạnh gia, đợi sau khi tu vi ngoại bà khôi phục, bà sẽ định đoạt hết thảy

Mạnh Hạo cũng sẽ không tự mình làm chủ, cho dù mẫu thân hắn là tộc nhân Mạnh gia nhưng hắn dù sao cũng là thiếu chủ Phương gia
Hắn có thể làm một số việc nhưng cũng có một số việc cần phải xem xét kĩ, nếu là nặng, ý tốt cũng sẽ bị người hiểu lầm, đó là chuyện Mạnh Hạo không muốn thấy
Cho nên khi đối đãi với Mạnh gia, Mạnh Hạo suy nghĩ rất nhiều, nhiều lần lựa chọn
Thời khắc hắn xoay người đi, phía sau hắn, mọi người Mạnh gia đi theo, trong mắt từng người lộ ra sát khí còn có châm chọc, thanh âm không ngừng
Nhưng rất nhanh những thanh âm này càng ngày càng yếu, đến cuối cùng gần như yên lặng như tờ, sắc mặt những tộc nhân Mạnh gia này ngạc nhiên sợ hãi, thậm chí sắc mặt tái nhợt ẩn chứa hoảng sợ
Bởi vì bọn họ phát hiện từ sau khi Mạnh Hạo nói ra câu nói kia, lão tổ của bọn họ
không ngờ một câu cũng không nói thậm chí dường như còn yếu đi không ít
Dường như
hết thảy thật như câu nói của Mạnh Hạo, lão tổ của bọn họ không dám ra mặt cùng đánh với Mạnh Hạo một trận! Điều này làm cho trong đầu nhiều tộc nhân Mạnh gia ù lên khiếp sợ, mà tinh thần những tu sĩ Cổ Cảnh đại viên mãn kia cũng nổi lên sóng lớn, trước bọn họ còn hoài nghi Mạnh Hạo là Đạo Cảnh, giờ phút này bọn họ không cần phỏng đoán nữa mà có thể khẳng định thanh niên trước mắt chính là
Đạo Cảnh!
Hắn
hắn đúng thật là
Đạo Cảnh! Tiếng động hít sâu từ tu sĩ Cổ Cảnh đại viên mãn rõ ràng khác thường
Mắt thấy Mạnh Hạo muốn rời khỏi, lão tổ bên trong pho tượng trong động thứ tám cắn răng, lão cảm nhận được trong động thứ chín và động thứ nhất, khí tức hai lão tổ khác của Mạnh gia đã thức tỉnh nhưng hai lão này lại không có bất kỳ cử động nào

Chết tiệt, đây là muốn để ta dò xét một chút khả năng của người này sao

Cặp mặt lão tổ động thứ tám lộ ra quyết đoán, có thể trở thành người Đạo Cảnh, sẽ không thiếu dũng khí nếu không cũng không thể thành công vượt qua đạo kiếp

Có thể thử trận pháp gia tộc một lần!
Lão già cắn răng, tu vi trong cơ thể ầm ầm bùng phát, đó là dao động Đạo Cảnh nhất nguyên, trong nháy mắt đều từ pho tượng rầm rầm khuếch tán ra ngoài
Giờ khắc này tộc nhân Mạnh gia nhìn lại, trên pho tượng tản ra ánh sáng màu vàng, kim quang này dày đặc như biển vàng, khoảnh khắc xuất hiện, ầm ầm khuếch tán ra bốn phía tạo thành một bàn tay, một trảo đánh đến Mạnh Hạo
Thiên địa biến sắc, bởi vì bàn tay to màu vàng kia thay thế thiên địa, bởi vì bàn tay to màu vàng này tạo thành một cái bóng lớn trên mặt đất! Trong tiếng nổ vang, bàn tay nổi lên lực lượng vô biên hướng về Mạnh Hạo, lúc sắp tới gần, sắc mặt hai thiếu nữ cùng Mạnh Như phút chốc tái nhợt, Mạnh Hạo xoay người, trong mắt lóe lên tia rét lạnh
Thật to gan
Mạnh Hạo thản nhiên nói nhưng lại không có bất kỳ né tránh với bàn tay to màu vàng kia ngược lại bước ra một bước trực tiếp chạm vào bàn tay to màu vàng
Thân thể va chạm, không thể nhìn thẳng, trong tiếng nổ vang, thân ảnh Mạnh Hạo đụng vào bàn to màu vàng tạo tiếng nổ ngập trời, bàn to kia có ý đồ bóp nát Mạnh Hạo nhưng trong khoảnh khắc đụng nhau giống như sôi sục, run run sau đó
nổ vang tan vỡ! Nơi nơi vỡ vụn, tan vỡ trong phạm vi lớn, sau khi bàn tay kia chia năm xẻ bảy, biển vàng cũng hoàn toàn tan rã, dường như trước mặt Mạnh Hạo, trình độ Đạo Cảnh này không chịu nổi một chiêu
Trong tiếng nổ vang, bàn tay to tan vỡ, lão già bên trong pho tượng trong động thứ tám chấn động toàn thân mãnh liệt, thân thể không thể khống chế bay thẳng ra, xuất hiện ở bên ngoài pho tượng, phun ra một ngụm máu lớn lần nữa, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo mang theo khiếp đảm cùng chấn động
Đạo
Đạo Chủ? Đạo Tôn? Giờ phút này, trong lòng lão già mạch thứ tám chấn động cực điểm
Lão già mạch thứ chín cũng chấn động như vậy, trước đó lão nhận ra Mạnh Hạo, sau khi thấy cả quá trình trận chiến này, đáy lòng của hắn sớm đã nổ vang ngập trời
Bọn họ chỉ chấn động nhưng đối với bốn phía tộc nhân Mạnh gia, lúc này trong lòng bọn họ đã vượt qua cả sợ hãi chấn động, từng người một trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn lão tổ nhà mình phun ra máu tươi, nhìn vẻ mặt Mạnh Hạo như thường, chỉ là bước một bước mà thôi! Một bước khiến cho Đạo Cảnh lùi về sau, bị thương, chuyện như vậy đã phá vỡ tín niệm không gì sánh được đối với lão tổ sâu trong lòng những tộc nhân bốn phía
Gần như sắc mặt của tất cả mọi người tái nhợt trong phút chốc mà ở trong đám người này có một thanh niên, chính là Mạnh Đức, hắn đã sớm đến nơi này, nhìn Mạnh Hạo, nhìn khuôn mặt quen thuộc, hắn mở to mắt, ngây dại
Ngoại trừ hàng loạt tiếng động hút khí, bốn phía không còn bất kỳ tiếng thở nào nữa, Mạnh Hạo thản nhiên thoáng nhìn lão già kia nhưng vào lúc này, cặp mắt lão già mạch thứ tám kia đỏ thẫm trong phút chốc, ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời thét lên thảm thiết
Cùng lúc đó, lão nâng tay điểm lên ấn đường, ầm một tiếng, mặt đất chấn động
Bầu trời biến sắc, trên pho tượng to lớn kia trong nháy mắt bất ngờ tản ra một luồng uy lực vô hình,uy lực này ầm ầm khuếch tán, phút chốc bao phủ bốn phương tám hướng, người ngoài không thấy sự tồn tại của uy lực nhưng trong mắt Mạnh Hạo, hắn thấy rõ ràng một quầng sáng tản ra trên pho tượng

Trận pháp phòng thủ

Mạnh Hạo không lập tức lùi về sau mà vẫn đứng đó, cặp mắt lóe lên, khi quầng sáng kia ầm ầm khuếch tán, gào thét hướng về phía hắn, đối kháng cưỡng ép
Chỉ một chút, cặp mắt Mạnh Hạo hơi co lại, trên quầng sáng này hắn cảm nhận được một lực lượng hủy diệt thiên địa, cho dù thân thể hắn cường hãn cũng không thể giữ vững quá lâu

Trận pháp phòng thủ này còn có thể mạnh hơn, mới chỉ có một người khống chế đã có uy lực như vậy, nếu có nhiều hơn mấy người, cho dù là ta cũng gặp nguy hiểm

Mạnh Hạo nghĩ, sau khi cảm nhận trận pháp, không đối kháng nữa mà thân thể lùi về sau, vung tay áo mang theo ba người Mạnh Như, trong nháy mắt quầng sáng lan ra, biến mất, rời đi thật xa
Mạnh Hạo đã đi xa, sắc mặt lão già mạch thứ tám kia càng thêm khó coi, hắn thấy được Mạnh Hạo trước cử động của trận pháp đối kháng này, đáy lòng càng chấn động

Hắn
không ngờ rung chuyển trận pháp tổ tiên mà không tổn thương chút nào
Người này rốt cuộc đạt cảnh giới gì, không phải Đạo Chủ hay là
hay đúng thật là Đạo Tôn? Điều này làm sao có thể! !
Trên pho tượng này, trong động thứ nhất và động thứ chín, vẻ mặt hai lão tổ Mạnh gia khác đều ngưng trọng, nhất là lão tổ mạch thứ nhất, sắc mặt sa sầm xuống
Mạch thứ mười sao
Lão lẩm bẩm nói nhỏ Đăng bởi: admin
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngã Dục Phong Thiên.