• 1,324

Chương 321: Long Cát Động Tình


Số từ: 4004
Nguồn: 4vn.edu
Quân Đồ Lợi này vừa hiện thân, phía sau lập tức có thêm hai gã đạo nhân tiến lên bảo vệ Cơ Phát.
Dư Hóa xuất ra Lục Hồn Phiên, quạt vào không trung vài cái, mấy đạo hắc khí liền bao trùm lấy Quân Đồ Lợi. Nhưng trên người Quân Đồ Lợi kim quang sáng quắc, không hề bị ảnh hưởng gì. Dư Hóa lắp bắp kinh hãi, lại tiếp tục rung lắc Lục Hồn Phiên nhưng cuối cùng vẫn vô dụng.
Quân Đồ Lợi đạo nhân cười lạnh nói:
- Ta có thể hàng phục ngũ âm ma , trừ hết thảy ô nhiễm chướng ngại, vật nhiếp hồn nho nhỏ của người có tác dụng gì?
Dứt lời, Quân Đồ Lợi lay động thân hình, hiện ra bát tí (tám cánh tay) pháp thân, pháp khí trong tay bắn về phía Dư Hóa. Dư Hóa chỉ thấy một đạo kim quang bắn vào giữa ót, kêu lên một tiếng đau đớn, nằm gục trên lưng con Kim Tinh thú. Kim Tinh thú thông linh, quay người bỏ chạy.
Hồng Cẩm ở phía sau nhìn thấy Quân Đồ Lợi và mấy đạo nhân bên cạnh Cơ Phát, lắp bắp kinh hãi. Hồng Cẩm mặc dù không biết danh tính của Quân Đồ Lợi nhưng ngày trước hắn thất bại dưới tay Hoàng Phi Hổ chính là vì những người này quấy phá, trong lòng biết địch nhân lợi hại, cũng không đánh tiếp nữa, vội hạ lệnh cho toàn quân rút lui.
Được cung kỵ binh yểm hộ, Ô Văn Hóa mở đường, Hàn Thăng, Hàn Biên mang theo Vạn Nhận xa nhanh chóng rút lui khỏi Chu doanh. Lúc này trời đã hửng sáng, Chu doanh đã trở thành một thi sơn huyết hải (núi xác, biển máu), vô cùng thê thảm.
Thương quân tấn công đêm nay coi như thu được toàn thắng. Vạn Nhận xa lập được kỳ công, giết chết gần bốn vạn Chu quân, ngoài ra còn gây thương tổn vô số. Mà cũng chỉ tổn hại vài chục binh sĩ khống chế Vạn Nhận xa và những xe họ điều khiển, coi như mất một ít đồ chơi bằng giấy, cũng không tính là gì cả. Điều đáng tiếc duy nhất chính là Dư Hóa bị địch nhân lấy dị bảo không rõ tên đánh nát thiên linh cái, không cứu chữa nổi mà chết.
Dư Hóa là đệ tử của Nhất khí tiên Dư Nguyên ở núi Bồng Lai. Sư tôn của Dư Nguyên chính là Kim Linh Thánh Mẫu, một trong Triệt Giáo tứ đại môn nhân. Văn Trọng chính là sư huynh đệ của Dư Nguyên. Văn Trọng tuy vui sướng vì đại thắng Chu quân nhưng tin sư điệt chết trận lại đem đến một chút lo lắng. Mà Hồng Cẩm cũng bẩm báo lại cho Văn Trọng việc đạo nhân thần bí xuất hiện, cứu giúp Cơ Phát.
Văn Trọng chau mày, suy nghĩ thật lâu rồi hạ lệnh cho một gã Thiên Ảnh bên mình hỏa tốc bẩm báo Thiên tử, đồng thời triệu đệ tử Cát Lập đến, lệnh cho hắn đi thẳng tới Bồng Lai đảo, cấp báo tin Dư Hóa chết cho Dư Nguyên.
Bởi vì Chu doanh liên tục gặp tổn thất lớn, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức cho nên mấy ngày liền từ chối giao chiến không ra. Văn Trọng phái người khiêu chiến vài lần đều bị loạn tiễn bắn cho phải quay về, trên cổng lớn treo biển
Miễn chiến bài
.
Vì phòng giẫm lên vết xe đổ, Cơ Phát phái người ngày đêm nghiêm ngặt canh phòng doanh địa, không dám có chút lơi lỏng. Mà mấy người Quân Đồ Lợi cũng không thấy xuất đầu lộ diện, cứ như đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi.
Thiên Ảnh thông qua phương tiện đặc biệt, báo cáo lên Thiên Tử ở Triều Ca việc cung kỵ binh và Vạn Nhận xa liên tiếp phá Tây Chu quân. Trương Tử Tinh cũng không quá kinh ngạc về thắng lợi của Vạn Nhận xa và cung kỵ binh mà ngược lại cảm thấy cảnh giác đối với nhân vật thần bí trong chiến báo (báo cáo chiến tranh) của Hồng Cẩm.
Trương Tử Tinh suy nghĩ rồi đốt lên cây tín hương cuối cùng của Thân Công Báo. Không lâu sau, khói nhẹ lượn lờ ngưng tụ lại thành bóng hình Thân Công Báo, chắp tay hành lễ với Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Quốc sư, hiện tại Cơ Phát ở Tây Kỳ dấy quân phản loạn, tây bắc hai vùng đang chấn động. Cơ Phát đại nghịch bất đạo, dám đem binh ra Kỳ Sơn, dĩ hạ phạm thượng. Văn thái sư đang khổ chiến với phản quân ở Kim Kê Lĩnh. Liệu Quốc sư có thể tới giúp quả nhân bình loạn được không?
Thân Công Báo lộ vẻ do dự, thật lâu sau mới thở dài:
- Bệ hạ, bần đạo thật xấu hổ. Lần này Đại Thương nguy nan nhưng bần đạo lại không cách nào tương trợ. Mong rằng bệ hạ chấp thuận cho bần đạo từ chức Quốc sư này.
Trương Tử Tinh lộ ra bộ dáng kinh ngạc:
- Quốc sư có nỗi niềm gì khó nói? Sao phải bỏ quả nhân mà đi?
- Bệ hạ có ơn tri ngộ với bần đạo, bần đạo sao có thể bỏ bệ hạ mà đi? Chẳng qua…
Thân Công Báo lắc đầu cười khổ nói:
- Đơn giản mà nói với bệ hạ… Bần đạo chính là môn nhân Xiển Giáo, hiện giờ sư tôn có lệnh, các đệ tử Xiển Giáo phải hỗ trợ Tây Kỳ, cho nên khiến bần đạo lâm vào thế khó xử.
Trương Tử Tinh tỏ vẻ khiếp sợ:
- Quốc sư không ngờ phải … tương trợ phản nghịch? Hay là cũng như tên phản bội Khương Tử Nha lấy tên giả Lữ Vọng kia, phụ lòng tin tưởng của quả nhân?
Thân Công Báo vẻ mặt xấu hổ:
- Sư môn ân trọng như núi, bần đạo không thể làm trái…
- Quốc sư! Kỳ thật, Tiêu Dao Tử đã báo cáo sự việc ngày đó lại cho quả nhân…
Thân Công Báo nghe vậy chấn động, chỉ nghe Trương Tử Tinh lại nói:
- Tiêu Dao Tử nhờ ta chuyển lời cho Quốc sư: Hắn biết ngươi là thân bất do kỷ, cũng không trách cứ gì ngươi, chỉ mong ngươi tự giải quyết cho tốt, cố giữ bảo trọng.
Thân Công Báo cảm xúc cuồn cuộn, thân mình run nhè nhẹ, thở dài nói:
- Là ta phụ lòng Tiêu Dao đạo hữu quá nhiều… Ngày sau nếu có cơ hội sẽ lấy tính mệnh báo đáp.
Trương Tử Tinh nghe Thân Công Báo giọng điệu chân thành tha thiết, trong lòng thầm than, nói:
- Quốc sư, sư mệnh (mệnh lệnh của sư phụ) khó cãi, quả nhân cũng không bắt buộc ngươi, chỉ hận quả nhân và ngươi vô duyên. Còn một chuyện cuối cùng, xin nhờ Quốc sư giải đáp. Lần trước Nguyên soái Hồng Cẩm phạt Chu, đánh nhau với Hoàng Phi Hổ đang chiếm thượng phong, nhưng trong quân Hoàng Phi Hổ bỗng nhiên xuất hiện nhiều nhân vật thần bí, đạo pháp phi phàm, cuối cùng Hồng Cẩm đại bại. Hiện giờ, Văn thái sư tập kích Chu doanh ban đêm, những nhân vật thần bí này lại xuất hiện, giết chết Tiên phong Dư Hóa tướng quân. Quả nhân muốn hỏi là những người này có phải đồng môn của Quốc sư hay không?
Thân Công Báo trầm ngâm một lát, nói:
- Không dối gạt bệ hạ, trong đó đều không phải là người của giáo ta mà là … mà là người của Tây Phương giáo. Bần đạo chỉ có thể nói như vậy, xin bệ hạ chớ hỏi thêm.
Trương Tử Tinh trong lòng rung động: thực sự là người của Tây Phương Giáo! Ngày đó khi Hồng Cẩm thảo phạt Tây Kỳ, tinh anh Xiển giáo đều đang vướng vào việc Thập Tuyệt trận, không còn thừa người nào có thể dễ dàng đánh bại Hồng Cẩm. Lúc đó hắn còn đoán rằng liệu có phải lực lượng bí mật của Xiển giáo hay không? Cũng từng hoài nghi đến Tây Phương giáo. Hiện giờ được xác thực của Thân Công Báo mới biết quả nhiên là người của Tây Phương giáo. Xem ra, Xiển giáo và Tây Phương giáo đã liên hợp với nhau rồi.
- Ôi, xem ra cơ nghiệp tám trăm năm Thành Thang sẽ bị hủy dưới tay quả nhân, đứa con cháu bất tài này!
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ suy sụp, thở dài nói với Thân Công Báo:
- Quốc sư…. Không, Thân đạo trưởng, quả nhân biết ngươi có nỗi khổ trong lòng. Từ nay về sau, quả nhân cũng sẽ không để ngươi phải khó xử nữa, xin tự trân trọng.
Thân Công Báo thấy Thiên tử vẫn giữ lễ cũ đối đãi, tình thâm ý trọng, trong lòng xấu hổ, cắn răng nói:
- Bệ hạ, bần đạo tự thấy hổ thẹn trong tâm, liền đi tới danh sơn, mời một, hai vị đạo sĩ đạo thuật cao minh, gắng tới giải ách nạn này. Đây xem như tâm ý cuối cùng của bần đạo đối với bệ hạ.
Nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn đã có lệnh từ trước thì
một, hai vị đạo sĩ đạo thuật cao minh" này hẳn là vật hi sinh ngoài Xiển giáo, có khi chính là Triệt Giáo. Trương Tử Tinh suy nghĩ một lát, trên mặt vẫn lộ ra vẻ vui mừng:
- Đa tạ Thân đạo trưởng! Quả nhân vẫn nói, nếu đạo trưởng không tới, Đại Thương từ nay về sau vĩnh viễn không có Tả Quốc sư!
Thân Công Báo trịnh trọng cúi đầu thi lễ. Thân hình theo sương khói dần mờ đi.. Trương Tử Tinh trầm tư thật lâu, dặn Thương Thanh Quân vài câu, cưỡi long mã bay lên trời đi mất, không lâu sau đã tới Bích Du Cung. Bên ngoài cung có đệ tử tiếp đón, báo cáo cho Kim Linh Thánh Mẫu đang tuần sơn (tuần tra trên núi). Kim Linh Thánh Mẫu được sư mệnh, mời hắn vào Bích Du Cung. Một lúc lâu sau, Trương Tử Tinh mới rời đi, quay về Triều Ca.
Mới trở về không lâu, Viên Hồng liền vội vàng chạy đến, báo cáo một tin tức: Long Cát Công Chúa phải đi!
Muốn đi nhanh như vậy? Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi, vội vàng đuổi tới Đông Giao trang viên.
Long Cát Công Chúa thấy hắn tiến đến, mở miệng nói:
- Đạo hữu, những ngày gần đây được ngươi tiếp đãi nồng hậu, cũng không thể dông dài mãi được, hôm nay ta phải trở về Phượng Hoàng Sơn.
Trương Tử Tinh vội vàng nói:
- Công chú sao lại nói như vậy? Với giao tình của chúng ta, sao phải nói hai chữ
dông dài
? Chẳng lẽ chê ta tiếp đón không chu toàn?
Long Cát Công Chúa lắc đầu nói:
- Đạo hữu công việc bận rộn, không thể thường xuyên đến, ta đương nhiên khắc ghi trong tâm. Chẳng qua, hiện nay chiến sự khẩn cấp, đạo hữu chịu lệnh của quân vương, không có lúc nhàn rỗi. Lúc này ta nếu không thể giúp đỡ đạo hữu, ngược lại còn làm mệt đạo hữu phân tâm, thực là băn khoăn, cho nên xin cáo từ. Ngày sau nếu đạo hữu có gì cần tương trợ, có thể đến Phương Hoàng Sơn, ta sẽ toàn lực giúp đỡ.
Trương Tử Tinh nhìn nhìn Bích Vân Đồng Nhi và thị nữ xung quanh, nói

- Ta có vài lời tâm huyết, mời Công chúa đi ra ngoài nói chuyện một chút.
Long Cát Công Chúa gật gật đầu, đi theo hắn ra ngoài, Bích Vân Đồng Nhi lại tựa hồ hiểu được cái gì, cố ý trừng mắt nhìn Trương Tử Tinh, tỏ thái độ giật giây.
Trương Tử Tinh cùng Long Cát Công Chúa đi bộ ra trang viên. Sắc thu ven đường như một bức tranh, mây bay lững lờ trên không trung mơ hồ hé ra ánh dương quang lóng lánh. Cây cối được trang trí bằng những quả nặng trĩu. Mặt đất được điều phối bằng sắc vàng óng ánh và sắc hồng. Thỉnh thoảng một làn gió mát thổi tới khiến người ta có cảm giác thư thái, dễ chịu.
Hai người không nói một lời, sóng vai đi tới. Long Cát Công Chúa bắt đầu ngừng lại, nói:
- Đạo hữu có chuyện gì đừng ngại, cứ nói thẳng.
Trương Tử Tinh nhìn nàng đã giảm một nửa vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng dâng lên một tình ý khó hiểu, chỉ vào cảnh vật phía trước, hỏi:
- Công chúa, nàng xem Triều Ca này so với Phượng Hoàng Sơn của nàng thế nào?
Long Cát Công Chúa suy nghĩ, nói:
- Nếu luận cảnh vật sơn thủy thì có lẽ Phượng Hoàng Sơn còn hơn một chút. Chẳng qua Phượng Hoàng Sơn chỉ có hai người ta và Bích Vân Đồng Nhi, lại không thể rời xa, nghìn năm qua vẫn xem cảnh vật như vậy, tuy là tiên cảnh nhưng mắt nhìn cũng thấy mệt mỏi. Triều Ca là thủ đô Đại Thương, náo nhiệt phi phàm, huống hồ còn có đạo hữu ở... Tất nhiên là hơn xa, không sơn kia có thể sao có thể sánh bằng.
Trương Tử Tinh gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Công Chúa, nàng lúc trước nói đến dông dài, thực là nói lỡ...... Kỳ thật, chỉ cần nàng không ghét bỏ, dù là ở tại chỗ này trăm năm, ngàn năm, hoặc là cả đời, ta cũng sẽ không cảm thấy dông dài đâu.
Long Cát Công Chúa khẽ run lên, lại có chút không dám đối mặt với ánh mắt hắn, quay đầu đi:
- Ta sao có thể ghét bỏ đạo hữu… Chẳng qua, ta tự thấy đã liên lụy nhiều đến đạo hữu, cho nên muốn đi trước, chờ khi đạo hữu nhàn hạ lại đến gặp nhau.
Trương Tử Tinh tiến lên một bước:
- Nếu Công Chúa rời đi như vậy, làm ta ngày đêm nhớ mong, phòng ngủ khó an, như thế mới thực là liên lụy ta.
Long Cát Công Chúa nghe hắn càng nói càng thẳng ra, nàng là ngày thường lạnh lùng như băng, cũng có chút không chịu nổi. Nếu đổi là người khác lớn mật nói ra như vậy với nàng, nàng nhất định sẽ tức giận thi triển Nhị Long kiếm, trực tiếp tiếp đón. Nhưng hiện giờ nói lời này chính là"Tiêu Dao Tử", nàng không những không nổi giận, ngược lại cảm thấy trên mặt phát sốt, tim đập thình thịch, nhất thời không biết nên như thế nào trả lời, thuận miệng nói một câu:
- Nếu ta rời đi, ngươi thực sẽ ngày đêm nhớ mong, phòng ngủ khó an sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, Long Cát Công Chúa đã hối hận, chính mình hẳn là nên cự tuyệt, sao ngược lại còn không tự chủ được, nói ra những lời "Yếu đuối" như vậy? Trương Tử Tinh nghe vậy, thầm nghĩ có đường rồi, vội vàng nói:
- Lời này hoàn toàn thực lòng. Nếu một ngày ta không được gặp Công chú, trong lòng nhớ mong. Khi gặp rồi, tâm tình vừa sung sướng nhưng cũng vừa lo nàng đi mất, sợ hãi vô cùng. Vòng đi vòng lại như thế quả thực là dày vò. Chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên Công chúa, sinh tử không rời.
Long Cát Công Chúa tim đập càng thêm nhanh, trên mặt đã ửng đỏ, đâu còn thần thái lãnh ngạo thường ngày nữa. Loại cảm giác này theo như lời Tiêu Dao Tử mới nói, kỳ thật trong lòng nàng cũng từng có. Khi không thấy chỉ mong được gặp, khi gặp rồi chỉ sợ thiên giới giáng tội, khó có thể lâu dài. Gặp rồi không bằng không gặp, không gặp chỉ mong gặp lại.
Long Cát Công Chúa tuy rằng thẹn thùng nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác vui mừng: hóa ra, hắn cùng ta đều là như vậy!
- Công chúa, ta tuy có quyền thế nhân giới, giàu có tứ hải, nhưng không cách nào so sanh với Thiên giới, tự biết thân phận không xứng với Công chúa.
Trương Tử Tinh nói tới đâu cũng mơ hồ cho thấy ý tứ thân phận.
- Nhưng tâm ý của ta đối với Công chú lại là chân thành chứng giám. Nếu Công chúa không chê bỏ ta, ta nguyện cùng nàng kết làm vợ chồng, sau này cùng chung hoạn nạn, sinh tử không rời. Không biết Công chúa có nguyện ý chăng?
Long Cát Công Chúa không chú ý tới cách dùng từ " quyền thế nhân giới, giàu có tứ hải " kia, nhưng ngay khi nàng nghe hắn nói ra " vĩnh viễn ở bên ", tim nàng đập như hươu chạy, không biết nên làm sao.
Kỳ thật, nàng hôm nay đáp ứng cùng Tiêu Dao Tử
đi dạo nói chuyện
cũng mơ hồ có dự cảm hắn sẽ thổ lộ. Hiện giờ nghe chính mồm hắn nói ra, vẫn khó tránh khỏi trong lòng đại loạn, chỉ cảm thấy từ khi ra đời tới nay, chưa từng bao giờ có hiện tượng khẩn trương như bây giờ.
Một lúc lâu sau, Long Cát Công Chúa mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại:
- Đạo hữu, cũng không phải ta tự cao thân phận, chỉ vì ta là Công chúa Thiên giới, nên việc nhân duyên không thể tự mình quyết định. Thiên giới có quy định nghiêm khắc, hết thảy nam nữ Thiên giới khi kết làm bạn lữ phải thỉnh Mẫu hậu, sau đó được Phù Nguyên tiên ông kết dây tơ hồng mới được. Nếu không tuân thiên quy, tự mình hôn phối, tất sẽ không được thiện quả. Cho dù là muội muội của Thiên Đế, năm đó tự kết hôn với phàm nhân hạ giới, cũng bị Thiên quy trấn áp. Đạo hữu đã có tâm ý, Long Cát cũng biết, cũng cực kỳ… cảm kích. Chỉ tiếc, ta đã mắc tội với mẫu hậu, hiện giờ chỉ sợ phải…
Phù Nguyên tiên ông? Chính là Nguyệt Lão sao! Nói trắng ra chính là một đồng lõa của Dao Trì Kim Mẫu để mà nắm giữ nhân duyên. Trương Tử Tinh nghe Long Cát Công Chúa khi nhắc tới Hạo Thiên Thượng Đế chỉ dùng hai chữ "Thiên Đế", mà khi nói đến Dao Trì Kim Mẫu lại xưng "Mẫu hậu", biết nàng vẫn có tâm kính sợ đối với Kim Mẫu, lập tức nói:
- Phù Nguyên tiên ông thì sao? Dao Trì Kim Mẫu thì thế nào? Chính Kim Mẫu đã đuổi nàng xuống hạ giới, những toan tính bên trong chắc hẳn nàng cũng đoán ra vài phần, làm gì còn tình mẹ con nữa? Huống hồ nàng và bà ta đều là do Thái Âm khí sinh ra, cũng không phải chính thức là mẹ con. Ta không hỏi việc vặt này mà chỉ hỏi một chuyện, chính bản thân Công chúa có nguyện ý hay không?
Long Cát Công Chúa mặt mũi đỏ bừng, cũng không lên tiếng. Trương Tử Tinh biết trong lòng nàng tất nhiên cố ý, nếu không ngay từ đầu sẽ kiên quyết cự tuyệt, chỉ là nói không nên lời mà thôi, vội vàng tấn công tiếp:
- Công chúa không lên tiếng, ta liền hiểu là nàng đã chấp thuận! Từ nay về sau, nàng sẽ không còn lẻ loi một mình, ta sẽ tận lực trân ái nàng, tuyệt không để nàng phải chịu nỗi khổ cô tịch ở Phượng Hoàng Sơn như trước nữa.
Không còn lẻ loi một mình? Long Cát Công Chúa nghe được lời yêu thương liên tục như vậy, thân mình chấn động, rốt cục cũng không nói lời nào cự tuyệt.
Trương Tử Tinh nhìn được tình ý trong mắt nàng, nhân cơ hội tiến lên nhẹ nhàng cầm tay nàng, chỉ cảm thấy mềm mại, ấm áp như ngọc. Long Cát Công Chúa hơi lảng tránh, nhưng không cử động gì nữa, thở dài:
- Có điều, vẫn còn Phù Nguyên tiên ông và Mẫu Hậu ở đó…
Trương Tử Tinh mừng thầm, vội hỏi:
- Chỉ cần nàng và ta tình đầu ý hợp, chẳng nói gì Phù Nguyên tiên ông, cho dù là Kim Mẫu cũng đừng mơ tưởng chia rẽ chúng ta! Nếu bà ta dám vọng tưởng can thiệp, ta sẽ huy động hết quốc lực, đấu tranh với bà ta tới cùng! Không chỉ như vậy, ta còn có một vài huynh đệ bạn bè, có khả năng địch nổi Kim Mẫu, Hạo Thiên....
Huy động quốc lực? Còn có người có thể địch nổi Thiên Đế, Thiên Hậu? Long Cát công chúa rốt cuộc cũng nghe thấy một chút manh mối, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đang định hỏi thì bỗng nhiên bầu trời phía trước bỗng sinh ra dị trạng.
Mây bay trên không trung bỗng dưng biến thành màu đen, khi nhìn kỹ chính là từng đám hắc khí lớn từ dưới đất bốc lên che phủ bầu trời. Nếu là phàm nhân nhìn còn cho là mây đen nhưng trong con mắt của Trương Tử Tinh và Long Cát thì hắc khí này mang theo một sức mạnh đáng sợ, giống như có thể cắn nuốt cả không trung.
Hai người cùng kinh hãi. Long Cát Công Chúa bản năng cảm thấy hắc khí này mang đến uy hiếp thật lớn, nhẹ nhàng giãy khỏi tay hắn, bộ dáng cảnh giác. Lúc này chợt nghe từ trong hắc khí truyền đến một tiếng cười. Không ngờ tiếng cười này lại có thể khiến mặt đất bắt đầu rung lên nhè nhẹ.
Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy tiếng cười này cực kỳ quen tai, nghĩ đến một chuyện, lập tức tinh thần phấn chấn, bước nhanh về hướng hắc khí kia. Long Cát Công Chúa không nghĩ hắn lại xúc động như thế, không để ý nguy hiểm tiến tới, cũng vội lo lắng đuổi theo.
Tiếng cười duy trì một đoạn thời gian, dường như thấy hai người đi tới, hắc khí liền mau chóng thu rút lại, ngưng tụ dưới mặt đất, cuối cùng hình thành một nam tử cao lớn, khôi ngô, cường tráng.
Long Cát Công Chúa vừa thấy dung mạo nam tử này, sắc mặt nhất thời đại biến, chân bước nhanh hơn, giơ tay chặn lấy Trương Tử Tinh. Nhìn bàn tay run run của Long Cát công chúa có thể thấy được nàng đang rất khẩn trương, thậm chí là sợ hãi.
Nam tử cường tráng kia thoáng thấy Trương Tử Tinh, lập tức sắc mặt vui mừng, bước vội đến. Long Cát công chúa kinh hãi, Nhị Long kiếm đã nắm chặt trong tay. Không ngờ nam tử kia lại không hề phát động công kích như nàng tưởng mà cúi người, quỳ một gối thi lễ với Trương Tử Tinh:
- Chủ thượng!
Cách xưng hô bất ngờ này khiến trong lòng Long Cát công chúa rung động mãnh liệt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Trương Tử Tinh.
ngũ âm ma gồm:
1. Phiền não ma
2. Ngũ uẩn ma
3. Pháp hành ma
4. Tử diệt ma
5. Chư thiên ma
Chi tiết xem tại
http://duocsu.org/022tsphoc/013cdhphuc/01_14.html
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngã vi Trụ Vương chi ngạo khiếu Phong Thần.