• 1,017

Chương 180: Vì sao không phải là bảo rương!


Số từ: 2598
Nguồn: bachngocsach.com
Sư Tuyết Mạn dần dần khôi phục ý thức.
Đột phá khi đang chiến đấu khiến nàng bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu một chút rơi vào nguy hiểm. Đột phá là thời khắc mỗi một vị nguyên tu đều khát vọng, nhưng cũng bởi vì tình huống rất dễ dàng xuất hiện khó dự liệu, sự chuẩn bị trước đó liền trở nên trọng yếu phi thường.
Từ một điểm này cũng có thể nhìn ra được Sư Tuyết Mạn không đủ kinh nghiệm, sắp đột phá thì luôn luôn sẽ có cảm nhận, có nguyên tu kinh nghiệm sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Từ từ khôi phục ý thức, Sư Tuyết Mạn còn chưa có mở mắt liền nhận thấy được dị trạng trên người.
Tứ chi của nàng bị người từ phía sau cuốn chặt lấy, cơ hồ không thể động đậy.
Cái này là...
Nàng có chút thất thần, cảm giác quen thuộc làm một đoạn ở sâu trong ký ức mà nàng cố tận lực quên mất hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu.
Trong bóng tối, mỗi cái chi tiết đều rất rõ ràng, tựa như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Sự khuất nhục và hổ thẹn khôn kể tựa như dòng điện chạy khắp toàn thân, thế cho nên thân thể của nàng không khống chế được mà run rẩy.
Nàng vốn cho rằng mình đã quên đi một màn này, thế nhưng khi một màn tương tự lần nữa phát sinh tại trên người mình thì cảm giác quen thuộc kia lại bao phủ nàng.
Thời gian cũng không có khiến cho cảm giác khuất nhục và hổ thẹn kia phai nhạt, trái lại làm cho tâm tình nàng càng thêm đậm đặc, một chén nước biến thành một chén liệt tửu.
Vừa mới đột phá, Sư Tuyết Mạn chính đang tại thời khắc tinh khí thần cường đại nhất trọn vẹn nhất, khi những tâm tình ở sâu trong ký ức đó xuất hiện, đang ở trạng thái cường đại nhất, Sư Tuyết Mạn liền bộc phát ra phẫn nộ đồng dạng trước đó chưa từng có.
Vẫn tại giữa không trung mắt còn chưa có mở mắt, một tay Sư Tuyết Mạn nắm trường thương, nguyên lực toàn thân kích động, nàng giống như muốn đem toàn bộ lửa giận đều tụ tập vào một thương này!
Một thương không có hoa xảo gì!
Vân Nhiễm Thiên tuyết trắng run lên, mây mù cuộn trào mãnh liệt hùng hồn từ thân thương phun ra, gào thét bay ra mũi thương, tựa như một con cự kình bạch sắc ầm ầm lao tới.
Huyết kiến bị mây mù đụng phải tựa bọt khí như yếu đuối, vừa đụng liền vỡ!
Vô số huyết hoa bùng ra, đám mây tuyết trắng tựa như vải trắng không tì vết làm từng đóa huyết hoa nổi bật lên càng thêm kiều diễm, đẹp được kinh tâm động phách. Nhưng hình ảnh tuyệt mỹ này không duy trì được đủ một giây, huyết hoa kiều diễm liền bị chấn nát thành huyết vụ nhỏ vụn, bị khí lưu kích động thổi bay không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Rầm rầm rầm!
Đám mây tuyết trắng giống cự kình tựa như làm một chuyện bé nhỏ vô cùng, không chút dừng lại, mang theo lực lượng mạnh mẽ thế không thể đỡ tiến tới, ầm ầm nghiền nát tất cả những gì nó gặp phải dọc đường.
Tường vây vừa bị Ngải Huy đụng ra một cái lỗ hổng lớn liền băng vỡ, hóa thành bột mịn. Dư thế chưa tuyệt, đám mây thương xông qua ngõ hẻm, đâm vào tường vây ở đối diện, đá vụn tung bay.
Oanh long long, đất rung núi chuyển, tựa như quái vật đang đi xa.
Đám người Đoan Mộc Hoàng Hôn bị biến cố đột nhiên xảy ra làm há hốc mồm, vừa rồi hai người còn cận kề nguy hiểm, trong nháy mắt, cơ hồ toàn bộ Huyết kiến trong trận bị diệt.
Sự nghịch chuyển rất lớn này làm đám người Đoan Mộc Hoàng Hôn vừa mới còn nơm nớp lo sợ, thiếu một chút thở không nổi.
Một thương này cũng tiêu hao hơn phân nửa nguyên lực trong cơ thể Sư Tuyết Mạn, nàng mở mắt, lửa giận trong mắt tan đi rất nhiều, trải qua phát tiết một thương vừa rồi, nàng cũng khôi phục mấy phần bình tĩnh.
Cảnh vật vụt qua trong tầm mắt nhắc nhở nàng còn chưa có rơi xuống.
Mấy con Huyết kiến lác đác còn lại đang đang liều mạng thoát khỏi cái đạo trường đáng sợ này.
Thì ra Huyết thú cũng biết sợ... trong lòng Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ này.
Chờ chút!
Lúc này nàng cái này mới chú ý tới, gia hỏa cuốn lấy lưng mình còn chưa chịu xuống, sắc mặt nàng tức thì trầm xuống. Nhưng mà mùi máu tươi trên cổ khiến thần tình nàng trở nên hòa hoãn rất nhiều.
Tất cả những gì xảy ra lúc đó, không phải là nàng hoàn toàn không biết gì.
Những điều Ngải Huy đã làm đều là vì cứu mình, còn bị thương không nhẹ, hôn mê bất tỉnh.
Cơn tức giận nhanh chóng biến mất, trong lòng Sư Tuyết Mạn hiện lên sự tự trách và áy náy cường liệt, Ngải Huy vừa mới cứu mạng mình, mình liền trút tất cả lửa giận lên người hắn, thực sự quá không nên. Tỉnh táo lại, đối với phản ứng kịch liệt của mình, nàng cũng thấy thất kinh. Hoàn toàn là bản năng thân thể, hành vi vô ý thức không có trải qua suy nghĩ.
Tuy rằng nàng rất không muốn thừa nhận, nhưng mà tất cả đã phát sinh vừa rồi đủ để thuyết minh lần mù chiến kia lưu lại dấu ấn sâu sắc cở nào trong lòng nàng.
Trường thương điểm lên mặt đất một cái, nàng linh xảo mà ổn định thân hình, định gỡ Ngải Huy ra khỏi lưng nhưng mà kinh ngạc phát hiện mình vậy mà lại tách không được tay chân của Ngải Huy.
Ngải Huy bị hôn mê nhưng tay chân vẫn cuốn chặt lấy thân mình, lực lượng kinh người. Trước đây Sư Tuyết Mạn có nghe nói qua, tại tiền tuyến có một số chiến sĩ sau khi chết cùng địch nhân thì thi thể cũng không thể tách ra. Trước đây nàng còn rất không tin tưởng, không nghĩ tới mình vậy mà lại gặp phải tình huống tương tự.
Thực sự là cái gia hỏa chấp nhất...
Trong lòng Sư Tuyết Mạn vừa bội phục, vừa khổ não.
Tình huống như vậy, cưỡng ép gỡ ra, rất dễ dàng tạo thành tổn thương cho thân thể Ngải Huy, khớp xương tay chân dễ dàng bị bẻ gãy.
Nhưng mà bộ dạng này của Ngải Huy... Thực sự quá chướng tai gai mắt...
Nhất là tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn vào nàng, mỗi người còn mở lớn miệng, bộ dạng trợn mắt há mồm, mặt Sư Tuyết Mạn đỏ bừng.
"Ta... Ta đi vào đây."
Mặt đã sắp bốc lửa, Sư Tuyết Mạn bỏ lại một câu rồi tựa như con thỏ bị cháy mông, thoáng cái xông vào trong phòng đạo trường.
Đột nhiên khôi phục bình tĩnh, khiến thần kinh căng thẳng của mọi người, cuối cùng có thể buong lỏng. Mọi người đã sớm tới tình trạng sơn cùng thủy tận, ngã trái ngã phải tê liệt trên mặt đất, chỉ có Tang Chỉ Quân bận tâm đến hình tượng con gái, miễn cưỡng ngồi dưới đất.
"Thật không nghĩ tới, chúng ta còn sống."
Vương Tiểu Sơn có phần như bị thần kinh mà đột nhiên nói ra những lời này, sắc mặt không biết là khóc hay là cười.
Không có người mở miệng nói chuyện, mọi người đều đang hưởng thụ sự yên tĩnh trân quý này.
Chiến đấu kịch liệt khiến mỗi người thậm chí không nguyện ý nhớ lại chi tiết vừa rồi, mấy lần bọn họ đều cho rằng mình sẽ táng thân tại nơi đây. Nhưng mà trong lòng mọi người lại không có niềm vui sướng vì sống sót sau tai nạn, bởi vì bọn họ đều biết, huyết tai chỉ vừa mới bắt đầu.
Âm thanh kịch chiến từ xa xa truyền đến, từng đám lửa và cột khói bùng bốc lên.
Dù cho cách xa như vậy, bọn họ cũng có thể nhìn thấy.
Trời vừa mới sáng lên, ánh nắng ban mai không còn đem lại sự ấm áp, mà là màu trắng bệch băng lãnh, làm lòng người hoảng hốt.
Một ngày giết chóc, cứ như vậy bắt đầu.
Tang Chỉ Quân thất thần nhìn cột khói đen không ngừng hiện lên ở xa xa, lay động trong gió, giống như lễ dải lụa lễ tang.
Nàng thì thào tự nói: "Không biết lần này phải chết bao nhiêu người?"
Không có người có thể trả lời.
Khương Duy bỗng nhiên nghĩ đến mấy người trong kho củi, sắc mặt không khỏi khẽ biến: "Mấy người trong kho củi sao rồi?"
Mọi người nhìn nhau, trong lòng hiện lên dự cảm bất tường.
Lâu Lan mở cửa kho củi, mùi máu tươi sặc mũi ập tới, lòng mọi người lộp bộp một cái.
Bên trong phòng củi không còn lại gì, chỉ có vết máu tùy ý khả thấy, còn có một chút thịt nát cùng xương cốt mẩu vụn. Không cần nghĩ, mọi người cũng có thể đoán được, tại thời điểm bọn họ chiến đấu, có Huyết kiến ngửi được mùi người ở nơi đây, vào đây ăn no nê.
Tang Chỉ Quân đột nhiên lao ra, chống tường cuồng nôn.
Sắc mặt Khương Duy và Đoan Mộc Hoàng Hôn tuy rằng cũng không phải quá tốt, nhưng còn có thể duy trì trấn định. Hai người liếc nhau, đều đọc hiểu ý trong mắt nhau, không quản như thế nào, chuyện này nhất định phải nát tại trong bụng.
Tang Chỉ Quân nôn ói chốc lát rồi ngừng lại, sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng tâm tình đã ổn định lại: "Chết cũng tốt, xong hết mọi chuyện."
Huyết tai đáng sợ, chiến đấu như ác mộng, giãy dụa trong thời khắc sinh tử làm những học viên yếu đuối này nhanh chóng phát triển, cũng giúp thần kinh họ trở nên kiên cường.
Đó là bản năng cầu sinh, vô luận xuất thân bối cảnh bọn họ như thế nào, khát vọng sống là bản năng nguyên thủy nhất của con người. Tại trong cơn tai nạn này, đồng cảm, thương hại, e sợ, do dự chỉ sẽ khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.
Bọn họ là người may mắn, sống sót được qua mấy trận chiến đấu lúc ban đầu, như vậy họ mới có thời gian từ từ giác ngộ và lột xác.
Bọn họ đều là người thông minh, bọn họ biết rõ phần may mắn này là từ đâu mà đến.
Nghĩ đến vết máu loang lổ trên lưng Ngải Huy, tâm tình mọi người không khỏi lo lắng, thụ thương thì sẽ lây nhiễm Huyết độc.
Ngải Huy lây nhiễm Huyết độc...
Mọi người không rét mà run, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng hướng tới gian phòng Sư Tuyết Mạn chạy vào.
Trong gian phòng, ánh sáng có phần u ám, cửa phòng bị Sư Tuyết Mạn đóng lại. Không có biện pháp, hiện tại tư thế của mình thực sự không phải quá lịch sự, nàng không có dũng khí để mọi người nhìn thấy.
Bởi vì nàng là ngồi dưới đất, Ngải Huy tựa như từ phía sau ôm lấy nàng, hai chân còn cuốn lấy đùi nàng.
Dù cho biết rõ đối phương đã cứu mạng mình, nàng vẫn là hận không thể đập nát tứ chi Ngải Huy.
Được rồi, nàng còn là cẩn thận từng chút một lay động chân Ngải Huy, chân Ngải Huy kẹp quá chặt, nàng không có cách nào thẳng thân thể, chỉ có thể lựa chọn tư thế này.
Vì để không tổn thương đến Ngải Huy, nàng dùng đầu ngón tay cẩn thận tỉ mỉ rót nguyên lực, kích thích cơ nhục căng chặt của Ngải Huy. Đây là biện pháp duy nhất vừa không thương tổn Ngải Huy, lại có thể gỡ hắn ra mà nàng có thể nghĩ đến.
Ngải Huy có một giấc mộng.
Trong mộng hắn cùng mập mạp ôm một cái thân cây, giãy dụa phiêu diêu trong cuồng phong sóng lớn, Lâu Lan ở giữa thân cây.
Sóng dữ ngập trời, tựa như từng cái vách núi đơn độc, không ngừng đột ngột mọc lên mặt đất, không ngừng nghiêng sụp đổ, không ngừng vùi lấp bọn họ.
Mọi người ôm chặt lấy đoạn gỗ, không dám buông tay.
Mập mạp nói với A Huy ta không chịu được rồi ta không còn sức lực rồi.
Hắn nói mập mạp phải kiên trì!
Thần trí Mập mạp đã trở nên không rõ ràng lắm, nói với hắn là A Huy sau khi ta chết tại trong biển, về sau ngươi đốt vàng mã tiền cho ta thì tùy tiện tìm một cái bãi biển là được, dù sao biển là nối liền, khẳng định có thể nhận được.
Lâu Lan nói mập mạp ngươi yên tâm, ngươi sắp chết rồi, Lâu Lan giúp ngươi đốt vàng mã, còn sẽ giúp ngươi chọn ớt, có cả lịch tu luyện, hàng năm một phần.
Mập mạp nói được rồi ta không muốn chết.
Hắn vừa định nói chuyện, một cơn sóng đã nhấn bọn họ vào trong biển. Hắn cười đến nỗi nước mắt chảy ra, hào vào nước biển.
Bọn họ trồi lên mặt nước.
Lâu Lan nói với Ngải Huy, Lâu Lan có thể biến thành một cái bảo rương, cất mọi người vào trong đó, Ngải Huy ôm bảo rương bơi qua vùng biển này là có thể cứu mọi người ra.
Trong mơ mơ màng màng, Ngải Huy phát hiện mình nằm ở trên bờ cát, hắn ôm chặt một cái bảo rương.
Bên ngoài bảo rương không biết vì sao có một tầng áo giáp, áo giáp nhìn rất quen mắt, đây không phải áo giáp của đứa con gái sắt màu lam bạch sao? Lẽ nào đứa con gái sắt màu lam bạch cũng ở trong này?
Áo giáp buộc rất chặt, bất quá cái này không làm khó được Ngải Huy, áo giáp buộc chặt hơn vậy hắn cũng đã mở ra không biết bao nhiêu rồi.
Phía sau Ngải Huy bỗng nhiên động một cái, Sư Tuyết Mạn đang cẩn thận khống chế nguyên lực cả kinh, nhưng mà rất nhanh lộ ra vẻ vui mừng, hắn sắp tỉnh rồi sao?
Quả nhiên, tay hắn động đậy rồi!
"Cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi..."
Lời nói vui sướng của Sư Tuyết Mạn chợt ngừng, biểu tình nàng đọng lại, thân thể cứng đờ.
Trong cõi mộng, Ngải Huy bóc mở áo giáp, không phải là bảo rương, còn có một tầng! Hắn lập tức gấp gáp, động tác càng nhanh, dứt khoát lưu loát mở ra tầng thứ hai.
Di, đây là cái gì...
Vì sao không phải là bảo rương!
Trong cơn giận dữ, Ngải Huy đột nhiên chụp lên...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].