• 116

Chương 203: Tân Huyết thú


Số từ: 2514
Nguồn: bachngocsach.com
"Nghiêm Hải, ngươi đã tới chậm." Đội trường có chút bất mãn.
"Gặp phải một con Huyết kiến, bị chút nội thương." Nghiêm Hải giải thích.
Tuy rằng đa số Huyết kiến trong thành thị đã bị quét sạch, nhưng mà Huyết kiến rải rác còn là bình thường chui ra, dễ dàng tổn thương đến người.
Sắc mặt y tái nhợt làm đội trưởng hào hoãn rất nhiều: "Không bị ngoại thương là được. Bằng không chỉ có thể tống ngươi đi cách ly rồi. Mọi người đều cẩn thận một chút, luôn luôn sẽ có Huyết kiến rải rác. Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta không nặng, Huyết kiến đã thanh trừ được gần như hết, chúng ta chính là cố thủ cửa thông đạo trong lòng đất, gặp bị tập kích chúng ta sẽ cảnh báo. Hiểu chưa?"
"Minh bạch." Tiếng trả lời lác đác vang lên, sĩ khí mọi người đều không cao.
Đội trưởng không nói cái gì, chính hắn cũng không có sĩ khí gì. Tại trong chiến đấu ngày hôm qua, đội ngũ bọn họ bị chết hơn phân nửa, chỉ có hơn ba mươi người sống sót. Tuy rằng được bổ sung người mới nhưng y nguyên vô pháp cho hắn chút cảm giác an toàn nào.
Cảm giác giống như ngồi đây chờ đợi tử vong làm người ta tuyệt vọng.
Nơi bọn họ đang đóng giữ bây giờ là một cái gò núi nhỏ ở phía tây thành, nơi này có rất nhiều địa đạo, tất cả đều là kiệt tác của Huyết kiến. Phía dưới Tùng Gian thành đã là tràn ngập lỗ trống. Đối với những thông đạo trong lòng đất này Thành chủ phủ cũng thúc thủ vô sách, ngay cả Phong thạch cũng vô dụng, còn có cái gì có thể chống lại?
Mọi người chỉ có thể cầu khẩn những Huyết thú khác không thích đào động. Cũng may đầu con Huyết kiến đầu tương đối nhỏ, Huyết thú có thể tích hơi lớn là vô pháp lẻn vào theo những huyết động cỡ nắm tay này. Nhưng y nguyên ẩn tàng rất nhiều phần tử nguy hiểm, tỷ như những côn trùng không lớn kia, rất có khả năng mượn nhờ địa động của Huyết kiến để lẻn vào.
Vây quanh hầm ngầm, thành chủ phủ bố trí lượng lớn các loại cạm bẫy, về phần có thể chống lại bước chân của Huyết thú hay không thì không ai biết. Cho nên xung quanh mỗi cái địa đạo, đều có người canh gác, dù cho không thể chống lại cũng có thể tạo ra tác dụng cảnh báo.
Vị trí gò núi nhỏ tránh gió, mọi người đều co tại ngóc ngách không có gió.
"Hôm nay là ngày thứ năm đi?"Bỗng nhiên có người hỏi: "Chúng ta thật sẽ có chi viện sao? Tiếp qua mười ngày?"
Mọi người trầm mặc, không ai có thể trả lời vấn đề này, cũng không có người dám trả lời vấn đề này.
Thành chủ phủ luôn tuyên bố, chỉ cần mọi người có thể thủ vững mười lăm ngày, là có thể chờ được đội ngũ cứu viện đến, cao tầng Ngũ Hành Thiên sẽ không thấy bọn họ chết mà không cứu.
Nghiêm Hải nhìn thoáng qua đội trưởng.
Hai người là hàng xóm, quan hệ rất tốt, khi y mới đến Tùng Gian thành, đã được đội trưởng chiếu cố rất nhiều. Nếu như nói trong toàn bộ Tùng Gian thành, y không muốn người nào chết nhất thì đó chính là đội trưởng.
Với tính cách của Đội trưởng, Nghiêm Hải phi thường kính nể. So với sự nhát gan nhu nhược của mình, y cảm thấy phương diện nào đội trưởng đều tốt hơn y. Thiên phú của y bình thường, tính cách nhu nhược, bằng không thì thế nào lại bị loại sớm như vậy?
Không chỉ một lần y suy nghĩ, có lẽ mình biến đội trưởng thành Huyết tu?
Y có phần do dự, y không biết đội trưởng có nguyện ý tiếp thu hay không?
Nghiêm Hải vô cùng tin tưởng vững chắc, Thần huyết mới là con đường tốt nhất, với tài năng của đội trưởng, rất nhanh là có thể bộc lộ tài năng trong tổ chức. Thế nhưng là, không giống như y, đội trưởng có người nhà.
Nghiêm Hải gia nhập vào Thần huyết thời gian rất lâu, y biết rõ cái ngăn cách vô pháp vượt qua giữa Huyết tu và Nguyên tu. Loại ngăn cách này, khi xuất hiện tại bản thân và thân nhân thì là chuyện tàn khốc nhất trên thế gian.
Có sự thống khổ, thống khổ hơn cả tử vong.
Không đến giờ phút cuối cùng, y tuyệt đối sẽ không biến đội trưởng thành Huyết tu. Đội trưởng trọng tình trọng nghĩa, vào lúc này trái lại trở thành điểm yếu của y, sẽ càng thêm thống khổ.
Y không muốn đội trưởng oán hận mình, vô luận xuất phát từ cái nguyên nhân gì.
Chết đi thoát khỏi tất cả, sống gánh chịu tất cả, có lúc, rất khó nói cái nào tốt hơn.
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi canh gác."Đội trưởng nói với Nghiêm Hải.
Nghiêm Hải nhìn đội trưởng, lúng túng mở lớn miệng, nhưng âm thanh gì cũng không có phát ra.
Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai của y, cười cười.
Nói xong liền xoay người đi tới cạnh một lối vào một cái địa đạo, khoanh chân ngồi xuống.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Nghiêm Hải dần dần ngủ, tiểu quỷ bị chém giết khiến y bị tổn thương tâm thần rất lớn.
Bỗng nhiên, tiếng cảnh báo chói tai làm y giật mình tỉnh lại, y đột nhiên búng người lên.
"Cẩn thận! Có thứ gì đó tới rồi!" Đội trưởng đứng lên, lớn tiếng nhắc nhở mọi người.
Một vật sáng đỏ từ trong đại đạo bay ra, xuyên qua lồng ngực đội trưởng.
"Không!"Nghiêm Hải hét lên một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo, y ngơ ngác đứng, nhìn sức sống trong con mắt đội trưởng từng chút ảm đạm, trở nên trống rỗng, thân thể ầm ầm đổ nhào xuống, tung lên một chùm bụi.
Xung quanh tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, Nghiêm Hải làm lơ không nghe. Lúc này, khuôn mặt tái nhợt thon gầy của y như mất hồn, nhãn thần chằm chằm nhìn đội trưởng đổ nhào xuống, không chút động đậy.
Vệt sáng đỏ tựa như kiếm quang quỷ dị, chuyển ngoặt biến hướng tự nhiên trong không trung, nhanh như tia chớp.
Trong nháy mắt, dưới đất toàn là thi thể.
Vệt sáng đỏ mới rơi trên mặt đất, rõ ràng là một con huyết xà lớn cỡ cánh tay, trên lân phiến đỏ bừng phủ đầy huyết văn màu đen rõ ràng. Huyết đồng băng lãnh, không có chút tình cảm nào. Nó nhìn chằm chằm Nghiêm Hải đang ngây ra như phỗng, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, trên người con mồi trước mắt có khí tức chúng nó.
Huyết xà nhìn chằm chằm Nghiêm Hải một hồi, liền lao đi biến mất không thấy.
Tiếng cảnh báo chói tai đồng thời vang lên ở mấy nơi trong thành, lập tức kích thích thần kinh mọi người, chỉ vừa mới diệt trừ xong Huyết kiến, một lớp Huyết thú mới đã bắt đầu xuất hiện.
"Chúng ta căn bản không có thời gian nghỉ ngơi!"Viện trưởng thần sắc giận giận: "Năm đến bảy ngày? Ngươi không phải nói bọn nó lột xác cần phải năm đến bảy ngày? Đáng chết! Ngay từ ngày đầu tiên con Huyết kiến đã bắt đầu tiến công chúng ta!"
"Nói rõ chúng ta dự báo tình thế sai lầm."Vương Trinh thản nhiên nói: "Một đợt này, khả năng chính là đợt đầu tiên hoàn thành lột xác đi."
"Báo cáo! Có sáu chỗ phát ra cảnh báo, đội ngũ canh gác... Tất cả đã bị diệt rồi." Nguyên tu đến đây báo cáo run giọng nói.
Vương Trinh trầm mặc chốc lát, trầm giọng nói: "Là Huyết thú gì?"
"Tạm thời chúng ta có thể xác định là có Huyết xà, Huyết thử và Huyết hồ điệp."Nguyên tu nói.
Vương Trinh lẩm bẩm: "Một đợt trước tất cả đều là Huyết kiến, một đợt này đã bắt đầu xuất hiện các loài khác nhau. Nhìn đến chúng nó sắp bắt đầu hoàn thành một vòng lột xác mới, chúng ta sẽ chịu áp lực càng lúc càng lớn. Huyết văn thì sao chứ?"
"Huyết văn rất rõ ràng." Trong mắt Nguyên tu lộ ra vẻ kinh sợ: "So với Huyết kiến còn phải rõ ràng hơn."
"Phái tinh nhuệ tổ săn giết chúng nó." Vương Trinh dứt khoát nói, dù cho tình thế càng ngày càng nguy cấp, trong lòng ông ta cũng không có buông bỏ: "Tổ chức học viên và dân chúng bình thường, tại mỗi cái cái vị trí trong thành thị, chúng ta đều phải an bài trạm gác. Chúng ta cần biết rõ, Huyết thú rốt cuộc tại nơi nào."
"Vâng!" Nguyên tu vội vàng nói.
Tinh nhuệ tổ là lực lượng hạch tâm nhất của Tùng Gian thành, là hộ vệ các loại của mỗi cái đạo tràng, thực lực cường đại hơn nhiều so với đội ngũ do học viên và dân chúng tổ chức lên.
Viện trưởng hít hà một hơi, ông ta biết rõ kế hoạch trước đây của Vương Trinh, Vương Trinh vốn dự tính tại khoàng ngày thứ chín mới sẽ toàn diện đầy ra Tinh nhuệ tổ.
Sớm hơn đến bốn ngày so với kế hoạch.
"Thông báo cho Đội Viện Giáp số 1, để bọn họ chuẩn bị xuất kích."Vương Trinh đột nhiên nói.
"Không được!" Viện trưởng vô ý thức phản đối: "Bọn họ còn là hài tử! Còn có, đừng quên thân phận bọn họ!"
Vương Trinh đột nhiên nổi giận: "Thân phận! Bây giờ thân phận của người nào cũng vô dụng! Mọi người đều phải chiến đấu, bọn họ phải chiến đấu, ngươi phải chiến đấu, ta cũng phải chiến đấu! Mọi người đều phải chiến đấu vì chính mình!"
Viện trưởng lần đầu tiên nhìn thấy Vương Trinh nổi trận lôi đình như thế, ông ta tỉnh táo lại: "Ngươi cảm thấy bọn họ có năng lực đảm nhiệm được?"
Viện trưởng bình tĩnh làm cho Vương Trinh hạ giận không ít, ông cố gắng thả chậm giọng: "Không biết. Nhưng mà ta cảm thấy bọn họ có tiềm lực. Ta luôn luôn quan tâm bọn họ. Bọn họ tiến bộ nhanh hơn chúng ta tưởng tượng, năng lực thích ứng của bọn họ cũng tốt hơn chúng ta tưởng tượng. Bọn họ là tiểu đội biểu hiện tốt nhất, là tiểu đội có tiềm lực nhất. Bọn họ có khả năng biến thành lá bài tốt nhất trên tay chúng ta!"
Viện trưởng thất kinh: "Ngươi đặt tiền cược vào bọn họ?"
"Không sai."Vương Trinh trầm giọng nói: "Ta nghĩ tới toàn bộ khả năng, chúng ta đều chống không quá mười lăm ngày. Thẳng đến ngày hôm qua, ta mới ý thức được, tình thế hẳn phải chết này có hai cái biến số. Một biến số là Hàn sư và Vương Thủ Xuyên, ta không có nghĩ đến, Vương Thủ Xuyên thật sự có thể hoàn thành thiết kế. Vấn đề hiện tại là Hàn sư có thể thực hiện hay không? Chúng ta có thể kiên trì đến lúc Hàn sư phong trấn Tùng Gian thành hay không?"
Viện trưởng vô ý thức hỏi: "Còn có một cái biến số là Đội Viện Giáp số 1?"
"Không sai! Từ lần trước bọn họ đánh bại Huyết văn kiến, ta mới đột nhiên ý thức được, Đội Viện Giáp số 1 đồng dạng là một cái biến số. Tiềm lực của bọn họ khả năng lớn hơn nhiều chúng ta tưởng tượng, có khả năng phát triển kinh người. Ngải Huy hiện tại đã bảy cung, trước chiến là bao nhiêu? Sức chiến đấu của Sư Tuyết Mạn bắt đầu bạo phát, thực lực của nàng là mạnh nhất trong mọi người, chỉ cần thích ứng chiến đấu, nàng là vương bài của chúng ta. Đoan Mộc Hoàng Hôn thì sao chứ? Xem biểu hiện của hắn lần này, thoát thai hoán cốt. Còn có những học viên khác, thực lực đều là đột nhiên tăng mạnh. Vì sao ta cho bọn hắn nhiều tài nguyên như vậy? Bởi vì ta không biết cực hạn của bọn hắn là gì, bọn họ là một đám thiên tài, có lẽ bọn họ có thể sáng tạo kỳ tích."
Viện trưởng đã hoàn toàn tỉnh táo lại: "Có lẽ bọn họ sẽ chết, bọn họ có thể thích ứng cường độ chiến đấu cao như thế hay không? Là cái ẩn số."
"Nhưng mà đáng giá đánh cuộc một lần." Vương Trinh nhìn ông ta thật sâu một cái: "Nếu như bọn họ chết, thì nói rõ bọn họ không phải là biến số, chúng ta ai cũng trốn không thoát. Chiến đấu, sau đó không ngừng thắng lợi, càng lúc càng mạnh, bọn họ cần phải xông qua, chúng ta mới có thể nhìn thấy hi vọng."
Viện trưởng lắc đầu: "Không có người tại trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tăng lên nhiều."
"Ngươi đã quên Lê Minh huyết chiến." Vương Trinh thản nhiên nói: "Ngươi nhìn, cũng là mười lăm ngày, lịch sử luôn luôn có tương tự kinh người."
Viện trưởng ngây người một cái: "Đó là truyền thuyết..."
"Đó không phải truyền thuyết." Vương Trinh nhìn ông ta một cái: "Bởi vì ta chính là người sống sót."
Viện trưởng ngây ra như phỗng.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một vị nguyên tu vội vã gấp trở về: "Báo cáo, Đội Viện Giáp số 1 bị Huyết thú tập kích, đang kịch chiến!"
Viện trưởng và Vương Trinh sắc mặt đồng thời biến sắc.
"Không có chi viện sao?"Viện trưởng gấp giọng hỏi.
"Chi viện đang từ bên kia xuất phát. Nơi bọn họ đóng quân cách khá xa Tinh Anh tổ."Nguyên tu nhìn hai vị đại nhân một cái: "Nguyên tu gần nhất, đại khái cần phải năm phút đồng hồ mới tới kịp."
Năm phút đồng hồ...
Sắc mặt Viện trưởng biến trắng rồi, đối với một trận chiến đấu kịch liệt, năm phút đồng hồ đã đủ kết thúc. Dù cho bây giờ ông ta từ thành chủ phủ bay đến cũng cần phải mười phút.
Vương Trinh trái lại nở nụ cười: "Ngươi nhìn, không cần chọn rồi."
Viện trưởng oán hận trừng Vương Trinh một cái, bay lên trời, ông ta còn là không bỏ được những học viên này.
Dáng tươi cười trên mặt Vương Trinh biến mất, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].