• 674

Chương 63: Diệp phủ kén rể [ một ]


Số từ: 3128
Edit: Lam Sắc
Nguồn: taodo1992.wordpress.com, joanmia.wordpress.com
Trên đường trở về, Diệp Lạc không nói câu nào.
Phong Gian Ảnh ôm một cái bao lớn, bên trong có y phục và một số đồ dùng của nữ tử do Thập Cửu chuẩn bị.
Vốn là Thập Cửu định cho người đưa về, nhưng bị Diệp Lạc liếc mắt một cái, Diệp Thập Cửu lại lùi lại, ho một tiếng, không dám nói gì nữa. Đáng thương cho Phong Gian Ảnh phải tự mình ôm, dọc đường đi còn bị công tử lơ.
Về đến cửa nhà, Tang Du đã đi lên đón, vừa thấy tình hình của hai người, hắn liền hỏi Phong Gian Ảnh:
Làm sao vậy? Đây là?

Phong Gian Ảnh như được đại xá, vội vàng ném đồ trong tay vào lòng hắn:
Tang Du, ngươi phải biết là, ta vì giúp ngươi nên mới khiến công tử tức giận. Ngươi nhớ mời ta ăn cơm.


Được!
Tang Du đồng ý.

Tang Du!
Diệp Lạc thờ ơ lạnh nhạt hồi lâu nói.

Dạ!
Tang Du ôm một đống đồ lớn quay sang phía Diệp Lạc.
Diệp Lạc nhìn qua Phong Gian Ảnh:
Tiền lương hai tháng sau của Phong Gian Ảnh sung công quỹ.

Phong Gian Ảnh nhảy dựng lên:
Không cần đâu, công tử, tiền lương của ta để cưới vợ mà.

Diệp Lạc cười lạnh:
Mấy cánh cửa của Phong Mãn lâu bị đá hỏng, ngươi đền.


Dựa vào cái gì chứ, đó là Hoàng Thượng đá hỏng, không phải ta.


Hai người các ngươi đều phải đền, cả phí tổn thất tinh thần cho khách của Phong Mãn lâu nữa.

Phong Gian Ảnh lau nước mắt chua xót nói:
Công tử, đừng đả kích ta như thế, chúng ta chỉ muốn tốt cho ngươi.

Diệp Lạc mở miệng:
Như thế nào là tốt cho ta hả? Mang Quân Hoằng đi thanh lâu, là tốt cho ta à?

Phong Gian Ảnh nhỏ giọng nói:
Không phải chúng ta lo lắng hắn đoạn tụ sao?


Hắn có đoạn tụ hay không ta còn không biết sao? Còn cần các ngươi đến thử?

Hai mắt Phong Gian Ảnh sáng ngời, như là ngửi được gian tình, chạy sang:
Công tử, ngươi thực sự biết à? Làm sao ngươi biết được?

Diệp Lạc thản nhiên cười, dán sát vào mặt hắn:
Ta sẽ nói cho Tinh Dương biết, ngươi và Kinh Hồng thông đồng với nhau, dẫn ta và Quân Hoằng tới thanh lâu. Sau đó hạ xuân dược với hắn, còn để ta và hắn ở một mình trong phòng, vì thế, ta đã biết hắn là không phải đoạn tụ.

Phong Gian Ảnh hai tay ôm lấy nàng, chết cũng không buông:
Công tử, ngươi tha cho ta đi, ta không dám nữa. Ngươi tuyệt đối tuyệt đối đừng nói cho Một Cây Cân, nếu không ta chết chắc.

Diệp Lạc tư thế duyên dáng giãy ra, duỗi người:
Mệt mỏi quá, ta đi xem ca ca.
Rời thản nhiên đi mất.
Để lại Phong Gian Ảnh khóc không ra nước mắt và Tang Du thương hại nhìn Phong Gian Ảnh.
Về phần Dịch Kinh Hồng, hắn càng không tốt.
Bởi vì ngày tiếp theo, công tử nhà hắn sau khi nghị sự với Hoàng Thượng xong, ra vẻ không có việc nói với hắn một câu:
Dịch đại nhân, cảm ơn đào mật hôm qua ngươi đưa đến phủ ta, đây là loại ta thích ăn nhất.

Hắn còn chưa phản ứng lại, công tử nhà hắn lại dùng vẻ mặt ôn nhu nhìn hắn cười nói:
Còn có, không phải ngươi nói lá phong ở bờ sông Phượng Hoàng đang rụng, dẫm dưới chân có một loại ý cảnh khác sao. Nếu Dịch đại nhân không chê, hôm nào rảnh chúng ta có thể đi tới đó xem. Tối ta mời ngươi ăn cơm nhé.

Dịch Kinh Hồng vừa mới há miệng, đã thấy ánh mắt sắc bén của Hoàng Thượng đại nhân quét tới, lập tức há miệng:
Không phải đâu,…….


A!
Diệp Lạc giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Quân Hoằng, sau đó lại nhìn hắn:
Thật ngại quá, Dịch đại nhân, ngươi chưa từng đưa ta đào mật, cũng không nói là lá phong ở bờ sông phượng hoàng rơi, là ta nhớ lầm.

Cười cười thi lễ với Hoàng Thượng xong, tâm tình vô cùng tốt bỏ đi.
Để lại Dịch Kinh Hồng mồ hôi chảy không ngừng trong tiếng hừ lạnh của Hoàng Đế, lần này đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Công tử, ngươi thật nham hiểm mà!

Dịch khanh, ngươi có vẻ rất nhàn rỗi?
Đây là giọng của Hoàng Đế.

Không nhàn, không nhàn, thần bề bộn nhiên việc.


Trẫm thấy Dịch khanh rất dư thừa tinh lực, vậy thì việc châu huyện báo thất thu do khanh xử lý đi.


Hoàng Thượng…….


Người đâu, truyền khẩu dụ của Trẫm, phong Dịch Kinh Hồng làm Khâm Sai Đại Thần, toàn quyền xử lý việc báo giả thất thu, đi điều tra ở các nơi, một khi thẩm tra được thì điều tra ngay tại chỗ.


Thần lĩnh chỉ.
Dịch Kinh Hồng rưng rưng lĩnh chỉ, hắn nghi ngờ chính mình nhìn nhầm rồi. Hoàng Thượng dùng việc công làm việc tư, chèn ép cấp dưới cũng không phải Hoàng Thượng tốt.
Đương nhiên, hắn còn nhận được một bài học sâu sắc hơn, đắc tội ai cũng được, nhưng không thể đắc tội đại tiểu thư nhà bọn họ!
Lúc Phong Gian Ảnh nói tin tức này cho Diệp Lạc, nàng đang lau kiếm. Đây là một thanh kiếm mới, Diệp Tinh Dương đưa từ biên quan về. Nghe nói là làm từ huyền thiết, do một vị kiếm sư ở nông thôn làm. Tuy không phải danh kiếm tuyệt thế gì, nhưng thân kiếm nhẹ, màu sắc trong trẻo, rất thích hợp với nữ tử.
Nàng cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
Kinh Hồng đi làm chuyện này rất thích hợp.


Thích hợp?
Phong Gian Ảnh liếc nàng:
Công tử, ngươi cũng không phải không biết Kinh Hồng chỉ phụ trách bày mưu tính kế, bình thường sợ nhất là chém chém giết giết.

Diệp Lạc ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn:
Phong Gian, ngươi có biết Kinh Hồng còn thiếu cái gì không?

Phong Gian Ảnh suy nghĩ một lát, lắc đầu.
Diệp Lạc cười:
Một vị quân sư vĩ đại, tuyệt đối không thể thiếu kinh nghiệm thực chiến. Kinh Hồng đúng là mưu lược hơn người, nhưng hắn còn chưa đủ quyết đoán ngoan tuyệt, lúc này, đối với hắn mà nói, là cơ hội tốt để rèn luyện. Huống chi, sau này hắn còn phải đảm nhiệm chức phụ tá, chỉ có vẫy bút động não thì không đủ, hắn cần phải sát phạt tàn nhẫn như vậy để tạo uy danh. Hơn nữa, hắn phải có vũ lực, có thể chỉ huy. Lần này đối với hắn là cơ hội vô cùng tốt để rèn luyện.

Phong Gian Ảnh nhìn nàng một lát, bỗng nhiên nhảy dựng lên:
Công tử ngươi bất công, vì sao cùng là bị phạt, mà ta bị trừ tiền, Kinh Hồng lại được đi rèn luyện.


Ta bất công đấy. Ta quang minh chính đại bất công, ai quy định ta không thể bất công.


Ô! Công tử, Tiểu Diệp Diệp, ngươi bất công thì bất công ta đi.
Phong Gian Ảnh trong lòng cực kì bất bình.
Diệp Lạc vẫy vẫy tay:
Đi đi đi, đừng làm phiền ta làm việc.

Phong Gian Ảnh đành phải rời đi, vô cùng u oán rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Diệp Lạc mới ngẩng đầu lên, ngón tay gõ nhẹ trên án thư:
Thập Ngũ?


Dạ
Thập Ngũ từ chỗ tối đi ra.

Đã chuẩn bị tốt chưa?


Tiểu thư yên tâm.


Vậy là tốt rồi.
Diệp Lạc nở nụ cười.
Mà lúc này, ở Hoa Gian quốc xa xôi, Phong Phi Tự cầm một bức thư, đứng trước cửa sổ, hồi lâu không nói gì.
Bức thư kia là tự tay Diệp Tri viết:
Phong Phi Tự, nếu mồng mười tháng bảy ngươi xuất hiện tại Diệp phủ, ngươi sẽ có thể đưa Lạc Lạc đi, từ nay về sau Sùng Hưng vương triều hay bất cứ cái gì, cũng không phải là lý do để trói buộc muội ấy nữa.

Trái tim nhảy nhót, nhưng cơ thể, vẫn không hề động.
Rõ ràng hạnh phúc mà hắn chờ mong đã lâu đang trong tầm tay, hắn lại không biết chính mình đang cố kỵ cái gì. Lúc này, trong đầu hắn trống rỗng.

Vương gia?
Minh Các gọi một tiếng, thấy Phong Phi Tự không có phản ứng, lại gọi một tiếng nữa:
Vương gia?


Ừ.
Phong Phi Tự phục hồi tinh thần.

Ngài muốn đi đón tiểu thư sao?

Phong Phi Tự cúi đầu, nhẹ giọng nói:
Ta nên đi sao?
Không biết là đang hỏi người khác, hay là đang hỏi chính mình.
Minh Các cười cười:
Vương gia, ngài đi đi, bỏ lỡ tiểu thư thì cả đời này ngài cũng sẽ không vui vẻ. Huynh trưởng của tiểu thư đã muốn nói sẽ không còn gì trói buộc, thì ngài không cần lo lắng nữa.

Phong Phi Tự chậm rãi thở ra một hơi:
Ngươi và Quỷ Thủ ở lại kinh thành, ta và Vô Nhai lập tức lên đường.

Minh Các mừng rỡ:
Dạ.

Chỉ cần tiểu thư ở bên Vương gia, thì tất cả đều viên mãn.
Vừa nghe mục tiêu là Diệp phủ ở Sùng Hưng vương triều, Vô Nhai hỏi cũng không thèm hỏi, xoay người lên ngựa, một đôi mắt trong trẻo, tràn đầy thần thái vui vẻ.
Ngay cả Phong Phi Tự cũng nhịn không được nhìn hắn vài lần, cười nói:
Vô Nhai rất cao hứng?

Hắn dùng sức gật đầu, mím miệng, nhưng cũng không che được ý cười bên khóe miệng.
Phong Phi Tự cao giọng cười to:
Nếu Vô Nhai cũng cao hứng như vậy, thì chúng ta đi nhanh một chút, đón tiểu thư nhà ngươi về.

Hai người chạy cả ngày lẫn đêm đến Sùng Hưng vương triều, tuy phải chịu một nắng hai sương khổ sở, nhưng trong lòng vui sướng cùng chờ mong, thì những thứ vất vả kia đều biến thành ngọt ngào.
Mồng tám tháng bảy, hai người đến biên cảnh Sùng Hưng, tá túc tại một khách điếm nhỏ.
Nhưng trong đêm đó, Phong Phi Tự nhận được tin tức do Hắc Mị truyền đến, cấm vệ quân của Ninh Triển Thư tiến vào núi Tùng Ô, mọi hoạt động khai thác quặng sắt đều đình chỉ. Đồng thời, Lễ thân vương và Ninh Triển Thư giằng co, nội loạn ở Dực quốc hết sức căng thẳng.
Tả Thiết và Hữu Vệ đã làm theo kế hoạch định sẵn lúc trước, bí mật đến Dực quốc, bây giờ chỉ cần đợi hắn ra lệnh.
Phong Phi Tự quyết định rất nhanh:
Vô Nhai, ngươi tiếp tục đi Sùng Hưng, gặp tiểu thư thì nói cho nàng biết bên chúng ta có chuyện, nàng sẽ hiểu. Ta phải lập tức về kinh thành chủ trì đại cục, Phi Tự quân chỉ có mình Minh Các trấn giữ, không xử lý được.


Vương gia, ngươi vẫn nên đi cùng ta đi, nội loạn của Dực quốc, chúng ta xử lý sau cũng được.


Vô Nhai, ngươi đi theo ta lâu như vậy, còn phân không rõ bên nào nặng bên nào nhẹ sao?
Sắc mặt Phong Phi Tự trầm xuống:
Lạc Lạc không phải người không hiểu chuyện, sao có thể để ý trong lúc này.

Vô Nhai im lặng, chỉ đành lùi sang một bên, nhìn Phong Phi Tự rời đi trong đêm.
Tiểu thư sẽ hiểu, hơn nữa cũng sẽ chấp nhận, nhưng ở trong lòng nàng, có thể không đau khổ sao?
Mồng mười tháng bảy, Diệp phủ giăng đèn kết hoa, vui vẻ, đây là sinh nhật của công tử và tiểu thư Diệp gia, hơn nữa bên ngoài còn dựng lôi đài, hấp dẫn vô số người tới dừng chân xem náo nhiệt.
Nhất là khi thông báo luận võ kén rể thì càng khiến người ta chú ý. Bên trên viết rõ ràng, nếu có ý với tiểu thư Diệp gia, bất luận xuất thân, phú quý hay bần cùng, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, không thê không thiếp, tuổi trong khoảng 20 đến 30, đều có thể lên lôi đài luận võ. Trước khi mặt trời lặn, người luận võ thắng được thưởng ngàn lượng bạc, nếu có thể thắng tiểu thư Diệp gia, thì có thể cưới tiểu thư Diệp gia làm vợ, đồ cưới là một nửa tài sản của Diệp phủ.
Một nửa tài sản của Diệp phủ rốt cuộc là bao nhiêu thì không ai biết, nhưng chắc chắn nhiều hơn một ngàn lượng bạc, lại còn thêm một nương tử như hoa như ngọc cũng không tệ.
Vị tiểu thư Diệp gia là song sinh với công tử Diệp gia, dựa vào theo mặt mũi tuấn tú của Diệp Tri thì tiểu thư Diệp gia cũng không kém đâu.
Cho nên mấy ngày nay, trong kinh thành đã náo nhiệt thảo luận việc này, cũng không biết đến cuối cùng, hoa sẽ rơi vào nhà ai.
Sáng sớm tinh mơ, Diệp Lạc đã bị người dựng dậy, Thập Nhị dẫn theo thị nữ liên quan, ép buộc Diệp Lạc còn chưa tỉnh.
Đợi Diệp Lạc tỉnh táo, nàng nhìn gương quát to một tiếng:
Thập Nhị!


Dạ, tiểu thư.

Diệp Lạc chỉ vào gương:
Ngươi cho ta mặc thành bộ dạng này làm gì, ta không phải tân nương tử.

Diệp Lạc hôm nay, váy dài chấm đất đỏ như lửa, cả đầu tóc đen, ôn nhu xõa ra, dài tới thắt lưng. Trên đầu, cắm trâm hình huyền nguyệt, đỉnh đầu là một viên trân châu sáng bóng giữa mái tóc đen. Mày liễu, hai mắt sáng ngời, nhìn xung quanh, ánh mắt lưu chuyển, rung động lòng người.
Thập Nhị thưởng thức xong, nuốt nước miếng, cười cười nói:
Tiểu thư, sao vậy, có phải cũng bị chính mình dọa không?
Nàng vô cùng hài lòng gật đầu:
Tiểu thư nhà ta quả nhiên tuyệt sắc khuynh thành!


Cái gì mà tuyệt sắc khuynh thành chứ?
Diệp Lạc hung hăng vỗ nàng một cái:
Tiểu thư nhà ngươi là dùng sắc lừa người sao? Hả? Biến ta thành cái dạng này, lại đây, đổi kiểu khác cho ta.


Không được đổi, thế này rất dễ nhìn.
Diệp Tri đi vào, có thể do lúc đi đường quá nhanh, nên thở có vẻ khó nhọc.
Diệp Lạc đi qua đỡ hắn, luôn miệng oán giận:
Ca ca, cái kiểu này giống nữ nhân lắm, chúng ta đổi kiểu khác đi, được không? Muội không quen.


Cái gì mà giống nữ nhân, muội vốn là nữ nhân. Không được đổi, cứ như vậy ra ngoài thôi.

Diệp Lạc vẻ mặt đau khổ, nàng đã rất lâu không mặc nữ trang, bỗng nhiên bị mặc thành kiều diễm như vậy, khiến nàng sắp không nhận ra chính mình.

Được rồi!
Diệp Tri giữ mặt nàng:
Lạc Lạc nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, đừng nhăn mặt nghiêm mặt, cười một cái đi.

Nàng làm sao mà cười được, Diệp Lạc kéo tay Diệp Tri:
Ca ca, có rất nhiều người đã gặp muội, chúng ta cùng lúc xuất hiện, người có tâm thì sẽ nhận ra, tuy chúng ta lớn lên giống nhau, nhưng cũng không phải giống nhau như đúc.

Diệp Tri vỗ vỗ mặt nàng:
Muội bỏ lót vai, áo phòng thân, lại đổi giầy, thân hình khác lúc trước, sẽ không ai nhận ra muội đâu. Nhiều nhất sẽ thấy huynh không giống lắm, nhưng huynh đứng ở trên đài cao, lại ở sau màn che, không ai nhận ra được.


Nhưng mà.
Diệp Lạc chần chờ một chút, mới nói:
Nhỡ đâu Quân Hoằng đòi tới ngồi cùng huynh thì sao?
Hắn là Hoàng Thượng, huynh có thể từ chối được sao?
Diệp Tri cười cười:
Trên thông báo huynh đã viết rõ ràng, người lên lôi đài chứng tỏ là có ý với muội. Huynh là huynh trưởng của muội, tất nhiên là có thể lên đài, hắn không thân cũng chẳng quen muội, nếu lên đài chứng tỏ là muốn cưới Diệp Lạc. Huynh đã cho Phong Gian đi nói với hắn rồi, muội nói xem, hắn có thể đến không?

Diệp Lạc trừng hắn nửa ngày:
Ca ca, ngay cả cái này huynh cũng tính rồi à?

Diệp Tri vỗ đầu nàng một phát, cúi đầu thở dài một hơi, hắn đã nghe chuyện trong Phong Mãn lâu mấy ngày trước. Lập tức trong lòng hắn cảm thấy tiếc nuối, nếu Quân Hoằng không phải đế vương, thì có lẽ hắn còn thích hợp hơn cả Phong Phi Tự.

Đi thôi, Lạc Lạc.
Hắn kéo tay muội muội, từ từ đi ra ngoài. Trong lòng, có vài phần kiêu ngạo, vài phần mất mát.
Đại khái mọi huynh trưởng trên đời này, đều có cảm giác nhà có muội muội trưởng thành thế này. Cuối cùng vẫn phải kéo tay nàng, giao cho nam tử khác yêu thương và bảo vệ.
Trên lôi đài, Diệp Lạc vừa đi ra, dưới đài liền im lặng không tiếng động.
Cho dù mọi người đã xác định bộ dáng của tiểu thư Diệp gia không thể kém huynh trưởng, nhưng khi chân chính nhìn thấy, thì mới biết, cái gì gọi là đẹp không cách nào tả nổi. Không chỉ đẹp mà còn có một khí chất yên tĩnh, an nhàn khiến người ta nhìn mà thấy ấm áp, yên lòng.
Mặt mày như liễu, hôm nay mới biết được.

Hoàng Thượng, muội muội Diệp đại nhân có vẻ không tệ đâu!
Trên một lầu cao cách đó không xa, Vi Kỳ không ngừng nhìn xung quanh.
Quân Hoằng chống cằm, không có hứng thú, ánh mắt cũng không thèm liếc sang bên đó một cái, thở dài:
Ngươi nói xem bao giờ luận võ kén rể sẽ xong? Phòng ở Phượng Hoàng lâu đã đặt xong chưa?


Hoàng Thượng, yên tâm ạ. Đã đặt xong rồi.

Quân Hoằng gật gật đầu:
Vậy là tốt rồi.
Hắn thật sự không thể nghĩ được nên đưa quà sinh nhật gì. Nhưng người đó thích ăn nhất nên mời hắn tới Phượng Hoàng lâu ăn, chắc hẳn hắn sẽ rất cao hứng nhỉ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi.