• 115

Chương 187: Lý chưởng quỹ và Thỏ hào tiễn


Số từ: 2520
Nguồn: bachngocsach.com
Khi Ngải Huy thoát khỏi trạng thái vong ngã, thì đã trôi qua hai giờ đồng hồ.
Hắn tê liệt ngồi dưới đất ha hả cười, hắn nhìn qua chật vật bất kham, cả người ướt đẫm, trên mặt, tóc đều là mồ hôi, cánh tay mệt đến nỗi không thể động đậy.
Thành quả của hai giờ đồng hồ là hai chiêu, hai chiêu thức không có gì phức tạp, tất cả đều rất đơn giản. Vi Hồ thứ tổ hợp cùng Kiếm Bính Yên đã tính tương đối phức tạp. Một chiêu khác Tà Thiết (cắt xéo), chỉ biến hóa chính là góc độ cắt xéo, hắn cơ hồ thử tất cả các góc độ, cuối cùng tìm được góc độ tốt nhất. Vi Hồ thứ cùng Kiếm Bính Yên được hắn gọi là 【 Yên Thiểm 】, mà chiêu cắt xéo kia được hắn đặt tên là... 【 Tà Thiết 】.
Hai chiêu kiếm hoàn toàn thay đổi, nhưng dù cho không có kiếm thai nhảy lên, Ngải Huy cũng có thể cảm thụ được chúng nó có biến hóa thoát thai hoán cốt.
Kiếm chiêu trước đây, càng như là vũ đạo (nhảy múa), động tác ưu mỹ, mà uy lực hoàn toàn không có. Kiếm quyết mất đi linh lực tựa như cá không có nước, vô luận nguyện ý hay là không nguyện ý, đều đã sớm hóa thành than bùn. Mà thả hải ngư vào trong sông, cũng là một cái tử lộ.
Đổi một hoàn cảnh khác, rất nhiều thứ đều cần phải làm lại.
Vô luận trước đây kiếm tu huy hoàng bao nhiêu, vô luận những kiếm điển lưu lại kia mênh mông bao nhiêu, không biến đổi chúng nó thì chung quy là khó mà thích ứng thời đại này.
Ngải Huy còn chưa có biết nguyên nhân rõ ràng, một chút biến hóa vậy mà lại giúp kiếm chiêu phát sinh biến hóa nghiêng trời lật đất.
Có lẽ là kiếm và nguyên lực cộng minh?
Không biết.
Nhưng mà hắn biết rõ mình đã tìm đến điểm khuyết thiếu then chốt của kiếm thuật.
Còn có rất nhiều kiếm chiêu đang chờ hắn khai quật biến đổi, hắn có đủ thời gian tìm tòi và tìm kiếm, đây là một cái khởi đầu tốt. Trước đây hắn cũng từng hóa dùng kỹ xảo của Phong Bức kiếm, nhưng mà lần này càng tiến thêm một bước. Hắn xem qua vô số kiếm điển, tuy rằng không biết nên làm thế nào tu luyện chúng nó, nhưng lại biết tại thế giới tu chân, các kiếm tu là tu luyện chúng nó như thế nào.
Bây giờ Yên Thiểm và Tà Thiết làm hắn bỗng nhiên ý thức được, toàn bộ kiếm chiêu cần phải bắt đầu biến đổi từ kiếm chiêu cơ sở nhất, mới có thể thích ứng thời đại nguyên lực.
Đây mới là thu hoạch lớn nhất của hắn đêm nay.
Nếu như không phải đột nhiên trong đầu nảy sinh ý nghĩ, hắn cũng tuyệt đối nghĩ không ra, còn có kiếm chiêu có thể tại tình huống không sử dụng nguyên lực mà có uy lực như vậy.
Hắn suy nghĩ chờ về sau này hoàn thiện bộ kiếm thuật này xong phải đặt cho nó cái tên thật vang dội.
Về phần hiện tại... Hoàn toàn nghĩ không ra a!
Hắn nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời đen kịt.
Mập mạp cảm giác mình có một giấc mộng. Giấc mộng này có phần dài. Gã mơ thấy mình bơi trong biển dung nham nhìn không thấy phần cuối, bơi lại bơi a, bơi không biết bao lâu, vẫn không thoát được biển lửa.
Gã mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mặt cơ hồ bị mặt nạ che khuất của Lâu Lan che trước mặt gã.
"Mập mạp. Ngươi thật sự rất lợi hại a!" Trong giọng nói của Lâu Lan xen lẫn tán thán, con mắt chớp động hoàng quang: "Hiệu quả phi thường xuất sắc. Mập mạp, chúc mừng ngươi, bốn cung rồi a! Nhìn đến hiệu quả của Long thang có liên quan với việc một lần dùng bao nhiêu, ừm, Lâu Lan sẽ nhớ kỹ một điểm này. Mập mạp cứ yên tâm, Lâu Lan nhất định sẽ nghiên cứu ra Long thang lợi hại hơn!"
Mập mạp đang mặt đầy mờ mịt nghe đến hai chữ "Long thang " thì thân thể không khống chế được mà run rẩy một cái, cuối cùng gã nhớ lại trước lúc mình mất đi ý thức thì đã làm cái gì.
Chờ gã kịp phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía Lâu Lan tựa như đang nhìn một con ma quỷ. Gã lắc đầu rất dứt khoát, vô cùng tức giận nói: "Lâu Lan, ta sẽ không bao giờ uống thuốc của ngươi nữa, ta còn muốn sống lâu hơn."
"Vì sao? Long thang không có độc tính, tuy hiệu quả sẽ có suy giảm, nhưng mà vẫn là phi thường hữu hiệu. Có thể trong thời gian ngắn tăng lên cảnh giới của mập mạp a, uống thêm một lần, khẳng định có thể đến năm cung." Giọng điệu Lâu Lan rất chắc chắn.
Uống thêm một lần...
Nghĩ đến kinh lịch đáng sợ vừa rồi, mập mạp run rẩy một hồi. Có đánh chết gã cũng sẽ không uống tiếp lần thứ hai.
Nhưng vào lúc này, một người toàn thân là máu lảo lảo đảo đảo chạy vào, Ngải Huy thấy rõ người đến, cả người chấn động ngồi dậy!
"Lý chưởng quỹ!"
Cả người Lý chưởng quỹ đầy máu, lung lay muốn đổ, trong lòng ôm từng cái túi. Nhìn thấy Ngải Huy, con mắt trống không của Lý chưởng quỹ đột nhiên tỏa sáng: "Lão đệ..."
Ông ta chống được đến thời điểm này đã là sơn cùng thủy tận, dưới chân mềm nhũn, liền té chúi tới trước.
Ngải Huy tung người, sải bước tiến lên, đỡ lấy Lý chưởng quỹ. Sau đó nhìn thấy Lý chưởng quỹ cơ hồ gần như bị gặm sạch, lộ ra xương cốt trắng hếu phía sau lưng, Ngải Huy trong lòng trầm mặc.
"Đây là Thỏ hào tiễn..."Lý chưởng quỹ nhìn Ngải Huy, lộ ra lộ dáng tươi cười sầu thảm và áy náy: "Xin lỗi, không có cách nào kết toán tiền cho người rồi..."
Lý chưởng quỹ mở to con mắt, một lũ thần thái sau cùng tiêu tán, khí tức hoàn toàn không còn.
Ngải Huy đỡ Lý chưởng quỹ, không chút động đậy, tựa như bức tượng.
Một lát sau, hắn phục hồi lại tinh thần, trên mặt nhìn không ra nét bi thương. Hắn đưa ra một tay, cẩn thận gỡ xuống cái túi trong lòng Lý chưởng quỹ, bên trong là hai mươi cây Thỏ hào tiễn. Đặt tiễn trên mặt đất, hắn cõng Lý chưởng quỹ lên, xoay người đi vào chỗ sâu trong viện.
Trong lúc thẩn thờ, Ngải Huy giống như trở lại hoang dã, nhìn đồng bạn xung quanh từng người đổ nhào xuống. Sự vô lực và nỗi tuyệt vọng vô cùng bao phủ Ngải Huy.
Hắn không nói một lời bắt đầu đào, trước đây khi mập mạp mai táng các đội hữu khác, hắn chưa bao giờ giúp đỡ.
Kỳ thực hắn và Lý chưởng quỹ cũng không tính là thâm giao gì, mọi người chỉ có thể được coi là bạn làm ăn, Long Tích Hỏa trong tay mỗi một lần hạ xuống đều có thể kéo ra một khối đất lớn.
Thế nhưng là vì sao mình lại cảm thấy khổ sở?
Không có gì đáng giá để đau khổ, người nào cũng sẽ chết, nói không chừng kế tiếp chính là mình, cũng không biết khi mình chết sẽ là ai chôn. Được rồi, chết rồi thì như nhau, được chôn hay bị Huyết thú ăn cũng chẳng có gì khác biệt.
Chônxong Lý chưởng quỹ, tâm tình Ngải Huy cũng khôi phục như thường, hắn đã nhìn quen sinh ly tử biệt.
"Không có việc gì đi?"Sư Tuyết Mạn đi tới bên cạnh hắn, trong giọng nói lộ ra vẻ quan tâ,.
"Không có việc gì." Thần tình Ngải Huy nhìn không ra dị dạng.
Sư Tuyết Mạn chợt chuyển đề tài: "Ngươi ném hết học viên cho ta, có phải là có phần không có trách nhiệm hay không?"
Ngải Huy hỏi ngược lại: "Vì sao ta phải có trách nhiệm?"
Sư Tuyết Mạn bị loại thái độ vô lại này của Ngải Huy chọc tức: "Cho nên lời ngươi nói với viện trưởng đều là lời ma quỷ?"
"Ta chỉ đồng ý để bọn họ cùng theo." Ngải Huy ra vẻ đương nhiên: "Muốn ta phụ trách, viện trưởng cần phải trả cái giá càng lớn hơn."
Sư Tuyết Mạn quả thực dở khóc dở cười, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Ngải Huy, thực sự là vô pháp tưởng tượng gia hỏa con buôn vô lại trước mắt này và tên Ngải Huy dẫn bọn họ cùng chiến đấu kia lại là cùng một người!
Được rồi, kỳ thực là hai ngày qua tên gia hỏa này biểu hiện cao quang, làm lẫn lộn cái hình tượng của gia hỏa này tại trong lòng mình.
Gia hỏa giúp nữ đồng học thanh toán hóa đơn một trăm năm mươi đồng còn chết sống muốn người khác trả...
Gia hỏa thiếu người khác tám nghìn vạn còn mắng người khác là Của Nợ...
Của! Nợ!
Hai chữ đó lướt qua đầu Sư Tuyết Mạn, tay nắm Vân Nhiễm Thiên nêỉ lên gân xanh, hận không thể chọc cho tên gia hỏa trước mắt này lủng ba cái lỗ!
Xung động là ma quỷ... Đây mới là diện mạo vốn có của tên gia hỏa này.
Tỉnh táo lại, Sư Tuyết Mạn lạnh lùng nói: "Không cần nói, đối với bọn họ ngươi không có bất cứ đề nghị gì?"
"Đề nghị chính là nỗ lực sống sót."Ngải Huy vẻ mặt nghiêm túc mà nói ra câu trả lời vô dụng.
Sư Tuyết Mạn đã không muốn lý tới Ngải Huy rồi, dứt khoát nói thẳng: "Chỉ Quân cũng chuyển cho ta."
"Nàng đồng ý thì không thành vấn đề."Ngải Huy không quan trọng đáp, tiếp theo đưa túi tên nhuộm máu ném cho Tang Chỉ Quân, nói: "Dùng tiết kiệm chút!"
Tang Chỉ Quân đưa tay bắt lấy, trịnh trọng trả lời: "Ta sẽ!"
Nói thật đi, một màn vừa rồi của Lý chưởng quỹ làm nàng chấn động rất lớn.
Sư Tuyết Mạn nhìn cũng không nhìn Ngải Huy cái nào nữa, đi về phía Tang Chỉ Quân. Nàng có chút nhìn không thấu Ngải Huy, nói hắn con buôn vô lại a, hai mươi cây Thỏ hào tiễn, hắn lại phóng khoáng đưa cho Tang Chỉ Quân. Sư Tuyết Mạn thấy tận mắt quá trình Tang Chỉ Quân mua Thỏ hào tiễn, biết rõ Thỏ hào tiễn sang quý, không đến giờ phút cuối cùng Tang Chỉ Quân không nở sử dụng.
Hai mươi cây, nói cho liền cho rồi.
Một trăm năm mươi đồng tiền mì lại chết sống đều đòi... Thực sự là tên gia hỏa kỳ quái.
Được rồi, những thứ này đều không trọng yếu, quan trọng là cư nhiên dám nói nàng là "Của Nợ"!
Sư Tuyết Mạn mỗi một bước đều mang theo sát khí.
Vốn các học viên đối với Ngải Huy có chút kinh ngạc, lúc này mỗi người mở to mắt, trợn mắt nhìn Ngải Huy, hiển nhiên vừa rồi Ngải Huy tùy ý trả lời đã chọc giận bọn họ.
Đối diện Sư Tuyết Mạn mời, Tang Chỉ Quân rất sảng khoái đáp ứng. Nàng là nữ hài thông minh, định vị mình rất rõ ràng, hiện tại nàng càng nhiều là tác dụng phụ trợ, tại trong đoàn đội mới có thể phát huy giá trị càng lớn.
"Thật là đứa con gái lợi hại!"Tỉnh táo lại, mập mạp tiến đến bên cạnh Ngải Huy, thấp giọng nói.
Ngải Huy quan sát mập mạp trên dưới mấy cái: "Không tệ, bốn cung rồi, kiếm cho ngươi một thứ đồ quý!"
Mập mạp vừa nghe tới chữ "Quý" thì hai mắt lập tức tỏa sáng: "Ta đã biết A Huy ngươi sẽ không quên người của mình! Thứ gì vậy?"
Ngải Huy chỉ chỉ cái vại(chum) cao to cỡ nửa người đặt trong viện: "Đó, Hỏa hang (vại/chum lửa) chuyên dụng của Hỏa tu."
Mập mạp nghe đến Hỏa hang thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, Hỏa hang là một trong những vũ khí mà Hỏa tu thường dùng nhất. Bình thường trong Hỏa hang là địa hỏa dung nham, không những có thể trợ giúp Hỏa tu tu luyện hằng ngày, hơn nữa ở trong chiến đấu có thể phát huy ra uy lực thật lớn.
"Hỏa hang... Có phải có chút quá sớm hay không?" Hai mắt Mập mạp tỏa sáng xoa xoa tay, ngoài miệng lộ vẻ xấu hổ, khi gã nhìn thấy cái vại lớn nửa người cao thì biểu tình cứng lại: "A Huy ngươi nói chính là cái vại kia?"
Mập mạp bị thể tích cái vại đó hù dọa rồi, trên người gã có Bất Động Sơn trọng giáp, lại thêm Thiết Mộc trọng thuẫn, năm sáu trăm cân, cái vại lớn trước mắt này nhìn thế nào cũng ít nhất hai trăm cân... Lại thêm ba trăm cân dung nham...
Mập mạp tức thì cảm thấy cuộc đời u ám.
"Không muốn?"Ngải Huy nhìn thoáng qua mập mạp, nói tiếp: "Vậy thì vừa lúc. Nguồn gốc cái Hỏa hang này vốn là dùng để luyện chế Thiên binh, kết quả không cẩn thận mà thất bại, quá lớn, cho ngươi ta còn lo lắng ảnh hưởng tốc độ của ngươi."
Mập mạp vừa nghe rốt cuộc là tài liệu từ luyện chế thiên binh thất bại, đôi mắt nhỏ thoáng cái lại sáng lên: "Muốn! Ai nói không muốn! Quá thích hợp ta a! Ngoại trừ ta ra, không có người dùng được a. Khó trách ta nhìn tài liệu cái vại này không tầm thường..."
Cả khuôn mặt Mập mạp thiếu một chút dán lên vách Hỏa hang, vẻ mặt say sưa, nhất là khi gã nhìn thấy chữ khắc trên Hỏa hang thì càng là hưng phấn.
Trên bầu trời hạ xuống một gã nguyên tu: "Ai là Ngải Huy?"
"Ta là."Ngải Huy đứng ra.
"Mời đúng sáu giờ dẫn dắt đội viên của ngươi đến ập hợp ở ngã tư Thính Đào nhai và Minh Hoa đường. Đến lúc đó sẽ an bài mục tiêu công kích cùng tên hiệu cho các ngươi. Người đến muộn xử lý theo quân pháp."
Mặt Nguyên tu không biểu tình, không chút tình cảm mà tuyên bố mệnh lệnh, dứt lời liền vội vã xoay người rời đi.
Bầu không khí rồi đột nhiên trở nên nghiêm trọng kiềm chế.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].