• 117

Chương 196: Huyết văn kiến


Số từ: 2590
Nguồn: bachngocsach.com
Tốc độ tàn ảnh màu đỏ cực nhanh, Ngải Huy phản ứng đồng dạng nhạy cảm, như tia chớp đạp xéo nửa bước, theo thế xông tới Long Tích Hỏa trong tay cắt xéo một cái, Long Tích Hỏa mang theo quang mang sương mù mạnh mẽ đụng vào hồng sắc tàn ảnh.
Đang!
Thân thể Ngải Huy run lên, như bị sét đánh, lực lượng thật lớn theo thân kiếm truyền đến, bàn tay nắm kiếm như nắm bàn ủi nung đỏ.
Kêu lên buồn bực, Ngải Huy gắt gao nắm chuôi kiếm, thân thể khống chế được quẳng ngược về phía sau.
Nhưng mà một kiếm này của Ngải Huy khiến hồng sắc tàn ảnh đột nhiên giảm tốc độ, Ngải Huy đang bị tung lên lúc này mới nhìn rõ bộ dáng nó.
Cái đầu nó lớn hơn con Huyết kiến bình thường rất nhiều, lớn như tiểu cẩu, trên giáp xác màu đỏ phủ đầy lốm đốm màu đen, những lốm đốm màu đen này nhìn qua thập phần ngổn ngang, rồi lại ẩn chứa cảm giác thần bí nào đó.
Nhìn thấy những lốm đốm này, Ngải Huy có cảm giác đầu tiên chính là nguy hiểm, hắn không dám nhìn nhiều, tâm thần sẽ bị hấp dẫn!
Lúc này nguyên tu đốc chiến cũng kịp phản ứng lại, miệng rống giận, dùng dây trường cung trong tay làm dao, cắt lên Huyết văn kiến. Dây cung rung lên, ánh sáng chói mắt bùng lên, hóa thành một vệt quang nhận (lưỡi dao ánh sáng), giống như tuyệt thế bảo đao ra khỏi vỏ, khí tức sắc nhọn đến xương bao phủ toàn trường.
Một cái tay tiếp lấy Ngải Huy từ phía sau lưng, rõ ràng là Sư Tuyết Mạn.
Hai người mới vừa hạ xuống đất, Ngải Huy liền vội hô to: "Mọi người lui về phía sau!"
Chiến đấu như vậy, các học viên căn bản chen tay vào không được, trái lại dễ dàng bị Huyết văn kiến áp chế. Các học viên đã sớm sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả Ngải Huy cũng tại ngay chiêu đầu tiên bị đánh bay, thực lực con quái vật này phải là đáng sợ cỡ nào.
Mắt thấy quang nhận sẽ đánh trúng Huyết văn kiến, bỗng nhiên lốm đốm trên thân kiến đột nhiên biến sáng lên, oanh, huyết quang chói mắt bùng phát trên người nó.
Nguyên tu đốc chiến hoảng hốt, dây cung quang nhận trong tay giống như chìm vào trong một mảnh bùn lầy biển máu, lực lượng kịch liệt suy giảm.
Huyết quang bức thẳng vào mặt, giống như biển máu sóng lớn cuộn lên muốn thôn phệ hắn.
Sắc mặt Nguyên tu hơi đổi, tại thời khắc này kinh nghiệm thực chiến phong phú đã cứu hắn, bàn tay nắm thân cung lập tức xòe buông năm ngón, đột nhiên vỗ thân cung. Lực đàn hồi từ thân cung truyền đến làm hắn đột nhiên bay ngược về sau.
Trong lòng hắn ảo não, Huyết văn kiến cường hãn vượt quá hắn đự đoán, hắn không nên để mình rơi vào cục diện cận chiến bất lợi này.
Mình quá sơ ý rồi!
Bỗng nhiên hắn chú ý thấy trong huyết quang có một đôi mắt hung dữ độc địa thô bạo đang gắt gao trừng hắn.
Hô!
Thân ảnh con kiến trong huyết quang đột nhiên trở nên mơ hồ, sắc mặt hắn không khỏi đại biến.
Một cây trường thương tuyết trắng lặng yên không một tiếng động từ phía sau nguyên tu đốc chiến thò ra.
Đang!
Mũi Vân Nhiễm Thiên thương chuẩn xác vô cùng đánh trúng Huyết văn kiến, Sư Tuyết Mạn kêu lên buồn bực, nhưng mà nàng đã chuẩn bị đầy đủ, thân thương xoay tròn đánh tan mất hơn phân nửa lực lượng. Không những nửa bước không lùi, trái lại đè nén xoay người tiến lên, đầu thương cao tốc xoay tròn phát ra tiếng rít chấn nhiếp lòng người, đâm tới Huyết văn kiến.
Khi nàng vừa tiếp lấy được Ngải Huy thì đã biết con Huyết kiến tuy rằng không lớn, nhưng mà lực lượng cực kỳ kinh người. Tại đối kháng lực lượng, Ngải Huy vậy mà lại rơi xuống hạ phong, khiến nàng thất kinh.
Thân hình Huyết văn kiến nhẹ nhàng chợt lóe, ba cái tàn ảnh đồng thời xuất hiện tại không trung, biến cố đột nhiên khiến Sư Tuyết Mạn không kịp phản ứng, Vân Nhiễm Thiên trong tay vô ý thức đâm vào một cái tàn ảnh trong đó.
Phía trước thân thương truyền đến cảm giác trống không khiến Sư Tuyết Mạn thầm kêu không tốt.
Hồng sắc tàn ảnh tựa như mũi tên nhọn, trong nháy mắt huyết quang bao phủ trong màu đỏ đó xuất hiện tại trước mặt Sư Tuyết Mạn. Hàm răng đỏ pha đen nhìn qua tựa như cái kéo dính đầy tiên huyết.
Sư Tuyết Mạn rợn tóc gáy, nàng không chút nghi ngờ, hàm răng hình cái kéo của Huyết văn kiến sẽ dễ như trở bàn tay mà cắt đứt cái cổ tuyết trắng mảnh khảnh của nàng.
Một vệt sáng chói mắt tựa như lưu tinh lướt sát cổ nàng, chuẩn xác đánh trúng hàm răng cái kéo của Huyết văn kiến ở phía trước.
Yên Thiểm!
Tiếng va cham sắc nhọn tựa như việc binh đao đụng nhau, thân thể Huyết văn kiến run lên, bay ngược lại.
Ngải Huy thuận thế đme tường cung giữa không trung hất về phía nguyên tu đốc chiến.
Sư Tuyết Mạn lòng còn sợ hãi mà hạ xuống, một khắc vừa rồi kia, nàng cảm giác tử vong cách mình thật gần, bàn tay cầm cán thương run nhè nhẹ.
"Ngây ra làm gì?" Tiếng Ngải Huy quở trách làm Sư Tuyết Mạn phục hồi lại tinh thần.
Mặt Sư Tuyết Mạn đỏ lên.
Âm thanh dây cung bật vang dồn dập vang lên!
Trọng cung của Khương Duy, Hợp tiễn thuật của Tang Chỉ Quân, nhưng mà uy lực lớn nhất, thanh thế đáng sợ nhất là nguyên tu đốc chiến. Vừa rồi suýt nữa bị giết chết, một tiễn này là xuất thủ mang theo giận dữ, hắn buông dây cung ra muộn hơn hai người một chút, chính là lúc thân thể Huyết văn kiến không khống chế được.
Dây cung như sấm sét, nguyên lực dao động cường liệt từ trên người nguyên tu đốc chiến đột nhiên bùng phát.
Ngân quang đột nhiên sáng lên, toàn bộ Thính Đào nhai sáng như tuyết.
Không có khiếu âm, Thiên Phong tiễn bao phủ ngân quang phát sau mà đến trước, phút chốc xuất hiện tại trước mặt con Huyết kiến.
Huyết quang lại lần nữa bùng lên từ trên thân con Huyết kiến.
Thế bay tới của Thiên Phong tiễn hơi hơi bị kiềm hãm, nhưng mà lần này huyết quang không có thể có thể triệt để ngăn cản một tên này, ngân quang sắc nhọn vô cùng mạnh mẽ phá vỡ huyết quang. Mắt thấy Huyết văn kiến sẽ bị một mũi tên này xuyên thủng, một màn khiến người kinh người phát sinh.
Huyết văn kiến đang quay cuồng giữa không trung, từ cái bụng cực lớn đột nhiên phun ra mấy luồng khí lưu cao tốc màu đỏ.
Thân thể nó rồi đột nhiên lật qua một cái phương hướng khác, hiểm hiểm thoát khỏi Thiên Phong tiễn.
Ngay sau đó lại là mấy cái luồng khí lưu màu đỏ phun ra, thân thể nó dùng phong thái cực kỳ quỷ dị không ngừng né tránh, tựa như sợi dây điều khiển con rối, thân thể nối liền rất nhiều sợi dây.
Tất cả mũi tên của Tang Chỉ Quân và Khương Duy đều thất bại.
Mọi người đều bị chuyện quỷ dị như vậy làm cả kinh ngây người, lúc này bọn họ mới phát hiện ra trên cái bụng rất lớn của Huyết văn kiến có mấy cái lỗ khí, hồng sắc khí lưu chính là phun ra từ những lỗ khí này.
Phốc phốc phốc!
Khí lưu từ trong các lỗ khí khác nhau phun ra, thân thể Huyết văn kiến cân đối lại, nó bình ổn mà từ không trung hạ xuống.
Con mắt kép màu đỏ không mang theo chút tình cảm nhìn chằm chằm những kẻ trước mặt, nó ý thức được những kẻ trước mắt này khó chơi và nguy hiểm hơn hẳn những con mồi nó gặp được trước đây.
Thính Đào nhai rơi vào an tĩnh.
Mọi người bị sức chiến đấu của con Huyết văn kiến này làm chấn động, vừa rồi hàng loạt sát chiêu đều phát sinh tại trong nháy mắt, một ít học viên phản ứng chậm, thậm chí cũng không có minh bạch rốt cuộc đã phát sinh cái gì.
Quá nhanh rồi!
Huyết văn kiến mặt hướng về phái đám người Ngải Huy, chậm rãi lui về phía sau.
Nguyên tu đốc chiến ở trên bầu trời không có trực tiếp hạ lệnh truy kích, hắn cũng bị chấn động. Một mũi tên tất được của mình vậy mà lại bị nó nhẹ nhàng tránh thoát như thế, hắn cơ hồ không thể tin được, lại thật sâu thâm kiêng kỵ, trong lúc nhất thời, vậy mà lại không biết phải làm gì cho đúng.
Con mắt Ngải Huy nhìn chằm chằm Huyết văn kiến.
Khi Huyết văn kiến bắt đầu chậm rãi lui về sau, trong mắt hắn liền hiện lên dị quang. Tại hoang dã, chiến đấu cùng các loại dã thú, hoang thú, đối với bản tính của dã thú hắn phi thường lý giải, khi nó bắt đầu lui về phía sau, hắn suy đoán nó bắt đầu cảm giác được mệt mỏi rã rời.
Nhất là khi Ngải Huy nhìn thấy vẻ sáng bóng từ những lốm đốm trên người Huyết văn kiến ảm đạm rất nhiều, càng thêm xác minh suy đoán trong lòng hắn, cũng khiến hắn hạ quyết tâm.
"Chuẩn bị lên."Ngải Huy trầm giọng nói.
Mọi người đều thất kinh, không tự chủ mà nhìn về phía Ngải Huy.
Ngải Huy không hề xúc động: "Sư Tuyết Mạn cùng ta đi phía trước, Đoan Mộc Hoàng Hôn, Lâu Lan, tại phía sau chúng ta mười mét, Tang Chỉ Quân, Khương Duy, cùng bảo trì khoảng cách năm mươi mét với chúng ta. Tang Chỉ Quân chuẩn bị Thỏ Hào. Lâu Lan chuẩn bị nước ớt."
Sư Tuyết Mạn không chút do dự, đi tới bên cạnh Ngải Huy, hai người nhìn nhau một cái.
"Thủ là chính, cuốn lấy nó."Ngải Huy thấp giọng nói.
"Được."Sư Tuyết Mạn gật đầu.
Hai người bắt đầu hướng về phía Huyết văn kiến đi đến, tốc độ bọn họ không nhanh, nhưng mà rất kiên quyết.
Huyết văn kiến không có nghĩ đến đối phương vậy mà lại chủ động tới gần nó, tức thì hung tính đại phát, phẫn nộ chớp động cánh, phát ra tiếng rít chói tai khó nghe.
Ngải Huy nhếch miệng cười, điềm nhiên nói: "Nó mệt rồi."
Sư Tuyết Mạn không biết Ngải Huy làm như thế nào phán đoán ra được, nhưng mà nàng tràn đầy lòng tin với sự phán đoán của Ngải Huy, nắm thật chặt Vân Nhiễm Thiên trong tay, bước tiến kiên định.
Lâu Lan sàn sạt biến thành một máy phun cát, vòi phun kéo dài gác ở trên xe, thẳng chỉ phía trước.
Lâu Lan biến thân, khiến cho một mảnh kinh hô.
Biến thân là kỹ năng Sa Ngẫu thường dùng, cũng là kỹ năng phi thường thực dụng, nhưng mà bình thường đều là biến thành các loại sư tử con cọp, lợi hại chút htì biến thành cạm bẫy các loại, biến thành xe phun nước...
Sở thích của thổ tu chế tạo ra nó rốt cuộc quái cỡ nào a?
Cùng theo xe phun nước, Đoan Mộc Hoàng Hôn hơi cảm thấy có điểm áp lực, Ngải Huy thế nào lại có Sa Ngẫu cổ quái như thế?
Gã nheo mắt lại, vừa rồi Huyết văn kiến giao phong gã không có chen tay, nhưng mà gã luôn luôn suy nghĩ biện pháp phá giải. Nhìn qua gã tựa như sân vắng lửng thững, thong dong tiêu sái không thể nói ra, chỉ có ở đầu ngón tay một lũ Triền Chi mảnh khảnh màu xanh, giống như tiểu thanh xà linh xảo đang du tẩu bất định.
Lâu Lan và Đoan Mộc Hoàng Hôn cùng theo, khiến Huyết văn kiến áp lực tăng gấp bội, nó càng thêm xao động.
Khi Khương Duy và Tang Chỉ Quân bắt đầu đi theo thì cuối cùng Huyết văn kiến bình ổn lại, nó bắt đầu tiếp tục lui về sau.
Nguyên tu đốc chiến trên bầu trời thấy một màn như vậy, trong lòng sinh ra mấy phần xấu hổ, mình vậy mà lại không bằng ngay cả một học viên còn chưa tốt nghiệp Cảm Ứng tràng!
Nhàn tản nhiều năm khiến dũng khí của mình cũng bị ăn mòn.
Hắn hít sâu một hơi, bỗng dưng cổ đãng nguyên lực cả người, nguyên lực dao động cường liệt lấy hắn làm trung tâm khuếch tán bốn phía. Cung trong tay hắn bỗng nhiên bùng lên quang mang, ngân quang cường liệt khiến cái trường cung tiêu chuẩn vô cùng này giống như bảo cung, tản ra khí thế kinh người.
Huyết văn kiến đang chậm rãi lui về phía sau ngừng lại, nó cảm giác được mình bị tỏa định, hơn nữa cảm giác được nguy hiểm cường liệt, bản năng nói cho nó, thời điểm này còn tiếp tục lui về phía sau chỉ sẽ khiến mình rơi vào càng sâu nguy hiểm.
Râu tóc nguyên tu đốc chiến dựng hết lên, chậm rãi kéo giãn dây cung trống không một vật, ngân quang giống như mưa kim châm tụ tập về dây cung, một cây mũi tên ánh sáng màu bạc đang chậm rãi hình thành trên dây cung, khí thế của hắn cũng đang không ngừng tăng lên.
Trên mặt đất, Huyết văn kiến biết rõ nguy hiểm, lốm đốm màu đen trên người lần thứ hai phát ra huyết quang màu đỏ. Cường liệt hồng quang bao vây lấy Huyết văn kiến, thậm chí khó mà thấy rõ thân thể nó, duy độc cặp con mắt không có nửa điểm tình cảm kia là rõ ràng như thế, giống như có thể xem thấu sự sợ hãi và nhát gan ở chỗ sâu nhất trong nội tâm con người.
Mặt đất dưới chân nó bị hồng quang không ngừng ăn mòn, trong nháy mắt liền bị ăn mòn ra một cái hố to, Huyết văn kiến lơ lửng tại phía trên hố to.
Sư Tuyết Mạn kìm lòng không đậu ngẩng đầu, nhưng mà Ngải Huy vẫn là hồn nhiên như không cảm giác, hai mắt nhìn chằm chằm Huyết kiến.
Băng!
Trên bầu trời vang lên tiếng dây cung bật ra.
Mũi tên màu bạc tại trên không trung vạch ra một vệt sáng bạc thẳng tắp, từ trên trời giáng xuống.
Thiên cung · Thúc quang tiễn!
Mà cùng lúc, Ngải Huy đột nhiên quát lên: "Lâu Lan!"
Lời còn chưa dứt, bàn chân đột nhiên một đạp mặt đất, hắn hung hãn nâng kiếm xông lên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].