• 1,017

Chương 155: Tin Tức thụ


Số từ: 2500
Nguồn: bachngocsach.com
Mau đến xem?
Ngải Huy bỏ thuẫn xuống: "Tu luyện xong rồi?"
Mập mạp khựng lại: "Tu luyện có lúc xong sao? Mau đến xem, Tin Tức thụ của ngươi có lá cây sáng lên rồi, có người truyền tin rồi. Ai nha, thực sự là tiên tiến a, lần đầu tiên nhìn thấy, có chút kích động, ngươi phải lý giải một cái tâm tình nông dân chưa thấy qua việc đời a."
Tin Tức thụ?
Ngải Huy dừng lại một cái, bỗng nhiên hắn nghĩ đến lần trước lá cây tin tức nói chút lời nói không hiểu ra sao.
"Ta không biết hiện tại người nào trong các ngươi còn sống, ta biết rõ không có người có thể ngăn cản bọn họ. Bọn họ đã chuẩn bị hoàn thành, sáu mươi ngày sau, tất cả đều sẽ thay đổi, ai có thể phù hộ Ngũ Hành Thiên?"
Ngải Huy nhớ kỹ phi thường rõ ràng, bởi vì hai câu lời nói này có chút không hiểu ra sao, hắn cố ý lật tới lật lui nhìn mấy lần.
Hắn cảm giác thấy đối phương rất không bình thường, trêu chọc một câu đối phương nên đi khám bác sĩ, rồi vứt việc này ra sau đầu. Hắn cảm thấy đó chỉ là một trò đùa dai, bây giờ nghe đến mập mạp nói tới Tin Tức thụ, hắn liền nhớ tới chuyện này, hai câu lời nói này cũng vô cùng rõ ràng hiện lên tại trong đầu hắn.
Tất cả đều sẽ thay đổi...
Ngải Huy không tự chủ nghĩ đến trận huyết tai này, tại trong mắt hắn, huyết tai có đủ năng lực như vậy. Tùng Gian thành hiện tại, Cảm Ứng tràng hiện tại, không phải là hoàn toàn bị cải biến sao?
Chờ chút! Nếu như đối phương là thật sự nói tới huyết tai thì...
"Không có người có thể ngăn cản bọn họ" thuyết minh là có người dự mưu phát động huyết tai, tê, Ngải Huy nhịn không được hít hà một hơi, tại lúc Huyết độc bạo phát, hắn đã từng có ý nghĩ này.
Huyết độc có một đoạn thời gian ủ bệnh, mới có thể hoàn thành lột xác. Vạn Sinh Viên không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, là một nơi mọi người đã quên, dù cho có thực vật kỳ quái gì, đặt ở bên trong cũng không thu hút. Ngoại trừ học viên đi xa, Vạn Sinh Viên hoang tàn vắng vẻ. Hơn nữa Vạn Sinh Viên không có hoang thú cường đại, chỉ có dã thú. Có lẽ Huyết độc thời kì đầu rất yếu đuối?
Vạn Sinh Viên giống như là một cái giường ấm không thể tốt hơn, Huyết độc không ngừng lan tràn, huyết thú không ngừng lột xác.
Mà khi huyết tai bắt đầu bạo phát, đã muộn rồi. Càng chí mạng chính là Cảm Ứng tràng không có mười ba bộ tinh nhuệ đóng quân, trên dưới Cảm Ứng tràng đối diện tai nạn thình lình xảy ra như vậy, khuyết thiếu năng lực ứng biến.
Cho nên khi đó Ngải Huy mới sẽ sinh ra suy đoán như vậy, hắn chính là cảm thấy thực sự có rất nhiều điểm quá trùng hợp. Nhưng mà cái ý nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn cũng cảm thấy mình suy đoán như vậy là quá đa nghi. Người nào lại cố ý đi chế tạo Huyết độc chứ? Như vậy đối với bọn họ có chỗ tốt gì? Ngải Huy hoàn toàn nghĩ không ra lí do.
Nếu như đối phương nói chính là Huyết tai thì sao chứ?
Trong lòng Ngải Huy do dự một chút, hai câu lời nói kia đang không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
"Ta không biết các ngươi còn có người nào còn sống", "Các ngươi"trong những lời này hẳn là chỉ một đám người, bằng hữu của đối phương? Rất không giống a, cái tổ chức nào đó?"Có ai còn sống" hẳn là thuyết minh, đoàn người này tuổi rất lớn hoặc là tình cảnh không tốt, có uy hiếp tử vong.
"Bọn họ" trong đoạn sau có phải chính là người phát động huyết tai hay không?
Khiến Ngải Huy cảm thấy nghi hoặc chính là "Sáu mươi ngày", thời gian không giống a, lúc đó hắn thu được tin tức ngày hôm sau đã đi xa, không có mấy ngày đã gặp đến phải chuyện Huyết độc.
Cách lần trước thu được tin tức, Ngải Huy tính một cái, là ba mươi hai ngày. Nói vậy, cũng chính là hai mươi tám ngày sau sẽ phát sinh.
Hẳn phải là mình đã đoán sai đi.
Bằng không đại sự mà đối phương nói không phải là Huyết tai?
"Tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi " ý của câu này chính là động tĩnh rất lớn, lớn đến có thể thay đổi Ngũ Hành Thiên."Ai có thể phù hộ Ngũ Hành Thiên" thì thuyết minh loại thay đổi này không phải chuyện tốt, hẳn phải là một trận tai nạn.
Nhưng vậy mà một câu này, Ngải Huy cảm thấy rất giống Huyết tai, hắn không nghĩ ra được còn có chuyện gì càng lớn càng có thể cải biến Ngũ Hành Thiên như Huyết tai.
Nếu như nói chính là Huyết tai, thì thời gian lại không giống.
"A Huy, ngươi thế nào đột nhiên đờ ra rồi?" Mập mạp đi tới, vẻ mặt quan tâm: "Không phải là bị thương còn chưa có khỏi đi? Lan Lan, nhanh lên một chút kiểm tra a Huy a."
"Không thành vấn đề!" Lâu Lan nghe vậy con mắt chớp động hoàng quang: "Ngải Huy rất khỏe a!"
Ngải Huy phục hồi lại tinh thần, trong lòng âm thầm cười nhạo mình nghĩ quá nhiều, nghi thần nghi quỷ.
Bất quá, chờ chút...
Ngải Huy chỉ vào Lâu Lan hỏi mập mạp: "Ngươi vừa mới gọi Lâu Lan là gì?"
"Lan Lan a." Mập mạp là lẽ đương nhiên.
Ngải Huy một trận buồn nôn: "Cái gì mà Lan Lan, ta nghe mà nổi cả da gà. Ta nói cho ngươi a, Lâu Lan là sa ngẫu của ta, không cho phép ngươi đạp hư tên của nó."
Mập mạp vẻ mặt vô tội: "Vậy thì Lâu Lâu?"
"Vậy vì sao không gọi ngươi là Đại Đại?" Đối với cách gọi nhũ danh của mập mạp Ngải Huy quả thực vô lực đâm chọc.
"Di, ngươi biết nhũ danh của ta a!" Mập mạp mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ: "Ta chưa có nói cho ngươi a!"
Ngải Huy đã lười lý đến gã, chỉ chỉ thiết mộc trọng thuẫn trên mặt đất: "Cho ngươi."
Mập mạp nhìn thiết mộc trọng thuẫn dày nặng như một bức tường nằm trên mặt đất, ngây người ngẩn ngơ: "A Huy, ngươi không có lầm đi? Ta dùng cái đại gia hỏa này? A Huy, mới mấy tháng không gặp, ngươi đã quên phong cách chiến đấu của ta là mềm mại phiêu dật sao?"
"Mềm mại phiêu dật? Ngươi nói là vừa đánh đã chạy sao?" Ngải Huy cười nhạt, tiếp theo không để mập mạp phản đối: "Ta cần có một cái thuẫn thủ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ngươi thích hợp rồi, không thể lãng phí một thân thịt của ngươi."
Mập mạp tức thì gấp gáp: "Ta chỉ toàn thịt mỡ..."
Ngải Huy cắt đứt mập mạp: "Có làm hay không? Không làm thì trả tiền!"
Khí thế của Mập mạp bị kiềm hãm, giọng gã mềm mỏng cầu xin: "A Huy, chúng ta làm huynh đệ nhiều năm như vậy, cũng đã là giao tình sinh tử..."
"Vậy cũng phải trả tiền!" Ngải Huy rất không khách khí: "Không trả được tiền, vậy thì thành thành thật thật làm thuẫn thủ, có mì để ăn, có thịt để ăn, có Lâu Lan cùng chơi đùa."
Lâu Lan sàn sạt biến thành ba cái chữ cát "Đùa với ngươi ", bay tới bay lui.
"Lâu Lan thật láu lỉnh." Ngải Huy nở nụ cười ấm áp như mùa xuân với Lâu Lan, quay mặt lập tức biến thành lạnh lẽo như mùa đông: "Thứ này trước đây ngươi cũng đã từng chơi, rất tốt tìm lại."
Mập mạp rũ đầu, như cha mẹ chết, tập tễnh đi tới thiết mộc trọng thuẫn trên mặt đất.
Ngải Huy nhìn như không thấy: "Lâu Lan giám sát hắn, ba trăm lần khua thuẫn, ít một lần, đêm nay không cho hắn ăn cơm."
"Họ Ngải!" Mập mạp nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng nào có chút hơi thở thoi thóp nào như vừa rồi chứ, nghiễm nhiên chính là một con gấu ngựa phẫn nộ.
"Không thành vấn đề! Lâu Lan một lần cũng sẽ không tính thiếu!" Lâu Lan rất cao hứng, lại có thể trợ giúp Ngải Huy rồi.
Sàn sạt một tiếng, Lâu Lan biến thành ba cái chữ "0", nghiễm nhiên muốn bắt đầu đếm.
Mập mạp nhìn thấy thế trận này của Lâu Lan, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nhỏ giọng nịnh nọt: "Lan Lan, ngươi xem chúng ta vừa mới chơi đùa thoải mái bao nhiêu a, chúng ta có phải hảo huynh đệ hay không? Hảo huynh đệ thì phải trợ giúp nhau, nào, tính nhiều thêm mấy lần giúp ta, về sau mập mạp chơi đùa với ngươi."
Sau đó mập mạp liền nhìn thấy chữ số rất nhanh nhảy lên, tức thì mặt mày rạng rỡ.
Ba!
Trong nháy mắt chữ số trở về 0.
Biểu tình Mập mạp dại ra.
"Thêm một trăm lần! Bốn trăm lần! Ít một lần không được ăn cơm!"
Giọng Ngải Huy từ phía sau truyền đến, cả người mập mạp run lên, ở trước mặt chữ cát Lâu Lan sàn sạt biến thành "400", còn giống như sợ mập mạp thấy không rõ, chữ số biến lớn gấp đôi, bay tới trước mặt mập mạp chuyển qua một vòng, lại biến thành "000".
"Cá mè một lứa... Cấu kết với nhau làm việc xấu..."
Mập mạp vừa tức giận mắng, vừa khua thuẫn.
Ngải Huy nhìn thoáng qua mập mạp, cười cười, không có ai rõ hơn hắn tên gia hỏa này lười cỡ nào. Có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng, có thể nằm thì sẽ không ngồi, một ngày nào đó sẽ lười chết.
Người tóm lại sẽ chết.
Nếu như nhìn không thấy thì chết cứ chết, nhưng ai kêu tên lười này lại ở cạnh mình?
Ngải Huy có một loại dự cảm, chỉ sợ Huyết tai chỉ vừa mới bắt đầu. Huyết thú bên ngoài càng ngày càng mạnh, tình cảnh Tùng Gian thành sẽ càng ngày càng tệ, không có mười ba bộ được huấn luyện tốt, chỉ dựa vào một đám phu tử và học viên, còn có các hộ vệ đạo trường, có thể chống lại sao?
Ngải Huy không biết, nhưng mà hắn biết rõ, hiện tại Tùng Gian thành không còn là Tùng Gian thành hòa bình yên tĩnh trước đây nữa, mà đã là một cái chiến trường.
Mỗi người đều cần phải chiến đấu vì vận mệnh của chính mình.
Ngải Huy không có nhiều lời, mập mạp nhát gan, nếu biết rõ nguy hiểm, chỉ sẽ nghĩ đến trốn và trốn. Nhưng mà toàn bộ Cảm Ứng tràng đều bị Huyết độc lan tràn, lại có thể trốn đi chỗ nào?
Không chỗ có thể trốn.
Ngải Huy chuyển ánh mắt tới Tin Tức thụ, một mảnh lá cây lúc sáng lúc tối như hô hấp, quả nhiên là cái lá cây lần trước.
Từ trong phòng lấy ra một cây bút, Ngải Huy mới đi về phía nó.
Hắn khó giải thích mà phát hiện mình vậy mà lại hiếm thấy có chút khẩn trương.
Hắn cảm thấy tựa như một cái bí mật sắp bị vạch trần rồi.
"Ngươi còn sống không?"
Năm chữ, Ngải Huy nhìn mấy lần, suy nghĩ tới những kinh lịch những ngày này, hắn cũng cảm thấy dường như đã có mấy đời. Nói thật đi, chiến đấu ở Vạn Sinh Viên cũng không có gây ra xung kích gì cho hắn, hắn không phải thái điểu(gà mờ), trước đây tuy rằng thực lực yếu, nhưng mà trải qua không ít chiến đấu.
Chân chính tạo thành cường liệt xung kích đối với hắn là hắn tận mắt nhìn thấy Tùng Gian thành biến đổi rất lớn trong tràng tai nạn này.
Một cái cõi mộng, vỡ nát rồi.
Ngải Huy có thể cảm thụ được đối phương cấp bách, hắn nhấc bút viết xuống.
"Ta còn sống."
Hắn nhìn chữ màu đen dần biến mất trên bề mặt lá cây, hắn nói cho mình phải kiên trì, phải lãnh tĩnh, tựa như đi săn hoang thú ở hoang dã.
Không bao lâu sau, lá cây trên tay lại lần nữa sáng lên: "Cảm tạ trời đất, ngươi còn sống! Có thể nói cho ta ngươi ở nơi nào không? Bây giờ Ngũ Hành Thiên có tốt không?"
Ngải Huy suy nghĩ một cái, bắt đầu viết.
"Ngươi nói chính là Huyết tai? Phi thường tệ, toàn bộ Cảm Ứng tràng đều bị lan tràn. Ngươi là ai?"
Vì cẩn thận, hắn không có viết ra vị trí của mình. Hắn không biết đối phương là thiện ý hay là ác ý, có thể tín nhiệm hay không. Hơn nữa nếu như lần trước đối phương nói "Các ngươi" là một tổ chức, vậy thì bọn họ và người chế tạo Huyết tai, rất có khả năng chính là quan hệ đối địch.
Ngải Huy còn nhớ rõ cô bé quán mì nói qua, cây Tin Tức thụ này phi thường xa xưa.
Hắn có một loại trực giác, chuyện phía sau cây Tin Tức thụ này cực kì không đơn giản. Vô luận là liên quan đến người hay là sự tình đều không phải tiểu nhân vật như mình có thể tham dự.
Đối với tham dự việc này hắn không có chút hứng thú nào.
Hắn chỉ muốn sống sót, sống sót qua tràng Huyết tai này. Hắn không khác gì những người khác, giống như là người chết đuối, muốn nắm lấy bất cứ thứ gì, dù cho chỉ là một cọng rơm rạ.
Ngải Huy có chút xuất thần, đối phương sẽ trả lời thế nào? Lẽ nào Huyết tai thật là nguyên nhân sao? Vì sao? Vì sao bọn họ phải làm như vậy?
Hắn yên lặng chờ đợi, giống như là chờ đợi hột xúc xắc vận mệnh rơi xuống.
Lần này thời gian lâu dài hơn lần trước một ít.
Ngải Huy phục hồi lại tinh thần, phiến lá lại lần nữa sáng lên.
Xúc xắc vận mệnh, rơi xuống rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].