• 1,017

Chương 104: Đại ma vương


Số từ: 1730
Nguồn: bachngocsach.com
Ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn như kiếm, đảo qua toàn trường, mặt không biểu tình đi tới chủ vị.
Mắt mọi người sáng ngời, ngồi ở chủ vị là Du Tử Y, cũng là rất có lai lịch. Sự hiển hách của Du gia, ngay cả Vu Khải Vinh cũng cần phải nịnh bợ.
Tại lịch sử tám trăm năm của Du gia, tổng cộng xuất hiện ba vị tông sư, bình quân hơn hai trăm năm liền sẽ ra một vị tông sư. Lợi hại hơn chính là ba vị tông sư lưu lại cho Du gia ba bộ tuyệt học hoàn toàn bất đồng.
Một môn ba tông sư, nội tình thâm sâu, người ngoài không thể tưởng tượng.
Căn cơ Du gia tại Ngũ Hành Thiên thâm hậu, lịch đại gia chủ đều là nhân vật cực kỳ lợi hại. Hào môn thế gia cao nhất bây giờ, đa số là gia tộc trải qua Ngũ Hành Thiên vừa kiến lập, sau đó có thể tới tiến vào hàng ngũ thế gia cao cấp nhất là có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mà Du gia là một trong số đó.
Tuổi Du Tử Y không lớn, nhưng tại Du gia có bối phận cực cao, bởi vì thiên phú xuất chúng mà được nhìn làm tương lai vô cùng có khả năng trở thành vị tông sư thứ tư của Du gia.
Vu Khải Vinh tiêu tốn tương đương lớn sức lực, mới nịnh bợ được Du Tử Y.
Không ít người đã trong lòng cười nhạt, Du gia thế nhưng là chiêu bài chữ vàng tại Ngũ Hành Thiên, tính cách Du Tử Y tuyệt đối cũng không dính chút nào tới khiêm tốn. Bắt đầu từ khi ăn cơm, hắn chưa bao giờ cười, khuôn mặt lạnh lùng, một bộ cao cao tại thượng. Người quen thuộc hắn càng rõ ràng, Du Tử Y tuyệt đối là tính cách cường ngạnh một lời không hợp liền đấu võ.
Người tới vừa nhìn cũng là lai lịch bất phàm, lưỡng hổ tranh chấp, có náo nhiệt xem rồi!
Du Tử Y mặt không biểu tình chống ghế, đứng lên.
Rất nhiều người âm thầm kích động, gia đình Du Tử Y học thức thâm sâu, tuy rằng rất ít biểu lộ tại trước mặt bọn họ, nhưng thỉnh thoảng lộ ra mấy thủ đoạn đã không khỏi khiến người cảm thấy sâu không lường được.
Ánh mắt hai người đối diện, giống như có hỏa quang bắn tung toé, không khí cơ hồ đọng lại.
Mọi người khẩn trương đến không thở nổi, trên bàn cơm lặng ngắt như tờ.
Bỗng nhiên Du Tử Y khom lưng cung kính, thân thiết gọi: "Hoàng Hôn ca!"
Con mắt mọi người thoáng cái trợn tròn, bọn họ tựa như bị thiểm điện bổ trúng, ngây ra như phỗng. Bọn họ vô pháp tin tưởng mà nhìn một màn trước mắt này, mỗi người đầy mặt mờ mịt.
Du Tử Y thân thiện giúp Đoan Mộc Hoàng Hôn kéo ghế: "Hoàng Hôn ca, ngồi ngồi ngồi, ngài tới cũng không chào hỏi, bằng không tiểu Du ta sẽ đi đón ngài rồi!"
Mọi người đầy mặt mờ mịt, nghe đến từ "Tiểu Du" nịnh nọt đến cực điểm này, mỗi người thần tình trở nên cổ quái, thiếu một chút đã phun ra khỏi miệng những thứ vừa mới nuốt vào. Nhưng càng nhiều người là mờ mịt, đây còn là Du Tử Y lãnh khốc, cao cao tại thượng kia sao?
Đoan Mộc Hoàng Hôn gật đầu với Du Tử Y: "Cảnh giới tăng lên không ít, nhìn đến gần nhất không có lãng phí thời gian cho việc ăn chơi đàng điếm."
Du Tử Y tức thì kêu oan: "Ca ngươi lời này nhưng quá tổn thương tâm ta rồi! Gần đây ta dậy từ lúc trời còn tối đen, chính là vì muốn nhanh một chút đuổi theo Hoàng Hôn ca ngươi a, nếu không phải là tiểu Vu, ta khẳng định sẽ không đi ra."
"Đúng vậy đúng vậy." Vu Khải Vinh vội vàng ở một bên làm chứng: "Du thiếu gần đây không khác gì bế quan, thực sự quá khổ cực rồi."
Đoan Mộc Hoàng Hôn bệ vệ ngồi xuống, nhìn thấy mọi người đứng đầy bàn, thản nhiên nói: "Ngồi xuống đi."
Lúc này, mọi người mới như ở trong mộng chợt tỉnh, vô ý thức ngồi xuống.
Có một số người đầu óc cơ trí đã đang suy đoán thân phận của Đoan Mộc Hoàng Hôn, hai chữ "Hoàng Hôn" này còn là phi thường đặc biệt, mọi người đều là người trong giới, trong nháy mắt tất cả mọi người đều biết người tới là thần thánh phương nào, cũng biết vì sao Vu Khải Vinh và Du thiếu biểu hiện ra như thế.
Đoan Mộc Hoàng Hôn! Đệ nhất thiên tài của Đoan Mộc gia! Vừa mới được tông sư Đại Cương thu làm đệ tử ruột.
Đoan Mộc gia là một trong những gia tộc lịch sử dài lâu tại Ngũ Hành Thiên, là hào môn thế gia cao nhất, quyền thế hiển hách, là nhân vật trên mây thường ngày bọn hắn tuyệt đối với lên không được.
Những công tử bột này tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng mà mỗi người đều là thành tinh, tin tức đều phi thường rõ ràng. Mọi người lập tức nghĩ đến một ít nghe đồn về Đoan Mộc thiếu gia lúc trước, mỗi người nơm nớp lo sợ.
Tại trước khi chưa có tiến vào Cảm Ứng tràng, Đoan Mộc thiếu gia thế nhưng là một nhân vật nổi danh hung dữ.
Lúc này Du Tử Y chính là nơm nớp lo sợ, hai nhà bởi vì có thông gia, nên rất quen thuộc.
Từ nhỏ, Du Tử Y đã quen thuộc Đoan Mộc Hoàng Hôn đến mức không thể quen thuộc hơn, dựa theo tuổi, Đoan Mộc Hoàng Hôn nhỏ hơn hắn, nhưng mà bắt đầu từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, hắn đã bị buộc phải gọi là Hoàng Hôn ca. Du Tử Y đương nhiên không chịu, sau đó liền bắt đầu những ngày thê thảm, mỗi ngày bị đánh.
Duy nhất làm cho hắn may mắn chính là không chỉ một mình hắn bị đánh, toàn bộ Du gia, toàn bộ đệ tử Đoan Mộc gia đều bị đánh.
Thế cho nên sau cùng con cháu hai nhà cùng chung mối thù đồng thời bố trí mai phục vây công Đoan Mộc Hoàng Hôn, kết quả y nguyên bị đánh cho hoa rơi nước chảy.
Từ đó về sau, Hoàng Hôn ca liền trở thành cách gọi thay cho Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Nếu như chỉ như vậy thì cũng thôi, cái đời nào luôn sẽ xuất hiện mấy cái mãnh người. Kết quả sau khi đánh nhau, Đoan Mộc Hoàng Hôn càng ngày càng cảm thấy hứng thú vời tu luyện, biến thành một cái cuồng nhân tu luyện.
Ngay từ đầu mọi người đều rất cao hứng, nỗi lo lắng bao phủ từ Đại ma vương cuối cùng bị quét sạch không còn, bọn họ lại lần nữa hô hấp được không khí tự do.
Nhưng mà, ác mộng bắt đầu rồi.
Đoan Mộc Hoàng Hôn bị chứng cưỡng ép cường liệt đến cực điểm, chỉ cần gã nhìn thấy có ai không tu luyện thì lập tức đi đánh một trận. Có một lần khi Du Tử Y đang chơi đùa thì bị Đoan Mộc Hoàng Hôn bắt được, đánh cho mặt mũi bầm dập không nói, còn bị kéo tới trước mặt lão cha mình.
Đoan Mộc Hoàng Hôn vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với lão cha của Du Tử Y: "Du bá bá, ta không đành lòng thấy Tử Y lãng phí thời gian như vậy, đã đánh hắn một trận."
Cha hắn rất ôn hòa sủng ái sờ sờ đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn: "Hoàng Hôn thật hiểu chuyện! Ngươi làm rất đúng! Về sau Tử Y không tu luyện thì giúp bá bá đánh hắn có được hay không?"
Sau đó Đoan Mộc Hoàng Hôn rất cao hứng mà đi tu luyện rồi.
Sau đó Du Tử Y bị lão cha của mình đóng chặt cửa treo lên hung hăng đánh một trận.
Tên tiện nhân Đoan Mộc Hoàng Hôn kia, ỷ vào tuấn tú, lừa toàn bộ tiểu cô nương các nhà, từ ba tuổi đến ba mươi tuổi, toàn bộ giúp gã nhìn chằm chằm mọi người. Trời ơi, cuộc sống đoạn thời gian kia tựa như ác mộng, quả thực mịt mù tăm tối a. Mà Đoan Mộc Hoàng Hôn thì được toàn bộ bậc cha chú yêu thích, cho rằng gã có khí chất lãnh tụ.
Trước đây vừa nói đi Cảm Ứng tràng thì đám công tử bột liền cất các loại lời không nên không muốn.
Đến Du Tử Y bọn họ, vẫn còn sớm hai năm đã bắt đầu hai mắt lấp lánh, hận không thể lập tức xông tới Cảm Ứng tràng, có thể sớm một chút rời xa tên đại ma vương này.
Cuối cùng được đền bù mong muốn, Du Tử Y tại Cảm Ứng tràng tiêu dao hai năm, thoải mái vô cùng, nỗi lo lắng trong lòng cũng đã sớm tán đi.
Tại lúc hắn đã quên lãng chuyện xưa năm đó, đột nhiên trông thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn, mặt hắn lúc đó triệt để cứng đờ. Cũng may mấy năm này có điểm tiến bộ, chân không có run rẩy. Tất cả chuyện cũ thoáng cái hiện lên, càng đáng chết chính là hắn đột nhiên ý thức được, năm nay Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng vào Cảm Ứng tràng rồi.
Ngày lành kết thúc rồi!
Hiện tại hắn chỉ muốn vượt cửa bỏ chạy, vì cái gì mình muốn tới tham gia cái bữa tiệc này? Hiện tại, thực lực Đoan Mộc Hoàng Hôn càng thêm đáng sợ, uy vọng càng lớn, hơn nữa còn sẽ nán lại tại Cảm Ứng tràng mấy năm, nghĩa là mấy năm sinh hoạt kế tiếp của mình sẽ bị bóng râm của Đại ma vương bao phủ lần nữa.
Vu Khải Vinh!
Ngươi hại chết lão tử rồi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].