Chương 387: Cửu đại Phong yêu, sơ Phong thiên
-
Ngã Dục Phong Thiên
- Nhĩ Căn
- 2544 chữ
- 2020-05-09 02:38:35
Số từ: 2528
Quyển 4: Ngũ sắc chí tôn
Dịch: hoangtruc - nhóm dịch HTP
nguồn: bachngocsach.com
"Thiên Kiếp có ngũ sắc, Ngũ Hành cũng ngũ sắc…Chẳng lẽ trong này có liên quan gì đó.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, thế nhưng lúc này không phải thời điểm thuận tiện để hắn suy tư. Bầu trời ngũ sắc đã được hình thành, một đạo Ngũ sắc lôi kiếp cũng ầm ầm đánh xuống.
Ngay khi nó rơi xuống, Mạnh Hạo cũng đưa mắt nhìn qua, cảm nhận Ngũ sắc thiên kiếp này lúc đầu tiên chính là tựa như một cái cọc gỗ cực kỳ lớn như từ bầu trời đóng thẳng xuống mặt đất, thế nhưng càng đến gần thì lại biến thành một thanh kiếm màu vàng vô cùng sắc bén như muốn đâm xuyên thấu cả hư vô, rồi sau đó biến thành mảnh biển cả như cuốn toàn bộ bầu trời mà kéo đến.
Một hơi thở sau thì đột nhiên lại biến hóa, tựa như một biển lửa như có thể đốt cháy toàn bộ sinh mệnh ở bên trong. Mà trong biển lửa này, tựa như còn có cả một pho tượng đất bùn!
Năm loại biến hóa này chỉ lướt qua trong chớp mắt rồi biến mất, thế nhưng tất cả như khắc sâu trong lòng Mạnh Hạo. Trong tích tắc đấy lại khiến tâm thần hắn chấn động như ngộ ra điều gì đó.
Ầm!!!
Ngũ sắc Lôi kiếp phủ xuống thẳng lên người Mạnh Hạo, có Vô Mục Tằm phân tán, còn Tử Đồng Thuật không ngừng vận chuyển, cùng với lực lượng tu vi hoàn mỹ bộc phát, có thủ sáo trên tay phải tựa như Thiên Kiếp cũng không thể phá hủy được, tiếng nổ ầm vang truyền khắp phiến thiên địa như chấn điếc toàn bộ năm ngàn người đang chạy băng băng ở bên ngoài ba ngàn dặm kia.
Một người trong ba lão giả Nguyên Anh trong phạm vi ba ngàn dặm kia chợt run rẩy cả người, trực tiếp vỡ nát thành một đám huyết nhục, rồi nháy mắt hóa thành tro bụi, Nguyên anh cũng bị diệt sạch sẽ.
Ngũ sắc thiên kiếp, đây chính là Ngũ sắc Thiên kiếp trong truyền thuyết!!!
Áo bào trắng của tên Tộc nhân bộ lạc Tinh Túc lúc này đã tan nát, để lộ ra một gương mặt tang thương cực kỳ già nua. Nhưng trọng điểm là người này là một người dị dạng với ngũ quan vặn vẹo, một bên tai lại bị bịt kín.
Hai mắt y đỏ bừng, cả người run lẩy bẩy nhìn bầu trời phía trên, lộ ra vẻ kính sợ chưa từng có.
Toàn thân Mạnh Hạo run rẩy, cắn chặt răng, trầm mình trong Ngũ sắc Lôi kiếp này, không ngừng có Ngũ sắc Lôi điện chạy tán loạn như muốn đem thân thể hắn xé rách ra, muốn xóa bỏ cả thần hồn của hắn. Thậm chí còn xâm nhập vào trong huyết nhục của hắn, như muốn chấn nát toàn bộ mạch máu trong người.
Nhưng sợi tơ Vô Mục Tằm trong chớp mắt này bạo phát ra sự bền bỉ kinh người, tầng tầng bao quanh. Sợi tơ tằm tựa như một pháp bảo sắc bén nhất trong thiên địa, lại không thể bị chém đứt liên tục xoay tròn vờn quanh, phân tách Ngũ sắc Thiên kiếp.
Dưới sự trợ giúp của sợi tơ Vô mục Tắm, Ngũ sắc Lôi kiếp cũng chậm rãi tan rã, đến khi đạo lôi kiếp cuối cùng biến mất, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gào lớn, ánh mắt tràn ngập Tử khí, nhanh chóng đem toàn bộ thương thế trên người hắn khôi phục lại. Chỉ là trên mặt hắn lúc này đã xuất hiện dấu hiệu già nua trông thấy.
Ngũ sắc Lôi kiếp cũng không thể nào diệt ý chí của Mạnh Hạo ta!
Ngũ sắc Thiên kiếp ầm vang, tất cả tầng mây trong khoảnh khắc này không ngừng quay cuồng ngưng tụ lại một chỗ. Theo sự chuyển động của tầng mây này, tựa như có năm tháng lưu chuyển, sấm sét động trời, từng đạo Ngũ sắc Lôi điện trong tầng mây tiếp tục cắn nuốt lẫn nhau, dần dần dung hợp lại.
Ngay lúc này, còn có thêm một uy áp khó mà hình dung được từ trên không trung phủ xuống. Đưa mắt nhìn qua, có thể thấy Kiếp vân đang cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng kéo tới, không ngừng co rút lại như muốn sinh ra một đạo diệt ý chi lôi chưa từng có từ trước đến nay.
Mạnh Hạo kiên trì lên, đây chính là đạo lôi kiếp cuối cùng!!!
Anh Vũ ở bên trong trận pháp cách đó ba ngàn dặm, vội vàng mở miệng.
Sấm sét nổ vang, đạo Lôi kiếp cuối cùng cũng nhanh chóng được ngưng tụ lại. Hơn mười hơi thở sau, trên bầu trời không còn chút Lôi kiếp nào nữa, mà chỉ còn là một vùng sáng ngũ sắc chói lọi!
Vùng sáng ngũ sắc này… không còn là sấm chớp nữa, mà chính là một bàn tay với mỗi ngón tay là một màu sắc riêng vô cùng khổng lồ, như trời, như sấm chớp. Tuy rằng nó hoàn toàn do ngũ sắc Lôi tạo thành nhưng lại mang hình dạng rõ ràng như một bàn tay chân thật.
Nếu như khác biệt, thì chỉ là bàn tay này không có vân tay!
Tiếng nổ vang rền, bàn tay ngũ sắc từ trên không trung đè thẳng xuống mặt đất, một chưởng áp xuống!
Bàn tay ngũ sắc này phủ xuống, đất đai rung chuyển, toàn bộ phạm vi ba ngàn dặm đã bắt đầu rạn nứt rồi vỡ nát tan. Hai lão giả Nguyên Anh còn gắng gượng đến lúc này cũng không cách nào chịu đựng thêm được nữa, cả thân thể cũng trực tiếp nát bấy trong tiếng gào thét không cam lòng thê lương, cả Nguyên anh, cả dấu vết sinh mệnh đều bị vỡ nát rồi trực tiếp bị xóa bỏ.
Vị tộc nhân áo trắng bộ lạc Tinh Túc cũng phun đầy máu tươi, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Bàn tay kia chưa chính thức phủ xuống, nhưng Mạnh Hạo đã cảm nhận được một áp lực lớn chưa từng có, cả người hắn nổ vang, sắc mặt tái nhợt, lại tiếp tục phun ra máu tươi, thân thể trên không trung run rẩy mà không ngừng trầm xuống.
Tựa như bàn tay được huyễn hóa này có thể nghiền ép tất cả mọi ngọn núi, khiến Mạnh Hạo không cách nào chống cự nổi mà bị cứng rắn trấn áp.
Đạo sấm sét cuối cùng, đã muốn diệt ta, thì ta sẽ phong ngươi!
Cả người Mạnh Hạo không ngừng trầm sâu dưới mặt đất, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lộ đầy vẻ dữ tợn và điên cuồng, đột nhiên nâng tay phải lên điểm một chỉ về mặt đất phía xa.
"Yêu Khí Phong Chính!"
Yêu khí trong ba ngàn dặm này lại lần nữa ngưng tụ lại nhưng Mạnh Hạo vẫn còn cảm thấy lượng Yêu khí này vẫn còn thiếu nhiều lắm so với yêu cầu của hắn. Lúc này cả người hắn đang chìm dần trong lòng đất, bèn đưa tay phải tiếp xúc trực tiếp với vùng đất tàn phá này.
Yêu khí, chưa đủ!!!
Sắc mặt Mạnh Hạo vặn vẹo, như đang gào thét. Hắn bèn lấy Phong yêu Cổ ngọc ra áp sát vào mặt đất. Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ mặt đất tựa như chấn động vô hình, cùng lúc đó là một gợn sóng từ Phong Yêu cổ ngọc trong tay Mạnh Hạo từ từ khuếch tán ra, ba ngàn dặm, năm ngàn dặm…
Sắc mặt Mạnh Hạo dữ tợn, truyền thừa Kỳ Nam từ Hàn Tuyết gia tộc trong đầu hắn, chỉ dẫn của thi thể Tiên nhân ở Vãng Sinh Động trong khoảnh khắc đó như tràn ra từ cơ thể hắn, rồi dung nhập vào trong Phong Yêu cổ ngọc.
Lập tức trong đầu Mạnh Hạo ầm vang, Phong Yêu cổ ngọc chấn động, gợn sóng lại mở rộng ra thêm một vạn dặm, ba vạn dặm…
Trọn vẹn ba vạn dặm!
Trong ba vạn dặm này, toàn bộ cỏ cây đều ở trong lòng Mạnh Hạo, toàn bộ ý thức đều nằm trong ý thức của hắn, toàn bộ mọi biến hóa đều trong lòng bàn tay của hắn.
"Yêu khí, Phong Chính!" Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn bàn tay ngũ sắc khổng lồ đang tiến về phía hắn. Thanh âm truyền ra, tất cả Yêu khí từ bốn phương tám hướng trong phạm vi ba vạn dặm này đều điên cuồng phô thiên cái địa mà đến.
Rồi ngưng tụ lại bốn phía quanh Mạnh Hạo, hình thành nên một vòng xoáy Yêu khí ngay cạnh người hắn. Vòng xoáy chuyển động cực nhanh, từ mười trượng biến thành trăm trượng, ngàn trượng, mãi cho đến khoảng vạn trượng!
Ánh mắt Mạnh Hạo sáng ngời đầy cố chấp, tay phải từ dưới mặt đất dần đưa lên, nhấn một cái về phía bàn tay từ trên bầu trời đang phủ xuống.
Dưới một nhấn này, vòng xoáy Yêu khí khổng lồ lao thẳng ra, đột nhiên hóa thành một bàn tay vô hình cực lớn trên không trung mà chỉ có duy nhất Mạnh Hạo mới nhìn thấy được!
Bàn tay này, như muốn phong ấn vạn vật thiên địa!
"Cửu đại Phong Yêu, ta muốn Phong thiên!"
Tay phải Mạnh Hạo nhấn cách không một cái, về phía bàn tay ngũ sắc đang phủ xuống kia.
Một nhấn này, mang theo chấp nhất của hắn, mang theo mộng tưởng thành cường giả trên con đường tu chân của hắn, thậm chí còn mang theo cả sinh mệnh của hắn!
Bởi vì một khi không cách nào độ Kiếp được, hắn phải chết không nghi ngờ gì!
Một nhấn này, còn mang theo Tiên nhân chỉ lộ của Mạnh Hạo, mang theo truyền thừa Kỳ Nam từ bộ lạc Hàn Tuyết, còn mang cả điên cuồng của hắn!
Không thể không điên cuồng, vì trận chiến này không phải đấu pháp mà là trảm Thiên kiếp!
Cái nhấn này, còn mang theo tôn nghiêm Phong Yêu đời thứ chín của bản thân hắn, dùng lực lượng Phong Yêu, dùng Yêu khí trong toàn bộ ba vạn dặm này, toàn lực bộc phát!
Anh Vũ kêu gào lao ra, hai mắt đỏ lên. Nó căn chính xác đúng thời khắc này, khi chỉ còn một đạo Thiên kiếp cuối cùng nữa mới ra tay, mới có thể mang theo năm ngàn người đồng loạt ra tay mà không bị lây nhiễm nhân quả của Thiên kiếp.
Hơn năm ngàn tu sĩ cất bước chạy thẳng đến Mạnh Hạo, rồi chạy băng băng vây quanh hắn tạo thành một lượng sương mù dày đặc, cùng hợp lực chống cự với đạo Thiên kiếp này.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng lớn hơn tất cả mọi thanh âm trước đó, áp đảo hoàn toàn tiếng gầm vang của năm ngàn người mà trở thành thanh âm duy nhất…Cứ như vậy truyền ra năm tiếng nổ vang như vậy!
Đó chính là thanh âm tan vỡ của thiên địa truyền ra khi hai bàn tay khổng lồ va chạm vào nhau giữa không trung.
Tiếng thứ nhất, hơn năm ngàn tu sĩ phun ra máu tươi, cả người bị hất mạnh ra phía sau, tản mạn ra bốn phía, sương mù hình thành cũng trong tích tắc đó cũng tan nát. Vị tộc nhân áo trắng bộ lạc Tinh Túc cười thảm, cả người bị chấn nát tan, thần hình câu diệt.
Tiếng thứ hai, bầu trời nổ vang, mặt đất trở thành tro bụi, tất cả các phế tích, tất cả kết tinh cũng đều biến thành một cái hố lớn sâu thẳm…
Tiếng thứ ba, Bì Đống kêu lên, Lý gia lão tổ gần như bị hủy diệt.
Tiếng thứ tư, Anh Vũ kêu thảm đầy thê lương, bộ lông tạp sắc trên người gần như toái diệt hết, thiên địa như trở thành thế giới ngũ sắc.
Thanh âm thứ năm… Phong Thiên Yêu chưởng của hắn va chạm thẳng vào bàn tay ngũ sắc trên bầu trời, như muốn phong ấn bàn tay này, đem Thiên kiếp này phong bế lại.
Trong tiếng nổ vang đó, hai bàn tay khổng lồ va chạm vào nhau, một bên là Ngũ sắc Thiên kiếp, một bên là Phong Thiên Yêu, một cái mang theo ý chí tiêu diệt, một cái mang theo ý muốn phong thiên, không cách nào hình dung được cái nào mạnh mẽ hơn. Thế nhưng khoảnh khắc này, trời không còn là trời, đất không còn là đất, mà Yêu cũng không phải là Yêu nữa!
Hư vô lúc này như tan vỡ ra, trong tiếng nổ vang đấy, toàn bộ thế giới ngũ sắc này không chút thanh âm mà tiêu tán, chuyển thành một màu đen….
Trong cái thế giới này, Mạnh Hạo đưa ánh mắt lộ một vẻ tín niệm mà nhìn bầu trời đen, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Hóa ra, có thể Phong thiên!
Nói xong câu đó, trong lòng Mạnh Hạo cũng trở nên suy yếu chưa từng có, hắn cười cười nhắm nghiền hai mắt lại, rồi phát động phòng hộ cường đại nhất của Vô Mục Tằm. Tơ của Vô Mục Tằm không ngừng vây quanh lấy hắn hình thành nên một cái kén thật lớn!
Cả người hắn được kén này bao phủ hoàn toàn bên trong.
Ngăn cách mọi thanh âm, Thiên kiếp cũng hoàn toàn tiêu tán đi hết, chỉ còn lại một cái hố sâu trên mặt đất, trong đó là một cái kén tựa như tồn tại vĩnh hằng!
Một lúc lâu sau, bầu trời cũng dần được khôi phục, bàn tay ngũ sắc đã tiêu tán, bàn tay Phong yêu của Mạnh Hạo cũng trở thành tro bụi, chỉ còn miếng Phong Yêu cổ ngọc vốn ở giữa bàn tay đó từ trên không trung rơi xuống, cạch một tiếng, rồi rơi vào trong cái kén đang bao bọc lấy Mạnh Hạo bên trong.
Lúc này uy áp từ Thiên kiếp cũng hoàn toàn biến mất, một kiếp này…đến đầy kinh thiên động địa, đi lại không chút tiếng động, cuối cùng cũng vượt qua.
Anh Vũ cùng Bì Đống và năm ngàn tu sĩ đều mang theo sắc mặt mệt mỏi, vây quanh lấy khu vực hố sâu có chứa cái kén, hộ pháp cho Mạnh Hạo, chờ hắn phá kén ra ngoài.
Thời gian trôi qua, khí tức lột xác cũng từ trong kén dần tản ra ngoài. Trong cái khí tức này, Mạnh Hạo vẫn còn đang ngủ say nhưng thân thể hắn lại đang được cải biến, dần dần thích ứng với lôi điện. Mơ hồ còn có từng tia điện chạy dọc thân thể đang say ngủ của hắn rồi xuyên qua kén này lan truyền ra ngoài.