Chương 214: Đánh chết
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2606 chữ
- 2020-05-09 07:40:42
Số từ: 2601
Nguồn: bachngocsach.com
Sư Tuyết Mạn rơi vào khổ chiến.
Tốc độ của Cửu văn miêu nhanh như thiểm điện, nàng cần phải dốc toàn lực ứng phó mới có thể miễn cưỡng bằng được. Mà Cửu văn miêu lại linh xảo vượt xa nàng, nếu không phải 【 Vấn Thủy 】biến hóa đa đoan, tình cảnh nàng hiện tại sẽ càng tệ.
Cửu văn miêu không giống như những đối thủ khác nàng đã gặp, nó càng thêm linh hoạt, càng thêm thông minh, Vân Nhiễm Thiên thế lớn lực trầm phát huy không ra tác dụng gì.
Nàng không thể không ra thương tốc độ nhanh hơn.
【 Vấn Thủy 】 trải qua đời đời tiền bối Sư gia phát triển đã biến thành một môn hệ thống tu luyện bác đại tinh thâm. Bất cứ tuyệt học của một gia tộc nào đều không phải một ngày mà thành, mà cần phải tiêu phí tâm huyết vô số người.
Sư gia y nguyên bảo lưu chế độ trưởng lão xa xưa, mỗi một đời đều sẽ có đông đảo trưởng lão, do đại trưởng lão thống lĩnh. Các trưởng lão thường ngày không hỏi thế sự, cũng không tham dự sự vụ gia tộc, sứ mệnh của họ chính là không ngừng nghiên cứu. Từng người bọn họ được giao cho các phương hướng khác nhau, tại có tài nguyên của gia tộc cung cấp, dùng thiên phú cả đời, năm tháng và không có tiếng tăm, đi đúc 【 Vấn Thủy 】.
Từng đời tích lũy, 【 Vấn Thủy 】 càng thêm khổng lồ, tựa như một cây đại thụ rễ sâu, có rất nhiều cành nhánh. Có lẽ cái nhánh nào đó không thu hút chính là kết tinh tâm huyết cả đời của một vị trưởng lão.
Thương pháp Sư Tuyết Mạn tu luyện tên là 【 Vân kình 】, là một vị trưởng lão trong tộc vân du thiên hạ sáng chế ra ba trăm năm trước, tại trong【 Vấn Thủy 】cũng không tính là thương pháp cường đại nhất, nhưng mà nàng lại phi thường yêu thích, dấn thân vào trong đó. Cũng chính là bởi vì nàng tu luyện 【 Vân kình 】, phụ thân mới sẽ chuyên môn đi săn bắt Tọa Vân kình, chế tạo Vân Nhiễm Thiên cho nàng.
【 Vân kình 】 cũng không dùng linh động mềm mại để trứ danh, khi gặp đến Cửu văn miêu. Sư Tuyết Mạn cảm thấy phi thường cật lực.
Giả như lúc trước, gặp đến cường địch như vậy, nàng nhất định chân tay luống cuống. Bây giờ nàng đã bắt đầu từ từ học được cách chiến đấu như thế nào. Tuy rằng trong lúc nhất thời còn vô pháp tìm được biện pháp đối phó, nhưng nàng cũng không hoảng loạn, mà là xốc lên hoàn toàn tinh thần, nỗ lực chống lại nó.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên nàng nghe đến một tiếng nổ.
Âm thanh nổ tung và sóng khí đột nhiên làm khiếp sợ toàn trường.
Không riêng gì nàng, ngay cả Cửu văn miêu ở đối diện cũng bị động tĩnh bất ngờ làm giật nảy mình. Vì vậy Sư Tuyết Mạn nhìn thấy một màn khiến tâm thần nàng chấn động, vết rách hình tròn dạng mạng nhện với đường kính vượt hơn năm mươi mét, từ bầu trời nhìn xuống, tựa như một đóa hoa bùng nở.
Ở giữa đóa hoa bùng nở, một thiếu niên trong tay cầm trường kiếm cản lại hàm răng Rắn mối chín hoa văn. Sóng khí khuếch tán kèm theo lượng bụi lớn tựa như sóng biển màu xám lan đi xa.
Sư Tuyết Mạn ngây người ngẩn ngơ, chỉ theo uy lực vừa mới bùng phát, nàng có thể phán đoán được công kích lần này của Rắn mối chín hoa văn kinh khủng cỡ nào. Thế nhưng Ngải Huy lại mạnh mẽ ngăn cản được, thân hình thiếu niên có chút thon gầy, quần áo tơi tả vô cùng, thân hình không có bạch y thắng tuyết, không có tiêu sái thong dong, cũng không cao to đứng thẳng tại trong trận lại khiến người sinh ra cảm giác vô pháp lay động.
Tên gia hỏa này... Không phải chưa có tiểu viên mãn sao?
Thế nào có thể có thể chống đỡ được?
Tên gia hỏa này...
Không giống như Sư Tuyết Mạn, bởi vì góc độ nhìn, Đoan Mộc Hoàng Hôn vừa đúng thấy tận mắt toàn bộ quá trình. Nhưng mà khi gã nhìn thấy sau sóng khí cuồn cuộn, Ngải Huy nguy nga đứng thẳng, còn có Rắn mối chín hoa văn không tiến thêm được chút nào, gã giống như uống một ngụm liệt tửu lớn.
Khuôn mặt tuấn dật tuyệt mỹ hiện ra nét đỏ ửng, tựa như uống rượu say.
Sự hưng phấn và chiến ý khó mà nói rõ bằng lời khiến thân thể gã không tự chủ run rẩy, mỗi một tấc da trên người đang bốc cháy, như liệt hỏa trên cánh đồng hoang vu, ngôi sao rọi sáng đêm tối.
Tiên huyết sôi trào trong liệt hỏa, chiến ý cường liệt bốc lên trong lòng, gã chỉ muốn ngửa mặt lên trời huýt dài.
Gã nắm chặt tay đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch, run rẩy như dòng điện lan tràn luồn lách khắp người, gã nỗ lực kiềm chế lại.
Bởi vì cái này là Ngải Huy đích hoa lệ biểu diễn, không phải hắn Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Hẹp dài đích hai mắt lúc này lóng lánh trứ yêu dị mà điên cuồng quang mang, màu đỏ tươi đích đầu lưỡi vô ý thức liếm liếm hơi hiển tái nhợt đích môi, đây mới là hắn khát vọng đích chiến đấu a, đây mới là hắn khát vọng quang mang a.
Hắn con mắt hơi hơi khẽ nhíu, sâm nghiêm quang mang chớp động, chủ động hướng chín hoa văn Huyết hồ phóng đi.
Mập mạp quang quác quang quác đích kêu thảm thiết gào khan âm thanh, tựa như chó săn cắn tại hắn P cổ thượng.
Khương Duy cái(người) thứ nhất phản ứng lại đây, trọng tiễn rời dây cung, băng mà(địa) một tiếng, mang theo gào thét hướng Rắn mối chín hoa văn bay đi.
Cái khác người cái này mới phản ứng lại đây.
Tang Chỉ Quân trong tay đích tơ vàng nhuyễn cung thượng, bốn căn mũi tên tiễn tiêm hợp lại, nàng mắt trung hiện lên một đạo quang mang, bốn đạo lưu quang phút chốc hợp mà làm một, một đạo chói mắt đích quang thỉ, mà ra.
Thương cảm Rắn mối chín hoa văn, cứng đối cứng cường độ như thế, nó bị xung kích không gì sánh bằng, đầu còn ở tại trạng thái mờ mịt thì gặp phải công kích như cuồng phong bão táp.
Hơn nữa bởi lúc này hồng quang quanh thân nó đã tiêu tán, tất cả những công kích này đều nện thẳng lên thân nó.
Quang mang lập tức nhấn chìm Rắn mối chín hoa văn, thân thể nó rung động kịch liệt, lân phiến vỡ ra.
Do Ngải Huy ở rất gần Rắn mối chín hoa văn, nên để tránh lan đến Ngải Huy, mọi người cũng không dám tận tình công kích. Nhưng chỉ với đợt tấn công này, Rắn mối chín hoa văn cũng đã bị thương nặng, lân phiến khắp người tung bay, huyết nhục mơ hồ, khói đen lượn lờ bốc lên. Nơi bị thương nặng nhất chính là bụng nó, có một cái lỗ máu lớn cỡ ngón cái đang ồ ồ chảy ra tiên huyết. Đó là kiệt tác của Tang Chỉ Quân và Khương Duy, trọng tiễn của Khương Duy phá vỡ lớp lân phiến của Rắn mối chín hoa văn còn Hợp Tiễn thuật của Tang Chỉ Quân thì bắn vào cùng một vị trí, xuyên thủng bụng Rắn mối chín hoa văn.
Rắn mối chín hoa văn biểu hiện ra sức sống cường đại, dù cho nhìn qua chật vật vô cùng nhưng nó y nguyên hung tính không giảm. Con mắt nó theo sự băng lãnh lúc ban đầu bây giờ biến thành đỏ đậm, lộ ra vẻ điên cuồng khiến người khiếp đảm.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, không những không lui, trái lại hung hãn hướng Ngải Huy cắn xé. Hàm răng dày đặc khiến lòng người rét lạnh, tựa như mở ra cương tiễn thật lớn, cái cổ thô to ẩn chứa sức mạnh đáng sợ. Tại lúc nó còn chưa có huyết hóa đã từng dễ dàng cắn đứt một con trâu rừng, thân thể khổng lồ của trâu rừng bị nó mạnh mẽ cắn đứt ngang.
Bây giờ lực lượng của nó càng cường, hàm răng càng thêm sắc bén cứng rắn, dù cho trước mặt là cột thép to cỡ một người, nó cũng có thể cắn đứt không phí chút.
Mắt thấy sắp cắn trúng đối phương, gia hỏa ở trước mắt liền chuyển động rồi.
Thật nhanh, nó thấy hoa mắt, sự đau đớn kịch liệt bùng lên trong miệng nó. Đầu lưỡi của nó tựa như quả cầu máu bị đâm thủng, thoáng cái nổ tung, một chùm huyết vụ tung tóe. Trong nháy mắt máu tươi tràn đầy cái miệng mở lớn của nó, nó trong miệng tất cả đều là mùi máu tươi, là máu của chính nó.
Nó chưa từng có cảm thụ đến đau đớn kịch liệt như thế, thân thể nó không khống chế được mà lui về phía sau. Lúc này, sự đau đớn tiếp quản quyền khống chế thân thể nó, nó thống khổ mà giãy dụa quay cuồng trên mặt đất, muốn giảm bớt sự đau nhức trong miệng, nhưng không có bất cứ tác dụng gì. Máu cuồn cuộn không ngừng chảy ra qua kẽ răng nó, đầu nó thỉnh thoảng va đập mặt đất, mặt đất rung động, đá vụn túng ra.
Lần này mấy người Tang Chỉ Quân phản ứng mau lẹ hơn lúc trước rất nhiều. Các loại công kích phô thiên cái địa lao tới Rắn mối chín hoa văn, các loại quang mang mũi tên, trong nháy mắt nhấn chìm Rắn mối chín hoa văn.
Không có bị cố kỵ, mọi người toàn bộ khai hỏa hỏa lực, điên cuồng mà tấn công.
Đám người Tang Chỉ Quân Khương Duy không dám có bất cứ dừng lại nào, bọn họ không có chút ý nghĩ tiết kiệm nguyên lực nào, tất cả mọi người đều biết nếu như không thể thừa dịp nó bệnh lấy mạng nó thì bất cứ phản kích nào của Rắn mối chín hoa văn đều có khả năng tạo thành thương vong thảm trọng cho họ.
Đối diện Huyết văn thú cấp bậc này, bọn họ không có chút tư cách tiết kiệm nguyên lực nào, bọn họ có thể phát huy tác dụng đã là kết quả không tệ.
Cơ hồ mỗi người đều là dốc hết tất cả nguyên lực trong cơ thể trút đến trên người Rắn mối chín hoa văn, lúc đó mới ngừng lại.
Ngừng tấn công, mọi người đều thở dốc, tiếng thở dốc nặng nề tụ tập thành một.
Rắn mối chín hoa văn không chút động đậy, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đợt tấn công này là đả kích là chí mạng với Rắn mối chín hoa văn, sức sống có ngoan cường hơn đối diện với bảy tám mươi người điên cuồng tấn công, kết quả có thể nghĩ mà biết.
Thương cảm Rắn mối chín hoa văn cả người không có một khối huyết nhục hoàn chỉnh.
"Hẳn là chết rồi đi?" Mập mạp thì thầm.
Con mắt Lâu Lan chớp động hoàng quang: "Chết rồi a."
Mập mạp thở phào một hơi, một lát sau, lại có chút khẩn trương: "A Huy không có việc gì đi?"
Lâu Lan lệch đầu nói: "Tình huống của Ngải Huy rất kỳ quái, Lâu Lan cũng không nhận ra, nhưng thân thể Ngải Huy không có bị thương, chúng ta không nên quấy rầy Ngải Huy, hắn cần tự mình thoát khỏi trạng thái đó."
"Không bị thương là được." Mập mạp thần tình thả lỏng, nghĩ đến vừa rồi mình gào khóc thảm thiết, tức thì thầm hô không ổn, cầu xin: "Lâu Lan, một hồi nhất định không nên nói cho A Huy ta trốn lui a."
"Vì sao chứ?" Lâu Lan mở to hai mắt: "Mập mạp rất dũng cảm a."
"Dũng cảm cũng không tác dụng." Mặt Mập mạp đầy bi phẫn, dũng cảm có thể giảm thiểu lượng tu luyện sao? Không thể!
Nếu như bị A Huy biết rõ rồi, chờ đợi mình chính là nhiệm vụ tu luyện vô cùng vô tận.
Nhiệm vụ tu luyện hôm nay Ngải Huy bố trí đã làm cho mập mạp kêu khổ thấu trời. Bây giờ Hiện nghĩ lại, còn là thời gian ở hoang dã tốt hơn, lúc đó A Huy còn chưa biết tu luyện thế nào, bằng không mình khẳng định không có biện pháp đi ra hoang dã.
Không phải bị hoang thú ăn tươi, mà là bị nhiệm vụ tu luyện do A Huy bố trí ra làm mệt chết.
Nhìn xem mình béo phì, trong lòng mập mạp càng thêm bi phẫn, mệt đến gầy rồi!
"Huyết tinh sẽ không bị chúng ta đánh hỏng rồi đi?" Tang Chỉ Quân mặt đầy đau xót, đối với bọn họ, Huyết tinh càng trọng yếu hơn kim tiền.
"Không đâu, giao cho Lâu Lan đi!" Lâu Lan hân hoan và tràn đầy tự tin nói, nó hóa thành một đoàn bão cát nhằm phía Rắn mối chín hoa văn giờ đã huyết nhục mơ hồ. Bão cát vây lấy Rắn mối chín hoa văn, huyết nhục mơ hồ nhanh chóng bị bóc tách, tựa như tuyết đọng tan rã, lộ ra xương cốt trắng hếu.
Bão cát không ngừng mà xoay tròn, một lát sau, trên mặt đất chỉ để lại một bộ hài cốt rắn mối nhiều chỗ đứt gãy.
Bão cát trở lại bên cạnh mọi người, lần nữa biến thành Lâu Lan.
Leng keng keng.
Tiếng đánh thanh thúy, trong tay Lâu Lan hiện ra mấy viên Huyết tinh óng ánh, Lâu Lan kiểm tra một cái, hài lòng tuyên bố: "Phẩm chất Huyết tinh còn tốt hơn lần trước ga!"
Tiếng các học viên hoan hô vang rền một mảnh.
Rất nhanh, ánh mắt mọi người chuyển tới hai người đang còn kịch chiến.
Mập mạp nhìn một hồi, bỗng nhiên vỗ đùi lớn tiếng gọi: "Ai, các ngươi dẫn quái vật lại đây, để Ngải Huy giết cho a!"
Đám người Tang Chỉ Quân mắt sáng ngời, biện pháp này của mập mạp rất tặc a, hiện tại Ngải Huy ở trạng thái con rối, không quản cái gì tới đều giết không bỏ. Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ cần thủ ở một bên, tùy thời đánh lén, vậy thì khẳng định càng dễ dàng chiến thắng.
Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới tiếng gọi to đó của mập mạp tức thì chọc giận hai người.
Con mắt Sư Tuyết Mạn biến lạnh, xin tên hỗn đản này giúp đỡ? Ha hả.
Vẻ điên cuồng trong mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn càng thêm đậm đặc, bị Ngải Huy vượt lên? Nghĩ cũng đừng nghĩ!