Chương 100: Sống gặp quỷ
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 1686 chữ
- 2020-05-09 07:40:08
Số từ: 1681
Nguồn: bachngocsach.com
Thật mẹ nó sống gặp quỷ rồi!
Nội tâm Ngải Huy rít gào, điên cuồng rít gào, tựa như có mấy vạn con dã thú đang cuồng chạy gào thét giẫm đạp.
Hắn rất ít có lúc suýt nữa không khống chế được như thế, nhưng mà hiện tại, nhưng mà trước mắt, hắn chỉ muốn cầm lấy cục gạch đập cho tên kia đầy mặt nở hoa!
Hắn kiềm chế lại, cố gắng kiềm chế lại.
Đập hư sẽ không còn nơi để bắt đền rồi, hắn nhắc nhở mình. Nếu như có thể sát nhân vừa rồi hắn đã động thủ, không thể giết người, chỉ đánh một trận là không có bất cứ ý nghĩa gì, vì vậy hắn kiềm nén lại.
Tại hoang dã, nếu ngươi nới với một người, ngươi đã cứu ta, ta thiếu ngươi một lời hứa hẹn, ngươi chờ biến thành một cái thi thể đi, ngươi ngày mai sống hay chết còn chưa biết. Ngươi nói với người khác, ta thiếu ngươi một cái hứa hẹn, lần sau không có người sẽ lại cứu ngươi, rất khả năng đêm tối sẽ bị người khác mò tới giết chết. Tại hoang dã, thứ không đáng giá tiền nhất chính là cái hứa hẹn chó má gì đó.
Tay không bắt sói trắng?
Thực sự là vô tình vô nghĩa a!
Ngải Huy đã đánh giá Đoan Mộc Hoàng Hôn như thế, bất động thanh sắc: "Một lời hứa hẹn giá trị năm nghìn vạn sao?"
"Đương nhiên!" Đoan Mộc Hoàng Hôn đầy mặt ngạo nghễ: "Hứa hẹn của ta há chỉ là năm nghìn vạn có thể so được?"
Gã xác thực có sức lực nói lời này, lấy thân phận người thừa kế Đoan Mộc gia thời gian tới, đệ tử ruột của Đại Cương, gã nói hứa hẹn của mình vượt hơn năm nghìn vạn cũng không quá phận chút nào.
Ngải Huy tuy rằng đè nén kiềm chế không có đem gia hỏa trước mắt giết chết, nhưng mà kiên trì đã sớm tiêu hao hầu như không còn: "Được, nhiều ta cũng không cần, hai cái hứa hẹn, tương đương một ức là được."
Lần này đổi thành Đoan Mộc Hoàng Hôn trợn mắt há mồm, còn có thể tính như thế? Lẽ nào hắn không biết lời hứa hẹn của mình là hữu dụng cỡ nào sao? Về sau hắn không cần tiến mười ba bộ sao?
Năm nghìn vạn? Cái gia hỏa này là cố ý nhục nhã mình sao? Lời hứa hẹn của mình chỉ trị giá năm nghìn vạn?
Người có ngu xuẩn thế nào, mở miệng cũng tối thiểu đổi lấy một bộ truyền thừa đi?
Mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn tràn đầy khinh thường, ánh mắt nhìn Ngải Huy càng phát ra chán ghét. Cái gia hỏa này quả nhiên là không ra gì như thế a, lại dung tục như thế, quả thực đáng ghét đến cực điểm.
Lửa giận khó giải thích bốc lên trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn, gã cảm giác mình đưa ra một thứ quý giá vô cùng, kết quả đối phương không chút do dự đem nó ném cho chó, kết quả còn hỏi gã thứ này tốt như vậy hẳn là chó thích ăn đi.
Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn tái mét, hai mắt trợn muốn bốc lửa.
Ngải Huy không chút nào lùi bước, cười nhạt: "Không cần nói những lời vô dụng không thiết thực đó, một ức, có hay không có?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn thấy ánh mắt Ngải Huy, tức thì lửa giận vọt thẳng lên, vô ý thức tựa như buột miệng nói ra "Có", nhưng mà ngay sau đó, gã phản ứng lại, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Từ nhỏ đến lớn, kỳ thực gã không thiếu tiền, sinh hoạt cẩm y ngọc thực. Nhưng ăn mặc và tu luyện, gia tộc đầu tư cho gã phi thường lớn, không tiếc bỏ tiền, gã cần có cái gì, trong nhà không nói hai lời, lập tức mua về.
Nhưng mà tiền mặt, lại không có bao nhiêu, trong nhà cũng tuyệt đối sẽ không đưa ra món tiền tiêu vặt kếch xù một ức như vậy.
Dù cho gã đi hỏi, cũng không biết mở miệng thế nào.
Hỏi mượn bằng hữu? Gã âm thầm lắc đầu, gã không có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, những bằng hữu kia của mình cũng sẽ không có. Hơn nữa gã rất lý giải những bằng hữu kia của mình, không giống như mình trầm mê tu luyện, không truy cầu hào hoa xa xỉ. Bọn họ thế nhưng là mỗi người mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, chỉ có siêu chi, tuyệt đối sẽ không có dư lại. Muốn dựa vào bọn họ thu được một ức tiền tiêu vặt, còn không bằng dựa vào chính mình.
Ngải Huy nhìn sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn biến ảo, trong lòng càng là khinh thường: "Không có đi, khoác lác rung trời, kết quả tất cả đều là hư. Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi, được rồi, coi như ta cứu chó."
Tại trong lòng Ngải Huy, triệt để coi Đoan Mộc Hoàng Hôn là ngụy quân tử, nhãn hiệu dối trá, vô tình vô nghĩa.
Ngải Huy lười lý hắn, trực tiếp nghênh ngang mà đi. Hắn là người yêu hận rõ ràng, cảm thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn không được, nói nhiều một câu lời nói hắn cũng cảm thấy lãng phí thời gian, thời gian rất quý giá a?
Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn một hồi xanh một hồi đỏ, gã cắn chặt môi.
Biệt khuất, vô cùng biệt khuất! Từ nhỏ đến lớn, chư từng có biệt khuất như thế! Nhưng vậy mà ngay cả một câu phản bác cũng nói không nên lời, đối phương muốn bảo vật gì, truyền thừa gì, gã đều có thể nghĩ biện pháp, kết quả đối phương chỉ cần tiền, tức thì đánh trúng yếu hại của gã.
Khuất nhục a, cảm giác khuất nhục khó mà nói rõ bằng lời khiến làn da trắng nõn của gã nổi lên một tầng đỏ ửng như bốc cháy.
Gã nắm chặt nắm đấm khanh khách rung động, ánh mắt thâm trầm.
Được rồi, là do mình nghĩ quá chắc hẳn như vậy rồi! Gia hỏa dung tục như vậy, thế nào xứng với lời hứa hẹn của mình?
Không phải là một ức sao? Ngươi chờ!
Phế vật như ngươi kiếm tiền đương nhiên là việc khó, nhưng mà ngươi rất nhanh sẽ biết, đối với thiên tài như ta mà nói, một ức chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể cỡ nào!
Đoan Mộc Hoàng Hôn âm thầm phát thệ, gã hạ quyết tâm, tới đây phải kiếm nhiều tiền lên, kiếm đủ một ức! Không! Một ức còn không đủ để xứng với thân phận của mình!
Hai ức! Không, năm ức!
Mình muốn cầm năm ức tiền mặt, nện vào mặ cái gia hỏa này!
Trong đầu gã hiện lên hình ảnh Ngải Huy nằm bên cạnh một đống tiền mặt chồng chất như núi, vẻ mặt long lanh lấy lòng.
Trên mặt gã đột nhiên hiện lên vẻ đỏ ửng yêu dị, gã cảm thấy cả người tràn đầy nhiệt tình, không sai! Là cảm giác như vậy!
"Ha ha ha ha hả..."
Đoan Mộc Hoàng Hôn cất tiếng cuồng tiếu.
Đi vào đạo trường, Ngải Huy nhìn thấy Lâu Lan, tức thì vẻ lo lắng trong lòng quét sạch không còn, cái loại ngụy quân tử vô tình vô nghĩa này để cho gã đi gặp quỷ đi. Chúng ta có Sa ngẫu tốt như Lâu Lan vậy là được.
Vừa đúng vào lúc này, phía đầu ngõ bỗng nhiên vang lên tiếng cuồng tiếu rung trời.
Lâu Lan nghiêng đầu nghe một hồi, trong mắt chớp động hoàng quang, một lát sau nói: "Ngải Huy, tiếng cười của người này thật không tốt, cao vút phù phiếm, trung khí không đủ, tà hỏa công tâm, khả năng sẽ ngất. Di, giống như có điểm quen tai? Lâu Lan đã nghe qua ở nơi nào?"
Thùm thụp.
Ở đầu ngõ, thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn cứng đờ, trên mặt tràn đầy vẻ ửng hồng quỷ dị, ngửa mặt đổ xuống.
Ngải Huy hừ một tiếng: "Mặc kệ hắn? Té xỉu càng tốt! Tránh ta phải động thủ..."
Lời nói còn chưa nói xong, đã không thấy tung tích Lâu Lan.
Người đâu chứ?
Ngải Huy nhìn mọi nơi xung quanh, sau đó nhìn thấy, Lâu Lan cõng Đoan Mộc Hoàng Hôn xuất hiện tại cửa vào, không khỏi ngẩn ngơ.
"Ngải Huy, là Chạng Vạng đồng học a? Cũng may Lâu Lan tới nhìn một cái." Lâu Lan hài lòng nói.
Ngải Huy rất muốn nói, thứ hàng như vậy, trực tiếp ném ra cửa cho chó ăn.
Nhưng mà nhìn thấy Lâu Lan tràn đầy nhiệt tình, lời đến bên mép lại nói không nên lời, ai, Lâu Lan nhà chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích trợ giúp người.
Ngải Huy không có nghĩ thay đổi điểm này của Lâu Lan, kỳ thực tại trong lòng hắn cũng rất thích điểm này của Lâu Lan. Tại hắn nhìn đến, đây là điểm làm Lâu Lan rất khác biệt với các Sa ngẫu khác, các Sa ngẫu khác là chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân không sai không kém, nhưng đối với việc không quan hệ tới chủ nhân thì không chút động lòng.
Lâu Lan rất không giống, đối với thế giới này nó tràn đầy hiếu kỳ, tràn đầy nhiệt tình yêu thương.
Lâu Lan như vậy là tốt, Ngải Huy buông xuống mí mắt thâm trầm như đêm tối.
Nhưng vì sao là tên vô tình vô nghĩa này? Nhìn thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn hôn mê bất tỉnh, Ngải Huy vừa là ghét bỏ, vừa là đau đầu.