• 5,171

Chương 884: Đã Lâu Không Gặp.


Số từ: 1520
Nguồn:Mê Truyện
Nhưng lần này, vì Hứa Thanh khơi dậy chuyện xưa, nhớ tới Nam Vực, nhớ tới Đại Thanh Sơn, vì quan hệ của Kha Cửu Tư và Kha Vân Hải, sinh ra cộng hưởng, hắn không khỏi nhớ đến huyện Vân Kiệt, nhớ đến những năm tháng còn bé thơ, nhớ đến cha mẹ bản thân.
Hắn đột nhiên rất hiểu Kha Cửu Tư, kẻ ác bá chơi bời như vậy, nếu y còn sống, vậy có lẽ là người duy nhất còn lại trong mấy vạn năm sau khi Yêu Tiên cổ tông chết đi.
Không hề rời đi, mà bảo vệ trong tông môn, bảo vệ trên núi thứ tư, nhiều năm qua đi, vĩnh viễn ở nơi này, bảo vệ mảnh đất lành trong lòng y.
Có lẽ, lúc này trong Yêu Tiên Tông, không ai lại tưởng tượng được, Kha Cửu Tư mấy vạn năm sau, lại trở thành như vậy.
- Nhìn thấy phụ thân mình tử vong, nhìn thấy tông môn ngày ngày tuột dốc, nhìn bằng hữu bên cạnh từng người ngã xuống, cho đến cuối cùng, thấy tông môn diệt vong.
- Nếu ta là y, ta sẽ làm thế nào...
Mạnh Hạo im lặng, cầm lấy vò rượu, một lần nữa uống một ngụm lớn. Lúc này trời đã hoàng hôn, thời gian cả một ngày, Mạnh Hạo vẫn đắm chìm trong suy tư, cứ thế trôi đi.
- Kha Cửu Tư đưa ta về đây, về đến thời gian phụ thân y sắp tử vong, yêu cầu của y ... Có lẽ ta đã hiểu rồi.
Trong mắt Mạnh Hạo như có minh ngộ, cầm lấy vò rượu, đang muốn uống tiếp, một cánh tay từ sau lưng hắn đã duỗi ra, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay đang giữ vò rượu của hắn.
Mạnh Hạo không quay đầu, hắn cảm nhận được sau lưng, có một cái ôm, ôm rất chặt, giống như cái ôm khi sợ mất đi trong Vãng Sinh động năm đó.
Mạnh Hạo nở nụ cười, không nói gì, để mặc người ngọc sau lưng, ôm lấy mình, tựa đầu lên lưng mình, như đang nghe tiếng tim đập.
Dường như chỉ có tiếng tim đập, mới có thể khiến nàng cảm thấy, tất cả là chân thực, xung quanh là giấc mộng hư ảo, nhưng hai người trong mộng, lại đang có được nhau.
Ta cho rằng thấy được nàng, tức là có được thế giới, mà không hề biết trong giấc mộng của nàng, đã sớm có được ta.
Trong hoàng hôn, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mặt đất, chiếu rọi núi thứ tư, chiếu ra cái bóng của ngọn núi lên mặt đất, trong cái bóng đó có hai người đang ôm lấy nhau.
Như hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại, khiến cho nhớ nhung, khiến ước hẹn, trong khoảnh khắc này, không còn như cát trong gió nữa.
- Nàng tỉnh rồi.
Rất lâu sau, khi sắc trời dần tối đi, Mạnh Hạo quay đầu, nhìn cô gái sau lưng, vẫn dung nhan đó, nhưng lại không còn như cũ nữa.
Hồn khác biệt, khiến cho dung nhan vào giờ phút này, cũng hơi có biến hóa tinh tế. Dường như có thêm một chút thanh lãnh, ít đi một chút khẩn trương, thêm một chút giản đơn, bớt một chút xa lạ.
Nàng là Hứa Thanh.
Nàng không có sự thông minh của Hàn Bối, không tươi đẹp như Sở Ngọc Yên. Nàng là Hứa Thanh, đơn giản, thanh thanh lãnh lãnh, như trái tim của nàng, nếu thích một người, không có nguyên nhân, chỉ là bất tri bất giác, trong mắt đã có chàng.
Hứa sư tỷ... Trong trang phục đệ tử ngoại môn, mái tóc đẹp, khuôn mặt vô cùng mịn màng, tuy không phải tuyệt mỹ, nhưng lại khiến Mạnh Hạo ghi nhớ trong lòng.
Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, nở một nụ cười vui vẻ, ánh mắt dịu dàng, mang theo nhớ nhung, mang theo hồi ức hơn trăm năm, nhìn Mạnh Hạo, nhìn khuôn mặt trong ký ức kia.
Có thêm sự tang thương, bớt đi ngây thơ.
Hứa Thanh ngóng nhìn Mạnh Hạo, không hỏi Mạnh Hạo vì sao ở đây, cũng không hề kinh hãi vì sao bản thân khi tỉnh táo lại nhìn thấy Mạnh Hạo.
Dường như trong lòng nàng, cho dù là lúc nào, cho dù là nơi nào, cảnh gặp mặt với Mạnh Hạo, đều hiện lên trong đầu nàng, rất tự nhiên, rất bình tĩnh.
Trong đoàn người hối hả, thiếp nhìn chàng, chàng nhìn thiếp, nở nụ cười.
Dường như gặp gỡ thế này, trong thế giới của nàng, đã xuất hiện hàng nghìn vạn lần, dường như từ đầu đến cuối, cho dù năm đó trên biển tím, cũng vô cùng tin tưởng, hai người, nhất định sẽ có ngày gặp gỡ.
- Không kinh ngạc ư?
Mạnh Hạo mỉm cười nói.
- Vì sao phải kinh ngạc? Chàng đã hứa, chúng ta từng có ước hẹn, sẽ còn gặp gỡ.
Hứa Thanh vẫn nở nụ cười, lắc đầu.
Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, nỗi cay đắng trong lòng lúc trước, lúc này đã tiêu tan rất nhiều, nụ cười trên mặt hắn càng nhiều hơn. Câu trả lời như vậy, mới là Hứa Thanh, Hứa Thanh đơn giản.
Nàng tin tưởng, nhất định sẽ gặp lại, vì có ước hẹn, cho nên trong cả cuộc đời, dù là lúc nào, dù là nơi đâu, nàng cũng đều không kinh ngạc, nàng luôn kiên trì tin tưởng.
- Bao năm nay... Chàng khỏe chứ.
Hứa Thanh dịu dàng nói, nàng nhìn bóng hình nhỏ hơn mình mấy tuổi, lại luôn ở trong lòng mình, hơn trăm năm nay, không làm sao quên được bóng dáng trước mắt.
Nàng không quên được, ở Đại Thanh sơn, trước mặt mình có một cái mông vểnh lên, theo dây thừng, trêu chọc đám người Vương Hữu Tài ở phía dưới.
Nàng không quên được, trong thượng cổ phúc địa, lúc bản thân bất lực, bóng lưng đó ngăn trước mặt mình.
Nàng càng không quên được, trong Thanh La Tông, trong khi mình dung hợp với Phượng Tổ, lúc bản ngã thức tỉnh, Mạnh Hạo ra khỏi tông môn, quay đầu mỉm cười.
Nàng cả đời cũng không quên được, tất cả những gì xảy ra trong Vãng Sinh động.
Nếu nói bí mật, ví dụ tình cảm hai bên tích lũy, vậy giữa nàng và Mạnh Hạo, có quá nhiều bí mật mà chỉ bọn họ mới hiểu.
- Ta đi Mặc Thổ, đi Tây Mạc.
Mạnh Hạo cười nói. Lúc này gió đêm thổi tới, thổi tung vài sợi tóc của Hứa Thanh, Mạnh Hạo đưa tay lên, nhẹ nhàng vén nó lên.
Hứa Thanh cúi đầu, khóe miệng mỉm cười.
- Thiếp cũng đi Mặc Thổ, cũng đi Tây Mạc.
Rất nhanh, nàng lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.
- Ta biết.
Mạnh Hạo cười nói.
Dưới ánh trăng, ánh trăng dịu dàng chiếu lên hai người, giống như một lớp áo bạc, một cơn gió đẹp thổi lay mái tóc của hai người.
Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, nhìn một lúc, đột nhiên sững sờ, như nghĩ đến gì đó, mở to mắt, lộ vẻ kỳ lạ.
- Không đúng... Chàng... Làm sao lại biết hình dạng của thiếp?
Câu nói của Hứa Thanh, lập tức khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động, đôi mắt hắn liền híp lại, nheo mắt, không lập tức trả lời.
Tâm thần của hắn ở bên ngoài, nhìn bản thân, về tướng mạo, hoàn toàn không có chút nào khác biệt với bản thân cả.
Hắn phát hiện bản thân hoàn toàn bỏ qua chuyện này!
Hứa Thanh cũng được, Quý Minh Phong cũng được, còn cả những người khác tới từ vùng đất Nam Thiên kia. Bọn họ đều có bộ dạng hoàn toàn khác với bản thân, bọn họ dung hợp tới đây, dường như là hồn nhập vào thân thể người khác.
Nhưng bản thân mình, lại hoàn toàn khác, hắn có thể mở túi trữ vật, có thể lấy ra vật phẩm trong túi trữ vật. Tuy không thể thu những thứ trong này vào trong túi, nhưng bộ dạng của hắn lại hoàn toàn giống hệt bản thân.
Trước đó Mạnh Hạo quên mất điều này, thậm chí hắn còn không hề nghĩ tới. Lúc này lời nói của Hứa Thanh giống như vạch ra thiên cơ, giống như một tia sấm sét nổ vang, vạch qua tâm thần của Mạnh Hạo.
Hắn hít thở dồn dập, Hứa Thanh ở bên cạnh nhìn Mạnh Hạo, không tiếp tục hỏi. Nàng nhận ra lúc này Mạnh Hạo đang suy nghĩ, đang trầm tư vào một chuyện có thể khiến người ta chấn động.
Mạnh Hạo nghĩ đến bản thân ở trong cảnh giới đầu tiên lúc trước, bước lên trên núi thứ tư, không nhìn thấy hài cốt, chỉ nhìn thấy một quan tài rỗng không. Đăng bởi: admin
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngã Dục Phong Thiên.