• 202

Chương 19


Dịch giả: Mink
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: Bachngocsach.com
Tử Hà nhìn lên bầu trời. Lúc này, lửa cháy và tuyết rơi đang đan xen cùng nhau. Nàng nghĩ: "Nếu một lát nữa, người thắng sẽ quay trở lại cạnh nàng, nàng sẽ chọn tin tưởng hay không đây?"
Tôn Ngộ Không, kẻ cười điên cuồng khi thiên thần thống khổ và kinh hoảng.
Tôn Ngộ Không, kẻ mang theo tâm sự nặng nề và lặng lẽ đi về phía Tây.
Tôn Ngộ Không, kẻ bừng tỉnh trong ác mộng, không che giấu được sợ hãi trong lòng.
Tôn Ngộ Không, kẻ mang ánh mắt ảm đạm dần lúc ở trụ khóa yêu.
Bỗng nhiên, nàng phát hiện ra mình chưa bao giờ hiểu Tôn Ngộ Không nên là như thế nào.
Tôn Ngộ Không trong lòng nàng, chỉ có vị anh hùng khoác chiến giáp vàng, coi khinh tất cả thiên thần, uy phong lẫm liệt. Thế nhưng, tên ác ma đánh xuyên phá cả bầu trời, rồi con khỉ ôm đầu, cực kỳ đau khổ hét lớn "Đừng đốt Hoa Quả sơn của ta", vì sao cũng đều là Tôn Ngộ Không?
Suy nghĩ của nàng lại thay đổi. Đến cùng thì nàng hy vọng ai còn sống trở lại trước mặt nàng? Nhưng rồi nàng lập tức bỏ đi suy nghĩ này trong đầu.
Trong gió tuyết.
Tôn Ngộ Không phát hiện ra đây là một đối thủ mà mình chưa gặp bao giờ.
Mỗi khi hắn có hành động gì thì đối phương đều có thể đoán được. Trận chiến này không thể đánh tiếp được nữa.
Tôn Ngộ Không cảm giác mình giống như đang đánh nhau cùng một cái bóng. Mỗi khi hắn cho là mình đã đánh trúng đích thì đối thủ lại né tránh theo một cách thần kỳ nào đó.
Hắn thi triển đủ loại ngón đòn, trong chớp mắt đã thay đổi vị trí đến mười mấy lần. Thế công của hắn từ mọi phía đánh tới. Hắn đang dùng tốc độ để tấn công đối thủ từ bốn phương tám hướng. Lần nào đối thủ cũng bị bao phủ bởi hàng ngàn hàng vạn câya Kim Cô bổng huyễn hóa ra. Thế nhưng, mỗi khi Kim Cô bổng đánh xuống thì toàn đập vào không khí.
Lực lượng của hắn phát ra tứ phía. Dù cho đối thủ có tốc độ giống như hắn, thì chỉ có cách là nhảy ra khỏi vòng chiến mới không bị đánh trúng. Bởi vì công kích của hắn giống như ánh sáng mặt trời, nó không có góc chết.
Vậy thì chỉ có một khả năng. Đối thủ không tồn tại.
Nhưng khi hắn vung bổng theo bản năng thì lại va chạm với Kim Cô bổng của đối thủ.
Đối thủ cũng đang đánh trả nhưng do bổng pháp của hắn quá mức kín kẽ nên gã không thể xuyên qua được.
Hắn cũng không thể thấy rõ đối phương thu chiêu như thế nào. Việc này có vẻ như không thực tế lắm. Chẳng có lẽ tốc độ của đối thủ đã nhanh đến mức mà hắn không thể nhìn thấy được?
Không thể nào. Đột nhiên, Tôn Ngộ Không nghĩ ra nguyên nhân. Hắn không thấy được chiêu thức của đối thủ vì gã cũng giống như hắn, đang tấn công từ bốn phương tám hướng, chứ không phải là nguyên nhân từ phía bản thân.
Hóa ra đối thủ cũng giống như hắn, đều không thể đánh trúng mục tiêu.
Hắn không thể thấy rõ chiêu thức của đối thủ, không thể né tránh, cũng như ánh mặt trời, chỉ có thể che đi, chứ không thể tránh được.
"Keng!"
Hai cây gậy lại va chạm thêm một lần nữa. Tôn Ngộ Không cảm thấy mình giống như đang đánh vào một tấm sắt cứng. Kim Cô bổng kêu ô..ô..ông, chấn động sinh ra truyền từ tay vào đến tận bên trong cơ thể.
Dù là sắt thép dày cũng sẽ bị Kim Cô bổng đập nát. Trên đời này, còn thứ gì mà Kim Cô bổng không thể phá hủy được sao? Có lẽ đáp án là chính nó.
Tôn Ngộ Không đột nhiên cảm thấy kinh sợ. Chẳng lẽ …
Mỗi khi hắn đánh trúng đối thủ, cũng là lúc đối thủ đánh trúng bản thân. Hai cây gậy va chạm, lực lượng lại triệt tiêu lẫn nhau.
Cuối cùng thì hắn đang chiến đấu với ai đây?
Nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ sẽ mãi mãi không thể phân ra thắng bại.
"Ngươi giết chết hắn, vòng Kim Cô tự nhiên sẽ được giải trừ..."
Tiếng nói của Quan Âm vẫn còn vang ở bên tai Ngộ Không.
- Ta không thể thua, ta nhất định phải thắng!
Tôn Ngộ Không hét lớn. Hắn múa gậy càng lúc càng nhanh, càng mạnh mẽ hơn nữa.
- Ta không tin không đánh trúng ngươi.
Chư thần chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm càng lúc càng dày truyền trong gió tuyết. Cuối cùng tiếng leng keng vang lên liên tục, đến mức khiến người nghe chói tai.
Chiến đấu giống như mãi vẫn không thể kết thúc. Hai người không biết đã đánh nhau qua bao lâu rồi.
Mọi người đã quên mất sự tồn tại của mọi thứ xung quanh. Ánh lửa, tiếng gió, tiếng hét, tất cả đều biến mất.
Chỉ có một loại ý chí là quyết không thể để hai chữ "Thất bại" hiện hữu nơi này. Hai chữ thất bại trở nên ám ảnh với tất cả mọi người.
Tôn Ngộ Không đã không thể dừng lại được. Mặc dù hắn cảm thấy cuộc chiến này rất quái dị. Dù cho đến giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đối thủ. Dù cho hắn nghi ngờ mình đang điên cuồng vung loạn Kim Cô bổng suốt nãy giờ.
Khi mà cả hai Tôn Ngộ Không đều sắp đến lúc kiệt quệ thì Như Lai xuất hiện.
- Phật Tổ, trong hai Tôn Ngộ Không kia, ai mới là thật?
Cự Linh Thần hỏi.
Như Lai cười, nói:
- Để ta phân biệt cho ngươi xem.
- Tôn Ngộ Không.
Như Lai hô lên.
Cả hai đều nhảy ra, đồng thanh:
- Gọi lão Tôn làm gì vậy.
- Tôn Ngộ Không, nếu như ngươi nhảy ra được lòng bàn tay của ta thì ta sẽ đưa Thiên cung cho ngươi. Nếu ngươi không làm được thì hãy thành thực quay về hạ giới, lại tu mấy kiếp rồi hãy trở lại đây.
- Ngươi đang nói chuyện với ai?
Một tên Tôn Ngộ Không nói.
Đột nhiên tên Tôn Ngộ Không không mang vòng Kim Cô cười như điên.
Hắn dựng bổng ở bên cạnh, áo choàng màu đỏ tung bay trong gió. Hắn nói:
- Hừ.
- Cái gì?
- Bây giờ không phải ta đang ở bên ngoài lòng bàn tay của ngươi hay sao. Ta không muốn đánh cược với ngươi. Lão Tôn còn bận nhiều việc, còn muốn phá hủy rất nhiều nơi, không có thời gian chơi với ngươi.
Hắn cười lớn.
Tình cảnh lúc này rất quen thuộc, nhưng không ai nghĩ ra được là đã gặp bao giờ.
Hắn nhìn Tử Hà. Nàng đang nhìn về phía ngọn lửa, ngóng chờ hình bóng của Tôn Ngộ Không còn lại.
- Không phải ngươi muốn quay về Hoa Quả sơn hay sao?
Như Lai vung tay lên, ngay lập tức mây tách ra, một vùng núi xanh tươi xuất hiện.
- Hoa Quả sơn... Đúng rồi, Hoa Quả sơn. Khắp núi là hoa, khắp núi là quả, khắp núi là bạn bè… Quay về Hoa Quả sơn... Về nhà.
Con khỉ còn lại nhìn về phía đó, mắt sáng lên, lẩm bẩm.
- Thế nhưng Hoa Quả sơn đã bị hủy, đã không còn gì nữa. Không có hoa quả, không có sinh linh...
Con khỉ lẩm bẩm tiếp. Đột nhiên, gã quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy sự tức giận nhìn chư thần.
- Là các ngươi phá hủy nơi đó, phá hủy mọi thứ! Ta đã không còn gì cả! Các ngươi cũng phải bị như thế! Aaaaaa..!
Gã quát lớn, lao về phía chư thần.
Như Lai cười mỉm, giơ tay, xòe ra năm ngón.
Một luồng sức mạnh khổng lồ quật ngã con khỉ kia xuống mặt đất. Gã lại nhảy lên, lại bị đánh bại, rồi lại nhảy lên...
- Ngươi còn đứng đó làm gì, mau động thủ đi, còn chờ tới khi nào nữa.
Giọng nói kia vang lên.
Tôn Ngộ Không giật mình. Là gọi mình sao. Hắn gần như đã nghĩ rằng con khỉ đang giãy giụa kia là chính mình.
Đây không phải là ta. Đúng vậy, thật may đó không phải là ta.
Ta là Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không làm sao có thể chịu thất bại như vậy? Làm sao có thể chiến mà chắc chắn thất bại như vậy.
Hắn cảm thấy có gì đó sắp xảy ra.
Quả nhiên, con khỉ đang ngã xuống kia lại nhảy lên một lần nữa.
- Ta - không - chịu - thua!
Gã gầm lên như dã thú, máu tươi chảy ra từ trong mắt gã.
Tôn Ngộ Không biết rõ, đây là lần cuối cùng gã nhảy được lên.
Bây giờ hắn giống như một thợ săn đang ẩn núp chờ đợi một cơ hội.
Tôn Ngộ Không ngồi xổm xuống, cong người, nhảy lên. Cây gậy quật xuống trong chớp mắt.
Một luồng sáng vàng rực rỡ. Một đường cong hoàn mỹ của một lần tấn công cuối cùng.
- Khônggggggg…
Một tiếng kêu tuyệt vọng. Là Tử Hà.
Tôn Ngộ Không nghe thấy được âm thanh ấy.
Hắn không khỏi quay đầu lại, tay cũng chậm đi một nhịp.
Đây chẳng qua chỉ là một phần vạn vạn của một giây.
Tôn Ngộ Không còn lại ra tay.

Tôn Ngộ Không đứng ở nơi đó, nhìn xuống kẻ thất bại dưới chân mình.
Hắn lại thắng một lần nữa, giống như mọi lần chiến thắng trước yêu tinh lúc trước. Hắn luôn là người thắng sau cùng.
Chúng thần đều tụm năm tụm ba vào thảo luận. Rốt cuộc thì ai chết, ai sống.
Kẻ bị chết là Tôn Ngộ Không thật?
Hay kẻ còn đứng trên mặt đất mới là thật?
Hắn sờ lên đầu. Vòng Kim Cô vẫn còn.
Đây là tiêu chí duy nhất để chứng minh hắn là Tôn Ngộ Không thật.
Đó là vòng nguyệt quế của người thắng.
Thế nhưng tại sao bây giờ hắn lại đang cảm thấy đau đớn đây?
Tử Hà bước từng bước một, tiến lại gần.
Nàng đến ôm người chiến thắng chăng?
Nàng đi đến trước mặt hắn, nhưng lại quỳ xuống.
Nàng quỳ gối cạnh con khỉ nằm trên mặt đất.
Nàng khóc.
Nàng nắm tay con khỉ kia. Chính là cánh tay lúc nãy nên cầm Kim Cô bổng mà đánh xuống, thế nhưng nó lại đưa về phía Tử Hà.
Nàng nhẹ nhàng mở ra lòng bàn tay đó.
Ở trong đó là một chiếc khăn lụa màu tím.
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không cảm thấy trong thân thể của mình như có một cái gì đó nứt ra, giống như một tảng đá bị nứt vụn...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngộ Không Truyện.