• 1,017

Chương 168: Huyết luyện


Số từ: 2510
Nguồn: bachngocsach.com
Trước mắt Ngải Huy là chỉ toàn hắc ám, hắn cảm thấy mình bị trói như cái bánh chưng, toàn thân bị siết chặt chẽ. Ngay cả miệng cũng bị cuốn chặt, cũng may mũi không có bị bịt lại, bằng không trên đường đã chết ngạt, bị ngạt chết thì quá biệt khuất rồi.
Hắn cảm giác mình cưỡi mây đạp gió tựa như bay trong đám mây, chợt lên chợt xuống, giống như phiêu diêu bất định.
Lẽ nào đây là cảm giác phi hành?
Nhưng thực sự không thể nói là tuyệt diệu a.
Lúc ban đầu nỗi kinh hoảng sợ hãi chiếm cứ thể xác và tinh thần hắn, nhưng mà theo thời gian trôi qua, hắn từ từ không còn sợ hãi. Không có sợ hãi, cũng sẽ không đến nỗi hoảng loạn, hoảng loạn và sợ hãi cũng không có chút tác dụng nào, không thể khiến dây leo trên người mình lỏng ra chút nào.
Ba năm ở hoang dã, thay đổi lớn nhất chính là giúp Ngải Huy học được cách làm thế nào thản nhiên đối diện tình cảnh khi mà đã nỗ lực hết cách nhưng vẫn không thể thay đổi nguy hiểm. Vận mệnh giống như là vòng quay trên chiếu bạc, ai cũng không biết một giây sau sẽ là cái gì. Nguyện ý, không nguyện ý, có thể biến đổi hay vô pháp biến đổi, dù sao tóm lại ngươi cũng phải ra bài.
Giả như phàm tục luôn luôn ngu muội, nhìn thấy chẳng qua là nhìn trăng trong nước, vậy thì cũng chỉ có bình tĩnh mới có thể nhìn thấy được rõ ràng hơn một chút.
Bình tĩnh trở lại, đầu Ngải Huy giống như là bình thường lại khi ra khỏi tủ lạnh, lại lần nữa cao tốc vận chuyển, vừa rồi nói chuyện cùng Hồng y thiếu nữ, từng câu hiện lên trong đầu hắn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, trong lời Hồng y thiếu nữ nói có rất nhiều điểm không thật.
Giả như cái gọi là Huyết Linh lực thật là linh lực, vậy bọn họ hoàn toàn không cần phải dùng những thủ đoạn này, hoàn toàn không cần Huyết tai.
Người tu chân đối đãi nguyên tu, có quá nhiều ưu thế.
Hại chết nhiều người như vậy đủ để khiến người e sợ, nhưng đồng dạng, cũng sẽ dẫn tới vô số cừu hận và tử địch. Đe dọa thường thường là vũ khí dọa người, hạng người thực lực hùng hậu thường xem thường làm vậy, đè ép là được.
Nếu thực lực đám người này thật sự mạnh như vậy, ưu thế thật sự lớn như vậy, thì không cần phải làm chuyện người người oán trách máu chảy thành sông như thế a.
Tám chín phần mười là cô nàng này lừa gạt mình.
Nữ nhân xinh đẹp quả nhiên thích gạt người, Ngải Huy trong bụng oán thầm. Vô lực phản kháng, Ngải Huy quyết định đặt cho Hồng y thiếu nữ một cái tên để biểu thị phản kháng.
Gọi là gì chứ? Ngô, một nghìn đồng? Cần phải "Một nghìn đồng"! Hừ hừ, có xinh đẹp hơn lại có tác dụng gì? Dù sao chỉ trị giá một nghìn đồng!
Ngải Huy ở trong lòng không ngừng nguyền rủa, đầu óc không có ngừng suy nghĩ.
Hiện tại đến xem, huyết lãng chính là do đám người cô nàng một nghìn đồng này giở trò quỷ, mục đích là dùng phương thức này để chế tạo một nhóm chiến sĩ thực lực cường hãn, tình trạng hiện nay là loại phương pháp này có thiếu sót rất lớn. Yêu cầu rất cao đối với người thực nghiệm.
Tất cả nguyên tu cũng không có thành công.
Cũng không biết mình có thể thành công hay không, được rồi, phỏng chừng là thành công không được, thiên phú của mình cũng không có gì đặc biệt.
Thật thảm, sắp biến thành quả pháo đại rồi, nổ đến độ thành vụn thịt, chết không toàn thây a, còn là xấu như...
Ai, vạn nhất thành công thì làm sao? Mình sẽ thành quái vật người xấu, đối diện mấy người mập mạp thì thế nào hạ thủ được? Mập mạp và Chạng Vạng còn thiếu mình nhiều tiền như vậy, thực sự là lỗ rồi. A, đúng rồi, mình còn thiếu cô bé quán mì tám nghìn vạn. Được rồi, cảm giác còn là làm quái vật mới có tiền đồ...
Đầu óc đầy ý nghĩ rối loạn, trong đầu Ngải Huy lùngbùng.
Hiện tại đối với tiền đồ của Tùng Gian thành hắn càng thêm không xem trọng.
Nếu như "Một nghìn đồng " dùng loại phương pháp này để chế tạo một nhóm Huyết thú thì sao chứ? Không cần nhiều, chỉ cần lực lượng mười con Huyết côn trùng nhỏ yếu hợp làm một liền sẽ trở nên rất vướng tay. Về phần Huyết thú cấp bậc như Huyết bọ ngựa, chỉ cần hơn mười con, chỉ sợ Tùng Gian thành phải gà bay chó sủa đi.
Ừm, hiện tại đã đến ở chỗ sâu trong rừng cây rồi đi.
"Xấu hổ, để ngươi đợi lâu như thế."
Âm thanh dịu dàng đáng yêu của Hồng y thiếu nữ chui vào trong tai Ngải Huy, quả thực giống như là tiếng cười nhạt âm u của đao phủ hành hình.
Còn là chưa có trở thành nguyên tu, cuộc đời đã sắp kết thúc rồi!
Còn muốn nắm giữ vận mệnh của mình, thực sự là trào phúng a, cái gọi là mộng tưởng là phải chết non.
Được rồi, có thể sống được mấy năm, coi như là kiếm lớn rồi, tiểu tạp ngư như mình vậy thì có tư cách gì mà oán giận chứ? Đây là vận mệnh đi... Nhất định phải đầu hàng vậy thì cũng đành tiếp nhận rồi!
Làm phiền thả lỏng dây leo nơi miệng một chút a...
Uy uy uy, ta sẽ đầu hàng, một nghìn đồng, a không, xinh đẹp thiên tiên, ta sẽ đầu hàng...
Thượng cấp xinh đẹp thiên tiên, bộ hạ trung thành nhất của ngươi ở đây...
Uy uy uy...
Nhưng mà Hồng y thiếu nữ cũng không có nghe được nỗi lòng của Ngải Huy, tự nói: "Ta cảm thấy ngươi như vậy rất thú vị, nhất định là người không tầm thường, khẳng định không như những phế vật kia. Vì vậy ta đã chẩn bị cho ngươi bữa tiệc lớn a. Rất hưởng thụ a, chờ ngươi quen với mùi vị của Huyết Linh lực, ngươi sẽ biết cái gì mới là mỹ vị của thế gian. Cục cưng, không đau chút nào đâu."
Bàn tay ôn nhu kéo tới một cái rễ cây rũ lớn cỡ ngón cái, phốc, cắm vào lòng bàn tay Ngải Huy.
Thân thể Ngải Huy cứng đờ, đau đớn kịch liệt khiến đầu óc Ngải Huy trống rỗng.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, hơi nóng nóng cháy như dung nham từ vết thương cuồn cuộn không ngừng chảy vào. Hắn muốn giãy dụa nhưng mà không thể động đậy mảy may, hắn muốn cất tiếng kêu thảm thiết, lại không phát ra được âm thanh gì.
Bàn tay tuyết trắng mềm mại không xương cầm lấy tay phải Ngải Huy, nhìn thấy bàn tay hắn nắm chặt kiếm, liền định lấy kiếm của hắn ra. Nào biết được bàn tay Ngải Huy nắm quá chặt, vô luận nàng dùng sức như thế nào cũng không thể gỡ kiếm ra khỏi tay hắn.
"Ta thích người quật cường." Thiếu nữ khẽ cười một tiếng: "Càng là người quật cường, càng dễ dàng có thêm nhiều thống khổ. Mỹ vị của Huyết Linh lực là rượu ngon tốt nhất, thống khổ chính là đồ nhắm rượu tốt nhất. Thưởng thức càng ngày càng nhiều sự tuyệt diệu, thể hội sự thống khổ càng ngày càng sâu, vị bộ hạ đầu tiên của ta chính là không tầm thường như thế, thật hài lòng."
Phốc.
Lấy lên sợi rễ khác cắm vào mu bàn tay nắm kiếm của Ngải Huy.
Hồng y thiếu nữ thỏa mãn nhìn Ngải Huy bị cuốn lấy kín đáo chặt chẽ ở trước mặt, vô số rễ cây giống như rắn ngửi được mùi tanh từ bốn phương tám hướng di chuyển tới Ngải Huy.
Ở xung quanh, mỗi một thân cây đều càng cao càng thô, rễ cây càng nhiều, cục u trên thân cây cũng càng thêm dày đặc. Cục u giống như mặt người sống lại, vặn vẹo chuyển động.
"Thực sự là mong đợi a."
Càng ngày càng nhiều rễ cây đâm vào thân thể Ngải Huy, chất lỏng đỏ tươi cuồn cuộn không ngừng ồ ồ chảy vào trong cơ thể Ngải Huy. Thân thể Ngải Huy khống chế được co rúm lại, sau lại trở nên không chút động đậy, tựa như thi thể không có cảm giác.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, một giờ trôi qua, Ngải Huy ở trước mắt y nguyên không có dấu hiệu căng đầy.
Ánh mắt Hồng y thiếu nữ lộ ra vẻ vui mừng, thì thào nói: "Quả nhiên không hổ là bộ hạ ta chọn trúng."
Nàng giống như là thưởng thức tác phẩm đẹp nhất.
Bỗng nhiên, từ xa xa truyền đến dao động, sắc mặt nàng hơi đổi. Nhưng rất nhanh khôi phục như thường, khuôn mặt yêu dã quyến rũ nhíu nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chu lên: "Người này thật phiền, thời điểm này lại tới kiếm chuyện với người ta."
Nhưng mà nàng vẫn đứng dậy, nhìn thoáng qua Ngải Huy đang bị vô số rễ cây cuốn lấy kín đáo chặt chẽ.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thân hình nàng chợt lóe, biến mất khỏi nguyên chỗ.
Lướt đi ra ngoài hơn mười mét, nàng đi tới trước mặt một gốc cây đại thụ, dưới đại thụ dày đặc chi chít rễ cây buông rũ, treo một quả cầu dây leo.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ đau lòng, nhưng vẫn cắn răng đưa tay hướng một chỗ rễ cây thưa nhất trên quả cầu dây leo vạch một cái. Rễ cây dày đặc vô thanh mà đứt, quả cầu dây leo rơi trên mặt đất.
Thiếu nữ bay đến trước quả cầu dây leo, cẩn thận bóc ra.
Một con thanh lang (sói xanh) lảo đảo từ bên trong bò ra.
Con Thanh Lang này thể hình thật lớn, tựa như một con tiểu mã câu (ngựa nhỏ). Nơi xung quanh bàn chân nó toàn là huyết hồng, giống như bốn trảo nhiễm huyết, màu đỏ giống như máu tươi theo bốn trảo của nó uốn lượn chạy lên, hợp thành hoa văn màu đỏ phức tạp, trải rộng thân sói xanh biếc.
Con mắt thanh lang giống như là bảo thạch màu đỏ, óng ánh không có chút tạp chất nào.
Tựa hồ đối với việc mình bị quấy rầy nó cảm thấy phi thường bất mãn, nhe răng trợn mắt, nhưng mà chờ thấy rõ ràng người tới là ai, nó lập tức ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất.
Hồng y thiếu nữ có chút đau lòng, mức độ Thanh Lang hoàn thành chỉ có phân nửa. Cưỡng ép cắt đứt quá trình huyết luyện như vậy, ý nghĩa tương lai thực lực thanh lang khó mà tăng lên.
Nàng rất nhanh khôi phục như thường, Huyết thú có thiên phú cỡ nào huyết luyện cũng so ra kém với người. Có quá nhiều chuyện là Huyết thú vô pháp làm được.
"Tiểu Thanh, lại đây." Nàng vẫy vẫy tay, liền lướt về phía Ngải Huy.
Thanh lang gầm nhẹ một tiếng, liền đuổi theo nàng.
Thanh Lang hoàn thành Huyết luyện phân nửa, thực lực tăng lên rất lớn, cũng khiến Hồng y thiếu nữ cảm thấy hài lòng. Thân thể Thanh Lang cao lớn, cất bước chạy, lặng yên vô tức, nhanh như thiểm điện.
Thực lực Thanh Lang tại trong huyết lâm này, tuyệt không phải nguyên tu bình thường có thể chống lại.
"Tiểu Thanh, ngươi thủ hắn. Không quản là ai, tới gần nơi đây, đều có thể giết chết." Hồng y thiếu nữ chỉ chỉ Ngải Huy ở giữa không trung, nói với Thanh Lang.
Thanh Lang cất tiếng gừ gừ, liếm liếm bàn tay Hồng y thiếu nữ.
"Tiểu Thanh ngoan, chờ tỷ tỷ giải quyết xong phiền phức sẽ giúp ngươi tiếp tục huyết luyện." Hồng y thiếu nữ mặt đầy thương tiếc vuốt ve đầu Thanh Lang.
Nói xong, nàng liền đứng dậy, bay lên trời, hướng xa xa bay đi.
Tốc độ của nàng nhanh vô cùng, trong không trung lướt qua một vệt tàn ảnh màu đỏ.
Thanh Lang liền nằm tại phía dưới Ngải Huy.
Ngải Huy giống như tiến vào trong dung nham, toàn thân bốc cháy. Sự đau đớn cường liệt tựa như thủy triều bao phủ toàn thân hắn. Sự đau đớn là cường liệt và rõ ràng như thế, giống như luyện ngục, hắn vô pháp tránh né.
Những chất lỏng dung nham nóng cháy này đối với nguyên lực có sự yêu thích trời sinh. Chúng nó từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhét đầy cung ở tay chân và bản mạng nguyên phủ vừa mới mở ra không bao lâu của Ngải Huy.
Nguyên lực của Ngải Huy từng chút bị thôn phệ, chất lỏng màu đỏ rót vào mỗi một khối cơ nhục ở chỗ sâu nhất trong thân thể hắn, bất cứ một điểm nguyên lực gì đều là con mồi của chúng nó. Chúng nó giống như là cừu địch sinh tử của nguyên lực, ý nghĩa chúng nó tồn tại chính là vì tiêu diệt nguyên lực, tiêu diệt năm phủ tám cung của nguyên lực.
Cung ở tay chân và bản mạng nguyên phủ của Ngải Huy dần dần sụp đổ.
Song túc cung thất thủ trước tiên, ngay sau đó là song thủ cung, sự đau đớn cường liệt và nỗi tuyệt vọng bao phủ Ngải Huy, hắn trả giá nhiều như vậy, tốn hao nỗ lực và mồ hôi tu luyện ra cung phủ, mộng tưởng duy nhất của mình cứ như thế mắt mở trừng trừng từng nhìn từng chút một bị chất lỏng màu đỏ thôn phệ.
Thật không cam lòng a...
Khi bản mạng nguyên phủ của hắn bị chất lỏng màu đỏ nhấn chìm, nỗi tuyệt vọng chưa bao giờ có bao phủ Ngải Huy. Tại giờ phút này, sự tuyệt vọng trong nội tâm hắn vượt xa nỗi đau đớn của bản thân.
Hắn rơi xuống đến nơi sâu nhất của vực sâu, không có một tia ánh nắng, hi vọng, chỉ có vô biên hắc ám thâm trầm, âm lãnh.
Cứ như vậy mà chết đi sao, hắn nói với mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].