• 171

Chương 14: Loli


Đào đống đổ nát trong tàn dư hi vọng, đau nhói con tim tiếp tục bới, canh giờ hóa chuột chũi vẫn chưa ra...đá quý nhỏ nhoi cha nào thấy, kêu gọi chỉ tôi, có hậu tạ...

Tính tính thuở nhỏ vốn không siêng, làm gì một chuyện cũng dễ từ, nay được canh giờ còn tiếp tục, chuyện chơi không nói chuyện nhọc đáng khen.

Mò đá quý như mò kim đáy bể, vận khí ngập thân mới thể thấy...Đt mẹ tao còn chưa biết nó còn hay không mà kêu thấy. Thôi out game! Lần sau rút kinh nghiệm!

Nguyễn Tiến dứt khoát vác đồ đi, chân thì tiếp bước hướng ra, đầu thì lưu luyến quay sau không ngừng.

Bước ra ngoài đường mới thấy, thân ta đơn độc lẻ loi, hành trình không gặp một ai, tận thế thời dại duy ta ra ngoài, biến chất nhân cách không hẳn đã xấu, nó chính mấu chốt sinh tồn bản thân, thử hỏi hiện tại ai làm như ta, mạnh mẽ ra ngoài tìm người thân, trên đất chữ S mang tên Việt Nam.

Chân bước tới đâu sát tới đó, Zombie một móng cũng đéo tha, nhìn thì lâu la sau ai biết, tương lai đe dọa tồn vong con người, nhìn đường phố toàn xe nổ tanh bành, cột điện đường dây cây cối một đống gãy đổ, nhìn những căn nhà không một tiếng động, la hét âm thanh đã không còn, thay đó chỉ tiếng của Zombie.

Không gian vốn một màu xanh, không khí nhờ biển nên trong lành,...tai ương ập đến liền đổi thay, không gian vẫn thế, tanh mùi máu, hắn vào vài nhà tìm người sống, chỉ thấy Zombie hoặc xác chết, ắt biến dị thú đã gây ra, không biết bọn chúng hướng đi đâu! Liệu còn nữa...chúng quay lại, Việt Nam con người sẽ ra sao? Mối lo đồng hương không quan trọng, quan trọng chính là....bản thân mình...

Đà Nẵng thành phố, tại cầu Rồng, Nguyễn Tiến đang đi gặp khó khăn, xe cộ chắn ngang còn bốc lửa, mẹ kiếp một cái Công ten nơ...hủy luôn đường đi cửa bố, chạy qua thân thì không sao, lo mỗi áo quần sẽ cháy xém, toàn hàng yêu thích sao hắn nỡ....Lần nữa buột miệng tiếp chửi thề...Chấp nhận đổi cầu dài thời gian...

Ngắm nhìn mấy cầu bên kia, Đà Nẵng cầu nhiều thì không chê, ở đây có câu:" Tử tử Đà Nẵng một vấn đề, nên chọn cầu nào để nhảy đây?"...Hắn nhìn bên phải thấy cầu kia còn ổn, tăng tốc đổi đường mà chạy qua.

Khó khăn không thấy chợt có vấn đề, lần nữa ngang qua sở cảnh sát, bản thân nhận ra mình cần súng....Tí thì quên! Vào mò mấy chốc tìm ra, 3 khẩu súng lục chục băng đạn, thể này hẳn đã đủ dùng....Ghé qua một tiệm hàng hóa....đổ ra balo đống rác phẩm, thay vào bánh kẹo còn mới, ung dung chém đầu Zombie...bà chủ cửa hàng...
____________________________

Đi đường vòng có hơi nhọc và tốn thời gian nhưng may ra, trang bị đã đầy đủ hẳn, Nguyễn Tiến bước lên nhị cầu, cầu này đỡ hơn cầu Rồng, trước đây do có thi công nên không cho phương tiện giao thông xe ô tô 4 chỗ trở lên đi qua, cho phép được nhân và xe máy thôi...Qua được nữa đoạn cầu hắn giờ mới để ý!...Sao thời tiết ấm áp thế này?...Đây đang là cuối tháng 12, trời se lạnh và nhiều mưa mờ!...Chắc là do tai ương biến đổi!...Hắn cho bản thân câu lời như vậy!

Bầu trời xanh trong veo nhưng dưới mặt đất thì tiêu điêu, khung cảnh chả hợp với hình ảnh một xíu nào, thử tưởng tượng một cảnh chiến tranh đẫm máu được pha vào khung cảnh tươi đẹp trong một bức thấy có ổn không? Nghịch nhau vkl!

Như nghe được suy nghĩ của hắn, bầu trời tích tắc kéo mây đen....chả mấy chốc phủ hết Đà Nẵng hoặc xa hơn làm cảnh vật mất nhiều ánh sáng...Sấm sét bắt đầu trỗi dậy, từng vòm từng bó uốn lượn như rắn hơn nữa màu sấm, nó không phải màu tím như bình thường, nó màu đỏ...Đầu hắn hiện lên 1 từ.. Huyết Lôi...Chóe...

Nguyễn Tiến há hốc trợn mồm nhìn một màn này, não chưa kịp phân tích chuyện gì đang diễn ra, trời kéo mây chỉ trong tích tắc, sấm bùng nổ chỉ có vài giây,...WTF! (0o0)...Cái này là trùng hợp hay ngẫu nhiên...Hắn bắt đầu thấy sợ rồi đó! Nhanh chân đi hết cầu qua mạn bên kia, chạy vào khu chung cư cao cấp xxx, Zombie có gặp nhưng chẳng đáng e ngại, một dao bay đầu...

Khịt..khịt...Trong đây mùi máu cũng nặng phết! Nội tạng, bạch não, huyết tinh bắn đầy sàn và tường, những vết tích này là do Zombie ăn vương ra, biến dị thú hắn nghĩ chắc không có đâu, đây là khu chưng cư cao cấp nên chắc chắn sẽ sạch sẽ, côn trùng ắt không có, thú cưng nghe nói nơi đây cấm nuôi....Với lại hắn cũng không định đi vào trong, ở khu lễ tân trú chân tí khi nào thấy ổn là đi liền, không hiểu vì sao hắn cảm giác không hay về Huyết Lôi đang uốn lượn nổ vang Bùm Bùm nghe giống tiếng địt trên bầu trời....Chưa kể, trong kia tối om, có thấy con mẹ gì đâu, vào làm gì cho mệt! Lỡ gặp Zombie đánh đấm thế nào! Mà nếu có gái xinh còn sống thì may ra!

Lách tách...Lách tách...Từng hạt mưa rơi xuống, theo thời gian nặng dần.....Cũng không phải là kiểu huyết vũ(mưa máu) như hắn tưởng, chỉ đơn giản là mưa như bình thường thôi...

"Mưa sao!?" Hắn vươn tay hứng lấy giọt mưa,....Ôi sao thấy lonely quá! Mưa rất phù hợp với những ai thất tình hoặc có nỗi khổ trong tâm, hiện tại nó khá phù hợp tâm tình hắn bây giờ...Bản thân đang yy trong lòng...bỗng dưng...

"Hựh....!!" Cả người như bị giật điện, hắn ôm mình quằn quại....Để ý có thể thấy, gân xanh nổi lên da hắn, mắt híp chặt, hàm cắn chắc, mặt nhắn nhó hết sức...rên nhẹ khàn khàn tỏ vẻ đau đớn....Mẹ kiếp! Mưa này có vấn đề!...Hối hận hành động khi nãy hắn không còn cách nào để cứu bản thân...Đau đớn mãnh liệt ập đến quá nhanh chóng, hắn không tài nào kịp thích ứng, chúng đang dần dần hủy hoại ý thức của hắn...

Đâu dễ bất tỉnh, hắn run rẩy đưa bàn tay trái mình lên cắn mạnh,...cố gắng giữ ý thức không dập tắt...Thật may là đã hạ sát Zombie quanh đây, duy nhất nỗi lo là liệu bản thân mình sẽ ra sao tiếp theo,....Có giống như tiểu thuyết, sau cơn đau này hắn sẽ thức tỉnh dị năng chăng? Nếu thật thế thì đáng giá! Nhưng nếu không thì...chửi thề...

Tiếc là cơn đau lần này vượt quá sức tưởng tượng, toàn thân hắn dần tê liệt, hàm răng không cắn nổi được gì nữa, nó như hủy đi hệ thống thần kinh của hắn,....mờ ảo thị giác, thất âm thính giác, không mùi khứu giác,...5 giác quan đang liệt dần....đầu óc cũng không suy nghĩ được..chỉ biết là..Buồn ngủ....cuối cùng hắn chính thức bất tỉnh...Thời gian chống đỡ là 1 phút....Quên nói, hắn đang ngã xuống trong vùng mưa liên tục tạt vào....Thanh niên đúng số nhọ...
-

Thời gian không biết bao lâu, ý thức mơ màng, Nguyễn Tiến từ trong bất tỉnh mở mắt trở lại,...thể chất não bộ cường hóa đồng nghĩa với việc tốc độ lấy lại ý thức cũng nhanh hơn, phút chốc liền tỉnh táo, hắn đầu tiên việc làm là xoay đầu nhìn quay, Zombie không có gần đây, bầu trời cũng xanh trong cmn veo như ban đầu, tiếp đó kiểm tra bản thân, hoàn hảo không tổn thương, cả người khô ráo không dính nước(hơi bất thương)....Thế không biết mình có dị năng không nhở? Tâm tĩnh khoanh chân, cố gắng tìm điểm khác lại trong người mình nhưng mãi vẫn éo thấy. Hắn tự hỏi: "Không lẽ cần điều kiện đặc biệt? Hay là...vốn đéo có cái gì hết??"....Nghĩ đến việc chịu đau xong lại chả được cái quần què gì, ức chế lòng nổi điên, thể chất không tăng, năng lực không có,..cái gì cũng không trừ trải nghiệm đau đớn vừa đạt được,...Biết nói gì hơn ngoài 2 chữ: CẠN LỜI....Giận dỗi thêm mệt.

Lắc đầu cho qua chuyện, Nguyễn Tiến chỉnh sửa lại trang phục đồ đạc chuẩn bị cho hành trình con đường chưa hoàn thành....

"Ahhh...! Cứu với!..Đừng lại gần con!"

"Huh!?" Lọt vào tai là một lời kêu cứu, tần số âm thanh đã giảm rất đáng kể nên không rõ giới tính, nếu không phải đã cường hóa thì sợ hắn không nghe được rồi! Thôi thì đi thử xem, có đáng cứu hay không? Công nhận có người sống đến phút này trong chung cư đúng là giỏi thật.

Chung cư buổi sáng, người người đa số đã đi làm, thế nên Zombie rất ít, hơn nữa đã số đều trong phòng khóa, Zombie đâu biết mở cửa, những tiếng va chạm của nó với cánh cửa liền tục vang lên, chúng muốn thoát ra lần theo âm thanh kêu cứu...Càng lên hắn nghe càng rõ...chính xác là giọng nữ rồi...nghe còn rất non....

Tầng 2,...tầng 3,.... tầng 4,...tầng 5, chính đây..âm thanh từ một phòng trong tầng 5, căn hộ số 510, Nguyễn Tiến giơ chân đạp bay cánh cửa...

"Bùmm..!"

Đưa vào mắt hắn là cảnh....một con Zombie điên cuồng cào cấu, cắn xé....chiếc giường. Âm thanh nức nở phát ra dưới gầm giường...Té ra ở dưới đó ak!

Zombie quay đầu phía hắn hướng tới, hắn từ bi một chém bay đầu...Hình như con này cứng hơn thì phải..tốn lực hơn thường...

"Ra đây đi! Được cứu rồi đó!" Giọng nặng ồ ồ đặc trưng không biết có dọa người ta không nữa.

"Ai? Ai thế ạ?" Ló đầu ra sơ sơ một cô gái chưa rõ khuôn mặt....Âm thanh này đúng chất non cmn nớt...chắc tầm cấp 1 đi...

"Là tôi!"-Nguyễn Tiến đáp.

"Ba em! Ông ấy đâu rồi?"

Cứng đầu chưa chịu lòi mặt, hắn đoán chắc Zombie tướng mạo trung niên này hẳn là cha trong miệng cô gái nói...Cầm lấy cái đầu lăn lông lốc ở sàn, hắn bước tới gầm giường, cúi xuống giơ ra chiến lợi phẩm vừa giết.

"Ahhh..!!" Nhìn thấy cái đầu, cô gái bên trong gào thét sợ hãi,...Tchh! Ồn ào quá!...hắn cầm tay lôi cô gái ra ngoài.

Ánh sáng chiếu rọi lên thân thể nhỏ nhắn, cô gái, ak không..là cô bé! Khuôn mặt non nớt đầy dễ thương, mái tóc đen tuyền xõa dài sau lưng,...cô đang trong trạng thái...sợ hãi tột độ...

Hắn không để tâm lắm đến trạng thái cô bé, hắn chỉ biết...Vớ được loli rồi! Ahaha! Xinh đẹp khả ái tiểu loli :3

__________________________

PS: Tiếp theo sẽ đến phần gạ chờ ịch.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngày Tận Thế.