• 452

Chương 27: Tư Tình Lẫn Tư Tâm.


Số từ: 3532
Nguôn: Tàng Thư Viện
Mạnh Hữu Uy ngạc nhiên, không biết mình đã nói sai điều gì.
Tần Vãn Tình lại hỏi:
Ngươi nói tòa thạch thất bị đống đá lớn bịt kín, có phải chính là nơi phía trước có bảy cây cột màu đỏ không?

Mạnh Hữu Uy nói:
Cột màu đỏ… thì có vài cây, nhưng, nhưng ta không nhìn rõ tổng cộng là mấy cây…
Hắn hối hận vì sao lúc đó mình không đếm kỹ.
Tần Vãn Tình quay lại Thẩm Biên Nhi:
Chính là thạch thất của Nhị nương và Lôi Quyển.
Rồi nàng cao giọng hỏi tiếp Mạnh Hữu Uy:
Về sau thế nào?! Nói!

Mạnh Hữu Uy lập tức nói tiếp, như một con chó vốn đã ngoan ngoãn lại gặp phải chủ nhân hung ác thì đành phải nghe lời hơn nữa:

Bọn ta nghe thấy bên trong vang lên mấy tiếng động bất thường, giống như có kẻ đang di dời các khối đá bịt đường. Bọn ta nghĩ đó là dư nghiệt của Hủy Nặc Thành… à, không phải, nghĩ là đệ tử của quý thành, liền cùng nhau đào bới ra, ai ngờ…


Thì ra đó là Lôi Quyển cùng Đường Nhị nương, hai người bọn họ đại khái thấy có người đào bới, liền phục xuống bất động theo dõi. Đợi bọn ta đào được một lối to, họ liền đột nhiên đánh ra, làm bị thương mười sáu, mười bảy người bên bọn ta. Ta và Tiên Vu tướng quân không phải là đối thủ của bọn họ. Mắt thấy bọn họ muốn lao ra, nhưng Đường Nhị nương lại chững lại, trừng mắt nhìn mặt đất. Lôi Quyển hỏi bà ta ‘Có chuyện gì?’ Đường Nhị nương không đáp, chỉ nói với Lôi Quyển hai chữ; ‘Thì ra…‘ rồi không nói thêm gì nữa…

Tần Vãn Tình đoán ra ngay:
Nhị nương nhìn thấy chữ khắc của Đại nương.

Thẩm Biên Nhi không hiểu:
Chữ khắc?

Tần Vãn Tình nhích lại gần nói nhỏ vào tai Thẩm Biên Nhi:
Đại nương dùng kiếm khắc vài chữ trên mặt đất, là ám hiệu của Hủy Nặc thành bọn ta, chỉ có người mình nhìn thấy mới hiểu được. Đó là ước định gặp lại Nhị nương vào Trung Thu bên bờ sông Dịch Thủy, cùng mưu tính đại kế phục cừu.

Thẩm Biên Nhi cũng thấp giọng hỏi lại:
Nói vậy, đúng là Đại nương biết Nhị nương chỉ là bị khốn ở bên trong, chứ chưa có chết.

Tần Vãn Tình thở dài một hơi, nhỏ giọng bảo:
Nói thật, ta và Đại nương đều cho rằng Nhị nương và Lôi Quyển chỉ sợ khó có may mắn. Nếu có vài phần nắm chắc bọn họ vẫn còn sống, ắt đã thúc giục mọi người đào đá cứu bọn họ ra rồi mới chạy.

Thẩm Biên Nhi hiểu ra:
Nếu vậy, Đại nương nói bọn họ tự có thông đạo để thoát ra là lừa ta sao?

Tần Vãn Tình cười nói:
Thông đạo thì có thật, nhưng cửa ra đã bị phá rồi. Không nói như vậy, làm sao ngươi chịu chạy chứ? Hiện giờ thì ổn rồi, Lôi Quyển và Nhị nương cát nhân thiên tướng… Chắc hẳn lúc xảy ra vụ nổ, Nhị nương và Lôi Quyển đã nấp trong thông đạo. Đầu ra phía kia của thông đạo đã bị hủy, nhưng vẫn có thể giúp tránh được ảnh hưởng của vụ nổ. Tuy nhiên đường ra thì bị chặn, đường lui lại bị bịt kín, cũng thật là nguy hiểm…
Vừa nói xong, nàng liền quay qua Mạnh Hữu Uy quát hỏi:
Nói mau, sau đó bọn họ ra sao?!

Mạnh Hữu Uy khấp khởi mừng thầm, vì Tần Vãn Tình đã phải nói thầm với Thẩm Biên Nhi, chính là nàng không có ý giết mình bịt miệng, do đó mới không để mình nghe thấy. Chỉ cần lời thuật lại tiếp theo của mình không sai sót gì, thì đại khái vẫn có thể giữ lại tính mạng. Bởi vậy, hắn vội kể tiếp:
Sau đó… sau đó… việc này bị chậm trễ lại đôi chút, Hoàng đại nhân và Đại đương gia đã chạy tới…

Tần Vãn Tình căm hận nói:
Không xong rồi, hai tên khốn đó…

Mạnh Hữu Uy mượn gió bẻ măng, cũng tiếp lời:
Đúng, hai tên khốn đó, vừa tới đã đả thương hai vị đại hiệp, ta dừng tay không đánh, hai vị đại hiệp bị thương, phá vỡ trùng vây…
Hắn chỉ thuật sơ những điểm chính trong trận kịch đấu, không nói tới chuyện hắn từ phía sau đâm một nhát làm Đường Vãn Từ bị thương vào mắt cá chân.
Thẩm Biên Nhi thở phào:
Cuối cùng cũng đã thoát được.

Mạnh Hữu Uy ra vẻ đứng về phía Thẩm Biên Nhi, dè bỉu:
Nhưng hai tên rùa đen đó lại lòng lang dạ sói, đuổi tận giết tuyệt, một mực bức hai vị đại hiệp tới nơi này.

Tần Vãn Tình buộc tội:
Bọn chúng ngăn trở bốn phía, ép họ phải chạy tới đây, còn các ngươi thì ở nơi này mai phục sẵn, ám toán để lập đại công?

Mạnh Hữu Uy dập đầu sát đất, van vỉ:
Cầu xin Tam nương nữ hiệp đại ân đại lượng tha thứ cho. Tiểu nhân chỉ là phụng mệnh hành sự, dù không cam lòng, cũng là thân bất do kỷ thôi!

Thẩm Biên Nhi cười lạnh một tiếng:
Sợ rằng chính ngươi đã không cam lòng chịu nhục, lại không cam lòng đứng sau người khác.

Mạnh Hữu Uy vội vã van xin:
Tiểu nhân một lòng đi theo Thích trại chủ, phục tùng mệnh lệnh, để đối phó với sự bắt ép của tên vương bát Cố Tích Triều đó, đành phải vờ quy thuận. Việc tấn công Toái Vân Uyên, tiểu nhân vốn rất không tán đồng, nhưng võ công của tiểu nhân chẳng ra gì, làm sao có năng lực chống lại mệnh lệnh đây? Ngoài việc thuận theo bố trí của hắn thì còn có thể làm thế nào được? Xin hai vị giơ cao đánh khẽ, tha cho mạng chó của tiểu nhân!

Thẩm Biên Nhi căn vặn:
Nhưng mới rồi ngươi truy sát chúng ta, kiêu căng vênh váo, không phải là mười phần uy phong sao?

Mạnh Hữu Uy vừa nghe ngữ khí của Thẩm Biên Nhi, xem ra tình hình không ổn, gã có vẻ muốn thay đổi chủ ý. Sợ quá Mãnh Hữu Uy liền biến sắc mặt, đưa tay chỉ lên trời, thề:
Tiểu nhân thật sự không có lòng gia hại hai vị. Chỉ xin hai vị thả tiểu nhân, sau này tiểu nhân sẽ tu tâm dưỡng tính, quyết không làm điều ác, lập bài vị tế bái hai vị. Nếu tiểu nhân có trái lời, nguyện máu phun năm bước, chết không đất chôn thân.

Thẩm Biên Nhi cười nói:
Ngươi cũng không cần phải thề độc như thế, chúng ta đã nói không giết là không giết.
Mạnh Hữu Uy thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Biên Nhi trầm mặt, nói tiếp:
Nhưng nếu ta còn bắt gặp ngươi cậy ác làm càn, tất sẽ bắt ngươi chết không toàn thây thật sự!

Mạnh Hữu Uy vội đáp:
Không có đâu, không dám đâu!

Thẩm Biên Nhi hỏi:
Đại khái khi nào Quyển ca và Nhị nương sẽ tới?

Mạnh Hữu Uy nhìn sắc trời, đáp:
Bọn họ bị bao vây bốn phía, đang bị bức vào trong, đại khái thêm một lát nữa, hai vị đại hiệp sẽ rút lui tới nơi này.

Thẩm Biên Nhi hỏi gằn từng tiếng:
Ngươi hãy thành thật trả lời ta, truy sát bọn họ có bao nhiêu người? Do ai cầm đầu?

Mạnh Hữu Uy vội đáp:
Đại khái có hơn một trăm người, là Hoàng đại nhân, Văn đại nhân, Đại đương gia và quân đội của Tiên Vu tướng quân.

Thẩm Biên Nhi và Tần Vãn Tình đưa mắt nhìn nhau, gã đưa tay điểm
Thụy huyệt
của Mạnh Hữu Uy, cả người hắn liền đổ xuống, ngất xỉu. Thẩm Biên Nhi nhận xét:
Mấy tên đó đều không dễ đối phó.

Tần Vãn Tình lượng định tình thế song phương:
Võ công của Cố Tích Triều trên chàng, võ công của Hoàng Kim Lân cũng trên ta, Văn Trương thì cao thâm khó lường, cộng thêm Tiên Vu Cừu và chúng quan binh phản tặc nên hai ta khó thể thắng được. Trừ phi Lôi Quyển và Nhị nương thụ thương không nặng, bốn người chúng ta hợp lại thì còn có thể đánh một trận.

Thẩm Biên Nhi hỏi:
Như vậy, chúng ta cũng cần bố trí một chút ở đây để tiện tác chiến, hay là rời khỏi cánh đồng lúa này đi tìm Quyển ca và Nhị nương?

Tần Vãn Tình nói:
Chàng có biết nơi này cách Toái Vân Uyên bao xa không?

Thẩm Biên Nhi đã phải tắm máu mới đánh giết ra khỏi trùng vây chạy tới nơi này. Trong lúc hỗn loạn gã cũng không biết mình đã chạy được bao nhiêu con đường, vòng qua bao nhiêu khúc quanh nên chỉ lắc đầu.
Tần Vãn Tình nói tiếp:
Nơi này cách Toái Vân Uyên ước chừng mười sáu dặm. Chàng có biết nơi đây được gọi là gì không?

Thẩm Biên Nhi cũng không biết.
Tần Vãn Tình nói:
Nơi này gọi là Ngũ Trọng Khê, cánh đồng lúa này thật ra cũng là đất của chúng ta.

Người của Hủy Nặc thành cũng phải ăn cơm, cả cánh đồng lúa lớn này chính là do các nữ đệ tử của Hủy Nặc thành canh tác. Tần Vãn Tình rất quen thuộc nơi này,
nàng cũng đã từng dẫn một nhóm các tỷ muội đến đây gieo trồng.
Thẩm Biên Nhi biết Tần Vãn Tình còn có điều muốn kể nên hắn đợi nàng nói tiếp.
Tần Vãn Tình chỉ về phía xa:
Ba mái nhà tranh ở nơi đó cũng chính là nơi chúng ta nghỉ tạm sau khi canh tác.

Thẩm Biên Nhi nhìn theo ngón tay búp măng của nàng, quả nhiên có ba mái nhà tranh, một gian trong đó đã sụp quá nửa, một gian khác cũng cũ nát tồi tàn vô cùng, chỉ có gian ở giữa còn có thể xem như hoàn chỉnh.
Tần Vãn Tình kể tiếp:
Dưới nền nhà, bọn ta đã đào một đường hầm vừa sâu vừa dài, để trữ lương thực, có lưu những lỗ khí để thông gió với bên ngoài, ước chừng phải dài đến nửa dặm. Có điều, địa đạo đó chỉ để giữ lương dụng nên không hề có lối ra.

Mắt Thẩm Biên Nhi sáng lên:
Khi cần thiết, ít ra chúng ta có thể tới đó tạm lánh được.

Tần Vãn Tình không đồng ý:
Nhưng, nếu địch nhân không thấy chúng ta, nhất định sẽ lùng sục khắp nơi. Cửa vào địa đạo đó lại không được kín đáo cho lắm, rất dễ bị phát hiện.

Thẩm Biên Nhi hỏi:
Ý của nàng là…?

Tần Vãn Tình nghiêm trang nhìn gã chăm chú:
Điều ta sắp nói có lẽ sẽ khiến chàng rất không bằng lòng với ta.

Thẩm Biên Nhi giục:
Nàng cứ nói.

Tần Vãn Tình đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào duyên dáng:
Thôi không nói nữa, ta đã quá ích kỷ rồi.

Thẩm Biên Nhi đưa tay nắm lấy tay nàng, hỏi:
Tay ta vừa thô ráp, lại nhuộm đầy máu tanh, nàng không ghét bỏ chứ?

Tần Vãn Tình cười nhẹ:
Tay ta cũng ô uế máu tanh rồi, chàng cũng có thể ghét bỏ ta mà.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng, thập phần mỹ lệ. Nhan sắc đẹp đẽ yêu kiều của nàng khiến cho cánh đồng lúa cũng dường như trở nên quyến rũ.
Thẩm Biên Nhi cười nói:
Hiện giờ, không phải là ta đang cầm tay nàng rồi sao?

Tần Vãn Tình cười duyên một tiếng:
Lại nói vậy! Rút cuộc là chàng muốn nói gì, chàng không nói ra thì ai mà biết được chứ!

Thẩm Biên Nhi thành khẩn:
Nàng nói nàng ích kỉ, nhưng ta cũng là người, ta cũng ích kỉ. Chuyện nàng để ở trong lòng, nàng không nói ra, bảo làm sao mà ta hiểu được?

Tần Vãn Tình cười:
Được rồi, chàng lòng vòng như vậy, mục đích là muốn ta nói ý mình chứ gì.

Thẩm Biên Nhi giữ chặt tay nàng, nhìn sâu vào mắt, không đáp.
Tần Vãn Tình thấp giọng:
Ta sợ sau khi ta nói, chàng sẽ không còn thích ta nữa.

Thẩm Biên Nhi chỉ nắm chặt lấy tay nàng, không nói gì. Tần Vãn Tình thở dài một hơi u oán:
Ta đang nghĩ, chúng ta đã chạy thoát, vì sao còn muốn quay lại liều mạng chứ?

Thẩm Biên Nhi nhíu mày lại.
Tần Vãn Tình lập tức nói tiếp:
Ta đã biết là chàng sẽ không vui. Nhưng, dù chúng ta có ra mặt, thì có phải là đối thủ của bọn Cố Tích Triều hay không? Tất cả cùng nhau liều mạng, không bằng là…
Đột nhiên nàng ngừng lời, lạnh lùng buông một câu:
Ngươi mắng đi!

Ánh mắt của Thẩm Biên Nhi lạnh đi, đôi mắt vốn nhiệt thành giờ đây lạnh như băng.
Nên Tần Vãn Tình cũng không nói tiếp nữa.
Giang hồ nghĩa khí của huynh đệ võ lâm vốn không cho phép phụ nữ can thiệp vào… chỉ là nữ nhân có
nghĩa khí
của nữ nhân. Thốt ra lời vừa rồi, Tần Vãn Tình cũng không cách gì chấp nhận được bản thân mình.
Nào ngờ Thẩm Biên Nhi lạnh lùng bảo:
Điều nàng vừa nói, cũng chính là suy nghĩ trong lòng ta.
Tần Vãn Tình khẽ giật mình.
Thẩm Biên Nhi chầm chậm nói tiếp:
Trước đây, ta chưa từng có cách nghĩ như thế này. Ta cam nguyện sống vì Lôi môn, sẵn sàng chết vì Quyển ca… Nhưng, hiện giờ ta không chỉ là riêng ta, ta còn có nàng.

Tần Vãn Tình nhìn gã chăm chú, Thẩm Biên Nhi thống khổ ôm mặt, hỏi:
Ta phải làm sao bây giờ?
Gã nắm tóc mình day thật mạnh, cắn rứt:
Ta nên làm thế nào?

Tần Vãn Tình kéo đầu gã lại gần, ôm vào trước ngực:
Chỉ cần chúng ta không xuất hiện, bọn Cố Tích Triều sẽ không biết chúng ta ở đây, chúng ta sẽ an toàn.

Thẩm Biên Nhi cắn rứt:
Nếu chúng ta không xuất hiện, Quyển ca và Nhị nương cũng sẽ đến chỗ này.

Tần Vãn Tình ai oán than:
Vì sao trời cao lại an bài chúng ta chạy đến nơi đây?

Thẩm Biên Nhi đột nhiên nắm chặt tay Tần Vãn Tình:
Nếu trời cao đã an bài chúng ta tới đây, chúng ta phải đối diện với sự thật, không thể phụ sự an bài của trời cao.

Gã xoay mặt Tần Vãn Tình cho nàng nhìn vào mắt gã:
Nàng biết quan hệ của Quyển ca và ta chứ?

Tần Vãn Tình cố ngăn nước mắt, gật gật đầu.
Không có huynh ấy, thì cũng sẽ không có Thẩm Biên Nhi, gã sẽ chỉ là một tên chết đói ở đầu đường xó chợ, hoặc sẽ thành một con chó vô dụng. Nhưng ta đã trở thành một Thẩm Biên Nhi hiện tại, tất cả đều do một tay Quyển ca tài bồi nên.

Gã hôn lên tay Tần Vãn Tình:
Nàng hiểu rồi chứ?
Đoạn gã gắng sức:
Ta không thể bỏ rơi huynh ấy.

Tần Vãn Tình vuốt ve tóc hắn:
Chàng biết quan hệ của ta với Đại nương, Nhị nương chứ?


Đại nương trẻ tuổi nhất, Nhị nương lớn tuổi nhất
; Tần Vãn Tình kể:
Nàng đã chiếu cố ta từ nhỏ đến lớn. Lúc còn bé, những đứa con trai khác đánh ta, nàng đều đánh trả chúng, kết quả là nàng đã bị đánh mẻ đầu sứt trán. Có một khoảng thời gian, khi bọn ta vẫn chưa biết võ công, bị bán vào thanh lâu, bảo mẫu đánh ta, nàng che đỡ cho ta, kết quả, nàng bị đánh đến bầm dập mặt mày. Một buổi tối kia, có lão đầu uống rượu say, muốn ta, nàng cũng đã thế cho ta. Nỗi khổ cả đời ta, đều do nàng gánh lấy, sao ta lại không thể chịu cho nàng một lần chứ?

Nàng vuốt tóc mai của Thẩm Biên Nhi:
Ta chỉ không thể từ bỏ được chàng.

Thẩm Biên Nhi gọi:
Tam nương!

Tần Vãn Tình nhu thuận:
Gì, chàng?

Thẩm Biên Nhi chậm rãi:
Chúng ta không thể trốn tránh cả cuộc đời mà không thấy ánh sáng, làm chuyện khiến nửa cuộc đời còn lại phải hối hận!

Tần Vãn Tình đồng tình:
Ừm.

Thẩm Biên Nhi dứt khoát:
Do đó, chuyện này, chúng ta nhất định phải dũng cảm đương đầu.

Thẩm Biên Nhi bỗng cảm thấy lưng bàn tay ẩm ướt, Tần Vãn Tình đang khóc.
Nhưng…
Tần Vãn Tình nói:
Ta cảm thấy rất sợ…


Tại sao?
Trong mắt Thẩm Biên Nhi lại tràn đầy sự cuồng nhiệt:
Chúng ta bốn người cùng nhau liên thủ, không biết chừng có thể giết hết địch nhân.


Chàng có biết vì sao ta không để chàng thích ta không?


Những nam nhân mà ta đã thích trước đây, nếu bọn họ thích lại ta, thì chẳng bao lâu bọn họ đều sẽ rủi ro mất mạng;
Tần Vãn Tình run rẩy:
Thầy tướng cũng đã nói như vậy, y nói ta khắc phu, bởi vậy nam nhân nào thích ta đều yểu tử. Vì thế ta cam lòng đến lánh ở Toái Vân Uyên.


Bằng không, ta vẫn sẽ khắc người yêu của ta, cho đến khi ta gặp được một người có sát khí còn nặng hơn ta, cũng đồng thời khắc chế lại ta, như thế, chúng ta mới có thể chết cùng nhau.
Tần Vãn Tình khóc, nói:
Ta thật sự rất sợ. Bởi thế ta mới khước từ chàng. Ta thật sự sợ lắm.

Thẩm Biên Nhi ôm lấy nàng, miệng cũng cảm thấy khô đắng, chỉ lặp đi lặp lại:
Đừng sợ, đừng sợ…

Thân thể Tần Vãn Tình vẫn đang run rẩy:
Làm sao ta có thể không sợ, làm sao mà ta có thể không sợ được?


Những cái đó chỉ là mê tín mà thôi.
Thẩm Biên Nhi an ủi nàng:
Trời cao đã để chúng ta chạy thoát, tất sẽ không để chúng ta chết một cách tùy tiện đâu. Biết chưa?


Nhưng, lời của thầy tướng, trước đây đều đã ứng nghiệm…
Tần Vãn Tình khổ sở:
Hiện giờ, cái chúng ta gặp phải, chính là…

Thẩm Biên Nhi bỗng cười ha hả:
Nếu quả thật linh nghiệm, thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, vậy sao còn phải sợ? Hà tất phải trốn tránh! Từ xưa đến giờ ai mà chẳng phải chết. Trước khi chết có được một hồng phấn tri kỷ, cuộc đời này thế đã đủ lắm rồi.
Thẩm Biên Nhi hào tình dâng vạn trượng:
Dù sao cũng chết, sao không xả thân vì nghĩa? Cứu lấy Quyển ca và Nhị nương, ngày sau bọn họ sẽ thay chúng ta báo thù!


Nói không chừng,
Thẩm Biên Nhi tiếp:
Chúng ta sẽ không chết, mà kẻ chết chính là lũ cẩu tặc đó!

Tần Vãn Tình cũng bị hào khí của Thẩm Biên Nhi kích thích đấu chí, lẩm bẩm:
Nói không chừng, bốn người Quyển ca, Nhị nương, chàng, ta có thể quyết một trận tử chiến với lũ vô lại bức người quá đáng đó!


Chính thế!

Tần Vãn Tình suy tính:
Được, vậy trước tiên chúng ta hãy chôn những thi thể này đi, đừng để bọn Cố Tích Triều phát hiện có người đã qua đây.

Thẩm Biên Nhi nhanh chóng đồng ý:
Được!
, gã chợt thấy Mạnh Hữu Uy đang nằm ngất xỉu bên cạnh:
Tên này…

Tần Vãn Tình thấp giọng:
Vì diệt khẩu, đành phải giết thôi!

Thẩm Biên Nhi ngăn lại:
Dù sao đi nữa, chúng ta cũng không thể không giữ lời.
Hắn trầm ngâm một chút, rồi bàn:
Ta điểm trọng huyệt của hắn, giữ ba ngày không tỉnh lại được, rồi đem hắn chôn dưới ruộng, chỉ để lỗ mũi ra ngoài, dùng rơm rạ che đậy… Sau ba ngày, dù cho hắn có thoát ra thì đại cục cũng đã định, chắc không hại gì.
Tần Vãn Tình cười:
Chỉ có điều làm như vậy sẽ phiền phức hơn nhiều…

Thẩm Biên Nhi nói:
Chúng ta chôn những người này rồi lui về chỗ nhà tranh, tiếp ứng Quyển ca và Nhị nương.

Tần Vãn Tình tràn đầy hi vọng:
Chỉ mong hai người bọn họ không bị thương nặng…

Rất nhanh thôi, hai người sẽ thất vọng xiết bao khi thoạt gặp Lôi Quyển và Đường Vãn Từ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nghịch Thuỷ Hàn.