• 277

- 21 -


Số từ: 1882
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Giấy phê duyệt của Ủy ban Toàn Ấn đến đúng hạn, như Giáo sư Shrivastava đã hứa. Chúng tôi còn một bước cuối cùng trước khi mở cửa tuyển sinh. Chúng tôi cần liên kết với một trường công lập. Mangesh Tiwari, phó hiệu trưởng điều hành đã om đơn của chúng tôi nhiều tháng.
Chúng tôi ở nhà ngài Shukla.
Liên kết là chuyện đơn giản. Chúng ta chào ông ta giá gấp đôi thị trường. Mangesh đang già đi.
Bedi nói.

Ông ta muốn bao nhiêu?
Ngài Shukla hỏi.

Không phải chuyện tiền bạc. Ông ấy không thích chúng ta. Thậm chí còn không nghe điện thoại,
Bedi đáp.

Giải pháp là gì?
tôi hỏi.

Sử dụng một số quan hệ. Phi chính trị nếu có thể. Ông ấy là bạn học đại học của Chánh án thành phố chúng ta,
Bedi nói.

Tôi biết con gái Chánh án. Bạn học phổ thông,
tôi nói.

Được rồi, làm tất cả những gì cần làm. Tôi muốn mở cửa tuyển sinh vào tuần sau. Quảng cáo toàn trang trên tất cả các báo,
ngài Shukla nói.

Đừng lo, Chủ nhật tuần sau cả Varanasi sẽ chỉ nói về trường Ganga mà thôi,
tôi nói.
♦♦♦
Tôi đã tự hứa sẽ không gọi cho Aarti. Tuy nhiên, tôi không còn lựa chọn nào khác.

Xem hôm nay ai gọi thế này!
Aarti líu lo.

Em có vẻ vui,
tôi nói.

Thật không? Có thể vì anh gọi đấy. Em thực sự không còn lý do nào khác.


Sao vậy? Có chuyện gì thế?
tôi hỏi.

Không có gì. Em phải tìm việc ở Varanasi.


Cũng không tệ lắm.


Trường anh có máy bay riêng không?
nàng hỏi.

Vẫn chưa có,
tôi nói.
Nhưng nếu có, anh sẽ để em làm tiếp viên trưởng.

Nàng cười.
Anh thế nào? Khi nào thì trường anh mới thực sự có sinh viên?


Khi bọn anh làm hài lòng được tất cả các quan chức chính phủ Ấn Độ trên đời này,
tôi nói.
Thực ra là anh gọi em có chút việc.


Gì vậy?
nàng hỏi.

Anh muốn gặp bố em.


Thật ư? Sao lại thế?


Bọn anh cần giúp đỡ để liên kết được với đại học công lập.


Anh muốn nói chuyện với ông luôn không?


Không, anh muốn gặp ông trực tiếp cơ,
tôi nói.

Thế anh có muốn gặp em trực tiếp không?
nàng hỏi.
Hay là em vẫn nằm trong danh sách đen của anh? Chỉ để gọi khi có việc khẩn cấp?


Hoàn toàn không phải thế. Bọn mình sẽ gặp sau khi anh gặp bố em.


Tất nhiên rồi, công việc trước đã,
nàng nói giọng mỉa mai.

Việc tuyển sinh của anh đang bị kẹt, Aarti à. Việc khẩn đấy,
tôi nói.

Được rồi, được rồi. Đợi một lát, để em hỏi bố.

Nàng nhấc máy sau khi nói chuyện với bố.
Tám giờ sáng ngày mai được chứ?


Chắc chắn rồi,
tôi nói.
Gặp lại em sau nhé.


Lâu không thấy cậu đến chơi. Không chơi với Aarti nữa à?
Chánh án Pradhan hỏi.
Chúng tôi ngồi trong phòng làm việc của ông. Một bức chân dung to như người thật của ông nội Aarti, thống đốc bang Brij Pradhan nhìn tôi chằm chằm từ trên tường. Chánh án Pradhan - mặt lớn với những nét rõ ràng, khỏe mạnh và tự hào - nhấm nháp cà phê với tôi.

Không phải thế đâu chú. Cháu bận quá,
tôi nói.

Tôi có nghe về trường cao đẳng của cậu. Ngài Shukla có liên quan, đúng không?
Chánh án Pradhan hỏi.

Vâng, hiện bọn cháu chỉ còn một bước nữa là có thể tuyển sinh,
tôi nói và trình bày vấn đề với phó hiệu trưởng Tiwari.
Ông lắng nghe tôi rồi nói,
Để tôi xem.
Ông lấy điện thoại di động gọi cho phó hiệu trưởng.

Tiwari à? Xin chào, là Pratap Pradhan... Phải, lâu quá rồi. Anh thế nào?

Bố Aarti bố trí một cuộc gặp giữa chúng tôi và Tiwari vào buổi chiều.

Cảm ơn chú rất nhiều,
tôi nói và chuẩn bị ra về.

Không có gì. Nghe này, cậu đã trả tiền cho Tiwari chưa?

Tôi thấy lúng túng khi nói chuyện này với bố Aarti nên im lặng.

Tôi biết ngành giáo dục hoạt động ra sao. Tiwari ăn nói trí thức, nhưng ông ấy cũng muốn có phần. Hy vọng là các cậu không để tôi phải liên quan đến chuyện này.


Không đâu ạ, thưa chú,
tôi nói.
Thậm chí cháu còn không xử lý những việc này. Cháu chỉ lo cho trường thôi ạ.


Vậy là tất cả công việc kiểu này là do người của ngài Shukla làm?
bố Aarti hỏi.

Vâng ạ,
tôi nói trong lúc nhìn xuống đất.

Tốt, thế thì cậu giống tôi,
ông nói.
Đủ thực dụng để không động chạm đến những người làm việc khó nói.

Tôi gật đầu, cúi chào ông trước khi ra khỏi phòng.

Làm ơn cho một sô cô la sữa lắc với kem,
Aarti gọi. Chúng tôi đến đúng quán cà phê ở Sigra nơi Sunil đã đưa tôi tới sau cú thất bại ở hội chợ giáo dục.

Trà đen,
tôi gọi.
Nàng mặc bộ salwar-kameez ren màu hoa cà. Bố nàng mua bộ này cho nàng từ Lucknow. Nàng tháo chiếc khăn dupatta trắng và để nó bên cạnh.
Người phục vụ đặt ly sữa lắc của nàng lên bàn. Nàng ngậm chiếc ống hút mà không chạm tay vào chiếc ly đầy ự.
Em hay làm đổ lắm nên phải cẩn thận,
nàng nói.
Làn tóc nàng quét nhẹ lên bàn trong lúc nàng nhấm nháp món đồ uống. Cả quán cà phê nhìn nàng.

Bọn mình chắc chắn phải làm chuyện này thường xuyên hơn,
nàng nói,
gặp nhau ngoài quán cà phê. Dù cả em và anh chẳng ai uống cà phê cả.


Anh không nghĩ vậy,
tôi nói.

Tại sao? Anh không thích gặp em à?
nàng hỏi.
Bạn thân nhất của em trong mười năm mà chỉ đến thế thôi sao?


Raghav sẽ không thích đâu,
tôi nói.

Gặp nhau uống cà phê thì có gì sai chứ? Với lại, Raghav quá bận để bị phiền lòng bởi những chuyện thế này.


Tất nhiên rồi, giờ là phóng viên lớn rồi mà. Anh đã gặp cậu ấy,
tôi nói và nhấc ly của mình lên.

Anh có gặp à?
nàng hỏi, nhướng lông mày lên trong khi vẫn nhấm nháp ly sữa lắc.

Cậu ấy phỏng vấn anh, cho tờ báo của cậu ấy.


Để làm gì?
nàng hỏi.

Cậu bé địa phương mở trường cao đẳng.


Đúng mà. Một thành tích đáng nể đấy.


Phải, đối với một kẻ thua cuộc như anh.


Em đâu có ý đó,
nàng nói.
Này, anh có muốn ăn gì không?

Trước khi tôi kịp trả lời, nàng đã gọi hai cái bánh xốp rắc sô cô la. Nếu Aarti được lựa chọn, sẽ chẳng có gì ngoài sô cô la để ăn.

Chuyện tìm việc của em thế nào rồi?


Em có một lời mời. Em chưa chắc có nhận hay không?


Thực sao? Lời mời thế nào?


Thực tập sinh quan hệ khách hàng, khách sạn Ramanda. Người ta mở ở Cantonment.


Năm sao chứ?


Phải, họ đến gặp bố em có chút việc. Bố phát hiện ra có chỗ trống, em nộp đơn và bây giờ thì họ muốn em đi làm từ tháng sau.


Em nhận đi. Anh biết em, em không ngồi nhà được đâu,
tôi nói.

Anh biết em rõ hơn hầu hết mọi người, Gopal à,
nàng nói,
Nhưng mà...


Sao cơ?
tôi hỏi.
Bánh xốp đã được đem đến nhưng nàng không động tay. Tôi nhìn mắt nàng. Chúng ươn ướt. Một giọt nước mắt chảy dài trên má nàng.

Aarti, em không sao chứ?
tôi đưa khăn giấy cho nàng.
Nàng lau mắt và trả miếng giấy dây chì kẻ mắt lại cho tôi.
Nếu em nhận, bố mẹ em sẽ bảo - đấy là một công việc tốt, gần nhà, ở lại đây đi. Còn nếu em cứ hờn dỗi ăn vạ ở nhà, có thể họ sẽ cho em thử một hãng hàng không nào đó.

Tôi trêu nàng.
Sao lại phải khóc lóc về chuyện ấy? Em có một công việc tốt. Em đã tốt nghiệp khóa học về khách sạn còn gì...


Hàng không, không phải khách sạn.


Được rồi, nhưng tiếp viên hàng không cũng phục vụ khách như nhân viên khách sạn mà. Và một thực tập sinh quan hệ khách hàng cũng có cơ hội phát triển tốt hơn. Hôm nay là thực tập sinh, ngày mai là nhân viên chính thức, có thể là giám đốc điều hành khách sạn một ngày nào đó. Em thông minh. Em sẽ phát triển.

Nàng khịt mũi vài lần để kiềm chế bản thân.

Anh nghĩ thế à?
nàng hỏi, mắt nàng còn đẹp hơn khi long lanh lệ.
Tôi không thể trả lời, tôi hoàn toàn lạc lối trong khuôn mặt kiều diễm của nàng.

Gì thế? Chì kẻ mắt bị nhòe à?
nàng cười.
Em thật ngốc, lúc nào cũng khóc như trẻ con.


Không, em không ngốc. Nếu không thì sao em tìm được việc,
tôi nói.

Thế em nhận việc ấy nhé?


Sao không? Nếu không thích thì bỏ. Raghav nói gì?


Chẳng nói gì.


Là sao?


Em chưa gặp anh ấy từ khi có lời mời đi làm. Em có gọi điện cho anh ấy, nhưng anh ấy nói em nên làm bất cứ điều gì em muốn. Tuần này anh ấy đang đến cái làng nào đấy để kiếm tư liệu.


Sẽ tốt cho cả hai nếu em ở lại đây,
tôi nói.

Ờ, nhưng anh ấy cũng đâu có nói thế.


Anh chắc là cậu ấy nhận ra thôi.


Em không nghĩ là anh ấy quan tâm nhiều đến chuyện của em, trừ phi em có liên quan đến vụ bê bối tham nhũng nào đấy,
nàng nói.
Tôi cười đúng như nàng muốn. Tôi gọi thanh toán.

Vậy là bạn uống cà phê nhé?


Chúng ta là bạn mà.


Tốt rồi. Khách sạn vẫn chưa mở cửa, nhưng đến lúc nào đó em sẽ chỉ nó cho anh. Khá to đấy.


Chắc chắn rồi.


Khi nào thì em có thể thấy trường Ganga?
nàng hỏi.

Hai tuần nữa,
tôi đáp.
Anh hứa đấy. Gần như là xong rồi.

Chúng tôi đi bộ ra xe nàng.

Em cười. Em khóc. Gặp anh thật thích,
Aarti nói.

Anh cũng vậy, dù là anh không khóc,
tôi nói.
Nàng lại cười. Nàng ôm tôi hơi lâu hơn bình thường một chút.

Bạn cũ là bạn cũ, Gopal à. Bạn trai và những người khác cũng tốt, nhưng họ không bao giờ hiểu mình như những người bạn cũ được.

Tôi ghét từ
bạn
, nhưng không nói gì, chỉ vẫy tay tạm biệt.
Điện thoại của tôi reo. Bedi.

Phó hiệu trưởng gọi chúng ta đến gặp. Cú điện thoại của Chủ tịch có tác dụng đấy. Họ biết nhau từ thời trẻ con,
anh ta nói.

Bạn cũ là bạn cũ,
tôi nói.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngày đẹp hơn sẽ tới.