• 117

Chương 121: Trúng độc


Số từ: 1713
Nguồn: bachngocsach.com
Chu Tiểu Hi cảm thấy lần này tới đúng rồi, ánh mắt hắn cơ hồ khó mà dời được khỏi người Thôi tiên tử. Lúc trước đây, hắn còn cảm thấy khi mọi người nói tới đi Cảm Ứng tràng thì thấm nhuần cỡ nào, cảm thấy có chút nói ngoa, nhìn mọi người vì một cái danh ngạch đoạt phá đầu, nhưng mà bây giờ nhưng cảm giác rất may mắn.
Nếu không phải lần này tới, thế nào có thể gặp được nữ tử ôn nhu như Thôi tiên tử?
Nữ nhân ở tiền tuyến, thường thường còn mãnh hơn nam nhân, tựa như Lý Duy nói, có thể xách đao tuyệt đối không cãi nhau.
Mỹ nữ vừa ôn nhu vừa có khí chất như Thôi tiên tử vậy, chỉ Cảm Ứng tràng mới có.
Loại địa phương Vạn Sinh Viên này, không có nguy hiểm gì, đối với tinh nhuệ thâm nhập hoang dã đã không biết bao nhiêu lần như hắn mà nói, không khác gì hậu hoa viên nhà mình. Hắn còn có thể hoài niệm một cái, lúc mình đến trường cũng từng có hành trình đi xa như vậy.
Nhưng mà hắn cũng không có mất đi tính cảnh giác, hắn trước tiên nhận thấy được có đồ vật tới gần, khi hắn phát hiện là thỏ lông dài, không khỏi có chút bật cười.
Con thỏ thỏ lông dài này dĩ nhiên là lông đỏ hiếm thấy.
Lông cả người thuần màu đỏ không có chút tạp chất, con mắt như hồng ngọc khiến Chu Tiểu Hiếm có chút tán thán, thực sự là xinh đẹp.
Tại hoang dã, nếu như hắn gặp đến một con thỏ lông dài xinh đẹp như thế, hắn nhất định không có tâm tình tán thán, trái lại lập tức chạy càng xa càng tốt. Nơi hoang dã sinh tồn gian nan cạnh tranh kịch liệt, bất cứ sinh vật gì có thể có bộ lông mỹ lệ như vậy nhất định phi thường cường đại.
Phỏng chừng là sủng vật do vị phu tử nào đó phóng sinh đi, trong lòng Chu Tiểu Hi thầm nghĩ.
Các học viên lúc này cũng phát hiện thỏ lông đỏ.
Tiếng nữ hài tử tán thán không dứt bên tai.
Một ít học viên gan lớn tiến sát tới dùng cỏ xanh đi đùa thỏ lông dài, Chu Tiểu Hi vốn định ngăn cản, nhưng mà rất nhanh hắn ý thức được mình có điểm chuyện bé xé ra to. Nơi này là Vạn Sinh Viên an tĩnh bình hòa, không phải là hoang dã nguy cơ tứ phía.
Truyền thống đi xa đến Vạn Sinh Viên bắt nguồn đã lâu, khi Chu Tiểu Hi đi học cũng có, cũng như những học viên này, tràn đầy hiếu kỳ. Mỗi một lần đi xa, đều lưu lại cho hắn ký ức tốt đẹp. Nhiều năm như vậy, chưa từng có nghe nói qua Vạn Sinh Viên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, học viên bị thương đều là do đi đứng không cẩn thận bị bong gân các loại.
Dã thú ở Vạn Sinh Viên không cấm chụp bắt.
Rất nhiều học viên tại lần đầu tiên đi xa đều thích chụp bắt một ít dã thú đem về làm sủng vật. Chu Tiểu Hi nhớ tới lần đầu tiên đi xa tại Vạn Sinh Viên mình bắt về con nhím xám kia, làm bạn với cuộc đời học tập của hắn ở Cảm Ứng tràng.
Trong lòng hắn vô thanh than thở.
Đại khái chỉ có khi tại Cảm Ứng tràng mới có thể có thuần túy hồn nhiên đi. Rời Cảm Ứng tràng, nghĩ đến vĩnh viễn là như thế nào biến cường, như thế nào sống sót. Sủng vật mọi người nuôi dưỡng cũng từ coi được chơi đùa tốt biến thành sinh vật cường đại có thể trợ giúp mình chiến đấu.
Thật tốt.
Chu Tiểu Hi mỉm cười nhìn kỹ hành vi hồn nhiên này của các học viên.
"Cẩn thận!"
Cách không xa phía sau đội ngũ vang lên tiếng học viên kinh hô, Chu Tiểu Hi sửng sốt một cái, hắn nghe ra một cái thanh âm trong đó là của Ngải Huy.
Một cái khác... Hẳn phải là tên mập mạp kia.
Lúc đó hai người tranh chấp, Chu Tiểu Hiếm có chú ý tới. Nhưng mà hắn cũng nhìn ra được giữa hai người hữu nghị thâm hậu, cho nên cũng không có can thiệp.
Bởi vì quan hệ với Lý Duy, đối với Ngải Huy Chu Tiểu Hi có chút coi trọng. Hắn và Lý Duy không phải một bộ, nhưng mà ở chung với nhau, bị học thức và tính cách của Lý Duy thuyết phục, thiếu niên có thể được Lý Duy ưu ái, tự nhiên không tầm thường.
Mấy ngày hôm trước biểu hiện của Ngải Huy cũng khiến hắn con rước mắt sáng ngời, nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lẽ nào có cái gì không thích hợp?
Tất cả đều rất bình thường a, thỏ lông dài mũi co rúm mấy cái, liền tiới dần tới cỏ xanh trong tay học viên, tựa hồ cảm thấy hứng thú với cỏ xanh. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên con mắt Chu Tiểu Hi đột nhiên co rút lại.
Thỏ lông dài bỗng nhiên hướng phía trước nhảy lên, một ngụm cắn tại bàn tay học viên.
"A!"
Học viên bất ngờ không kịp phòng bị, không khỏi kêu thảm một tiếng, máu tươi theo bàn tay chảy ra. Các học viên xung quanh không khỏi thét chói tai, loạn thành một đám.
Chu Tiểu Hi phản ứng cực nhanh, sắc mặt lạnh lẽo, như quỷ mị xuất hiện tại bên cạnh học viên thụ thương, bấm tay bắn ra.
Một đạo vụ khí như mũi tên chìm vào trong cơ thể thỏ lông đỏ.
Phốc!
Máu tươi vẩy ra, vụ khí chìm vào trong cơ thể thỏ lông đỏ đột nhiên nổ tung, thân thể thỏ lông đỏ lập tức tứ phân ngũ liệt.
Các học viên nào gặp qua cảnh tượng máu tanh như thế, lập tức tiếng thét chói tai không dứt.
Sắc mặt Chu Tiểu Hi tái mét, hắn không có nghĩ đến vậy mà lại thật xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Hắn cầm lấy bàn tay học viên kia, học viên bị sợ hãi, thân thể không ngừng rung động. Thân thể thỏ lông dài bị nổ tứ phân ngũ liệt, nhưng mà hàm răng nó còn gắt gao bám chặt bàn tay học viên không thả.
Con mắt giống như hồng ngọc lộ ra vẻ táo bạo và thèm sát không thể nói ra, nào còn có chút ngoan ngoãn khả ái vừa rồi nào, vô cùng dữ tợn.
Ba!
Chu Tiểu Hi mặt không biểu tình bóp đầu thỏ bùng nổ, học viên thụ thương liền ngất đi.
Khi Ngải Huy và mập mạp chạy tới, vừa đúng thấy một màn như vậy, tâm hai người không khỏi trầm xuống.
"Ngươi phát hiện ra cái gì?" Chu Tiểu Hi quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Ngải Huy.
Ngải Huy cảm giác mình tựa như bị một con hoang thú hung mãnh nhìn chằm chằm, áp bách cường đại khiến hắn có mấy phần cảm giác không thở nổi.
Hắn ổn định tâm thần: "Máu có vấn đề, cây cỏ cùng đất đai có vấn đề."
Hắn biết rõ cái gì càng có sức thuyết phục, không có lời vô dụng, trực tiếp chém ngã một cái cây nhỏ bên cạnh.
Thảo kiếm trong tay chuẩn xác vô cùng bóc vỏ cây ra, lộ ra lõi cây bên trong.
Con mắt Chu Tiểu Hi đột nhiên co rút lại, lõi cây đỏ tựa như máu tươi ướt đẫm.
Thảo kiếm của Ngải Huy dọc theo thân cây liều mạng đào xuống, bùn đất bùng lên đỏ tươi giống như chu sa, một lát sau, nước bùn đỏ tươi như máu ồ ồ tràn ra bên ngoài, mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập không trung.
Sắc mặt mọi người trắng như tờ giấy, ai cũng chưa thấy qua tràng diện quỷ dị như thế, học viên nhát gan một chút, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất, cả người run rẩy.
Sắc mặt Chu Tiểu Hi cũng có chút trắng bệch, tràng diện quỷ dị như vậy, hắn cũng lần đầu tiên trông thấy.
"Máu của thỏ lông dài có vấn đề, khả năng có huyết độc." Ngải Huy y nguyên bảo trì lãnh tĩnh.
Tay Chu Tiểu Hi nhiễm phải máu thỏ, lúc này đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, một mùi thơm thấm vào gan ruột chui vào mũi, thiếu một chút hắn đưa ngón tay vào miệng.
"Máu có độc!"
Ngải Huy nhắc nhở khiến Chu Tiểu Hi giật mình một cái, như ở trong mộng chợt tỉnh. Đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng rực, Chu Tiểu Hi vội vàng lau đi vết máu trên tay, nhưng mà máu thỏ đã thấm vào da hắn.
Huyết độc đáng sợ!
Đến thời điểm này, Chu Tiểu Hi trái lại tỉnh táo lại, hắn xác định mình trúng độc rồi.
Học viên choáng váng ngất đi kia, màu đỏ lan tràn dọc theo thân thể.
Chu Tiểu Hi biết rõ mình là người tâm phúc của toàn bộ học viên, hiện tại nhiệm vụ trọng yếu của hắn là đưa những học viên này an toàn trở về.
Không có bất cứ do dự gì, hắn lấy ra một cái ống trúc phi thường nhỏ, mở nắp ra, bên trong là tùng châm diệp các loại màu sắc.
Hắn lấy ra một cái lá thông màu đỏ, đó là lá cầu cứu.
Hắn đi tới trước một thân cây, cổ tay run lên, lá thông màu đỏ trong tay tựa như một cây kim, găm lên trên cây.
Lá thông bắt đầu sáng lên màu đỏ, màu đỏ có tiết tấu lúc sáng lúc tối, tựa như hô hấp.
Nhưng mà bỗng nhiên, ánh sáng màu đỏ càng ngày càng ảm đạm, lá thông rơi xuống thân cây.
Lòng Chu Tiểu Hi trầm xuống.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].