Chương 60: Linh Bảo, Trung Quốc
-
Ngày Đầu Tiên
- Marc Levy
- 467 chữ
- 2020-05-09 02:54:38
Số từ: 469
Nguồn: isach
Dịch giả: Bảo Linh
NXB: Hội Nhà Văn
Chiếc Lisunov hạ cánh xuống đường băng và chạy trên bánh xe đến lán đỗ riêng. Viên phi công giúp Keira xuống máy bay. Tôi trả cho ông ta những đồng đô la cuối cùng và cảm ơn ông ta đã đưa chúng tôi trở về bình yên vô sự. Người nhân viên hãng lữ hành đang chờ chúng tôi cùng chiếc mô tô. Ông ta thả chúng tôi xuống chỗ đậu xe và hỏi chúng tôi có hài lòng về chuyến đi không. Tôi liền hứa sẽ không quên giới thiệu khách cho hãng lữ hành của ông ta. Vui mừng, ông ta niềm nở cúi chào từ biệt chúng tôi rồi quay về cửa hiệu.
- Anh còn sức để lái xe không? Keira vừa hỏi tôi vừa ngáp.
Tôi không dám thú nhận với cô ấy là mình đã thiu thiu ngủ từ lúc bay qua Lào.
Tôi xoay chìa khóa và chiếc xe hai cầu khởi động.
Chúng tôi phải đi lấy hành lý vẫn để lại chùa và tranh thủ dịp đó để cảm ơn vị trụ trì đã đón tiếp chu đáo. Chúng tôi ngủ lại chùa một đêm cuối cùng rồi lên đường trở lại Bắc Kinh ngay ngày hôm sau. Chúng tôi muốn quay về Luân Đôn càng sớm càng tốt, sốt ruột được xem hình ảnh mà mảnh ghép mới sẽ chiếu lên một khi được để dưới ánh đèn laser. Chúng tôi sẽ khám phá ra chòm sao nào đây?
Trong khi lái xe dọc sông Hoàng Hà, tôi ngẫm nghĩ về tất cả các chân lý mà vật kỳ lạ này sẽ tiết lộ cho chúng tôi. Dĩ nhiên là tôi đã có sẵn vài ý tưởng trong đầu, nhưng trước khi cho Keira biết tôi muốn chờ đến lúc về lại Luân Đôn và tận mắt chứng kiến hiện tượng đã.
- Ngay ngày mai, anh sẽ gọi cho Walter, tôi bảo Keira. Cậu ấy sẽ phấn khích chẳng kém gì chúng ta đâu.
- Em sẽ phải nhớ gọi cho Jeanne, cô ấy đáp.
- Em không liên lạc với chị ấy lâu nhất là bao lâu?
- Ba tháng ạ! Keira thú nhận.
Một chiếc xe hòm to đùng theo sát xe chúng tôi. Tài xế đã nháy đèn pha xin vượt nhưng vô ích, con đường hình chữ chi quá hẹp. Một bên là vách núi, bên kia là lòng sông Hoàng Hà, tôi giơ tay ra hiệu cho hắn, tôi sẽ rẽ cho hắn vượt ngay khi có thể.
- Không gọi điện cho ai đó không có nghĩa là ta không nghĩ tới họ, Keira tiếp.
- Vậy thì tại sao lại không gọi cho họ? tôi hỏi.
- Đôi khi khoảng cách không cho phép tìm ra lời lẽ thích đáng.