Chương 39: Kháo Sơn lão tổ
-
Ngã Dục Phong Thiên
- Nhĩ Căn
- 2596 chữ
- 2020-05-09 02:36:54
Số từ: 2590
Dịch: nguyenhien
Nguồn: bachngocsach.com
Mạnh Hạo biến sắc mặt, quay vội người nhìn lại thì thấy sương mù cuồn cuộn, cách đó không xa, chừng chỉ ngoài mười trượng có một bóng người mặc trường bào rách nát đang gào thét lao về phía mình.
Một luồng sát khí mãnh liệt tỏa ra, ngày một tiến lại gần. Thân thể Mạnh Hạo liền lui vội ra sau. Sự việc xảy ra quá đột ngột, thân ảnh kia có tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã tới cách Mạnh Hạo chỉ còn hơn ba trượng, sau đó dừng lại, chăm chú nhìn Mạnh Hạo. Trên tay hắn là một khối trảm ngọc, vẻ mặt sợ lãi lẫn lo lắng.
Trong lòng Mạnh Hạo khẽ động, linh lực trong cơ thể vội rót vào khối trảm ngọc. Khối ngọc liền tỏa ra huyết quang chiếu rọi lên thân thể mặc tàn bào đang đứng gần đó. Mạnh Hạo nhìn kỹ, nhận ra người này là một người đàn ông trung tuổi, ngoại hình khô héo, gầy gò giống như một ác quỷ.
Từ miệng trung niên này thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó hắn vội vàng chạy lùi ra sau, biến mất trong màn sương mù.
Trán Mạnh Hạo toát mồ hôi lạnh. Hắn hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Trung niên vừa rồi mang lại cho hắn cảm giác như đứng trước áp lực của Âu Dương đại trưởng lão vậy.
Hắn là một tu sĩ Trúc Cơ hay sao?
Mạnh Hạo nghi hoặc, cảnh giác trong lòng càng tăng lên. Hắn theo hướng huyết quang chỉ dẫn, từng bước một tiến về phía trước. Sau chừng nửa canh giờ, hắn nhìn thấy trong lớp sương mù phía trước xuất hiện mấy bóng người. Từ thân ảnh tới tu vi của người này đều có thể so với Âu Dương đại trưởng lão, thậm chí ở một số mặt còn gây cho hắn áp lực như đang đối mặt với chưởng môn Hà Lạc Hoa.
Những thứ này đều là khôi lỗi hay sao?
Mạnh Hạo quan sát những thân ảnh phía trước, dần dần phát hiện những bóng người này đều không còn sinh cơ. Từng người một chỉ loanh quanh trong một khoảng nhất định mà không di chuyển rộng ra chỗ khác. Có cảm giác những thân ảnh này vì trảm ngọc mà tới, nhưng lại hết sức e ngại nó.
Thời gian một nén nhang trôi qua, những thân ảnh kia dần dần biến mất. Mạnh Hạo dừng bước, hai mắt nhìn về phía trước bỗng trở nên ngơ ngác, hô hấp dồn dập.
Chuyện này…, chuyện này…
Mạnh Hào thì thào. Phía trước hắn có một ngọn núi cao hơn trăm trượng, hoàn toàn làm bằng linh thạch!
Vố số linh thạch chất đống một chỗ tạo nên tòa núi này. Cả đời Mạnh Hạo chưa bao giờ được thấy qua nhiều linh thạch như vậy. Lúc này, trong đầu hắn vang vang, thân thể theo bản năng muốn tiến tới mà lấy nhưng hắn vừa bước tới một bước thì dừng lại. Tòa núi hình thành từ linh thạch này như có một tầng sương mù che lấp, rõ ràng là đã bị người khác hạ cấm chế.
Sau một hồi loay hoay, Mạnh Hạo đành phải buông tha, ánh mắt không cam lòng nhìn linh thạch sơn vì hắn đã thử tiến lại gần nó nhưng mới cách hơn hai mươi trượng mà một cỗ sát khí, tử vong mãnh liệt đã tràn ngập tinh thần. Hắn biết, nếu hắn cố tiến lại thêm một chút nữa, chắc chắn sẽ bị hồn phi phách tán.
Hắn rời khỏi tòa linh thạch sơn, đi theo sự chỉ dẫn của huyết quang thêm thời gian độ một nén nhang nữa, bỗng phía trước xuất hiện một lầu các, trước lầu các có một cái sân nhỏ, phía trong có không ít cỏ dại đã khô héo. Có một khối đá cao hơn nửa người dựng trong đó. Hắn quan sát xung quanh thì thấy có một nơi duy nhất không chỉ có hai màu đen trắng, lại không hề có sương mù bao quanh, hoàn toàn khác với những chỗ khác.
Khối trảm ngọc bỗng tự trôi nổi tiến lên tảng đá lớn rồi dừng lại, huyết quang tỏa ra lấp lánh.
Mạnh Hạo nhanh bước tới vài bước bên cạnh tảng đá. Hắn thầm nghĩ chỗ này chắc là một trong ba nơi dùng để cảm ngộ, hắn liền khoanh chân ngồi trên tảng đá, hướng ánh mắt chứa nhiều suy tư nhìn khối trảm ngọc đang phiêu phù trên không.
Đã qua nhiều năm rồi, trước ta chắc cũng có không ít người đã tiến vào nơi này nhưng lại chưa có ai cảm ngộ thành công.
Mạnh Hạo nhíu mày. Huyết quang trên trảm ngọc đã thôi không thiêu đốt, thời điểm cảm ngộ đã tới. Hắn rất muốn đạt được Ngưng Khí Quyển. Hắn cũng hiểu tư chất của hắn vốn rất bình thường, cơ hội cảm ngộ này lẽ rã đã thuộc về Vương Đằng Phi. Mạnh Hạo lo nghĩ, đoán chừng hắn cũng rất khó để có thể đạt được thành công như mong muốn.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn huyết quang, hai mắt lộ ra một tia kỳ dị. Sau một lúc thì cắn răng đưa tay chộp lấy khối ngọc, ánh mắt càng thêm kiên định.
Ta nhất định phải cảm ngộ thành công, đạt được Thái Linh Kinh!
Mạnh Hạo tỏ rõ quyết tâm, vỗ tay vào túi trữ vật lấy ra mảnh gương đồng và không ít linh thạch chuẩn bị bắt đầu phục chế.
Mạnh Hạo tiến vào nội tông đã một tháng, linh thạch tông môn cấp cho hắn không ít, thêm nữa, một tháng qua sinh ý làm ăn ở tiệm tạp hóa cũng khá, đám đệ tử ngoại tông nịnh nọt biếu xén nên linh thạch trong túi trữ vật của hắn khá nhiều. Nhưng chỉ sau một lát, sắc mặt hắn trở nên khó coi. Tất cả linh thạch do tông môn phát cho hắn cũng không đủ để hoàn thành phục chế. Không phải gương đồng mất đi hiệu lực, mà vì linh thạch không đủ.
Mạnh Hạo nhìn chằm chú vào khối trảm ngọc, sau một lúc hắn chợt nhớ ra trong túi trữ vật của mình còn bảy tám khối linh thạch lớn liền cắn răng lấy ra một khối đặt trên mảnh gương đồng. Hai mắt hắn phát đỏ vì đau lòng xót ruột. Không cần hắn lấy ra khối linh thạch thứ hai, mảnh gương đồng đã lóe lên hào quang chói mắt, sau đó trên mặt gương hiện ra tới mười lăm khối trảm ngọc làm hắn sững người. Hắn tưởng phải dùng thêm linh thạch mới phục chế được một khối, ai ngờ mới dùng có một khối mà đã phục chế được tới mười lăm khối trảm ngọc rồi.
Trảm ngọc này vốn do Kháo Sơn lão tổ tổn hao tâm huyết tạo thành, hiện giờ xuất hiện một lúc tới mười lăm khối khiến Mạnh Hạo chỉ biết trợn mắt há mồm mà nhìn.
Linh thạch này rốt cuộc là linh thạch loại nào?
Mạnh Hạo đứng ngẩn người một lúc lâu, lại nhớ tới lúc trước phục chế thanh kiếm gỗ mất tới hai ngàn khối linh thạch thì đau lòng không thôi. Hắn khẳng định những khối linh thạch này không phải linh thạch bình thường.
Tuy trong lòng đau xót nhưng lúc này, Thái Linh Kinh với hắn vẫn là quan trọng hơn. Hắn lấy ra một khối trảm ngọc, để cho huyết tinh thiêu đốt, huyết quang tỏa ra bao trùm lấy thân thể Mạnh Hạo. Từng hồi âm thanh như ẩn như hiện, như mông như ảo dần cuốn lấy Mạnh Hạo, khiến hắn quên đi thời gian và mọi việc xung quanh mình.
Cùng lúc này, cả Trần Phàm và Hứa Thanh đều đang ở trong khu vực cảm ngộ của mình, toàn thân bao trùm bởi huyết quang. Tư chất của hai người không tầm thường, vì thế cảm ngộ đạt được cũng lớn hơn Mạnh Hạo cùng thời điểm một chút. Trên thực tế, địa phương mà Kháo Sơn lão tổ bế quan, dùng cách này cũng chính là muốn thử thách tư chất và xem cơ duyên của hậu bối.
Không biết đã qua bao lâu, trên người Mạnh Hạo huyết quang đã tan biến. Hắn tỉnh lại, thần sắc mờ mịt, một lúc lâu mới tỉnh táo trở lại. Trong óc hắn là một khoảng trống không, không hề có chút nội dung nào của Thái Linh Kinh.
Mạnh Hạo thở dài. Hắn đã sớm đoán trước được biệc này, nên tiếp tục lấy ra trảm ngọc, thiêu đốt huyết tinh để tiếp tục cảm ngộ.
Thời gian trôi qua, cho tới khi mười bốn khối trảm ngọc đã thiêu đốt hết mà vẫn chưa thành công, Mạnh Hạo lại cắn răng lấy ra một khối linh thạch kỳ lạ kia, phục chế thêm trảm ngọc rồi lại chìm vào trong cảm ngộ.
Vào thời điểm đó, huyết quang trên người Hứa Thanh và Trần Phàm cũng đã tiêu tán hết nhưng hai người không đứng dậy mà tiếp tục ngồi xuống, không biết đã nhận được cảm ngộ gì hay không.
Trong khi đó, Mạnh Hạo gần như muốn nổi giận khi hắn liên tục thiêu đốt trảm ngọc, một khối lại một khối mà không cảm thấy gì. Nếu để người ngoài biết được hành động của hắn, chắc sẽ phát điên vì ghen tức và đố kỵ.
Cho tới khi hắn thiêu đốt khối trảm ngọc thứ hai mươi bảy, cuối cùng trong mông lung, hắn đã nghe thấy mơ hồ như có tiếng thì thào của ai đó bên tai nhưng không rõ ràng lắm. Hắn chỉ nghe rõ nhất hai từ
Thái…Linh…
Mạnh Hạo mở mắt, trong đôi mắt lộ ra ánh nhìn kiên định và cố chấp. Hắn lấy ra miếng trảm ngọc thứ hai mươi tám rồi tiếp tục thiêu đốt, huyết tinh lại tỏa ra huyết quang lấp lánh không ngừng.
Trong khi đó, Hứa Thanh và Trần Phàm đã trở lại tế đàn ban đầu. Hai người rất ngạc nhiên khi không thấy Mạnh Hạo ở đó, nhưng lại không biết Mạnh Hạo đã tới nơi nào nên đành khoanh chân ngồi chờ ở đó. Sau ba ngày đợi chờ, hai người đã mất dần kiên nhẫn, lại lộ ra vẻ lo lắng không an. Hai người không nghĩ tới chuyện Mạnh Hạo cảm ngộ được gì, mà lo lắng đã có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với hắn.
Chẳng lẽ Mạnh sư đệ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trần Phàm lo lắng hỏi.
Hứa Thanh không đáp lời, nhưng đôi mắt cũng ánh lên một tia lo lắng. Hai người cùng bàn bạc một lúc rồi bắt đầu tìm kiếm. Vì bốn phía đều có khôi lỗi xuất hiện nên tốc độ tìm kiếm của hai người khá chậm.
Lúc này, tóc tai Mạnh Hạo bù xù, hai mắt vằn đỏ, miệng thì thào nói nhỏ mà nếu cẩn thận lắng nghe sẽ nhận thấy những điều hắn nói rất rối loạn, không rõ nghĩa. Đa phần là khát vọng đối với Thái Linh Kinh. Hắn đã lấy ra bốn mươi ba khối trảm ngọc, toàn thân hắn bao phủ trong huyết quang. Mạnh Hạo đầy kiên định, hết trảm ngọc là hắn lại phục chế rồi thiêu đốt. Cho tới hôm nay, hắn đã có thể nghe rõ âm thanh vang lên bên tai nhưng không tài nào nhỡ kỹ, đành chỉ biết tiếp tục cảm ngộ.
Tại địa phương Kháo Sơn lão tổ bế quân này, dù là Trần Phàm hay Hứa Thanh đều đang điên cuồng tìm kiếm Mạnh Hạo. Bọn hắn không hề biét rằng sau mỗi lần thiêu cháy trảm ngọc, huyết tinh đều hóa thành một đạo huyết quang không nhìn thấy chìm vào trong lòng đất, tiến tới cung điện phía dưới. Ở nơi đó có một mật thất.
Một thân thể khô héo như tử thi đang khoanh chân ngồi, trên người không có chút sinh cơ nào, chỉ thấy tràn đầy tử khí. Mỗi lần có một đạo huyết quang tiến tới, dung nhập vào thân thể này đều tạo nên sự khác biệt trên thân thể ấy. Tới lúc sau cùng, trên thân thể này đã xuất hiện một tia sinh cơ nhưng cực kỳ ảm đạm, giúp thân thể ấy bảo trì chút hơi tàn nhưng không cách nào thức tỉnh lại.
Thân ảnh này chính là Kháo Sơn lão tổ!
Huyết tinh trong trảm ngọc chính là tâm huyết của hắn hóa thành, ẩn chứa khí tức của hắn cho nên sau khi được thiêu đốt lại trở về với bản thể, duy trì chút sinh cơ mỏng manh. Nếu những đạo huyết quang này không quay lại, hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Vốn là nếu hắn cứ tiếp tục hấp hối dưới lòng đất như vậy, cuối cùng sinh mệnh chi hỏa hoàn toàn tắt lịm, một thời tung hoành kiêu hùng như lão cũng đành phải chết ở chỗ này. Bản thân hắn cũng đã tuyệt vọng nên đa phần thời gian đều chìm vào ngủ say, chỉ có thi thoảng thần thức thức tỉnh trong chốc lát, hắn không có khí lực để làm bất cứ chuyện gì khác. Còn trảm ngọc mà đám đệ tử nhận được suốt thời gian qua đều là những khối còn sót lại từ trước. Nếu không có huyết quang từ những khối trảm ngọc này duy trì chút hơi tàn thì sợ rằng hắn đã tử vong từ mấy trăm năm trước rồi.
Đây là ba khối trảm ngọc cuối cùng rồi…
Giờ phút này, ý thức của Kháo Sơn lão tổ mượn huyết tinh từ trảm ngọc mà thức tỉnh lại. Hắn thở dài, chỉ lát nữa thôi là lại tiếp tục ngủ say. Lần ngủ say này, rất có thể hắn sẽ không còn tỉnh lại nữa.
Đúng lúc đó, đột nhiên đạo huyết quang thứ tư lại vô thanh vô tức tiến vào gian mật thất, nhập vào trong cơ thể hắn. Sự việc xảy ra khiến hắn sắp lâm vào trạng thái ngủ say lại thức tỉnh, vô cùng sửng sốt.
Ta…, ta đã không còn trảm ngọc mới phải chứ? Chẳng lẽ là ta nhớ nhầm?
Ý thức của Kháo Sơn lão tổ tự nhủ, sau đó chợt thấy đạo huyết quang thứ năm xuất hiện, tiếp tục chui vào trong cơ thể hắn. Rồi tiếp theo là đạo huyết quang thứ sáu, thứ bảy, thứ tám,… Liên tục trong ba ngày này, huyết quang liên tục xuất hiện, có thời điểm còn như nối liền thành một dải, dũng mãnh đi vào trong cơ thể hắn.
Tâm tình Kháo Sơn lão tổ sôi trào, tràn đầy kích động. Tia hy vọng gần vụt tắt bỗng chốc trỗi dậy mạnh mẽ. Lúc này, cặp mắt nhắm lại đã lâu của hắn chợt mở ra.
Chuyện này…, cuối cùng là sao? Những thứ này không phải là tâm huyết của lão tử, lại hết lần này tới lần khác dung nhập vào thân thể của ta. Đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì?