Chương 2: Lựa chọn
-
Ngày Tận Thế
- Mèo Thích Khách
- 2360 chữ
- 2019-08-25 04:44:59
Ở đường phố ngoài kia! Hắn thấy được gì?
Chính là một đám Zombie! Nhìn diện mạo của chúng mà xem! Cả người da dẻ nứt khô, mắt như bị lé, màu da như da người chết! Chưa kể cái cách di chuyển của chúng! Nó giống hệt trong phim cùng với sự miêu tả trong truyện! Không thể lẫn vào chỗ nào được!
Tiếng kêu cứu liên tục vang lên, nhưng càng kêu cứu, chúng bu lại nhiều. Hắn nghe thấy rất nhiều âm thanh ở ngoài kia, ngoài những tiếng kêu cứu như tiếng đánh nhau, tiếng hét thảm, tiếng gầm rú, tiếng phá cửa.........Tất cả đều đúng chất những âm thanh khi thảm họa tận thế ập đến, quên là còn tiếng chửi thề nữa!
Không lâu sau đó, hắn thấy một người đàn ông nước ngoài đang chạy giữa đường phố nằm trong tầm nhìn của hắn nhưng không may mắn , ông ta phải dừng lại vì đám Zombie đã bao vây rồi!
"Somebody help me! please!! Help me!!"
Thôi xong! Hắn chỉ có thể cầu nguyện cho người du khách xấu số này! Đám Zombie bu lại người đàn ông đó! Ông ta phản kháng lại nhưng cú đấm của ông ta, nó éo xi nhê lũ Zombie đó tí nào!
"No no no.......!!"
Ông ta hét thảm! Lũ Zombie điên cuồng há miệng cạp những miếng thịt thơm trên người đàn ông đó! Đặc biệt là nội tạng, chúng liên tục ăn những bộ phận ở vùng bụng ông ta, hắn chỉ thấy ruột, gan, máu bay lộn tùng phèo. Quá kinh khủng! Hắn sợ hãi chứng kiến một màn này! Sau khi tiếng kêu của ông du khách yếu dần và tắt hẳn(chết rồi đó) lũ Zombie mới tản đi, chúng để lại một vùng rỗng ở phần bụng ông, tay chân mất đi cũng không ít thịt, chỉ riêng phần đầu là ít tổn hại.
Đưa tay vẽ lên hình chữ thập như con chiên của chúa trời bên phương tây. Hắn nói:
"A di đà phật!"
Ngay vài giây sau đó! Hắn lại tiếp tục thấy một hiện tượng kì lạ nữa! Người đàn ông du khách đó đang có cử động trở lại! Cơ thể của ông ta mất đi sức sống rất nhanh chóng dù mới vừa chết cách đó vài giây, vết thương đã ngừng chảy máu, hắn cố gắng căng mắt ra hết mức để chăm chú nhìn rõ những biến đổi trên người ông ta nhưng rất khó vì khoảng cách khá xa, hắn không tài nào nhìn được những sự biển đổi đó một cách rõ ràng. Tchh! Hắn chậc lưỡi đáng tiếc. Thêm vài giây sau, người đàn ông du khách đó bắt đầu đứng dậy, và đi chập choạng như đám Zombie kia! Nói chính xác hơn là ông ta cũng hóa thành Zombie rồi.
Dù chứng kiến một màn như thế nhưng hắn cũng phải là quá gì sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy thích thú nữa là khác. Nếu ai mà thông qua cái nhìn về ngoại hình của hắn mà đánh giá con người thì nhầm to rồi, người hắn hơi gầy, mặt mũi hiền lành, ăn nói lịch sự, đặc biệt là cái giọng nói của hắn luôn có cái gì đó là thiếu sự tự tin nên nhìn thoạt qua hắn thật sự rất vô hại và nhút nhát nhưng chưa ai biết được, đằng sau lớp vỏ bên ngoài ấy, hắn là con người như thế nào?
Sau khi chứng kiến được cảnh tượng bên ngoài chưa đầy 1 phút, hắn muốn đi xác nhận một điều, mẹ hắn. Hắn vẫn quấn cái chăn lên người mình với mục đích lấy nó làm đồ bảo hộ đề phòng bị tấn công, cũng may là chiếc chăn này không phải nặng, không dày cũng không mỏng, đủ dài và rộng cho hắn quấn thân mình lại. Hắn lập tức rón rén bước ra phòng mình và xuống tầng 1, hắn bước rất cẩn thận bước nhẹ nhàng hết mức có thể, tránh gây ra tiếng động dù có nhỏ đi chăng nữa.
Đưa mắt chú ý nhìn tình hình xung quanh, hắn đã đi xuống tầng 1. "Hi vọng mẹ không sao!" Hắn thầm cầu mong. Sau đó tiếp tục rón rén đi tới phòng bếp, hắn biết là mẹ đang ở đó, hắn phải cẩn thận, lon ton trên từng bước di chuyển, hắn kề vào tường quay đầu nhìn vào phòng bếp.
"Ôi không! Mẹ!"
Hắn trợn to mắt ra, thở dồn dập chạy ngay vào phòng bếp. "Mẹ! Mẹ!...." Hắn tới đỡ lấy mẹ mình lên nhưng bà ấy không còn phản ứng gì cả, đã quá muộn rồi. Trên người bà ấy là một con dao trong bếp được cắm thẳng vào lòng ngực nhưng hắn không thấy máu chảy. Rốt cuộc là vậy! Hắn suy đoán có thể mẹ mình đã cầm dao tự sát để chấm dứt cơn đau của mình khi biến thành Zombie! Nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra!
"Mẹ! Con xin lỗi! Con đã không thể giúp mẹ thoát khỏi kiếp nạn này! Hức...!!"
Khi thấy cảnh tượng ngoài kia, hắn đã dự đoán được, không, phải nói hắn đã biết được, mẹ mình đã.....hóa thành Zombie rồi! Nhưng trong lòng vẫn còn giữ lại một tia hi vọng, hi vọng mẹ vẫn không sao, nhưng cuối cùng hi vọng đó đã không thành hiện thực. Hắn buộc phải chấp nhận sự thật, hắn không thể vì điều này mà tuyệt vọng bản thân được, nếu không mẹ hắn ở suối vàng cũng không yên. Hắn cần đi tìm gia đình mình, hắn phải tìm em gái và bố, hắn không muốn mất đi một ai nữa nhưng tình cảnh, nó đéo cho phép hắn thực hiện điều đó. Thời gian không chờ đợi một ai cả.
"Mình cần làm gì đây? Mình nên đi tìm bố và em gái hay ở lại nhà đây?? Mình! Mình!"
Hắn cần hành động, hắn cần lựa chọn, theo lí trí hắn phải ở trong nhà lo cho bản thân mình, theo cảm xúc hắn phải đi ra ngoài tìm gia đình mình đưa cả nhả tới nơi trú ẩn an toàn. Như đã nói! Thời gian không chờ đợi một ai cả, càng về lâu về dài, gia đình của hắn e rằng đã trở thành một thành phần của đám lâu la ngoài kia, chính bản thân hắn cũng không ngoại lệ. Nhưng phải dừng những suy nghĩ trong đầu mình hiện tại vì.........
"Graooooo.....!!"
Mẹ hắn hóa thành Zombie rồi! Nhưng không phải bà ấy đã tự sát trước khi hóa thành Zombie rồi sao! Hắn chợt nhớ ra, muốn giết Zombie phải đánh nát đầu nó! Con dao chỉ cắm ở lòng ngực, nó chỉ làm chậm thời gian hóa thành Zombie của bà ấy! Lập tức hắn rút con dao ở lòng ngực bà ấy ra, lui về khoảng cách an toàn.
Vốn lúc đó, hắn đã có thể hạ sát bà ấy bằng cách đâm nhiều nhát lên đầu nhưng hắn không dám vì đó chính là xác của mẹ mình. Hắn không lựa chọn được, lí trí hắn bảo nên giết bà để bà được nhắm mắt yên thân ở suối vàng nhưng lại bị cảm xúc ngăn cản, nó bảo hắn nếu làm vậy hắn không khác gì thằng con bất hiếu đã giết hại mẹ mình cả. Hắn không biết! Hắn cần làm gì? Theo lí trí hay cảm xúc, trường hợp này hắn không thể chọn cả hai được!
"Rốt cuộc! Ta vẫn chưa nghiêm túc với bản thân mình rồi! Ta thật kém cỏi!" Hắn tự nhủ với lòng mình, hắn buồn bã cho sự phân vân của mình, ở những trường hợp thế này mà phân vân, nó chẳng khác gì con dao đưa bản thân hắn đến cái chết cả, không chỉ bản thân mình mà còn những người thân của mình nữa. Hắn buộc phải lựa chọn, hắn buộc phải quyết định.
"Mẹ! Mẹ biết không? Những năm trước con đã rất hỗn láo với mẹ! Con thật sự xin lỗi về điều đó! Mà thật ra những lúc con cãi với mẹ, mẹ cũng có sai con cũng có sai! Không phải là mẹ đúng đâu nhưng với nghĩa vụ là một người con, con cần có hiếu với bố mẹ, con phải biết kiềm chế cho những lúc đó, đến bây giờ con mới học được! Dù sao con cũng đang ở cái tuổi sửu nhi thích gì làm nấy nên mẹ cũng đừng trách con quá! Con buồn đấy! Con biết mẹ luôn muốn tốt cho con nên thường xuyên nạt con này nọ nhưng mẹ càng làm thế con sẽ càng để ngoài tai hơn nữa đó! Mẹ luôn giúp đỡ cho con, nuôi con ăn học tốt lành như bao bạn bè trang lứa khác, tuy không như mấy đứa nhà giàu nhưng cũng đã hơn không biết bao nhiêu đứa khác rồi! Con rất cảm ơn về điều đó! Vậy mà con vẫn chưa giúp lại được gì cho mẹ! Đã quá muộn cho cái ngày đó! Con xin lỗi! Đó là tất cả những gì con có thể nói được lúc này!"
Hắn vừa lui về sau vừa nói tâm trạng, cảm xúc cho cái xác không hồn, mẹ hắn, hắn biết mẹ đã không thể nghe được những lời này nhưng hắn vẫn muốn nói để giải tỏa cảm xúc trong lòng mình. Có lẽ do mới hóa thành Zombie không lâu nên virus hay thứ tác động đến con người để hóa thành Zombie thế này vẫn chưa đồng bộ hóa được cơ thể nên hành động còn chậm chạp giúp hắn có thể vừa lui vừa nói hết cảm xúc của mình. Hắn đã quyết định:
"Mẹ! Thằng con bất hiếu này sẽ giúp mẹ được nhắm mắt yên ổn! Con sẽ không để thứ khốn kiếp này điều khiển mẹ đâu! Con xin lỗi!"
Hắn quấn chiếc chăn bên tay trái của mình, lao thẳng tới Zombie "mẹ", chiếc tay trái được quấn chặt chiếc chăn vươn tay đẩy ngã Zombie"mẹ" xuống, hai chân hắn lập tức đạp lên hai tay bà ấy để tránh bị cào trúng, hắn ngồi lên bụng sau đó đưa con dao lên thật cao, hắn nói: "Đây là lựa chọn của con! Mẹ ạ! Con sẽ chấm dứt chuyện này! Nếu có kiếp sau con hi vọng mẹ sẽ có cuộc sống hạnh phúc với một đứa con có hiếu, chứ không phải một đứa bất hiếu như con! Vĩnh biệt mẹ!"
Nghẹn trong họng một cục ức, hắn hạ quyết tâm đâm thẳng con dao xuống.
"Phập!!"
Con dao cắm thẳng xuống đầu, nước mắt hắn lại rơi thêm lần nữa! "Khốn kiếp! Tao thề tao sẽ tìm ra cái thứ đứng sau chuyện này nếu tao còn thở dù chỉ còn một hơi!" Hắn thề với bản thân mình, hắn thề với cái tên"Tiến" của mình, luôn "Tiến" tới đi tìm sự thật để báo thù. Hắn vẫn đè con dao trên chính đầu mẹ hắn cho đến khi bà ấy không còn la hét nữa, hắn mới thả lỏng. Tất nhiên hắn vẫn rất cảnh giác nếu Zombie"mẹ" một lần nữa thức tỉnh nhưng........hắn bỗng dưng thấy cơ thể mình hồi lại phần nào đó thể lực còn cái xác mẹ hắn lại hóa thành tro bụi để lại 2 viên đá nhỏ. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy có một mối liên hệ đặc biệt giữa hắn và 2 viên đá này, hắn đưa tay phải cần lấy chúng. Thông tin kì lạ hiện lên trong đầu hắn.
•Đá oán hận: Khi một linh hồn chết trong trạng thái không cam lòng sẽ hình thành nên đá oán hận.
-Tác dụng: rơi ra bảo vật bất kì.
-Cách dụng: đưa ý niệm của ngươi vào viên đá.
=>Lưu ý: Viên đá chỉ xuất hiện trên Zombie nguyên thủy và cần sự chấp nhận của oán niệm viên đá mới khóa.
•Đá hạnh phúc: Đây là một loại đá đặc biệt khi ý thức vẫn chưa hoàn toàn dập tắt đã nhận được một sự vui mừng nào đó.
-Tác dụng: hãy giữ nó bên thân, nó sẽ bảo hộ ngươi.
-Cách dùng: Ngươi chỉ cần để nó bên mình.
=>Lưu ý: Chỉ có tác dụng với người đã đưa sự hạnh phúc cho người ra đi.
Hắn nắm giữ 2 viên đá trên tay, một đen một xanh lá, đen là đá oán hận, xanh lá là đá hạnh phúc. Khi nhìn thông tin của đá hạnh phúc, hắn đã rất bất ngờ. "Mẹ đã nghe thấy những lời mình nói sao!" Hắn lẩm bẩm, trong lòng rất vui sướng, mẹ đã có thể nghe thấy những điều đó và mẹ cảm thấy hạnh phúc từ những lời nói của hắn, hắn vui lắm, ít nhất hắn cũng đã giải tỏa được phần nào đó cái cục ức trong người mình, thật sự rất vui, hắn cảm giác vui không nói nên lời trong khoảnh khắc đó.
Hắn cất lại 2 viên đá trong túi, rồi thu gom tro xác mẹ hắn lại đựng trong một chiếc hộp. Giờ hắn đã xác nhận điều một điều rất quan trọng là hắn cần phải hành động ngay bây giờ, giết quái thăng cấp, một cái tận thế hệt như tiểu thuyết, nó không như phim The walking of the dead hay High school of the dead. Không thể để thời gian trôi qua một cách lãng phí nếu không đám quái chắc chắn sẽ ngày càng mạnh, người chết sẽ là hắn. Chắc chắn em gái hắn đang ở trên trường, còn ba hắn thì đã đi hội nghị ngoài Hà Nội.
"Mục tiêu mới đặt ra, đi tìm em gái mình!"
Hắn lập tức đi chuẩn bị đồ đạc cho chuyến hành trình sinh tử này.
"Xem ra nhờ công giết gà mổ vịt và xem phim kinh dị máu me mình mới cam đảm được thế này! Phải cảm tạ cái tôi trước đó thôi! Cái tôi bây giờ sẽ tiếp tục gánh trách nhiệm của cái tôi trước này! Hành động thôi!"