Chương 84: Độ Giang
-
Nghịch Thuỷ Hàn
- Ôn Thuỵ An
- 3727 chữ
- 2020-05-09 03:13:11
Số từ: 3720
Nguôn: Tàng Thư Viện
Thiết Thủ nghe vậy thì giật mình kinh hãi, biết Chu Tiếu Tiếu vừa gấp vừa sợ, đang định mở miệng an ủi, Chu Tiếu Tiếu nội tạng chợt như bị dao đâm phải, kêu lên một tiếng quái dị, nhảy vọt lên hơn trượng, rơi xuống đất thì loạng choạng ngã vật ra.
Lúc Thiết Thủ nhìn lại thì miệng Chu Tiếu Tiếu đã sùi bọt trắng.
Thiết Thủ vội áp lòng bàn tay gần huyệt Thần đạo của hắn, muốn dùng nội lực tu vi bản thân chế trụ chất độc, ai ngờ bàn tay vừa áp vào thì cảm thấy tay nóng bừng, chân khí trong người Chu Tiếu Tiếu chạy loạn xạ, nhất thời không cách nào khống chế được.
Nội lực của Thiết Thủ lại dồn vào người Chu Tiếu Tiếu lần nữa, Chu Tiếu Tiếu khóe mắt lập tức ứa máu, môi rách toạc sưng vù tím ngắt. Thiết Thủ giật bắn mình, thầm nghĩ: "Ám khí nào sao lại ẩn chứa chất độc đến dường này!".
Lúc ấy chợt vang lên một tiếng động khẽ tựa như tơ liễu đong đưa, Thiết Thủ hoảng hốt nhưng không rối loạn, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một nữ tử mày thanh mục tú, dưới ánh trăng đôi con ngươi lóng lánh như ứa lệ, đuôi mắt cong vút nhìn xuống Chu Tiếu Tiếu đang trằn trọc lăn lộn dưới đất, mặt càng lúc càng tái nhợt, chính là Tức đại nương.
Tức đại nương nói: "Quan binh đã bao vây đại trại, tiền trại đã bị công phá, trại chủ muốn huynh mau tới Triêu Hà đường để thương nghị". Thấy Chu Tiếu Tiếu toàn thân co giật, tựa như mỗi sợi gân khớp xương đều bị lưỡi đao lạnh buốt khứa vào, nhưng hai mắt bừng bừng như lửa đỏ, răng cứa vào nhau lập cập, mồ hôi đầm đìa, nàng buột miệng kêu lên: "Loại độc gì mà lợi hại như vậy?".
Thiết Thủ chỉ mũi Thứ xương rơi dưới đất, đáp: "Hắn bắn ra mũi ám khí này, ngược lại còn hại mình, đâm trúng vào lưng bàn tay, nên mới trở nên thế này".
Tức đại nương cúi người nhìn kỹ rồi nói: "Đây chính là Thứ xương của Đường môn ở đất Thục, là độc môn ám khí của Đường môn Chưởng hình, Thập Cửu lão gia ngày trước. Nghe nói chỉ có hai mũi lưu truyền trên giang hồ mà thôi!".
Thiết Thủ chỉ vào đám quần áo treo cạnh đài gương trong phòng, nói: "Nơi đó còn một mũi nữa".
Tức đại nương le lưỡi: "Trời ạ, không ngờ trên người đem theo đến hai mũi, khó tin hơn là vù một tiếng đã bắn ra toàn bộ, nhất định là thù hận thâm sâu lắm đây!".
Chu Tiếu Tiếu đột nhiên rống lên một tiếng quái dị, lập cà lập cập đứng dậy, dùng răng giữ lấy chuôi kiếm, dường như muốn chém xuống bàn tay, chém xuống mấy lần, cổ tay máu chảy ròng ròng, nhưng độc thương quá nặng, không sao dùng lực, không có cách nào chặt đứt được cổ tay.
Thiết Thủ đoạt lại kiếm, hấp tấp hỏi Tức đại nương: "Loại ám khí này có cách nào cứu chữa không?".
Tức đại nương lắc đầu: "Gấp gáp vậy thì có cách nào chứ?". Nói xong thì muốn nhặt Thứ xương lên để quan sát, Thiết Thủ vội nhắc: "Cẩn thận, vật này hết sức sắc nhọn!". Hắn nhờ vào đôi thiết chưởng khổ luyện ba mươi năm mới không sợ bất cứ loại chất độc nào xâm nhập.
Tức đại nương cẩn thận xé một mảnh vải trắng, nối liền với khăn tay, lại nhặt mấy chiếc lá lót tay, xong rồi mới nhẹ nhàng cầm ám khí lên xem kỹ. Dưới ánh trăng, ám khí trong suốt, dường như có thoảng vị ngọt, mũi ám khí óng ánh ẩn chứa chút hào quang màu xanh sậm, nàng buột miệng nói khẽ: "Độc địa quá, độc địa quá!".
Thiết Thủ đang muốn vung kiếm cắt tay, để ngăn cản chất độc lan ra, nhưng thấy Chu Tiếu Tiếu gân cổ bạnh ra, một luồng khí màu tía trùm lấy xương cổ, không để ý gì đến thân thể oằn oại của hắn, y vạch vạt áo của hắn ra nhìn kỹ, chỉ thấy trên ngực hắn nổi lên vô số vết máu bầm, bên đông một vết, bên tây một vết, lớn thì cỡ bàn tay, nhỏ cỡ hạt đậu, Thiết Thủ thở dài một hời, biết là không còn cách cứu, nhát kiếm định chém xuống chợt sựng lại.
Chu Tiếu Tiếu thấy vẻ mặt của Thiết Thủ thì ngược lại trở nên bình tĩnh, khóe mắt lăn ra hai hàng lệ nóng, lẩm bẩm: "Ta vì một suy nghĩ sai lầm... Một suy nghĩ sai lầm...". Thanh âm trầm thấp rồi từ từ nhỏ dần.
Thiết Thủ không biết dùng lời gì an ủi hắn mới đúng, đột nhiên thấy Chu Tiếu Tiếu vươn người nhảy lên, thò tay cào vào mặt y!
Chu Tiếu Tiếu trong giờ này phút này vẫn còn đột ngột tấn công khiến cho Thiết Thủ hoàn toàn bất ngờ. Thương thế của Thiết Thủ tuy chưa lành hẳn, nhưng công lực cũng khôi phục được bảy tám thành, lắc người một cái đã tránh được chiêu này. Chu Tiếu Tiếu vừa hụp xuống thì đã chộp lấy thanh trường kiếm, đâm đầu phóng lại, nhanh nhẹn còn hơn cả thường ngày!
Thiết Thủ thầm kinh hãi, nhưng không muốn đánh bị thương Chu Tiếu Tiếu, chỉ đành buông kiếm lùi lại.
Thiết Thủ vừa lùi thì Chu Tiếu Tiếu đã đoạt được kiếm, cười dài một tiếng rồi chém một nhát về phía Đường Khẩn!
Đường Khẩn thấy hắn điên cuồng mắt đỏ ngầu, môi nhỏ máu, sợ đến mức loạng choạng lùi lại, vung đao chém loạn xạ, vừa lùi vừa chống trả.
Chu Tiếu Tiếu chém nhầu hai ba kiếm thì toàn thân đột nhiên co rúm rồi run lên cầm cập.
Vưu Tri Vị nằm phục trên mặt đất, lại sợ rơi vào tay tên đồng bọn này lần nữa, thấy vậy liền kêu lên rối rít: "Chu đại hiệp, Chu đại hiệp, huyệt đạo trên đùi ta bị khống chế, mau giải đi".
Chu Tiếu Tiếu cười đanh ác, ung dung vọt người nhảy lại, Thiết Thủ ép đến gần quát: "Không được!". Chu Tiếu Tiếu xoay tay chém lại một kiếm.
Kiếm này chẳng theo chiêu thức nào, nhìn tựa như hổ nổi điên, nhưng càng như vậy thì càng khó đón đỡ, Thiết Thủ chỉ có cách nhảy qua một bên để tránh.
Chu Tiếu Tiếu rít lên một tiếng quái dị trong cổ họng không rõ là nói cái gì, xong rồi dùng toàn lực chém ra một kiếm phạt đứt nửa đầu của Vưu Tri Vị, óc và máu me bắn lên tung tóe.
Mọi người ai nấy đều kinh hãi.
Chu Tiếu Tiếu lại giơ thẳng kiếm đâm về phía Đường Khẩn.
Đường Khẩn dẫu lớn gan nhưng cũng không dám giao thủ với một tên bộ dạng điên khùng thế này bèn quay đầu bỏ chạy. Chu Tiếu Tiếu mờ mịt nhìn bốn phía rồi lại vung kiếm chém xuống Tức đại nương.
Ánh mắt của Tức đại nương chợt trở nên sắc nhọn, đột nhiên vẫy tay, vèo một tiếng mũi Thứ xương đã cắm phập vào trán của Chu Tiếu Tiếu.
Chu Tiếu Tiếu thân hình loạng choạng rồi đột ngột đứng yên.
Thiết Thủ than: "Cô...".
Tức đại nương đáp: "Không giết thì hắn còn khổ sở hơn".
Chu Tiếu Tiếu mặt chợt lộ nét cười cực kỳ cổ quái, kiếm rơi tuột xuống đất, đang lúc muốn thò tay sờ lên trán, đi được nửa đường thì hộc một tiếng ngã lăn ra, thân hình đè lên trên kiếm, lập tức một dòng máu ộc ra, máu đã chuyển sang màu nâu sẫm.
Thiết Thủ cẩn thận bước qua, sờ lên mũi của hắn. Tức đại nương lại cúi người nhặt mũi Thứ xương còn lại lên. Đường Khẩn vẫn còn rùng mình, vội hỏi: "Chết thật hay chưa?".
Thiết Thủ lắc đầu, thở ra một hơi.
Tức đại nương lạnh lùng lên tiếng: "Loại người này đến lúc chết vẫn chưa chừa tính ác. Bằng hữu của mình mà cũng hạ độc thủ, chẳng có chút thương tiếc gì, cả Thanh Thiên Trại bị hắn phá cho tan tành rồi. Hắn vừa nãy một kiếm giết chết Vưu Tri Vị, mặc kệ nhân phẩm của Vưu Tri Vị thế nào thì lão cũng vì ta mà chết, ta coi như là vì lão báo thù vậy. Bọn ta trước tiên hãy tới Triêu Hà đường bàn chuyện đi thôi".
Hành tung của Chu Tiếu Tiếu và Vưu Tri Vị tuy bị phát hiện, khiến bọn chúng phải đền tội, nhưng đám tâm phúc do Chu Tiếu Tiếu cài vào sớm đã chia nhau ra khắp nơi hành động, thêm vào Huệ Thiên Tử thuộc lòng vị trí các nơi canh phòng công khai bí mật, vừa đến đã giết chết Tiết Trượng Nhất, hơn nữa không có Thịnh Triêu Quang chủ trì đại cục, Huệ Thiên Tử một mặt bí mật xóa sổ những bộ thuộc trung thành với Thanh Thiên Trại, một mặt lãnh quân phản công, đại trại nhanh chóng đã bị chiếm.
Ân Thừa Phong sau khi phát hiện ra thì vội vã dẫn binh nghênh chiến, thêm vào Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết hai cánh tay đắc lực hỗ trợ, mắt thấy đã có thể thu phục được bọn chúng thì Hoàng Kim Lân, Văn Trương, Cố Tích Triều đã dẫn quân tấn công tới.
Hoàng Kim Lân thống lĩnh viện binh, trong lúc truy đuổi liên tục chinh chiến không ngừng, tử thương rất nhiều, nhưng hắn mang tiếng phụng lệnh trừ giặc cỏ, trưng dụng quân dinh của các phủ huyện nha môn dọc đường, thanh thế chỉ mạnh thêm chứ không hề suy yếu. Lại có Văn Trương tham dự việc trừ giặc cỏ, kéo thêm năm tên thống chế cấp ba, lên đến ba ngàn quân, thanh thế đại tăng. Văn Trương lại bắt một đám người võ lâm nghe theo lệnh y, lấy cái gì mà "Trừ gian diệt ác", "Trung nghĩa triều đình" ra làm chiêu bài, rất nhiều đồng đạo lục lâm bị y nắm đằng chuôi, trong lòng run rẩy, chỉ đành theo về, chẳng giúp đỡ gì cho đám người cùng đường Liên Vân Trại, Hủy Nặc Thành, Lôi môn, Thanh Thiên Trại, Hách Liên phủ mà còn đuổi tận giết tuyệt, giậu đổ bìm leo.
Trong số đó, ngoài đám muốn lập công cầu chức tước, cũng có kẻ không dám đắc tội với quan trên nên chỉ tham gia qua quýt cho xong chuyện. Đám Cao Phong Lượng mượn cớ tiêu cục có chuyện, muốn đích thân về xem xét nhưng Văn Trương cương quyết không cho. Thêm vào Hoàng Kim Lân ngầm ám thị: Thiết Thủ thông đồng giặc cướp, phản nghịch triều đình phải thượng tấu xét xử sau, nhưng Thiết Thủ lại do Đường Khẩn, tiêu đầu của Thần Uy tiêu cục cứu ra, cần phải giải quyết cho xong cái án này nếu không sẽ bị kết tội kết bè kéo đảng với giặc cướp. Cao Phong Lượng từng trốn chạy chân trời góc bể, hiểu rất rõ nỗi khổ bị vu oan, chính là "Chim bị thương sợ cây cong", chỉ đành ngoan ngoãn dẫn đám cao thủ trong tiêu cục theo quân chinh phạt, không dám hó hé gì.
Văn Trương cũng có tính toán riêng của y.
Y vốn muốn mượn chiêu bài "Diệt phỉ bình loạn" mà thu thập thêm một đám người giang hồ sẵn sàng bán mạng cho mình, về sau sẽ củng cố thế lực riêng, trở thành người không thể thiếu dưới trướng của Phó tướng gia.
Hoàng Kim Lân cũng là một kẻ thông minh, rất hiểu mấy trò "Gió chiều nào xoay chiều nấy", "Xu phụ theo thời", gần gũi một thời gian, thấy Văn Trương khí thế cao vời, thăng quan tấn tước cực nhanh, hành động nhanh nhẹn dứt khoát, giao du với toàn nhà quyền quý, hắn biết tên này ở trong triều có chỗ dựa lớn thì lập tức đổi sắc mặt, theo sát nịnh nọt Văn Trương không rời.
Cứ như thế, Cố Tích Triều cùng với đám người trong sơn trại dường như bị cô lập, đám thủ hạ Liên Vân Tam Loạn của y cũng thầm không phục, nhưng không dám để lộ ra mặt. Bọn chúng hợp lại thành một đạo quân, nhưng thực ra bên trong, Văn Trương cùng đám Thư Tự Tú tạo thành một phe chủ lực, Hoàng Kim Lân trong lòng khác hẳn ngoài mặt, cùng với đám Lý Phúc Lý Tuệ kết thành một đám bảo trì thực lực. Cố Tích Triều cùng Tống Loạn Thủy, Hoắc Loạn Bộ, Phùng Loạn Hổ và Du Thiên Long hội hợp với nhau, tuy bị chèn ép nhưng vẫn có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau. Cao Phong Lượng cùng Dũng Thành và đám nhân vật võ lâm còn lại cũng có tính toán riêng.
Bọn họ vốn hết sức chú ý đến Thanh Thiên Trại, muốn trừ khử hẳn cho sớm, nhưng lại không muốn lôi thôi lằng nhằng, lại sợ Nam Trại nghĩ tới tình đồng đạo võ lâm, thu nhận đám phản nghịch Tức đại nương, sau đó cho thám tử dò xét, biết được đám phạm nhân bỏ trốn này ở lại Cự Mã Câu, thì vui mừng khôn xiết vì không phải đối phó thêm với một cường địch. Ai ngờ vừa quay lại được hai ba chục dặm thì lại tiếp được thư bồ câu do quân phòng vệ gửi tới, phạm nhân vẫn còn ở phía sau. Đám Văn Trương trong lòng hoài nghi, dò xét kỹ càng thì quả thật là có người cáo mật, lập tức dẫn cả đoàn quay về, hội họp với Chu Tiếu Tiếu và Huệ Thiên Tử.
Chu Tiếu Tiếu và Huệ Thiên Tử nói rõ yêu cầu, tuy chịu nói rõ hành tung của khâm phạm, sẵn sàng hợp tác nhưng muốn bọn Văn Trương, Hoàng Kim Lân cho bọn chúng "Lập công chuộc tội", xá tội trước đây, lại bẩm tấu cho chúng một chức quan thì mới chịu hợp tác, ngoài ra còn phải viết rõ điểm chỉ mọi lời hứa hẹn vân vân.
Văn Trương là tên cáo già, biết rõ vụ án của Chu Tiếu Tiếu và Huệ Thiên Tử là do Tứ Đại Danh Bộ lo, y chẳng có liên quan gì, nên vui vẻ thuận nước dong thuyền. Y được Phó thừa tướng coi trọng, thêm vào Thái Kinh giật dây bên trong, kiếm hai chức quan bèo cho hai tên nhóc "bán bạn cầu vinh" này thì có gì khó khăn chứ? Huống gì đợi lúc đại công cáo thành, sống chết của bọn chúng nằm trong tay của y, nếu không còn chỗ dùng nữa thì bội ước cũng chẳng sao. Thế là y sẵn sàng đáp ứng mọi thứ.
Chu Tiếu Tiếu và Huệ Thiên Tử bèn bẩm rõ căn do với bọn chúng, rồi bàn tính mưu kế, trong vòng hai ngày sẽ suất binh toàn lực tấn công Thanh Thiên Trại.
Đợi kế hoạch an bài xong xuôi, quan binh tìm một khe núi vắng vẻ để ẩn nấp. Chu Tiếu Tiếu cùng Huệ Thiên Tử quay về Thanh Thiên Trại, chia nhau hành động.
Chu Tiếu Tiếu tham công nên bị Thiết Thủ phát hiện ra hành tung, cuối cùng lại y như Vưu Tri Vị táng mạng tại Nam Trại. Nhưng phía Huệ Thiên Tử vẫn y theo kế hoạch hành động, công phá xong Thanh Thiên Trại thì hội hợp với đại quân, tiến thẳng tới tổng đường của Nam Trại.
Binh lực Thanh Thiên Trại của Ân Thiên Phong tuy đã kém xưa xa lắm, nhưng cũng đông khoảng ngàn người, chỉ có điều hai phần không có trong trại, một phần bị Chu Tiếu Tiếu, Huệ Thiên Tử giết chết hoặc đã quay trở về Nam Trại, chỉ còn lại bảy phần, hoảng loạn nghênh địch, bị quan binh giết đến trở tay không kịp, chết mất hai ba trăm người.
Ân Thừa Phong còn muốn ngoan cố chống lại nhưng Hách Liên Xuân Thủy và Cao Kê Huyết thấy tình thế không ổn vội kéo Ân Thừa Phong lùi về, lúc Ân Thừa Phong lùi về Triêu Hà đường, Thiết Thủ và Tức đại nương cũng vừa bước vào, bọn họ thấy Ân Thừa Phong quần áo đầm đìa máu tươi thì biết trận tiền bất lợi. Thiết Thủ thân là quan chức, không tiện trắng trợn chống lại quan binh.
Hách Liên Xuân Thủy cực lực nêu ý kiến: "Tình hình thế này không thể ham đánh, tục ngữ nói rất hay: Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Ân trại chủ, ta thấy cho toàn quân rút lui là tốt nhất".
Ân Thừa Phong nghiến răng nghiến lợi thốt: "Nhạc phụ lưu lại cơ nghiệp thế này, ta sao nỡ để nó bị hủy trong tay của ta chứ, không được, ta phải đánh một trận với quan binh rồi hẵng nói gì thì nói".
Cao Kê Huyết vội khuyên: "Thiếu trại chủ, tai họa này là do bọn ta mà ra, ngươi đã muốn liều mạng, bọn ta lại không muốn đánh, vậy chẳng phải là không ổn sao? Bọn ta đương nhiên là muốn liều mạng với bọn quan binh chó má đó, nhưng bây giờ nếu không lui binh mà cứ cương quyết tử thủ, địch đông ta ít, địch mạnh ta yếu, chỉ sợ liên lụy tới tính mạng của toàn bộ huynh đệ trong trại. Sao ta lại không bảo trì thực lực, tạm thời bỏ đi đại trại, đến một ngày có thể nghịch chuyển tình thế, trại chủ sợ gì không thể chấn chỉnh cờ quạt, làm lại từ đầu chứ!".
Ân Thừa Phong trước giờ quen nghe theo ý của Ngũ Thái Vân, nhưng sau cái chết mới đây của vợ, tinh thần suy sụp, không đưa ra được quyết định lớn nào, đa số đều do Thịnh Triêu Quang làm chủ. Hiện giờ nghe Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết bên cạnh khuyên ngăn, hắn nhất thời chần chừ chưa quyết.
Tức đại nương tỉnh táo sáng suốt nói ngay: "Ân trại chủ, ông đừng do dự nữa, ta nghĩ nếu như Thái Vân cô nương còn sống thì cũng làm như vậy thôi".
Lời nói đó quả nhiên hữu hiệu. Ân Thừa Phong thẫn thờ: "Chỉ hận đến nơi mà ta và Thái Vân lúc sống ở chung với nhau cũng không giữ lại nổi!".
Nói xong bèn ra lệnh thối lui, Thanh Thiên Trại trước giờ sống bằng nghề nuôi ngựa, lập tức chọn ngay ra được mấy trăm con ngựa tốt, cùng với đám người già trẻ con toàn bộ rút lui, chỉ để lại hai trăm tinh binh, dựa vào cung cứng kiếm sắc khổ chiến đoạn hậu.
Tức đại nương, Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy mấy người thấy họa do mình gây ra, liên lụy đến Nam Trại nên đều thỉnh mệnh Ân Thừa Phong yêu cầu cho phép cản trở truy binh.
Thiết Thủ nói ngay: "Đoạn hậu cố nhiên quan trọng, nhưng gia quyến của những tinh anh Nam Trại cũng cần cao thủ bảo hộ mở đường". Sau đó bèn an bài: Thiết Thủ đi tiên phong, Tức đại nương hộ vệ, Cao Kê Huyết và Hách Liên Xuân Thủy hai viên mãnh tướng quay về ngăn trở truy binh. Ân Thừa Phong chủ trì đại đội, mở đường vượt qua Dịch Thủy, phá thuyền lên bờ tránh về phía Bát Tiên đài.
Trên đường đánh giết liên miên, sau mấy trận ác đấu, con em của Liên Vân Trại thương vong hoặc bị bắt giữ đến gần nửa, chỉ còn lại khoảng hai trăm người chạy thẳng đến Bát Tiên đài. Tuy vậy, quan binh cũng tử thương hơn hai trăm người, bị Dịch Thủy cắt ngang, không có thuyền để vượt qua, chỉ đành hò hét chứ không làm gì được.
Hoàng Kim Lân lập tức hạ lệnh cho nha huyện ở đó đóng thuyền chế bè, chuẩn bị vượt sông truy kích. Văn Trương cải trang thường dân, dẫn Thư Tự Tú vượt Dịch Thủy đến Bát Tiên đài trước.
Hoàng Kim Lân vừa bội phục vừa đố kỵ, thầm nghĩ Văn Trương xuất thân quyền quý, không ngờ lại dám mạo hiểm chịu khổ, xông thẳng vào sào huyệt giặc, dựa vào chút dũng cảm này mình quả thật không bằng. Do đó hắn vừa hâm mộ lại vừa thêm một tầng ganh ghét.
Văn Trương cũng có suy nghĩ riêng của y.
Y thấy Ân Thừa Phong bỏ xe giữ soái, bảo tồn nguyên khí vượt sông, chỉ sợ khó có thể thắng nổi trong vòng bảy tám ngày. Nhưng trong lúc chiến đấu, y liếc thấy hai tên thư đồng hầu cận của Vô Tình, thầm nghĩ Vô Tình, Thiết Thủ nhất định cũng ở gần đó nhưng nhẫn nhịn không ra tay, không dám xuất đầu lộ diện. Chỉ cần y bắt được một tên kiếm đồng áp giải về kinh, giao cho tướng gia phát lạc, lấy đó làm bằng chứng Vô Tình tham gia tạo phản, tàn sát quan binh, tốt nhất là có thể tìm được tội chứng Thiết Thủ ẩn mình trong đám giặc cướp, một hòn đá hai con chim, bên cạnh bắt giữ Thích Thiếu Thương, tiêu diệt giặc phỉ, còn có thể loại trừ bọn đối lập, chính là diệu kế thành công tuyệt đỉnh.
Văn Trương định kế hoạch như vậy, chính là gieo nhân nào gặt quả nấy, cơ duyên xảo hợp, sinh tử biến hóa đến bản thân y cũng không sao ngờ nổi.