Chương 2
-
Ngôi Nhà Của Người Cá Say Ngủ
- Higashino Keigo
- 17159 chữ
- 2020-05-09 02:35:29
Số từ: 17139
Người dịch: Đỗ Nguyên
Mintbooks phát hành
Nhà xuất bản: Nxb Văn Học
❉❉❉
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Chương hai: Hãy cho con bé thở
1
Kazumasa ngẩng đầu khỏi tập tài liệu.
Sản phẩm thứ ba trong danh mục thuyết trình hôm nay mang tên Brain Robot System (hệ thống người máy não) - một nghiên cứu mang ký hiệu nội bộ BRS của Harima Text. Trước màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn là một nhân viên nghiên cứu độ trên dưới ba mươi.
‘‘Đối với việc điều khiển không dây BRS, chúng tôi xin được phép báo cáo một kết quả khá khả quan.
Gương mặt cậu nhân viên nghiên cứu tái đi vì căng thẳng.
Màn hình cực lớn sau lưng anh ta hiện lên hình ảnh một người đàn ông. Người này trạc ngoài năm mươi. Trông khá béo tốt nên không giống người bệnh lắm. Đầu đội mũ bảo hiểm, ngồi trên ghế. Nếu nhìn kĩ thì thấy cơ thể đã bị cố định lại bởi đai an toàn.
Hai cánh tay người máy được đặt trên một cái bàn, trước mặt người đàn ông. Nó cũng có năm ngón tay hẳn hoi, có thể di chuyển trái phải như tay người. Khoảng giữa hai cánh tay đó đặt sẵn một tờ giấy thủ công màu đỏ.
Bắt đầu,
một tiếng nói từ đâu vọng tới.
Ngay lập tức, cánh tay trái bắt đầu chuyển động về phía màn hình. Đối với người đàn ông đang tham gia thí nghiệm là cánh tay bên phải. Cánh tay đó giúp ông cầm lấy tờ giấy màu đỏ.
Tiếng reo nho nhỏ dậy lên trong phòng họp.
Cánh tay bên phải cũng động đậy, kẹp tờ giấy đó vào giữa những ngón tay. Thế rồi, hai cánh tay phải trái xoay hướng chếch về phía ngực người kia vừa bắt đầu gấp tờ giấy. Đương nhiên không thể làm nhanh chóng được, nhưng hai cánh tay cử động có vẻ thuần thục.
Người đàn ông này bị tai nạn giao thông, chấn thương cột sống cổ thành ra liệt tứ chi,
nhân viên nghiên cứu bắt đầu giới thiệu,
chỉ có thể tự do vận động theo ý muốn từ phần cổ trở lên mà thôi, ông ta không hề gặp bất cứ vấn đề gì về trí não. Khi cánh tay người máy nắm bắt được bất kỳ tín hiệu nhỏ nào kích thích vận động cánh tay từ dây thần kinh, chúng sẽ vận động. Tuy đã có khá nhiều thử nghiệm tương tự trên thế giới nhưng hầu như đều cần phẫu thuật, những cỗ máy nhỏ gọn đặt trên giường không cần phẫu thuật lại có thể làm được những việc yêu cầu tính tỉ mỉ cao như thế này thì chưa từng có.
Hai cánh tay người máy đã hoàn thành con hạc giấy một cách đáng nể. Người đàn ông tham gia thí nghiệm nhìn về phía máy quay, chậm rãi chớp mắt hai lần. Tuy biểu cảm khá nghèo nàn nhưng đã đủ truyền tải hết cảm giác thành công từ ông.
Một tổ hợp hình ảnh minh họa phức tạp xuất hiện thay thế trên màn ảnh. Nhân viên nghiên cứu hướng lên màn hình, anh ta chỉ ra những nâng cấp kỹ thuật so với lần trước, nói về những vấn đề cần phải giải quyết trong giai đoạn sau. Dựa theo cách nói của anh ta, ta có thể cảm thấy tự tin tràn trề.
Khá đấy,
Kazumasa nghe thuyết trình với vẻ quan tâm. Những buổi thuyết trình BMI kiểu này diễn ra mỗi tháng một lần nhưng lần nào cũng có thứ gì khả quan để nói. Nhưng kết luận là do các chuyên viên nghiên cứu của Harima Text, toàn những người ưu tú thì vội vã quá. Một phần cũng là do yếu tố cạnh tranh nữa, những kỹ thuật mới được giới thiệu ra hôm nay, ngày mai công ty khác đem ra quảng cáo thì cũng không có gì là lạ.
BMI - Brain Machine Interface, sự kết hợp giữa bộ não và máy móc.
Nghe thật giống chuyện trong mơ. Dẫu có đầu hàng trước bất kỳ vết thương nặng nề nào, chỉ cần não bộ vẫn hoạt động bình thường, cuộc đời đó chưa thể bị vứt ra ngoài rìa. Họ vẫn có thể tìm cho mình niềm vui trong sự sống.
Đúng, chỉ cần não bộ vẫn hoạt động bình thường…
Kazumasa đang tập trung nghe cấp dưới của mình thuyết trình nhưng cũng không thể cưỡng lại hình ảnh Mizuho đang nằm trên giường bệnh. Anh bận rộn công việc nên không thể thường xuyên đến thăm con. Nhưng chỉ cần có chút thời gian trống, anh lại lao đến đó ngay. Đến đấy rồi, cũng chẳng để làm gì. Chỉ đơn giản là ngắm gương mặt đang say ngủ của con bé.
Y tá cũng thường ghé qua, anh cũng hỗ trợ họ này nọ nhưng có nhiều việc khá phức tạp, cần sự tinh tế nên Kazumasa cảm thấy tay mình không thể làm nổi. Trong khi Kaoruko lại có vẻ thành thạo hơn nhiều rồi. Cô gắng học để có thể đưa con bé về nhà chăm sóc, có thể đảm bảo điều kiện tối thiểu cần có khi chăm sóc tại nhà. Khi nghe cô nói về chuyện đó, anh đã tròn mắt ngạc nhiên.
Sau khi từ chối hiến tạng, anh cũng không có ý để Mizuho xuất viện. Dẫu trái tim con bé vẫn còn đang đập nhưng chỉ đến thế thôi, anh cho rằng mình chỉ đang không chấp nhận được cái chết của đứa con gái yêu. Anh sẽ chuẩn bị tâm lý bệnh viện sẽ rút ống thở của đứa nhỏ trong một tương lai gần. Mà không, giờ anh cũng đang chuẩn bị tâm lý cho điều đó. Hẳn Kaoruko cũng giống anh về điểm này.
Nhưng cô ấy không từ bỏ. Dù trên phương diện y học, hi vọng có mong manh đến mức nào, cô vẫn đặt cược vào cơ hội một trên vạn người chẳng rõ liệu có đến lượt mình hay không ấy. Hoặc cô muốn sống với ý nghĩ con mình vẫn sống dẫu chỉ trong một giai đoạn ngắn mà thôi. Nếu không phải thế, không có chuyện cô muốn mang đứa con gái trong tình trạng như thế về nhà.
Kaoruko thật mạnh mẽ. Bản thân anh chắc không so nổi ngón chân cô ấy.
Khi Ikuto gọi chị gái, đích thực anh cảm thấy cánh tay Mizuho đã cử động. Nhưng sự thắc mắc ấy có phải là ảo tưởng hay không còn mạnh hơn nhiều. Một nhà chiêm tinh tên Kokkuri đã từng nhắc đến điều này, anh nghĩ có thể chỉ là một hiện tượng tương tự mà thôi. Kaoruko nói là cô không cử động, Kazumasa cũng không nhớ mình có cử động gì cả, anh nghĩ có thể một trong hai người đã vô thức cử động hoặc có thể là cả hai.
Kazumasa cũng chẳng có ý nhấn mạnh vào điểm này. Anh muốn trân trọng niềm tin của Kaoruko là Mizuho vẫn chưa chết, bản thân anh cũng mong mỏi có kỳ tích xuất hiện.
Anh đang ngồi đây, nghe báo cáo kết quả nghiên cứu BMI thế này, lại cảm thấy trống rỗng đến dường đó, ngẫm đi ngẫm lại cũng là do anh có nắm trong tay những kỹ thuật tiên tiến nhất cũng không cứu nổi Mizuho, chẳng có tín hiệu nào phát ra từ não con bé cả, có lẽ chỉ còn nước từ bỏ thôi.
Đến khi bừng tỉnh, anh mới thấy nhân viên đang dồn cả ánh mắt về phía mình. Báo cáo của nhân viên nghiên cứu BRS đã hoàn thành. Họ đang rất bất an chờ đợi những chỉ thị từ anh.
Kazumasa đằng hắng rồi anh khẽ giơ tay lên.
Mọi người đã đi đúng quy trình rồi đó. Không cần phẫu thuật ngoại khoa, ta có thể tiến đến bước này đã là vượt trội lắm rồi. Vấn đề thì đúng như cậu nói, phản hồi của xúc giác về với bộ não được đến mức nào. Đối với những người bị thương tật, nếu có thể phục hồi xúc giác như thời còn khỏe mạnh, rất nhiều người chấp nhận những ca phẫu thuật có tỷ lệ nguy cơ cao.
Cậu nhân viên nghiên cứu có vẻ căng thẳng, đáp rằng mình sẽ cố gắng.
Nhưng đạt được kết quả thế này, tôi cũng thấy hài lòng. Từ giờ mong cậu cố gắng hơn.
Cảm ơn anh.
Cậu đã hỏi cảm nhận của người đàn ông tham gia thử nghiệm chưa?
Em đã hỏi rồi ạ. Thật ra, em cũng muốn cho mọi người cùng xem luôn.
Cậu nhân viên nghiên cứu bắt đầu bấm cái điều khiển ngay gần tay với. Lập tức, một tờ giấy xuất hiện trên màn hình viết bằng bút màu,
Y như trong mơ vậy. Tôi như được tặng cho một đôi cánh tay mới
, với nét chữ cực kỳ thanh lịch.
Đây là do người đó viết. Bằng đôi tay người máy đó. Ông ta không thể nói được.
‘‘Vậy à? Đúng là đáng nể đấy,
Kazumasa gật đầu với cậu nhân viên.
Một vết thương nặng đến mức nói còn không xong.
Vâng. Chỉ có thể cử động lưỡi một chút thôi, không thể làm rung dây thanh quản. Vốn cũng không thể tự mình hít thở.
Hừm, ra là thế.
Ngay khi vừa nói xong câu đó, một câu hỏi chợt hiện ra trong đầu Kazumasa.
Ơ, khoan đã. Không thể là thế được.
… Ý anh là sao ạ?
Làm gì có chuyện ông ấy không thể tự mình hít thở,
Kazumasa trỏ về phía màn hình.
Hãy cho tôi xem lại đoạn video kia đi, hình ảnh người đàn ông tham gia thử nghiệm ấy. Để ảnh tĩnh cũng được.
A… vâng,
người nhân viên vẫn còn rất đỗi ngạc nhiên, vội vàng bấm cái điều khiển. Hẳn cậu ta cũng đang thắc mắc xem sếp mình lên cơn vì vấn đề gì đây.
Hình ảnh đã hiện lên. Người đàn ông trong tư thế ngồi.
Nhìn kìa. Ông ta vẫn tự thở đấy còn gì?
Dạ không, không phải đâu.
Tại sao? Đâu có thấy ông ta gắn ống thở nhân tạo đâu?
À, ra là chuyện này,
cậu nhân viên gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Đúng, không gắn ống thở. Trường hợp của người này, không cần gắn ống thở cũng được ạ.
Không cần gắn cũng được? Là sao vậy? Bản thân người đó không thể tự mình hít thở, tại sao không cần gắn ống thở nhân tạo?
Do ông ta đã được chữa trị. Phẫu thuật đặc biệt…
Phẫu thuật đặc biệt kiểu gì?
Chuyện này, thì là…
mắt cậu nghiên cứu viên đã bắt đầu ngấn nước.
Dạ thưa,
một người nào đó giơ tay lên.
Tôi nói vài câu được không?
Chuyện gì?
Có lẽ tôi có thể giải thích rõ ràng hơn cậu ấy về vấn đề này.
Tại sao? Cậu thuộc một mảng hoàn toàn khác mà.
Đúng là như vậy, nhưng khi biết về bệnh nhân kia, tôi cũng có cùng thắc mắc với giám đốc, nên tôi đã tự mình tìm hiểu về chuyện này.
Kazumasa nhìn cậu nhân viên vẫn còn đứng như trời trồng vì ngượng ngùng, rồi quay sang đáp trả ánh mắt của Hoshino, anh gật đầu cho phép cậu ta giải thích thay người kia.
Hoshino đứng lên, cậu hướng mặt về phía Kazumasa, hai tay chắp trước mặt.
Người đó đã được gắn vào người một loại máy kích thích cơ hoành tạo nhịp tim.
Kazumasa nhíu mày.
Là thứ gì?
Máy kích thích cơ hoành tạo nhịp tim. Nói đơn giản thì cỗ máy này sẽ tạo kích thích điện lên các dây thần kinh cơ hoành giúp cơ hoành co dãn. Cũng tương tự máy tạo nhịp tim.
Có loại máy móc như thế sao? Là kỹ thuật mới hả?
Về cơ bản, sản phẩm này đã được nghĩ đến từ khá lâu rồi. Từ những năm 1970 đã có ca thành công rồi.
Từ thời điểm đó ư?
Kazumasa lắc đầu.
Thật đáng xấu hổ, tôi chẳng hề biết gì.
Anh không biết đến cũng hiển nhiên thôi. Nhật Bản gần như chưa bao giờ thực hiện những ca phẫu thuật dạng này. Cho máy móc vào cơ thể vốn đã khó khăn, việc duy trì vừa phức tạp, chi phí lại vô cùng cao. Những trường hợp không thể tự thở lại thường chìm vào giấc ngủ sâu, họ có thể cắt khí quản và gắn ống thở vào mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Chưa kể với một sản phẩm còn nhiều vấn đề về mặt an toàn cũng khó phổ biến ra ngoài.
Nhưng người đàn ông này lại dám gắn thứ đó vào mình ư?
, Kazumasa chỉ lên người đàn ông trên hình.
Cũng có nhiều lý do. Thứ nhất, trường hợp của người đàn ông này gắn máy đó là hợp lý. Còn một lý do nữa là cỗ máy này đã đạt được một số cải tiến kỹ thuật. Những vấn đề còn tồn tại đến tận bây giờ đã được xử lý, nó được giới thiệu là một sản phẩm công nghệ chưa từng có.
Kazumasa đưa người về phía trước.
Thế nghĩa là sao? Về mặt căn bản, sản phẩm này mang vấn đề như thế nào?
Thái độ của anh khiến Hoshino có vẻ không vui, ánh mắt cậu ta đảo quanh,
Nếu giải thích đến cả những điều này thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Cậu ta cọ cọ hai tay vào nhau.
Nhờ thế Kazumasa mới lấy lại chính mình, anh nhìn quanh. Các nhân viên của anh đang ngồi im với vẻ bối rối. Ánh mắt họ đầy vẻ bất an. Có lẽ là do giám đốc của họ đang quá chú tâm vào một vấn đề không liên quan trong cuộc họp.
Xin lỗi nhé
, Kazumasa nói với Hoshino,
Xin lỗi đã bắt cậu phải trả lời những câu hỏi vẩn vơ của tôi. Cậu ngồi xuống đi.
Hoshino ngồi xuống với vẻ nhẹ nhõm.
À, mà cậu Hoshino này… phiền cậu lát qua phòng tôi nhé.
Cậu nghiên cứu viên trẻ tuổi giữ ý nhìn quanh, rồi đáp lại lời anh,
Em hiểu rồi ạ.
Có tiếng gõ cửa.
Mời vào,
Kazumasa đáp.
Xin phiền anh,
anh nghe thấy có tiếng nói rồi cánh cửa mở ra. Hoshino cầm theo một tập tài liệu bước vào.
Xin lỗi cậu chuyện khi nãy. Vì một câu chuyện bản thân có hứng thú, tôi đã quên bẵng mọi thứ,
Kazumasa rời khỏi bàn, mời cậu ta ra sofa.
Nào, ngồi xuống đi.
Vâng
, Hoshino khép nép ngồi xuống cái ghế sofa bọc da.
Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là tôi muốn nghe tiếp câu chuyện kia thôi,
Kazumasa ngồi xuống phía đối diện,
Chuyện đó đó. Cái máy kích thích…
Máy kích thích cơ hoành tạo nhịp tim ạ. Em cũng nghĩ thế nên có mang tài liệu đến cho anh,
Hoshino đặt tập tài liệu lên bàn.
Kazumasa gật đầu.
Tại sao cậu lại quan tâm đến kỹ thuật này?
Hoshino ngồi thẳng người, cằm cũng hơi hếch lên.
Chẳng có lý do nào sâu xa đâu ạ, em nghĩ những thông tin này có thể tham khảo cho nghiên cứu của mình chăng.
Cậu đâu có nghiên cứu Brain Robot System (hệ thống người máy não) như người kia đâu, nghiên cứu của cậu về tín hiệu não gửi tới các cơ giúp chân tay của người đó có thể cử động cơ mà.
Đúng như anh nói. Nếu không có chỉ thị từ não thì khí quản không thể hoạt động được, nhưng nó lại hoạt động được nhờ vào kích thích điện, vì có cùng cơ chế với nghiên cứu của em nên em mới có hứng thú với máy kích thích cơ hoành.
Ra là vậy à? Nhưng hoạt động của cơ bắp tay chân và cơ hoành có độ phức tạp hoàn toàn không thể so sánh với nhau. Nghiên cứu của cậu đích thực có độ khó cao hơn nhiều. Tôi không nghĩ ta có thể đặc biệt tham khảo được.
Hoshino gật đầu, cậu ta mở tập tài liệu ra.
Hiện tại thì đúng thế. Máy kích thích điện từ chỉ đơn giản là tác động một chiều, tạo ra một nhịp điệu cố định để làm cơ hoành co dãn đều đặn. Nhưng chỉ thế thôi đã nảy sinh ra cả đống vấn đề.
Lúc nãy cậu cũng có nhắc đến. Có vấn đề gì với nó?
Vấn đề tiêu biểu xảy ra khi nuốt nhầm dị vật. Luôn có nguy cơ những dị vật lẫn trong đồ ăn sẽ lọt vào trong ống thở. Ngay cả khi ta dùng một cách khác để truyền dinh dưỡng thì vẫn có nguy cơ dị vật lọt vào trong cổ họng. Rồi còn những vấn đề như khạc đờm chẳng hạn. Trong trường hợp của người bình thường, khi ta cảm thấy có đờm trong cổ họng sẽ thế nào? Chắc giám đốc hoàn toàn có thể hiểu.
Đờm? Chuyện này thì đương nhiên rồi,
Kazumasa đằng hắng hai cái.
Kiểu này phải không?
Dạ vâng. Ho có hai loại, loại tự mình tạo ra như giám đốc làm lúc nãy, loại thứ hai là dạng phản ứng tự nhiên. Khi có dị vật lọt vào ống thở, hệ thống cảm ứng ở lớp màng nhầy trên bề mặt sẽ truyền thông tin đó lên các trung tâm trên não, lệnh được gửi đến các cơ hô hấp như cơ hoành, dẫn đến hiện tượng ho - đây là một phản ứng sinh học nhằm bảo vệ đường hô hấp như khí quản hay phổi, cái này là dạng ho theo phản xạ. Ngoài ra, ho cũng có vai trò xả lớp đờm tích lũy trong đường hô hấp ra bên ngoài. Tuy nhiên, công nghệ hiện đại này vẫn còn khó tái tạo được các chức năng ho, dẫu sao chép được hình thức bên ngoài, vẫn không dễ dàng thay thế được hình thức hô hấp thông thường. Đây là một bất cập của nó. Vấn đề này thì ngay cả với những người khỏe mạnh khi bị nghẹn chẳng hạn, cũng mãi mới có thể lấy lại được trạng thái hô hấp bình thường, chắc giải thích thế này anh cũng hiểu.
Hoshino nói năng trơn tuồn tuột, cách sắp xếp ý để giải thích cũng dễ hiểu. Đúng là cậu ta vừa xem tài liệu vừa nói nhưng bản thân cũng đã nắm rất chắc những nội dung mình cần nói.
Vậy là máy kích thích cơ hoành tạo nhịp tim đã giải quyết được những vấn đề đó?
Tuy vẫn chưa phải là hoàn hảo nhưng đã giải quyết được phần nào.
Theo cách nào?
Nói thẳng ra, cỗ máy này là một dạng máy phát tín hiệu, kết hợp với hoạt động của não. Không chỉ đơn giản ở mỗi việc phát tín hiệu, nó còn thu nhận về tín hiệu từ lớp đờm bảo vệ trong nội thể, rồi thay đổi loại tín hiệu phát ra tùy theo vấn đề cần xử lý. Ví dụ, nếu nó bắt được tín hiệu có dị vật trong cơ thể, nó sẽ phát ra tín hiệu thúc cơ hoành ho ra. Cơ chế này sẽ xử lý được vấn đề kia, giúp ta có thể hô hấp như bình thường.
Ra là vậy. Nghe cậu nói, thì đúng là điều gì cũng có khả năng xảy ra. Tuy trước giờ chưa có nhưng đúng là kỳ diệu.
Nhưng Hoshino lại tỏ ra nghiêm trọng, cậu ta lắc đầu.
Nhưng không dễ gì hiện thực hóa đâu. Những người phát triển loại máy này đầu tiên phải phân tích những tín hiệu thu về và phát ra bởi não bộ khi người khỏe mạnh ho và lúc trở lại trạng thái hô hấp thông thường ra sao, lập mô hình hệ thống dây nơ-ron thần kinh. Họ sẽ dựa theo mô hình này để tạo ra cả một hệ thống tín hiệu theo từng kênh. Tiện miệng thì ta gọi nó là máy kích thích cơ hoành nhưng thật sự ngoài cơ hoành ra, nó cũng có kích thích điện từ lên cơ bụng nữa. Em cũng chưa hiểu hết được nhưng đích thực là tốn không ít công lao.
Câu chuyện đến nửa chừng bỗng trở nên bế tắc. Nhưng anh có thể hiểu mức độ khó khăn, đòi hỏi trình độ kỹ thuật cao hơn hẳn so với công nghệ hiện giờ.
Sẽ có ích cho nghiên cứu của cậu chứ?
Em thấy nó có nhiều ý tham khảo,
Hoshino gật đầu.
Cũng như giám đốc đã nói khi nãy, chủ đề nghiên cứu của em là giúp cho những người bị thương tật có thể tự cử động chân tay của mình. Nhưng hiện thực là, chỉ giúp họ cử động thôi thì không được. Ví dụ như khi họ chạm phải đồ nóng, sẽ có phản ứng rụt tay về, ta không thể tạo ra được những phản xạ như thế thì cũng vô ích. Khác cánh tay người máy, tay người dễ bị bỏng mà. Nếu có thể xử lý được những vấn đề kiểu này, em có cảm giác sẽ tạo ra đột phá.
Đôi mắt Hoshino long lanh. Đúng là nhắc đến nghiên cứu của chính mình có khác, cảm xúc nhiệt thành hơn hẳn.
Cảm ơn cậu, phiền cậu quá, tôi đã hiểu rồi,
Kazumasa nói.
Ta quay lại câu chuyện kia nhé, bên nào đã phát triển được công nghệ tân tiến nhất của máy kích thích cơ hoành?
Đội nghiên cứu của Viện hô hấp ngoại khoa Đại học Y Yoshiaki. Em đã trực tiếp đi nghe giảng của người viết bài luận nghiên cứu của phía họ.
Theo lời Hoshino, người viết bài luận đó là Phó giáo sư Asagishi, có vẻ như ông ấy cũng tham gia phẫu thuật cho người đàn ông tham gia thử nghiệm BRS.
Đến bây giờ, họ đã tiến hành bao ca phẫu thuật rồi?
Em nghe là sáu. Tất cả đều đang phục hồi rất tốt.
Kazumasa khoanh tay, sau một khoảng im lặng suy nghĩ, anh mở miệng.
Toàn bộ các bệnh nhân đó đều có ý thức đúng không?
Ý thức… ư?
Hoshino nghiêng đầu nhìn xuống dưới.
Ý tôi là, không có ca nào bệnh nhân bị mất ý thức, hôn mê triền miên đâu nhỉ?
Chuyện này, thì…
Hoshino không nhìn thẳng vào mắt Kazumasa, mắt chớp lia lịa, đầu chúi xuống.
Em chưa xác nhận được nhưng chắc là không ạ. Những trường hợp ngủ triền miên như vậy họ sẽ dùng cách cắt khí quản để gắn với máy hô hấp nhân tạo. Những người đã không còn ý thức thì tốn công lắp đặt cỗ máy cao cấp như thế vốn đã chẳng có ý nghĩa gì. Cỗ máy này được sáng chế ra nhằm mục đích giúp bệnh nhân có cuộc sống dễ dàng hơn mà.
Nhưng cũng có thể lắp đặt cái này cho người mất ý thức nhỉ?
Chuyện này thì… đúng.
Hoshino như đã quyết tâm, thẳng thắn nhìn Kazumasa.
Đúng như anh nói. Có lẽ những bệnh nhân trong trạng thái thực vật cũng có thể sử dụng loại máy này. Theo những gì em được biết, nó không cần đến tín hiệu phát ra từ não.
Thấy ánh mắt nghiêm túc của cậu cấp dưới, Kazumasa chợt dấy lên nghi ngờ. Có khi nào nhân viên đã biết được chuyện con gái giám đốc gặp tai nạn, không chỉ là rơi vào tình trạng thực vật, tình hình còn khá là nguy ngập không? Hoshino chắc cũng đã biết được lý do mình bị gọi, nên mới chuẩn bị cả tập tài liệu dày thế kia.
Cảm ơn nhé, cậu đã cho tôi những thông tin bổ ích.
Dạ không có gì
, Hoshino cúi đầu ngại ngùng.
Kazumasa lấy điện thoại từ trong túi ra, anh gọi cho Kanzaki Makiko. Cô lập tức nhấc máy,
Kanzaki đây.
Cô qua đây chút nhé
, anh chỉ nói vậy rồi dập máy.
Chẳng mấy chốc, anh đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Kanzaki Makiko bước vào phòng. Cô mặc bộ vest xám, áo sơ mi trắng, mái tóc đen buộc gọn sau gáy.
Tôi muốn cô liên lạc với một cơ quan nghiên cứu
, Kazumasa nói.
Viện hô hấp ngoại khoa Đại học Y Yoshiaki. Thông tin chi tiết, cô có thể hỏi cậu Hoshino đây - Hoshino, nhờ cậu giúp đỡ cho nhé?
Đương nhiên ạ,
cậu ta đáp.
Chỉ là, Kazumasa ngước lên nhìn Kanzaki Makiko.
Đây là vấn đề của cá nhân tôi. Mong cô lưu ý đừng gây ảnh hưởng gì đến công ty.
Em hiểu ý anh,
cô thư ký nhẹ nhàng cúi đầu.
2
Không cần phải vội. Cứ từ từ, từ từ thôi. Lưu ý đừng chà xát, sẽ làm da con bé yếu đi đấy.
Theo chỉ thị của y tá Mutou, bà Chizuko đổi hướng nằm cho Mizuho. Nếu cứ để con bé nằm nguyên một tư thế, dễ dẫn đến sung huyết, da còn dễ bị hăm nữa.
Bàn tay bà Chizuko đỡ lấy cơ thể đứa cháu ngoại có vẻ không chắc chắn, vẻ mặt bà không hề thoải mái, cứ như thể đang lo lại xảy ra tai nạn gì nữa, như đang sợ hãi vậy.
Mẹ ơi,
Kaoruko lên tiếng.
Để ý tay trái kìa.
Ơ, gì thế?
Bà nhìn tay trái của mình.
Không phải tay mẹ đâu, tay trái của Mizuho cơ. Mẹ đừng quên người con bé vẫn còn nối với ống đấy.
À, à…
, bà Chizuko như đông cứng lại giữa chừng.
Tuy nhìn thì chịu không nổi, nhưng Kaoruko cố gắng để không buông lời cáu gắt. Cô mà to tiếng ở đây, bà Chizuko có lẽ sẽ không bao giờ chịu dính đến việc chăm sóc Mizuho nữa. Nếu thế thì sẽ phiền cho cô lắm.
Không sao đâu ạ. Bác cứ bình tĩnh, nhẹ nhàng vậy thôi. Đúng. Thế là được rồi,
y tá Mutou nhẹ nhàng lên tiếng trấn an bà Chizuko. Cô y tá kỳ cựu này có thể giữ bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh.
Rốt cuộc, bà Chizuko cũng đã hoàn thành công việc. Thay đổi vị trí nằm là công việc dễ dàng nhất trong việc chăm sóc Mizuho. Mới chỉ có thế thôi đã gặp không ít khó khăn, thì không rõ sau này còn thế nào nữa, nhưng Kaoruko đã quyết tâm phải mạnh mẽ theo đến cùng.
Cũng đã hai tháng trôi qua kể từ ngày tai nạn xảy đến. Bệnh viện cũng phải bất ngờ khi thấy trái tim Mizuho vẫn tiếp tục đập. Mọi chỉ số cũng đã ổn định, chẳng còn những cuộc gọi cấp cứu từ phía bệnh viện nữa.
Còn duy trì được đến mức nào, các bác sĩ cũng không thể dự đoán nổi. Y như những lời bác sĩ Shindou bên ngoại khoa thần kinh não nói lúc ban đầu. Một khi trường hợp là trẻ nhỏ, ta sẽ chẳng biết được chuyện gì sẽ diễn ra.
Thế thì, Kaoruko chỉ có một điều cần suy nghĩ thôi. Cứ cho là Mizuho vẫn sống, cô cần phải chuẩn bị cho giai đoạn sau này.
Nếu tình hình vẫn cứ như bây giờ thì sẽ không có gì khó khăn với việc chăm sóc tại nhà, chính bác sĩ điều trị đã nhận xét như vậy khi nói đến sức sống thần kỳ của bé Mizuho. Chỉ có một điều kiện. Gia đình cần ít nhất hai người thành thạo những công việc chăm sóc hiện thời như y tá đang làm. Thường chỉ cần một người túc trực chăm sóc Mizuho, một khi có bất cứ điều gì bất thường sẽ có người khác có thể gánh đỡ ngay được.
Vấn đề là, ngoài Kaoruko ra, người còn lại có thể là ai. Không thể trông chờ gì vào Miharu. Em gái cô còn có gia đình riêng. Kazumasa thì coi như không bàn đến rồi.
Sau bao hồi trăn trở, cô quyết định nhờ bà Chizuko.
Nếu là bình thường, cô sẽ nghĩ đến mẹ mình đầu tiên. Hồi cô vừa sinh Mizuho, bà còn sống cả tháng trời trong ngôi nhà ở Hiroo để hỗ trợ cô chăm con.
Lần này, cô do dự bởi thấy bất an với tình trạng thần kinh của bà Chizuko.
Kể cả sau khi đã quyết định sẽ tiếp tục trị liệu duy trì sự sống của con bé, bà Chizuko cũng mãi chẳng qua thăm cháu. Theo lời ông Shigehiko, bà từng nói rằng có cảm giác mình không có tư cách đến thăm. Phải tới lần thứ ba Kaoruko gọi điện thúc giục thì bà mới chịu đến bệnh viện. Đó là hai tuần sau khi con bé nhập viện.
Nhìn đứa cháu cứ ngủ mãi, bà Chizuko lại khóc.
Tại sao lúc đó mẹ lại không nhận ra chứ, nếu mẹ chịu để ý thì đã chẳng xảy ra chuyện như thế này, nếu được mẹ cũng muốn thay vào chỗ con bé, nếu có thể vứt bỏ cả cái mạng già này mẹ cũng sẵn sàng, thân già này sống còn ý nghĩa gì đâu chứ,
bà cứ khóc với những câu nói đầy hối hận.
Xin lỗi nhé, xin lỗi, cháu hãy cứ hận người bà này đi, cứ nguyền rủa cho bà sớm chết đi,
bà cứ nói như vậy. Thành ra, hễ ở trong phòng bệnh, bà lại chẳng thể ngưng nước mắt.
Từ đó, cứ vài hôm bà lại đến, nhưng Kaoruko nhận ra một điều. Bà Chizuko nhất định không chạm vào Mizuho. Đã thế bà lại còn tỏ như muốn tránh lại gần đứa cháu nữa.
Khi cô hỏi lý do bà đáp là vì sợ.
Cơ thể của Mizuho bị nối với rất nhiều thứ ống nghiệm và máy móc. Cũng nhờ những kỹ thuật phức tạp này, sinh mệnh nhỏ bé đó mới được tiếp tục duy trì. Với một thân thể như thế, lỡ chạm vào không cẩn thận, biết đâu lại gây ra chuyện gì nghiêm trọng.
Không sao, mẹ cứ chạm vào cháu đi, con xin mẹ đấy hãy xoa đầu con bé
, mặc lời cô cầu xin bà Chizuko vẫn nhất định không làm gì. Cứ cố nài ép bà thì bà lại bắt đầu run lên, nên cô cũng chẳng dám làm gì quá độ.
Trong tình trạng đó, cô không thể nhờ bà chăm sóc cháu tại nhà. Nhưng chẳng biết nên cậy nhờ ai nữa, cô mới hỏi ý ông Shigehiko, bố cô đã nói cô không có gì phải băn khoăn.
Cứ để mẹ con làm. Như thế sẽ tốt hơn. Điều này vốn dĩ có lợi cho cả hai bên. Nếu mẹ con biết con phải nhờ đến ai khác giúp đỡ, bản thân chẳng giúp ích được gì thì chắc chắn bà ấy sẽ lại càng tự trách mình hơn đấy. Kaoruko, hãy cứ để bố lo. Bố sẽ khiến mẹ con đồng ý.
Bố cô đã nói vậy thì sẽ là như vậy. Hơn nữa, người cô có thể tin tưởng nhất để giúp đỡ trong việc chăm sóc Mizuho chỉ có thể là mẹ ruột của mình mà thôi.
Nhưng không có gì đảm bảo bà Chizuko nhận công việc này. Kaoruko cảm thấy cô đã cưỡng ép hơi quá. Bà còn không dám chạm vào người con bé. Khi bố cô đề cập đến chuyện này, cô đã dự đoán rằng mẹ mình sẽ lập tức trả lời là không làm nổi.
Thế nhưng phản ứng của bà Chizuko lại trái với dự đoán. Khi cô nói đến chuyện đang suy tính để đưa con bé về chăm sóc tại nhà, bà có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lấy lại vẻ mặt nghiêm túc nghe Kaoruko nói chuyện, đến khi cô bảo là muốn bà giúp đỡ cho, bà cũng chẳng tỏ vẻ gì khác lạ, chỉ nhìn chăm chăm vào một điểm nào đó và bắt đầu suy nghĩ.
Rồi, sau một quãng dài im lặng, lời bà nói ra lại là,
Nếu con thấy mẹ làm được
.
Đẩy Mizuho rơi vào tình trạng đó, mẹ phải chịu bị trừng phạt. Mẹ cũng đã nhiều lần nghĩ tới cái chết nhưng người như mẹ có chết đi cũng chẳng thay đổi được điều gì. Còn nếu cứ sống kiểu này cũng đau khổ lắm. Mẹ cũng chẳng biết nên làm thế nào. Mẹ nguyện dành trọn phần còn lại của cuộc đời để chăm sóc Mizuho. Nếu con thấy mẹ làm được, cái gì mẹ cũng sẽ làm. Chuyện gì cũng sẽ làm.
Những lời của mẹ làm ngực Kaoruko nghẹn ứ. Cô thấy may mắn vì mình đã không nhờ đến người khác. Nếu cô làm thế, hẳn bà Chizuko sẽ cảm thấy mất đi ý nghĩa sống của mình.
Vậy là, người hỗ trợ Kaoruko trong việc chăm sóc Mizuho đã được quyết định. Nhưng mọi chuyện không hề thuận buồm xuôi gió chút nào cả. Bà Chizuko đến bệnh viện hàng ngày, học cách chăm sóc nhưng vẫn cần rất nhiều thời gian để làm quen. Nguyên việc chạm vào thân thể Mizuho, mãi đến gần đây bà mới làm được.
Để ý xem thân nhiệt con bé có thấp không là đúng, nhưng hãy lưu ý đến cả huyết áp thấp nữa. Bệnh nhân trong những trường hợp như thế này, chỉ cần cơ thể có chút thay đổi là huyết áp tụt liền. Vì không kịp thời để ý điều này mà nhiều ca rơi vào tình trạng nguy hiểm ngay lập tức.
Y tá Mutou dạy bà sử dụng nhiều loại dụng cụ đo khác nhau. Gương mặt của bà Chizuko khi vừa nghe lời y tá vừa ghi chép lại thật khổ sở.
Cô cảm thấy có ai mở cửa đằng sau lưng. Quay lại thì đó là Kazumasa trong bộ vest.
Này… giờ, anh nói chuyện với em được không?
Anh nhìn mẹ con bà Chizuko rồi lên tiếng hỏi Kaoruko.
Được chứ.
Bà Chizuko gật đầu,
A, các con cứ tự nhiên.
Mẹ đang học cách chăm sóc con bé,
Kaoruko nói.
Vậy à! Mẹ chịu vất vả rồi.
Thấy Kazumasa nói thế, bà Chizuko khẽ lắc đầu, nói
Không đâu
.
Hôm nay ta dừng ở đây nhé,
y tá Mutou rời khỏi giường.
Nếu có gì cần cứ gọi tôi.
Mọi người lên tiếng cảm ơn cô y tá đang rời khỏi phòng bệnh.
Kazumasa lại gần giường. Anh cứ đứng đấy, nhìn xuống đứa con gái.
Vẫn không có thay đổi gì hả?
Vâng.
Kaoruko đáp lời.
Dạo này, tình hình rất ổn.
Kazumasa im lặng gật đầu. Ánh mắt vẫn dán chặt trên gương mặt say ngủ của Mizuho.
Nhìn đăm đăm gương mặt nghiêng nghiêng của chồng, Kaoruko không khỏi muốn moi ra những suy nghĩ bên trong đó. Không biết con người này nghĩ gì về đứa con gái đang phải duy trì sinh mạng theo kiểu này. Tuy không nói ra lời, nhưng anh ta có nghĩ là chuyện này ngu ngốc lắm không? Có cho hành động này ngớ ngẩn lắm không? Một kẻ làm công việc đeo đuổi những công nghệ tiên tiến hàng đầu như Kazumasa, chẳng có lý gì lại tin vào sự tồn tại của linh hồn.
Kazumasa quay sang Kaoruko.
Ta nói chuyện chút nhé. Tuy cũng có nói qua điện thoại rồi, nhưng anh có chuyện muốn bàn với em.
Được chứ. Ta không thể nói ở đây sao?
Nếu được, anh muốn nói chuyện riêng.
Từ lúc nói thế, anh lại nhìn chăm chăm vào Mizuho.
Sau đó, sẽ kể cho Mizuho nghe.
Có lẽ anh đang cố gắng lựa chọn ngôn từ hợp lý.
Hiểu rồi,
sau khi đáp lời Kaoruko nhìn bà Chizuko.
Vậy, nhờ mẹ chăm cháu một chút nhé.
Bà Chizuko gật đầu với vẻ căng thẳng,
Các con đi đi.
Mẹ có ổn không đây?
Sau khi rời phòng bệnh, Kazumasa hỏi cô. Chuyện bà Chizuko sẽ giúp đỡ chăm sóc tại nhà, cô cũng đã nói với anh rồi.
Nếu không ổn thì phiền đấy,
vừa nhìn hành lang và dạo bước, Kaoruko đáp lại.
Nếu em vẫn thấy bất an thì cứ nói. Nếu cần người hỗ trợ thì anh sẽ tìm cách lo.
Vâng, cảm ơn anh.
Ngay từ lúc nghe đến chuyện chăm sóc tại nhà, Kazumasa đã nghĩ tới chuyện phải thuê người. Anh hiểu rõ Kaoruko không thể tự lo một mình được. Chỉ là cô đã từ chối. Từ giờ, cô sẽ còn phải dựa vào Kazumasa nhiều về chuyện tiền bạc. Chính vì vậy, cô muốn tự lo lấy trong phạm vi có thể. chưa kể, cô khó có thể an tâm khi trong nhà ngày nào cũng có người lạ suốt bốn đến sáu tiếng.
Hai người vào quán cà phê ở tầng một bệnh viện, chọn ghế cạnh cửa sổ. Sau khi gọi đồ uống, họ chợt nhớ đến lúc vợ chồng đã phải đối diện với nhau theo kiểu này. Lần gần đây nhất là lúc quyết định chuyện ly hôn thì phải. Quyết định để trống vụ ly hôn này cũng đã diễn ra từ vài tháng trước nhưng lúc đó lại là nói chuyện qua điện thoại.
Kazumasa trưng ra một vẻ mặt không được thoải mái lắm, anh uống cốc nước rồi bắt đầu câu chuyện.
Chuyện anh muốn nói tới, Kaoruko không thể nào đoán trước được.
Cho con bé tự thở, chuyện đó là sao?
Dựa trên tín hiệu máy tính, nó có thể kích thích hoạt động của cơ hoành. Nếu có hạt bụi vướng trong đường hô hấp thì cũng có thể ép ho ra giúp tránh tắc đờm lại trong họng.
Khoan đã nào. Có thể làm được điều đó sao?
Ta cần nghiên cứu chi tiết hơn nhưng về mặt lý thuyết thì hoàn toàn có thể. Đó là hệ thống điều khiển khả năng hô hấp nhân tạo, gọi tắt là AIBS. Công nghệ này do Khoa Y và Khoa Công nghệ Đại học Yoshiaki cộng tác sáng chế ra. Hôm trước, anh đã gặp một người trong nhóm nghiên cứu, nghe họ nói chuyện. Cần phải phẫu thuật nhưng chỉ là đặt thiết bị điện cực trong cơ thể mà thôi. Ta vẫn cần phải nối với thiết bị điều khiển và dây dẫn bên ngoài nhưng bộ điều khiển không lớn. So với hô hấp nhân tạo thì dễ dàng hơn nhiều. Em thấy sao?
Kazumasa hỏi.
Kaoruko chớp mắt. Ánh nhìn của cô rơi xuống bàn. Cô cầm tách trà nhân viên quán đã mang đến cho mình từ lúc nào, nhấp một ngụm.
Có cần cắt mở khí quản không?
Không cần. Ta đâu có cần gắn máy hô hấp nhân tạo nên đương nhiên là không.
Vậy à… Không cần gắn máy hô hấp nhân tạo cũng được ư?
Cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề. Đã hai tháng từ ngày tai nạn, Mizuho vẫn sống được nhờ máy thở đó. Cô đã nghĩ từ giờ trở đi, cỗ máy là thứ không thể thiếu nổi.
Nhưng một thứ tiện lợi như vậy, tại sao mọi người không gắn vào?
Có hai lý do lớn. Một là không cần thiết. Những người không thể tự hô hấp phần lớn đều trong tình trạng thực vật, chỉ cần có máy hô hấp nhân tạo là ổn. Còn một lý do nữa là tiền. Không được tính bảo hiểm, chi phí lại cao.
Chi phí cao là bao nhiêu?
Kazumasa lắc đầu.
Em không nên biết.
Cách nói này của anh cho cô biết đây là một khoản tiền không hề nhỏ. Có lẽ không chỉ ở mức một, hai triệu không thôi.
Tại sao?
Kaoruko hỏi.
Gì cơ?
Tại sao anh lại nghĩ đến chuyện gắn cỗ máy đó cho con bé? Mizuho đang trong tình trạng thực vật thì dùng máy hô hấp nhân tạo cũng không có vấn đề gì mà.
Kazumasa nhún vai.
Người bên Đại học Yoshiaki cũng nói vậy. Đây là một ca không có trong giả định của họ. Họ cũng không rõ những người mất ý thức đeo thứ này có ý nghĩa gì không.
Thế rồi, anh đáp sao?
Kazumasa lặng người một lúc rồi mới mở miệng.
Tôi muốn con gái mình được thở thôi - Anh đáp vậy.
Được thở…
Anh lúc nào cũng nghĩ không rõ mình có thể làm gì đó cho Mizuho. Nếu thoải mái thời gian, anh cũng muốn chăm sóc con bé nhưng thực sự khó. Lúc đó, anh tình cờ biết đến AIBS. Nghe chuyện đó anh đã nghĩ mình muốn Mizuho được thở. Đương nhiên, đây vẫn không phải là con bé tự thở lấy, là do máy móc giúp nó thở nhưng anh có cảm giác một thứ gì gắn vào trong da thịt nó sẽ khác với cái máy thở nhân tạo kia.
Kazumasa vừa nói vừa khẽ lắc đầu. Nhìn anh như vậy, cô cảm nhận rõ đây là một người đang khó chịu vì bản thân bất lực trước một điều gì. Dùng công nghệ cao cấp nhất kia cũng chỉ để bản thân mình có chút cảm giác thỏa mãn hơn thôi, anh chắc chắn là người hiểu rõ nhất.
Những điều nghi ngờ trong lòng Kaoruko nãy giờ đã được giải tỏa. Kazumasa hẳn cũng muốn Mizuho có thể tiếp tục sống.
Có rủi ro không?
Phẫu thuật nên chắc sẽ có rủi ro. Nếu nhận định thiết bị đó không hiệu quả, ta sẽ dừng ngay lập tức. Trong hoàn cảnh đó, ta sẽ làm phẫu thuật mở khí quản và đặt máy hô hấp nhân tạo vào thay thế.
Hừm, Kaoruko khịt mũi.
Để em suy nghĩ đã nhé? Em muốn hỏi ý kiến của các bác sĩ trong bệnh viện nữa.
Đương nhiên là được. Nếu em muốn nghe chi tiết hơn, lần sau, em đến Đại học Yoshiaki với anh.
Vâng, anh sắp xếp cho em đi.
Vẻ mặt Kazumasa có vẻ an tâm hơn, anh cầm tách cà phê.
Em không muốn để con bị phẫu thuật vì một lý do chẳng ra làm sao như thế
, anh đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối thẳng thừng như vậy rồi.
Kazumasa lật tay áo vest lên để xem đồng hồ. Lúc đó, cô thấy ống tay áo sơ mi trắng của anh có chút cáu đen. Cái áo đó chắc phải mặc hơn hai ngày rồi. Điểm này từ xưa đã chẳng hề thay đổi.
Này,
Kaoruko nói.
Hẳn anh phải có ai đó chứ?
Chuyện gì cơ?
Người phụ nữ nào đó chẳng hạn. Chúng ta cũng đã định sẽ ly hôn, anh có tình nhân cũng không lạ gì. Nếu có chuyện đó, em mong anh cho biết vậy thôi.
Kazumasa nhăn mặt.
Làm gì có.
Thật sao? Không cần phải giấu đâu. Em không sao cả. Em quyết định bỏ qua vụ ly hôn cũng vì Mizuho cả thôi.
Anh hiểu.
Để lo được cho Mizuho, ta cần rất nhiều tiền. Em không thể lo nổi. Chính vì vậy, em mới nhờ đến anh. Mùa xuân này, chính em đã yêu cầu ly hôn. Em đúng là quá ích kỷ.
Không có chuyện đó đâu.
Không phải đâu, là em đã ích kỷ rồi nên em cũng chẳng có ý trói buộc anh. Có thể giờ anh không có ai, nhưng nếu anh yêu ai đó hãy cứ nói. Em sẽ cố gắng không làm vướng bận đến anh.
Kazumasa ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào Kaoruko. Nhưng anh lại chẳng nghĩ ra điều gì bản thân cần phải nói.
Xin lỗi anh,
Kaoruko lẩm bẩm.
Em là người đàn bà xấu xa…
Nước mắt lã chã rơi xuống đầu gối. Nước mắt này là vì đâu, bản thân cô cũng không hiểu được.
3
Cuộc phẫu thuật AIBS diễn ra ở bệnh viện trực thuộc Đại học Yoshiaki sau khi tháng Mười hai bắt đầu được ít ngày. Kazumasa cùng với Kaoruko và bà Chizuko đợi trong phòng chờ. Theo như lời dặn trước, phẫu thuật sẽ mất khoảng ba tiếng đồng hồ.
Ba người chẳng nói năng gì với nhau, chỉ lặng lẽ tiếp tục đợi chờ. Bà Chizuko chụm tay trước mặt, mi mắt nhắm nghiền. Phải chăng bà đang cầu nguyện cho ca phẫu thuật thành công?
Nhưng thành công ở đây là cái gì mới được?
Đương nhiên, AIBS hoạt động bình thường cũng là thành công rồi. Nhưng nếu không ổn, ta có thể phẫu thuật mở khí quản lắp máy hô hấp nhân tạo vào cơ mà, cũng chẳng có vấn đề gì cả. Tình hình Mizuho dạo này ổn định, sau khi thẩm định là con bé hoàn toàn có khả năng chịu được ca phẫu thuật, họ mới tiến hành. Chỉ cần không xảy ra bất cứ biến cố lớn nào, Mizuho chắc chắn sẽ sống sót rời khỏi phòng phẫu thuật.
Sống sót…
Khi nghe hỏi về việc phẫu thuật, ai ai từ bác sĩ phụ trách trở đi cũng có cùng một câu hỏi. Làm thế để làm gì?
Máy hô hấp nhân tạo đã thừa đủ rồi cơ mà.
Khả năng cô bé có thể tự hô hấp trở lại cũng còn chưa đến một phần vạn.
Chẳng biết cô bé có thể sống thêm được bao nhiêu ngày tháng nữa.
Mỗi lần như thế, họ đều đáp,
Để bố mẹ con bé thấy thỏa mãn
.
Thế là, mọi người đều không nói gì nữa. Bắt ép con bé tiếp tục sống trong tình trạng đó cũng là để bố mẹ nó thấy thỏa mãn.
Nhưng phản ứng của đội bác sĩ phẫu thuật bên trường Yoshiaki lại khác. Họ mong chờ ca phẫu thuật này sẽ tạo ra động thái tích cực gì đó nơi Mizuho. Chưa kể, đây còn là một thực nghiệm có thể tha thứ được nếu lỡ thất bại. Kazumasa và Kaoruko đã ký bản cam kết sẽ không bắt các bác sĩ phải chịu trách nhiệm nếu lỡ có bất kỳ ảnh hưởng gì lên cơ thể của Mizuho.
Anh chị Harima
, nghe có tiếng gọi, họ ngẩng đầu lên. Bác sĩ Asagishi đứng đó trong bộ đồ phẫu thuật màu xanh. Ông là người đội trưởng đầy thực lực của đội nghiên cứu. Thân người nhỏ thó nhưng rắn chắc.
Kazumasa đứng dậy khỏi ghế.
Đã xong rồi ạ?
Asagishi gật đầu, sau khi nhìn mẹ con Kaoruko, ông quay lại nhìn Kazumasa.
Đã phẫu thuật xong, chúng tôi đang xem xét tình hình hiện tại của cháu bé.
Tình hình ra sao ạ?
Máy đã hoạt động.
Máy, thế nghĩa là…
AIBS.
Kazumasa hít vào một hơi, anh quay lại nhìn Kaoruko rồi lại nhìn gương mặt bác sĩ.
Vậy là thành công rồi ạ?
Hiện tại thì không có dấu hiệu gì bất thường. Các vị có muốn vào thăm không?
Có thể gặp được Mizuho sao?
Đương nhiên. Mời theo lối này.
Với những bước chân thoăn thoắt, bác sĩ Asagishi đi dọc hành lang, sau đó là Kazumasa cùng Kaoruko và bà Chizuko cũng rảo bước theo sau. Hai người họ nắm lấy tay nhau.
Mizuho nằm ngủ yên trên giường trong căn phòng họ được dẫn đến. Bên cạnh có hai vị bác sĩ, họ đang quan sát một máy đo có vẻ khá phức tạp.
Anh, miệng Mizuho…
Kaoruko thì thầm.
Ừ,
Kazusama đáp lời cô. Anh hiểu ý cô muốn nói gì.
Chiếc ống lúc nào cũng nhét vào miệng Mizuho kể từ ngày tai nạn, giờ đã biến mất. Da con bé đã bị hăm lại bởi đám băng dính cố định ống hô hấp nhưng đúng là lâu lắm rồi mới thấy miệng con bé như vậy. Giờ cũng đã rút ống truyền dinh dưỡng ra khỏi mũi rồi, gương mặt ngủ say chẳng khác nào Mizuho những ngày còn khỏe mạnh.
Nếu để ý kĩ hơn, lồng ngực nhỏ kia đang phập phồng. Mizuho đang hít thở đấy.
Sau khi bàn luận gì đó với mấy vị bác sĩ đang nhìn cái máy đo, bác sĩ Asagishi quay lại chỗ gia đình Kazumasa.
Cơ vận hành tốt, hiện chưa thấy có vấn đề gì. Có điều vì cơ thể không tự thở nên cơ bắp cũng yếu đi nhiều. Khả năng hít vào của bé không tốt lắm. Đến khi cô bé phục hồi cơ lực, ta phải dùng phương pháp chụp ống thở để bổ sung oxy.
Con bé thở không khổ sở chứ ạ?
Bác sĩ Asagishi lấy làm lạ với câu hỏi của Kaoruko.
Ý cô là sao?
Chỉ là…
Thế là được rồi, em không cần phải lo về chuyện đó
, Kazumasa quay sang nhìn vợ. Rồi anh lập tức nhìn sang bác sĩ Asagishi.
Từ giờ, ta nên làm sao?
Đầu tiên, chúng tôi sẽ theo dõi tình hình. Khi chỗ phẫu thuật đã lành miệng, xác nhận được tình hình hô hấp ổn định, chúng tôi sẽ chuyển cháu về lại bệnh viện bên kia. Thường sẽ mất khoảng bảy ngày, nhưng có thể sẽ mất thêm chút thời gian nữa.
Tôi hiểu rồi. Vậy nhờ anh giúp đỡ cho.
Kazumasa cúi đầu.
Kaoruko ghé mặt lại gần khuôn miệng Mizuho.
Em nghe thấy tiếng ngáy này…
nước mắt nuốt nghẹn lời thốt ra.
Nhìn con bé, Kazumasa cảm thấy may mắn vì đã tiến hành phẫu thuật. Kể cả khi vị bác sĩ trực tiếp mổ cho con bé cũng nghĩ rằng bệnh nhân này đã không còn ý thức, chẳng thể cảm nhận được cảm giác khó thở đi chăng nữa, thì chỉ cần vợ anh cảm nhận được sinh mệnh con gái mình đã đủ để khiến anh mãn nguyện lắm rồi. Thế chẳng phải đã là quá đủ sao? Kaoruko không có vẻ gì muốn rời xa Mizuho. Có vẻ như cô vẫn còn muốn nghe tiếng ngáy ngủ của con bé. Vị bác sĩ trẻ đang cầm ống thở trên tay đứng im tỏ vẻ bối rối.
Kaoruko,
Kazumasa lên tiếng gọi cô.
Đi thôi. Sẽ phiền cho việc trị liệu đấy.
Anh nói thế cô mới để ý thấy bác sĩ. Cô nói lời xin lỗi.
Khi vừa rời khỏi căn phòng, đi dọc theo hành lang, Kaoruko chợt nói,
Phải mua ít kem thôi.
Kem?
Anh thấy miệng Mizuho rồi đấy. Mấy chỗ dán băng hăm lại cả rồi, đáng thương quá.
Vậy à…
À, đúng rồi. Từ giờ
, Kaoruko dừng chân, khoanh tay trước ngực,
cũng phải mua ít áo chui đầu thôi.
Áo chui đầu?
Vâng. Trước giờ không thể tháo ống thở ra nên em chỉ có thể mua cho con áo có cúc thôi. Từ giờ, con bé có thể mặc cả các loại áo chui đầu rồi. Cả áo len hay áo phông, đồ thể dục nữa.
Ánh mắt Kaoruko long lanh.
Kazumasa gật gù,
Em có thể cho con mặc bao nhiêu loại quần áo cũng được. Con bé hợp với mọi loại trang phục mà
.
Vậy sao? Thứ gì cũng hợp à? Ngày mai, em phải ghé luôn qua trung tâm thương mại thôi,
có vẻ cô đang tưởng tượng đến chuyện cho con gái mình mặc nhiều thứ đồ khác nhau hay sao đó, ánh mắt của Kaoruko cứ bay bổng đâu đó trong không gian. Như thể chợt nhớ ra điều gì đó, cô chợt nghiêm mặt lại,
Anh,
cô nhìn Kazumasa với một ánh mắt chân thành.
Cảm ơn. Em thật sự cảm ơn.
Kazumasa lắc đầu.
Không cần em cảm ơn đâu. Thế là tốt rồi,
giọng anh đã có chút khàn khàn.
4
Sau khi đã mua xong đồ, Kaoruko cùng Ikuto dạo bước trên đường về thì chợt thấy thứ gì trăng trắng bay bay trong không gian.
Ôi! Tuyết kìa. Ikuchan, tuyết rơi rồi,
Kaoruko nhìn lên trời.
Tuyết kìa, tuyết kìa,
trong bộ áo khoác trùm đầu màu xanh đen, bé Ikuto cố vươn đôi cánh tay ngắn cũn ra. Có lẽ thằng bé định hứng những bông tuyết rơi rơi.
Đã vào đến giữa đông rồi. Đây mới là lần thứ hai cô thấy tuyết đến sớm khi vừa mới qua Tết như vậy ở Tokyo. Nhưng lần trước, tuyết chỉ rơi chút thôi rồi lập tức tan biến. Lần này chẳng rõ sẽ sao đây. Nếu chỉ lớt phớt rơi đủ để cảm nhận được sắc đông thì tốt, nhưng nếu phủ dày làm giao thông đình trệ thì mệt đây.
Về đến nhà, Ikuto cởi giày ra, đi về phía bồn rửa. Thằng bé đã được dạy cẩn thận là khi về nhà phải rửa tay sạch sẽ.
Kaoruko vẫn xách túi đồ, mở cánh cửa gần nhất ra ngoài hàng hiên. Kazumasa định xây căn phòng đó để làm thư phòng riêng nhưng kể từ khi anh rời khỏi nhà chẳng ai động đến.
Nhưng giờ nó đã có một vai trò quan trọng khác.
Nhìn lên cái giường sát bên cửa sổ, Kaoruko nhíu mày. Không thấy bé Mizuho đáng ra đang nằm đó đâu nữa. Không thấy cả bà Chizuko đáng lý ra đang ở đây chăm cháu.
Đặt túi đồ xuống sàn, cô rời phòng. Với những bước chân vội vàng đi dọc theo hành lang, cô mở cánh cửa phòng khách nơi đó. Không khí ở đây lạnh hơn căn phòng lúc nãy.
Cô thấy dáng lưng bà Chizuko mặc chiếc áo khoác màu xám. Bà ở cạnh ô cửa kính hướng ra phía vườn. Cạnh đó là chiếc xe đẩy dạng cáng, bên trên phủ một cái chăn hồng.
A, con đã về,
bà Chizuko quay lại.
Mẹ đang làm gì thế?
Làm gì ư… Mẹ thấy có tuyết rơi nên muốn chỉ cho Mizuho thấy thôi.
Kaoruko lao ngay ra, cô xoay đầu chiếc xe đẩy. Tuy có hơi chút ngả ra nhưng mắt Mizuho vẫn nhắm nghiền.
Con bé sẽ bị lạnh đấy. Chăn đâu rồi ạ?
Chăn ư, ờ thì…
Thôi được rồi. Để con đi lấy. Mẹ, mẹ bật điều hòa sưởi giùm con đi,
Kaoruko vội buông lại một câu rồi đi ra ngoài hành lang.
Khi cô cầm cái chăn quay lại phòng khách, người Mizuho đã lạnh toát. Sau đó, cô lập tức lấy nhiệt kế kẹp vào nách con bé.
Sao mẹ lại tự ý đưa con bé đi như thế,
Kaoruko gầm gừ nhìn mẹ.
Thì, bên này ngắm tuyết rõ hơn mà…
Con đã nói là nếu mẹ có ý đưa nó sang đây, nhớ để cho phòng đủ ấm đã chứ. Mẹ quên rồi sao?
Xin lỗi con. Mẹ sợ nếu không nhanh, tuyết sẽ tan mất hết.
Vậy thì, mẹ cũng phải mặc đủ ấm cho cháu nó chứ, rồi lập tức bật điều hòa sưởi lên. Lỡ nó bị cảm thì biết làm sao. Mizuho không giống những đứa trẻ bình thường khác, chữa không dễ đâu.
Mẹ hiểu rồi. Xin lỗi con.
Mẹ có thực sự hiểu không vậy? Lần trước, khi con đi tắm…
, Kaoruko nói gắt như vậy là bởi cô vẫn còn đang sôi lên sùng sục vì một lỗi nhỏ mẹ cô mới gây ra hôm trước.
Tay phải của Mizuho tự nhiên cử động.
Như thể muốn nói,
Mẹ, đừng mắng bà thêm nữa
.
Có vẻ như bà Chizuko cũng để ý thấy. Hai người nhìn nhau.
Kaoruko vội im bặt.
Mizuho bảo hộ mẹ nên con bỏ qua vụ lần này. Mẹ nhớ cẩn thận đấy.
Ừ,
gật đầu vậy rồi bà Chizuko nhìn chăm chăm vào chiếc xe đẩy.
Cảm ơn cháu nhé, Mizuho.
Kaoruko rút nhiệt kế khỏi nách Mizuho. Hơn 35 độ một chút, dạo này thân nhiệt con bé cũng thấp nên chắc cũng không phải vấn đề gì lớn.
Ikuto đã ở trong phòng từ lúc nào. Thằng bé đứng trước cánh cửa kính, nhìn ra vườn. Tuyết đang phủ màu trắng tinh lên lớp vỏ cây xù xì màu nâu xỉn.
Thằng bé quay lại nhìn chị gái trên xe lăn,
Chị ơi, tuyết kìa.
Kaoruko ngắm nghía gương mặt Mizuho. Dường như vẻ mặt con bé có chút gì yên bình hơn hẳn, nhưng có lẽ cô cảm giác vậy thôi.
Việc chăm sóc tại nhà đã bắt đầu được gần tháng nay. Ban đầu, một người chẳng thể tự lo nổi, cô và bà Chizuko phải thay nhau chăm lo cho con bé liên tục 24/24. Tuy đã được huấn luyện khá nghiêm túc tại bệnh viện nhưng bắt đầu làm mới thấy nảy sinh ra hàng đống việc ngoài dự liệu. Như chuyện xuất hiện nhiều đờm hơn chẳng hạn. Cô cho rằng đó là do không khí không được thanh sạch, lập tức phải lắp đặt một máy lọc khí công suất cao mới khá lên được, chuyện đặt ống truyền dịch cũng không ổn định. Cô nhận ra có khi là do tình hình Mizuho có ít nhiều đổi khác so với hồi còn trong viện như bác sĩ đến thăm bệnh đã chỉ ra.
Bị áp lực bởi tiếng chuông cảnh báo từ đủ thể loại máy đo, cả Kaoruko lẫn bà Chizuko đều không ngủ được, lúc nào đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ. Họ cũng thấy lo sợ khi cứ phải tiếp tục cuộc sống theo kiểu này.
Mà không, đến giờ vẫn đầy bất an đó chứ. Chỉ cần gây ra một lỗi lớn nào đó là có thể cướp đi sinh mạng của Mizuho nên lúc nào cũng phải rón rén cẩn thận.
Nhưng mà, niềm vui được chung sống với Mizuho đã khiến trái tim trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Chỉ cần suy nghĩ nếu bản thân không cố gắng đứa trẻ này sẽ không thể tiếp tục sống đã khiến họ không thể khóc nữa.
May mắn thay, một tháng đủ để mọi người quen dần với công việc chăm sóc đứa trẻ. Giờ cô có thể giao cho bà Chizuko công việc chăm sóc con bé mỗi lúc vắng nhà. Chuyện tự ý đưa con bé đi như hôm nay chắc cũng do bà thấy thoải mái hơn nhiều.
Hơn nữa, một số thay đổi lớn đã khuyến khích mọi người. Đó chính là việc cơ thể Mizuho thường xuyên cử động hơn. Chuyện này thì từ hồi trong viện đã xảy ra vài lần nhưng kể từ khi đưa con bé về nhà chăm sóc, mọi chuyện xảy ra thường xuyên hơn hẳn. Cả bà Chizuko cũng cảm thấy điều này.
Chưa kể, họ không cho rằng đấy chỉ là cử động đơn thuần. Như lúc nãy vậy, có cảm giác như con bé muốn ngăn cuộc hội thoại lại, cũng hay thể hiện cảm xúc vui vẻ hay phẫn nộ hơn. Tuy cô cứ nhắc mình là do bản thân tự tưởng tượng ra thôi nhưng có những lúc không thể nào dặn lòng thế được. Gì thì gì, có những lúc con bé phản ứng lại tiếng gọi của người trong nhà mà.
Khi đem chuyện này đi hỏi bác sĩ ngoại khoa thần kinh Shindou, ông chẳng có phản ứng gì nhiều.
Do chăm sóc con bé tại nhà nên mọi người thấy hiện tượng kiểu này của Mizuho nhiều hơn thôi.
Đúng, bác sĩ đã dùng từ
hiện tượng
. Đây chỉ đơn giản là phản ứng từ tủy sống mà thôi. Không phải điều gì quá kỳ lạ.
Trước khi con bé xuất viện, chúng tôi đã kiểm tra chụp cắt lớp CT nhưng tiếc là chưa thấy bất cứ dấu hiệu phục hồi não nào. Tình trạng của Mizuho vẫn như thế.
Vậy thì, bác sĩ Shindou cho rằng, nếu đúng là con bé có nhiều phản xạ vận động hơn, có thể do ảnh hưởng của AIBS chăng.
Nhằm kích thích cơ quan hô hấp vận động, cỗ máy này đã truyền một xung điện yếu lên hệ thần kinh, có thể những xung điện đó đã tạo kích thích gì đó lên tủy sống, có khả năng cao là nó có liên hệ gì đó đến chuyện tay chân cô bé cử động.
Ông cho rằng chuyện con bé có phản xạ khi ai đó gọi chỉ là điều ngẫu nhiên.
Kaoruko không ghét dạng bác sĩ như Shindou. Ông chắc chắn không nói ra những điều bất cẩn, cố gắng dựa theo những sự thật khách quan, ông đã làm đúng trong vai trò bác sĩ. Chỉ là, những điều ông nói nghe sao quá lạnh lùng trong những giờ phút này, như thể ông đang cố phủ định mọi thứ, ngăn ta không được mơ mộng vậy.
Nhìn đứa con nhỏ mãi chìm sâu trong giấc ngủ, Kaoruko lại một lần nữa nhắc nhở bản thân không được phép từ bỏ.
Dẫu cả thế giới này có nói rằng con bé này sẽ chẳng bao giờ mở mắt ra, cô vẫn luôn tin rằng ngày đó nhất định sẽ tới.
Cô cho tay vào trong chăn, khẽ khàng nắm lấy cánh tay Mizuho. Cánh tay mềm như kẹo dẻo marshmallow và có vẻ như gầy đi so với trước lúc rơi vào cơn mơ này. Con bé có vận động gì đâu mà chẳng thế. Cơ bắp đã dần teo lại cả rồi.
Cô nhìn lên đồng hồ treo tường. Đã hơn 5 giờ chiều. Cô nghĩ mình cũng nên đi chuẩn bị bữa tối, tầm hơn 6 giờ ăn là vừa. Cô định đến khoảng 8 giờ là đã xong bữa, dọn dẹp xong xuôi mọi thứ. Đêm nay, một
vị khách
quan trọng sẽ đến thăm.
Cô nghe thấy tiếng chuông cửa vào tầm 9 giờ tối. Lúc này, Kaoruko đang trong phòng Mizuho cùng bà Chizuko cho con bé ăn.
Có tiếng gõ cửa rồi cánh cửa mở ra, Kazumasa xuất hiện, mặc áo khoác.
Chào cả nhà
, lời chào đó dành cho bà Chizuko.
À, chào con
, bà Chizuko đáp lời. Không phải là
Con về rồi đấy à?
.
Kazumasa vẫn sống một mình trong căn hộ ở Aoyama. Bà Chizuko mới được biết chuyện vợ chồng con gái mình đã ly thân gần đây nhưng cũng không hỏi sâu vào vấn đề. Có lẽ bà đã nghe được chuyện từ Miharu từ trước rồi.
Mọi người đang bận hả?
Không sao,
cô đáp lời.
Anh cởi áo khoác ra, lại gần chiếc xe lăn của con gái. Vừa mới dùng xong bữa, cơ thể của Mizuho được dựng ngồi lên để tránh thức ăn trong dạ dày không bị trào ngược.
Có thay đổi gì không?
, Kazumasa hỏi khi vẫn chăm chú quan sát gương mặt con gái.
Cũng không có gì. Mọi thứ đang rất tốt.
Vậy à,
Kazumasa nhẹ nhàng nắm lấy tay Mizuho, sau khi những ngón tay bao trọn xác nhận cảm giác, anh quay lại phía lối vào.
Nơi đó có một người con trai đang đứng. Cậu ta cũng mặc áo khoác, xách theo một cái cặp khá lớn. Tuổi khoảng ba mươi. Dáng người mảnh khảnh, gương mặt điển trai. Người thanh niên đó cúi đầu chào mẹ con Kaoruko.
Đây là cậu Hoshino như anh đã nói qua điện thoại. Cậu ấy vào cũng được chứ?
Kaoruko gật đầu trước câu hỏi của Kazumasa.
Được, đương nhiên rồi.
Cậu vào đi,
Kazumasa nói vậy với Hoshino.
Xin phiền cả nhà,
người thanh niên bước vào phòng, đứng trước mặt Mizuho, gương mặt như đang cố gắng kiềm giữ vẻ căng thẳng.
Hoshino ngắm nhìn Mizuho khá lâu rồi mới mỉm cười với Kaoruko.
Bé dễ thương thật đấy.
Khi nhìn gương mặt đó, Kaoruko đã nghĩ rằng đây là một người có thể tin tưởng giao phó nhiều thứ. Không phải điều toát ra từ nụ cười của cậu ấy. Mà là thứ cô đã cảm nhận được toát ra từ trái tim đó. Vậy nên, câu cảm ơn lại tự nhiên vọt ra khỏi miệng.
Ikuto đâu?
Kazumasa hỏi.
Mới ngủ rồi.
Cậu Hoshino có chuẩn bị sẵn một vài thứ. Em có thể tiếp chuyện cậu ấy không?
Kazumasa đặt vấn đề với cô.
Được ạ. - Mẹ ơi, con nhờ mẹ lo ở đây cũng được chứ ạ?
Không sao. Con cứ từ từ nghe chuyện đi,
bà Chizuko đã nói vậy. Bà cũng biết hai người kia đến vì lý do gì.
Kazumasa và Hoshino cùng cô đi ra phòng khách. Cô định mời nước nhưng Hoshino lại nói là không cần.
Em muốn tập trung vào những điều cần giải thích.
Kaoruko lại thấy được nét tính cách nghiêm túc nơi con người này. Có lẽ cậu ta cũng khá được việc.
Hoshino lấy ra từ cặp của mình một cái máy tính xách tay cỡ nhỏ, đặt lên trên chiếc bàn giữa phòng. Cậu lướt tay trên bàn phím, một đoạn video xuất hiện trên màn hình.
Đó là video về con tinh tinh. Trên đầu nó có đeo một cái vòng. Dây điện thòng từ trên cái vòng đó xuống, nối với một đầu mối trên lưng con vật. Trước mặt con tinh tinh là một cái hộp có cần, nó đã được lắp đặt sao cho chỉ tay phải có thể nắm lấy cái cần đó.
Con khi nãy bị tổn thương cột sống, nó không thể tự mình cử động tay chân được. Nhưng mà thông qua dạy dỗ, nó hiểu được rằng nếu di chuyển thật nhiều cái cần kia thì sẽ được thưởng đồ ăn,
vừa nói vậy Hoshino vừa cho chạy đoạn video.
Con tinh tinh nhìn cái hộp đó, trong chớp mắt, cổ nó đã cử động. Chỉ là cánh tay đang giữ cái cần vẫn không động cựa.
Tay nó không thể cử động kiểu này. Nhưng mà…
Ngay sau những lời Hoshino nói, máy quay tập trung vào chỗ tay của một nhân vật, hình như là người làm thí nghiệm. Trên tay cầm một thiết bị nhỏ. Ngón tay đó ấn nút.
Kaoruko bật ra một tiếng kêu thảng thốt. Cánh tay phải con vật đã bắt đầu cử động. Nó xoay cái cần đến mấy vòng.
Người làm thí nghiệm ngắt nút. Ngay lập tức, cánh tay con tinh tinh dừng cử động. Một lần nữa ấn nút. Cánh tay lại cử động…
Hoshino tạm dừng video.
Trong não con khỉ này có gắn điện cực, nó thu lại những tín hiệu từ vỏ đại não. Những tín hiệu này sẽ chuyển hóa thành một loại điện từ đặc biệt, có thể truyền qua cả những phần xương cột sống bị tổn thương và đi khắp nơi. Chính vì thế, cánh tay của nó mới có thể chuyển động như bình thường.
Nói như vậy là, não trực tiếp truyền chỉ thị đến cơ bắp
, Kazumasa ở bên cạnh đã chốt lại câu chuyện.
Kaoruko nhìn một lượt gương mặt hai người, cô thở ra một hơi.
Hai anh đã làm được điều tuyệt vời đấy.
Đương nhiên, để đưa nó vào thực tiễn vẫn phải tốn nhiều thời gian. Chân tay đã bị liệt có thể sử dụng lại như thường không chỉ cần mỗi cử động đâu mà còn cần cảm giác qua bề mặt xúc giác, như khả năng cảm nhận nhiệt độ nữa.
Vậy sao? Nhưng tôi vẫn thấy thế là quá tuyệt vời rồi. Chỉ là…
Kaoruko chuyển ánh nhìn quay về màn hình.
Não bộ con tinh tinh này hoàn toàn không có vấn đề gì đúng không?
Vậy thì, nó chẳng có ý nghĩa tham khảo gì cả, đấy mới là điều cô muốn nói.
Ngay lập tức, Hoshino gật đầu như thể nắm được mạch tư duy của cô, cậu lại lướt tay trên bàn phím. Một video khác hiện lên màn hình. Lần này không phải là tinh tinh nữa, mà là hình ảnh một người đàn ông. Anh ta mặc một bộ đồ bảo hộ như thể sắp sửa đi nhảy dù, bị treo lơ lửng giữa trời.
Đây là một người đàn ông khỏe mạnh. Tay chân cử động được tự do,
Hoshino bắt đầu thuyết minh.
Chị thấy dây dẫn từ cánh tay đúng không? Để nắm được khi cánh tay cử động, não bộ đã đưa ra chỉ thị như thế nào, bọn em đã quan sát dòng điện lưu truyền trong bắp tay anh ta. Bọn em đã xử lý đặc biệt tạo ra loại tín hiệu cho dòng điện lưu đồ, gửi đến thiết bị kích thích từ tính gắn ở thắt lưng.
Đúng như lời Hoshino, sợi dây từ cánh tay người đàn ông này nối với một cỗ máy có màn hình. Từ đó, một sợi dây khác thòng ra, nối với hông người này.
Chị xem kĩ nhé
, Hoshino cho video chạy.
Như thể nhận được một tín hiệu nào đó, người đàn ông bắt đầu cử động. Trong trạng thái treo lơ lửng, anh ta cử động cánh tay ra sau trước. Màn hình của cỗ máy kia hiển hiện những hình dạng sóng.
Những bước sóng trên màn hình chính là bước điện từ trong cơ bắp của cánh tay đấy. Bọn em đã yêu cầu người đàn ông này thả lỏng nửa thân dưới. Vậy nên, anh ta không hề cử động, cứ buông thõng chân ra thế thôi. Vậy nhưng, khi tín hiệu điện này gửi đến thiết bị kích thích từ tính ở thắt lưng kia thì sao?
Người làm thí nghiệm nhấn một nút gì đó. Giây phút sau đó, điều đáng ngạc nhiên đã diễn ra. Chân người đàn ông đang thõng xuống bắt đầu vận động với cùng một nhịp điệu. Ngắt công tắc là ngừng hoạt động, bật lại công tắc, lại vận động. Y như con tinh tinh lúc trước.
Hoshino cho video ngừng lại.
Có thể thấy là những vận động có tính tự động cao như đi bộ phần lớn do tủy sống điều khiển. Khi ta đi bộ, chân trái bước lên trước rồi đến chân phải, những điều đó không phải là do suy nghĩ của chúng ta. Nếu nói về mặt tổng thể, não chỉ đơn giản là đưa ra tín hiệu đi bộ thôi. Thứ tín hiệu đó, là có khả năng tái tạo từ tín hiệu vận động cánh tay kia, bọn em thực nghiệm theo đúng hướng này. Đây chính là nghiên cứu giúp những người bị tổn thương cột sống không thể đi lại được nữa có thể vận động.
Nghiên cứu này có hai điểm lớn,
Kazumasa nói như thể tiếp nối câu chuyện kia.
Điểm thứ nhất, không phải não bộ cung cấp tín hiệu đến cột sống. Người tham gia thí nghiệm kia không có ý cử động chân nhưng chân anh ta tự ý chuyển động. Và một điểm nữa, không gây ra kích thích hay xáo trộn cơ thể nên không hề làm người tham gia thí nghiệm bị thương. Thiết bị kích thích từ tính kia vốn chỉ là một cuộn dây gắn đằng sau thắt lưng mà thôi.
Vậy là không cần phải phẫu thuật sao?
Kaoruko xác nhận với Hoshino.
Không cần,
cậu kỹ sư trẻ đáp lại.
Ngoài ra, nếu ta lắp đặt vài mối dây như thế dọc theo cột sống, lần lượt phát tín hiệu, sẽ có khả năng vận động cơ bắp toàn cơ thể.
… Là vậy ư? Nếu thế, chuyện này, đây là điều tôi muốn biết nhất, nhưng,
cô liếm môi rồi mới nói tiếp,
cơ thể như con gái tôi cũng có thể cử động được sao?
Hoshino có chút khựng lại. Cậu ta quay sang nhìn Kazumasa như thể đang có ý hỏi liệu trả lời có được hay chăng. Thấy cái gật đầu nhẹ từ cấp trên, cậu ấy quay lại nhìn vào mặt Kaoruko.
Em nghĩ cử động được. Bởi cháu không bị tổn thương cột sống, nếu không cử động được thì quá kỳ lạ rồi.
Những lời đó như gióng lên hồi chuông cầu phúc trong tai Kaoruko. Cô nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.
Là như thế đó,
Kazumasa nói,
Không có vấn đề gì về mặt kỹ thuật. Chỉ còn là vấn đề làm hay không thôi. Anh nghĩ em quyết là được.
Em đã quyết tâm rồi. Em muốn làm. Em muốn làm cho con. - Cậu Hoshino, nhờ cậu giúp cho.
Nếu có chỉ thị… em sẽ giúp.
Kaoruko nhìn thẳng vào chồng mình.
Lại phải tốn khá nhiều tiền nữa đấy.
Chuyện này thì em khỏi phải lo,
Kazumasa xua tay.
Vậy thì, cậu Hoshino, ta có thể tiến hành luôn từ ngày mai không nhỉ? Nếu cậu cần gì, cứ báo với tôi.
Em hiểu rồi,
Hoshino bắt đầu cất máy tính đi.
Kaoruko tiễn hai người đến tận ngoài hiên. Hoshino không hề thắc mắc về việc giám đốc lại rời nhà riêng. Có lẽ cậu ta cũng được kể cho hay nội tình phức tạp của gia đình cô.
Vậy, anh sẽ liên lạc với em sau,
mặc chiếc áo khoác vào, Kazumasa quay lại nhìn Kaoruko.
Vâng. A, anh này,
Kaoruko ngước lên nhìn chồng mình,
Xin lỗi, lại phiền anh làm những điều phiền phức như thế này.
Em nói gì vậy,
Kazumasa nhíu mày.
Thôi, ngủ ngon nhé.
Chúc hai anh em ngủ ngon.
Khi Hoshino cúi đầu nói câu chào xin phép, Kaoruko nói với cậu lời cảm ơn.
Khi qua phòng Mizuho, cô thấy con bé đã được chuyển về giường rồi.
Bà Chizuko hỏi cô tình hình ra sao nên cô kể chuyện đã bàn cùng Hoshino và Kazumasa. Mẹ cô gật gù mãi với vẻ an tâm,
Thế thì tốt quá,
bà nói trong khi nhìn đứa cháu gái.
Kaoruko ngồi xuống cái ghế đặt cạnh giường. Cô nghe những tiếng ngáy nho nhỏ.
Hai tuần trước, họ đã đến bệnh viện để kiểm tra. Cô nhớ lại cuộc nói chuyện với bác sĩ lúc đó.
Bác sĩ Shindou phủ nhận mọi hồi phục của não nhưng đích thực là tình trạng của Mizuho đã tốt hơn hẳn. Cô đã kể chuyện sắc mặt con bé tươi tỉnh hơn hồi trước, các thông số khách quan như huyết áp, nhiệt độ, chỉ số SpO2 cũng tốt hơn nhiều.
Nhưng bác sĩ chủ trị lại cho rằng đó là do hiệu quả của AIBS. Nhờ can thiệp của máy móc, Mizuho đã có thể tự thở. Đương nhiên, chỉ cần tiêu hao năng lượng, có khả năng mọi chỉ số sẽ tăng cao hơn.
Cũng như khi người khỏe mạnh vận động, huyết áp và thân nhiệt cũng sẽ tăng lên. Điều này cũng tương tự thôi, chỉ là,
bác sĩ chủ trị tiếp lời,
nếu cứ bình bình như thế này, con bé chắc chắn không tỉnh lại được. Bộ não cũng có nhiệm vụ duy trì nhiệt độ và huyết áp của cơ thể. Trong trường hợp của Mizuho, có lẽ một phần cơ năng nào đó vẫn còn hoạt động.
Kaoruko nuốt trọn từng lời của bác sĩ.
Ý bác sĩ là sao ạ? Bác sĩ Shindou nói rằng toàn bộ não đã ngừng hoạt động rồi mà. Có lẽ bị chết não. Vậy thì phần nào đó vẫn còn hoạt động là sao ạ?
Bác sĩ chủ trị vội vàng xua cả hai tay.
À không, chuyện não ngưng hoạt động mà bác sĩ Shindou nói nghĩa là qua quá trình thẩm định, mọi cơ năng cần phải kiểm tra đều đã ngưng hoạt động.
Theo như lời bác sĩ chủ trị, não bộ có phần thùy dưới hay tuyến yên phía trước giúp phản ứng với nhiều loại thay đổi của cơ thể như tiết ra hoóc môn hay duy trì nhiệt độ và huyết áp. Về điều này, bác sĩ đã dùng đến từ
khả năng thích ứng của cơ thể
.
Thẩm định não chết là loại hình kiểm tra khả năng nhận thức và chức năng của hệ thần kinh hộp sọ, xem có còn khả năng tự thở hay khả năng thích ứng có còn hay không.
Lúc mới vào viện, ta đã phải tiêm một lượng lớn hoóc môn vào trong cơ thể cháu Mizuho, về sau chúng tôi đã có thể giảm lượng xuống. Hiện tại, ta không cần phải làm thế nữa. Tôi có suy nghĩ là về mặt này, não bộ vẫn còn hoạt động chăng. Trong các ca bệnh nhi thế này, đây cũng không phải điều gì kỳ lạ.
Vậy nên, nếu có thể để cơ bắp vận động, cơ thể sẽ được duy trì tốt, ý bác sĩ là thế đó.
Lúc nghe những lời này, Kaoruko cảm thấy điều kì lạ trong lồng ngực. Đó là điều gì, cô không thể hiểu ngay được.
Cô tìm ra câu trả lời trong lúc chăm lo cho Mizuho. Khi cô lau cơ thể con bé, chân con bé có chút động đậy. Bác sĩ Shindou đã nói đó chỉ là phản xạ mà thôi, nhưng Kaoruko lại không thể nghĩ như thế.
Ái chà, thấy buồn hả? Con cử động nhiều chút có phải tốt không.
Khi bắt chuyện kiểu đó với Mizuho, cô chợt nảy ra. Nếu con bé vận động nhiều hơn, cơ bắp cũng sẽ được rèn luyện.
Cô đã vỡ lẽ ra. Đúng rồi, nếu có thể rèn cơ bắp được thì tốt quá còn gì. Nếu có thể vận động hợp lý thì sức khỏe sẽ duy trì tốt, người khỏe mạnh hay kể cả người trong tình trạng như Mizuho cũng như nhau thôi.
Kaoruko đã muốn đẩy suy nghĩ này ra khỏi đầu, cho Mizuho vận động ư? Không thể làm chuyện như vậy được. Không thể quẩn mình trong những ảo tưởng ngu ngốc đó được.
Nhưng dẫu cô có cố quên đi kiểu gì, suy nghĩ đó cũng chẳng dứt nổi khỏi đầu. Thậm chí, ngày qua tháng lại, suy nghĩ đó mỗi lúc một lớn thêm. Cô còn tra trên mạng, tìm những bài báo dựa theo từ khóa tình trạng ngủ thực vật, vận động nữa. Đương nhiên, chẳng có chút tin tức nào giúp cô giải mã được chút gì.
Cô chỉ có thể bàn bạc với một người thôi. Chuẩn bị tâm lý sẽ bị cười chê vì nói ra chuyện ngu ngốc, cô quyết ý nói chuyện với Kazumasa thử xem.
Nhưng anh ấy lại nghiêm túc lắng nghe những điều vợ nói. Rồi, anh bắt đầu nói những điều bất ngờ.
Trong bệnh viện, khi nghe bác sĩ Shindou nói là khả năng Mizuho bị chết não là rất cao, em đã nói gì với anh, em còn nhớ chứ? Em đã nói công ty anh có nghiên cứu về liên kết giữa bộ não và máy móc cơ mà. Nếu vậy, chắc anh phải hiểu rõ về những điều này chứ. Lúc đó anh có đáp lời em rằng, nghiên cứu của bên anh lấy tiền đề là bộ não vẫn còn đang sống chứ chưa từng nghĩ đến chuyện não chết còn gì. Nhưng lúc đó, anh đã có cảm giác một thứ gì đó nảy ra trong óc mình. Đó là điều gì, chính bản thân anh cũng không rõ nữa. Giờ nghe chuyện em kể, anh đã định hình được rồi. Não bộ của Mizuho đã chịu một tổn thương nặng nề, mất đi phần lớn chức năng não. Đã thế thì ta lấy thứ khác bù vào đó là được. Nếu não không ra chỉ thị vận động thì ta sẽ thay nó ra chỉ thị vậy.
Khi Kaoruko hỏi là liệu có khả năng không, Kazumasa đã đáp rằng tuy anh không nắm rõ nhưng khả năng là có.
Anh muốn bàn bạc với một cậu kỹ sư xem sao. Hãy nói chuyện với cậu ta thử xem.
Vậy nên, sáng nay cô đã nhận được liên lạc từ Kazumasa báo rằng hôm nay anh sẽ đưa người đó đến nhà.
Cô nhớ đến gương mặt của Hoshino. May sao, đó là một người thành thật. Dẫu sao, cô cũng cần nhờ cậu ta duy trì thể trạng cho Mizuho trong một thời gian dài. Nếu cậu ta có ý định thí nghiệm trên người thì cô đã định sẽ từ chối.
Kaoruko nắm lấy cánh tay bé nhỏ của con gái.
Giờ nó gầy gò là thế, nhưng nếu có thể vận động, có chút cơ bắp hơn thì mỗi ngày sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Hơn tất cả…
Một ngày nào đó, khi phép mầu xảy đến và Mizuho sẽ mở mắt ra, có thể thức dậy bằng chính sức của mình, đứng lên, đi lại, có lẽ con bé sẽ là người thấy hạnh phúc nhất.
Từ giờ đến khi ngày ấy tới, mẹ sẽ cố gắng
cô thầm thì khi ngắm nghía gương mặt say ngủ của con gái.
5
Vừa nhét hết đồ đạc trên ghế vào trong cặp của mình, chiếc điện thoại để trên bàn báo có cuộc gọi đến. Màn hình cho Hoshino biết là Mao gọi. Cậu đứng nguyên đấy, nhấc máy.
Vâng.’’
A lô, Yuuya hả? Em Mao đây, giờ ta nói chuyện được chứ?
Được chứ. Có chuyện gì vậy?
Vừa nói cậu vừa nhìn đồng hồ đeo tay. Giờ đã quá ba rưỡi rồi.
Chủ nhật này anh có dự định gì chưa?
Chủ nhật ư…
Hoshino ôm lấy cặp, một tay vẫn còn cầm điện thoại, cậu bắt đầu bước đi.
Chủ nhật có vụ gì à?
Ừ, hội Miki định rủ đi ăn BBQ đấy. Được không?
BBQ ư? Ừm…
Sao? Không ổn hả?
Giọng Mao vút lên sắc lẻm, mang chút khó chịu.
Không phải là không ổn, do có công chuyện mất rồi.
Ơ, tuần trước anh cũng nói y như vậy. Này, ba tuần nay ta chưa được gặp nhau rồi đấy.
Biết là thế nhưng anh đang bận rộn không tránh được.
Công việc này do đích thân giám đốc giao phó đúng không? Thật là, anh làm việc quái gì thế? Không thể giao cho người khác được sao?
Có nói Mao cũng chẳng hiểu đâu. Đây là công việc chỉ mình anh làm được nên giám đốc mới phải lên tiếng nhờ chứ.
Một tiếng thở ra đánh phì nghe rõ qua điện thoại.
Hiểu rồi. Nếu đã như thế, em đầu hàng. Mình em đi ăn BBQ vậy. Nhưng mà này, anh cũng nên giữ gìn. Ngày nghỉ còn làm việc suốt như thế, cơ thể không trụ nổi đâu.
Anh biết rồi, cảm ơn nhé. Em cũng thế, đi ăn BBQ đừng uống quá nhiều rượu đấy.
Em có làm thế bao giờ đâu. Thôi em cúp máy nhé,
nghe giọng nói có vẻ Mao cũng vui vẻ hơn rồi.
Cậu cho điện thoại vào túi, khi đang đợi thang máy, chợt nghe có tiếng hỏi
Đi công tác hả?
bên cạnh. Cậu quay sang mới thấy đó là một anh ở bên đội BMI số 1. Đó là một đàn anh vào trước Hoshino một năm, thuộc đội nghiên cứu hệ thống thị giác nhân tạo để hỗ trợ những người bị khiếm thị. Nếu đeo một cái kính đặc biệt và cố định lại bằng mũ bảo hiểm, họ có thể đi lại trên cung đường mê lộ đầy những chướng ngại vật, quả là đáng ngạc nhiên.
Anh ta hỏi cậu đi công tác là vì Hoshino ở trong công ty nhưng không đeo bảng tên làm việc, cầm cặp táp trong khi chưa đến giờ tan ca.
Em không đi công tác đâu. Chỉ là làm việc ngoài công ty thôi.
Nghe câu trả lời của Hoshino, anh ta tỏ ra hơi bối rối nhưng rồi bắt đầu gục gặc đầu thấu hiểu.
Đến nhà giám đốc hả? Tôi có nghe nói rồi. Cậu sử dụng ANC để vận động cơ thể tiểu thư chết não đó hả? Nó vốn là do đề nghị của phu nhân, nhưng giám đốc cũng chịu khó tuân lời vợ nhỉ?
ANC là bí danh loại máy Hoshino đang nghiên cứu. Tên gọi chính thức là
kỹ thuật truyền tín hiệu thần kinh nhân tạo
.
Giám đốc có suy nghĩ này là vì muốn cố gắng hoàn thành mong mỏi của vợ mà thôi.
Dẫu có nói thế, cánh cửa thang máy mở ra khi đàn anh kia vừa mới nói đến đó. Giá có ai ở sẵn trong đấy thì tốt quá, nhưng thang lại trống không. Thành thử, khi hai người bước vào trong, đàn anh kia lại tiếp tục câu chuyện.
Chết não xừ nó rồi còn gì nữa. Không có ý thức thì coi như chỉ đang chờ chết mà thôi. Có vận động chân tay cho người như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chẳng khác gì ném tiền qua cửa sổ.
Chi phí là do tiền riêng của giám đốc mà.
Tôi biết chứ. Nhưng này, lương cho cậu thì sao? Có là giám đốc đi nữa thì cũng không thể biến nhà nghiên cứu thành vật sở hữu riêng như vậy chứ.
Đúng là giờ em đang định qua nhà giám đốc đây, nhưng em không nghĩ mình đang bị biến thành vật sở hữu riêng của kẻ khác. Em cho đây là một cơ hội quan trọng để có thể nghiên cứu. Cột sống của một bệnh nhân không nhận chỉ thị vận động nào từ não bộ, ta phải kích thích như thế nào và sẽ nhận được phản hồi ra sao, đây là một cơ hội cho em thẩm định được điều này, chắc cũng chẳng có cơ hội thứ hai như thế nữa.
Người đàn anh kia nhún vai, lắc đầu,
Tôi thì chịu thôi.
Chịu gì ạ?
Chịu không thể làm theo cái kiểu đó. Tôi chỉ muốn giúp những người đang bị tật nguyền nên mới tiếp tục công việc này. Tôi có nguyện vọng và lòng kiêu hãnh của mình. Nhưng trong trường hợp đối phương là một bệnh nhân đã chết não thì sao? Họ đâu còn ý thức nữa? Họ cũng sẽ chẳng quay lại còn gì? Dùng máy tính hay máy kích thích điện từ để cho chân tay họ vận động để làm gì? Không khác gì đang cố ý tạo ra một Frankenstein vậy.
Frankenstein là quái vật trong tiểu thuyết giả tưởng cùng tên của nữ nhà văn Anh, Mary Shelley (1797-1851).
Hoshino chẳng thèm nhìn vào mặt người kia,
Chắc chắn Frankenstein được xây dựng có ý thức đấy.
Vậy thì, còn thua cả Franken đi. Sử dụng thân thể một người đã không còn ý thức để tự thỏa mãn mình. Chủ mưu là phu nhân giám đốc nên ta chẳng thể nói xấu gì. Nhưng tôi thấy cậu nên sớm rút ra là hơn. Tôi nói vì cậu cả thôi. Mà cũng có gì khó đâu nhỉ? Cậu cứ tiến hành nhiều thực nghiệm vào rồi nói là không được đâu, không thể cử động chân tay con chị được đâu, thế là xong xuôi.
Hoshino mong thang máy dừng lại giữa chừng, có ai đó bước vào thì tốt nhưng lại chẳng được như cậu mong muốn, thang đi thẳng xuống tầng một. Khoảng thời gian đó, bầu không khí im lặng một cách khó chịu.
Em không thể nói rõ ràng với anh được,
khi đã rời thang máy, Hoshino nói với người tiền bối kia.
Đúng là công việc chúng ta làm có liên quan đến những tín hiệu xuất ra từ não bộ nhưng lại không rõ vấn đề của trái tim. Về điều này, không có học giả nào trên thế giới này nắm được cả. Vậy thì, đừng động chạm gì đến vấn đề này, hãy chỉ nghĩ đến những điều mình cần thực hiện để đáp ứng yêu cầu thôi có được không ạ?
Người đàn anh đó nhìn chằm chặp vào Hoshino,
Cậu khá đấy.
Vậy ạ?
Tuy pháp luật vẫn còn mơ hồ về điều này nhưng về mặt thực tế, những người chết não bị cho là đã chết. Thế nghĩa là cậu đang chăm lo cho một xác chết đó. Thực nghiệm trên xác chết, tôi đây không dám. Nghĩ thôi đã muốn sởn da gà rồi.
Nén cơn giận dữ giật giật đôi gò má, Hoshino ép ra một nụ cười.
Tiểu thư chưa trải qua thẩm định chết não.
Vậy là tình trạng thực vật.
Em cũng không biết. Em không đủ năng lực thẩm định vấn đề này.
Người đàn anh kia đờ mặt ra rồi quay phắt.
Mà thôi. Tôi đã nói đến thế rồi, cậu thích làm gì là việc của cậu. Nhưng tôi chỉ nói câu này thôi. Cậu có nghiên cứu cách giúp người đã chết não cử động được cũng chẳng giúp được gì cho ai đâu.
Em sẽ nhớ điều này.
Chào, cố gắng nhé,
người đàn anh kia giơ một tay chào, đi theo hướng ngược lại với cửa ra.
Nhìn theo bóng lưng đó, Hoshino lẩm nhẩm trong lòng.
Không giúp được gì cho ai ư? Nói gì vậy chứ. Đã có ích rồi mà.
Khi cậu đến ngôi nhà của gia đình Harima ở Hiroo, đã quá 4 giờ chiều. Cậu bấm chuông gắn trước cổng, nghe thấy tiếng phu nhân Kaoruko đáp lại.
Em Hoshino đây.
Vâng,
cùng với câu đáp đó, khóa cửa mở đánh cách.
Cậu vừa đi lướt theo khu vườn, đã thấy phu nhân mở cửa sẵn, đứng đợi ở hàng hiên. Da trắng, cằm nhỏ, đôi mắt sắc dài một đường, khiến ta có cảm giác người phụ nữ này rất thích hợp mặc trang phục truyền thống. Phu nhân đã ba mươi sáu tuổi, hơn Hoshino tận bốn tuổi nhưng nhìn làn da vẫn còn căng mịn đó, không ai nghĩ là chị ấy đã lớn tuổi đến thế.
Chào chị,
cậu cúi đầu chào.
Cậu đã vất vả rồi. Lại làm phiền cậu nhé.
Những lời nhẹ nhàng của phu nhân khiến cậu thấy đẹp lòng. Cậu có cảm giác đây không phải là cách cư xử với cấp dưới của chồng mà là cách cư xử với ân nhân của con gái mình.
Bước chân vào căn phòng mọi khi, Mizuho đang ngồi trên xe lăn. Cô bé mặc một cái váy kẻ, chân mang quần tất.
Hôm nay, bà ngoại cháu không có nhà ạ?
Vâng. Bà đem con trai tôi về bên ngoại rồi. Chắc phải đến tối mới về.
Vậy à.
Có nghĩa là, hôm nay chỉ có cậu và phu nhân. Ngay khi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ hay ho đây, cậu chợt nhận ra còn có sự tồn tại của Mizuho nữa nên len lén đính chính lại suy nghĩ của mình.
Tôi đã gắn sẵn dây dẫn rồi,
phu nhân nói.
Vậy ạ. - Chào cháu, Mizuho. Xin lỗi cháu chút nhé,
Hoshino hơi nâng phần thân trên của Mizuho lên, lấy tay giữ lưng cô bé.
Vâng, vị trí này không có vấn đề gì cả.
Tôi thấy thế là vừa rồi. Chắc đặt chỗ đó sẽ không làm Mizuho thấy đau đâu nhỉ?
Nếu thế thì tốt quá.
Dây dẫn ở đây chính là thiết bị kích thích từ tính để gửi tín hiệu đến cột sống. Bên trong cái hộp đã thiết kế khớp với hình dạng cột sống của Mizuho là một hệ thống dây dẫn lằng nhằng phức tạp. Nhưng hình dạng cái hộp mãi vẫn không khớp được với cột sống cô bé, nên cậu đã phải điều chỉnh khá nhiều lần.
Cỗ máy vận hành đặt bên cạnh xe lăn có để hai khí cụ. Một cái là máy cung cấp tín hiệu nối với thiết bị kích thích từ tính, nó là tháp điều khiển từng dây dẫn sẽ phát ra loại tín hiệu gì. Tuy vẫn chưa hoàn toàn chuẩn nhưng mỗi lần Hoshino đến thăm là công năng của nó lại có một phần cải tiến. Một cỗ máy khác là thiết bị quan sát hoạt động cơ dưới dạng điện tử.
Vậy thì, hôm nay ta sẽ lại bắt đầu từ vận động chân nhé. Nhờ chị phụ trách thiết bị điện cực giùm.
Vâng,
phu nhân đáp vậy rồi ngồi xuống trước mặt con gái, cởi chiếc quần tất ra. Cuộn dây Hoshino đưa ra có gắn điện cực được dính bằng thạch cao vào chân Mizuho. Cô đã quen với việc này.
Vậy ta bắt đầu nhé.
Hoshino bắt đầu lướt trên bàn phím phát tín hiệu. Sau khi điều chỉnh phạm vi vận động, tốc độ và số lần, cậu ấn vào nút bắt đầu.
Cẳng chân phải của Mizuho hơi nâng lên một chút rồi ngay lập tức về tư thế cũ. Tiếp theo, cẳng chân trái cũng vận động y hệt. Rồi lần lượt vận động một chặp ba lần như thế, mọi cử động dừng lại. Có nghĩa là, cô bé lại về tư thế ngồi trên xe lăn, hai chân thõng xuống.
Cậu nhìn màn hình kiểm tra cơ bắp. Cơ bắp trái phải vận động đều nhau, không hề quá sức.
Được rồi nhỉ? Quá ổn.
Nghe những lời của cậu, phu nhân khoanh tay trước ngực, nhìn gương mặt Mizuho.
Con nghe thấy chưa? Quá ổn rồi đấy. Thật tốt quá.
Đáng tiếc là cô bé hoàn toàn không có phản ứng gì trước những lời mẹ nói. Những lúc như thế này, nếu cậu có thể nhanh tay làm thao tác nào đó, để Mizuho có thể gật một cái thì tốt quá, Hoshino tuy có tưởng tượng đến cảnh đó nhưng vẫn chưa thể lên đến giai đoạn ấy được. Mọi thứ vẫn còn phải vận hành bằng tay.
Vậy thì, ta cứ để chân dang ra như thế, làm lại cùng một vận động nhé.
Vâng,
đáp lời như vậy rồi phu nhân nắm lấy cả hai đùi Mizuho và mở rộng ra hai bên.
chị khoan đã,
lời Hoshino nói đã muộn. Có tiếng chuông cảnh báo trên màn hình.
Không được rồi…
Phu nhân vội nhanh chóng thu chân Mizuho về vị trí ban đầu.
Hoshino vội vàng thao tác trên màn hình, tắt tiếng còi báo động.
Lần trước em cũng có nói rồi, tuy Mizuho đã ngừng vận động nhưng không có nghĩa là tín hiệu từ cơ bắp cháu không phát ra nữa. Nếu cứ giữ nguyên một dáng ngồi, cũng sẽ có tín hiệu cho tư thế đó được phát ra. Nếu có một ngoại lực mạnh tác động vào tình trạng đó, máy tính sẽ phân tích là vị trí cơ thể khác so với tín hiệu truyền ra, nó sẽ réo chuông cảnh báo.
Là vậy nhỉ? Xin lỗi cậu. Tôi bất cẩn quá…
Chị không cần phải xin lỗi. Hiện giờ thì chưa có vấn đề gì nhưng về sau sẽ gắn vào cơ của cháu bé, nên có nguy cơ sẽ làm đau cơ của cháu đấy, chị chú ý giùm nhé.
Tôi hiểu rồi. Xin lỗi cậu.
Em đã bảo chị không cần xin lỗi mà.
Hoshino vừa cười vừa nói vậy, vẻ mặt phu nhân mới dãn ra.
Sau đó, mất khoảng một giờ, cậu giúp Mizuho cử động chân và cánh tay. Tuy vẫn chỉ là những loại hình vận động cơ bản nhất nhưng qua ngày ngày vận động, cậu cũng nhận thấy mọi thứ cũng trở nên mượt mà hơn. Có lẽ các khớp cũng hoạt động thuần thục hơn nhiều rồi.
Khi tạm nghỉ một chút, phu nhân pha chút hồng trà mời cậu.
Em đã từng kể về vị bác sĩ trị liệu bằng phương pháp xoa bóp đó. Chị còn nhớ chứ?
Phu nhân vui vẻ nghe cậu kể chuyện, có vẻ đây cũng không phải một câu chuyện tồi, Hoshino thầm nghĩ.
Vị bác sĩ đã xác nhận giùm cậu trường hợp thực vật như bé Mizuho thì nên vận động ở mức nào là hợp lý phải không. Vâng, tôi vẫn còn nhớ.
Vị bác sĩ đó, hôm qua có kiểm tra lại tình trạng của Mizuho. Tuy mới chút xíu thôi nhưng có vẻ như cơ bắp của con bé đã săn chắc hơn rồi. Những chỗ rạn xương cũng có dấu hiệu phục hồi lại.
Thật sao ạ? Thế thì tốt rồi.
Tôi có xem lịch, cũng mới được khoảng một tháng thôi. Đúng là, cơ thể trẻ nhỏ tuyệt vời thật
, phu nhân nhìn về phía con gái, đôi mắt nheo lại vẻ mãn nguyện.
Từ giờ, ta sẽ tiếp tục rèn cơ cho cháu nó. Cả các chỗ khác nữa.
Thế thì tôi mừng lắm đấy. Cảm ơn cậu Hoshino nhiều. Cảm ơn cậu.
Phu nhân thẳng thắn nhìn mình như vậy khiến Hoshino ngây ra.
Không, đâu có…
tay cậu với lấy tách hồng trà, cơn run nhẹ lan khắp cơ thể.
Đúng rồi, đã một tháng rồi…
Thời gian trôi nhanh thật, Hoshino ngẫm nghĩ.
Khoảng hai tháng trước, giám đốc Harima đã nói với cậu rằng có một chuyện quan trọng cần bàn. Cậu đã ngạc nhiên thế nào khi nghe câu chuyện muốn vận động cơ cho đứa con gái đang ngủ mê, không còn ý thức nữa.
Như thể có điềm báo. Cậu có nghe kể chuyện cô bé đã tự thở được nhờ hệ thống điều khiển hô hấp nhân tạo. Người giới thiệu công nghệ này cho giám đốc Harima cũng là Hoshino, giám đốc Harima cũng biết cậu đang nghiên cứu dự án ANC - kỹ thuật truyền tín hiệu thần kinh nhân tạo. Nếu nghĩ đến chuyện vận động cơ, hẳn tên của Hoshino sẽ hiện ra ngay.
Điều ngạc nhiên nằm ở chỗ cậu không cho đó là chuyện viển vông. Ngược lại, cậu còn muốn làm thử. Một nghiên cứu chưa từng có người nào trên thế giới làm qua.
Cậu bắt tay vào làm ngay. Đầu tiên, cậu truyền xung điện yếu vào từng phần trên tủy sống, bắt đầu nghiên cứu xem cơ thể Mizuho sẽ có phản ứng thế nào. Theo đúng thứ tự, cậu bắt đầu chế tạo ra thiết bị kích thích điện từ, thiết bị phát tín hiệu, màn hình kiểm tra sóng cơ. Khi các thiết bị đã hoàn thành là có thể bắt đầu công việc rèn luyện cơ, nhưng đã là chuyện của một tháng trước. Kể từ đó, cứ hai ngày, cậu lại ghé nơi này một lần. Cách ra một ngày, để cơ bắp có thể phục hồi.
Nhìn vào tình hình hiện tại, cậu hiểu được điểm khó của thử nghiệm này. Chỉ cần hơi thay đổi tín hiệu hay kích thích chệch khu vực, cơ thể sẽ có những vận động hoàn toàn khác. Cậu muốn cử động cánh tay thì lại chẳng động đậy gì, thay vào đó cả người dựng lên, kích phản ứng lên lưng cô bé.
Cơ thể con người khác máy móc, thời gian đã dạy cậu điều này. Hoshino hiểu rằng để có thể hoàn toàn điều khiển được, sẽ cần rất nhiều ngày tháng, mà không, có khi là cả năm tháng nữa.
Nhưng thế cũng không sao. Chỉ cần như thế, cậu đã thấy nghiên cứu này có giá trị rồi, cậu luôn thèm nhớ cảm giác thỏa mãn mỗi ngày này.
À, đúng rồi. Tôi có thứ này muốn cho cậu Hoshino xem.
Phu nhân chắp tay vào nhau rồi đứng dậy, lại gần chỗ tủ. Cô lấy ra một bộ đồ tây màu xanh thẫm treo trên mắc áo.
Ồ, Hoshino buột ra tiếng khen.
Đây là đồng phục ạ?
Phu nhân tủm tỉm gật đầu.
Thứ Hai tuần sau là lễ khai giảng rồi. Khai giảng tiểu học đó.
Vậy sao. Đã tuần sau rồi. Chắc sẽ vui lắm.
Cậu có nghe chuyện cô bé được nhận vào một trường tiểu học đặc biệt. Chỉ là cô bé sẽ không đi học, giáo viên sẽ đến nhà một vài buổi trong tuần. Một đứa trẻ cứ mãi say ngủ thế sẽ giáo dục theo kiểu gì đây, cậu rất tò mò nhưng chẳng dám mở lời ra hỏi.
Vậy nên, thứ Hai tuần sau, cậu cho con bé nghỉ tập nhé. Mizuho không quen ra ngoài nên chắc sẽ mệt đấy,
phu nhân nói vậy khi cất lại bộ đồng phục vào trong tủ.
Vậy ạ. Em hiểu rồi.
Nhưng đợi đến tận thứ Ba liệu có lâu quá không?
phu nhân trông có vẻ trầm ngâm. Hôm nay là thứ Năm, cô muốn tránh luyện tập liên tục. Luôn tiện, Harima Text nghỉ thứ Bảy, Chủ nhật.
Vậy thì, thứ Bảy em qua nhé. Tuy là đi làm ngày nghỉ, nhưng em không thấy có vấn đề gì.
Cậu nói thế, đôi mày phu nhân chùng xuống ngại ngần.
Cậu nói thế tôi thấy cảm ơn lắm… Nhưng cậu không có việc gì sao? Hẹn hò chẳng hạn?
Má Hoshino ửng đỏ, cậu lắc đầu.
Không sao. Kể cả có việc, em cũng sẽ cố gắng sắp xếp.
Trông phu nhân như thể vừa được cứu vớt, cô lấy hai tay ôm ngực.
Vậy sao? Cậu giúp tôi nhiều quá. Cảm ơn cậu.
Không có gì ạ.
Hoshino đưa ly trà lên miệng. Vừa thưởng thức hương vị hồng trà, những lời vị tiền bối kia đã nói,
Cậu có nghiên cứu cách giúp người đã chết não cử động cũng chẳng giúp được gì cho ai đâu
, và những lời phu nhân nói như xoắn lại trong suy nghĩ.