Chương 176: Nguy hiểm đến từ trong lòng đất
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2560 chữ
- 2020-05-09 07:40:28
Số từ: 2555
Nguồn: bachngocsach.com
Phốc.
Âm thanh nứt vỡ rất nhỏ, đánh vỡ sự yên tĩnh của rừng cây. Mặt đất mở ra, một con kiến màu đỏ lớn cỡ nắm tay chui ra. Ngay sau đó, lại có một con Huyết kiến chui ra, không ngừng có bùn đất bay lên, Huyết kiến không ngừng chui ra.
Con kiến quen với việc xây tổ trong lòng đất, tại lúc huyết lãng bùng phát thì không có bị rễ cây quấn lấy thôn phệ trở thành những cục u xấu xí. Trái lại bởi vì chúng nó gặm ăn rễ cây dưới nền đất nên trở nên càng cường đại hơn. Bởi thôn phệ lẫn nhau, bầy kiến với số lượng khổng lồ chỉ còn lại có lượng kiến cực ít.
Những con kiến chui ra đây đều là người chiến thắng trong tràng chém giết thảm liệt đó, thực lực chúng nó cách biệt một trời so với trước đây.
Đại khái ngay cả Hồng y thiếu nữ cũng nghĩ không ra, hoàn thành lột xác đầu tiên lại là đám kiến không thu hút. Tại trong số Huyết thú nàng chuẩn bị, kiến căn bản không ở trong đó.
Râu trên trán chúng nó rung động, bắt đầu len lỏi trong rừng. Tốc độ chúng nó rất nhanh, vẫn y nguyên duy trì đặc điểm bầy đàn, một bầy Huyết kiến đại khái có mấy trăm con, nhìn qua tựa như một đội quân ngay ngắn có trật tự.
Không duy trì đủ cự ly như bầy kiến bình htường, chúng nó cũng không dung hợp với nhau, mà là căm thù và phòng bị nhau.
Chúng nó chui ra rừng rậm, hình dáng Tùng Gian thành xuất hiện trước mặt chúng nó.
Khí tức nguyên lực đậm đặc khiến chúng nó một hồi xao động, một đám Huyết kiến tựa như từng cơn sóng lớn màu đỏ được cảnh đêm yểm hộ, dần dần tới gần Tùng Gian thành.
Con kiến đi đầu mỗi đám kiến có cái đầu lớn nhất, màu đỏ trên người càng sâu hơn, râu chúng nó không ngừng lay động.
Khi chúng nó sắp tiếp cận Tùng Gian thành thì bỗng nhiên ngừng lại, chúng nó chui vào mặt đất. Tại trước mặt chúng nó, bùn đất cứng rắn tựa như bánh bích quy mềm yếu, tiến vào một cách thoải mái vô cùng.
Từng đám màu đỏ, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Ngải Huy chậm rãi mở mắt ra, nghênh đón hắn là ánh mắt mọi người và âm thanh thở mạnh tụ tập vào nhau.
Cũng may... Không có tám cung...
Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Trên mặt ta có hoa à?" Ngải Huy có chút kỳ quái, nhìn mọi người: "Làm gì nhìn ta như vậy chứ?"
Lúc này phía chân trời đã hơi hơi ửng sáng, bình minh sắp tới.
Sư Tuyết Mạn vừa định mở miệng dò hỏi, tiếng cảnh báo chói tai bỗng nhiên vang vọng toàn thành.
Mọi người đột nhiên cả kinh.
"Là cửa Đông!"Đoan Mộc Hoàng Hôn trầm giọng nói.
Ánh mắt mọi người còn chưa chuyển về phía cửa Đông. Phía cửa Tây đã vang lên tiếng cảnh báo, ngay sau đó cửa Nam và cửa Bắc cũng vang lên tiếng cảnh báo.
Mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh hoảng trong mắt nhau. Trong lúc đột nhiên, bốn phía đều có tình huống, Huyết thú vây thành rồi sao?
"Là kiến, tại dưới đất!"
"Chúng nó đang đào móng thành tường của chúng ta!"
"Thổ tu, thổ tu ở đâu rồi? Nhanh ngăn cản chúng nó! Đá tảng của thành đã bị chúng nó cắn đứt rồi!"
"Đáng chết! Chống không được! Đây là loại kiến gì chứ?"
...
Thông tin tình báo ở tiền phương thông qua Tin Tức thụ xuất hiện tại trên bàn Vương Trinh.
Sắc mặt Vương Trinh trắng bệch, ông ta trăm triệu không nghĩ tới đợt tiến công đầu tiên của Huyết thú dĩ nhiên là từ trong lòng đất. Mỗi một cái thành trấn, điểm phòng ngự mạnh nhất chính là dưới nền đất. Vì phòng ngừa hoang thú từ trong lòng đất tiến công vào, dưới nền đất mỗi thành thị đều sẽ trải đá tảng trấn thành dày đặc vô cùng.
Đá tảng trấn thành là một loại đá tảng phi thường cứng rắn và ổn định, độ dày mỗi một khối đá vượt hơn ba trượng, phủ kín mỗi một cái ngóc ngách phía dưới thành thị, không có góc chết. Đá tảng trấn thành còn có một cái đặc tính, nếu thời gian của thành thị vượt hơn mười năm, đá tảng trấn thành liền sẽ sinh trưởng dung hợp vào nhau, tạo thành một khối trọn vẹn.
Phía dưới toàn bộ thành thị tựa như có một cái nắp đáy kín kẽ, đường ống nước thành thị đều là lắp đặt tại trên đá tảng.
Rất ít có thành thị bị hoang thú công phá từ dưới nền đất lên.
Vương Trinh thế nào cũng không có nghĩ đến, đợ tiến công đầu tiên lại là từ dưới nền đất. Lực lượng trên tay vốn đã không đủ, cơ hồ ông ta điều toàn bộ lực lượng và nhân thủ tập trung cho phòng thủ thành tường và phòng thủ tấn công đến từ bầu trời.
Bị đánh trở tay không kịp.
Nhưng ông ta rất nhanh tỉnh táo lại, ông ta không có nhiều thổ tu. Hơn nữa thổ tu lợi hại thì càng ít, dù cho biết rõ Huyết kiến sẽ tấn công từ lòng đất lên, ông ta cũng không có bao nhiêu biện pháp có thể nghĩ được.
Tựa như nguyên tu ở mỗi cái cửa thành ngay đầu tiên nhận thấy được tình huống trong lòng đất hữu, thổ tu cũng tại trước tiên xuất thủ. Nhưng mà vô pháp ngăn cản Huyết kiến.
"Thông báo toàn thành, bảo ọi gnười chú ý dưới chân."
Vương Trinh trầm giọng hạ lệnh.
"Cục diện như vậy sẽ không khống chế được."Viện trưởng nghe thấy động tĩnh, vội vã chạy tới, sắc mặt không quá tốt.
"Cục diện chưa từng tại phạm vi chúng ta khống chế."Vương Trinh vung tay lên, không để ý đến ông ấy.
Viện trưởng yên lặng.
Từng vị nguyên tu bay lên trên không trung Tùng Gian thành, không ngừng lớn tiếng thông báo.
"Trong lòng đất?"
Nguyên tu bay qua trên đỉnh đầu. Ngải Huy sắc mặt nghiêm trọng.
"Trong lòng đất không phải có đá tảng trấn thành sao?" Mặt Khương Duy đầy vẻ không thể tin được: "Lẽ nào loại kiến này có thể cắn cả đá tảng trấn thành hay sao? Đó còn là kiến sao?"
Mấy người khác cũng là sắc mặt khó coi.
"Mọi người cẩn thận."Ngải Huy nhắc nhở.
Nhưng vào lúc này, có tiếng kêu thảm thiết từ đầu ngõ truyền đến, mọi người giật mình một cái.
Sắc mặt Ngải Huy biến đổi, bỗng nhiên quay qua Tuyết Mạn ra dấu hiệu lui về phía sau. Sư Tuyết Mạn nhìn thấy động tác của Ngải Huy đầu tiên là sửng sốt, nhưng mà lập tức sắc mặt khẽ biến, lặng yên lơ lửng rời mặt đất, chậm rãi bay về phía sau, trường thương màu trắng nắm trong tay, từng sợi mây mù nhè nhẹ từ thân thương quấn lan lên bàn tay nắm thương của nàng.
Đoan Mộc Hoàng Hôn xòe mười ngón buông thả hai bên thân thể ra, nguyên lực trong cơ thể vận sức chờ phát động.
Tang Chỉ Quân lấy Tơ Vàng nhuyễn cung xuống, thần tình có chút khẩn trương.
Trọng tiễn của Khương Duy đã đặt lên đại cung.
Lúc này Vương Tiểu Sơn cũng nhận thấy con kiến tồn tại, đối với Ngải Huy gã càng thêm bội phục, bản thân gã là thổ tu vậy mà cũng không có nhận thấy được tình trạng trong lòng đất, Ngải Huy lại có thể sớm phát hiện ra.
Duy độc không khẩn trương chính là Lâu Lan, nó đứng ở phía sau Ngải Huy, có chút nóng lòng muốn thử. Lần kề vai chiến đấu cùng Ngải Huy trước đây là với Tổ Diễm, trong khoảng thời gian này, Lâu Lan thế nhưng là có tiến bộ rất lớn a!
Phốc!
Một vệt tàn ảnh màu đỏ xông ra khỏi mặt đất, tốc độ cực nhanh, nhào tới Sư Tuyết Mạn đang lơ lửng giữa không trung.
Đã có chuẩn bị, Sư Tuyết Mạn bình tĩnh không hãi sợ, tuyết trắng trường thương trong tay lập tức đâm ra.
Mây mù tản ra quanh thân thương bị một cổ lực lượng vô hình cuốn lấy, xoay tròn quanh thân thương với tốc độ kinh người, tựa như một cái vòng xoáy lưu vân, mang theo tàn ảnh tuyết trắng và âm thanh rung động, đâm thẳng tới Huyết kiến.
Đinh!
Tiếng va chạm sắc nhọn đâm vào màng tai người gây đau.
Lực lượng từ mũi thương truyền đến khiến thân thể Sư Tuyết Mạn tung bay lên phía trên, tựa như phía sau người có một sợi dây thép đột nhiên giật lại.
Tàn ảnh màu đỏ đang nhanh như thiểm điện khựng lại, con Huyết kiến đột nhiên dừng giữa không trung.
Trong mắt Ngải Huy hiện lên vẻ vui mừng, suýt nữa hô một tiếng "Hay".
Một thương này của Sư Tuyết Mạn xinh đẹp khỏi phải nói, một đòn thành công, vừa đúng triệt tiêu thế xông tới của Huyết kiến, thực hiện hiệu quả định trụ thân hình, biểu hiện ra kỹ xảo cực kỳ xuất sắc và năng lực khống chế lực lượng chuẩn xác vô cùng.
Quả nhiên không hổ là Sư Tuyết Mạn.
Trong lòng Ngải Huy tán thưởng vô cùng, động tác trên tay nhưng không có chút nào chần chừ. Tai nghe được một tiếng ‘tưng…’, là trọng cung của Khương Duy! Trong đầu Ngải Huy lóe lên ý nghĩ như vậy, Long Tích Hỏa vốn đang đâm ra bỗng nhiên hóa đâm làm tạt ngang.
Ngải Huy chuẩn xác từ một bên chém trúng con Huyết kiến, mà ngay cùng lúc, Lang Nha trọng tiễn của Khương Duy mang theo tiếng gào thét trầm thấp từ một phương hướng khác bắn trúng con Huyết kiến.
Hai lực lượng một trái một phải cùng lúc bắn trúng con Huyết kiến.
Đang!
Ngải Huy cảm giác một luồng lực lượng lớn vô cùng từ thân kiếm truyền đến, bàn tay nóng lên, suýt nữa cầm không được chuôi kiếm, hắn không có gồng mình chống lại, dứt khoát nương theo luồng lực lượng này tung bay.
Một kích hợp lực của hai người là thế đại lực trầm cỡ nào!
Con Huyết kiến không kịp làm ra phản ứng gì, liền bị Lang Nha trọng tiễn bắn nổ.
Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chiến đấu lần này thuận lợi hơn mọi người nghĩ. Thực lực của con Huyết kiến kém hơn con Huyết bọ ngựa lần trước khá nhiều. Mà thực lực mọi người còn có tăng lên, phối hợp với nhau cũng ăn ý hơn rất nhiều.
Sắc mặt Ngải Huy bỗng nhiên đại biến: "Cẩn thận, còn có!"
Phốc phốc phốc!
Từng vệt sáng đỏ tựa như mũi tên màu đỏ chui lên từ dưới nền đất.
Sắc mặt mọi người đại biến.
"Lâu Lan, bảo hộ mập mạp!" Ngải Huy gấp giọng hô to, giữa không trung người giang ra, Long Tích Hỏa trong tay háo thành một vệt đen, đâm trúng một con Huyết kiến đang nhào tới hắn.
Con Huyết kiến bay ngược ra sau với tốc độ càng nhanh, chìm thật sâu vào tường vây, chỉ để lại một cái lỗ nhỏ cỡ nắm tay.
Long Tích Hỏa trên dưới tung bay, chuẩn xác vô cùng.
Xuy xuy xuy, đoản kiếm trong Hồng Trần Kiếm Hạp tự động bay ra, quấn quanh người Ngải Huy.
Cơ hồ mọi người đều bị công kích.
Đoan Mộc Hoàng Hôn mười ngón tung bay, quầng sáng màu xanh nhảy theo ngón tay gã, trong lòng gã tuy rằng khẩn trương, nhưng so với lần trước thì trấn định hơn nhiều. Thanh Hoa triền chi đoàn văn (đám hoa văn cành lá) lưu hcuển dưới chân gã, từng sợi màu xanh Triền chi từ trong đó bắn lên.
Ba!
Chuẩn xác vô cùng mà đánh trúng một con Huyết kiến.
Lại là một tiếng giòn vang từ phía sau truyền đến, một sợi Triền chi màu xanh vừa mới quất bay con Huyết kiến lùi về trong đoàn hoa văn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn trong lòng đại định, sau khi đột phá lục cung, uy lực của Thanh Hoa quả nhiên tăng mạnh!
Trong lòng đại định, Đoan Mộc Hoàng Hôn càng thêm thong dong, mười ngón như hoa tươi nở ra, Thanh Hoa lưu chuyển, thân ảnh thon dài toát ra vẻ tiêu sái khó tả, giống như nhân vật trong bức họa.
Giữa không trung, mây mù phía sau Sư Tuyết Mạn tựa như thủy thảo lượn lờ. Trường thương trong tay nàng giống như lưu vân, thân ảnh màu đỏ của con Huyết kiến hoàn toàn bị lưu vân cuồn cuộn bay tới thôn phệ.
Trong lưu vân thương ảnh tuyết trắng, dày đặc âm thanh bùng nổ, tựa như mưa vỗ lá chuối.
Phanh!
Một đám huyết vụ nổ tung, lưu vân chợt thối lui, không dính chút bụi bặm.
Ba người Khương Duy và Tang Chỉ Quân, Vương Tiểu Sơn đứng thẳng theo hình tam giác, bọn họ biết rõ bản lĩnh của mình hữu hạn, không có biện pháp so với những mãnh nhân kia.
Tơ Vàng nhuyễn cung của Tang Chỉ Quân bắn ra với tốc độ cực nhanh, một tên lại một tên, nàng cũng không truy cầu một kích thành công giết địch, mà là mấy tên liên tục không ngừng tập trung vào một con Huyết kiến. Vừa rồi biện pháp của Sư Tuyết Mạn gợi ý cho nàng, nàng không có thực lực cường hãn như Sư Tuyết Mạn, nhưng mà nàng có thể dùng cách liên tục không ngừng bắn trúng đề làm Huyết kiến chậm lại, tạo cơ hội cho Khương Duy.
Băng!
Mỗi khi có con Huyết kiến nào bị làm chậm lại, Lang Nha trọng tiễn của Khương Duy liền tựa như tiểu tiêu thương gào thét bắn tới.
Tại khoảng cách gần như thế, lực lượng từ trọng tiễn của Khương Duy thật sự kinh người.
Mỗi một tên tất nhiên bắn nổ một con Huyết kiến.
Vương Tiểu Sơn liều mạng thúc đẩy nguyên lực khống chế bùn đất dưới ba người thân không ngừng hướng về phía trước chồng chất, trong khoảnh khắc, một đống mũi tên giản dị bất quy xuất hiện tại dưới thân ba người.
Tràng diện hỗn loạn đến cực điểm.
Thủ tại bên người mập mạp, Lâu Lan nóng lòng muốn thử hồi lâu, vậy mà lại không có một con Huyết kiến nào tấn công bọn họ.
Nó hết nhìn đông tới nhìn tây, có chút mờ mịt.
Thế nào không có con nào đến?