• 117

Chương 199: Nghiêm Hải


Số từ: 2538
Nguồn: bachngocsach.com
Nghiêm Hải ở tại xa xa nhìn chăm chú Ngải Huy cất huyết tinh vào trong người, ánh mắt lửa nóng.
Tùng Gian thành nghiên cứu huyết tinh không có kết quả gì, làm cho y cơ hồ không cần tốn nhiều sức liền thu được bốn khối huyết tinh. Sau khi dùng bốn khối huyết tinh, Huyết linh lực trong cơ thể tăng vọt, y cảm giác mình có được lực lượng vô cùng.
Chỉ cần nhiều thêm mấy khối huyết tinh, y nắm chặt sẽ đột phá.
Y vô ý thức đưa tay vuốt vết sẹo trên tay trái, vết sẹo rất dài, từ cổ tay kéo dài tới khuỷu tay. Lúc đó cơ hồ toàn bộ cánh tay trái của y bị đều bị phế bỏ, nhưng mà may mắn chính là công pháp của tổ chức giúp y nối lại được gân tay.
Y gia nhập vào tổ chức thời gian rất dài, từng tham gia cạnh tranh Thần sử. Không may, bị đào thải từ rất sớm, may mắn là bởi vì bị đào thải ngay lúc đầu mà y còn sống. Nghe nói sau mấy vòng cạnh tranh, toàn bộ người tham gia đều bị sáu người kia giết chết.
Điều này cũng cho bọn y cơ hội.
Y nhận nhiệm vụ nằm vùng Cảm Ứng tràng, sở dĩ không có lựa chọn những thành thị quy mô lớn là bởi vì Nghiêm Hải biết thực lực của mình thấp kém. Tại những thành thị lớn kia, thực lực yếu kém như y sẽ không làm được cái gì. Nhưng mà tại Cảm Ứng tràng, có lẽ y có thể được đến một ít cơ hội.
Tổ chức thần thông quảng đại, vượt quá y tưởng tượng, y dễ dàng được an bài vào Cảm Ứng tràng. Thân phận ngụy trang không chê vào đâu được, không có bất cứ kẻ nào hoài nghi.
Nằm vùng tới giờ đã là năm năm.
Thời gian dài dằng dặc đến nỗi y cơ hồ đã sắp quên thân phận của mình, thẳng đến khi huyết tai bùng phát.
Y trăm triệu không nghĩ tới huyết tai bùng phát dĩ nhiên là bắt đầu từ Cảm Ứng tràng. Khiếp sợ có thừa, y mừng rỡ như điên, y minh bạch với y mà nói đây là cơ hội ngàn năm khó gặp.
Y đã rất nôn nóng, thời gian năm năm cũng không phải là dễ qua như vậy. Mặt ngoài thân phận y là một vị Mộc tu, vì có thể kiếm Thần huyết để hằng ngày tu luyện, tại trong mật thất của mình y trồng một ít huyết thực. Những huyết thực này là kết quả nghiên cứu lúc đầu của tổ chức, phẩm chất của Thần huyết mà chúng nó có thể cung cấp rất thấp.
Tiến độ tu luyện của y rất chậm.
Huyết tai bùng phát, tiến độ tu luyện của y phát triển cực nhanh. Huyết tinh xuất hiện càng là làm y nhỏ dãi vô cùng. Liên tục dùng mấy viên Huyết tinh, y đã bắt đầu ngưng tụ Huyết văn, chỉ cần có thể thành công ngưng tụ Huyết văn, y chính là một gã thành viên chính thức mà không còn là một vị nhân viên ngoại vi.
Phải nghĩ biện pháp.
Y nhận biết Ngải Huy, hiện tại ở Tùng Gian thành người không nhận ra Ngải Huy là rất ít. Thành chủ phủ không ngừng tuyên dương chiến tích huy hoàng của Đội Viện Giáp số 1, đám người Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn cũng trở nên nổi tiếng. Ngay cả nơi bọn họ đóng quân - Binh Phong đạo trường - cũng không phải là cái gì bí mật.
Mọi người ước ao khen thưởng phong phú mà bọn họ được đến, sùng bái chiến tích và thực lực bọn họ.
Ngải Huy dường như có cảm giác với ánh mắt của y, quay nhìn qua bên này, Nghiêm Hải vội vàng cúi đầu. Khi y ngẩng đầu lên lại, Ngải Huy đã chuyển dời ánh mắt, lần nữa nhìn chăm chú đám người Sư Tuyết Mạn chiến đấu.
Nghiêm Hải không có tâm tình nhìn xem đám người Sư Tuyết Mạn chiến đấu, y cúi đầu, lặng yên ly khai.
Vừa mới thấy tận mắt sức chiến đấu kinh người của Ngải Huy, y tự biết tuyệt đối không phải là đối thủ. Nhưng mà điều đó cũng không có nghĩa là y vô kế khả thi, tuy rằng y còn chưa có ngưng tụ ra Huyết văn, nhưng mà công pháp của tổ chức xảo diệu vô song, y cũng có năng lực mà người khác không có.
Y bước đi rất nhanh, không qua bao lâu, đám người Ngải Huy kết thúc chiến đấu liền sẽ trở lại Binh Phong đạo trường, vậy thì kế hoạch của y sẽ tan thành mây khói rồi.
Y len lỏi qua ngữa đống phế tích, trên đường phố không có người đi đường nào, toàn bộ thành thị, trên đường phố hoặc là đang chiến đấu, hoặc chính là đang dọn dẹp đống phế tích liên miên, trống không nhìn không thấy một bóng người.
Mấy chỗ phế tích cuồn cuộn khói, khiến cảnh tượng hoang vắng mà là lạ.
Nghiêm Hải ngẩng đầu nhìn mấy cái, liền chuyển dời ánh mắt, y sinh sống tại cái thành thị hẻo lánh này năm năm, một màn trước mắt y cũng cảm thấy là lạ. Đầu sỏ gây nên cảnh tang thương trước mắt lại là nơi chỗ y truy cầu, trong lòng y có phần không thoải mái.
Nhưng mà những tâm tình này không có bất cứ ý nghĩa gì, rất nhanh liền tan biến.
Mỗi người đều phải sống vì chính mình, không phải sao? Người nào quản được nhiều như vậy?
Ánh mắt y lần nữa trở nên cuồng nhiệt, đây chỉ là một cơn đau!
Chỉ niết bàn mới có thể tân sinh, chỉ liệt hỏa mới có thể đốt sạch những gì không sạch sẽ trên thế gian.
Chỉ có triệt để phá hủy Ngũ Hành Thiên đã mục nát, mới có thể thành lập Thần quốc chân chính!
Y ở đây năm năm, đã rất quen thuộc đường phố nơi này, không tốc chút công sức nào đã tìm được Binh Phong đạo trường.
Nhìn Binh Phong đạo trường đã hoàn toàn thay đổi như pháo đài con nhím, y thoáng ngây người, một lát sau y phản ứng lại đây, trong đội ngũ của Ngải Huy có một vị thổ hệ học viên, phỏng chừng là tác phẩm của người này.
Y ở ngoài cửa lặng lẽ nghe ngóng một hồi, trong viện không có người, khóe miệng y hiện lên nét tươi cười, y lấy ra từ trong lòng một hạt giống lớn hạt đậu.
Sở dĩ y ngụy trang thành mộc tu là bởi vì trước khi y gia nhập vào tổ chức thì y là một vị mộc tu. Năm năm qua tuy rằng không tiến triển bao nhiêu trong huyết luyện, nhưng mà y vẫn suy nghĩ ra một ít cách dùng Huyết linh lực.
Hạt giống trong tay này chính là tâm huyết của y.
Vỏ hạt giống xanh biếc, có thể nhìn thấy một đường nét màu đỏ cực nhỏ, đó là hạt Ngưu Mao thảo được y dùng Huyết linh lực cải tạo qua. Ngưu Mao thảo là một loại hạt cỏ rất thông thường, sức sinh sản rất mạnh, cơ hồ chỉ cần là nơi có đất thì đều có thể nhìn thấy bóng dáng chúng nó. Nó có sức sống ngoan cường, cho dù là ở khe gạch đá, trên mái hiên gạch ngói đều có thể cắm rễ sinh trưởng.
Nguyên nhân Nghiêm Hải lựa chọn Ngưu Mao thảo chính là nó không gây thu hút, người nào cũng sẽ không để ý trong nhà mình mọc ra một cây Ngưu Mao thảo.
Y ném hạt Ngưu Mao thảo vào trong đạo trường.
Mập mạp cảm giác mình có một giấc mộng rất dài, Lâu Lan nói tắm trong dung nham có thể rèn luyện hỏa nguyên lực, sau đó Ngải Huy liền nhấc chân đá gã vào trong dung nham.
Gã liên tục tắm rửa... một mực tắm rửa...
Tỉnh lại từ trong cõi mộng, mập mạp cảm thấy cả người nhức mỏi vô cùng, tựa như thật sự tắm rửa rất lâu vậy.
Mập mạp thở hổn hển, nhìn khắp mọi nơi, nhìn thấy đang trong phòng, mới thở phào nhẹ nhõm. Quá tốt rồi, không có sông dung nham!
Gã bi ai mà cảm thấy sở dĩ mình có giấc mộng này nhất định là vì tên Ngải Huy lãnh Huyết cuồng ma tu luyện kia thường bắt mình tu luyện với cường độ quá cao nên làm cho mình xuất hiện bóng ma tâm lý.
Chờ chút... Hình như rất không thích hợp...
Khóe mắt Mập mạp nhìn thấy Không Tâm Thương Nhĩ trên mặt đất, thoáng cái nhớ lại, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Mình vậy mà lại uống tinh dầu ớt!
Thật là đáng sợ... Mình cũng dám uống tinh dầu ớt!
Mập mạp bị chính mình làm chấn kinh rồi, nhưng rất nhanh gã liền thấy đắc ý dào dạt, ngay cả tinh dầu ớt mình cũng dám uống, xem ra mình mới là nam nhân chân chính a! Gã hạ quyết tâm, về sau nếu như đánh cuộc với Ngải Huy, ngoại trừ đánh cuộc uống tinh dầu ớt ra, gã tuyệt đối sẽ không đánh cuộc bất cứ chuyện gì.
Ngải Huy tuyệt đối không dám uống tinh dầu ớt.
Có thể vượt hơn Ngải Huy ở phương diện nào đó, mập mạp rất là đắc ý, cảm thấy cuộc đời tràn đầy ánh nắng.
Gã nghênh ngang đi ra khỏi phòng, khi gã nhìn thấy trong sân không có một bóng người, tức thì ngây ngẩn cả người. Mọi người đâu rồi? Mập mạp biến sắc, lẽ nào đi chiến đấu rồi? Mình đã ngủ lâu như vậy sao?
Gã vội vàng phóng về phía trọng thuẫn ở trên giá vũ khí, cái khác gã không biết, nếu như Ngải Huy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì mình phải không may rồi.
Bàn tay to đùng xách trọng thuẫn lên, định xông ra cổng, di, hình như trọng thuẫn nhẹ hơn một ít?
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một thứ gì đó rơi lên đầu gã.
Ân?
Mập mạp sửng sốt, nhìn khắp xung quanh, trên mặt đất chẳng có thứ gì. Chẳng lẽ là dính tại trên nón mình? Gã gỡ nón Tùng Gian giáp xuống, quả nhiên trên nón mọc một gốc cỏ, Ngưu Mao thảo rất thông thường.
Cỏ thế nào lại bay đến trên đầu mình? Vừa rồi rõ ràng là một thứ gì đó kiểu như hòn đá nhỏ a!
Lòng tràn đầy nghi hoặc, mập mạp chuẩn bị nhỏ cây cỏ dại trên nón xuống, bỗng nhiên, Ngưu Mao thảo chậm rãi nở ra một đóa hoa. Mập mạp lại sửng sốt, một cây cỏ dại bỗng nhiên nở hoa ở trước mặt với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chuyện này kỳ quái cỡ nào a.
Càng kỳ quái chính là, ở giữa đóa hoa Ngưu Mao thảo có một hoa văn nhìn như con mắt.
Con mắt?
Con mắt Mập mạp sáng ngời, chẳng lẽ là Ngưu Mao thảo dị biến? Gã càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, gã và Ngải Huy lăn lộn hoang dã mấy năm, gặp qua vô số thực vật, nhưng mà chưa từng có gặp qua Ngưu Mao thảo đặc biệt như thế!
Bất cứ thực vật gì, hễ là phát sinh dị biến thì đều là thứ tốt. Mộc tu thích nhất thu mua thực vật phát sinh dị biến, rất nhiều loài mới kỳ lạ đều là do mộc tu như vậy đào tạo ra.
Thứ tốt a! Có thể bán giá tốt, đều là thứ tốt!
Nhưng mà mập mạp lại có phần ủ rũ, đáng tiếc hiện tại là huyết tai, mấy thứ này bán không được giá quá tốt.
Ừm? Vì cái gì mà con mắt này biết động?
Ánh mắt Mập mạp đối diện với ánh mắt Ngưu Mao thảo, song phương đều sửng sốt một cái.
Lông cả người Mập mạp dựng thẳng lên, thoáng cái phản ứng lại đây, vứt cái nón trên tay xuống, liền phóng ra phía ngoài.
Ở ngoài cửa Binh Phong đạo trường, Nghiêm Hải lòng tin mười phần, hạt giống Ngưu Mao thảo chỉ cần vừa rơi xuống đất liền sẽ mọc rễ nảy mầm. Quả nhiên không qua bao lâu, y liền cảm giác được hạt giống bắt đầu nảy mầm, một lát sau, trong lòng y cảm thụ được dao động yếu ớt, y biết Ngưu Mao thảo đã nở hoa rồi.
Y vận chuyển Huyết linh lực trong cơ thể tụ tập vào mắt phải, trước mắt phải y bắt đầu trở thành một mảnh màu đỏ, một lát sau, màu đỏ từ từ tan đi, cảnh vật lại hiện ra ở trước mặt.
Nghiêm Hải lòng tin mười phần, trước mắt là một cái khuôn mặt mập mạp, vẻ mặt đang kích động nhìn y.
Đây là có chuyện gì?
Nghiêm Hải sửng sốt một cái, sau lại đột nhiên kịp phản ứng lại, đáng chết, bên trong có người! Vừa đúng vào lúc này, ánh mắt y đối diện với ánh mắt mập mạp, y rõ ràng nhìn thấy đối phương tựa như một con mèo xù lông khi gặp phải nguy hiểm.
Không tốt!
Sắc mặt Nghiêm Hải đại biến, bất chấp cái khác, y đột nhiên xoay người hướng đầu ngõ cuồng chạy.
"Đừng chạy!"
Tiếng Mập mạp rống giận từ phía sau truyền đến, Nghiêm Hải chạy càng nhanh hơn, y không dám quay đầu lại, chỉ là cắm đầu cuồng chạy.
Mập mạp cầm trọng thuẫn trong tay, toàn thân mặc giáp, vô cùng nặng nề, tốc độ chậm chạp, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn đối phương càng ngày càng xa. Mắt thấy đối phương sẽ rời ngõ hẻm, mập mạp giận dữ, ném trọng thuẫn xuống, song quyền đánh ra phía sau.
Rầm!
Hỏa diễm cuộn trào mãnh liệt vượt quá xa mập mạp mong muốn, từ song quyền của gã ầm ầm phun ra.
Mập mạp cảm giác mình tựa như bị một chiếc xe đột nhiên thúc vào, lực lượng thật mạnh khiến gã ngửa hẳn về phía sau, thân thể nặng nề bị đẩy rời khỏi mặt đất, bay về phía đầu ngõ.
Đôi má đầy thịt nung núc của Mập mạp thoáng cái trắng bệch.
Ngọn lửa và tốc độ này... Thật, giống như rất không thích hợp a...
Gã mắt mở trừng trừng nhìn bóng lưng đối phương cấp tốc phóng lớn trong mắt mình, không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, gã tựa như một chiếc xe quân nhu chở đầy không khống chế được mạnh mẽ đánh lên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].