• 25

Chương 2: Ngày tận thế (2)


Từ tối qua đã hết đồ ăn rồi, tôi quyết định sáng nay mò ra ngoài tìm thực vật do trời đã nắng không còn mưa nữa, bọn infected không thể chạy lông nhông ngoài đường.

Vũ khí của tôi là một thanh katana, một con dao đi rừng, súng thì là Mp5 và glock 17 và một balo quân dụng.

Khá là may mắn khi tôi đến chốt của mấy ông cơ động nhặt được khẩu glock 17 rơi ở góc tường, khẩu mp5 trên giá treo súng, chắc mấy ổng cũng vội chạy không kịp lụm hết đồ.

Đạn mp5 có đúng 3 viên, còn glock 17 thì toàn đạn cao su, về sau tôi phải qua kho vũ khí của quân đội để lấy đạn, may mà ở đó còn ít infected do chắc mấy ông đi giúp đỡ di tản dân nên tôi có thể vô đó lụm đạn được.

Tôi còn lấy được cả shotgun và Ak-47 nhưng tôi để ở nhà do mang chúng vướng víu quá, tôi thích Mp5 nhẹ và nhỏ gọn rất cơ động.

Tôi chả nhớ được mình đã giết được bao nhiêu con rồi, Gần thì tôi dụ từng đứa để chém, còn xa thì tôi dùng súng bắn rồi chạy, không chạy mà ở đó thì 5 phút sau cả đám ở khu đó bu vào thì tôi biết bay mới thoát được.

Thường ban ngày tụi nó trốn, tôi đi kiếm đồ ăn và săn chúng nó, còn ban đêm thì tôi núp nó đi săn lại, coi như huề nhau.

Sau khi đấu với bọn nó tôi đưa ra 3 loại infected, loại 1 là mấy con đô con to khỏe, bọn chúng thường là đầu đàn do thể trạng trước khi chết có thể trạng tốt nên chạy đuổi được mình, gặp bọn này chỉ có nước vừa bắn vừa chạy, cận chiến chỉ có nạp mạng cho nó ăn.

Loại 2 là mấy con lâu bâu, chạy không đuổi được mình nhưng bọn nó được lợi thế là đông, mình không để ý là bị quây ngay.

Loại cuối là mấy con còn nhỏ, bọn này thường là con nít biến thành, không có lực sát thương chỉ chờ trực bọn kia mang đồ ăn về.

Chỗ ở xung quanh có mấy tiệm tạp hóa thì cũng bị tôi lục hết rồi, nhiều đồ dính máu bọn nó nên không dám đụng, đen thì bị nhiễm bệnh thì chắc tôi là thằng nhọ nhất từ trước đến nay, do đó phải đi xa hơn để kiếm thực vật và nước uống.

Ở đây là trung tâm thành phố nên cứ tầm 50m là có một ngã tư, do đó bọn nó không thể bao vây tôi được. Chứ ở mấy chỗ khác bọn nó bịt 2 đầu chạy là chỉ có nước xuống chơi với các cụ.

Miệng khô quá, môi nẻ ra muốn giựt từng mảng xuống cũng được, trời Nha Trang thay đổi nhanh quá, mới hôm qua con mưa nhưng hôm nay đã nắng chang chang rồi. Hết nước, tôi không dám uống redbull vì càng uống càng khát.

Trước tận thế nước còn đổ đi không hết, bây giờ tôi mới thấy sự quý trọng của nó, giá mà được tắm, giá mà có máy lạnh, giá mà có nước mát.

Những thứ mà trước đó quá đơn giản thì bây giờ khát khao, cần thiết hơn bao giờ hết. Một mình tôi trong phòng, cánh cửa mở hờ không đem được bao nhiêu ánh sáng.

Tôi nằm ngửa trên đệm, duỗi thẳng tay chân và nhắm mắt, mồ hôi rít rịt trên da thịt và chua ngoét, đầu óc u u.

Tôi thường nhắm mắt rồi suy nghĩ, tôi cố nhớ lại từng chi tiết của 1 cuộc sống hàng ngày, thức dậy, ăn sáng rồi đi học, đi chơi nhưng tuyệt đối tôi không muốn nhớ tới ai cả.

Gia đình, bạn bè …mất hết rồi…tôi không muốn nhớ. Tôi cứ nằm như thế, giờ này qua giờ khác, thỉnh thoảng tôi cử động cái tay 1 chút, để chắc rằng mình còn sống và vì tôi không muốn mở mắt, mở mắt sẽ chỉ thấy 1 cái trần nhà trống trơn cuốn đi hết những dòng suy nghĩ. Cô đơn, lạc lõng, buồn, sợ hại, lo âu, những gì tột đỉnh đau khổ của 1 con người.

Nhưng ai rồi cũng sẽ khác, con người sẽ trưởng thành sau những khó khăn, những vấp ngã trong cuộc đời. Tôi có thể đi săn bọn chúng, những chuyến đi mạo hiểm gây cảm giác kích thích và hưng phấn.

Tôi có nguyên tắc của chính mình, chính nguyên tắc đó đã cứu sống tôi rất nhiều lần. Làm việc gì cũng phải có kế hoạch, biết hậu quả của nó là gì. Phải có kế hoạch dự phòng khi có sự thay đổi.

Hiện thực không giống như trong truyện, trong phim mà bạn thường hay xem. Tôi không ngu mà lao đầu vào cửa hàng tối om rồi để bị quây và ăn sạch, tôi thà cho nó sáng nhất Nha Trang rồi nhặt vài thứ còn sót lại chứ không việc gì mà phải mạo hiểm.

Phim có anh hùng làm được tất cả, nhưng ở cái đất Nha Trang này làm gì còn ai ngoài tôi mà phải thể hiện ???

Sau một hồi đắn đo thì tôi quyết định đi tìm thực vật. Hôm nay tôi phải kiếm được nước để nấu cơm, phòng còn 3 bình ga và vài cân gạo do tôi đi kiếm ở mấy nhà xung quanh.

Cửa hàng tạp hóa ở cạnh đã hết nước rồi, giờ chỉ còn cách đạp cửa vô từng nhà để kiếm hoặc lái xe đi tìm các siêu thị xung quanh lấy nước. Gần mà chắc, thời gian không còn nhiều nữa. Giờ là 14h24, còn khoảng 3h nữa trước khi tắt nắng.

Mô tả sơ qua về tôi, như kiểu dân tị nạn vậy. Giày thể thao, quần jean, áo thun và áo đựng đạn. Tôi cao 1m82, nặng 75kg, 6 múi, sức bền chạy dài khoảng 6 cây, nếu có phụ tùng khoảng 4 cây.

Quần áo càng gọn càng tốt đỡ bị bọn nó túm được, đầu tóc càng gọn thì càng tốt. Bao tay là đồ thiết yếu, đấm đỡ bọn chúng mà không có bao tay thì dễ nhiễm bệnh do tay dễ bị xước sẽ lây qua máu và dãi.

Sau khi chuẩn bị xong, tôi đứng trên sân thượng nhìn xung quanh xem có con nào lảng vảng quanh khu tôi sống không. Nhìn xuống đường và thấy trống, tôi bắt đầu đi ra ngoài tìm kiếm thực vậy.

Tôi chỉ chọn mấy nhà biệt thự do rộng, dễ đào tẩu do nhiều phòng, nhà khóa cổng ngoài thường không có ai nên vào rất an toàn.

Lái xe vòng vèo qua vài con đường, tôi thích những căn càng to càng tốt do nhà của những người giàu lúc nào cũng thú vị hơn cả. Đây rồi, căn biệt thự màu trắng sữa, còn có bể bơi lộ thiên nữa, có vẻ hôm nay tôi khá may mắn, dùng súng bắn phá khóa cửa ngoài rồi tôi lái xe vô trong.

Cửa chính là cửa gỗ phá rất dễ, dùng súng bắn 2 phát vào ổ khóa là phá được cửa. Tiếng cửa gỗ lâu ngày kẽo kẹt nghe rợn người, trước khi tiên vào bất kỳ đâu phải kiểm tra 3 thứ, một là nền phải bụi bặm chứng tỏ không ai đi lại, hai là phải có ánh sáng, ba là phải có trên 2 đường thoát ra.

Đây là 1 căn nhà đẹp, toàn đồ gỗ cao cấp, cái TV led 50 inch mỏng như lá lúa vậy, nền đầy bụi và căn nhà khá sáng nên tôi yên tâm nhưng không thấy đường ra thứ 2.
 
Ai thích main dùng trường thương siêu soái thì vào team Dương tiện nhân nhé Vô Địch Từ Max Cấp Thiên Phú Bắt Đầu
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngày Kết Thúc.