• 1,507

Chương 6


Số từ: 11751
Người dịch: Đỗ Nguyên
Mintbooks phát hành
Nhà xuất bản: Nxb Văn Học
❉❉❉
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Chương sáu:
Thời điểm đó
... sẽ do
ai quyết định?

1
Vừa ngồi xuống ghế, Hoshino kiểm tra đồng hồ thấy vẫn còn sớm hơn so với giờ hẹn là 6 giờ. Cậu liếc qua thực đơn nhân viên phục vụ đưa cho và gọi một cốc trà bạc hà đá.
Quán cà phê nằm ở tầng hai một tòa nhà hướng ra đại lộ trung tâm Ginza. Cậu có thể nhìn thấy luồng người đi lại. Phần nhiều là nam nữ ăn mặc theo phong cách công sở nhưng hình ảnh du khách nước ngoài lại nổi bật hơn cả.
Người ta đã mang cốc trà bạc hà ra. Lấy ống hút thử thứ nước đậm hương đó, Hoshino thầm nghĩ hương vị này khác nhiều so với thứ trà người đó vẫn thường pha cho cậu. Giờ ai hỏi hương vị bên nào ngon hơn, cậu cũng chẳng biết đáp sao.
Người đó hẳn nhiên là ý chỉ phu nhân Harima rồi.
Tuần trước, cậu mới lại có dịp ghé đến căn biệt thự của nhà Harima. Chỉ để gửi đồ bảo dưỡng cho bộ thiết bị kích thích từ tính. Cũng cần phải hướng dẫn cách sử dụng nữa. Lần trước nữa, đó là khi cô gọi cậu đến vào hôm sinh nhật con trai, chuyện cũng đã xảy ra khoảng một tháng trước rồi.
Phu nhân có vẻ khỏe mạnh. Từ lần cuối cùng gặp, gương mặt cô đã hồi lại nhiều sinh khí, có lẽ là do mọi thứ đã phần nào ổn định hơn, nhìn cô cũng có vẻ hồi xuân. Khi cậu nói vậy, cô chớp chớp mắt vài cái, nhìn Hoshino với vẻ cực kỳ hứng thú.

Giờ tôi cũng đang định nói vậy đây. Cậu Hoshino, dường như cậu cũng đang trẻ ra vậy. Đang trở lại vẻ thiếu niên hồi đầu mới đến nhà tôi đấy.


Vậy sao?
Hoshino gãi gãi cằm. Cậu hiểu cô không có ý bảo cậu trẻ con nên cũng chẳng thấy khó chịu gì.
Theo lời phu nhân, việc rèn luyện thân thể Mizuho vẫn diễn ra đúng lịch.
Tuy chỉ làm một mình nhưng cô cũng không mất nhiều thời gian, đến giờ vẫn chưa thấy xảy ra tai nạn gì lớn.

Cậu Hoshino, đã phiền cậu một thời gian rất dài rồi. Tôi muốn nói cảm ơn với cậu. Chân thành cảm ơn.


Có ích cho chị như vậy em cũng thấy vui mà,
Hoshino đã đáp lại như thế.
Khi cậu nói vậy, phu nhân lại xoáy cái nhìn vào mặt cậu.

Có chuyện gì vậy ạ?

Phu nhân khẽ tủm tỉm cười.

Đúng là có điều khang khác nhé. Gương mặt cậu rạng rỡ không như thường lệ. Có thể cách nói của tôi hơi lạ, nhưng như thế cậu đã đuổi đi được thứ quỷ ma gì đó.


Không phải chị cũng thế sao?
Hoshino đã muốn nói vậy. Nhưng bầu không khí phu nhân mang lại đã hoàn toàn khác trước.
Những gì đã xảy ra hôm sinh nhật hiện về trong đầu. Và việc hôm đó là chuyện có thể cả đời sẽ chẳng thể quên nổi.
Hoshino cho rằng bên trong phu nhân đã có thứ gì đột ngột thay đổi từ lúc đó. Chính vì thế, cô cũng không cần đến cậu nữa, cũng quyết tâm không cho kẻ khác thấy con gái mình cử động tay chân nữa.
Tuy nhiên, từ vụ việc đó, bản thân Hoshino cũng không thể phủ nhận chuyện chính mình cũng đã có thay đổi. Nhìn sự đau khổ của phu nhân khi vung dao lên truy vấn thanh tra cảnh sát một câu hỏi khó đến thế, cậu nhận ra sự nông cạn và hời hợt trong mình.
Bản thân cậu thực sự đã nghĩ cho cô bé Harima Mizuho đến đâu? Cậu có thực lòng coi cô bé đó là
một con người đang sống
đấy không? Cậu có bao giờ thực sự suy nghĩ đến sự sống hay cái chết của cô bé đó chưa? Liệu có phải cậu chỉ nghĩ đến làm thế nào để phu nhân vui, làm thế nào để phu nhân quan tâm đến cậu không và chỉ lợi dụng cơ thể cô bé đó không?
Còn tồi tệ hơn, cậu tự cho mình cảm giác bề trên.
Cậu cho rằng bản thân là sự tồn tại không thể thiếu đối với những người trong ngôi nhà đó. Cậu cho mình là thánh, là đấng tối cao, là người cha thứ hai của cô bé ấy, cậu hiển nhiên coi mình là kẻ được tôn thờ. Cậu kiêu ngạo đến mức cho rằng không ai có thể cắt đứt mối liên quan giữa cậu và ngôi nhà ấy, dẫu người đó có là giám đốc.
Một hiểu lầm đáng xấu hổ.
Cậu đúng ra cũng chỉ là một công cụ của phu nhân mà thôi. Như cái khiên giúp cô ấy bảo vệ niềm tin của mình, hay như lưỡi kiếm giúp cô dọn đi một con đường trắc trở.
Nhưng có lẽ phu nhân đã mở ra được con đường của mình rồi. Từ giờ, cô ấy đã xác định được mối dây luẩn quẩn cũng như điều bản thân phải chiến đấu. Gương mặt phu nhân giờ đã tràn đầy sinh khí khi kể chuyện cho cậu nghe.
Cậu chỉ là một thứ công cụ đã không còn giá trị: Cậu chỉ còn cách quay trở về nơi cần đến bản thân mình. May là Hoshino vẫn còn nơi như thế.
Khi cậu chuyển nơi làm việc của mình từ tư gia Harima về lại phòng nghiên cứu ở Harima Text, đồng nghiệp đón chào cậu cực kỳ ấm áp. Không chỉ có thế. Những tư liệu thực nghiệm từ Harima Mizuho được đánh giá là một tài sản quý giá. Hoshino cảm thấy bản thân hạnh phúc khi có thể hòa nhập vào làn sóng mới kia.
Khi cậu bị bãi nhiệm công việc ở tư gia Harima, phu nhân đã nói là có một chuyện muốn giãi bày với cậu.

Hoshino, cậu đã dối tôi một chuyện đúng không?

Không rõ là chuyện gì, cậu đành im lặng nhưng cô cứ cười đầy ý nhị.

Khi tôi hỏi cậu có người yêu không, Hoshino đã nói là không có người nào như vậy, nhưng thực ra là có phải không?

Một câu hỏi bất ngờ. Và đánh đúng trọng điểm. Đó là chuyện từ gần hai năm về trước. Đúng là họ từng nói đến chuyện đó.
Chuyện xảy ra trước khi cậu chia tay với Kawashima Mao.

Có đúng không?
Phu nhân hỏi.
Nhưng tại sao phu nhân lại biết về Mao? Khi cậu hỏi thế, cô nhún vai với vẻ hối lỗi.

Thực ra, tôi cũng có nói dối Hoshino. Không, có lẽ cũng không hẳn là nói dối. Có lẽ nên nói là giấu cậu.

Thế rồi, phu nhân kể với cậu một chuyện khó tưởng. Chuyện Kawashima Mao từng đến tư gia Harima. Không chỉ có thế, còn từng gặp cả Mizuho. Gặp cô bé, hình như còn chứng kiến tay con bé cử động nhờ thiết bị kích thích điện từ nữa.

Tôi đã hứa với cô gái ấy, giữ im lặng đến tận bây giờ. Nếu chuyện ngày hôm đó là nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa cậu và cô ấy không còn tốt đẹp nữa thì tôi rất lấy làm tiếc, nên mới có ý nói ra chuyện này.

Là như thế sao, Hoshino đã chắp nối được mọi chuyện. Thật ra, suốt hai năm nay, cậu vẫn luôn nghi hoặc về điều này.
Tại sao lúc đó Mao lại quyết nói lời chia tay.
Đó là một đêm mùa thu. Cô ấy gọi cậu ra bảo là có chuyện quan trọng. Trước đó không lâu, hai người còn đi ăn monjayaki với nhau. Lúc đó, cậu đã cảm thấy có điều gì thay đổi nơi cô. Và rồi, cô ấy đã nói,
Em đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chúng ta nên chia tay thôi
. Khi Hoshino hỏi lý do,
Chuyện đó, em không thể không nói sao?
, cô đáp lại như vậy.
Vậy thì, Yuuya không có ý chia tay ư? Anh nghĩ ta có thể tiếp tục hẹn hò như này rồi tiến đến hôn nhân sao?

Hoshino không có lời gì phản bác lại. Cậu quá chú tâm vào công việc ở tư gia Harima rồi, đích thực cũng thấy mối quan hệ với Mao trở nên phiền hà. Thậm chí, cậu còn nghĩ giá cô lên tiếng đòi chia tay có phải tốt không cơ mà.

Anh cũng đã quyết ý đúng không?
Nhìn Hoshino cứ lặng yên như thế, Mao mỉm cười khổ sở.
Phu nhân cứ nói đi nói lại câu xin lỗi.

Cô ấy là một cô gái tốt. Tôi nghĩ chắc sẽ là một đối tượng phù hợp với cậu Hoshino. Có thể giờ đã là quá muộn, nhưng nếu vẫn còn tình cảm, cậu có thể thử tìm cách liên lạc với cô ấy một lần xem sao.

Hoshino cười khổ,
Muộn rồi chị ạ
, cậu đáp vậy. Cũng có nghĩa là, vẫn còn tình cảm.
Chân vừa rời tư gia Harima chưa lâu, cậu đã lại nghĩ đến Mao. Thẳng thắn mà nói, cậu muốn gặp cô. Đó là 'cánh chim xanh' của Chiruchiru và Michiru. Giờ cậu mới hiểu ra điều gì mới là điều quan trọng nhất đối với mình. Cùng lúc đó, cậu cũng ý thức rõ mình ích kỷ tới mức nào. Cậu đã từ bỏ vì cho rằng bản thân không đủ tư cách.
(Cánh chim xanh là một series phim hoạt hình Nhật sản xuất năm 1980 về hai anh em Chiruchiru và Michiru bôn ba khắp chốn để tìm ‘cánh chim xanh’ mang lại hạnh phúc.)

Nhưng cũng đúng như phu nhân nói, cảm giác kìm nén này cứ ngày ngày khiến cậu trở nên bực bội. Hay thử liên lạc xem sao. Không, giờ đây quá muộn rồi. Hai năm đã trôi qua. Chắc cô ấy đã kiếm được đối tượng khác rồi. Có khi còn kết hôn rồi ấy. Nhưng lỡ không phải thì sao. Từ đó đến nay, chắc cũng đã trải qua nhiều chuyện. Nhưng nếu cô ấy vẫn một mình. Nếu cô ấy vẫn chưa hẹn hò với ai khác.
Sau bao đấu tranh tư tưởng, Hoshino gửi tin nhắn đi. Nội dung là,
Anh có chuyện muốn nói với em, ta gặp nhau được không?
. Định trước giờ giấc và địa điểm, cậu thêm dòng,
Anh đợi em
.
Không có tin trả lời.
Chắc là
Không
rồi. Cậu chẳng thể oán trách gì cả. Kẻ có lỗi là cậu mà.
Cậu nhìn xuống bên dưới qua ô cửa sổ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bên ngoài đã tối hẳn. Như thể màn đêm đột ngột bao phủ phố phường.
Cậu chợt thấy xe lăn. Người ngồi trên đó là một chàng trai vẫn còn trẻ. Người đẩy xe là một phụ nữ có vẻ hơn cậu ta khá nhiều tuổi. Chắc là mẹ rồi.
Cậu nhớ đến người ông đã bị bán thân phải bất toại vì xuất huyết não của mình. Nhìn cách ông dùng tay trái cầm thìa ăn, cháo rớt ra lỏng tỏng, đã thở dài trong khổ sở ra sao. Ngày còn khỏe mạnh, ông làm nghề khắc kim loại. Bàn tay phải là cả gia tài của ông.
Ít ra cậu cũng mong mình có ích cho kẻ khác. Cậu muốn giúp đỡ những người đã gánh trên mình bất hạnh hay khuyết tật có được niềm vui và hạnh phúc. Cậu vào Harima Text cũng chính vì lẽ đó.
Khi Hoshino chạm tay vào cốc trà bạc hà đá với quyết tâm mới mẻ trong lòng, một cô gái xuất hiện từ cầu thang đi lên.
Nhanh chóng lướt quanh một lượt cửa hàng, khi đã nhìn ra Hoshino, cô ấy lại gần với vẻ thận trọng. So với hai năm trước, cô ấy có vẻ cũng gầy đi chút ít. Nhưng cảm giác hoạt bát, sôi nổi vẫn không khác trước.
Hoshino đứng dậy.

Lâu không gặp,
cô nói vậy khi đến chỗ bàn cậu.

Ừ,
gật đầu rồi Hoshino mời cô ngồi xuống ghế đối diện mình. Cô ấy kéo ghế, ngồi xuống.
Nữ phục vụ lại gần. Cô ấy nhìn cốc của Hoshino, rồi gọi,
Cho tôi loại đồ uống giống anh ấy.

Sau khi phục vụ đi khuất, cô gái ngắm gương mặt Hoshino. Cậu thấy ngại ngùng, cúi gằm mặt xuống.
Cô ấy lầm bầm gì đó. Thế là, cậu ngẩng đầu lên.

Anh trẻ hơn nhiều đấy. Trông dồi dào sức sống nữa.

Kawashima Mao nói vậy.
Hơn nhiều so với hồi đó.

Hoshino không nói năng gì, chỉ gật đầu.
2
Khi đang đắm mình trong cuốn sách, cô cảm thấy có thứ gì khẽ chạm vào chân mình. Đó là một quả cầu lông.

Cháu xin lỗi,
một cô bé vội lao lại gần. Tuổi chắc tầm lớp lớn tiểu học, hoặc có khi là đầu trung học cơ sở. Một cô bé có mái tóc cắt ngắn hợp gương mặt, làn da rám nắng trông rất khỏe khoắn.
Kaoruko nhặt quả cầu lên,
đây,
rồi chìa ra cho bé.
Cháu cảm ơn
, con bé nhận lại rất lễ phép. Ánh mắt chợt dừng lại tại chiếc xe lăn để bên cạnh Kaoruko.

A, dễ thương quá…

Cô bé bất chợt thốt lên khiến cô thấy vui lắm. Đứa con gái trên xe lăn là niềm tự hào lớn nhất của Kaoruko.
Cô cười coi như thay lời cảm ơn. Sau khi lanh lẹ cúi đầu chào một cái, cô bé kia cầm vợt quay về chỗ bạn bè đang đợi.
Kaoruko đang ngồi trên băng ghế một công viên hơi xa nhà một chút. Tuy khá nhỏ nhưng lại có chỗ rộng như sân thi đấu cũng có cả xích đu, khung leo hay bập bênh nữa, chung quanh bao bọc bởi cây cối - một công viên bình thường.
Gió thu thổi mát lành lòng người. Dạo này, trời hay mưa nhưng hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp.
Ngay bên cạnh, cô bé lúc nãy và bạn đang bắt đầu cuộc đấu cầu lông. Con bé vung vợt rất khá. Chắc cũng có tham gia câu lạc bộ trong trường. Như vậy thường sẽ luyện tập trong phòng thể dục đây. Nước da rám nắng đó chắc là do phải chạy bên ngoài nhiều để tăng cường thể lực, cô nghĩ vẩn vơ đến mấy điều đó.
Đứa con gái ngồi trên xe lăn của cô - cô nhìn Mizuho. Hiển nhiên là vẫn đang nhắm nghiền mắt. Quần áo thể dục thì sắc xanh đen là đẹp nhất. Tóc con bé cài dải nơ hồng.
Nếu không rơi vào bi kịch như thế, con bé lớn lên như những đứa trẻ đang chơi cầu lông kia thì mỗi ngày sẽ ra sao đây. Cô biết có ngẫm ngợi thì cũng chỉ toàn là điều vô nghĩa, và thường gắng đuổi những tưởng tượng đó ra khỏi đầu, nhưng nó luôn hiện lên vào những lúc như thế này.
Cô tin chắc mình sẽ phải lo lắng nhiều. Lo tai nạn ô tô, những kẻ biến thái, rồi tội phạm trên mạng - thế giới bây giờ nhiều mối nguy lắm, chẳng thể nào dự đoán trước. Chỉ cần Mizuho còn sống, cô sẽ còn phải lo lắng nhiều. Như chuyện lập gia đình chẳng hạn, bố mẹ lúc nào chẳng lo lắng cho con cái của mình cơ chứ.
Những mối lo đấy cũng có thể nói là một niềm vui của bậc làm cha mẹ.
Cũng giống niềm vui khi chăm lo cho một đứa trẻ không bao giờ mở mắt chăng, Kaoruko có thể nói chắc vậy. Chỉ là cô không nghĩ mình có thể bàn luận về điều này với bất cứ ai. Con người có nhiều cách sống mà.
Nhân cuộc đấu của mấy cô bé đang tạm ngừng, Kaoruko đứng dậy. Cô chỉnh lại thế ngồi của Mizuho rồi đẩy chiếc xe lăn.
Đi dọc theo con đường đi bộ sát tuyến tàu điện, cây rẻ quạt xếp thành hàng dài rợp bóng.

A, chúng đã đổi màu kha khá rồi đó con. Có lẽ tuần tới, nơi này sẽ rợp sắc vàng đấy,
vừa nhìn lên tán cây, Kaoruko vừa trò chuyện với Mizuho. Đi dạo là niềm vui mỗi tuần một bận của cô.
Khi chuẩn bị rẽ ngoặt, tiếng còi ô tô vang lên. Kaoruko dừng chân, cô quay lại. Một chiếc Benz màu xanh đen đỗ sát rạt bên cạnh cô.
Cửa xe bên ghế người lái hạ xuống. Gương mặt thò ra từ đó chính là Enokida Hiroki.
Ngay gần đó là một quán cà phê nổi tiếng với các loại bánh ngọt dùng hoa quả tươi. Enokida gửi chiếc Benz vào một bãi đỗ xe trả tiền rồi cùng cô ngồi xuống một cái bàn nhỏ, đối diện nhau. May mà có khoảng trống đủ rộng cho cái xe lăn.

Anh thấy em có nhiều thay đổi rồi, thật đáng ngạc nhiên. Anh đã thấy quen quen nhưng cứ tưởng là một ai khác cơ, đến mức suýt định đi qua luôn.

Theo lời Enokida, anh ta đang trên đường trở về sau khi mang quà mừng trẻ mới sinh đến nhà một người quen.
Ngắm nghía gương mặt của Kaoruko lần nữa, anh ta nói,
Em khỏe mạnh thế này anh an tâm lắm. Lần cuối gặp nhau, em vừa sầu khổ vừa mang một nét gì đó như hoang dại. Thật lòng, anh đã lo không biết cứ để em về như vậy có ổn không.

Những lời của Enokida khiến Kaoruko chỉ biết cười ngại ngùng. Hôm cô đã quyết đó là lần hẹn hò cuối cùng, còn về tận nhà anh ta dường như mới xảy ra ngày hôm qua.

Lúc đó, em đã làm phiền anh rồi,
cô cúi đầu.

Anh cũng thế, chẳng thể làm gì được cho em, anh thật có lỗi. Tuy anh cũng có nghe chuyện nhưng tình hình ra sao, anh chẳng dám tưởng tượng nữa,
anh ta nhìn chăm chú vào chiếc xe lăn rồi quay lại nhìn Kaoruko.
Đúng là, em đã rất vất vả đúng không?

Có nói dối cũng chẳng nghĩa lý gì.
Đúng vậy,
cô đáp.
Một đứa trẻ đang hoạt bát chạy chơi như thế, một ngày đột nhiên rơi vào giấc ngủ say như thế. Cuộc sống như đảo lộn 180 độ. Em cảm giác như mọi hi vọng đều biến thành tuyệt vọng cả.


Anh có thể hiểu.


Nhưng thời kỳ tuyệt vọng như vậy không kéo dài,
Kaoruko nói.
Đó là những ngày vất vả, nhưng có những lúc rất vui. Ví như khi em tìm được bộ đồ phù hợp với con gái mình chẳng hạn. Khi mặc thử cho nó và thấy sao lại khéo vừa đến thế, những lúc như thế con bé cũng vui lắm. Em có thể hiểu qua sắc mặt, huyết áp và cả mạch đập của con bé.


Hả?
, Enokida tỏ vẻ quan tâm.

Đương nhiên,
Kaoruko nói tiếp.
Có người cũng bảo là do em tưởng tượng ra mà thôi. Một dạng tự thỏa mãn bản thân.


Nếu người ta nói vậy, em nghĩ sao?
Enokida hỏi.
Kaoruko dang hai tay ra, nhún vai.

Em chẳng nghĩ gì cả. Em chẳng cần phải thuyết phục những người đó làm gì. Có lẽ những người đó cũng chẳng cố thuyết phục em làm gì. Thế giới này không cần cứ phải đồng tâm đồng ý, thậm chí không nên như thế, em nghĩ vậy đấy.

Dường như những lời của cô có vẻ hơi mơ hồ, Enokida ngẫm nghĩ một chút. Điểm thành thật nhưng không gây khó dễ thế này vẫn y như ngày trước.
Cuối cùng, anh ta mấp máy môi,
Điều bác sĩ mong mỏi là hạnh phúc của bệnh nhân. Nhưng nó là thứ đến từ nhiều hình dạng không có chuyện ép buộc vào một khung nào cả. Hiện tại nếu em thấy hạnh phúc, anh không có gì phải phàn nàn. Nên anh đã nghĩ phải hỏi chuyện em. Giờ em không thấy cần thứ gì. Có lẽ em sẽ không đến phòng khám của anh nữa nhỉ?
Những lời đó như có cả chút an tâm lại như có chút gì buồn buồn trộn lẫn.
Kaoruko cầm tách trà.

Em ổn rồi mà. Em còn muốn hỏi chuyện của bác sĩ cơ.


Chuyện của anh sao?


Ừ. Bởi vì, có vẻ từ đó đến nay anh cũng trải qua khá nhiều chuyện đấy. Có cuộc gặp gỡ mới mẻ nào không?
Nói thế rồi Kaoruko liếc bàn tay trái Enokida. Một chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh trên ngón áp út.

Không phải chuyện gì đáng để kể như của em đâu,
Enokida có vẻ hơi ngại ngùng, anh bắt đầu kể về đối tượng kết hôn do người quen giới thiệu cho mình.
Sau khi chia tay với Enokida, cô đẩy cái xe lăn đi theo con đường về. Mấy đứa trẻ đang trên đường từ trường về nhà hớn hở rượt đuổi nhau. Có vài đứa nhỏ cũng tầm tuổi Mizuho.
Khi về đến cửa nhà, cô chợt chột dạ. Rõ ràng cánh cửa đã đóng vào hẳn hoi rồi lại he hé mở ra. Hôm trước, ổ khóa đã bị hỏng nên chắc gió thổi làm cửa mở chẳng. Hay là bà Chizuko đã về. Hôm nay, mẹ cô kêu có việc nên đã quay về nhà ngoại rồi mà.
Mở hai cánh cổng ra, cô đẩy xe lăn vào bên trong. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy một cậu bé lạ mặt. Cậu ta đang đứng ở lối đi vào.
Cậu bé đó vội vàng lại gần cô.

Cháu chỉ phi chơi nhưng lỡ bị bay lọt vào trong này mất. Gọi chuông cửa mãi mà…
nói vậy rồi cậu bé chìa ra cái máy bay giấy.

À ra thế,
Kaoruko gật gù.
Cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào Mizuho trên xe lăn. Trong ánh nhìn đó không có vẻ gì là hiếu kỳ hay nghi ngại.

Sao thế?
Kaoruko hỏi.

Dạ… không có gì ạ.
Cậu bé đáp vậy nhưng vẫn nhìn Mizuho.
Bạn ấy ngủ nhiều nhỉ?

Cách nói thành thật đó như dội lại trong lòng Kaoruko.

Ha, đúng nhỉ,
rồi cô chỉnh lại cái chăn đắp trên Mizuho.

Chân bạn ấy bị tật không đi được ạ?

Câu hỏi của cậu bé đúng là nằm ngoài dự đoán. Ra vậy, đúng là thấy người ngồi trên xe lăn như vậy, cô có cảm giác người ta nghĩ đến chuyện này đầu tiên.
Kaoruko khẽ nhếch môi chuyển thành nụ cười.

Trên thế giới này, có nhiều dạng người lắm. Có cả những đứa trẻ không bị tật ở chân nhưng vì nhiều lý do mà không thể đi lại. Đến một lúc nào đó, cháu sẽ hiểu thôi.

Cô không hiểu những lời mình nói thằng bé có hiểu được chính xác hay không. Ánh mắt ngạc nhiên của cậu bé lại hướng đến Mizuho.
Bạn ấy vẫn chưa dậy nhỉ?

Nghe như thể cậu bé muốn con bé mở mắt ra vậy. Cô cảm thấy vui vui.

Ừm… chắc vậy. Hôm nay chắc cũng không dậy đâu.


Hôm nay sao?


Ừ, hôm nay đó,
Kaoruko đẩy chiếc xe đi.
Chào cháu nhé.


Chào cô
cậu bé đáp lại. Sau đó, Kaoruko nghe có tiếng đóng cổng.
Khi đi về phía hiên, ánh mắt cô chợt chạm vào cửa sổ căn phòng Mizuho. Dạo trước, cô có trồng chút hoa hồng trang trí ngoài rìa cửa sổ. Hoa đó là quà Kazumasa tặng sinh nhật Kaoruko. Đã bao năm rồi anh mới có hành động đó với cô.
Nhân đợt đó, cô bắt đầu dùng hương liệu mùi hoa hồng. Chỉ cần vài giọt thôi, căn phòng đã đượm hương hoa rồi. Sắc mặt Mizuho cũng khá hơn kể từ khi đó.
Cứ vui vẻ gom nhặt từng niềm vui tìm hạnh phúc nho nhỏ thôi cũng được, Kaoruko đã nghĩ vậy. Cô chẳng chờ trông gì nhiều cả. Nếu ngày mai đến chẳng khác gì hôm nay, cô cũng chẳng có gì phải bất mãn.
Mong ước nhỏ nhoi đó của cô đã được thực hiện trong một khoảng thời gian dài. Những ngày bình yên, giản dị không có bất cứ điều gì đã đến và đi. Lịch đi dạo tuần một lần kéo dài được đến tận tháng Mười hai khi trời đã lạnh hẳn. Và bắt đầu lại vào khoảng giữa tháng Ba năm sau.
Chẳng mấy chốc, Mizuho sẽ trở thành học sinh lớp Bốn vào ngày 31 tháng Ba.
Kaoruko lại ngủ trong phòng Mizuho như mọi khi. Cô có cảm giác ai đó đang gọi mình nên mới mở mắt ra. Khi nhìn đồng hồ, đã quá 3 giờ đêm.
Ngay sau khi cô vừa tự hỏi tại sao mình lại mở mắt ra vào lúc này thì Kaoruko nhận ra.
Mizuho đang đứng ngay cạnh mình.
3
Theo thông tin trong hồ sơ, người đàn ông mang mã số 38 đã bảy mươi hai tuổi rồi. Ông ta mắc chứng glaucoma và mất đi thị giác từ khoảng năm năm trước. Sau khi đến tuổi về hưu, ông hầu như không ra ngoài nữa. So với những bệnh nhân bị tổn thương thị giác khác, người này không có nhiều kỹ năng sử dụng gậy dẫn đường.
(Chứng glaucoma là một loại bệnh không thể chữa khỏi, gây tổn hại đến thần kinh thị giác và là nguyên nhân hàng đầu gây khiếm thị trên thế giới.)

Tóm lại, cuộc thử nghiệm lần này đã cố gắng tìm người thử nghiệm phù hợp hơn.

Bắt đầu,
tiếng nhân viên nghiên cứu hô lên.
Người đàn ông lo lắng bước bước đầu tiên. Đôi mắt ông đã bị che đi bởi cái kính. Mũ bảo hiểm cũng đã đeo ở trên đầu.
Ông ta vượt qua những thùng các tông ngáng trở ở vòng đầu tiên. Tiếp theo là những quả bóng đang lăn tứ tung. Người đàn ông khéo léo vượt qua hết những quả bóng đó. Phần sau nữa là thử thách sàn nhà phân theo màu. Có phần kẻ ô xanh đỏ có phần lại kẻ sọc xanh vàng. Người đàn ông nhận lệnh,
chỉ đi trên những phần màu xanh
.
Người đàn ông đã chọn đi trên màu xanh cực kỳ chuẩn xác. Chỉ còn một thử thách gian nan cuối cùng. Chỗ này có rô-bốt chạy vòng quanh. Nó to cỡ một con chó loại nhỏ. Nó di chuyển rất ngẫu nhiên, đương nhiên không để cho người tham gia thực nghiệm dễ dàng đi qua.
Người đàn ông đứng lại trước cửa vào, quan sát rô-bốt di chuyển một lúc rồi như đã quyết tâm, ông mới bắt đầu bước đi.
Rô-bốt lại đột ngột chuyển hướng, chặn đường đi của người đàn ông kia. Thế là, ông ta kêu lên một tiếng, dừng chân đứng lại. Gương mặt xoay theo hướng chuyển động của rô-bốt. Hay còn gọi là
nhìn
.
Sau khi xác nhận được rô-bốt đã đi xa, người đàn ông mới có vẻ an tâm tiếp tục bước tiếp. Và rồi, trong ánh mắt theo dõi của nhân viên nghiên cứu, ông đã đến được đích. Tràng pháo tay vang lên.

Làm được quá đấy chứ.

Kazumasa nói với người phụ trách nghiên cứu đang cùng chứng kiến thực nghiệm với mình.

Đã đỗ chưa anh?
Người đàn ông vừa bước sang tuổi tứ tuần tháng trước hỏi anh với vẻ lo lắng.

Nếu tôi nói chưa đỗ thì sao?

Người phụ trách nghiên cứu đanh mặt lại, anh ta thẳng người lên.
Vậy tôi chỉ còn nước chuyển việc mà thôi.

Kazumasa huýt sáo miệng, vỗ vai người cấp dưới.
Đương nhiên là tôi đùa thôi. Cậu đã đỗ, tôi không chê được điểm gì. Cứ thế mà tiến tiếp cho tôi.


Cảm ơn anh,
người phụ trách nghiên cứu cúi đầu.
Thấy có tín hiệu báo cuộc gọi đến từ chiếc điện thoại trong túi áo trong, Kazumasa vừa rời khỏi khu vực thực nghiệm vừa nhấc máy. Là bà Chizuko.

Vâng, con Kazumasa đây.


A… Xin lỗi con nhé, đang trong giờ làm việc thế này.


Có chuyện gì vậy ạ?

Thế rồi, vừa nghe những điều bà Chizuko gấp gáp nói, Kazumasa vừa bóp chặt lấy điện thoại trong tay.
Tình trạng Mizuho đột nhiên có chuyển biến lạ, Kaoruko phải đưa con bé đến bệnh viện.

Tình trạng nó sao vậy ạ?


Chuyện này… nhiều điểm bất ổn lắm. Huyết áp không ổn định, thân nhiệt cũng hạ.


Từ bao giờ vậy ạ?


Từ sáng nay. À, nhưng theo Kaoruko, mọi chuyện xảy ra từ đêm rồi.

Kaoruko ngủ trong phòng Mizuho. Có lẽ nửa đêm cô ấy đã nhận ra có sự lạ nhưng đến sáng mới kiểm tra tình hình chăng.

Con hiểu rồi. Sau khi sắp xếp công việc, con sẽ vào viện ngay.

Sau khi ngắt cuộc gọi, anh ngay lập tức gọi cho cô thư ký Kanzaki Makiko. Sau khi thông báo ngắn gọn tình hình, anh xác nhận xem có thể hủy lịch làm việc của ngày hôm nay không.

Em sẽ tìm cách xử lý,
người cấp dưới tài năng của anh đã nói vậy. Sau khi nói một câu cảm ơn, anh bắt đầu nhanh chân bước đi.
Trên đường đi taxi đến bệnh viện, anh thử gọi cho Kaoruko nhưng hình như cô đã tắt điện thoại nên không tài nào liên lạc được.
Trong khi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, anh suy xét xem sự thể như thế nào.
Trong suốt ba năm này, cơ thể của Mizuho luôn ổn định. Nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không gặp bất cứ vấn đề gì, thực ra vẫn bị nhiễm trùng, cũng gặp vấn đề tiêu hóa nữa. Nhưng Kaoruko hay bà Chizuko chẳng bao giờ báo cho Kazumasa những chuyện như thế. Có lẽ mọi người cũng không muốn gây ảnh hưởng đến công việc của anh.
Tại sao lần này lại báo cho anh biết?
Có lẽ anh nên chuẩn bị tinh thần đối mặt với mọi tình huống thôi, Kazumasa nghĩ.
Khi đến bệnh viện, anh hỏi tình hình ở quầy thông tin. Nữ phụ trách báo anh lên phòng y tá trên tầng bốn để xác nhận tình hình.
Anh đi cầu thang máy lên tầng bốn, rồi ngó vào trong phòng y tá. Vừa báo tên, cô y tá trẻ ở đó lập tức nhận ra vấn đề, báo ngay cho số phòng.

Tôi vào được sao?


Mời anh. Chị nhà cũng đang ở trong đó.

Được nói như vậy anh thấy nhẹ cả người. Người ta đưa Mizuho vào trong phòng điều trị, Kaoruko lo lắng trong phòng đợi - anh mường tượng trước tình hình đó.
Khi đến phòng bệnh, anh gõ cửa.
Mời vào,
giọng Kaoruko vọng ra.
Khi anh mở cửa thì thấy Kaoruko đang ngồi cạnh giường. Cô nhìn lên Kazumasa rồi nói,
Anh đến đấy à?
Vẻ mặt cô bình thản hơn anh tưởng, không có cảm giác sầu não gì.

Mẹ đã báo cho anh,
Kazumasa nhìn lên giường.
Tình hình thế nào vậy?

Mizuho đặt nằm đó, đang truyền dịch. Gương mặt có hơi sưng lên. Tình trạng đúng là khác nhiều so với lần trước anh gặp.
Kaoruko không đáp lại. Ánh mắt nghiêm nghị dồn cả vào đứa con gái.

Này, sao thế em?
Anh hơi lên giọng.
Thế rồi, cô đứng dậy, đi ra phía cửa sổ. Cô dừng chân lại rồi khẽ khàng quay gót, thẳng thắn nhìn Kazumasa.

Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Một chuyện cực kỳ quan trọng. Giờ, ta nói được chứ?

Kazumasa khẽ hạ cằm, anh nhìn Mizuho rồi ánh nhìn quay lại chỗ Kaoruko.
Chuyện liên quan đến Mizuho sao?


Đương nhiên là thế.


Chuyện gì?

Kaoruko như có chút do dự, rồi cô hít vào một hơi và nói,
Đêm qua, em không biết nói thế có đúng không hay nên nói là sáng sớm ngày hôm nay sao nữa, tóm lại là vào khoảng hơn 3 giờ sáng…
, cô bắt đầu chớp mắt lia lịa. Đôi mắt đỏ lên, gò má giật giật.
Mizuho… phải đi rồi. Con bé đã nói thế.


Ơ,
Kazumasa mở to mắt.
Nói thế… Thế nghĩa là sao?


Con bé đi sang thế giới bên kia. Nó phải đi rồi,
sau khi đã nói hết, Kaoruko như cứng người, mắt nhắm nghiền, đầu cúi gằm. Bờ vai khẽ run.
Kazumasa ngạc nhiên nhìn Mizuho. Nhưng lồng ngực con bé vẫn khẽ phập phồng. Nó đang thở mà.

Em nói gì vậy? Con bé vẫn đang sống đây mà.

Sau khi Kaoruko khẽ dùng mu bàn tay phải lần lượt day từng bên mí mắt, cô ngẩng lên rồi hít sâu vào một hơi. Thế rồi, cô mở mắt ra, cười với Kazumasa.

Kaoruko…


Xin lỗi anh, nói thế này chắc anh cũng không hiểu nổi.


Thật ra là chuyện gì vậy?


Vâng, em sẽ kể lại từ đầu
, Kaoruko liếc qua giường rồi nhìn Kazumasa và bắt đầu nói.
Tầm 3 giờ hơn, em đột nhiên mở mắt ra. Em có cảm giác như ai đó đang gọi em. Lúc đó, em thấy Mizuho đứng bên cạnh.

Kazumasa không thể nói nổi điều gì.

Đương nhiên không phải là em nhìn thấy con bé bằng xương bằng thịt,
Kaoruko nói.
Nhưng em cảm thấy con bé đang đứng đó.

Thế rồi, Mizuho bắt đầu nói chuyện với Kaoruko. Cô không nghe thấy bằng tai mà nó truyền vào trái tim cô.

Mẹ ơi, con cảm ơn.

Cảm ơn mẹ đã nuôi nấng từ trước tới giờ.
Con đã hạnh phúc lắm.
Cực kỳ hạnh phúc.
Cảm ơn mẹ. Thực lòng cảm ơn mẹ.


Kaoruko hiểu ra đã đến lúc phải chia tay rồi. Nhưng, kỳ lạ là cô không hề cảm thấy đau buồn. Cô đã hỏi con bé,
Giờ, con sẽ đi sao?


Vâng,
Mizuho đáp lời mẹ.
Tạm biệt mẹ. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.


Vĩnh biệt con,
Kaoruko lầm bầm.
Ngay sau đó, bóng dáng Mizuho đột ngột tan biến. Không còn gì cả.
Kaoruko ngồi dậy khỏi giường, lại gần thân thể Mizuho. Cô bật đèn lên và kiểm tra một số chỉ số đo của con bé.
Mọi chỉ số đều bắt đầu có dấu hiệu xấu đi. Từ lúc đó. Kaoruko không hề ngủ, cứ thức canh như thế nhưng không có vẻ khá hơn.
Sau khi kể xong câu chuyện, Kaoruko nhìn chăm chăm vào Kazumasa, cô lắc đầu.

Anh không tin ư? Hay cho là em đang nói dối? Nếu không phải nói dối thì cũng chỉ đơn giản là ảo giác, hay còn có thể là một cơn mơ - chắc anh nghĩ thế đúng không?


Anh không nghĩ em nói dối. Em chẳng có lý do gì để làm thế. Có thể đó là ảo giác hay là một cơn mơ màng, anh cũng không biết nữa. Nhưng nếu em đã tin như thế ta cứ coi đó là sự thật đi.

Kaoruko cười, nói cảm ơn anh.

Chỉ là…
Kazumasa thêm.
Thành thật mà nói, anh thực sự ngạc nhiên. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này, em cũng biết rằng anh đã chấp nhận rằng Mizuho đã chết. Nhưng dẫu có thể, anh không tưởng tượng nó sẽ xảy đến bằng cách này.


Xin lỗi anh. Em đã tiễn con đi một mình. Nhưng anh cũng không tốt cơ. Những lúc quan trọng như thế lại chẳng có nhà.

Chẳng biết đáp lại thế nào, anh lấy tay ôm đầu.
Tại sao lại là đêm qua cơ chứ?


Đúng thật. Em cũng không rõ. Hãy hỏi Mizuho ấy,
cô nói thế với giọng vui vẻ. Là cô bùng nổ rồi, hay do mọi sự xảy ra đột ngột nên tâm trạng cô trở nên phấn khích quá rồi, Kazumasa không rõ nữa.

Anh này,
Kaoruko hỏi anh.
Thế này là đủ rồi đúng không? Chúng ta đã làm hết những điều có thể làm cho Mizuho rồi phải không? Chẳng còn gì để hối hận nữa phải không?


Đương nhiên rồi. Anh coi như đã ổn, còn em đã hoàn thành xuất sắc mọi thứ rồi.


Nghe anh nói thế, em cũng thấy an lòng hơn,
Kaoruko khẽ ép tay vào ngực.

Không, nhưng mà…
anh nhìn xuống giường.
Vậy, giờ ta tính sao đây?
Kaoruko lại gần giường với vẻ mặt nghiêm túc.

Giờ ta đang truyền dịch đúng không? Cơ thể con bé đang thiếu hụt hoóc môn chống bài niệu. Thiếu loại hoóc môn này, phân sẽ chảy ra ồ ạt. Do không thể kiểm soát chúng nữa. Cần bổ sung một lượng lớn nước để tránh mất nước cũng do thế. Khi đó, chân tay cũng bắt đầu phù lên. Trong những trường hợp như thế này, cần phải cung cấp hoóc môn chống bài niệu ngay thì ta mới kiểm soát được tình trạng thải phân.


Em biết rõ quá nhỉ.


Thấy chưa? Em đã học rất chăm chỉ mà.


Trước giờ, Mizuho không cần đến loại hoóc môn đó sao?


Ngay sau vụ tai nạn đã cần rồi. Nhưng kể từ hồi chăm sóc tại nhà lại không cần đến nữa. Bác sĩ cũng bảo là kỳ lạ. Sau đó, lượng thuốc Mizuho phải uống cũng ít dần, đúng là đã khiến các chuyên gia bất ngờ.


Nhưng mà giờ lại cần đến nó.


Vâng
, Kaoruko gật đầu. Rồi cô nhìn Kazumasa với ánh mắt đầy u uẩn.

Bác sĩ chủ trị sắp sửa đến nói chuyện với ta đấy. Trước đó, em muốn đề nghị điều này với anh.


Đề nghị?


Điều chỉ chúng ta mới có quyền quyết định đó.

4
Đúng như Kaoruko nói, khoảng một tiếng sau đó, họ có cuộc thảo luận với bác sĩ chủ trị. Vị bác sĩ với gương mặt rắn rỏi tên Oomura đã nói với họ về câu chuyện quan sát cơ thể Mizuho suốt ba năm qua.
Tình trạng đã thay đổi hoàn toàn so với lần kiểm tra trước, bác sĩ Oomura nói vậy.

Không nhắc đến chuyện não bộ cô bé đã gần như không còn hoạt động nữa, cơ thể bé Mizuho đã duy trì một sự cân bằng tổng thể. Huyết áp và thân nhiệt đều ổn định, có thể đại tiểu tiện bình thường. Nhưng đáng tiếc là tình hình hiện tại, sự cân bằng tổng thể đó đã bị mất đi. Có thể nói là con bé đang trở về tình trạng lúc vừa tai nạn chắc mọi người sẽ thấy dễ hiểu hơn.

Thế rồi, bác sĩ Oomura bắt đầu nói đến những phương hướng điều trị về sau. Chuyện đầu tiên ông nói đến là về vụ hoóc môn chống bài niệu Kaoruko đã nói tới kia.

Khi tiêm bổ sung, ta sẽ tạm thời ổn định được chức năng bài tiết cho con bé. Nếu không bổ sung, có thể dẫn đến tim ngừng đập trong tương lai gần. Với tình trạng này, nhiều bậc cha mẹ cũng không muốn phép ép uổng duy trì cuộc sống của con bé. Nhưng với tình hình trước giờ, anh chị Harima sẽ chọn cách tiêm hoóc môn, và vẫn tiếp tục chăm lo cho cháu nhà như từ trước đến giờ đúng không?

Kazumasa nhìn sang bên cạnh. Ánh mắt anh gặp ánh mắt Kaoruko. Xác nhận được cái gật đầu nơi cô, anh mới quay sang phía bác sĩ chủ trì.

Cuộc nói chuyện này là tiền đề cho chuyện não chết của Mizuho đúng không?


Vâng, mà, nếu xét đến tình trạng gần như chết não của con bé…


Vậy thì, Kazumasa mở miệng,
đó là nhiệm vụ bên phía quý vị phải làm còn gì?


Nhiệm vụ… ý anh là sao?


Nhiệm vụ gợi ý ra những lựa chọn. Có ý hiến tạng hay không, quý vị không cần phải xác nhận sao?


Ơ!
Mắt bác sĩ Oomura mở tròn.
Không… nhưng mà… chẳng phải anh chị đã từ chối ngay sau tai nạn ư?


Bởi chúng tôi không cho rằng con bé đã chết não,
Kaoruko đáp lời.
Không chết não nên chúng tôi không muốn ép con bé phải trải qua những bài kiểm tra kỳ lạ như thế. Hơn ba năm từ sau vụ việc đó, con bé nhà tôi vẫn sống mạnh khỏe. Với lại bác sĩ Oomura có muốn kiểm tra hay khám nghiệm với những người đang chết nữa sao?

Bác sĩ Oomura không có vẻ gì muốn giấu những rúng động trong lòng, cứ nhìn hết lượt cặp vợ chồng đang nói ra những điều điên khùng.

Nhưng lần này thì,
Kazumasa nói,
chúng tôi đã cho rằng giờ chỉ còn cách chấp nhận con bé đã bị chết não mà thôi. Nếu đã thế, chúng tôi buộc phải đưa ra lựa chọn. Liệu có gì sai không?

Bác sĩ Oomura há miệng hớp hớp như cá vàng,
Anh chị đợi cho chút đã
, ông nói vậy rồi đứng dậy khỏi ghế. Khi rời khỏi phòng, trông dáng điệu ông như sắp ngã.
Kazumasa nhìn sang Kaoruko lần nữa. Cô ấy rúc rích cười nhưng không thèm nói gì. Kazumasa đành lặng im.
Một giờ trước, Kaoruko đã đề nghị chính cái điều khó ngờ này. Đồng ý hiến tạng.

Mizuho đã đi sang thế giới bên kia rồi. Chắc chắn ở trên Thiên đường nó sẽ nói, hãy dùng thân thể của con cho những người bạn đáng thương đang ở đâu đó đi mẹ.


Nó là một đứa trẻ dịu dàng mà,
Kaoruko nói thêm.
Kazumasa chẳng có gì để phản đối. Vấn đề chỉ là phía bệnh viện. Họ sẽ có phản ứng ra sao, anh thật không biết nữa. Đối với bọn họ, đây chắc là một ca chưa từng có.
Bà Chizuko và Miharu cũng có gọi điện, cũng nói ý kiến của mình về tình hình hiện tại. Bên nào cũng khóc nức nở nhưng đây là chuyện đã thống nhất rồi.
Có tiếng gõ cửa.
Mời vào,
anh đáp lời và thấy cánh cửa mở ra. Người bước vào đúng là bác sĩ Shindou như họ dự đoán. Khi thấy vợ chồng Kazumasa định đứng dậy,
Mời anh chị cứ ngồi,
ông nói vậy rồi nhanh chóng đi vào phía bên kia bàn và ngồi xuống.
Bác sĩ Shindou thở ra một hơi rồi nhìn hai người.
Anh chị lúc nào cũng gây bất ngờ.


Vậy sao ạ?
Người hỏi là Kaoruko.

Không dùng đến máy hô hấp nhân tạo, dùng những thiết bị tân tiến nhất để giúp con gái mình thở. Kích thích điện từ lên cột sống, dùng cơ chế phản xạ để rèn luyện cơ bắp cho con bé.


Có thể làm mọi thứ như vậy, chúng tôi thấy rất vui.


Đúng là như vậy. Kết quả là giới y học hiện đại cũng không thể nào giải thích được, không dựa vào cơ năng của não bộ vẫn có thể kiểm soát được cân bằng cơ thể như thế. Lại có thể duy trì đến tận bây giờ, chúng tôi chỉ có thể nói đó là điều phi thường. Nhưng điều tôi thấy ngạc nhiên nhất chắc là ngày hôm nay đây. Không nghĩ rằng anh chị lại chấp nhận lựa chọn như thế.


Tôi cho rằng điều này không trái luật,
Kazumasa nói.
Trong luật pháp hiện hành không có khái niệm chết não lâm sàng. Nếu không chấp nhận thẩm định chết não, người ta có thể xếp những người bệnh này vào loại có khả năng rơi vào tình trạng thực vật. Cho đến tận ngày hôm qua, biết đâu Mizuho lại đang trong tình trạng đó. Và rồi, hôm nay, tình hình đã thay đổi. Tình trạng Mizuho trong khoảng ba năm vài tháng trước khác với tình trạng con bé ngày hôm nay. Ít ra chúng tôi cũng có quyền cho mình một lựa chọn.

Với những lời của anh, bác sĩ Shindou cũng đồng tình.

Chỉ là, tôi có một điểm phải chỉnh lại. Theo đúng thủ tục, đầu tiên ta cần phải kiểm tra tình hình não bộ hiện tại của con gái anh chị đã, nếu chúng tôi nghi ngờ có khả năng chết não thì đó mới trở thành một lựa chọn. Nhưng, lần này, ta chưa thể tiến hành việc đó được. Theo ý kiến cá nhân tôi thì không cần thiết, nhưng các anh chị có chấp nhận thủ tục như vậy không?

Kazumasa gật đầu với Kaoruko rồi nói,
Thế cũng được.


Hiểu rồi. Vậy thì tôi xin được bàn về vấn đề này với quý vị. Tuy lúc trước tôi cũng có hỏi rồi, nhưng hãy xác nhận lại lần nữa. Anh chị đã có thẻ đăng ký hiến tạng của con gái chưa? Hay anh chị từng giới thiệu về hoạt động cấy ghép nội tạng và hiến tạng cho cháu nhà trước đây chưa?


Chưa, chưa hề.


Vậy thì, trong trường hợp chúng tôi tiến hành bài kiểm tra thẩm định chết não theo đúng các tiêu chuẩn luật pháp và xác nhận được bé đã chết não, anh chị có đồng ý hiến tạng con gái mình hay không?

Kazumasa quay sang Kaoruko, nhìn vào mắt cô ấy. Ánh mắt đó rất dứt khoát, không thoáng tia hoang mang nào cả.

Vâng,
anh đáp thế với bác sĩ Shindou.
Tôi muốn hiến tạng.


Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ liên lạc với điều phối viên bên đó. Những thông tin chi tiết về sau, anh chị cứ hỏi họ.

Bác sĩ Shindou đứng lên, rời khỏi phòng với những bước chân bình thản.
Kazumasa thở ra. Anh nhìn đồng hồ, ngạc nhiên nhận ra mới chưa được ba giờ đồng hồ kể từ lúc anh nhận được cuộc điện thoại từ bà Chizuko. Sáng nay thức dậy, trong mơ anh cũng không nghĩ mình sẽ trải qua một ngày thế này. Nhưng đây là hiện thực. Anh đã mất con gái, giờ đang thuận ý hiến tạng của nó. Nhưng anh cảm thấy điều này cứ như hư như thực vậy.
Bên cạnh anh, Kaoruko đã bật máy lên từ lúc nào, mắt gắn chặt vào điện thoại. Màn hình hiển thị ảnh hồi bé của Mizuho. Thời con bé còn khỏe mạnh chạy chơi.
Lại có tiếng gõ cửa, bác sĩ Shindou đã quay lại.

Tôi đã liên hệ với điều phối viên. Một chốc nữa người đó sẽ qua
, ông nói thế rồi ngồi xuống ghế, hai tay đan lại trên bàn.
Về thẩm định chết não và quy định cấy ghép nội tạng, hẳn hai anh chị nắm được khá rõ. Nhưng nếu vẫn còn điểm nào chưa tỏ, hãy cứ thẳng thắn hỏi điều phối viên. Có lẽ anh chị cũng đã biết, anh chị vẫn có khả năng từ chối hiến tạng sau đó.


Như lúc ấy, phải không?

Khi nghe Kazumasa nói thế,
Đúng là như vậy,
bác sĩ Shindou đáp với vẻ nghiêm túc.

Tôi muốn hỏi một điều có được không?
Kaoruko hỏi.

Chuyện gì thế?


Tôi muốn xác nhận về thời điểm tử vong. Ta từng nói kiểm tra thẩm định chết não sẽ tiến hành hai lần. Tiến hành lần một, để trống một khoảng thời gian rồi tiến hành lại lần nữa. Và lần thứ hai này, nếu xác nhận rằng đã chết não, thời điểm đó sẽ trở thành thời điểm tử vong. Đúng vậy phải không?


Đúng như chị nói.


Nếu ta tiến hành thẩm định đúng thủ tục thì bao giờ mới kết thúc ạ?


Chà, chuyện này thì…
, bác sĩ Shindou nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
Bởi cũng có khá nhiều việc phải chuẩn bị nên không thể bắt đầu ngay lập tức được. Bản thân việc thẩm định này vốn không mất thời gian nhưng cần một khoảng nghỉ cố định giữa lần một và lần hai. Thường thì trên 6 tiếng là được nhưng với trẻ chưa tròn sáu tuổi thì phải trên 24 giờ. Tuy cháu nhà mình đã trên sáu tuổi nhưng vẫn chưa thể tính bằng người lớn. Chắc cũng đến tầm 10 giờ mới được. Nếu xem xét những yêu cầu đó, nếu có nhanh thì đến chiều mai mới kết thúc kiểm tra được.


Ngày mai… tức là, ngày 1 tháng Tư sẽ là ngày tử.


Trong trường hợp xác nhận chết não
, bác sĩ Shindou cẩn trọng nói.

Bác sĩ,
Kaoruko hơi rướn người lên phía trước.
Ngày đó, ta có thể sắp xếp thành 31 tháng Ba được không?


Ơ
, bác sĩ Shindou trợn mắt lên.

Ngày tử không phải là một tháng Tư, mà là hôm nay, ngày 31 tháng Ba không được sao? Bởi vì, hôm nay mới chính xác là ngày ra đi của Mizuho.

Bác sĩ Shindou mang một gương mặt hoang mang, chuyển cái nhìn sang Kazumasa.

Có vẻ như giây phút bước sang thế giới bên kia, con gái tôi đã hiển linh. Ngay sau đó, tình trạng con bé đột nhiên có chuyển biến xấu.

Bác sĩ Shindou chẳng hề che giấu vẻ mặt ngạc nhiên, gương mặt ông có vẻ khó xử.
Là chuyện như vậy sao…


Bác sĩ không tin cũng được. Tóm lại, ngày giờ tử vong của con bé có thể ghi theo nguyện vọng của gia đình được không?

Nhưng bác sĩ Shindou lắc đầu không chút mủi lòng.

Đáng tiếc là không thể. Khi kiểm tra thẩm định chết não lần hai tiến hành và xác nhận là cô bé đã bị chết não, thời điểm đó chính thức là giờ tử vong, đó là quy định. Biên bản tử vong không được phép dối trá.

Lúc đó, Kaoruko ngả hẳn người ra sau, cô nhìn lên trần nhà. Rồi cô nhìn bác sĩ Shindou với điệu cười mỉa mai.

Dối trá? Trái tim vẫn còn đang đập mà nói một người là đã tử vong thì không phải dối trá? Vậy, tôi xin hỏi bác sĩ, thế nào mới là thật đây? Mong bác sĩ trả lời.

Bác sĩ Shindou nhăn mày tỏ vẻ khó xử, rồi ông lặng lẽ nói,
Tôi chỉ dựa theo quy định mà thôi. Một khi đã trái quy định, là dối trá rồi.

Kaoruko hừ mũi.

Theo những gì tôi được nghe nói, thứ đó mới là điều dối trá. Nhưng ngày mai là mùng 1 tháng Tư, tôi sẽ cho qua vì đó là Ngày Quốc tế Nói dối. Biên bản xác nhận tử vong cũng chỉ là một mảnh giấy. Đối với tôi, ngày con gái tôi từ trần là 31 tháng Ba. Thời điểm tử vong là 3 giờ 22 phút sáng. Tôi đã xem đồng hồ rồi, chắc chắn là thế. Tôi là mẹ nó, cũng là người tự tay chăm sóc cho nó. Đất nước này, hay người của chính quyền đi nữa, các người có thể thay đổi ngày tử vong của đứa con gái yêu quý của tôi ư? Ai có nói gì đi chăng nữa, ngày nó qua đời là 31 tháng Ba. Chuyện này chắc chắn không gì thay đổi được. - Anh cũng nhớ đấy nhé.


Hiểu rồi,
Kazumasa nói vậy rồi lôi điện thoại ra. Hỏi lại một lần nữa ngày giờ chính xác từ Kaoruko, anh lưu lại vào máy.

Anh chị còn câu hỏi nào nữa không?
Bác sĩ Shindou hỏi.

Tôi cũng còn một điều muốn hỏi,
Kazumasa giơ ngón trỏ lên.
Mizuho đã ở trong tình trạng đó suốt ba năm rồi. Thể chất con bé như vậy liệu có thể hiến tạng được không?

Bác sĩ Shindou gật đầu,
Câu hỏi hay đấy! Thật ra, tôi cũng không biết. Không kiểm tra thì không thể nói được gì. Nhưng theo bác sĩ chủ trị thì tôi nghĩ là có khả năng. Dẫu đang trong tình trạng nguy kịch, nội tạng của bé Mizuho vẫn còn rất khỏe mạnh. Tức là chúng vẫn luôn hoạt động. Tôi cũng có cùng suy nghĩ đó. Anh chị biết bệnh viện chúng tôi gọi ca của Mizuho là gì không? Cô bé kỳ tích. Tôi cho rằng nhất định kỳ tích sẽ lại xảy ra.

Kazumasa thở hắt ra. Sao anh lại có cảm giác tự hào nhỉ?

Đây là câu nói tuyệt vời nhất chúng tôi nghe được từ bác sĩ Shindou hôm nay.

Lời Kaoruko nói với bác sĩ Shindou, có chút gì như là mỉa mai, khiến ông có chút ngại ngùng.
Một lúc sau, điều phối viên đã đến. Không phải là người cách đây hơn ba năm, mà là một phụ nữ trung tuổi.
Chị ấy lịch sự giải thích những điều liên quan đến cấy ghép nội tạng, chuyện người ta sẽ xử lý cơ thể và nội tạng của Mizuho thế nào khi xác nhận được con bé đã bị chết não.
Kazumasa chỉ hỏi đúng một điều. Nếu nội tạng của Mizuho được hiến đi, sẽ đưa đến chỗ đứa trẻ cần hiến tạng như thế nào, mong chị ấy giải thích chi tiết.
Câu trả lời của người điều phối viên kia chỉ là, thực đáng tiếc. Quy định không cho phép tiết lộ thông tin dẫu là người hiến tạng, hay người cho tạng, chị ấy nói thế với chút vẻ có lỗi.

Anh chị thấy sao? Một khi đã xác định chết não theo đúng luật, anh chị có chấp nhận hiến tạng không?
Chị ấy hỏi câu xác nhận lần cuối.
Vợ chồng Kazumasa cũng chẳng có điều gì để đắn đo nữa.
Mong chị giúp đỡ cho!
Họ cúi đầu cậy nhờ người ấy.
5
Đêm hôm đó, kiểm tra thẩm định chết não lần một diễn ra. Khi người ta hỏi anh có muốn đứng chứng kiến không Kazumasa đã nói là anh chỉ chứng kiến lần một thôi. Bởi nghe nói cần một khoảng thời gian đợi đến lần thứ hai. Tuy gọi là lần thứ hai thì kết quả cũng sẽ như lần thứ nhất mà thôi, kết quả cũng thành điều hiển nhiên rồi.
Kaoruko lại nói là cô sẽ không chứng kiến. Không cần thiết, đối với cô Mizuho đã chết rồi.

Còn điều quan trọng hơn em phải làm,
cô đã nói thế. Khi anh hỏi làm gì,
Không phải quá rõ ràng hay sao?
là lời đáp.

Em phải chuẩn bị cho lễ cầu siêu. Rồi lễ tang. Có nhiều người phải báo lắm.

Nhìn xuống gương mặt vợ mình đang nghiêm túc chú mục vào điện thoại qua ô cửa sổ, Kazumasa nghĩ rằng người cô ấy đã chuẩn bị bắt đầu một cuộc đời mới rồi.
Anh đã ngỡ cuộc thẩm định não chết tưởng như sẽ lâu la lắm chuyện lắm, ai dè khi đứng chứng kiến lại thấy nó kết thúc thật nhanh. Bài kiểm tra sóng não có vẻ mất nhiều thời gian cũng chỉ tầm 30 phút. Lâu lắm anh mới được thấy sóng não của Mizuho, một đường thẳng băng. Dẫu họ có kiểm tra theo cách gì cũng chẳng hề thay đổi, chắc cũng đến lúc từ bỏ rồi nhưng các bác sĩ vẫn kiểm tra lại cho thật cẩn thận. Có những bài kiểm tra anh còn chẳng hiểu để làm gì nữa. Như bài kiểm tra bơm nước vào tai. Họ nói là để kiểm tra cảm ứng nhiệt, kiểm tra xem có phản ứng của nhãn cầu theo dòng nước không. Dường như họ đang muốn kiểm tra một vài cơ quan bên trong vòm tai nhưng họ giải thích với anh toàn bằng những câu từ chuyên môn, Kazumasa chẳng hiểu đến quá nửa. Các thử nghiệm khác thường chỉ kết thúc trong vài phút. Ví dụ như kiểm tra đồng tử cũng chỉ mất có chừng đó.
Giờ chỉ còn đầu mục cuối cùng - kiểm tra thở. Nghĩa là mọi bài kiểm tra đều đã chứng thực những điều kiện kia.
Cách thức tiến hành kiểm tra này với Mizuho diễn ra khác với lệ thường. Thường thì những bệnh nhân bị nghi ngờ chết não hay phải gắn máy hô hấp nhân tạo. Trong bài kiểm tra hô hấp, họ sẽ gỡ cái máy hô hấp này ra rồi kiểm tra xem trong một khoảng thời gian nhất định, người kia có thể tự thở nổi hay không. Nhưng cơ thể Mizuho không có gắn máy hô hấp nhân tạo. Cơ thể con bé được gắn loại máy kích thích hô hấp thuộc công nghệ tiên tiến AIBS. Tuy nhiên, hệ điều khiển của nó lại nằm ngoài cơ thể, nên chỉ cần tắt công tắc là bắt đầu bài kiểm tra hô hấp của con bé được rồi. Để làm được bài kiểm tra này, một bác sĩ thuộc đội nghiên cứu AIBS bên Đại học Yoshiaki đã tham gia với tư cách tư vấn. Nhằm phòng trừ bất cứ vấn đề gì có thể xảy ra trong quá trình kiểm tra.
Trước khi tiến hành kiểm tra hô hấp, một lượng oxy vừa phải được cung cấp cho bệnh nhân. Tuy nhiên, đây là bài kiểm tra mang gánh nặng nặng nề nhất cho cơ thể, nên gương mặt các bác sĩ tỏ ra cực kỳ lo lắng.
Đã ngắt điện. Tất cả mọi người đều chú mục vào màn hình kiểm tra hô hấp. Một phút, hai phút - thời gian trôi đi trong tĩnh lặng. Có cảm giác gương mặt của Mizuho đang tái dần.
Không tìm ra dấu hiệu tự thở, đã quá thời gian kiểm tra. Họ lại bật nguồn AIBS lên. Mizuho bắt đầu thở. Nhìn cảnh đó Kazumasa đã thật sự hiểu ra cô bé chỉ có thể thở dựa vào máy móc.
Cứ như thế, buổi kiểm tra thẩm định chết não đầu tiên kết thúc. Mọi điều kiện đều đã hội đủ.
Kazumasa quay về nhà ngay lập tức, sáng ngày hôm sau, anh lại đến bệnh viện. Vẫn còn hai tiếng nữa mới tới thời điểm diễn ra thẩm định lần hai. Cơ thể Mizuho vẫn được đặt nằm thẳng trong phòng bệnh hôm qua. Trong khi anh còn đang ngắm nghía gương mặt say ngủ của con gái, bà Chizuko đã mang Ikuto tới, ông ngoại Shigehiko cũng đi cùng. Ba người đều mang vẻ mặt đau buồn, nhưng không hề có dấu hiệu của nước mắt.
Một lúc sau, Miharu và Wakaba cũng tới. Wakaba lại gần giường, đặt tay lên ngực Mizuho. Kazumasa nhớ lại hôm Kaoruko buông dao xuống, Wakaba đã nói khi lớn lên sẽ giúp đỡ chăm sóc Mizuho thế nào.
Không thấy Kaoruko đâu. Nhưng chẳng ai hỏi han gì về chuyện đó. Có vẻ như mọi chuyện cô ấy đã nói cả qua điện thoại. Miharu cũng đã trò chuyện với anh như thế.

Có vẻ như chị ấy đang tranh cãi nảy lửa với bên nhà tang lễ. Chị ấy cứ khăng khăng ngày từ trần là 31 tháng Ba. Nhưng bên nhà tang lễ muốn làm chuẩn theo biên bản tử vong kìa.


Con bé đó bướng bỉnh lắm,
bà Chizuko thở dài.
Nó nói rằng bản thân đã chăm sóc Mizuho hẳn hoi rồi, giờ có đến bệnh viện cũng vô nghĩa nên chẳng chịu đi.

Đúng là quá bướng rồi, Kazumasa ngẫm ngợi. Có lẽ cô ấy cho rằng một khi đồng ý chứng kiến kiểm tra lần hai, tức là cô ấy chấp nhận ngày tử vong do nhà nước đưa ra.
Có tiếng gõ cửa, một người đàn ông mặc blu trắng bước vào.
Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra thẩm định chết não lần hai,
anh ta lễ phép nói.
Từ trong phòng bệnh, chiếc băng ca mang Mizuho đi. Không có ai theo dõi buổi thẩm định lần này. Một khi đã xác nhận là chết não, Mizuho sẽ bị coi là đã chết, mọi người sẽ tiến hành duy trì thể trạng cho việc cung cấp nội tạng. Đây là lần cuối cùng có thể gặp con bé trong tình trạng còn sống.
Vĩnh biệt, cố lên nhé, hãy hạnh phúc ở thế giới bên kia - những lời đưa tiễn lần lượt với theo. Kazumasa chỉ im lặng. Anh còn chẳng rõ mình đang nghĩ gì nữa.
Thế rồi, khoảng hai tiếng sau đó, gia đình Kazumasa được nghe thông báo kết quả trong phòng đợi.
Kiểm tra lần hai đã xác nhận chết não. Mizuho tử vong ngày 1 tháng Tư, lúc 1 giờ 10 phút chiều.
6
Sau khi kết thúc lễ cầu siêu đêm trong nội bộ gia đình, tiễn người thân về, Kazumasa quay lại hội trường đặt linh cữu con gái. Khoảng bốn mươi cái ghế xếp sẵn ở đó. Một căn phòng nhỏ. Nếu Mizuho có bạn bè cùng học thì chỗ này chắc sẽ hơi hẹp.
Cả lễ cầu siêu lẫn lễ tang đều do một tay Kaoruko chuẩn bị. Công ty tổ chức cũng do cô ấy lựa chọn. Người ra chỉ thị xếp thú bông thay thế bạn bè Mizuho hình như cũng là cô ấy.
Anh ngồi xuống trước mặt quan tài, nhìn lên di ảnh. Bức ảnh Mizuho vẫn là đôi mắt khép lại đẹp đẽ đến thế, con bé đeo một cái băng đô hồng. Quần áo cũng khá là trang nhã.

Ảnh đẹp đúng không,
Kaoruko lại gần, ngồi xuống cạnh anh.

Anh cũng đang nghĩ thế. Bận chào hỏi khách quá, anh chẳng có thời ngắm cho kĩ nữa. Bức ảnh này chụp lúc nào thế?


Tháng Một năm nay. Em cho con bé ăn mặc thật đẹp, chụp cũng khá nhiều. Đến khi em thấy vừa lòng thì thôi,
nhìn lên di ảnh, cô ấy đáp lời.
Hàng năm đều thế.


Hàng năm?
, Kazumasa hỏi, nhìn sang gương mặt vợ.

Đúng. Tháng Một năm nào cũng thế. Kể từ khi bắt đầu chăm sóc con bé tại nhà.


Để làm gì?

Kaoruko nhìn anh, cô khẽ cười nhạt.

Anh tưởng em nghĩ rằng những ngày như thế sẽ kéo dài mãi mãi ư?

Anh giật mình. Hàng năm, cô đều chụp ảnh làm ảnh thờ sao?
Kazumasa nhướng mày,
Anh thua em đấy. Đúng là em vẫn chẳng thay đổi gì cả.


Đến giờ anh mới hiểu sao? Muộn quá đấy.

Đúng là thế thật, anh nhìn gương mặt đang tươi cười rồi lại thu về vẻ nghiêm túc của vợ.
Em cũng đã vất vả rồi.

Kaoruko chậm rãi lắc đầu.

Em không nghĩ mình vất vả gì cả. Em hạnh phúc lắm. Khi chăm lo cho Mizuho, em có cảm giác mình đang bảo bọc sinh mệnh chính mình đã sinh ra, em hạnh phúc lắm. Người ngoài có thể thấy em là một bà mẹ tham lam nhưng mà…


Tham lam ư, làm gì đến mức…


Nhưng mà…
Kaoruko nói vậy khi ngẩng đầu lên nhìn di ảnh.
Thế gian này có những thứ tham lam mấy cũng không thể bảo vệ nổi. Và tham lam vì con cái của mình thì chỉ có thể là người làm mẹ.
Kazumasa đáp lại ánh nhìn của vợ. Một ánh nhìn dữ dội kỳ lạ.
Nếu Ikuto cũng thành ra như thế, em chắc chắn sẽ lại tham lam như vậy.

Cô nói với giọng nhẹ nhàng nhưng mang đầy áp lực. Anh chỉ còn biết đáp lại ánh nhìn từ cô mà thôi.
Kaoruko chợt gãi má.
Đương nhiên, dẫu có vứt bỏ sinh mạng này em cũng sẽ bảo vệ cho bằng được.


Anh cũng thế.


Không sao. Anh cứ an tâm.

Có tiếng động, ánh mắt Kaoruko hướng tới hội trường sau lưng anh. Kazumasa cũng quay nhìn về phía đó, người đứng đó quả nằm ngoài dự đoán. Bác sĩ Shindou. Lần đầu tiên thấy bác sĩ không mặc áo blu trắng. Ông cất tiếng chào vợ chồng Kazumasa.

Xin lỗi vì đã đến muộn. Tôi có một ca mổ gấp. Có thể cho tôi vào thắp một nén hương không?


Mời bác sĩ,
Kaoruko đáp lời. Rồi cô cũng đứng dậy.

Để em đi xem tình hình Ikuto thế nào. Mấy cái chăn lạ mùi, thằng bé sẽ đạp tung ra ngay lập tức.


Hiểu rồi.

Kaoruko rời ghế, cô cúi chào bác sĩ Shindou rồi bước ra khỏi hội trường.
Trong bộ vest, bác sĩ Shindou lại gần chỗ lư hương. Sau khi nhìn lên di ảnh và vái một lần, ông đốt lấy một nén hương. Rồi ông chắp hai tay lại, lùi một bước, vái thêm cái nữa. Tay ông không đeo theo tràng hạt. Chắc ông đi thẳng từ bệnh viện đến. Trong khi ông thắp hương, Kazumasa đứng tiếp.
Bác sĩ Shindou rời bàn thờ, quay sang phía Kazumasa.
Thôi, anh cứ ngồi.


Mong bác sĩ cũng cứ thong thả. Nếu như không chuyện gì cần đi gấp.


Vâng,
bác sĩ Shindou đáp vậy rồi ngồi xuống cái ghế cạnh đó, Kazumasa cũng ngồi xuống.

Lúc nào bác sĩ cũng đến tham dự lễ cầu siêu và tang lễ của bệnh nhân mình phụ trách sao?


À không,
bác sĩ Shindou lắc đầu.
Tôi cũng muốn thế lắm nhưng hầu như tôi không ra mặt. Nếu tham dự tất cả thì phân mấy cái thân ra cũng không đủ.

Đúng là thế thật, Kazumasa gật đầu.
Vậy Mizuho là ngoại lệ?


Vâng, trường hợp đặc biệt,
bác sĩ Shindou nhìn chăm chăm lên bàn thờ.

Tôi chưa thấy hối tiếc với di thể nào như thế.


Hối tiếc… ư? Với bác sĩ, đây vĩnh viễn là bí ẩn nhỉ?


Đúng, đúng như anh nói,
trong lời nói của vị bác sĩ ngoại khoa thần kinh không hề có ý đùa.
Ngay sau hôm ra kết quả thẩm định chết não, người ta đã lấy nội tạng khỏi cơ thể Mizuho. Theo kết quả kiểm nghiệm, nội tạng hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để cấy ghép. Thật đáng ngạc nhiên, họ đã nói lại với anh như vậy.
Thật ra, bác sĩ Shindou đã nói muốn mổ khám nghiệm não bộ của con bé sau khi tiến hành lấy nội tạng ra khỏi cơ thể.
Não bộ của Mizuho thực sự đã ra sao, chắc ông cũng muốn kiểm tra thử.
Kazumasa đã bàn bạc thử với Kaoruko.
Nhất quyết từ chối,
đó là câu trả lời của cô. Bác sĩ Shindou đã rất thất vọng.
Ngày mai, di thể của Mizuho sẽ được đưa đi hỏa thiêu. Mọi thứ sẽ kết thúc, sẽ mãi mãi là một dấu hỏi. Não bộ con bé đang ở trong tình trạng thế nào, ta vĩnh viễn không thể biết được.

Từ trần ngày 31 tháng Ba nhỉ?
Bác sĩ Shindou nhìn góc bàn thờ. Một cái bảng viết như vậy đặt ở đó. Thường người ta không dùng những thứ như thế để trang trí. Đây lại là một điểm bướng bỉnh khác ở Kaoruko.

Vợ tôi cứ không chịu. Cô ấy khăng khăng Mizuho đã ra đi vào lúc ấy.

Hình như báo tang với nhà sư như thế. Thành ra, lúc đọc kinh cầu siêu cũng khấn theo vậy luôn. Trừ những phần liên quan đến thủ tục chính thức thì vẫn phải chiếu theo biên bản tử vong, mọi thứ khác đều tuân theo ngày tử là hôm 31 tháng Ba.
Kazumasa không nói năng gì. Anh không nghĩ mình có quyền nói động vào chuyện đó.

Anh nghĩ sao về vụ này,
bác sĩ Shindou hỏi.
Anh nghĩ con gái mình đã mất từ thời điểm nào?

Kazumasa nhìn gương mặt vị bác sĩ.
Một câu hỏi nhạy cảm đấy.


Đúng là như vậy. Nhưng tôi có chút hứng thú.


Theo biên bản tử vong, một giờ ngày mùng 1 tháng Tư.


Anh chấp nhận như thế sao?


Chà,
anh khoanh tay lại.
Nếu nói lời thật tâm thì không phải vậy. Xét trường hợp khi tôi đồng ý hiến tạng con bé, tiến hành thẩm định chết não, xác nhận sẽ xếp vào diện tử vong. Nếu không đồng ý, không thể tiến hành thẩm định, đương nhiên không thể xem xét là đã tử vong, xét theo kiểu gì đây cũng là một điều luật kỳ dị. Nếu xếp người chết não vào dạng tử vong, thì Mizuho đã chết kể từ ngày hè xảy ra tai nạn năm đó rồi.


Vậy, đối với anh đó là ngày mất của con bé?


Không,
Kazumasa lắc đầu.
Tôi vẫn có do dự riêng. Ngày hôm đó, tôi thực sự cảm nhận Mizuho vẫn còn sống.


Vậy là, anh tôn trọng suy nghĩ của vợ mình.


Vâng,
anh gật đầu, tay day day phần thái dương.
Đúng vậy. Tôi muốn suy nghĩ một cách thận trọng. Chết não không có nghĩa là chết. Cái chết của Mizuho chính là lúc nội tạng bị lấy khỏi người con bé vào ngày mùng hai tháng Tư chăng?


Thận trọng là sao?


Ý tôi là, thời điểm tim con bé ngừng đập.

Bác sĩ Shindou mím môi trong khi Kazumasa nở nụ cười.

Vậy nghĩa là, đối với anh, con gái anh vẫn sống. Bởi trái tim con bé vẫn đang đập ở đâu đó trên thế giới này.


À… tôi hiểu rồi.

Anh hiểu ý nghĩa trong những từ bác sĩ Shindou nói. Anh nghe nói người ta đã lấy trái tim khỏi cơ thể Mizuho, cấy ghép cho một đứa trẻ nào đó.
Ở đâu đó trên thế giới này ư?
Cách nghĩ đó cũng không tệ, Kazumasa nghĩ vậy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngôi Nhà Của Người Cá Say Ngủ.