Chương 14
-
Ngôi Nhà Cổ Trên Phố Tradd
- Karen White
- 2861 chữ
- 2020-05-09 02:56:53
Số từ: 2849
Dịch giả: Kỳ Nguyên
NBX Hội Nhà Văn
Nguồn: Sưu Tầm
Tôi ngồi trên băng ghế quen thuộc ở Vườn White Point với một tay cầm chiếc bánh kẹp thịt băm mua ở cửa hàng thức ăn nhanh và tay kia ôm một chồng giấy tờ hợp đồng nhà, ngắm những đứa bé leo trèo trên những khẩu pháo đủ loại nằm rải rác khắp nơi. Khu di tích Battery này luôn là địa điểm tôi thích nhất ở Charleston, mặc dù nó đã bị ngâm quá lâu trong lịch sử và có quá nhiều đám đông du khách hay tụ tập quanh năm tại đây, nơi mà dòng Asley và con sông Cooper giao nhau và cũng là nơi có thể nhìn thấy pháo đài Fort Sumter xa xa từ bên kia hải cảng.
Con biết không, thức ăn nhanh có thể giết chết con đấy.
Tôi ngẩng nhìn lên theo giọng nói quen thuộc, đưa tay lên mắt để che nắng. Ba tôi, với gương mặt vừa được cạo râu sạch sẽ và đôi mắt tinh anh, trong trang phục áo thun chơi golf và quần kaki cùng giày mọi khiến tôi không khỏi bật cười.
Có phải Jack chọn quần áo cho ba trong những ngày gần đây không?
Ông cười đáp lại.
À, cậu ấy có đưa ba đi mua sắm và cũng cho ba vài gợi ý, có vậy thôi. Sao thế? Con không thích cách ăn mặc mới của ba à?
Rồi ông xoay một vòng cho tôi xem với hai tay đưa ra hai bên giống điệu bộ mấy cô người mẫu, trong khi tôi trầm trồ nhìn đường nếp gấp thẳng cứng dọc theo hai ống quần cùng mái tóc sạch được cắt thành từng lớp của ông và bỗng cảm thấy ghen tỵ vô lý vì ông đã đi mua sắm với Jack thay vì với tôi. Tôi đoán có lẽ vì ông biết rằng Jack luôn trả lời điện thoại khi ông gọi để nhờ, trong khi tôi thì không có được sự bảo đảm ấy.
Trông bảnh lắm, ba à,
tôi nói thật lòng.
Nhân dịp trọng đại gì thế?
Ông ngồi xuống băng ghế bên cạnh tôi, đôi mắt ông hơi tối lại khi ông nhìn tôi thật gần.
Ðã ba tuần rồi đấy. Không một giọt rượu.
Ông vỗ nhẹ vào túi quần, và tôi thấy tay ông vẫn còn hơi run nhẹ.
Dạo này ba nhai nhiều kẹo cao su lắm. Jack bảo vụ này giúp nó cai rượu rất hiệu quả, thế là ba cũng thử xem sao.
Tôi gật đầu, rồi nhìn xuống chồng giấy tờ, cảm thấy mắt mình hơi mờ đi. Tôi chẳng muốn có cảm giác vỡ òa vì mừng rỡ và hy vọng nữa. Càng bay cao ngã càng đau mà thôi.
Ông ấy chạm vào cánh tay tôi, rồi nhanh chóng rút tay lại ngay.
Ba biết con không thể mừng cho ba, và ba không trách con về điều ấy. Ba chỉ muốn cho con biết thôi.
Tôi lại gật đầu, chẳng muốn nói ra điều hy vọng của mình. Thay vào đấy, tôi chỉ quay sang ông rồi hỏi,
Làm sao ba tìm được con ở đây?
Cô tiếp tân văn phòng con, Nancy. Lúc đầu con bé chẳng muốn cho ba biết con đang ở đâu, thậm chí khi nó biết ba là ba của con.
Ðiều gì khiến nó mủi lòng thế?
À, nó đang đứng đấy và xóc xóc những cái cọc đánh golf trong túi, thế là ba nghĩ chắc chắn con bé phải rất thích chơi golf.
Dạ, ba có thể nói như thế. ‘Ám ảnh’ công việc đấy.
Ông cười tươi và đôi mắt ông lấp lánh, một điều mà tôi không hề thấy trong một thời gian rất dài.
Nên ba nói với nó là ba có một người bạn, người này có một người bạn có quen biết với người làm quảng cáo cho Tiger Woods và ba sẽ cố xin chữ ký cho con bé.
Và thế là cô nàng xiêu lòng.
Ðổ sập như bộ đồ chơi ghép nhà,
ông nói, rồi lại cười tươi. Ông gõ gõ những ngón tay lên đùi khi nụ cười của ông bắt đầu nhạt dần.
Mặc dù ba nghĩ là nó chắc chắn sẽ cho ba biết cái ba cần nếu như nó biết điều ấy là có lợi cho con. Nó chỉ muốn ba nghĩ rằng ba không có cơ hội và chờ xem ba có thể làm gì. Kiểu như để ba tự chứng tỏ bản thân đấy, phải không con?
Và cũng may là ba đã vượt qua được thử thách ấy. Cô ta có một cây gậy đánh golf cỡ to nhất giấu phía sau bàn tiếp tân đấy, trong trường hợp có vị khách nào lộn xộn.
Sau khi gặp nó thì ba tin vào điều đó.
Tôi ăn miếng thịt băm cuối cùng và đưa cho ông một mẩu khoai tây chiên. Nuốt xong miếng bánh, tôi hỏi,
Thế điều gì khiến ba phải đi gặp con mà không thể nói chuyện qua điện thoại nào?
Ông nhìn tôi với đôi mắt ngày xưa - đôi mắt mà ông đã từng có khi có ba người trong gia đình chúng tôi, đôi mắt vốn trong veo và lấp lánh một sự hài hước ẩn nấp.
Ba nghĩ là con sẽ không trả lời điện thoại. Và ba cũng khá chắc chắn là con sẽ không bỏ chạy ở nơi công cộng.
Tôi trợn mắt nhưng chẳng nói gì vì biết rằng ông nói đúng.
Ông tiếp tục.
Nancy bảo là con thường đến đây vào hầu hết những ngày nắng đẹp để ăn trưa. Ðiều này làm ba ngạc nhiên.
Tôi vò mảnh giấy gói bánh kẹp thịt băm lại.
Sao thế? Nhiều người khác cũng hay đến đây để ăn trưa mà.
Ông nhìn tôi, đôi mắt ông nghi vấn.
Bởi vì mẹ con đã từng đưa con đến đây rất nhiều lần. Bà ấy mê kể cho con nghe về lịch sử của nơi này, và có lần con đã có thể gọi tên của từng gia đình sống ở khu Ðông Battery này.
Ông dựa người lại, hai bàn tay dày chắc của ông đặt lên đùi, lông bàn tay đã bắt đầu điểm bạc.
Con đã từng cười lên cười xuống mỗi khi nghe câu chuyện về khẩu pháo giả nặng bốn ký lô thời Cách Mạng đặt ở cuối đường Church. Rồi con sẽ kể câu chuyện ấy cho bất cứ ai muốn nghe và rồi lại bò ra cười ngặt nghẽo.
Tôi nhìn xuống tập giấy tờ, nhớ lại câu chuyện ấy nhưng không phải nhớ đến sự liên quan của mẹ tôi trong ấy. Và trong thoáng qua, tôi tự hỏi, làm cách nào trong ngần ấy năm mà tôi vẫn có thể loại bỏ hình ảnh mẹ tôi ra khỏi lịch sử cá nhân của mình trước đây như thế này.
Nửa khóe miệng của tôi hơi nhếch lên khi tôi hồi tưởng lại câu chuyện chính quyền thành phố đã cho di dời khẩu pháo cổ của Anh Quốc ra khỏi khu Longitude Lane và đưa đến khu di tích Battery mà không dự tính trước sự nổi giận của cư dân nơi khẩu pháo đã từng tọa lạc. Ðể xoa dịu, một khẩu pháo giả đã được chế tạo - họ làm cho mặt ngoài của nó bị rỗ cùng với một dòng chữ khắc trên ấy để nó trông giống như thật - và rồi nó được
mua lại
và mang trả về cho những cư dân giận dữ của Longitude Lane. Vốn là người Charleston chính hiệu, họ từ chối không chịu nhận khẩu pháo ấy vì nó không phải là đồ gốc, thế là khẩu pháo giả này lại được tặng cho thành phố và được đặt đối diện với khẩu pháo thật ở bên kia khu di tích Battery, bí mật của nó được bảo toàn cho đến khi có kẻ định ăn cắp khẩu pháo thật. Và rồi khẩu pháo thật lại được dỡ mang đi, để cho kẻ mạo danh bé nhỏ kia ở lại lừa đảo du khách cũng như những cư dân Charleston vốn chưa ở đủ lâu để phân biệt được thật giả.
Con đã quên mất vụ ấy,
tôi nói và quay lại nhìn ba tôi với một nụ cười toe toét.
Chỉ có ở Charleston, phải không ba?
Ông mỉm cười lại với tôi.
Ừ. Ðúng là như thế.
Chúng tôi cứ ngồi đấy và mỉm cười với nhau cho đến khi tôi chợt nhận thức ra những gì đang xảy ra với mình, rồi quay mặt đi.
Con cần phải quay về văn phòng để gọi cho vài người, sau đó sẽ quay lại ngôi nhà.
Tôi đứng bật dậy, làm rơi cây viết. Ông ấy cúi xuống nhặt nó lên và đứng dậy đưa cho tôi.
Vậy thì ba sẽ gặp con ở nhà.
Tôi gật đầu.
Dạ, cứ vậy đi ba à.
Ông nhìn tôi một lúc rồi nói,
Con luôn gọi nó là ‘ngôi nhà’. Chẳng bao giờ là ‘nhà tôi’ cả.
Thì, nó cũng chưa hẳn là của con mà, phải không?
Tôi hỏi và khó chịu vì ông ấy có thể sâu sắc đến thế. Ông đã từng như thế khi tôi còn nhỏ, lúc nào cũng biết trước mà không cần tôi phải nói ra là tôi đang buồn hay cô đơn hoặc chỉ cần có ai đó để trò chuyện cùng. Nhưng việc ấy xảy ra đã từ lâu lắm rồi, khi tôi vẫn còn cần có ai đó cho tôi biết cảm giác của tôi ra sao.
Tôi phủi vụn bánh trên váy.
Ba vẫn chưa cho con biết ba tìm con để làm gì.
Ðúng rồi.
Trông ông có vẻ hơi bẽn lẽn.
À, ba muốn biết tại sao con vẫn chưa đưa ba vào danh sách phân công cho tuần này.
Tôi lại ngồi xuống, giật mình vì việc này đủ quan trọng với ông khiến ông phải tìm cho ra tôi và hỏi tôi tại sao.
Vì con nghĩ rằng ba có thể giúp Jack bất cứ khi nào anh ta cần.
Ông lại ngồi xuống, và tôi thấy cơ mặt của ông hơi co giật.
Có lẽ con cũng thấy, rằng Jack đã là người trưởng thành. Cậu ấy không cần có ba lẽo đẽo đi theo và làm vướng víu công việc của cậu ta. Ba cần được phân cho việc của riêng ba và Jack có thể kiểm tra xem ba có đi làm đúng giờ và làm tốt việc được giao hay không, nhưng nó không cần phải giám sát ba 24/24.
Ồ,
tôi nói, không kịp dùng từ nào khác hơn.
Con xin lỗi. Con không có ý như thế. Con chỉ nghĩ rằng...
Tôi nuốt nước bọt, cố nhớ lại chính xác xem khi ấy mình đã nghĩ gì. Dĩ nhiên là tôi cần được giúp, và rõ ràng tôi cũng đủ lớn để thấy rằng mình không cần phải trừng phạt một người cha vốn đã không còn là một phần trong cuộc sống của tôi cách đây đã nhiều năm. Thế là tôi chỉ nhún vai thay cho câu trả lời.
Ông vỗ lòng bàn tay lên đùi.
Tốt quá. Ba rất vui vì cha con mình đã nhất trí với nhau về vấn đề này. Ba có thể đến đấy vào tám giờ sáng mai. Con chỉ cần đặt bản phân công cho ba lên một trong những chiếc ghế đu ngoài hàng hiên, và ba sẽ đến lấy.
Ðược thôi,
tôi nói và cố nhớ lại đâu là lần cuối cùng ba tôi sẵn sàng thức dậy trước mười hai giờ trưa. Và rồi tôi cũng nhớ thêm một việc khác: một ký ức về hình ảnh ba tôi với một chiếc xẻng trong vườn sau của một nhà nọ, đang đào lỗ trồng các bụi hoa tú cầu. Cũng chẳng thành vấn đề nếu chúng tôi đã không sống ở đó đủ lâu để nhìn chúng nở hoa. Vấn đề là tôi đã nhớ việc ấy và rằng ông ấy đã tỉnh rượu và vui vẻ như thế nào khi ông nghĩ đến việc trồng vài bụi hoa bên trước căn hộ của chúng tôi khi ấy.
Hay là ba làm vườn nhé? Có vài bụi hồng quý hiếm ở phía sau đài phun nước ở vườn sau nhà. Phần còn lại của khu vườn thì hầu như chỉ toàn cỏ dại và cỏ dại. Con e rằng nếu con phải nhổ cỏ, con sẽ không biết phân biệt sự khác nhau giữa chúng, cái nào được phép ở lại và cái nào phải lên đường.
Ông cười rạng rỡ, và tôi nghĩ, Ông ấy cũng nhớ đấy chứ, và tôi nhìn ra nơi khác để ông không thấy tôi cũng đang cười.
Ba sẽ thích việc ấy,
ông nói một cách hờn dỗi.
Ðã lâu rồi ba chẳng có mảnh vườn nào.
Tốt lắm, vậy là đã xong việc này nhé.
Tôi sắp xếp ngay ngắn chồng giấy tờ trên đùi và đứng dậy.
À, còn một việc nữa.
Ông đưa tay vào túi sau, lôi ra một mảnh giấy và đưa cho tôi.
Tôi mở ra và thấy trên ấy có ghi tên và số điện thoại của một người.
Cái gì thế này?
Sophie có nói rằng mặt lò sưởi trong phòng khách trên lầu đã có vài mảnh gỗ mục, cũng tương tự với những khung gỗ trang trí bên trên các cánh cửa dưới nhà. Một trong những chiến hữu của ba làm chủ một cửa hàng thu hồi đồ cổ phế liệu, và nếu nó biết con muốn tìm gì, nó sẽ lấy cho con ngay. Nó thề là nó không hề nhúng tay vào việc giật sập nhà, và nó chỉ đến đấy để cứu vãn những món đồ có giá trị từ những ngôi nhà bị giật sập mà thôi, nhưng tốt hơn là đừng nói gì với Sophie về việc này nhé con. Con bé rất dễ xúc động mỗi khi nghe đến việc giật sập những ngôi nhà xưa đấy.
Ðúng là nó rồi,
tôi nói và nhét mảnh giấy ấy vào túi xách.
Người thông minh như thế lại có thể trở nên khá là ngốc nghếch khi nói về những ngôi nhà xưa.
Cẩn thận đấy, Melanie. Ba nghe đồn là vụ ấy dễ lây nhiễm đó con à.
Tôi cười khìn khịt.
Ðừng lo, con được miễn dịch rồi.
Ba nhìn tôi một hồi.
Chắc chắn rồi.
Rồi ông nhét hai tay vào túi quần.
Ba muốn chiều nay đi nghiên cứu các loại vườn ở Charleston và đặc biệt là vườn nhà con để ba có một ý niệm xem vườn tược thì phải trông ra làm sao. Nếu con đồng ý, ba sẽ gặp con vào ngày mai ở nhà mới.
Ðược thôi,
tôi nói, vẫn còn cảnh giác.
Mai gặp nhé.
Tôi nhìn ông bước đi xa dần, khuất sau những đám đông du khách và học sinh đang túm tụm. Rồi tôi quay lưng và bước về lại văn phòng, cố lảng tránh chiếc khẩu pháo bé nhỏ ấy mà bản chất bên trong không giống như bề ngoài của nó, cùng với kỷ niệm về người mẹ vốn đã từng nắm tay tôi và kể cho tôi nghe những câu chuyện mà tôi vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.
Có rất nhiều xe đậu kín ven bên ngoài ngôi nhà nên tôi đành phải đậu xe cách nhà hai dãy phố, cũng có nghĩa là người tôi sẽ ướt mồ hôi còn tinh thần thì bực bội khi tôi vào đến nhà. Khi tôi mở cửa bước vào hành lang mái vòm, tôi hoảng hồn khi thấy Marc Longo đang ngồi trên chiếc ghế đu, những ngón tay gõ liến thoắng vào BlackBerry. Anh mỉm cười, rồi nhét nó vào túi áo vest và đứng lên.
Thật may là anh ấy đã phớt lờ gương mặt nhễ nhại mồ hôi cùng đầu tóc ủ rũ của tôi,
Trông em thật xinh như thường lệ, Melanie ạ.
Rồi anh cầm lấy hai bàn tay tôi và hôn tôi vào hai bên má. Thật không thể nói hết sự biết ơn của tôi về việc Jack không có ở đây mà chứng kiến hành động này của anh ấy, bởi vì tôi biết rằng mình sẽ phải nghe đi nghe lại việc ấy trong nhiều tuần lễ liền.
Thật là một bất ngờ thú vị,
tôi nói.
Có phải tôi quên rằng chúng ta có hẹn hay không?
Không hề.
Anh nhìn tôi một cách trách móc.
Tôi hy vọng rằng bây giờ chúng ta đã là bạn đủ thân để tôi không phải xin hẹn mới được gặp lại em.
Không, dĩ nhiên là không - tôi chỉ là, à, em biết anh rất bận, và em cũng không ngờ đ%C