Chương 211: Huyết văn miêu
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2498 chữ
- 2020-05-09 07:40:41
Số từ: 2493
Nguồn: bachngocsach.com
"Nếu như không htoải mái thì ở lại đạo trường nghỉ ngơi đi." Sư Tuyết Mạn nhìn thoáng qua Ngải Huy, trong giọng nói thể thện không có lòng tin lắm với trạng thái của Ngải Huy hiện tại.
Không riêng Sư Tuyết Mạn, mỗi người đều nhìn ra được tình trạng Ngải Huy không thích hợp.
Bước chân phù phiếm lơ mơ, hoàn toàn không có chút lưu loát nào trước đây.
Hạng người càng là thực lực cường hãn, đối với việc khống chế lực lượng, nắm chặt về cự ly đều viễn siêu thường nhân, những điểm tinh tế này dung nhập vào trong các mặt sinh hoạt thường ngày của bọn họ, tỷ như bọn họ bước đi còn chuẩn xác hơn cả dùng thước đo ra. Tiết tấu càng là giúp bọn họ tùy lúc ở tại trong trạng thái rất tốt, trạng thái thả lỏng rồi lại có thể tùy lúc đưa ra một kích trí mạng.
Trước đây luôn có thể nhìn thấy những đặc điểm này trên người Ngải Huy.
Nhưng hiện tại, Ngải Huy lại giống như đổi thành người khác, bước đi dài ngắn không đồng nhất, thân hình cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua vô cùng suy sụp. Đôi khi khiến người hoài nghi hắn có tự sẫy chân hay không.
Đoan Mộc Hoàng Hôn lườm Ngải Huy một cái, miệng thản nhiên nói: "Không cần cậy mạnh, đừng để kéo chân mọi người."
Trong lòng gã lại có âm thanh đang cuồng tiếu, ha ha ha, cuối cùng đã đến phiên Đoan Mộc Hoàng Hôn ta nói ra lời nói có khí thế như vậy rồi!
Lúc này trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn kích động vô cùng, đã mong đợi một ngày này bao lâu?
Từ sau khi trông thấy tên hỗn đản này, Đoan Mộc Hoàng Hôn liền phát hiện mình không ngừng ở vào hạ phong, hơn nữa là ở vào hạ phong mà không hiểu ra sao. Rõ ràng thực lực của mình ở vào thượng phong, kết quả vẫn là bị tên hỗn đản này chơi. Mơ mơ màng màng liền bị tên gia hỏa này chữa bệnh, mơ mơ màng màng bị tên gia hỏa này cứu một mạng, mơ mơ màng màng mà thiếu hắn một khoản nợ lớn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy mình không bị điên đã là ý chí rất kiên cường.
Nếu như nói tại trước Huyết tai, Ngải Huy chiếm được thượng phong mà Đoan Mộc Hoàng Hôn không thể hiểu, sau khi Huyết tai bùng phát biểu hiện của Ngải Huy, lại là một cái cực đoan khác, cường hãn đến mức khiến người khó sinh lòng chống lại.
Đoan Mộc Hoàng Hôn không có lùi bước, gã chưa bao giờ buông bỏ việc mình kiêu ngạo, vô luận tại bất cứ thời gian nào.
Mình quả nhiên là ý chí kiên cường.
Cuối cùng đãvứt Ngải Huy ra sau rồi, hãnh diện trước nay chưa từng có khiến Hôn giờ này khắc này tâm tình Đoan Mộc Hoàng tốt không thể tốt hơn, ngay cả bước đi cũng như đang bay.
Gã cảm thấy đây là bước ngoặc của cuộc đời mình, bắt đầu từ hôm nay, gã bắt đầu toàn diện siêu việt Ngải Huy.
Mình đã định trước là người thắng lợi cuối cùng!
Đoan Mộc Hoàng Hôn cao ngạo ngẩng cao đầu, tựa như anh hùng chiến thắng trở về.
"Lúc nào trả tiền?"
Ngải Huy thình lình chất vấn, tựa như nhất phát đâm sau lưng chí mạng, trúng ngay trái tim Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Biểu tình Đoan Mộc Hoàng Hôn đọng lại.
"Sẽ không là dự định không trả đi? Ta nói với ngươi a, chúng ta cùng ngựa thì cùng ngựa, thiếu tiền nhất định phải trả." Ngải Huy dùng giọng điệu tràn đầy hoài nghi tức thì khiến Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thụ được nhục nhã, nhất là ánh mắt những người khác cũng không tự chủ nhìn qua, trên mặt gã lập tức nóng bừng bừng.
Gã rất muốn xông tới đấm một đấm vào khuôn mặt đáng ghét của Ngải Huy, nhưng mà rốt cuộc gã cũng là người có thể diện, nghiến răng nghiến lợi phun ra qua kẽ răng: "Ra Cảm Ứng tràng se4 trả cho ngươi."
"Lời này ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi." Ngải Huy bĩu môi, mặt đầy khinh bỉ.
Đoan Mộc Hoàng Hôn hận không thể tìm cái khe đất tiến vào, chuyện bị người đòi tiền ngay mặt, tuy rằng mọi người đều đã quen thuộc rồi, nhưng mà gã y nguyên cảm thấy xấu hổ.
Chết tiệt, vì cái gì mình không có tiền? Thương cảm Đoan Mộc Hoàng Hôn hoàn toàn không có ý thức được ý nghĩ của mình bị Ngải Huy kéo lệch.
Sư Tuyết Mạn thiếu một chút bị bộ dáng lẽ thẳng khí hùng vô sỉ kia của Ngải Huy chọc cho cười, nàng rất muốn hỏi Ngải Huy thiếu mình tám nghìn vạn lúc nào trả. Nhưng mà nghĩ đến việc bộc lộ thân phận cô bé quán mì thì quá đáng tiếc, nàng chỉ có thể kìm nén.
Cười nhạo Đoan Mộc Hoàng Hôn mấy câu xong, tâm tình Ngải Huy thoải mái không ít.
Trạng thái của hắn xác thực không được.
Hiện tại hắn cảm giác mình như say, bước đi có chút phiêu hốt. Thủ phạm lớn nhất là Thiên cung, Thiên cung của hắn đã sắp căng đến nổ, bên trong chật ních nguyên lực, bên trong đầu hắn tựa như tất cả đều là nước, một cái động tác vô cùng nhẹ cũng gây ra dao động bên trong.
Trong đầu Nguyên lực rung lên, cả người Ngải Huy cảm giác đung đưa lung lay.
Trước đấy hắn cũng từng xuất hiện qua tình trạng thân thể khó khống chế, nhưng tình huống như bây giờ còn là lần đầu tiên gặp phải. Trước đây, tuy rằng động tác rất khó khống chế chính xác, nhưng mà tâm thần là ổn định.
Nhưng hôm nay động tác của hắn hơi mạnh một chút, cả người tựa như trời đất quay cuồng.
"Ngải Huy, xin lỗi." Lâu Lan thấp giọng nói, giọng điệu tràn đầy áy náy. Nó không có nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như vậy, với tình huống trong cơ thể Ngải Huy, nó cũng không biết nên làm cái gì.
"Lâu Lan không có làm sai, không cần phải nói xin lỗi." Ngải Huy rất khẳng định, tiếp theo như không có gì: "Một cái tiểu khảo nghiệm, là chuyện tốt."
"Thật sao? Ngải Huy." Lâu Lan mở to hai mắt, có chút kinh hỉ.
"Đương nhiên." Ngải Huy vẻ mặt thâm trầm: "Người bất đồng tầm thường giống ta vậy, đương nhiên sẽ có điểm bất đồng tầm thường, không có gì phải kỳ quái."
"Ngải Huy lợi hại nhất!" Lâu Lan hoan hô.
Không riêng gì Lâu Lan, những người khác cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ cảm thấy Ngải Huy nói không sai chút nào. Tại trong mắt bọn họ, cho tới bây giờ Ngải Huy là không phải người bình thường, cùng người khác có quá nhiều điểm không giống, hắn đột phá tiểu viên mãn có điểm không bình thường là hoàn toàn bình thường a.
Sư Tuyết Mạn cũng bị cái lí do này thuyết phục, trên người Ngải Huy có quá nhiều điểm nàng vô pháp giải thích, có thêm một điểm cũng không kỳ quái chút nào.
Đoan Mộc Hoàng Hôn không biết vì sao sinh ra cảm giác nguy cơ cường liệt. Thắng lợi của mình hình như đột nhiên trở nên không phải quá vững chắc, tùy thời sẽ bị lật bàn.
Gã hận không thể bắt đầu tu luyện ngay bây giờ, nhất định không thể để Ngải Huy lật bàn.
"Ngải Huy, phía kia có Huyết thú."
Lâu Lan bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào đường phố bên phải, mọi người lập tức trở nên khẩn trương.
Mục đích bọn họ đi ra lần này chính là vì săn giết Huyết văn thú.
Báo cáo về Huyết tinh đã trình cho thành chủ phủ, thừa dịp thời gian rỗi chờ Thành chủ phủ ban phát tưởng thưởng, mọi người nhất trí quyết định đi ra săn giết Huyết văn thú. Tác dụng của Huyết tinh bắt đầu rõ ràng, mà thực lực của mọi người đều tăng lên rất lớn, tại trong mắt mọi người Huyết văn thú giống như là hoang thú vậy.
Huyết tinh có thể nâng cao nguyên lực cho mọi người, có thể chế tác vũ khí phòng cụ.
Tình huống tức thì phát sinh biến hóa, trước đây chiến đấu với Huyết thú không có chút chỗ tốt nào, bây giờ chiến đấu với Huyết thú sẽ có thể thu hoạch Huyết tinh, mà Huyết tinh lại có thể trợ giúp mọi người nâng cao thực lực.
Nói cách khác, Huyết tinh xuất hiện, lấy chiến dưỡng chiến trở thành khả năng, cũng giúp cho mọi người nhìn thấy đến càng nhiều hi vọng sinh tồn.
Lâu Lan có thể phát hiện Huyết thú tại kghoảng cách xa như vậy khiến Ngải Huy có phần ngoài ý muốn và kinh ngạc. Trước đây Lâu Lan làm không được điều này, nhưng hắn cũng không có nghĩ quá nhiều, Lâu Lan nghiên cứu Huyết tinh phát hiện đặc thù của Huyết thú, là không kỳ quái chútnào.
Lâu Lan thế nhưng là vạn năng.
Mập mạp ở trucớ tiên của đội ngũ, tinh thần gã phấn chấn, cảm giác toàn thân có sức lực dùng không hết. Gã mới là người tăng lên nhiều nhất trong mọi người, bây giờ đã bảy cung, cách tám cung viên mãn không xa.
Nhưng mà gã tăng lên đều là bởi vì ngoại lực từ Lâu Lan như Nguyên lực thang, tinh dầu ớt vân vân mà không phải do chính mình tu luyện được, tuy rằng cảnh giới không thấp, nhưng sức chiến đấu lại không cao lên chút nào.
Cũng may gã chỉ cần phòng ngự là được, đề cao cảnh giới giúp gã tăng lên lực lượng rất rõ ràng, trọng thuẫn tại trên tay gã nhẹ như không có gì.
Ngoại trừ Sư Tuyết Mạn, Tang Chỉ Quân và Đoan Mộc Hoàng Hôn, những người khác đều không ít thì nhiều phải đối mặt với vấn đề này, đương nhiên thảm nhất chính là Ngải Huy.
Một đoàn người cẩn thận từng li từng tí đi ước chừng ba trăm mét, quả nhiên nhìn thấy một con Huyết văn thú.
Một con Huyết văn miêu màu đỏ đang gặm ăn thi thể trên mặt đất, nhìn thấy đám người Ngải Huy thì ngẩng đầu. hình thể Huyết văn miêu to hơn mèo bình thường rất nhiều, nhìn qua tựa như một con báo săn, tứ chi tráng kiện, bộ lông màu đỏ tỏa ra vẻ sáng bóng yêu dị, Huyết văn màu đen trải rộng toàn thân, đồng tử mèo đỏ tươi lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm.
"Chín đạo Huyết văn." Ngải Huy thấp giọng nói, nhãn lực của hắn vẫn còn, nhìn lướt qua đã đếm rõ ràng số lượng Huyết văn trên thân Huyết văn miêu.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Huyết giun đánh chết lần trước chính là chín đạo Huyết văn. Đã thành công đán chết một lần, hơn nữa thực lực mọi người tăng lên nhiều như vậy, hẳn là không thành vấn đề.
Huyết văn miêu không tiếp tục nhìn thi thể trên mặt đất mà chậm rãi đi tới phía đám người Ngải Huy.
Nó dương đuôi lên, tốc độ không nhanh, bước tiến đều đặn nhịp nhàng, có cảm giác thong dong ưu nhã.
Bỗng nhiên nó biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
"Mập mạp!" Ngải Huy gấp giọng rống giận.
Bùng!
Trọng thuẫn trong tay Mập mạp tựa như bị một cái búa tạ hung hăng nện trúng, trong nháy mắt vỡ tan, bay ra bốn phía. Tính cách sợ chết của Mập mạp đã cứu gã một mạng, gã quen đem thân thể hoàn toàn co tại sau trọng thuẫn, mà không lộ đầu.
Lực lượng thật lớn và trọng thuẫn vỡ tan khiến mập mạp hồn phi phách tán, gã hoàn toàn không có chút ý thức chống cự nào, theo luồng lực lượng này liều mạng lộn một vòng trên mặt đất.
Mập mạp tựa như bị bóng cao su đá bay, một hơi lăn đến bên cạnh Ngải Huy, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, gã bị hù dọa ngây rồi.
Không riêng mập mạp bị dọa ngây ra, mọi người đều bị hù dọa ngây ra.
Huyết văn miêu lúc này mới ưu nhã lộn lại rơi xuống, thân thể cao lớn linh hoạt khó tả, rơi xuống không tung chút bụi nào.
Mập mạp vừa mới tăng lên cảnh giới, lực lượng lớn hơn bình thường gấp hai trở lên, vậy mà lại không chống được một cú nhào tới của Huyết văn miêu. Thiết mộc trọng thuẫn ở trong lòng mọi người là không gì phá nổi, cũng bị đánh vỡ ngay, uy lực cú nhào tới vừa rồi quá kinh khủng làm mọi người bị chấn nhiếp ngay tại chỗ.
Sắc mặt Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn đều rất không coi được.
Thân thể con Huyết văn miêu này nhỏ hơn xa thân thể không lồ của Huyết văn giun nhưng mà tính nguy hiểm lại càng lớn.
Tốc độ giống như tia chớp, phi thường chí mạng. Chỉ có mấy người thấy rõ cú nhào tới vừa rồi kia. Sở dĩ có thể tạo thành uy lực lớn như vậy là bởi vì nó có được tốc độ kinh người. Tại dưới tốc độ đáng sợ như vậy, động tác đơn giản cũng đủ để biến thành sát chiêu.
Hơn nữa nó rất linh hoạt, sau khi bổ nhào tới nó liền lật người đạp lên trụ đèn ở bên cạnh một cái.
Nhưng Ngải Huy chân chính kiêng kỵ là sự giảo hoạt của con Huyết văn miêu này.
Cặp con mắt băng lãnh kia không có tình cảm, nhưng so với bất cứa một con Huyết văn thú nào mà Ngải Huy từng gặp qua thì đều thông minh, hoặc là nói giảo hoạt hơn nhiều. Cú bổ nhào phủ đầu ra oai vừa rồi chỉ là hành động thăm dò của con Huyết văn miêu này.
Nó ở tại chỗ cách đám người Ngải Huy hơn mười mét, lạnh lùng chăm chú nhìn bọn họ, cũng không có như con Huyết thú khác bất chấp tất cả mà xông lại.
Ngải Huy biết rõ, đã gặp phải loại khó chơi.