• 1,011

Chương 146: Xuất kiếm


Số từ: 2651
Nguồn: bachngocsach.com
Cảnh đêm đen đặc trở thành yểm hộ tốt nhất cho nó.
Sải cánh giang ra vượt quá một thước, thân thể màu đen giống như con chó loại nhỏ chằng chịt lốm đốm đỏ sậm, tựa như dung nham sắp nguội lạnh dưới nham thạch màu đen, tại trong đêm đen cơ hồ khó mà phát hiện.
Hai mắt nhắm nghiền, vẻ thong dong không thể nói ra, sóng gợn nó phóng thích ra bao phủ toàn trường.
Mục tiêu của là cái nhân loại tản ra dao động đặc biệt kia, nó cảm nhận được khí tức nguy hiểm tại người hắn. Nó cũng không có trí lực phát triển, cũng không đủ để giúp nó minh bạch là vì cái gì, có lẽ là bản năng từ giết chóc, thân thể cường tráng hơn trước đây mấy chục lần y nguyên hoàn toàn theo bản năng.
Phương thức phi hành đặc biệt, giống như cá voi ở biển sâu lượn lờ, lặng yên vô thanh.
Mục tiêu muốn chạy trốn, điều này đối với nó mà nói là một chuyện thường gặp đến.
Tốc độ lao xuống rất nhanh, song phương cấp tốc kéo gần, khi bay được phân nửa, nó đột nhiên gia tăng tốc độ, con mắt đang nhắm chợt mở ra. Con mắt đỏ sẫm tựa như bàn ủi nung đỏ, biểu tình nó trở nên dữ tợn, hàm răng sắc bén tuyết trắng, kéo theo tiếng gió thổi vù vù.
Bỗng nhiên, mục tiêu phía dưới ngừng lại, xoay người đối diện nó.
Chạy trốn là chuyện phí công cỡ nào, nhưng mà muốn phản kháng thì là hành vi càng thêm ngu xuẩn, nó cảm giác máu tươi đang bốc cháy trong trong cơ thể, sát ýthém huyết khiến nó càng thêm phấn khích.
Nó tiếp tục tăng tốc.
Ngải Huy tập trung toàn bộ sự chú ý trên người con Huyết dơi, dù cho hắn đã có chuẩn bị tâm lý nhưng mà y nguyên bị tốc độ của con Huyết dơi hù dọa rồi.
Thật nhanh!
Con mắt đỏ của Huyết dơi tạo ra một vệt sáng đỏ yêu dị trong không trung. Nhưng mà tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi mắt thường của Ngải Huy theo không kịp tốc độ của nó.
Càng đáng sợ chính là tiếng gió rít nó tạo ra cực nhỏ, chỉ có âm thanh vù vù cực nhỏ tựa như độc xà le lưỡi.
Điều này phá vỡ khả năng nhận biết của Ngải Huy, những hoang thú phi hành khác khi bay với tốc độ càng nhanh thì tiếng xé gió sẽ càng lớn. Mũi tên cũng là như thế, mũi tên càng là uy lực kinh người, tiếng xé gió sắc bén mới là lẽ thường.
Nhưng mà con Huyết dơi đang lao xuống, tiếng xé gió vậy mà lại nhỏ như thế.
Càng đáng chết chính là nó vẫn còn đang tăng tốc!
Không hợp lý a!
Ngải Huy trong lòng sinh ra xung động xoay người chạy trốn, hắn cảm thấy ý nghĩ lcú trước của mình thực sự là ngây thơ a, tốc độ nhanh như vậy, hai đứa con gái kia thế nào có khả năng so được với tốc độ kinh khủng như thế?
Hắn cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, tại thời điểm này mà chạy trốn thì không có bất cứ khả năng sống sót gì. Hai cái đùi thế nào chạy hơn được đôi cánh dài?
Huống chi tốc độ của con súc sinh này đã vượt quá bất cứ một mũi tên nào hắn đã gặp qua!
Biết rõ đã chạy không thoát, Ngải Huy trái lại tỉnh táo lại, tựa như lúc trước biết rõ không có lựa chọn nào khác, lập tức không có ý niệm rối loạn gì.
Hắn nắm chuôi kiếm.
Chuôi kiếm Long Tích Hỏa có cảm giác thực là cứng, chính hắn quấn liễu thằng. Tại phường thêu lâu như vậy, cấp chính mình đích chuôi kiếm quấn thằng như vậy đích chuyện nhỏ còn là có thể làm được.
Quấn hoàn thằng đích chuôi kiếm, phi thường hợp thủ.
Không biết vì cái gì, khi Ngải Huy tập trung chú ý lên kiếm thì, lòng hắn thoáng cái liền bình tĩnh lại.
Hắn thậm chí còn nghĩ đến, thảo nào tại rất nhiều kiếm điển thượng, đều có đàm luận đến kiếm tu hẳn là thế nào đối đãi chính mình đích phi kiếm. Có một chút kiếm điển thượng, còn sẽ yêu cầu kiếm tu hẳn là chính mình luyện chế chính mình đích phi kiếm, toàn bộ quá trình đều không thể mượn tay người khác tại người.
Luyện chế hoàn thành phi kiếm, kiếm tu liền phải bắt đầu bồi luyện lâu dài.
Người tu chân khác bình thường có thay đổi pháp bảo, nhưng mà phi kiếm của kiếm tu thì sẽ không. Tuyệt đại bộ phận kiếm tu, suốt đời có được phi kiếm cũng sẽ không vượt quá một cái bàn tay. Mà những kiếm tu suốt đời tuyệt không đổi kiếm, đem sắt thường bồi luyện thành thần binh thì cũng không hiếm thấy.
Ngải Huy phát hiện tại thời điểm này tâm thần mình còn lan man thì cũng cảm thấy bất khả tư nghị.
Hắn đã không có chút khẩn trương và sợ hãi nào, giống như đột nhiên toàn bộ nguy cơ được giải trừ.
Nắm kiếm, hắn cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ chuôi kiếm, tâm thần hắn bình tĩnh, kiếm thai xao động ở mi tâm cũng đột nhiên trở nên trầm ổn hữu lực. Tâm thần tản mạn cũng thu về trên thân kiếm.
Lòng Ngải Huy không bi không hỉ, đầu gối hắn hơi co xuống, eo từng dần hạ thấp, khuất khuỷu tay thu kiếm, chuôi kiếm để thẳng trước ngực, mũi kiếm giơ lên. Thân kiếm màu đen thâm trầm không ánh sáng, bảy cái hồng sắc tinh thể óng ánh tựa như đảo nhỏ thần bí trồi lên mặt nước.
Động tác của hắn thoải mái, không có nguy hiểm gì, không có chút khí thế nào.
Tóc ngắn màu đen cứng rắn như thép gai, tại chân tóc kề sát da đầu lặng yên lan tràn ngân sắc, đôi mắt kia y nguyên không chút động lòng, bình tĩnh như nước.
Thế giới trong lòng hắn an tĩnh cực kỳ.
Ngay cả âm thanh vù vù nho nhỏ kia cũng biến mất không thấy, kiếm trong tay rất ổn, thân kiếm hai trăm hai mươi cân vững như bàn thạch không chút động đậy. Hắn có thể cảm giác được gió nhẹ thổi qua mũi kiếm, có thể cảm thụ được khí lưu chậm rãi bị mũi kiếm cắt đôi, chúng nó lướt qua sát mặt ngoài thân kiếm, tựa như dòng nước vậy.
Vừa rồi Ngải Huy không ngừng hướng rót nguyên lực vào kiếm thai, làm cho thế giới hiện lên trong lòng mình không ngừng mở rộng ra, vườn dài ra xa.
Nhưng mà thể nghiệm lần này hoàn toàn bất đồng, hắn cảm giác thế giới của mình tựa như thu lưới vậy đang không ngừng co rút lại, co rút đến trên kiếm của mình. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng mặt ngoài bảy khối tinh thể dù cho là vết nứt hay vết lõm có nhỏ bé đến đâu.
Loại cảm giác này kỳ diệu đến cực điểm.
Cách không xa, Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân tận mắt nhìn thấy khí chất của Ngải Huy phát sinh biến hóa thật lớn, đều bị giật nảy mình.
Nhất là Sư Tuyết Mạn, nàng từng gặp qua Ngải Huy xuất thủ, một kiếm sáng lạn quang hoa kia, đến bây giờ nàng y nguyên vô pháp quên, đó là một kiếm kinh diễm nhất nàng từng gặp qua. Cũng là bắt đầu từ lần đó, nàng luôn cảm thấy kiếm thuật của Ngải Huy phi thường xuất sắc.
Nhưng mà chỉ có như vậy.
Tại thời buổi kiếm thuật suy sụp như hiện nay, kiếm thuật xuất sắc cũng không có thể nói được cái gì. Theo bắt đầu từ khi Ngũ Hành Thiên thành lập liền chư từng có xuất hiện một vị kiếm thuật đại tông sư nào, nay cả những cái gọi là kiếm thuật đại sư kia, có phân nửa đều là loại tự phong giả danh lừa bịp.
Nhưng mà, lúc này Ngải Huy lại cho nàng cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Không có quang hoa, không có sáng chói, Ngải Huy tựa như một bức tượng, một tảng đá, một vũng hồ sâu.
Từ nhỏ Sư Tuyết Mạn đã gặp qua các loại cao thủ, nhãn lực cao hơn người bình thường nhiều. Nàng hiểu được lợi hại, càng là phía dưới sự bình tĩnh thâm trầm, gió bão chuẩn bị nổi lên sẽ càng kịch liệt.
Thân thể Sư Tuyết Mạn không dám nhìn nhiều, trên thân thể an tĩnh giống như tượng của Ngải Huy, có một sức hấp dẫn khó mà hình dung, nhiếp tâm hồn người.
Nàng không có quên chức trách của mình, các nàng chỉ có một lần cơ hội. Nếu như các nàng xảy ra chút vấn đề nào, Ngải Huy liền sẽ táng mệnh tại chỗ. Phía sau lưng nàng tràn ngập sương mù nhàn nhạt, chính là hơi nước bốc lên, cái này là biểu hiện nàng vận hành Thủy nguyên lực toàn thân đến cực hạn. Nàng liều mạng muốn tỏa định con Huyết dơi đang lao xuống, nhưng mà vô luận nàng nào nỗ lực như thế đều không thể tỏa định con Huyết dơi.
Quá nhanh rồi!
Con Huyết dơi mở mắt ra, Sư Tuyết Mạn có thể nhìn thấy vệt sáng yêu dị kia, nhưng mà nàng cố gắng hết sức cũng chỉ có thể thấy được tàn ảnh của nó.
Tang Chỉ Quân cắn đến bật máu môi nhưng nàng hồn nhiên không cảm thấy, cái trán của nàng phủ đầy mồ hôi.
Nàng cũng vô pháp nắm bắt được thân ảnh con Huyết dơi.
Tại lúc các nàng vô kế khả thi thì Ngải Huy bỗng nhiên xuất kiếm.
Đó là một kiếm phi thường thong thả, chậm rì khinh phiêu phiêu, giống như là đưa kiếm ra.
Vệt sáng đỏ nhanh như thiểm điện lại yêu dị hủy diệt trong không trung và một kiếm chậm rì này của Ngải Huy tạo ra sự tương phản cực mạnh trong thị giác. Sư Tuyết Mạn cảm thấy một màn này kỳ quặc không thể nói ra, nhưng mà tâm thần và ánh mắt nàng lại không tự chủ bị một kiếm này hấp dẫn.
Khi mũi kiếm đưa tới phần cuối, màu đỏ yêu dị như chớp phá không mà tới, thật chậm cùng cực nhanh đụng nhau tại không trung.
Huyết trảo đỏ sậm và màu đen mũi kiếm giống như dừng hình ảnh.
Không có cách nào hình dung sự kỳ quặc trong giây phút này, Sư Tuyết Mạn giống như là say xe, sự khó chịu không thể nói ra bốc lên trong lòng, buồn nôn muốn thổ. Ở bên cạnh nàng, Tang Chỉ Quân chao người một cái, sắc mặt nhưng là biến trắng.
Bùm!
Âm thanh bùng nổ nặng nề tựa như trọng cổ khiến mỗi người run lên.
Mắt thường có thể thấy sóng khí vòng tròn đột nhiên bùng ra từ giữa mũi kiếm và huyết trảo.
Ngải Huy tựa như uống rượu say, trên mặt rồi đột nhiên hiện lên đỏ ửng, hắn nhe nhe răng, tựa hồ như nói cái gì, nhưng mà chưa có nói ra được âm tiết nào, hắn liền như hòn đá nhỏ bị gậy đánh trúng, vẽ ra một cái tàn ảnh trong không trung, đập trúng tường vây cách đó không xa, ầm ầm tường vây sụp đổ một mảng.
Thân thể con Huyết dơi lần đầu tiên hiện lên tại trước mắt Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân, thân thể màu đen dày đặc lốm đốm đỏ sậm, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ lúc này nhưng là mê man.
Sư Tuyết Mạn cố nén ngực khó chịu, nàng biết rõ thời điểm mấu chốt nhất đã đến rồi, không có bất cứ bảo lưu gì, tất cả nguyên lực toàn thân đều tràn vào giọt sương kẹp giữa ngón tay nàng, bấm tay búng ra.
Quang hoa chợt lóe, giọt sương trong tay Sư Tuyết Mạn biến mất, cả người nàng tựa như bị rút hết sức lực, lung lay muốn đổ.
Ở một bên, sắc mặt Tang Chỉ Quân tái nhợt, nhưng mà con mắt lại toát ra chiến ý vang dội, tơ vàng nhuyễn cung trong tay giống như trăng tròn, ba cây Thỏ hào tiễn đặt tại trên dây cung. Ngón tay nàng nắm đuôi ba cây tên, mà mũi tên thì là tụ lại.
Ba cạy Thỏ hào tiễn sáng lên ngân sắc quang mang nhàn nhạt, kiếm ý nhàn nhạt sắc nhọn vô cùng, làm cho Tang Chỉ Quân hiện ra vẻ kinh hỉ.
Tranh!
Ba cây Thỏ hào tiễn hợp làm một trong không trung, hóa thành một vệt nhân quang càng thêm chói mắt.
Dùng hết toàn lực, so với Sư Tuyết Mạn Tang Chỉ Quân lại càng thêm chịu không nổi, liền lui mấy bước, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất.
Giọt sương của Sư Tuyết Mạn bắn trúng con Huyết dơi đang choáng váng choáng váng hồ hồ, giọt sương vừa đụng tới thân thể con Huyết dơi thì ‘bùm’, nổ thành một chùm sương mù thật nhỏ, rót vào trong cơ thể con Huyết dơi.
Thân thể con Huyết dơi cứng đờ, hơi nước trong cơ thể nó đang điên cuồng mà tụ tập tới những sương mù thật nhỏ kia. Nhưng mà tiên huyết trong cơ thể nó cũng lao đến những sương mù thật nhỏ kia, chúng nó muốn thôn phệ những sương mù ẩn chứa nguyên lực nồng nặc này.
Lúc này, con Huyết dơi trở thành bia ngắm tốt nhất.
Tang Chỉ Quân bắn ra vệt ngân quang kia, không phí chút lực nào bắn trúng cái đầu con Huyết dơi.
Ngân quang đột nhiên bùmg ra, cái đầu con Huyết dơi nổ thành vô số mảnh nhỏ.
Thân thể không đầu của con Huyết dơi tựa như nước sôi trào, bỗng nhiên vô số hơi nước bốc hơi, làn da nguyên bản cứng rắn giống như sắt thép nhanh chóng mất đi sáng bóng, trở nên khô, ầm ầm sụp đổ.
Một cái thân ảnh mập mạp to lớn, đi ra từ trong phế tích lay lay Ngải Huy.
Tại lúc Ngải Huy bị bay đi, mập mạp đã lao ra rồi.
Ngải Huy đã hôn mê.
Mập mạp không nói hai lời, cõng Ngải Huy cả người là bụi lên lưng, không nói một lời liền cất chân dốc sức chạy về phía đạo trường.
Tang Chỉ Quân ngồi dưới đất mắt mở trừng trừng nhìn bóng lưng mập mạp tiêu thất, lầm bầm: "Cũng không chào hỏi một tiếng, thật là..."
"Nóng lòng cứu người đi." Đã khôi phục một chút sức lực, Sư Tuyết Mạn kéo Tang Chỉ Quân đứng dậy.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" Tang Chỉ Quân không còn chút sức lực, trên mặt cũng là vẻ mờ mịt vì sống sót sau tai nạn.
"Cầu viện." Sư Tuyết Mạn phóng ra tín hiệu cầu cứu.
Nàng nhìn thoáng qua phương hướng mập mạp tiêu thất, trong lòng có chút lo lắng, cũng không biết Ngải Huy bị thương thế nào?
Chính diện gánh chịu con Huyết dơi xung kích, thật khiến người giật mình...
Nhất định phải không có việc gì a!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].