Chương 378: Tam Tiên Đảo Nhiên Đăng “Mượn” Bảo.
-
Ngã vi Trụ Vương chi ngạo khiếu Phong Thần
- Điểm Tinh Linh
- 3431 chữ
- 2020-05-09 12:16:45
Số từ: 3426
Nguồn: 4vn.edu
Ngày đó Tam Tiêu mặc dù được Thông Thiên Giáo Chủ dùng thần thông chữa trị căn bản cho Kim Giao Tiễn cùng Hỗn Nguyên Kim Đấu, nhưng nguyên bản bởi vì hai kiện pháp bảo cùng nguyên thần Tam Tiêu có liên hệ chặt chẽ, cho nên muốn cho hai pháp bảo hoàn toàn phục hồi như cũ, thì nguyên thần bị thương nặng của Tam Tiêu phải khỏi hẳn mới được.
Tam Tiêu sau khi trở lại Tam Tiên Đảo, được sư tỷ Vô Đương Thánh Mẫu trợ giúp, ở Tùng thúy nhai Linh bộc (thác nước có tên là Linh – đã gặp ở các chương trước) bày ra dưỡng hồn chi trận, mỗi ngày ở Linh bộc tĩnh dưỡng ba canh giờ, ôn dưỡng ma thể cùng nguyên thần. Vô Đương Thánh Mẫu vừa ly khai, liền sau đó Na Tra ba người cũng đến
Tam Tiêu thấy tiểu Na Tra, tất nhiên là vui mừng, nhưng thấy Tào Bảo, Tiêu Thăng mang đến phong thư kia, sắc mặt có sự khác thường. Trương Tử Tinh ở trong thư đơn giản kể lại việc đánh cược của mình cùng Tây phương nhị thánh, nuốt vào lục phẩm đài sen cùng hai khỏa Vãng Sanh Liên Tử, chỉ có thể lấy song tu thuật mới có thể trợ giúp tam nữ phục hồi như cũ.
Trừ việc đó ra, Trương Tử Tinh đem chuyện mình mới gặp tam nữ, rồi sau đó cùng Bích Tiêu phát triển, đối với Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu ngưỡng mộ từ đầu chí cuối nói ra, cũng khẩn thiết thỉnh cầu tam nữ cân nhắc. Cho dù không đáp ứng, sau này vẫn như cũ là tri giao hảo hữu, tuyệt không bởi vì vậy mà xa cách. Về phần một viên Vãng Sanh Liên Tử duy nhất kia, thỉnh Tam Tiêu tự mình định đoạt.
Đối với Tiêu Thăng, Tào Bào cùng Na Tra, Tam Tiêu cũng không tỏ thái độ gì, chỉ là thuận miệng hỏi một ít tình huống của Trương Tử Tinh, biết được trước khi đổ đấu với Tây Phương Giáo còn có
Hành động vĩ đại
đại náo thiên giới, không khỏi âm thầm giật mình. Tào Bảo cùng Tiêu Thăng trong lòng biết ba vị nương nương này thực có thể trở thành sư mẫu của hai người mình, cho nên cũng thập phần cung kính, hỏi gì đáp nấy. Vân Tiêu trầm ngâm thật lâu, sau đó cho tiểu Na Tra dẫn hai người đến động phủ nghỉ ngơi, bản thân ba người tự khắc có thương nghị. Theo tin tình báo tiểu Na Tra
Thám thính
được, đêm đó, ba vị nương nương tựa hồ còn nổi lên tranh chấp.
Ngày thứ hai, trên đảo bỗng nhiên xuất hiện hai vị khách không mời mà đến, một người tướng mạo kỳ lạ, thần thái trang nghiêm, có vẻ tiên phong đạo cốt, cưỡi một Mai Hoa Tiên Lộc, tên còn lại đi bộ, mặt như thoa phấn, môi đỏ thắm, bộ dáng tuấn tú.
Tam Tiêu vừa thấy hai người này đến, chau mày, nói:
- Nhiên Đăng đạo nhân, Từ Hàng chân nhân. Hai người các ngươi tới Tam Tiêu Đảo làm chi?
Nhiên Đăng đạo nhân mỉm cười nói:
- Ba vị nương nương, không cần khẩn trương, hai người bần đạo được nghe nương nương có bệnh nhẹ, đặc biệt đến đảo để thăm viếng.
Quỳnh Tiêu cười lạnh nói:
- Đừng vội làm bộ làm tịch! Ba người bọn ta tuy có thương thế trong người, nhưng cũng không phải là hạng người dễ phạm, hai vị hay là khi dễ Triệt Giáo ta không người?
Vân Tiêu vẫn bình tĩnh nói:
- Hiên nay hai giáo đối địch. Hai vị đến Tam Tiên Đảo của ta, đến tột cùng có dụng ý gì?
Từ Hàng chân nhân trong mắt hiện ra một đạo hàn quang:
- Ngày đó ba vị đạo hữu lập Hoàng Hà Trận đem ta cùng với chư hữu bắt lấy, lột bỏ tam hoa ngũ khí, may được chưởng giáo thánh nhân ban thưởng Hạ Tụ thần đan, lại được truyền Phản Bản Quy Nguyên thuật, mới vừa hồi phục được nửa so với trước kia. Hiện giờ tới đây, chính là vì đòi lại một cái công đạo.
Bích Tiêu cả giận nói:
- Công đạo? Tỷ muội chúng ta bắt quần tiên Xiển giáo. Chính là trên chiến trận, công bình đọ sức,cho dù đã bắt được các ngươi,cũng không làm bị thương tánh mạng. Vị giáo chủ thánh nhân kia của các ngươi lại không quản thân phận, cậy lớn hiếp nhỏ, sau khi phá trận còn muốn ám muội gia hại. Các ngươi lại còn mặt mũi đề cập hai chữ công đạo?
Từ Hàng chân nhân lơ đễnh nói:
- Tâm tư thánh nhân, ngươi há có thể khả năng đo lường? Hôm nay ta cùng với Nhiên Đăng lão sư đến đây. Tất sẽ không bỏ qua như vậy!
Vân Tiêu thấy hai người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đến, trong lòng cũng dâng lên tức giận:
- Hai người các ngươi đừng vội liều lĩnh, tỷ muội ta mặc dù bị thương nặng, nhưng cũng có lực liều mạng, dù sao bất quá là đồng quy vu tận mà thôi!
Kết quả này tất nhiên là Nhiên Đăng đạo nhân không muốn nhìn thấy, vội nói:
- Ba vị nương nương hãy an tâm, hãy nghe ta nói một câu công đạo. Ba vị lấy Hoàng Hà Trần bắt rất nhiều đạo hữu giáo ta, chính là thiên ý. Mà ba vị chịu sự giáo huấn của chưởng giáo thánh nhân ta, cũng là thiên ý, lần này không cần so đo. Ta nay tới đây, là vì hướng ba vị nương nương mượn một vật, mong rằng ba vị thành toàn.
Vân Tiêu biết hai người này đến đây không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa Nhiên Đăng đạo nhân, ở Xiển Giáo là huyền tiên nổi danh, lần trước ở Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, cư nhiên bị hắn thi thuật thoát đi. Nếu tỷ muội ba người không có bị thương, cũng là không sợ. Nhưng hiện giờ bên ta quả thật thế yếu, không thể làm gì. Chẳng qua là ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng nát) tự bạo mà thôi, cho nên không thể không tạm nhân nhượng vì lợi tích toàn cục.
Giờ khắc này, nàng thậm chí có chút hối hận lúc trước không có nhận Vãng Sanh Liên Tử kia, ít nhất cũng có thể bảo hộ tỷ muội. Vân Tiêu nhìn hai muội muội liếc mắt một cái, hỏi:
- Ngươi muốn mượn là vật gì?
Nhiên Đăng đạo nhân nói:
- Được nghe lệnh huynh Triệu Công Minh bị ác đạo Lục Áp dùng Đinh Đầu Thất Tiến Thư làm hại, thành ra phế nhân, không có thuốc nào cứu được. Vị Triệu Đạo hữu này có một kiện bảo vật, hiện đang ở trong tay ba vị nương nương. Bần đạo muốn mượn lấy,chính là bảo vật này.
Bích Tiêu hừ lạnh nói:
- Nguyên lai là ngươi có chủ ý với Định Hải thần Châu!
Nhiên Đăng đạo nhân mỉm cười, gật gật đầu:
- Vật ấy đối với ta mà nói có trợ giúp rất lớn, cho nên mặt dày hướng ba vị nương nương tương trợ, xin không nên từ chối.
Quỳnh Tiêu nói:
- Nhiên Đăng! Huynh trưởng ta đã sớm giải được tai ách Đinh Đầu Thất Tiến Thư, hiện nay bình yên vô sự, đang ở Bích Du Cung, Định Hải thần châu như thế nào lại ở trong tay tỷ muội chúng ta?
Nhiên Đăng đạo nhân hắc hắc cười nói:
- Ba vị nương nương đừng vội ngoa ngôn, Đinh Đầu Thất Tiến Thư kia là bí thuật yêu tộc, thiên hạ không người có thể giải, như thế nào bình yên vô sự? Đạo hữu cũng không nên dùng danh đầu Bích Du Cung uy hiếp ta, hôm nay ta mang Từ Hàng đạo hữu đến, chính là vì Cửu Khúc Hoàng Hà Trận vây chư hữu mà đến. Nếu là ngươi còn muốn chờ đợi may mắn, ta cũng không làm người tốt, đơn giản tùy ý Từ Hàng đạo hữu chấm dứt đoạn nhân quả này!
Quỳnh Tiêu thấy hắn không tin, lại giải thích vài câu, nào biết Nhiên Đăng sớm đã có chủ trương, càng là giải thích, càng tỏ ra không tin.
Bích Tiêu cả giận nói:
- Uổng ngươi là huyền tiên Xiển Giáo, thế nhưng lại vô sỉ như vậy, ý muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Nhiên Đăng đạo nhân giống như không có nghe thấy, ngay cả da mặt cũng không hồng, hướng Từ Hàng Chân Nhân nói:
- Nếu tam nữ này khăng khăng một mực chấp mê bất ngộ, hai người chúng ta đem bắt giữ lại, ép hỏi bảo vật kia hạ lạc nơi nào.
Nói xong, Nhiên Đăng đạo nhân trong tiên thức lại bỏ them một câu:
- Nếu việc này thành công, Càn Khôn Xích kia liền tặng cho đạo hữu, tam nữ cũng tùy ý ngươi xử lý.
Từ Hàng chân nhân trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, gật gật gầu, trong tay hiện ra tiên kiếm, trường kiếm đánh tới. Tam nữ thực lực tổn hại lớn, tự biết không địch lại, một đường rút lui. Sau đó Tiêu Thăng cùng Tào Bảo thấy tình thế Tam Tiêu, nhanh chóng phát ra tín hiệu cầu cứu.
Tiểu Na Tra tiến tới, hét lớn một tiếng, xuất ra Xích Viêm thương, hướng Từ Hàng chân nhân công tới. Hắn tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng lại được Tam Tiêu chân truyền, thương pháp thập phần cao minh, Xích viêm thương kia cũng là vật phi phàm, đấu với Từ Hàng Chân Nhân thủy chung không yếu thế. Ngược lại còn khiến hắn dần dần phòng nhiều công ít. Na Tra sau khi ngăn chặn Từ Hàng chân nhân, trong tay âm thầm xuất ra vòng Càn Khôn, đang muốn thi triển.
Bỗng nhiên, một đạo kỳ quang vọt đến, nặng nề đánh trúng ngực Na Tra. Nguyên lai là Nhiên Đăng đạo nhân ra tay đánh lén. Na Tra kêu lên một tiếng đau đớn, bị đánh cho tam muội hỏa xuất ra, ngã xuống trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Tam Tiêu thấy Na Tra bị bắt, trong lòng khẩn trương. Vân Tiêu ý nghĩ bình tĩnh nhất, một phen giữ chặt Bích Tiêu muốn tiến lên liều mạng. Đem Tiêu Thăng, Tào Bảo cùng nhau tiến nhập huyền cơ đại trận, mượn lực công kích của trận pháp chống đỡ hai cường địch.
Huyền cơ đại trận kia có dị lực, tín hiệu cầu cứu kia đã bị quấy nhiễu, không thể tiếp tục truyền ra.
Huyền cơ đại trân được Tam Tiêu năm đó dốc lòng bố trí, có chút thần diệu. Nhiên Đăng đạo nhân cùng Từ Hàng chân nhân nhất thời cũng vô pháp phá trận. Nhiên Đăng đạo nhân nhãn châu xoay động, hướng Từ Hàng chân nhân đánh mắt một cái.
Từ Hàng chân nhân hiểu ý. Đi tới trước mặt Na Tra đang hôn mê, tiên kiếm để ở trên cổ hắn.
- Ba vị nếu là co đầu rút cổ trong trận kia, không chịu đi ra, ta liền giết đệ tử này của các ngươi, sau này giết hết các môn nhân trên đảo, rồi lại đến phá trận!
Nhiên Đăng đạo nhân khi nói ra những lời này, vẫn là bộ dáng tiên phong đạo cốt kia. Giống như đang nói về một việc nhỏ bé không đáng kể.
Quỳnh Tiêu tức giận nói:
- Ngươi có thể đê tiện vô sỉ như thế, sư tôn cùng huynh đệ Bích Du Cung chúng ta tất sẽ không buông tha cho ngươi!
Nhiên Đăng đạo nhân đối với việc này không thèm để ý, hiển nhiên chiến lược khiêu khích Triệt Giáo đã được Nguyên Thủy Thiên Tôn ngầm đồng ý. Từ Hàng chân nhân cười lạnh một tiếng, ý định trước hết giết một người cấp cho tam nữ xem, tiên kiếm làm bộ muốn đâm.
Vân Tiêu cắn răng một cái,quát:
Dừng tay!Ta lập tức đi ra,người không được làm khó cho đồ nhi ta!
Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu cũng muốn ra, Vân Tiêu lại trừng mắt liếc nhìn hai muội muội một cái:
- Ta lấy thân phận đại tỷ. Lệnh hai người các ngươi không được vọng động, nếu không nghe theo, tình cảm tỷ muội đoạn tuyệt từ đây! Tuy là ta thành tro bụi, cũng tuyệt không tha thứ cho các người!
Nói xong, Vân Tiêu lập tức từ trong trận đi ra, trong đầu cũng chuẩn bị ý niệm tự bạo nguyên thần cùng địch nhân đồng quy vu tận.
Trong tích tắc đi ra khỏi trận, Vân Tiêu không biết như thế nào, bỗng nhiên nhớ tới ban đầu cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đối địch, được Tiêu Dao Tử kia xả thân đỡ tam bảo Ngọc Như Ý. Cuối cùng là hình ảnh hai người dùng Ly địa diễm quang kỳ ôm nhau gắn bó, hợp lực kháng địch.
Một màn cảnh tượng này cũng từng xuất hiện nhiều lần khi nàng ở Bích Du cung tĩnh dưỡng. Nhưng nàng chính là cho rằng đó là khảo nghiệm tâm tình mình, cũng không để ý nhiều, mặc cho loại
Tạp niệm
này ở trong tiên thức lướt qua. Hiện giờ trong thời khắc sinh tử cuối cùng này, Vân Tiêu thanh tỉnh dị thường, rốt cục xác định được tâm tư chính mình, hóa ra, thân ảnh thản nhiên của nam tử kia vẫn ẩn sâu trong lòng chính mình, tuy rằng là mờ mờ ảo ảo, đây là như lời sư tôn nói là tình kiếp sao?.
Chẳng qua, dù sao sẽ hôi phi yên diệt, điều này cũng không còn ý nghĩa gì. Vân Tiêu khẽ thở dài một tiếng, đi ra khỏi huyền cơ đại trận.
Nhiên Đăng đạo nhân ngoài cười nhưng trong lòng không cười tán tụng một câu:
- Vân Tiêu nương nương quả nhiên là người trọng tình, đã như thế, hay đem Định Hải thần châu giao ra đây đi.
Vân Tiêu cũng không trả lời, âm thầm tụ tập nguyên thần lực còn sót lại. Tuy rằng lần tự bạo này không nhất định có thể giết chết Nhiên Đăng đạo nhân cùng Từ Hàng chân nhân, nhưng nàng tự tin có thể đem hai người làm bị thương nặng, vì hai vị muội muội cùng đám người Na Tra có được cơ hội đào thoát.
Nhưng làm cho nàng tức giận chính là, Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu lại vẫn là không nghe lời theo sát nàng đi ra, đồng thời xuất trận còn có Tiêu Thăng cùng Tào Bảo.
Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu cũng không có nói gì, nhưng Tam tỷ muội tâm ý tương thông, theo ánh mắt hai muội nhìn ra được chính là một câu: cùng sinh cùng tử.
Tiêu Thăng cùng Tào Bảo đều không phải là người sợ chết, tất nhiên là sẽ không thể không để ý ba vị
Chuẩn sư nươn này
Nhiên Đăng đạo nhân là hạng người thâm trầm, tâm sinh cảnh giác, ánh mắt hơi thu lại, bất giác lùi lại phía sau mấy bước, đi tới phía sau Từ Hàng chân nhân, dẫn âm nói:
- Đạo hữu lưu ý kích tối hậu của ba người này, nếu có thể đánh tan, không chỉ có bảo vật kia dễ như trở bàn tay, mà ba người này cũng tất mất đi sức phản kháng.
Từ Hàng chân nhân cũng không phải là người lương thiện, sớm đã đem Thanh Tịnh Lưu Ly Bình ra, lưỡi thanh tiên kiếm kia cũng chỉ thẳng vào cố Na Tra, chưa từng lệch khỏi quỹ đạo nửa phân.
Nhưng vào lúc này,Nhiên Đăng đạo nhân bỗng nhiên cảm giác được cái gì, ngẩng đầu hướng không trung nhìn lại. Chỉ thấy một đạo huyết quang với tốc độ không thể tưởng tượng bay tới, khi dừng lại, hóa thành một nam một nữ hai người, nữ tướng mạo tuyệt mỹ, thiên kiều bá mị, nam lại tướng mạo tầm thường, trên mặt còn có một vết sẹo nhợt nhạt, đúng là Đặng Thiền Ngọc cùng Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh vừa nhìn thấy tình cảnh giữa sân, kinh hãi, Tào Bảo, Tiêu Thăng vừa thấy sư tôn tới rồi, trong lòng mừng rỡ. Tào Bảo nhất thời bình tĩnh, nhanh chóng ngắn gọn lại tóm tắt lại mọi việc, đem sự tình phát sinh dẫn âm hướng Trương Tử Tinh nói một lần.
Nhiên Đăng đạo nhân vừa thấy Trương Tử Tinh âm thầm kinh ngạc, đánh giá hắn một trận, phát giác người này tu vi tựa hồ tụt lùi, chẳng qua là kim tiên hạ giai mà thôi, lấy ánh mắt là huyền tiên hạ giai của hắn, tuyệt không thể nhìn lầm. Chỉ là một cái kim tiên hạ giai, có thể nào địch nổi hai người mình?
Từ Hàng chân nhân từng tự mình tham dự qua Thập Tuyệt Trận, tuy rằng lúc ấy đánh với mình là Tôn Thiên Quân Hóa Huyết Trận, còn đạt được thắng lợi, nhưng đối với Tiêu Dao Tử này lại thập phần kiêng kị: Ngọc Đỉnh Chân Nhân cùng Quảng Thành Tử thực lực ở trong mười hai kim tiên Xiển Giáo xem như nhân tài kiệt xuất, nhất là Quảng Thành Tử, người mang Phiên Thiên Ấn, Tảo Hà tiên y, công phòng toàn năng, là vị kim tiên đệ nhất. Hai người ở trong Huyễn Ma Trận của Tiêu Dao Tử, lại có thể một chết một bị thương, Quảng Thành Tử còn bị bắt giữ, nếu không phải là Tiêu Dao Tử muốn đổi lấy tù binh là Tần Hoàn, chỉ sợ vị đệ nhất kim tiên này cũng khó miễn được theo bước của Ngọc Chân Nhân.
Chẳng qua lúc này tu vi Tiêu Dao Tử tựa hồ như có tổn hại,mà sở trường là Huyễn Ma Trận thì không có thời gian cùng địa hình bố trí, không đủ gây cho hắn sợ hãi. Nghĩ đến đây, Từ Hàng chân nhân trong lòng đã trấn định lại. Lúc này Trương Tử Tinh đã nghe Tào Bảo nói xong sự tình, không khỏi giận dữ, Nhiên Đăng đạo nhân này quả nhiên vô sỉ đến cực điểm, thừa dịp Tam Tiêu trọng thương định đến cưỡng đoạt Định Hãi thần châu, lại còn lấy tính mạng Na Tra cùng tất cả môn nhân Tam Tiên Đảo ra uy hiếp.
Trương Tử Tinh cũng không thèm nhìn hai người, hướng Vân Tiêu nói:
- Vân Tiêu nương nương, bần đạo may mắn không làm nhục mệnh, đã đem vật kia từ Bích Du Cung mang về, chính là Triệu Công Minh đạo hữu, hắn vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh …..
Nói xong,Trương Tử Tinh thở dài một hơi, trên mặt lộ ra bộ dạng tâm tình trầm trọng. Tam Tiêu không khỏi kinh ngạc, huynh trưởng như thế nào lại hôn mê? Vật kia là cái gì?
Quỳnh Tiêu tâm tư nhanh nhẹn, phản ứng nhanh nhất, đã hiểu được Trương Tử Tinh tất có mưu kế, lập tức phối hợp nói một câu:
- Làm phiền đạo hữu, việc này sau đó nói sau, thỉnh trước hỗ trợ tỷ muội ta đánh lui cường địch.
Vân Tiêu cùng Bích Tiêu cũng đã có phản ứng, gật gật đầu. Tam nữ đều mang theo mặt nạ, cho nên bộ dạng kinh ngạc kia vẫn chưa bị Nhiên Đăng đạo nhân cùng Từ Hàng chân nhân phát hiện, vừa lúc vô hình phối hợp với kế hoạch Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh nghe thấy Quỳnh Tiêu nói như vậy, thầm khen một tiếng: đúng là một nữ tử có trí tuệ, đến lúc này, Nhiên Đăng đạo nhân cùng Từ Hàng chân nhân đối với lời hắn nói kia càng thêm tin tưởng, ko chút nghi ngờ.
Quả nhiên,một bên Nhiên Đăng đạo nhân nghe đc
Một vật kia
, lại nghe lời Quỳnh Tiêu nói, hai mắt không khỏi phát sáng.