Chương 159: Thương khố của phủ nha
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2487 chữ
- 2020-05-09 07:40:23
Số từ: 2482
Nguồn: bachngocsach.com
Mọi người đang ăn, bị động tác này của Ngải Huy làm cho ngẩn ngơ.
Mập mạp phản ứng nhanh nhất, không chút suy nghĩ một tay chụp lấy trọng thuẫn ở bên người, cái miệng nhét căng phồng và đôi mắt trừng rất lớn nghiễm nhiên biến thành một con ếch cảnh giác.
Mọi người rất nhanh phản ứng lại, mọi người đều từng có tiếp xúc cùng Ngải Huy, đều phi thường tín nhiệm đối với năng lực dò xét của hắn.
Ngải Huy bỗng nhiên úp sấp trên mặt đất, lỗ tai dán sát mặt đất.
"Mặt đất đang chấn động." Ngải Huy thấp giọng nói.
Mọi người bị những hành động liên tục của Ngải Huy làm cho khẩn trương.
"Nguyên nhân gì?" Khương Duy nuốt nuốt nước miếng, gã thân cao tay dài, có chút hùng vĩ, thực lực cũng là không tầm thường, nhưng mà tại trong đoàn người này, gã còn là rất khó có tự tin gì, cảm giác mình tựa như một tên tạp binh.
"Rất khó nói." Ngải Huy giải thích: "Có khả năng là thú quần đại quy mô hành động, cũng có khả năng là trong lòng đất có thứ gì đó đang hoạt động. Còn cách chúng ta một đoạn cự ly, ừm, hẳn phải là thú quần hoạt động, lẽ nào chúng nó muốn công thành?"
Ngải Huy có chút nghi hoặc mà đứng dậy.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng một chút, bọn họ vốn coi hành động lần này không có khác biệt gì so với nhiệm vụ trước đây, bây giờ thần kinh mỗi người căng thẳng. Cuối cùng bọn họ cũng kiến thức được phạm vi dò xét của Ngải Huy xa cỡ nào, bọn họ hoàn toàn không có nghe được bất cứ chấn động gì.
Đoan Mộc Hoàng Hôn thử làm như Ngải Huy vừa rồi, lỗ tai dán sát mặt đất, tỉ mỉ lắng nghe, nhưng là chẳng nghe được cái gì.
Mập mạp nhìn thấy động tác của Đoan Mộc Hoàng Hôn, tức thì lộ ra vẻ cười nhạo. Tên gia hỏa này vậy mà lại đi so cùng Ngải Huy chuyện này? Thực sự là nghĩ không ra!
"Ăn xong rồi chưa? Bây giờ chúng ta đến phủ nha." Ngải Huy đứng dậy nói.
Mọi người vốn không có tâm tình ăn cơm, vội vàng đứng lên, theo Ngải Huy cùng đi ra cổng. một nhóm người bọn họ còn là tương đương gây chú ý, nhất là ba người Đoan Mộc Hoàng Hôn, Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân, cả người trang bị hoa lệ, vừa nhìn chính không phải phú thì là quý.
Mọi người đi trên đường phố, lập tức phát hiện tình huống tựa hồ trở nên không giống lúc bọn họ tới.
Khắp nơi đều là đám người thần tình khẩn trương, cảnh tượng vội vã, cơ hồ mọi người đều vũ trang hạng nặng.
Khi bọn họ đến được phủ nha, phủ nha phòng bị sâm nghiêm, tầng tầng trạm gác, trên bầu trời còn có nguyên tu đang không ngừng tuần tra.
May mà những hộ vệ này đều nhận ra Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn, rất nhanh liền cho qua. Đoan Mộc Hoàng Hôn tìm một hộ vệ có chút quen mắt hỏi mấy câu, sau đó mặt âm trầm đi trở về.
"Bên ngoài số lượng huyết thú tăng mạnh, sáng sớm nay có huyết thú bắt đầu chủ động công kích thành tường, lcú ban đầu cường độ cũng không lớn, nhưng cường độ chiến đấu đang gia tăng, vừa rồi cửa thành bị xung kích, chết mười hai người."
Lời Đoan Mộc Hoàng Hôn nói khiến sắc mặt mọi người khẽ biến, đây là lần đầu tiên kể từ khi Tùng Gian thành quyết định thủ thành mà xuất hiện thương vong lớn như vậy.
Mọi người không khỏi nhìn về phía Ngải Huy, lúc trước lời Ngải Huy nói bọn họ còn nửa tin nửa ngờ, nhưng hiện tại mọi người mới thật sự tin, thế cục thật trở nên càng thêm nguy cấp hơn bọn họ nghĩ.
Vào lúc này, bỗng nhiên có người hô lớn: "Thổ tu phu tử, còn có thổ tu phu tử không? Thành tường có cái khe nứt!"
Mấy tên thổ tu phu tử vội vã đi.
Sắc mặt mọi người trở nên càng thêm khẩn trương bất an, bọn họ rốt cuộc là học viên, không có người trải qua trường hợp như vậy. Vô luận là Sư Tuyết Mạn hay là Đoan Mộc Hoàng Hôn, thường ngày bọn họ đều là thiên tài được chú ý, đi đến nơi nào đều được tán dương ca ngợi, nhưng vào lúc này, bọn họ mới phát hiện mình là nhỏ bé không đáng kể cỡ nào.
"Đi vào đi." Ngải Huy không nói thêm gì.
Nghe Ngải Huy nói, mọi người phục hồi lại tinh thần. Mỗi người đều như dây cung căng thẳng, khó kìm nén lộ ra vẻ khẩn trương và bất an, duy độc Ngải Huy thần tình như thường. Nhìn thấy hắn trấn định tự nhiên như thế, những học viên khác không biết vì sao, sự khẩn trương trong lòng tiêu tán không ít.
Tang Chỉ Quân nhịn không được hỏi: "Ngải Huy, ngươi không sợ sao?"
"Sợ chứ." Ngải Huy nói.
Cái đáp án này khiến mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ vốn cho rằng Ngải Huy sẽ nói với bọn họ "Có gì mà phải sợ " các loại lời nói.
Tang Chỉ Quân cũng cảm thấy bất khả tư nghị: "Nhưng nhìn qua ngươi không khẩn trương chút nào a."
Ngải Huy không quay đầu lại nói: "Chờ các ngươi trải qua thêm mấy lần chiến đấu thì sẽ không còn khẩn trương như thế."
Sư Tuyết Mạn nhịn không được nhìn thoáng qua Ngải Huy ở bên người, ánh sáng mặt trời chiếu vào bên mặt Ngải Huy, cái khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm này làm cho nàng cảm thấy an tâm, đây là năng lực lão luyện sao?
Bọn họ không có tìm được thành chủ, thành chủ rất vội vàng, một vị quan viên tiếp đãi bọn họ, đưa bọn họ đến thương khố.
"Hiện tất cả vật tư ở trong thành đều đã được tập trung lại, thống nhất điều phối. Tình huống của các ngươi tương đối đặc thù, thành chủ có dặn dò, mỗi người các ngươi có thể lĩnh một bộ trang bị. Đúng rồi, Ngải Huy đồng học có thể chọn nhiều hơn một kiện, đó là khen thưởng của ngươi. Di, giống như thiếu mấy người?"
Sắc mặt mấy người Sư Tuyết Mạn trở nên có chút mất tự nhiên.
Đoan Mộc Hoàng Hôn mặt không biểu tình nói: "À, bọn họ chướng mắt."
Quan viên a một tiếng, nhưng hiển nhiên có chút khó chịu, bất quá y cũng biết những con cháu thế gia này đều là trang bị hào hoa xa xỉ, không để những thứ này vào mắt cũng không có gì kỳ quái.
Trong lòng y vẫn là yên lặng nhớ kỹ mấy người còn lại, hừ, đến lúc đó đừng cầu đến nơi đây!
Vẻ mặt mọi người cổ quái nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn, kể cả Ngải Huy cũng có chút khiếp sợ.
Thực sự là âm hiểm a!
Bất quá tên gia hỏa này nhìn mình một cái là có ý tứ gì? Ngải Huy có chút không rõ ra làm sao.
Vừa rồi Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy mình không đủ xảo trá lãnh khốc, mới nhiều lần bị Ngải Huy làm kinh ngạc, gã quyết tâm bù đắp nhược điểm sau cùng này. Mình thế nào có thể bại bởi Ngải Huy? Hừ, dù cho so tính xảo trá lãnh khốc, cũng không có thể thua Ngải Huy!
Nghe đến có thể chọn trang bị, hai mắt mập mạp tức thì tỏa sáng, quả nhiên còn là cùng theo Ngải Huy lăn lộn mới có tiền đồ a, vậy mà có thể chạy đến thương khố của phủ nha tùy tiện chọn trang bị!
Khương Duy và Vương Tiểu Sơn cũng lộ ra vẻ cao hứng.
Sư Tuyết Mạn cùng Tang Chỉ Quân thì bình tĩnh hơn nhiều, kỳ thực đối với câu nói vừa rồi của Đoan Mộc Hoàng Hôn đáy lòng các nàng rất tán đồng, nhưng mà vì sợ bị ghi vào sổ đen, các nàng còn là làm bộ làm tịch chọn lựa.
Ngải Huy không để ý đến người khác, chỉ là căn dặn mập mạp: "Ngươi là thuẫn thủ, không cho phép chọn thứ gì khác!"
Hắn quá lý giải đức tính của mập mạp, nếu như hắn không quản, mập mạp nhất định sẽ chỉ chọn thứ quý nhất.
"Thuẫn thủ a." Quan viên dẫn bọn họ tới đây nhìn hình thể giống như núi nhỏ của mập mạp, nhịn không được khen: "Hảo thuẫn thủ! Nơi đây vừa lúc có một bộ áo giáp cho thuẫn thủ!"
Quan viên đưa mọi người đến trước một cái áo giáp đồng thau.
"Cái áo giáp này tên là 【 Bất Động sơn 】, có thanh danh là Bất Động như sơn, trọng lượng đạt đến bốn trăm ba mươi bảy cân."
Khương Duy và Vương Tiểu Sơn không khỏi kinh hô, ngay cả Sư Tuyết Mạn Tang Chỉ Quân cũng lộ ra vẻ kinh dị, con số này thực sự quá dọa người.
Quan viên rất thỏa mãn với biểu tình của mọi người, mới nghe được những con cháu thế gia kia vậy mà lại khinh thường thương khố của bọn họ, trong lòng y liền nghẹn một cục tức. Lúc này nhìn thấy mọi người giật mình, tức thì cảm thấy thoải mái hơn cả ăn nguyên thực, thao thao bất tuyệt giới thiệu.
"Đừng xem nó nhìn bình thường, cũng không phải do danh công tạo ra, nhưng lại là một cái tinh phẩm hiếm thấy. Năm đó thành chủ vừa nhìn thấy cái giáp này liền khen không dứt miệng, chính tay thử đao, phát hiện đao không thể phá giáp. Lúc đó Thành chủ từng nói, không phải người trời sinh thần lực thì không thể dùng. Thế nào, có muốn thử xem hay không?"
Ngay từ đầu, ánh mắt Mập mạp đã dời không được.
Gã là người đã trài qua sinh tử, biết rõ nếu mình đảm nhiệm thuẫn thủ, mà có một cái trọng giáp như thế, vậy thì tuyệt đối năng lực sinh tồn đại tăng. Hơn nữa ánh mắt gã rất tinh tế, giá cả cái áo giáp này tuyệt đối không phải gã có thể mua được.
"Vậy chọn cái này!"
Mập mạp không chút do dự nói.
Dứt lời cũng không cần người khác hỗ trợ, một tay nắm áo giáp lên, tự mình mặc vào, động tác rất mới lạ.
Mập mạp mặc xong, mọi người không khỏi lại lần nữa hít hà một cái.
Hình thể Mập mạp vốn khôi ngô mập mạp to lớn giống như một ngọn núi, lúc này mặc【 bất động sơn 】vào, càng là tràn đầy cảm giác áp bách, bóng đổ tựa hồ cũng đen đặc hơn rất nhiều.
Mặt Mập mạp đầy hưng phấn đi tới đi lui, trọng giáp bốn trăm ba mươi bảy cân, mặc lên người gã tựa như không có ảnh hưởng gì.
Đi tới đi lui, gã liền ô ô bắt đầu khóc, nước mắt chảy xuống.
Đây là lần đầu tiên gã mặc khôi giáp.
Cu-li là không có bất cứ cái hộ giáp gì, không có bất cứ phòng hộ gì, điều này là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến bọn họ tử vong. Thù lao của bọn họ ít ỏi cũng khiến bọn họ căn bản mua không nổi loại trang bị áo giáp đắt đỏ này. Bọn họ đã tập quen với việc thân không có phòng hộ đối diện với lợi trảo răng nanh của hoang thú.
Trọng giáp bao vây thân thể gã kín đáo chặt chẽ, cảm giác an toàn vô cùng xa lạ khiến gã đột nhiên khóc thành tiếng.
Mọi người bị biến cố đột nhiên của mập mạp làm cả kinh ngây người.
Ngải Huy nhưng là minh bạch cảm xúc của mập mạp, hắn vỗ vỗ trọng giáp trên người mập mạp: "Xem trọng nó, đừng để mất."
"Ừ." Mập mạp ừ một tiếng, gã ngừng khóc, sau đó sụt sịt, nghiêm túc nói: "Sẽ không làm mất."
Đây là trang bị đắt đỏ nhất mà gã có được, gã tuyệt đối sẽ không để mất, vô luận như thế nào.
Một tay gã xách theo trọng thuẫn ba trăm năm mươi cân, thân khoác trọng giáp bốn trăm ba mươi bảy cân, hồn nhiên như người vô sự hành tẩu tự nhiên, mọi người nhìn thấy mà hai mắt đăm đăm. Trước đây mọi người đều cảm thấy mập mạp là một người vô năng, không nghĩ tới một màn trước mắt hoàn toàn phá vỡ nhận biết của bọn họ.
"Mọi người đều tự mình chọn lựa đi." Ngải Huy nói.
Những người khác dồn dập bắt đầu chọn lựa.
Ngải Huy cũng bắt đầu suy nghĩ mình cần phải chọn lựa trang bị gì, vũ khí của hắn là 【 Long Tích Hỏa 】, tại trong thời gian rất dài, hắn không cần phải thay đổi vũ khí. Giày của hắn là 【 Lưu vân 】, là đôi giày tốt nhất hiện tại hắn có thể sử dụng được. Huyết băng vải có thể cung cấp khả năng phòng hộ không tệ, hơn nữa không ảnh hưởng sự linh hoạt của hắn.
Có mập mạp làm thuẫn thủ, đối với phòng hộ yêu cầu của hắn thấp đi rất nhiều.
"Có trang bị nào tương tự như Vân dực mà ta có thể dùng hay không?" Ngải Huy hỏi.
Quan viên thương khố lập tức hiểu được: "Trang bị có thể có năng lực phi hành nhất định? Nếu ngươi có thể sử dụng thì chỉ có thể là phi phong(áo choàng) rồi."
"Phi phong?" Con mắt Ngải Huy sáng ngời.
Quan viên rất nhanh mang tới một cái: "Học viên dùng, chúng ta cũng rất quan tâm. Ngươi là Kim nguyên lực đi, đúng lúc có một kiện ngươi có thể sử dụng. 【 Kim phong 】, có thể phun ra Kim phong, do đó có tác dụng phi hành."
"Vậy thì cái này rồi." Ngải Huy không chút do dự.
Sau khi chọn phi phong, Ngải Huy còn có thể chọn một thứ khác, hắn cũng không biết nên chọn cái gì mới tốt, nên quyết định dạo khắp thương khố một lần.