- 34 -
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 1411 chữ
- 2020-05-09 03:22:49
Số từ: 1389
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Nàng ra khỏi xe. Nàng vẫn mặc bộ sari đồng phục.
Trời, anh có hẳn một nhà vườn cơ à?
nàng hỏi. Không phải của anh mà là của chúng ta, tôi những muốn nói với nàng thế.
Nàng ôm tôi nhưng trông nghiêm nghị.
Mọi việc ổn chứ?
tôi hỏi.
Việc Raghav tiết lộ đã làm cho mọi thứ đảo lộn lên hết. Cả gia đình em cũng bị ảnh hưởng,
nàng nói.
Đã có chuyện gì?
tôi hỏi.
Nhưng gì thế này, vào nhà đi đã!
Nàng vào nhà và bước chân lên tấm thảm lụa mới mà tôi trải để chào đón. Nàng thấy chiếc ti vi khổng lồ, những chiếc ghế xô pha nhung và bàn ăn tám ghế. Trong một thoáng nàng quên đi Raghav.
Trường của anh làm ăn tốt đến thế sao?
nàng nói, mắt mở to.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi,
tôi nói, tiến lên phía trước ôm lấy nàng.
Có em bên anh, hãy xem anh sẽ đưa nó phát triển tới đâu. Ba năm nữa nó sẽ thành trường đại học.
Đại gia rồi, Gopal. Anh thành đại gia rồi,
nàng nói.
Tôi lắc đầu.
Với em, anh vẫn như xưa,
tôi nói và hôn vào trán nàng.
Tôi rủ nàng đi quanh xem nhà mới. Chúng tôi lên gác xem cả ba phòng ngủ. Phòng tôi có một cái giường cỡ lớn đệm dày ba mươi phân. Bên cạnh giường tôi đặt một cái ghế ngựa giống của bố.
Nàng im lặng suốt. Mỗi khi tôi giới thiệu thứ gì đó với nàng, như đá cẩm thạch lát nền hay điều hòa hai khối, nàng luôn tỏ ra ngạc nhiên một cách thích hợp. Tuy nhiên, nàng có vẻ quan tâm đến sự phấn khích trên mặt tôi hơn là đồ đạc.
Tôi thả người xuống giường. Nàng ngồi trên ghế ngựa. Chúng tôi nhìn ra cửa sổ ngắm mưa đập vào ô kính.
Mưa rồi,
nàng phấn khích nói.
Điềm may rồi. Lần đầu em về nhà mình thì trời mưa,
tôi nói.
Nàng nhướng mày.
Đây là nhà của chúng mình. Anh xây nó cho chúng mình.
Thôi đi. Lúc mới bắt đầu xây, anh đâu có biết bọn mình sẽ bên nhau,
nàng cười toe.
Tôi mỉm cười.
Đúng thế. Nhưng anh vẫn xây nó cho chúng mình. Nếu không thì anh cần cái nhà to như thế này làm gì?
Anh là giám đốc. Không phải chuyện đùa đâu,
nàng nói.
Em có muốn nói về chuyện Raghav không?
tôi cảm thấy nàng cần nói chuyện.
Không cần đâu anh,
nàng lắc đầu nói, cười tỏ ý rằng chuyện đó không ghê gớm gì.
Lại đây,
tôi nói và vỗ tay xuống giường.
Nàng ngần ngại, nhưng tôi đã chìa tay ra. Nàng nắm lấy tay tôi để tôi nhẹ nhàng kéo nàng xuống. Tôi hôn nàng, và nàng nhắm mắt hôn lại tôi. Nụ hôn không điên dại hay dục tính. Nó ngây thơ và trong trắng, nếu người ta có thể hôn như thế. Tuy nhiên, chúng tôi hôn nhau thật lâu, êm dịu như mưa bên ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy lệ nàng trên má mình. Tôi ngừng lại và ôm vai nàng. Nàng ôm tôi và vùi mặt vào ngực tôi. Aarti luôn làm như vậy, và tôi yêu biết bao mỗi khi nàng làm thế. Nó làm tôi có cảm giác mình là người bảo vệ.
Có chuyện gì thế, tình yêu của anh?
tôi hỏi nàng.
Em mừng cho anh, Gopal ạ. Thực sự đấy.
Cho chúng mình. Hãy nói em mừng cho chúng mình.
Nàng gật đầu, dù đang cố kìm nước mắt.
Em mừng cho chúng mình. Nhưng em không muốn phá hỏng thời khắc anh cho em xem nhà.
Không sao đâu.
Anh đã làm việc thật vất vả để được như bây giờ. Anh xứng đáng mà,
nàng nói.
Em muốn nói chuyện gì nào?
tôi hỏi.
Nàng lắc đầu và bình tĩnh lại. Tôi chờ nàng nói.
Em ổn mà. Con gái thường dễ xúc động. Anh sẽ phải quen với thói đỏng đảnh của em đấy,
nàng nói.
Anh sống vì thói đỏng đảnh của em.
Nàng cười.
Raghav thế nào?
Người ta phá nát văn phòng anh ấy rồi.
Các chính trị gia thù dai lắm. Cậu ấy có sao không?
Không sao, ơn trời. Máy tính và máy móc thì bị phá hỏng hết cả. Anh ấy cố gắng ra số mới nhưng không có tiền.
Cậu ấy cần tiền à? Cậu ấy có thể hỏi anh,
tôi nói. Tôi mong cậu ta sẽ đến và quỳ gối van xin tôi.
Anh biết là anh ấy không bao giờ làm thế mà. Anh ấy thậm chí còn không cầm tiền của em.
Thì sao?
tôi hỏi.
Anh ấy cố giải quyết mọi thứ.
Em vẫn bên anh chứ?
tôi hỏi.
Gopal!
nàng nói.
Gì cơ?
Đáng lẽ em không nên ngồi trên giường anh. Đáng lẽ không nên, anh biết đấy...
Được rồi, được rồi,
tôi nói. Tôi lấy cái gối và tựa vào đầu giường. Nàng ngồi đối diện với tôi.
Đừng hỏi em nhiều quá thế. Hãy hiểu cho em, chuyện này rất khó khăn với em,
nàng nói.
Chuyện gì?
tôi hỏi.
Chia tay anh ấy, nhất là vào lúc này. Và anh lại muốn báo tin cho anh ấy.
Đời là thế mà, Aarti,
tôi nói. Tôi định tuần sau đi gặp Raghav.
Người ta phải tế nhị chứ...
nàng nói.
Chẳng ai tế nhị với anh khi anh thi trượt đại học hai năm liền. Chẳng ai thèm quan tâm khi bố anh mất. Anh sống cùng với điều này mà. Aarti, cậu ấy phải học cách đối diện cuộc đời.
Đàn ông các anh... sao lúc nào cũng so đo với nhau thế nhỉ?
Anh ư? Bây giờ Raghav chẳng là gì so với anh. Sao anh phải so đo với cậu ấy?
Bọn mình có thể chờ vài tháng...
nàng nói nhưng tôi ngắt lời.
Anh không thể chịu được chuyện em là bạn gái của người khác,
tôi lớn giọng nói.
Thật à?
nàng nói, tát nhẹ má tôi.
Không một giây nào nữa,
tôi nói.
Tôi nắm lấy chỗ vạt dài bộ sari đồng phục khách sạn Ramada nàng đang mặc, kéo nàng về phía mình. Chúng tôi hôn nhau. Mưa càng lúc càng dai dẳng, ồn ào, đều đều đập vào cửa sổ. Chúng tôi hôn nhau, và thật tự nhiên, tay tôi đặt lên áo cánh của nàng.
Ngài Giám đốc,
nàng cười,
em nghĩ ngài từng nói ngài không muốn có em cho tới khi anh ấy ra khỏi cuộc đời của em cơ mà.
Vậy cậu ấy đã ra hẳn chưa?
tôi hỏi.
Gần rồi,
nàng nói và nhắm mắt lại.
Vậy có thể điều này sẽ đẩy nốt những gì còn lại ra,
tôi nói và hôn môi nàng lần nữa.
Tôi hôn cổ nàng, những nụ hôn nhiều như những giọt mưa ngoài cửa sổ. Chúng tôi cởi bỏ quần áo, lần này không vô thức như lần trước.
Đấy là đồ đi làm của em, làm ơn cẩn thận nhé,
nàng nói trong lúc tôi tìm cách gập bộ sari dài vô tận.
Thân thể trần truồng của chúng tôi thật ấm áp trong ngày lạnh lẽo. Chúng tôi chui trong chăn và khám phá nhau hàng giờ. Trời tạnh, mưa rồi lại tạnh. Nàng muốn gần gũi hơn với tôi, có thể là để biện minh cho việc rời bỏ Raghav. Tôi muốn cho nàng thấy nàng quan trọng với tôi đến đâu. Tôi có thể vứt bỏ cả ngôi nhà quá cỡ này, chiếc xe đen, cả trường cao đẳng vì nàng.
Lần này nàng nhìn vào mắt tôi khi trao mình.
Chúng tôi chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ rồi,
nàng nói, liếc nhìn điện thoại di động để trên bàn cạnh giường.
Mười phút nữa thôi,
tôi nói, rúc vào vai nàng.
Đồ lười nhác, dậy thôi,
nàng nói.
Em đói quá. Nhà to thế này mà chẳng có gì để ăn!
Tôi ngồi dậy. Vẫn đang uể oải, tôi nói:
Có đồ ăn mà. Đầu bếp nấu cho em đủ thứ rồi đấy. Xuống nhà đi.