Chương 29: Đến tận nhà
Rời khỏi quán trà Long Duyệt, Tập Vệ Quốc cùng Lý Khải Việt điều khiển xe Ural Sidecar trở về nhà trọ.
Về đến phòng, 8Lý Khải Việt đóng cửa nhà lại, rồi nằm ngửa ra giường của Tập Vệ Quốc. Gã ôm cái túi chứa mười nghìn đồng, cảm giác cứ như n3ằm mơ.
...
Tên mặt sẹo khó chịu như ăn phải đống phân. Việc chính chưa làm được, còn bị người ta gài.
Người ta hỏi giá ba lần, mình thì chỉ đồng ý giá một trăm đồng. Đến lúc người ta đồng ý bán với giá đó, mình mà không mua thì mất hết mặt mũi. Còn muốn mua? Lấy đâu ra một trăm đồng bây giờ?
Một trăm.
Suy cho cùng, tên mặt sẹo là người chưa từng tiếp xúc với nghề chơi đồ cổ, chẳng biết được giá trị của mấy món đồ này, nên gã ra giá một trăm. Theo gã nghĩ, thanh niên chủ quán kia ra giá mười nghìn, mình lại ra giá một trăm, người ta chắc chắn không chịu bán với giá thấp như thế. Buôn bán không thành, thì mình bắt đầu gây sự.
Tên mặt sẹo nghe xong, lập tức sững sờ. Gã thấy thanh niên trước mặt này có vẻ ôn hòa, nên nghĩ mình cũng không cần vi phạm quy tắc. Gã ngồi xuống giơ tay cầm món tượng gỗ Hoàng Dương kia lên.
Nhìn bên trái một lúc, lại nhìn bên phải một lúc. Gã chẳng biết đây là loại gỗ gì, càng không biết giá trị bao nhiêu tiền. Nếu người ta ra giá mười nghìn, vậy thì mình ép giá thật thấp là được.
Đúng là trong túi có tiền, người cũng thoải mái hơn. Nhưng bọn họ đều hiểu rõ đạo lý, tiêu tiền thì phải biết kiếm được tiền, nếu không thì miệng ăn núi lở.
Đến khuya, hai người cùng đến Chợ Quỷ.
Ngay cả lão Khang đang xem
phim
cũng cười theo. Lão có ý định ngồi đây xem diễn kịch, cảm thấy rằng hôm nay Tập Vệ Quốc gặp phiền toái rồi.
Lý Khải Việt cũng ngạc nhiên với con số mà Tập Vệ Quốc báo ra, không biết anh bạn thân của mình có kế gì.
Tôi bị khai trừ, cậu lại cười trên nỗi đau của người khác là thế nào?
Ha ha, không nói chuyện này nữa. Dù sao đi nữa thì cậu cũng phải cầm số tiền này.
Lý Khải Việt nói, sau đó đưa năm xấp tiền mặt cho Tập Vệ Quốc.
Tập Vệ Quốc cầm điếu thuốc, đặt lên miệng hít một hơi. Anh liếc mắt nhìn lão Khang, thấy lão cũng nhìn qua bên này với ánh mắt phức tạp.
Tiểu Việt, hôm qua lúc Lưu Ba rời khỏi quán trà Long Duyệt, sắc mặt gã khá khó chịu thì phải?
Tập Vệ Quốc nhớ tới việc gặp gỡ Lưu Ba tại nhà Tiền Trung Hoa.
(1) Dương Nhục Phao Mô: là một đặc sản của ẩm thực Thiểm Tây và là một món ăn đặc trưng được ăn ở thành phố Tây An. Nó là một món hầm nóng của bánh mì hấp xắt nhỏ, nấu trong nước dùng thịt cừu và ăn với thịt cừu, đôi khi được thay thế bằng thịt bò.
Tiền thời này vẫn cực kỳ có giá. Hai người ăn tiêu cả ngày, tổng lại cũng không quá ba trăm đồng.
Tôi chịu lỗ, bán cho ngài.
Tập Vệ Quốc không thèm để ý để sắc mặt ba tên kia. Anh cúi đầu cất tượng gỗ Hoàng Dương vào túi giấy, bọc lại rồi đưa nó cho tên mặt sẹo.
Tập Vệ Quốc bình tĩnh nói. Cùng lúc đó, anh quay mặt qua chỗ Lý Khải Việt, thấy gã đang định đứng lên. Anh lắc đầu, ý bảo bình tĩnh, nếu không cần thiết thì không cần phải ra tay.
Lý Khải Việt cũng không đứng lên nữa, mà ngồi hút thuốc. Ba tên này nếu thật sự muốn gây sự, gã cũng chẳng sợ.
Không sao, không vấn đề gì, không bán cũng được.
Tên mặt sẹo thở phào nhẹ nhõm. Nếu người bán thật, thì mặt mũi của mình sẽ mất hết.
Tập Vệ Quốc bỗng nhiên nở nụ cười thản nhiên mà thanh tú, rồi nói:
Anh bạn, là Lưu Ba kêu mấy anh đến đây à?
Anh cho thêm năm đồng cũng được, miễn sao đừng đổ tôi bán lỗ.
Tập Vệ Quốc lại nhân lúc tên mặt sẹo định gây sự mà chen miệng nói trước.
Không, một trăm.
Tên mặt sẹo cũng cảm thấy mình không cần vội vàng làm gì. Dù sao thì người ta cũng không bán lỗ, mình không thêm tiền là được.
Tập Vệ Quốc ngồi không ngây người một lúc, thì trước sạp hàng bỗng nhiên xuất hiện sáu cái chân thô to cơ bắp. Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ba gã thanh niên đầu trọc, cường tráng.
Dẫn đầu ba kẻ này là một người sẹo ngang mặt. Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn bão, gương mặt của gã càng thêm dữ tợn, làm người khác sợ hãi.
Tập Vệ Quốc lại nói tiếp trước khi tên mặt thẹo há mồm ra. Ý tứ của anh rất đơn giản: Nếu anh ra giá cao hơn chút nữa, tôi sẽ bán.
Không, một trăm là một trăm.
Suy nghĩ của tên mặt sẹo lúc này không hề đặt tại vấn đề mua đồ.
Lão Tập, chia tiền.
Lý Khải Việt mở đẹp một lát, rồi ngồi dậy đặt mười xấp tiền mới cứng lên giường.
Chia cái gì mà chia. Bán cái bình gốm đó được hai chục nghìn, mỗi người mười nghìn. Cậu cứ cầm mười nghìn đó đi, số còn l6ại tôi lấy sau.
Tập Vệ Quốc lấy cái đồng hồ bỏ túi kia ra, cầm trên tay lắc lắc.
Không được, số tiền kia không biế5t đến bao giờ mới lấy được, chúng ta bàn sẵn rồi.
Lý Khải Việt vỗ vỗ mười nghìn đồng trên giường,
Số tiền này, mỗi người năm nghìn.
Tên mặt sẹo vui vẻ nhướng mày, thầm khen mình thông minh. Gã không do dự nữa, chuẩn bị chuyển câu chuyện sang hướng khác.
Anh thêm chút tiền nữa đi.
Chuyện không ngờ bỗng nhiên xảy ra, tên mặt sẹo lập tức sững người. Ngay cả hai tên thanh niên đứng cạnh gã cũng trừng mắt nhìn nhau.
Lý Khải Việt thở mạnh một cái, suýt nữa thì bật cười.
Gã ước ao đố kị chúng ta ấy mà. Hôm qua chúng ta cũng chẳng khoe khoang gì, chẳng qua là trùng hợp đúng lúc có mặt ở đó thôi.
Lúc gã rời đi, ánh mắt rất kỳ lạ, có thể là đố kị sinh hận thù. Mà trước giờ, gã vẫn có ý định chiếm cái dây chuyền Quân Diêu...
Tao nói...
Rõ ràng, tên mặt sẹo không phải đến đây mua đồ cổ. Gã được người thuê đến uy hiếp, dằn mặt Tập Vệ Quốc.
Khoan đã.
Được. Khi nào Lư tiểu thư đưa mười nghìn còn lại cho chúng ta, tôi sẽ đưa một nửa còn lại cho cậu.
Tập Vệ Quốc cũng không khách sáo nữa, cầm lấy năm nghìn đồng.
Năm nghìn đồng nhiều thế nào? Tập Vệ Quốc làm việc tại Cố Cung năm năm, không ăn không uống, tính hết cả tiền lương lại mới bằng được.
Mười nghìn!
Tên mặt sẹo lập tức cười lớn.
Một trăm đồng quá thấp, không đủ.
Tập Vệ Quốc cố tình lộ ra vẻ mặt khó xử.
Cần phải có tâm tính đề phóng người khác, nghề chơi đồ cổ lại càng cần hơn. Chính vì thế, Tập Vệ Quốc nghĩ mình cần cẩn thận hơn.
Lý Khải Việt gật đầu đồng ý. Đối với phong cách của đám người Lưu Ba thì gã cũng hiểu, dù sao hai bên gặp mặt giao lưu cũng nhiều lần rồi.
Tập Vệ Quốc thấy tên mặt sẹo định gây sự, nên lập tức chen ngắt lời:
Dựa theo quy tắc, tôi ra giá bán của tôi, anh nói giá mua của anh. Cho dù anh chỉ báo giá vài đồng, tôi cũng không chê ít.
...
Tên mặt sẹo nhếch miệng nói. Gã không giống khách hàng đến mua đồ, mà giống người đến gây sự kiếm chuyện hơn.
Giá cao đến mức anh không đủ tiền mua đâu.
Sau đó, Lý Khải Việt cùng Tập Vệ Quốc cũng không ở trong phòng trọ. Ra ngoài, Tập Vệ Quốc đến bưu điện, gửi cho cha mẹ ở quê một nghìn đồng.
Ban đầu, Tập Vệ Quốc định gửi hai nghìn. Nhưng mà suy nghĩ lại, một nghìn tiền đã là rất nhiều rồi, không cần để cha mẹ phải lo lắng suy nghĩ. Gửi nhiều quá, cha mẹ lại lo sợ mình trộm bảo vật trong Cố Cung mang ra ngoài bán.
Lão Tập, cầm lấy.
Lý Khải Việt dọn sạp hàng xong, đặt ghế ngồi bên cạnh Tập Vệ Quốc. Gã mồi hai điếu thuốc, rồi đưa cho Tập Vệ Quốc một điếu.
...
Tên mặt sẹo lại sững sờ một lần nữa.
Anh quay về báo cho Lưu Ba biết: Nghề chơi đồ cổ khó làm, bởi vì khó kiếm được đồ tốt, mà giữ được lại càng khó hơn. Tập Vệ Quốc này có bản lĩnh kiếm đồ, thì cũng có bản lĩnh giữ nó. Mấy thủ đoạn thấp kém đừng đem ra để đối phó với Tập Vệ Quốc này, tôi cũng không phải là người trưởng thành trong sợ hãi. Con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng có thể cắn người, chứ nói gì đến vấn đề
người chết vì tiền, chim chết vì mồi
.
Được được được, tôi không nói nữa, là cậu nói đó.
Đúng là cuộc sống không dễ dàng. Cách đây mấy năm, tôi gần như thua lỗ đến mức mất nửa cái mạng, còn phải dùng xe ba gác, thậm chí là không có xe để dùng nữa ấy chứ. Nếu không phải cái cơ quan cổ hủ kia khai trừ cậu thì tôi làm sao có được ngày hôm nay?
Thanh niên mặt sẹo dẫn hai người còn lại đến trước sạp hàng của Tập Vệ Quốc. Gã không ngồi xổm xuống xem hàng, mà dùng chân đá đá một cái tượng gỗ Hoàng Dương nhỏ rồi hỏi:
Món đồ rác rưởi này giá bao nhiêu?
Tập Vệ Quốc nhìn sơ qua, đã hiểu ba người này đến đây không phải mua đồ. Anh nhanh chóng suy nghĩ kế sách.
Ồ ồ, ghê vậy, tao mua không nổi? Mày nói xem giá bao nhiêu?
Tên mặt sẹo cười lạnh, vẫn không có dáng vẻ muốn ngồi xuống. Hai thanh niên đứng cạnh gã cũng nghiêng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Tập Vệ Quốc.
Tập Vệ Quốc không những không sợ hãi, mà còn cười. Anh chẳng đưa ghế cho bọn chúng ngồi, mà báo giá:
Mười nghìn.
À, tôi quên mất, cái tượng gỗ này có người đặt trước rồi.
Tập Vệ Quốc bỗng nhiên vỗ trán, sau đó giả vờ cười xin lỗi:
Thật xin lôi, tôi không thể bán nó cho anh.
Vào ban đêm, hai người không ngồi không. Hai người không có nhiều thời gian để đi sắm quần áo, bây giờ mỗi người sắm mấy bộ quần áo xuất khẩu.
Đến giờ ăn cơm, hai người đến quán ăn gia truyền Tây An ăn Dương Nhục Phao Mô (1), mỗi người hai bát.
Lão Khang cũng thở dài tiếc nuối. Lão thật sự muốn chửi: Ba đứa chúng mày đúng là ngu si, thằng nhóc họ Tập kia chỉ nói mấy câu đã lừa được bọn mày rồi.
Tao...
Tên mặt sẹo méo miệng, định nổi đóa, nhưng mà không có lý do. Nhìn thanh niên đang nở nụ cười hiền lành ngồi trên ghế kia, gã không biết làm thế nào mới đúng.
Cậu không muốn làm vạn nguyên hộ à?
Không có cậu, tôi làm không được. Cũng phải biết rằng, không có Tập Vệ Quốc cậu, cho dù tôi có cố gắng thế nào, thì cũng chỉ là một con buôn mà thôi.
Khi Tập Vệ Quốc lái xe đến sườn núi phía tây thì lão Khang đã bày sạp hàng xong xuôi.
Hai người Tập Vệ Quốc tất nhiên không chủ động nói chuyện với lão Khang. Đến chỗ của mình, xếp ghế ngồi, hút thuốc và bày sạp hàng.
Tập Vệ Quốc ngồi trên ghế, người nghiêng về phía trước, dùng tay kéo tượng gỗ Hoàng Dương về gần mình, rồi nói:
Anh cẩn thận một chút, đó là hàng đắt tiền đó.
Ha. Quý thế mẹ nào thì cũng có giá tiền chứ?
Được rồi, tôi chịu lỗ vậy, cái tượng gỗ này bán cho anh.
Tập Vệ Quốc bỗng nhiên đổi ý, chấp nhận bán cái tượng gỗ cho tên mặt sẹo, mà còn là chịu lỗ.
...
Thời tiết rất nóng, cho dù là nửa đêm, đại đa số ai cũng mặc quần áo phong phanh. Quần lửng, áo ba lỗ chính là loại quần áo tiêu chuẩn dành cho đàn ông thời này.
Nhưng những người lớn tuổi ăn mặc vẫn kín đáo hơn một chút. Quần dài cùng với áo dài tay, ví dụ như lão Khang.
Gương mặt thanh tú vốn luôn luôn hiền hòa, lễ độ của Tập Vệ Quốc cũng xuất hiện sự cứng rắn.
Tên mặt sẹo gật đầu. Gã cũng hiểu, lúc nãy người ta cố ý gài mình, đồng thời cũng cho mình một nấc thang, không làm mất mặt gã.
Bây giờ, tên mặt sẹo cũng biết, mình không cần tiếp tục đe dọa thanh niên này. Người ta là kiểu người mặt ngoài thì không tranh chấp, nhưng bên trong lại là người khó chơi, không nên dây vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.