• 202

Chương 8


Dịch giả: Sweeti3
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: Bachngocsach.com
Mười năm sau, tại Thiên Cung
Tôn Ngộ Không đạp Cân Đẩu vân, đi tới Thiên Đình.
Cảnh vật nơi đây có một cảm giác quen thuộc, nhưng Tôn Ngộ Không nghĩ đấy nhất định là ảo giác, hắn không nhớ được mình từng tới Thiên Cung.
Nhưng dường như hắn vẫn nhận được đường, dựa vào cảm giác hắn chuyển hành lang, vượt qua cầu, đạp thềm ngọc, đi thẳng tới một nơi.
- Ta đi đến đâu rồi nhỉ? Nơi đây lại có cây đào à?
Mây là là trên mặt đấy, quấn quanh lấy hắn như những cô gái nhỏ. Tôn Ngộ Không bước chậm lại, hắn lạc đường. Cả đoạn đường đi về phía Tây, hắn lại không bị lạc, bởi vì hắn cũng không biết hắn muốn đi đâu. Mà giờ hắn lạc đường, bởi vì hắn bắt đầu cảm thấy cảnh vật trước mắt giống như đã từng quen biết.
- Rõ ràng ta chưa từng tới nơi đây, chắc là từng mơ thấy.
Mà vị tiên nữ áo tím đứng khuất trong mây kia, chẳng lẽ cũng từng gặp trong mộng?
- Tiểu cô nương! A không, nữ Bồ Tát, xin hỏi đến Linh Tiêu Bảo Điện đi đường nào?
Tiên nữ kia bị giật mình, quay đầu lại nhìn hắn, bỗng nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn không nói lời nào. Nào có một đôi mắt rất đẹp, nhưng giờ lại mang ánh mắt rất kỳ lạ.
- Huynh...
Thật lâu sau, nàng nói.
- Nữ Bồ Tát không nhận ra ta à, ta gọi là Tôn Ngộ Không, lần đầu lên trời, không nhận được đường đi.
- Huynh, huynh không nhận ra...
Nàng kia cúi đầu, lẩm bẩm. Chợt mặt nàng lại như tràn đầy hy vọng, cười nói:
- Ta là ai?
Nhìn thấy nụ cười của nàng, Tôn Ngộ Không nghĩ tới cảm giác đang ngủ ở trên cây, được cơn gió mát mùa xuân thổi qua lúc xưa.
Lạ thật, đã thật lâu hắn chưa từng nhớ về quá khứ, vốn vẫn cho là trong ký ức của mình đều chỉ là những hàng chữ, câu chuyện, mà không có cảm giác đấy.
- Sao lại hỏi ta ngươi là ai?
Tôn Ngộ Không cười nói. Đã lên tới trời, tính tình của hắn dường như cũng trở nên tốt hơn.
Nàng kia thu lại nét cười, chỉ ngơ ngẩn nhìn Ngộ Không. Một lát sau, nàng nói:
Ta là Tử Hà.
Tôn Ngộ Không cảm thấy trái tim nảy lên, dường như có một cánh cửa được mở ra, thế nhưng sau cánh cửa trong lại chẳng có gì.
- Vậy sao.
Hắn cười cười.
Nàng kia bỗng nhiên lại nở nụ cười:
- Đúng vậy.
- Ừ.
Tôn Ngộ Không cũng cười.
Bỗng nhiên cô gái quay đầu nhìn về chân trời. Một hồi lâu nàng quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Ngươi là ai?
- Ta là Tôn Ngộ Không!
- Nói bậy! Ngươi không phải!
Cô gái bỗng nổi giận, ánh mắt của nàng đã có nét oán hận:
- Ngươi không phải là hắn! Ngươi tại sao lại phải tới! Ngươi vĩnh viễn không nên trở về!
Tôn Ngộ Không đánh qua vô số yêu quái, nhưng giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy cô gái trước mắt so với yêu quái còn quái dị hơn. Tay chân hắn đã luống cuống rồi.
- Ngươi làm sao vậy, ngươi hoảng hốt cái gì? Ngươi nhìn lại ta đi!
Tiên nữ tên Tử Hà hét lên.
Đợi Tôn Ngộ Không ngẩng đầu, nàng lại lập tức quay đầu sang chỗ khác.
- Tiên Tử.
Tôn Ngộ Không có chút không kiên nhẫn được nữa.
- Ta mặc kệ ngươi có... Khục, bệnh gì. Ta chỉ phiền ngươi nói cho ta biết, Linh Tiêu Bảo Điện ở đâu.
- Vì cái gì, tại sao phải đi... Không nên đi, năm trăm năm trước đã nói ngươi không nên đi...
Tiên tử kia cúi thấp đầu, trong miệng thì thào tự nói, dường như trong lòng mê loạn.
- Này!
Tôn Ngộ Không hô.
- Ngươi nên biết nếu đang ở thế gian ngươi sớm đã bị ta đánh chết hai trăm lần, là tiên thì giỏi lắm sao? Lão Tôn hỏi thăm đường, ngươi lại làm ra bộ dạng này!
- Ngươi muốn đi đâu, đi đâu...
Nàng vẫn cúi đầu, thân thể run run, như đang cố hết sức kìm nén chuyện gì.
- Linh - Tiêu - Bảo - Điện!
Hắn hô to vào lỗ tai nàng.
Nàng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn Ngộ Không, tay chỉ về hướng xa xa. Mây mù tản ra, Tôn Ngộ Không mới nhìn rõ tòa cung điện kia to lớn thế nào. Nơi ấy không biết có bao nhiêu tầng lầu các, rất nhiều linh thú quý hiếm đang bay múa quanh điện, cuốn lên những đám mây lành. Bọn chúng có hình thể cực lớn, nhưng so với cung điện thì chỉ như chuồn chuồn trước núi cao. Những áng mây ở bên điện không ngừng cuồn cuộn biến hóa, đồng thời phát ra khí lành phóng hào quang đủ màu.
- Đúng là nơi đáng đi, lão Tôn ta thật sự cũng muốn vào ở một chút.
- Nhiều năm như vậy, đã nhiều năm như vậy.
Cô gái nhìn mây dưới chân, nói.
- Nữ nhân trên Thiên Cung đều như thế này sao?
Tôn Ngộ Không xoay người muốn đi, bỗng dừng lại.
- Ngươi đứng một mình ở chân trời này làm gì?
- Tại sao ngươi lại hỏi ta đang làm gì?
Nàng kia chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Ngộ Không, hỏi.
Thế là, đến phiên Tôn Ngộ Không quay đầu đi chỗ khác.
- Thì ta chỉ muốn biết ngươi đang làm gì ở đây thôi!
Hắn nhìn đám mây xa xa nói, nghĩ thầm, gặp quỷ rồi, ta sao lại không dám nhìn nàng.
- Vì cái gì bọn họ không muốn biết, mà ngươi lại muốn biết chứ?
Tiên nữ nói, trong mắt dường như đang mong đợi câu trả lời nào đó.
- Bọn họ? Bọn họ là ai?
Tiên nữ thở dài một hơi:
- Ngươi đi đi, ta đang đợi một người.
- Ồ.
Tôn Ngộ Không quay người rời đi, bay vào tầng mây.
Nàng kia lại nhìn về biển mây mênh mông, nói:
- Hắn nhất định sẽ trở về, nhất định.
Đột nhiên, có một giọng nói cực lớn truyền ra từ Linh Tiêu Bảo Điện:
- Tôn Ngộ Không, ngươi đã tới đây, còn không vào điện tham bái!
Tôn Ngộ Không vừa vào điện, Ngọc Đế liền không khỏi có chút khẩn trương.
- Không phải sợ, trấn tĩnh lên, thần đã an bài mười vạn thiên binh và cao thủ các nơi ở sau điện. Hơn nữa, hắn cũng không còn nhớ cái gì rồi.
Thái Thượng Lão Quân tiến đến, nói vào tai Ngọc Đế.
Ngọc Đế nhờ vậy mới phấn chấn tinh thần, quát:
- Tôn... Tôn Ngộ Không, ngươi tới đây vì chuyện gì?
- Ngươi chính là Ngọc Đế sao? Năm đó khi ta ở chỗ tối tăm kia, chính là ngươi phái người đến nói với ta, phải hoàn thành ba việc, mới có thể chuộc tội thành chính quả đúng không?
- Đúng.... Đúng a!
Ngọc Đế trả lời, mắt lườm sang Thái Thượng Lão Quân, trong lòng tự nhủ tất cả đều là chủ ý của ngươi đấy.
Thái Thượng Lão Quân giả vờ như không nhận ra.
Tôn Ngộ Không lại nói tiếp:
- Nhưng bây giờ người lấy kinh bị đánh chết. Ta muốn tìm hồn phách của đầu trọc kia về, nhưng Địa Phủ nói không có, ta chỉ ghé thăm nơi này hỏi một chút, xem hắn có tới đây uống trà hay không...
- Tôn Ngộ Không!
Thái Thượng Lão Quân lạnh lùng nói:
- Đường Tăng rõ ràng là do ngươi đánh chết!
- Nói bậy, có chứng cứ không?
- Nhân chứng ởchỗ này ! Truyền -
- Truyền - nhân - chứng - lên - điện -
Chỉ thấy một người đi ra từ sau cột.
Tôn Ngộ Không vừa thấy, không khỏi trợn hai mắt lên:
- Sa Ngộ Tĩnh! Ngươi lại dám vu cáo lão Tôn!
- Như thế nào là vu cáo? Ta rõ ràng thấy ngươi đánh chết sư phụ, ngươi dám làm không dám nhận sao!
- Chó má! Ta giết hắn làm chi?
- Ngươi cấu kết cùng nữ yêu Song Nhi trong rừng Vạn Linh, mưu hại sư phụ!
- Song Nhi? Kẻ quái dị kia? Ha ha, ngươi cũng giỏi tưởng tượng lắm...
- Sa Ngộ Tĩnh là do ta phái đến giám sát các ngươi, chính là lo tên đồ đệ bất hảo như ngươi lại tái phát thói ngỗ ngược. Lời hắn nói, ta tin!
Thái Thượng nói.
- Ngươi tin? Bởi vì ngươi tin, nên chính là ta giết hòa thượng? Ha ha ha, buồn cười!
- Không tính chuyện này, ngươi còn đánh vào Địa Phủ, đả thương Minh Vương, diệt mười bốn vạn một nghìn quỷ binh, một lát sau lại lẻn vào Long cung, giết chết Đông Hải Long Vương Ngao Quảng...
Tôn Ngộ Không nghe được trợn mắt há mồm.
- Ta đều đã tới những chỗ này, nhưng ta chưa bao giờ làm những chuyện đấy!
- Còn dám chống chế! Người đâu, bắt Tôn Ngộ Không lại!
Thái Thượng quát.
- Ai dám bắt ta!
Tôn Ngộ Không cầm gậy vào tay, quát.
Đám chư tướng trên Thiên Đình, nào có ai dám lên trước nghênh chiến.
Lại nghe một tiếng:
- Ta tới bắt ngươi!
Sa Ngộ Tĩnh nhảy ra giữa điện.
- Đúng lúc lắm, ta đang muốn giết ngươi!
Ngộ Không nói.
Hai người ác đấu một phen.
Thường ngày, Ngộ Không chưa bao giờ thấy Sa Ngộ Tĩnh ra tay, cũng chưa bao giờ đánh giá cao y. Hôm nay lần đầu giao thủ, mới phát giác người này vốn thâm tàng bất lộ.
Nhưng mà, sau khoảng hai mươi hiệp, thân hình Ngộ Không lóe lên, né qua đòn tấn công của Sa Tăng, liền đã ở ngay bên phải y, quơ gậy đánh thẳng vào sau đầu. Sa Ngộ Tĩnh đang trên không, đã mất trọng tâm, trong lúc cấp bách chỉ kịp che thiền trượng ra sau lưng.
Kim Cô bổng đập thẳng xuống thiền trượng, cuốn luôn cả thiền trượng đánh vào trên lưng Sa Tăng, đánh y bay thẳng ra ngoài.
Ngay lúc Ngộ Không đang định lao tới đánh tiếp, hắn chợt cảm thấy đầu bị xiết chặt.
- Không tốt!
Hắn kêu lên.
Một cơn đau đớn xộc thẳng vào óc, hắn từ không trung rơi thẳng xuống mặt đất.
Sa Ngộ Tĩnh đứng lên, vọt tới tung một cước, đá Ngộ Không bay thẳng ra ngoài.
Tôn Ngộ Không đâm sầm vào một cái trụ lớn, đại điện không chịu nổi rung mạnh lên. Đám thần tướng đứng quanh trụ thì cuống quít né tránh.
Tôn Ngộ Không vừa chạm đất liền trở mình, vẫn còn có thể nhảy lên, nhưng từng đợt đau đớn vẫn như muốn cắt hắn thành mấy khối. Hắn vừa đứng lên lại quỳ một gối xuống mặt đất, chỉ kịp dùng Kim Cô bổng chống vội xuống, trong lúc đau đớn đã cắm sâu Kim Cô bổng vào sàn đại điện tới một xích.
- Được... Ngươi đánh... được lắm...
Tôn Ngộ Không cắn răng nói.
- Đánh ngươi thì thế nào? Ngươi động sát tâm rồi hả? Chỉ cần ngươi không phải đi giết yêu ma, vòng kim cô sẽ siết chặt đầu ngươi. Ngươi đấu với ta sao nổi?
Sa Ngộ Tĩnh lại múa thiền trượng đến. Tôn Ngộ Không lăn một vòng trên mặt đất, quét ngang gậy sát mặt đất, nhưng cơn đau khiến cho tốc độ của hắn đại giảm. Sa Tăng xoay người nhảy lên trên không tránh, rồi đánh xuống một trượng.
"Uỳnh"
Ánh lửa nổ bung trong đại điện, mảnh vỡ của gạch ngọc lát sàn bắn tung tóe lên cao. Tôn Ngộ Không trúng một đòn này, đổi là người khác đã không sống nổi rồi.
Khói bụi tản đi, lộ ra ánh mắt tràn ngập lửa giận của Tôn Ngộ Không.
Đám thiên binh ùa lên, vây Tôn Ngộ Không vào chính giữa.
Tôn Ngộ Không như phát điên, tả xung hữu đột, miệng gào thét ầm ĩ, Kim Cô bổng cũng không còn đường lối gì, hoàn toàn là chém giết loạn xạ.
Đến cuối cùng, toàn bộ thiên binh rút ra thật xa, vây thành vòng tròn, Tôn Ngộ Không vẫn đang một mình điên cuồng múa Kim Cô bổng.
Hắn không thể dừng lại, dừng lại có nghĩa là thất bại, thất bại nhục nhã.
Hắn thà rằng liên tục chiến đấu đến chết.
Hắn chỉ cảm thấy trời càng lúc càng tối lại, cuối cùng hắn không còn nhìn rõ gì nữa.
Trong đầu hắn, chỉ có sự đau nhức, cùng với một chút ý thức chiến đấu cuối cùng đang chống đỡ hắn.
Sa Ngộ Tĩnh, Ngọc Đế, Thái Thượng, Cự Linh Thần, cùng đám thần tướng, tất cả đều đang ở ngoài vòng tròn, lẳng lặng quan sát.
Bọn hắn giống như một đám thợ săn máu lạnh, đang chờ con mồi trong vòng vây đổ hết máu vậy.

Đau, sao lại có loại đau như vậy. Đau đến tận xương tủy, xộc thẳng vào linh hồn! Xiềng xích! Xuyên qua xương tỳ bà. Vậy thì thế nào, vậy thì thế nào, ta còn có thể đứng thẳng, a ha ha ha. Sấm sét! Đánh nát máu thịt. Vậy thì thế nào, vậy thì thế nào, ta còn có thể cười lớn, a ha ha ha. Thế nhưng loại đau nhức này, nó xuyên qua thân thể, đi vào mạch máu của ta, ta cười không nổi, ta đứng dậy không nổi. Ta đã mất đi thân thể, ta cũng không thể nào, không thể nào nhận biết chính bản thân ta.
- Con nhấc nó không ra, con bẻ nó không gẫy, bởi vì nó không phải gì khác, mà trói buộc từ chính bản thân con
Đường Tăng nói:
-Ta không thể gỡ xuống giúp con, ta tìm không ra chỗ của nó. Có người đã gieo sự trói buộc vào lòng con, ta cam đoan ta không hề niệm cái gì... Sau này con vẫn muốn đánh chết chúng ta sao?
- Hòa thượng đáng chết, ngươi không cần gạt ta... Vì cái gì, ta vừa muốn đánh ngươi liền.... Đau đầu... Ngay cả ta hơi nghĩ tới cũng không được... Ta chỉ hơi nghĩ tới cũng không được sao aaaaaaaaaaaa...
- Buông bỏ dục vọng trong lòng, lập tức con sẽ an bình. Con phải đấu tranh với chính tư tâm tạp niệm của con, không được hoài nghi, vĩnh viễn không được hoài nghi.
Đường Tăng ngửa đầu suy nghĩ một chút.
- ...Có thể cứu con, chỉ có sự tin tưởng.
- Không! Không! Ta nhất định phải giết ngươi, giết các ngươi, ta... Nghĩ... Ta nhất định phải nghĩ... Ta...
Sau đó, ta không còn biết gì, không còn nhớ được gì. Sau khi tỉnh lại ta như một kẻ đần, an phận và trầm mặc.
- Sư phụ, trái cây hái được về rồi.
- Ừ.
Đầu trọc nhìn ta bằng ánh mắt rất kỳ quái, Trư Bát Giới cũng cười ha ha nhìn ta, má trái hắn sưng một mảng lớn, là ai làm? Sa Tăng ở bên đang tức giận, toàn thân run lên, hắn tốn công mấy tháng để ghép cái chén vỡ, giờ lại bị đánh nát, là ai làm? Tên nào mà buồn chán đến mức, muốn phá đám cuộc sống yên tĩnh này?
- Sư phụ, ta đi xem phía trước có người không.
- Ừ.
- Tiếp theo không biết là lúc nào.
Heo cười hì hì mà nói.
- Có cơ hội ta nhất định phải giết hắn, phải giết hắn.
Sa hòa thượng nghiến răng nghiến lợi, hắn muốn giết ai?
Ta không biết, ta cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không nghĩ.
Nhưng ý thức, lại cứ trong mỗi đêm sống lại từng chút một.
Ta vừa mở mắt, tất cả mọi người đều ghé vào trước mặt nhìn ta.
- Ta vừa rồi lại nói mớ rồi hả?
- Đúng vậy.
Heo nói:
- Ngươi nói, yêu hầu, ngươi trốn không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta. Ha ha ha!
Đường Tăng trừng mắt oán hận với Bát Giới, không biết hắn vì sao tức giận, nhưng heo vẫn cứ cười một mình.
Ta biết rõ, chuyện ta nói cũng không phải chuyện này, nhưng bọn hắn không nói thật. Ta chỉ có thể có suy nghĩ trong mộng, nhưng tỉnh dậy là quên toàn bộ. Ta vĩnh viễn không biết mình suy nghĩ cái gì, một khi ta suy nghĩ vào lúc tỉnh táo, là sẽ lại bắt đầu đau đớn.
Sa Tăng lại đang run rẩy, là cái gì khiến hắn sợ hãi như thế?
- Tiếp theo không biết lúc nào.
Heo nói.
- Ha ha ha...

Bên ngoài Thiên Cung, hơn mười vạn thiên binh vây kín, giống như vô số châu chấu vờn quanh ở ngoài điện. Đại chiến kinh động đến chư thần ở chín tầng trời, bọn họ đứng trong mây ở đàng xa, đang nghị luận.
- Thiên Cung nhiều năm rồi chưa náo loạn như vậy.
- Đúng vậy, kể từ lần thứ nhất đại náo Thiên Cung về sau.
- Lần này là ai?
- Hình như vẫn là Tôn Ngộ Không.
- Tôn Ngộ Không? Không phải chứ, Tôn Ngộ Không đâu dễ dàng bị đánh bại như thế này!
- Suỵt - Tử Hà ở bên kia...
Chư thần xì xào bàn tán, Tử Hà đứng ở trên một đám mây, nhìn về Thiên Cung đang bị vây kín như thùng sắt, khuôn mặt bình tĩnh, không nhìn ra nàng buồn hay vui.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngộ Không Truyện.