• 117

Chương 161: Gặp nguy hiểm


Số từ: 2594
Nguồn: bachngocsach.com
Trên đường phố là một mảnh hỗn loạn.
Hạng người không có kinh nghiệm thực chiến, tại lúc an toàn thì thường có thể duy trì trật tự ngay ngắn. Nhưng khi nguy hiểm bùng phát, nhìn qua trật tự, kì thực trật tự bạc nhược đó liền sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Mọi người đi theo phía sau Ngải Huy, mặt lộ vẻ bất an.
Trái lại mập mạp mà lúc trước mọi người thấy không ra gì thì là xách theo đại thuẫn, bước đi tại bên phải Ngải Huy, vẻ mặt cảnh giác nhìn quét mọi nơi.
"Chúng ta ở tại chỗ này không phải càng an toàn hơn sao?" Vương Tiểu Sơn yếu yếu hỏi.
"Không có chỗ nào an toàn." Bước chân Ngải Huy không chậm đi chút nào, cũng không quay đầu lại nói: "Nếu như bọn họ là mười ba bộ, ta sẽ rất tán đồng mọi người lưu lại nơi đó. Đáng tiếc bọn họ không phải, nếu như tình huống trở nên nghiêm trọng hơn một chút, hơi có vô ý bọn họ liền sẽ sụp đổ. Có biết cảm giác hỗn loạn do đám người bị sụp đổ tạo ra không? Ngươi sẽ không muốn biết. Hơn nữa nhân số bọn họ nhiều mục tiêu lớn, càng dễ dàng bị Huyết thú chú ý."
Ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn chớp động: "Ngươi tự tin như thế?"
Trong lòng gã thừa nhận thực lực của Ngải Huy, nhưng ý tứ trong những lời này của Ngải Huy nghiễm nhiên không coi trọng những cảnh vệ kia.
"Ta cảm thấy rất có đạo lý a." Khương Duy nghe vậy đồng ý nói: "Tố chất của cảnh vệ quá kém, đến bây giờ tên lỏa nam biến thái lúc trước vẫn còn chưa bắt được, về sau còn nghe nói lại bị đối phương trêu chọc, có mấy cảnh vệ bị thương. Ta cảm thấy còn là dựa vào chính chúng ta mới thực tế một chút. Di, a Huy, biểu tình của ngươi vì sao kỳ quái như vậy?"
Con mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn giựt giựt, cảm giác trái tim mình bị cắm mấy kiếm, máu chảy đầm đìa.
Sư Tuyết Mạn cũng nghĩ tới tình cảnh đêm đó, đó là nàng lần đầu tiên nàng trông thấy kiếm thuật của Ngải Huy, một kiếm vô cùng rực rỡ sau cùng kia khắc thật sâu ở trong đầu nàng.
Bây giờ nhớ lại, cũng nhịn không được tán thán.
Về phần lỏa nam biến thái tối hôm đó, Sư Tuyết Mạn không có ấn tượng bao nhiêu. Ngược lại là Ngải Huy, đem tới cho nàng càng ngày càng nhiều kinh ngạc.
Lúc trước khi giải quyết sáu người Hà Thu Minh, nàng nhìn thấy Ngải Huy dùng 【 Ngư củng bối 】, liền nhớ tới lần mù chiến kia của mình. Tại trong thực chiến lần duy nhất nàng sử dụng 【 Ngư củng bối 】, kết quả lại kết thúc bằng thất bại. Xem qua【 Ngư củng bối 】của Ngải Huy, nàng lại một lần nữa bị chấn động, nếu như lúc đó【 Ngư củng bối 】 của mình cũng có cảnh giới như của Ngải Huy, mù chiến lần đó mình nhất định sẽ thắng được!
Đáng tiếc, đến bây giờ còn không có tìm ra người thần bí kia, nàng có chút buồn vô cớ.
Ngải Huy cười ha hả: "Ta là nhớ lại tên biến thái trần truồng kia rất trắng..."
Cảm giác hổ thẹn vô cùng bao phủ Đoan Mộc Hoàng Hôn, khuôn mặt nóng bừng tựa như sắp bốc cháy, giờ phút này, gã hận không thể có cái khe đất để chui vào.
"A Huy ngươi đã gặp qua tên biến thái lỏa nam kia?" Khương Duy tức thì nổi hứng thú.
"A, chuyện đó xảy ra tại ngay đầu ngõ đạo trường." Ngải Huy vốn không muốn nhiều lời, nhưng mà vừa nghĩ đến Đoan Mộc Hoàng Hôn thiếu mình một ức rưỡi thì lập tức thay đổi chủ ý, ra sức chà đạp: "Chưa từng có gặp qua gia hỏa biến thái như vậy, trần như nhộng, toàn bộ người trên đường đều bị làm khiếp sợ ngây người, bao nhiêu ánh mắt..."
Khuôn mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn đen như đáy nồi.
Sư Tuyết Mạn liếc Ngải Huy một cái, tên gia hỏa này lúc nào trở nên nói nhiều như thế? Duy độc khiến nàng có chút ngoài ý muốn chính là Ngải Huy im bặt không đề cập tới một kiếm kinh diễm kia của mình mà là không ngừng miêu tả về tên biến thái lỏa nam.
Cũng may, không phải một tên gia hỏa bốc phét.
Nàng gặp qua quá nhiều thanh niên tài tuấn, tại trước mặt nàng mỗi một vị đều không ngừng khoác lác bản lĩnh và kinh lịch huy hoàng của mình, đối với người tự tâng bốc mình nàng rất phản cảm.
Nàng quay mặt qua, bỗng nhiên chú ý thấy sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn hình như không được tốt, không khỏi quan tâm hỏi: "Thế nào rồi? Có gì khó chịu sao?"
Hai nhà quan hệ không tệ, hai người cũng là quen biết từ nhỏ, chỉ là giao tình không sâu. Tuổi Sư Tuyết Mạn lớn hơn, đối đãi Đoan Mộc Hoàng Hôn như tiểu đệ đệ vậy.
Thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn cứng đờ, một lát sau mới miễn cưỡng đẩy ra vẻ tươi cười: "Không có việc gì, Tuyết Mạn tỷ."
Nhưng vào lúc này, phía trước đột nhiên bộc phát ra tiếng thét chói tai.
"Đó là cái gì?" "Trời ạ, Huyết thú!" "Cẩn thận!" "Chạy mau!"
Sau đó mọi người nhìn thấy đường phố phía trước, vô số người thần tình kinh hoảng thất thố tựa như thủy triều điên cuồng xông về phía bên này. Đám người không khống chế được, không biết có bao nhiêu người bị giẫm đạp trên mặt đất, nhưng mà không có người dám dừng lại. Rất nhiều người phóng lên cao, muốn chạy trốn từ trên bầu trời, nhưng mà bởi người cùng lúc bay lên quá nhiều, rất nhiều người mới vừa rời mặt đất mấy mét đã va vào người khác, thân thể mất đi khống chế từ bầu trời rơi xuống.
Tại thời điểm này rơi xuống là chí mạng, sóng người không khống chế được trong nháy mắt nhấn chìm bọn họ.
Mọi người sắc mặt đại biến, Ngải Huy không chút do dự nói: "Bên này!"
Hắn là người đầu tiên phóng đi vào ngõ hẻm bên cạnh, những người khác như ở trong mộng chợt tỉnh, cuống quýt đuổi theo.
Oanh!
Mặt đất rung động, vô số tiếng thét chói tai và gào khóc, dòng người cuộn trào mãnh liệt điên cuồng tựa như sóng dữ gào thét phía sau bọn họ.
Kể cả Sư Tuyết Mạn, sắc mặt mọi người đều tái nhợt như tờ giấy, liều mạng chạy dọc theo ngõ hẻm. Vương Tiểu Sơn nghĩ đến vấn đề mình vừa mới hỏi Ngải Huy, trong lòng vô cùng lo sợ. Tại trong dòngngười không khống chế được, lực lượng cá nhân là nhỏ bé không đáng kể cỡ nào.
Giờ phút này, giống như tận thế phủ xuống.
Dọc theo ngõ hẻm không ngừng cuồng chạy, ngõ hẻm quanh co uốn lượn trở thành tấm chắn tốt nhất, dòng người đáng sợ bị bọn họ bỏ xa.
Chạy ra đi vài dặm, mọi người mới ngừng lại.
Ngải Huy nhìn thấy sắc mặt mọi người tái nhợt như tờ giấy và sự sợ hãi sâu sắc trong mắt, trong lòng vô thanh than nhẹ, hắn rất lý giải tâm tính của thái điểu(gà mờ). Một màn hôm nay sẽ xuất hiện trong ác mộng của họ trong thời gian rất dài.
Mập mạp vô tâm tranh thủ tất cả thời gian để nhai kẹo mạch nha, gã biểu hiện tốt nhất.
Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn, Khương Duy và Vương Tiểu Sơn tái nhợt, mỗi người đều đang liều mạng thở dốc, tựa như con cá sắp chết ngạt.
Bị kích thích lớn nhất chính là Tang Chỉ Quân và Sư Tuyết Mạn, viền mắt Tang Chỉ Quân ửng đỏ, cả người không tự chủ mà run rẩy.
Sắc mặt Sư Tuyết Mạn rất kém cỏi, Ngải Huy chú ý thấy bàn tay nắm thương của nàng nắm đến trắng bệch, nhưng mà nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Kết quả trước mắt, so với Ngải Huy dự đoán còn tốt hơn rất nhiều.
Ba người Đoan Mộc Hoàng Hôn đã trải qua hai lần chiến đấu từ Vạn Sinh Viên trốn trở về, giúp năng lực chịu đựng của họ tăng lên rất nhiều. Mà Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân và mình cùng nhau giết chết con Huyết dơi, cũng tốt hơn rất nhiều.
Ngải Huy không khỏi may mắn mình đã loại bỏ sáu người kia là lựa chọn chính xác cỡ nào.
"Chúng ta phải nghe ngóng một chút đây là nơi nào." Ngải Huy nhìn quanh bốn phía, có chút đau đầu, hoàn cảnh trước mắt hắn cảm thấy xa lạ.
Loại chuyện lạc đường như vậy lại xuất hiện với mình...
Ngải Huy rất muốn nhổ một cọng cỏ nhét vào trong miệng mình, nhưng còn là kiềm chế lại, ai biết bây giờ Huyết độc đã thâm nhập vào trong thành hay chưa.
"Đây là hẻm Hổ Phách." Người cất tiếng là Đoan Mộc Hoàng Hôn, ngoại trừ sắc mặt gã còn hơi tái nhợt một chút, nhìn qua đã khôi phục bình tĩnh.
Ngải Huy vẻ mặt hồ nghi: "Ngươi xác định?"
"Xác định." Đoan Mộc Hoàng Hôn suýt nữa buột miệng nói ra, vì tìm ngươi kéo đi học, Hoàng Hôn ca ta đã đi khắp toàn bộ Tùng Gian thành?
Di, qua lần kích động này, hình như không khẩn trương rồi...
Đoan Mộc Hoàng Hôn bình tĩnh nói: "Nơi đây cách đạo trường không xa, quẹo trái phía trước, vào ngõ Vân Tùng, qua năm ngã đường, chuyển vào ngõ Vân Yên, tiếp qua ba con đường là đến rồi."
Mọi người đều bị Đoan Mộc Hoàng Hôn làm chấn động.
Ngải Huy y nguyên vẻ mặt hồ nghi: "Ngươi quen thuộc như thế?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn mặt không biểu tình: "Ta đã gặp qua là không quên được."
Thì ra tên gia hỏa này không biết đường! Trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ muốn cười to ba tiếng, họ Ngải, cuối cùng bị ta phát hiện nhược điểm của ngươi rồi!
Bỗng nhiên ánh mắt gã đăm đăm, mũi kiếm đen thùi phóng lớn trong mắt gã.
Sát nhân diệt khẩu...
Trong đầu gã chỉ kịp hiện lên bốn chữ này, một tiếng đinh vang lên, tiếng vang bén nhọn nổ tung bên tai gã, đầu gã ngây ra.
"Mọi người cẩn thận!"
Ngải Huy lớn tiếng nhắc nhở, một cổ lực lượng thật lớn từ mũi kiếm Long Tích Hỏa truyền đến, Ngải Huy đạp đạp đạp lui ra sau mấy bước..
Một con Huyết bọ ngựa cao nửa thước bay ngược về đến trên đầu tường cách không xa, con mắt đỏ sẫm lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngải Huy.
Vừa rồi nó đánh lén tình thế tất được, vậy mà lại bị ngăn cản.
Hai cái chân trước giống như đao chơi đùa ma sát không trung, phát ra âm thanh khiến người vô cùng lo sợ, cánh nó rung lên, hóa thành một vệt sáng đỏ nhào tới mọi người.
Sư Tuyết Mạn bỗng dưng giẫm chân tiến lên, tuyết trắng trường thương trong tay đột nhiên đâm tới tàn ảnh màu đỏ giữa không trung!
Vệt thương tuyết trắng đụng vào hai vệt sáng đỏ, thân hình Sư Tuyết Mạn nhoáng lên, chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, ánh đao màu đỏ yêu dị lại lần nữa xuất hiện tại trong mắt nàng.
thân Vân thương trong tay Sư Tuyết Mạn đột nhiên uốn lượn, lấy góc độ bất khả tư nghị, ngăn cản ánh đao.
Sư Tuyết Mạn đã đánh giá thấp lực lượng và tốc độ của Huyết bọ ngựa, không kịp lấy hơi, khống chế không được thân hình bay về sau.
Ánh đao màu đỏ yêu dị lại giống như giòi phụ cốt, chợt lóe bay tới.
Lòng nàng đột nhiên trầm xuống.
Tại lúc khẩn yếu quan đầu, một thanh hắc kiếm bỗng nhiên chui ra qua phía dưới cánh tay nàng, tựa như một con độc xà đột nhiên thoát ra từ bụi cỏ.
Đang!
Cánh tay Ngải Huy đau nhói, suýt nữa cầm không được kiếm, nhưng mà hắn ngăn cản được một kích này! Thừa cơ tay trái đột nhiên vòng lấy eo Sư Tuyết Mạn, nương theo lực lượng đó, hai người bay ngược về phía sau.
Còn chưa rơi xuống, tại giữa không trung Ngải Huy hô to: "Mập mạp!"
Mập mạp đã phối hợp ăn ý với Ngải Huy, gã tựa như một con gấu ngựa phẫn nộ, rống giận giơ thuẫn đột nhiên đánh tới huyết bọ ngựa.
Ánh đao của Huyết bọ ngựa tựa như mưa xối xả chém lên trên thiết mộc trọng thuẫn.
Mập mạp co eo, gắt gao nâng thuẫn chống lại.
Lúc này những người khác cuối cùng kịp phản ứng lại, gia nhập vào chiến cuộc.
【 Thanh Hoa 】của Đoan Mộc Hoàng Hôn không ngừng có từng sợi thanh đằng từ bốn phương tám hướng quấn tới Huyết bọ ngựa.
Tơ vàng nhuyễn cung của Tang Chỉ Quân bắn ra hàng loạt mưa tên về phía Huyết bọ ngựa.
Nhưng mà toàn bọ công kích cũng không có hiệu quả, toàn bộ【 Thanh Hoa 】của Đoan Mộc Hoàng Hôn đều thất bại. Huyết bọ ngựa hành động nhanh chóng như điện, còn có thể phi hành ở tầng trời thấp, thỉnh thoảng mang theo tàn ảnh cực có tính lừa dối. Thanh Hoa đằng của Đoan Mộc Hoàng Hôn mấy lần đều chỉ cuốn lấy tàn ảnh của huyết bọ ngựa, hàng loạt tên của Tang Chỉ Quân cũng dồn dập bị nó vỗ bay.
Thỉnh thoảng có mũi tên không thể tránh cũng bị nó nhấc chân vỗ bay.
Bọ ngựa là cao thủ dùng đao trời sinh, tại hoang dã, bọ ngựa chính là phần tử nguy hiểm. Con Huyết bọ ngựa ở trước mắt thực lực rất mạnh, vượt quá mọi người tưởng tượng, cho đến tận bây giờ, nó hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.
Trọng cung của Khương Duy và Vương Tiểu Sơn thậm chí không có bất cứ tác dụng gì, bọn họ theo không kịp tốc độ của nó.
Ngải Huy vừa nhìn thấy tình huống không ổn, không đợi rơi xuống, thân thể hắn ở giữa không trung bẻ ngoặt quỷ dị, cánh tay cuốn lấy eo Sư Tuyết Mạn, tựa như một cây roi, đột nhiên vứt Sư Tuyết Mạn ra: "Cuốn lấy nó!"
Ngải Huy vứt Sư Tuyết Mạn ra, dùng tốc độ càng nhanh đập xuống mặt đất, nhịn không được kêu lên một tiếng.
Vốn có chút xấu hổ nôn nóng, Sư Tuyết Mạn nghe thấy tiếng kêu đau đớn đó, đột nhiên tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên sát khí, giữa không trung hoàn thành điều chỉnh tư thế, nguyên lực điên cuồng tràn vào tuyết trắng trường thương trong tay!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].