Chương 184: Động viên toàn thành
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2594 chữ
- 2020-05-09 07:40:30
Số từ: 2589
Nguồn: bachngocsach.com
Sư Tuyết Mạn nhìn chằm chằm Tin Tức thụ, có chút giật mình.
Nàng không biết Ngải Huy là thông tin với ai, cũng không có hỏi, nàng giật mình chính là, cây Tin Tức thụ này vậy mà lại có thể liên hệ với bên ngoài. Nhưng mà nghĩ lại một cái, cũng không có gì kỳ quái, đây chính là sơ đại Tin Tức thụ.
Hiện tại liên hệ giữa Tùng Gian thành và ngoại giới cơ hồ hoàn toàn bị chặt đứt, vẫn còn phát huy tác dụng chính là cây Tin Tức thụ ở thành chủ phủ, chỉ có một cây. Thời gian Huyết tai bùng phát phong thành, nàng còn dùng cây Tin Tức thụ kia thông tin với gia đình.
"Ta có thể sử dụng cây Tin Tức thụ này không?" Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên mở miệng.
Ngải Huy cũng không quay đầu lại mà phất phất tay: "Tự tiện đi."
Sư Tuyết Mạn nhìn phiến lá Tin Tức thụ của mình treo trên Tin Tức thụ kia, trong lòng có chút buồn cười. Ngải Huy nhất định nghĩ không ra, Con Nợ và Sư Tuyết Mạn là một người đi.
Con Nợ...
Nét cười trong mắt Sư Tuyết Mạn biến thành cười nhạt, nàng không dùng tới cái lá cây mình treo lên kia, mà lấy ra một cái lá cây treo lên. Nàng nghĩ đến gia gia thương yêu mình, hiện tại khẳng định không biết sốt ruột đến bộ dáng gì, mũi chua xót, nước mắt thiếu một chút rơi xuống.
Nàng đã kiên cường hơn trước đây, nàng nhắc mình, kiềm chế tâm tình, bắt đầu chậm rãi viết lên lá cây.
Khi nàng viết xong, viện trưởng bay đến ngõ hẻm.
Ông ta nhìn thấy đạo trường đã hoàn toàn thay đổi, còn có thi thể Huyết kiến la liệt trên mặt đất thì giật mình. Mà khi ông ta nhìn thấy mấy người Ngải Huy thì càng giật mình hơn. Nhất là Ngải Huy, mấy ngày không gặp, tên gia hỏa này vậy mà lại đã bảy cung!
Lẽ nào tên gia hỏa này là thiên tài, trước đây mình nhìn sai rồi?
Trong lòng Viện trưởng vô cùng khiếp sợ, ông ta làm viện trưởng đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp đến quái thai như vậy.
"Chiến quả rất to lớn a, ta còn lo lắng cho an toàn của các ngươi, ân? Những người khác đâu chứ?"Viện trưởng bỗng nhiên chú ý tới nhân số hình như rất không đúng, ông ta nhớ kỹ nhóm người Sư Tuyết Mạn có không ít người, ông ta chỉ nhìn thấy hai người Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân.
"Bọn họ bị Huyết kiến..."Tang Chỉ Quân đáp âm thanh nức nở.
Sư Tuyết Mạn viền mắt ửng đỏ, Đoan Mộc Hoàng Hôn cúi đầu không nói lời nào.
Hai mắt Ngải Huy nhìn đăm đăm, những gia hỏa này diễn xuất... Ngay cả tên ngốc vô tình vô nghĩa như vậy, vậy mà lại diễn xuất không chê vào đâu được!
Đối với con cháu thế gia mà nói, có thể vô năng, có thể tầm thường, nhưng mà ngụy trang tựa như là bản năng của bọn họ, không cần học liền biết. Ở trong thượng tầng xã hội ám lưu mạnh động, không thể ngụy trang mình tốt là một chuyện rất nguy hiểm.
Hạng người tuyệt đỉnh tiếu ngạo thiên hạ một tay phá thiên, cái gọi là quyền uy, quy tắc đối với bọn họ mà nói không có bất cứ trói buộc gì. Nhưng mà tại trước đó, gông cùm xiềng xích trên người, không người có thể may mắn tránh khỏi.
Viện trưởng than thở một tiếng, nhìn thi thể Huyết kiến đầy đất, ông ta cơ hồ có thể tưởng tượng được chiến đấu nơi đây là quá thảm liệt. Cũng may Đoan Mộc Hoàng Hôn và Sư Tuyết Mạn bình yên vô sự... Liên tục thấy tận mắt quá nhiều tử vong, ông ta cảm thấy mình cũng có phần chết lặng. Ông ta trông thấy rất nhiều phu tử rất có thực lực nhưng cứ như vậy chết đi rồi, mấy học viên tử vong thì có gì kỳ quái?
Chính mình có thể sống sót qua cơn huyết tai này hay không? Trong lòng ông ta rất bi quan.
Tựa như bọn họ có thể chống đỡ đến lúc cứu viện đến hay không, ông ta cũng rất bi quan.
Bất quá ông ta không có quên chức trách của mình, vô luận nội tâm bi quan như thế nào, cũng không nên truyền nó cho học viên. Ông ta an ủi đồng thời cổ vũ bọn họ: "Nào phấn chấn lên nào, không nên suy nghĩ lung tung, kế tiếp còn có chiến đấu."
"Tình huống trong thành thế nào?"Sư Tuyết Mạn chủ động mở miệng hỏi.
Viện trưởng do dự một chút, còn là cảm thấy nên ăn ngay nói thật: "Rất tệ. Sấp sỉ một phần ba địa phương mất đi khống chế, tử thương rất nặng nề, khả năng còn nặng nề hơn cả mọi người tưởng tượng. Càng không xong là đã có Huyết kiến bắt đầu lột xác."
"Lột xác?"Ngải Huy và Đoan Mộc Hoàng Hôn bật thốt.
"Ừ, chúng ta đang hoài nghi, nguyên lực rất có khả năng có thể xúc tiến Huyết thú lột xác."
Ngải Huy chấn động, so với người khác, hắn lý giải về Huyết thú nhiều hơn một ít. Khi tại Vạn Sinh viên, hắn đã có suy đoán như vậy, bởi vì Huyết thú phi thường mẫn cảm với nguyên lực, hoặc là nói nguyên lực có sức hấp dẫn khác thường đối với Huyết thú.
Thần huyết, Huyết luyện, lại thêm lấy nguyên lực làm thức ăn, thôn phệ nguyên tu hoàn thành lột xác...
Ngải Huy cảm giác được một luồng hàn ý từ dưới bàn chân thẳng lủi lên, lẽ nào Thần huyết thật muốn diệt sạch Ngũ Hành Thiên sao? Lẽ nào bọn họ coi toàn bộ nguyên tu là con mồi sao?
Hắn nhìn vẻ lo lắng và khiếp sợ trên mặt mọi người, nghĩ thầm nếu là mình nói ra nội dung biết cho bọn họ, chỉ sợ bọn họ càng thêm sợ hãi đi.
Hắn cũng không có nói, một chữ cũng sẽ không nói.
Nói ra có thể giúp bọn họ rời Tùng Gian thành, tránh thoát huyết tai sao? Không thể.
Trái lại, nếu nói ra rồi, vậy thực sự là đâm chọc một cái tổ ong vò vẽ, dù cho mình sống đi ra ngoài cũng là hậu hoạn vô cùng, không được an bình. Mình sẽ đối mặt là cái gì? Giam giữ, liên tục thẩm vấn, muốn lấy được một cái bí mật động trời từ trong miệng một tiểu nhân vật, thủ đoạn ôn hòa sẽ chỉ làm các đại nhân vật lo lắng mình còn có gì giấu giếm. Chỉ có những thủ đoạn tàn khốc mới có thể làm cho bọn họ cảm thấy an toàn và yên tâm.
Dù cho mình còn sống, trở thành anh hùng của Ngũ Hành Thiên, vậy thì cũng sẽ chờ Thần huyết trả thù đi.
Thành thật mà nói, tại giữa Thần huyết và Ngũ Hành Thiên, Ngải Huy càng xem trọng Thần huyết. Tuy rằng Thần huyết nhìn qua còn rất nhỏ yếu, nhưng bọn hắn bố cục sâu xa, cho đến tận bây giờ, Ngũ Hành Thiên chỉ sợ cũng còn chưa biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
Đối với một cái tổ chức ẩn nhẫn, chuẩn bị mấy trăm năm mànói, khi bọn họ phát động vậy thì chỉ có thể nói rõ một việc, bọn họ đã hoàn thành toàn bộ công tác chuẩn bị, có đủ nắm chặt.
Lão đầu ngồi tù nói Thần huyết có sáu vị Thần sử, Ngải Huy tin tưởng là thật. Nhưng mà Thần huyết có phải chỉ có sáu vị Thần sử hay không, vậy thì không biết được.
Lần sau nếu như bị một nghìn đồng bắt, còn là đầu hàng mới tốt...
Thực sự không được làm cái Huyết tu thì cũng chỉ có nhắm mắt nhắm mũi mà nhận rồi, chết vinh không bằng sống tệ, ừm, xem ra phải tìm thời điểm báo cho mập mạp một tiếng.
Thần tình trên mặt Ngải Huy như thường, trong lòng tuôn ra vô số ý nghĩ.
Những ý nghĩ này, hắn chỉ sẽ nói với mập mạp và Lâu Lan, với người khác hắn tuyệt đối sẽ không nhắc tới.
"Chúng ta cần phải trong thời gian nhanh nhất, thu hồi khu vực bị thất thủ, giết chết hết những con Huyết kiến có khả năng hoàn thành lột xác kia."Sư Tuyết Mạn trầm giọng nói.
Nhìn Sư Tuyết Mạn mặt đầy kiên nghị, trong lòng viện trưởng không khỏi thầm khen, quả nhiên không hổ là con gái của Sư Bắc Hải.
"Đúng vậy, thành chủ chính là có ý nghĩ này. Chúng ta cần phải bất chấp tất cả, thu lại toàn bộ khu vực bị thất thủ, thừa dịp Huyết kiến còn chưa có hoàn thành lột xác. Tất cả mọi người sẽ tham gia lần tấn công này, không quản là học viên hay là cư dân. Ta là tới thông báo cho các ngươi, một hồi sẽ có người tới an bài nhiệm vụ cho các ngươi, đây là lệnh động viên toàn thành!"
"Vâng!" Sư Tuyết Mạn trong lòng rùng mình, soạt một cái hành lễ: "Kiên quyết phục tùng mệnh lệnh!"
Không riêng gì nàng, Đoan Mộc Hoàng Hôn, Tang Chỉ Quân, Khương Duy, đều rất dứt khoát hành lễ. Tại Ngũ Hành Thiên, tại tuyệt đại đa số thời gian, chiến đấu không có quan hệ gì với bình dân, nhưng mà một khi tuyên bố lệnh động viên toàn thành, vậy thì ý nghĩa đã đến thời khắc nguy hiểm nhất.
Ngải Huy và Vương Tiểu Sơn không có hành lễ, hai người đều là xuất thân Cựu thổ, không quen thuộc với những pháp lệnh này.
"Ta sẽ nói với bọn họ, tận lực không tách các ngươi ra."Viện trưởng nhìn nhìn thi thể Huyết kiến đầy đất: "Các ngươi cùng một chỗ thời gian dài như thế, đã tương đối ăn ý. Nhưng chúng ta sẽ bổ sung cho các ngươi một ít học viên, hi vọng các ngươi có thể trợ giúp bọn họ."
Ánh mắt Viện trưởng nhìn Ngải Huy, ông ta biết rõ trong những người này, Ngải Huy mới là hạch tâm.
Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên mở miệng: "Nếu đã là lệnh động viên toàn thành, vậy bây giờ chính là thời gian chiến tranh. Nếu có học viên không nghe lời, có thể chấp hành quân pháp không?"
Mấy người các nàng rất tín nhiệm mệnh lệnh của Ngải Huy, nhưng học viên mới gia nhập thì không nhất định. Nhưng đã có vết xe đổ, xương cốt mẩu vụn trong phòng củi còn chưa quét dọn, nàng không muốn bởi vì loại chuyện này ảnh hưởng tới mọi người. Tại lúc bình thường, không đoàn kết chỉ bất quá là ảnh hưởng đến đánh giá, nhưng hiện tại, không đoàn kết thì kết quả là mọi người đều chết không có chỗ chôn.
Những người khác đều nhìn về phía viện trưởng.
Viện trưởng có chút kinh ngạc, nếu hỏi vấn đề này chính là Ngải Huy thì ông ta không kỳ quái chút nào. Ông ta đã tiếp xúc với Ngải Huy, tên kia cũng không phải là người dễ nói chuyện, không cò kè mặc cả là không có khả năng. Nhưng mà người hỏi ra những lời này lại là Sư Tuyết Mạn, khiến ông ta rất ngoài ý muốn, vậy thuyết minh Ngải Huy đã chiếm được lòng tin của mấy người Sư Tuyết Mạn.
Cái gia hỏa này... Quả nhiên không phải tầm thường a.
Viện trưởng không biết Ngải Huy là như thế nào làm được, nhưng đánh giá về Ngải Huy không khỏi lại cao thêm một phần. Phải biết rằng vô luận là Sư Tuyết Mạn hay là Đoan Mộc Hoàng Hôn, đều không phải dễ đối phó.
"Đúng vậy! Người lùi bước - trảm, bất kể ai cũng vậy."Viện trưởng chậm rãi nói.
Mọi người trong lòng căng thẳng, bốn chữ "Người lùi bước - trảm ", để lộ ra ý chí vô cùng kiên quyết và nồng đậm sát ý của mặt trên.
"Ta cần bổ sung một ít vật tư." Ngải Huy vốn luôn trầm mặc cuối cùng mở miệng.
Viện trưởng thở dài nhẹ nhõm: "Ta sẽ nỗ lực tranh thủ giúp các ngươi."
Một khi bắt đầu Lệnh động viên toàn thành, dù cho gia thế như Sư Tuyết Mạn Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng cần phải xông tới trước. Bất cứ kẻ nào vào lúc này lùi bước, tương lai đều sẽ bị nghiêm phạt cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí sẽ liên lụy gia tộc.
Viện trưởng vô pháp ngăn cản, quyền lực tuyên bố Lệnh động viên toàn thành là độc thuộc về thành chủ, hơn nữa tình huống xác thực đã chuyển biến xấu đến tình trạng này.
Mấy người Sư Tuyết Mạn nếu chết tại trong chiến đấu động viên toàn thành, không có người sẽ tìm đến bọn họ phiền phức, đối với gia tộc mà nói, đây là một loại vinh quang. Không cần phải bảo hộ mấy người Sư Tuyết Mạn, tại trong mắt viện trưởng là một chi tinh nhuệ.
Nhìn thấy thi thể Huyết kiến đầy đất, ông ta càng thêm vững tin một điểm này.
Học viên tại trong trận chiến tranh này không khác gì là chịu chết. Nhưng biết rõ chịu chết cũng không thể lui về sau.
Sẽ chết bao nhiêu học viên? Viện trưởng không dám nghĩ.
Ông ta chọn lựa một ít học viên mà ông ta cảm thấy có thiên phú, nhét vào đội ngũ của Ngải Huy. Ông ta không biết làm như vậy có tác dụng gì, nhưng mà ông ta muốn lưu lại cho Tùng Gian viện một ít mầm móng.
Dù sao Ngải Huy cũng là học viên, nhiều ít cũng sẽ chiếu cố bọn họ một chút.
"Sư phụ sư nương của ta có khỏe không?"Ngải Huy hỏi.
"Yên tâm, phường thêu là nơi trọng điểm bảo hộ."
Lời Viện trưởng nói giúp Ngải Huy yên tâm hơn không ít.
Không lâu sau, viện trưởng tựu mang đến một trăm danh học viên, đây là một tăm người mà ông ta tinh tế tuyển chọn.
Rất nhiều người Ngải Huy nhìn rất quen mắt, bọn họ là học viên ưu tú nhất Tùng Gian viện.
Ngải Huy nhìn viện trưởng một cái, hắn không có nghĩ đến, lòng tin của viện trưởng đối với hắn vậy mà lại cao như thế.
"Bọn họ đều giao cho ngươi rồi." trong giọng nói của Viện trưởng lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời: "Bổ sung vật tư gì thì cần chính ngươi tự đến thương khố một chuyến, bọn họ đồng ý rồi, nhưng mà khẳng định không bao nhiêu, hiện tại vật tư rất khan hiếm."
Đại khái ai cũng không nghĩ đến được thành tựu tương lai của những thiếu niên mặt đầy kinh hoàng cùng bi thương này.