• 117

Chương 124: Suy đoán của Ngải Huy


Số từ: 1686
Nguồn: bachngocsach.com
Cảnh đêm dần dần phủ xuống.
Nham thạch màu đen, mượn nhờ đám loạn thạch cứng rắn, thay phiên thủ vệ, chống lại dã thú công kích giống như thủy triều, cuối cùng mọi người cũng tính là ổn định cục diện.
"Hoàng Hôn, ta đổi cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi một lát đi." Trong giọng nói của Hứa phu tử tràn đầy quan tâm.
Đoan Mộc Hoàng Hôn là đệ tam chiến lực ngoài Hứa phu tử cùng Thôi tiên tử ra, thời gian gã kiên trì như hai vị phu tử vậy. Ánh mắt học viên khác nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn đều tràn đầy kính ý và sùng bái, nghĩ đến Đoan Mộc Hoàng Hôn còn là một trong số những người nhỏ tuổi nhất trong này, lúc này lại nhận nhiệm vụ nặng nề như thế, thế nào không làm người sinh ra kính ý?
"Vâng, phu tử." Đoan Mộc Hoàng Hôn cung kính đáp, dù cho tại thời điểm này, gã cũng không có mất đi cấp bậc lễ nghĩa.
Nhảy xuống khỏi điểm cao đám loạn thạch, cả người gã mệt mỏi rã rời đến cực điểm, gã tìm một tảng đá sạch sẽ, ngồi xuống. Ngồi xuống xong, gã mới chú ý tới người nghỉ ngơi ở bên cạnh là Ngải Huy.
Cái gia hỏa này vừa rồi đã xuất thủ sao? Đáng tiếc mình cũng không có chú ý.
Chiến đấu kịch liệt vượt quá tưởng tượng, những dã thú kia tựa như điên rồi, trước ngã sau lên. Nhiệm vụ phòng thủ của gã tương đối nặng, một mình ngăn cản một mặt, không rãnh quan tâm thứ khác.
"Ngươi cảm thấy tình huống thế nào?" Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Ngải Huy có chút ngoài ý muốn lườm Đoan Mộc Hoàng Hôn một cái, hắn không nghĩ tới Đoan Mộc Hoàng Hôn sẽ đột nhiên nói chuyện với mình.
Bất quá đã đến thời điểm này, ân oán trước đây không đáng nhắc tới. Không quản hắn có nguyện ý hay không, hiện tại mọi người là cùng trên một con thuyền. Hơn nữa Đoan Mộc Hoàng Hôn phát huy ra tác dụng cực kì quan trọng, không có gây cản trở, lần này nếu là có thể sống đi ra ngoài, Đoan Mộc Hoàng Hôn có công lao rất lớn.
Ác cảm về gã giảm đi rất nhiều.
Hắn lắc đầu: "Rất tệ."
Đoan Mộc Hoàng Hôn nhẹ không thể xét nhíu nhíu mày: "Vì cái gì? Tình huống không phải đã ổn định rồi sao?"
Cục diện trước mắt, Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy đã ổn định rồi. Địa hình phòng thủ có lợi, bọn họ cũng bắt đầu nắm giữ tiết tấu luân phiên, lương khô và nước mang theo cũng đủ cho bọn họ kiên trì một đoạn thời gian.
Nguy cơ ở điểm nào?
Đoan Mộc Hoàng Hôn tin tưởng Ngải Huy sẽ không bắn tên không.
Tựa như sức chiến đấu của Đoan Mộc Hoàng Hôn được mọi người thừa nhận, phán đoán chuẩn xác của Ngải Huy cũng là được mọi người nhận thức. Tuy rằng cái kết luận này khiến Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy có phần kỳ quặc, nhưng mà gã không thể không thừa nhận, ngoại trừ tại sức chiến đấu cá nhân là gã có nắm chắc toàn thắng, cái phương diện khác gã kém hơn rất nhiều.
Rất nhiều lúc sự thành thạo và lão luyện của Ngải Huy khiến người nhớ tới Chu huấn luyện viên.
"Ngươi không chú ý tới sao? Công kích chúng ta đều là loại dã thú ăn cỏ."
Giọng Ngải Huy lãnh đạm, nhưng mà rơi vào trong tai Đoan Mộc Hoàng Hôn lại giống như sấm sét.
Nghĩ lại chiến đấu lúc trước, gã gặp phải cơ hồ đều là những tiểu động vật dùng cây cỏ làm thức ăn, gã suy nghĩ một chút nói: "Ý của ngươi là còn sẽ có dã thú càng hung mãnh hơn trúng độc? Hay là ăn cỏ mới sẽ trúng độc?"
"Hồng thủy dưới nền đất mùi rất nhạt. Nếu như ngươi nhổ một cọng cỏ, mùi cỏ sẽ mạnh hơn hồng thủy. Còn nhớ Hồng Mao thỏ không? Máu của Hồng Mao thỏ càng nồng hơn cỏ. Mà lúc trước ta đã từng giết chết một con muỗi, mùi máu của muỗi còn thơm ngọt hơn cả mùi máu Hồng Mao thỏ. Ngươi sẽ liên tưởng đến cái gì?" Ngải Huy quay mặt hỏi.
"Ý của ngươi là..." Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn trở nên rất khó nhìn.
"Độ đậm của Huyết độc đang tăng lên." Ngải Huy nói trúng điểm mấu chốt, hỏi tiếp: "Ngươi nhìn những dã thú bị chúng ta giết chết kia, thi thể chúng nó có phải đều bị chia ăn sạch sẽ hay không? Có từng nhìn thấy trên mặt đất còn có nửa giọt máu?"
"Thuyết minh dã thú trúng độc đều rất thèm máu." Đoan Mộc Hoàng Hôn nghĩ đến lí do phổ biến nhất.
"Không." Ngải Huy lắc đầu: "Chúng nó là bị huyết độc hấp dẫn, ta hoài nghi chúng nó đang lột xác."
"Ngươi cảm thấy những tiểu động vật ăn cỏ này sức chiến đấu như thế nào? Có phải tăng lên rất nhiều hay không?" Ngải Huy lại hỏi.
"Rất nhiều." Đoan Mộc Hoàng Hôn gật đầu.
"Cái gì làm chúng nó thay đổi? Loại huyết độc này khiến chúng nó trở nên càng cường đại, còn nhớ rõ liên hệ vừa rồi không? Huyết độc trong cơ thể những dã thú ăn thịt kia càng đậm, chúng nó sẽ thay đổi càng lớn, cũng càng thêm nguy hiểm." Ngải Huy bình tĩnh nói.
Mình vậy mà lại luôn không có chú ý tới chi tiết này. Hàn ý khó mà nói rõ bằng lời từ dưới chay lên làm gã không khỏi rùng mình một cái.
"Tạm thời còn không biết chúng nó sẽ có thay đổi thành dạng gì. Nhưng mà con muỗi lần trước ta giết chết lại rất yếu đuối, cho nên, ta hoài nghi dã thú ăn thịt sẽ có một cái thời kỳ lột xác. Mà sở dĩ chúng ta còn chưa có gặp đến những dã thú ăn thịt kia, khả năng là chúng nó còn chưa có hoàn thành lột xác."
Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn trắng bệch: "Cái này... Cái này chỉ là ngươi suy đoán..."
"Nếu như ta đoán đúng, dã thú chúng ta gặp phải về sau sẽ càng ngày càng khó đối phó." Ngải Huy lãnh tĩnh như thường, tựa như đang kể một chuyện không có quan hệ với mình chút nào: "Hi vọng ta đoán sai. Nếu không, chỉ có thể hi vọng đội ngũ cứu viện đến sớm một chút."
Đoan Mộc Hoàng Hôn ngơ ngác nhìn Ngải Huy, gã nghĩ không ra, Ngải Huy là thế nào có thể hờ hững đối đãi tình cảnh nguy hiểm của mình như thế.
Ngải Huy không có chú ý tới ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn, hắn lẩm bẩm: "Còn có, vì cái gì dã thú sẽ công kích chúng ta? Mà lúc trước không có công kích chúng ta? Có chú ý tới hay không, dã thú sẽ thôn phệ thi thể đồng loại, nhưng mà đồng loại sẽ không công kích lẫn nhau, cái này là vì cái gì?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm giác mình rất ngốc rồi.
Gã luôn cảm thấy mình thực sự là thiên tài, cảm thấy đầu óc mình vô cùng linh hoạt, có vấn đề gì mình nghĩ một cái là nghĩ ra ngay. Nhưng hiện tại, nghe đến Ngải Huy một loạt "Vì cái gì", gã cảm giác đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng.
Mọi người đều là đi cùng một hành trình sao? Vì cái gì thứ mọi người nhìn thấy lại sai kém nhiều như vậy?
Biểu tình Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn về phía Ngải Huy tựa như gặp quỷ.
Mỗi cái chi tiết mà Ngải Huy nhắc tới đều là điểm gã không có chú ý, tỉ mỉ nghĩ lại, mỗi một cái vấn đề tựa hồ đều rất có huyền cơ.
Lúc này Đoan Mộc Hoàng Hôn mới chân chính nhận thức lại Ngải Huy, cuối cùng gã minh bạch vì cái gì Ngải Huy luôn luôn có thể có thể khiến người tin phục. Sự sáng suốt của gia hỏa này thực sự quá đáng sợ, lại thêm suy nghĩ lãnh tĩnh đến mức như lãnh khốc luôn luôn có thể thẳng chỉ vấn đề then chốt.
Hơn nữa, vô luận tình huống không xong cỡ nào, Ngải Huy giống như cũng sẽ không kinh hoảng.
Tựa như vừa rồi Ngải Huy suy đoán, nếu là thật, vậy tình cảnh bọn họ cực kì đáng lo. Nhưng mà khi Ngải Huy dùng giọng điệu quái dị độc hữu của hắn để nói ra, không sai, cái loại giọng điệu hờ hững như không có chút quan hệ nào với mình kia tại trong mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn chính là giọng điệu quái dị tới cực điểm.
Hình như hiện tại mình cũng không phải quá lo lắng...
Đây là một loại tâm tình dạng gì a, không hiểu ra sao a? Đối với mình, Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng không biết nên nói gì.
"A Huy, đến phiên chúng ta rồi."
Mập mạp la lên, cắt đứt Ngải Huy trầm tư.
Phục hồi lại tinh thần, Ngải Huy cầm theo thảo kiếm, hai người bọn họ đổi phiên cho Thôi tiên tử.
Con mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn sáng ngời, đối với thực lực chiến đấu của Ngải Huy, gã tràn đầy hiếu kỳ. Vừa rồi không có cơ hội nhìn xem, bây giờ có thể quan sát kỹ một cái.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng thú gào thét kéo dài từ xa xa truyền đến.
Sắc mặt Ngải Huy cùng Đoan Mộc Hoàng Hôn không khỏi đồng thời đại biến.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].