• 1,017

Chương 12: Thiên tài cùng phế vật


Số từ: 1969
Nguồn: bachngocsach.com
Nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn ở trước mặt đang khó nén ngạo khí thiếu niên, Hứa phu tử cũng có chút đau đầu. Đoan Mộc Hoàng Hôn dáng vẻ nhân tài, thanh sam phiêu dật, thân hình cao ngất như thương, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú mang theo mấy phần tà mị, cơ hồ là loại hình được nữ hài rất hoan nghênh.
Ngoại trừ quá ngạo khí, cái gia hỏa này không có khuyết điểm gì khác, đương nhiên gã có vốn liếng để kiêu ngạo.
Xuất thân danh môn, Đoan Mộc gia tại Ngũ Hành Thiên lịch sử đã lâu, tổ tiên là một trong những nguyên lão khai sáng Ngũ Hành Thiên. Mà thiên phú bản nhân gã phi thường xuất sắc, tại trong những học sinh Hứa phu tử từng dạy học qua, Đoan Mộc Hoàng Hôn xếp tại trước năm.
Hứa phu tử có chút đau đầu, kiêu ngạo không có gì, đối với thiếu niên thiên tài mà nói, người nào lại không có mấy phần ngạo khí chứ? Nhưng mà Hứa phu tử ở tại Cảm Ứng tràng đã rất lâu, gặp qua rất nhiều thiên tài, Đoan Mộc Hoàng Hôn đối với đồng học cảnh giới thấp biểu hiện ra địch ý khiến ông ta có chút lo lắng cho tương lai của Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Hứa phu tử kinh nghiệm dạy học phong phú, trên mặt không lộ vẻ gì, vẻ mặt ôn hòa hỏi: "Thế nào? Khai giảng cũng đã có đoạn thời gian rồi, cảm giác thế nào?"
"Cũng được, chỉ là chương trình học hơi đơn giản chút." Đoan Mộc Hoàng Hôn đồng học hơi hiện ra rụt rè trả lời.
Hứa phu tử nở nụ cười: "Nhà ngươi học sâu xa, thiên phú lại tốt, tự nhiên cảm thấy thoải mái có dư lực, điều này cũng là nguyên nhân ta chọn ngươi làm lớp trưởng. Ngươi là trưởng lớp, kỳ vọng của ta đối với ngươi là cường giả cấp lãnh tụ, hi vọng ngươi không nên thả lỏng mình, rất tốt nỗ lực."
Đoan Mộc Hoàng Hôn nghe đến sự mong đợi của lão sư đối với chính mình, không khỏi có chút hưng phấn, tiểu hài tử lớn như vậy rất không có sức chống cự đối với sự khích lệ. Lãnh tụ a, là từ vĩ đại cỡ nào a, suy nghĩ cũng đủ khiến người kích động. Gã không tự chủ ưỡn ngực, ngạo nghễ đáp: "Phu tử ngài yên tâm, Hoàng Hôn nhất định sẽ không cô phụ sự kì vọng của phu tử ngài."
"Ngươi có năng lực này!" Giọng Hứa phu tử dị thường khẳng định: "Nếu như là làm một gã lãnh tụ, đối với những đội hữu trình độ còn chưa đủ cao kia của ngươi thì làm sao? Ngươi cần phải trợ giúp bọn họ, đây mới là điều một người lãnh tụ nên phải làm. Như vậy hiện tại ta giao cái ngươi một cái nhiệm vụ, trong lớp, Ngả Huy đồng học thực lực yếu, ta cần ngươi trợ giúp hắn. Thế nào? Có lòng tin hay không?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn mở lớn miệng, biểu tình ngạc nhiên.
"Ta biết Đoan Mộc đồng học là một vị thiên tài có khả năng đảm đương lãnh tụ!" giọng điệu Hứa phu tử như vui mừng, căn bản không có cho Đoan Mộc Hoàng Hôn cơ hội mở miệng, nói thẳng: "Vậy Ngả Huy đồng học thì nhờ cậy vào ngươi rồi! Yêu cầu của ta không cao, hi vọng thời điểm này sang năm, hắn có thể đạt được cảnh giới bốn cung đầy."
Đoan Mộc Hoàng Hôn triệt để trợn tròn mắt, gã không biết nói cái gì. Trong vòng một năm, mở ra bốn cung? Nói chơi cái gì vậy, cái phế tài này ngay cả bản mạng phủ cũng chưa có mở ra...
"Cái gì là thiên tài? Thiên tài chính là có thể làm được chuyện người khác làm không được!" Hứa phu tử vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Đoan Mộc đồng học, lẽ nào ngươi có điểm hoài nghi đối sự thiên tài của mình?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn buột miệng nói ra: "Không có..."
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt gã liền đen lại, trong lòng khó chịu tựa như nuốt phải con ruồi. Gã đã sớm nhìn tên Ngả Huy phế tài kia không vừa mắt, toàn bộ Tùng Gian thành, chỉ có sáu người đi học lớp vỡ lòng, lớp mình học liền có một người. Thân là lớp trưởng, gã đối với phế vật kéo chân sau mọi người như vậy, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Phế vật như vậy có tư cách gì làm bạn cùng thiên tài như mình vậy?
Bây giờ phu tử vậy mà bảo mình phụ trách trợ giúp tên gia hỏa này, gã cảm thấy mình tựa như trời tại nắng bị sét đánh một cái!
Gã cảm thấy mình sắp điên mất, bình thường nhìn thấy tên gia hỏa này đã khiến gã cảm thấy khó chịu rồi. Giờ phải giúp trợ giúp hắn, chẳng phải là mỗi ngày phải cùng gặp mặt tên phế vật này? Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy mình sắp điên mất, không, hiện tại gã đã nhanh điên mất!
Gã cảm thấy hôm nay mình đến phòng làm việc của phu tử là hoàn toàn sai lầm, sự tình thái quá như thế vậy mà lại cũng sẽ rơi vào trên người mình!
Đi ra phòng làm việc của Hứa phu tử, đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn còn có chút ngây ra.
Đi mấy bước, gã bỗng nhiên hiểu được, vừa rồi chính mình đã đáp ứng chuyện gì. Trong vòng một năm, gã phải phụ trách trợ giúp tên phế vật kia bước vào cảnh giới bốn cung!
Nếu như nói, phụ trách trợ giúp phế tài là khiến gã cảm thấy một chân đạp vào trong bùn nhão thì như vậy, trong vòng một năm mở ra bốn cung lại khiến gã cảm thấy mình rơi vào tron ao đầm tràn ngập độc khí.
Hệ thống tu luyện Nguyên lực trải qua nghìn năm qua không ngừng phát triển cùng hoàn thiện, đã tương đối thành thục. Các gia tộc cùng lưu phái khác nhau đều có chỗ độc đáo của riêng mình, nhưng mà tư tưởng hạch tâm đều không ly khai hệ thống năm phủ tám cung.
Năm phủ là chỉ bản mạng phủ, là nguồn cội sản sinh nguyên lực. Bản mạng nguyên phủ khác nhau sẽ sản sinh nguyên lực khác nhau, tâm chi hỏa, can chi mộc, tỳ chi thổ, phế chi kim, thận chi thủy.
Bất cứ một loại hệ thống tu luyện gì, bước đầu tiên vĩnh viễn là mở ra bản mạng phủ. Chỉ có bản mạng phủ mở ra, cánh cửa thứ nhất giữa thân thể và ngoại giới mới sẽ mở ra. Bản mạng phủ có thể thu vào nguyên lực nhanh hơn rất nhiều. Tính chất của Nguyên lực có khác biệt rất lớn với linh lực, bộ vị chứa đựng bên trong cơ thể người, hoàn toàn không tuân theo kinh mạch.
Trải qua lâu dài tìm tòi, cho đến tận bây giờ, nhân loại tổng cộng tìm được tám cái bộ vị chứa đựng nguyên lực, và đem chúng gọi là cung. Tám cung đầy toàn bộ liền là tiểu viên mãn.
Bốn cung đầy đặt ở Cảm Ứng tràng thực sự không tính là cái gì, không cần nói tới những học sinh lớp trên, ngay cả chính gã hiện tại cũng đã bốn cung đầy. Coi như là tiểu viên mãn, gã cũng có lòng tin đạt được trong vòng hai năm.
Thế nhưng, đối phương là một cái phế vật chỉ vừa mới lên lớp học vỡ lòng, trong một năm đạt được bốn cung đầy? Nói đùa sao!
Nếu không phải danh tiếng và danh vọng của Hứa phu tử luôn luôn phi thường không sai, gã đã hoài nghi phu tử có phải đang đùa giỡn mình hay không. Trong vòng một năm từ học vỡ lòng đến bốn cung đầy, thiên tài như vậy còn cần chính mình tới giạy?
Sắc mặt gã đen như đáy nồi, thiếu một chút xoay người xông tới phòng làm việc của Hứa phu tử.
Nhưng mà nghĩ đến câu Hứa phu tử nói kia "Thiên tài chính là có thể làm được chuyện người khác làm không được", gã kiềm chế ngừng lại.
Không sai, mình là thiên tài!
Đoan Mộc Hoàng Hôn nghiến răng nghiến lợi, cổ áo của bộ y phục thêu thanh đằng hoa mỹ bị gả thô lỗ kéo rách, hừ, cho tới bây giờ, trong từ điển của mình nhưng không có hai chữ chịu thua này. Thiên tài thế nào có thể tùy tiện chịu thua như thế?
Phế vật thương cảm kia, rất tốt cảm kích ông trời ban ân cho ngươi đi.
Đoan Mộc Hoàng Hôn ngước lên cái cằm với vẻ cao ngạo, lần nữa chỉnh lý cổ áo, lại khôi phục vẻ ưu nhã thường ngày.
Gã không nhanh không chậm đi tới, suy nghĩ nên như thế nào để thực hiện mục tiêu mà Hứa phu tử đã đặt ra cho mình, không chút nào thèm để ý đến ánh mắt ái mộ của thiếu nữ dọc đường. Gia đình gã có tiếng là học giỏi sâu xa, kiến thức tự nhiên không phải học viên phổ thông có thể so, rất nhanh gã liền nghĩ ra mấy loại phương án có khả năng.
Con mắt gã sáng lên, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy chuyên chú, hòa tan vẻ ngạo mạn cùng tà khí thường ngày, lại nhiều ra một loại khí chất khác.
Những nữ học viên hoa si dọc đường, con mắt đều nhìn chằm chằm vào, không có chú ý dưới chân, té ngã cái rầm.
Đoan Mộc Hoàng Hôn bị thanh âm kinh động, ngẩng đầu, con mắt mê người lập tức khiến nữ học viên ngồi dưới đất quên luôn đau đớn, nữ học viên nhất thời ngây dại.
Đoan Mộc Hoàng Hôn bật cười khanh khách, dáng tươi cười ấm áp khiến người thất thần.
"Bang bang phanh!" Xung quanh vang lên âm thanh té ngã liên tiếp.
Mười phút sau, Đoan Mộc Hoàng Hôn đứng ở bên cạnh vòng xoáy ôn tuyền, sắc mặt tái mét. Ánh mắt gã quét tới quét lui mấy lần, ngay cả cái bóng của Ngả Huy cũng không có nhìn thấy. Mấy cái khu tu luyện mà toàn bộ sơ học giả rất thường đến gã cũng đi tới một lần, nhưng không có phát hiện tung tích Ngả Huy. Gã hỏi mấy đồng học trong lớp cũng không có người nhìn thấy hắn.
Đáng chết!
Một cổ vô danh nghiệp hỏa xông thẳng lên, cho tới bây giờ Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng chưa từng tức giận như thế.
Đi giạy một tên phế vật đã khiến gã có cảm giác bị vũ nhục, mà chết tiệt, tên phế vật này vậy mà lại còn là một tên lười! Thực lực kém như vậy, vậy mà lại không nỗ lực, ngay cả cơ bản tu luyện thường ngày cũng làm không được, bùn nhão như vậy thế nào trát được lên tường?
Thế nhưng vô luận gã tức đến đến thế nào, cũng tìm không được Ngả Huy.
Gã chuyên môn chạy tới ký túc xá một chuyến, hỏi qua toàn bộ học viên trong lớp, được đến một cái tin dữ, Ngả Huy không ở tại ký túc xá, không có người biết rõ hắn ở nơi nào.
Đáng ghét!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].