• 117

Chương 24: Bằng hữu


Số từ: 1752
Nguồn: bachngocsach.com
Lý Duy tu luyện tại Huyền Kim tháp tròn ba năm, mỗi một vị trí của tòa tháp này gã đều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Cảm giác truyền đến trên tay, có vấn đề!
Tường tháp tựa hồ lõm vào...
Gã tiến đến gần tỉ mỉ xem xét, quả nhiên có lõm vào, hơn nữa là một mảng tường tháp lớn lõm vào phía trong!
Lý Duy thất kinh, gã biết rõ vách Huyền Kim tháp cứng cỡ nào. Kim phong thổi nhiều năm như vậy, thân tháp vốn có đã hoàn toàn hóa kim loại, phẩm chất cứng rắn, vượt quá kim loại bình thường. Gã nhớ kỹ lúc đó đã từng có người đề nghị hủy tháp đi, dùng để luyện chế vũ khí. Kết quả lại phát hiện, toàn bộ thân tháp trọn vẹn một khối, cứng rắn vô cùng, căn bản vô pháp cắt xén ra nên mới bỏ đi.
Lý Duy thử một cái, vách tháp giống như trước đây, trình độ cứng rắn không có bất cứ biến hóa gì. Mảng lớn lõm vào ở trước mắt này hiển nhiên không phải do thiên nhiên hình thành.
Chẳng lẽ là có dã thú lợi hại đánh lên tường tháp?
Quả nhiên, tại xung quanh gã nhìn thấy không ít vết tích giẫm đạp, nhìn qua thể tích không nhỏ a. Cơ hồ trong đầu gã tự động phác họa ra tình cảnh lúc đó, một con dã thú thể tích khổng lồ phát cuồng, lao đầu đụng vào Huyền Kim tháp, làm vách tháp lõm vào bên trong, mình cũng bị lực lượng này hất bay ngược ra ngoài, té ra rất xa.
Ngô, thoạt nhìn dã thú còn không chỉ đụng một lần, bởi vì gã phát hiện mấy chỗ vết tích bùn đất vung ra.
Nhìn đến con dã thú này chỉ cậy mạnh, nhưng linh trí không đủ cao.
Cảm thấy mình đã tìm ra nguyên do, Lý Duy liền bỏ vấn đề này qua một bên. Đến lúc đó nhắc nhở trường học thông báo cho học viên biết phụ cận có dã thú hung mãnh thường lui tới, mọi người phải cẩn thận một chút. Gã cũng không có quá khẩn trương, dã thú linh trí thấp như vậy sẽ không có uy hiếp quá lớn. Hơn nữa học viên dám đến Huyền Kim tháp, tối thiểu là học viên lưỡng cung trở lên, không có dã thú cậy mạnh nào có thể uy hiếp bọn họ.
Nếu như đã khai mở lưỡng cung mà còn làm thịt không nổi dã thú như vậy, vậy thì chết cũng xứng đáng, Lý Duy cũng không thương tiếc.
Gã lưu luyến một lúc lâu, mới xoay người rời đi.
Binh phong đạo trường.
Ngải Huy nhìn chén thuốc nóng hầm hập ở trước mặt, liếm liếm môi, hận không thể nhào ngay tới. Hương vị thực sự quá mê người rồi, hiệu dụng của Ích cốt thang như thế nào hắn còn chưa biết, nhưng mà chỉ hương vị cũng đủ khiến cho người chịu không nổi.
Với tay nghề hầm thuốc này của Lâu Lan, Ngải Huy bội phục sát đất, hắn cảm thấy Lâu Lan rất thích hợp đi mở một tiệm thuốc, tuyệt đối là buôn bán đông đúc. Trước nay Ngải Huy còn cảm thấy tài nghệ nấu nướng của mình không tệ, dù sao vô luận là tại Kiếm tu đạo trường, hay là tại hoang dã đều tự tay mình làm mình ăn. Hay làm khéo tay, làm nhiều, tay nghề tự nhiên cũng không tệ lắm, nhưng mà so với Lâu Lan, vậy thì thực sự ngay cả xách giày cũng không xứng rồi.
Sa ngẫu am hiểu hầm thuốc, đây là loại Sa ngẫu kỳ quái.
Ngải Huy cũng không biết mình là lần thứ mấy cảm khái về sự kỳ quái của Lâu Lan rồi, nhưng mà rất nhanh, hắn không còn tâm tình cảm khái. Tất cả sự chú ý của hắn đều bị chén thuốc mà Lâu Lan đưa qua hấp dẫn.
"Thừa dịp uống khi còn nóng hiệu quả tương đối tốt." Lâu Lan nhắc nhở.
Ngải Huy cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, tựa như nâng tuyệt thế trân bảo, bốn vạn khối a! Bốn vạn khối sau cùng của hắn, tất cả đều tại trong bát bát thuốc này. Dùng toàn bộ gia sản đổi lấy một chén thuốc, hành vi xa xỉ như thế dĩ nhiên lại là do mình làm ra, Ngải Huy vẫn còn không thể tin tưởng.
Liếm liếm môi, quyết định, bưng bát há lớn miệng dốc vào.
Nhìn qua chén thuốc bốc khói nóng hổi, nhưng lại không nóng như tưởng tượng, dị thường ngon, vị tươi mới của xương cốt cùng thịt hoàn toàn hầm chế ra, trộn lẫn với hương vị của thảo dược mới mẻ, cân đối hài hòa không thể nói ra, cảm giác sền sệt mang chút kiểu keo, giống như trượt vào trong cổ họng.
Ngải Huy không có bất cứ dừng lại gì, cơ hồ là đem chén thuốc đổ thẳng vào trong cổ họng, căn bản dừng không được.
Thực sự quá ngon rồi!
Lâu Lan, ngươi nên đi bán canh đi!
Một giọt nước thuốc sau cùng vào miệng, Ngải Huy trừng to mắt, cầm chén liếm liếm sạch đáy, mới chưa thỏa mãn mà bỏ chén không xuống.
Một luồng hơi nóng khó mà nói rõ bằng lời từ gan bàn chân xông thẳng lên, trong nháy mắt trải rộng toàn thân, từng luồng hơi nóng nhè nhẹ luồn vào trong kẽ xương cốt hắn. Mặt hắn đỏ bừng, tựa như uống rượu say vậy, cảm giác khô nóng không thể nói ra.
"Ngải Huy, nhanh tu luyện, dung hòa dược lực." Lâu Lan nhắc nhở Ngải Huy.
Ngải Huy nghe vậy, liền triển khai tư thế, bắt đầu một quyền một chân.
Trong mắt Lâu Lan chớp động quang mang, có rất nhiều chiêu thức nhìn rất quen mắt, lần trước Ngải Huy đã có dạy hắn. Chiêu thức rất vụn vặt, đa số cũng rất đơn giản, không có biến hóa phức tạp. Nhưng mà khi Ngải Huy sử dụng ra thì cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.
Sắc bén, hung hãn, sát khí tràn bốn phía, tựa như một con dã thú hung mãnh thèm huyết đang vươn thân thể.
Lâu Lan có điểm ước ao, mình là cái Sa ngẫu ngay cả đánh nhau cũng không biết. Nó biết rõ Sa ngẫu như mình là rất ít, Sa ngẫu đều là cỗ máy chiến tranh, chúng nó làm công việc nguy hiểm nhất, có thể trợ giúp đồng bạn của mình. Mà mình thì chỉ biết quét dọn phòng ốc, viện, nấu cơm các loại, nó không rõ vì cái gì Thiệu sư phải chế tạo ra Sa ngẫu như mình vậy?
Có lẽ Thiệu sư chỉ cần một Sa ngẫu biết quét dọn phòng ốc, viện, biết làm cơm, Lâu Lan nghĩ như vậy.
Nó trước nay không có hàng xóm, cũng không có người nói chuyện cùng, ngoại trừ lão bản bán đồ ăn. Úc, nhưng đó là quan hệ công việc. Ngải Huy là hắn vị nhân loại thứ nhất nó quen biết mà không bởi vì quan hệ công việc.
Mọi người hẳn tính là bằng hữu rồi đi, Lâu Lan nghĩ.
Có thể trợ giúp Ngải Huy, nó luôn luôn sẽ rất hài lòng. Ý nghĩa tồn tại của Sa ngẫu không phải là trợ giúp người khác sao?
Chìm đắm tại trong tu luyện, Ngải Huy cảm giác trong cơ thể mình có một ngọn lửa, ngọn lửa này thúc đẩy hắn khua vẫy mồ hôi như mưa. Trước kia, những chiêu thức tiêu hao sức lực thật lớn, lúc này giống như không cần phí công như vậy. Nhất là 【 Ngư củng bối 】, khi thi triển, hắn Ngải Huy có thể cảm thụ được lực lượng trên lưng mình lớn hơn nhiều so với khi hắn tu luyện trước đây.
Thời gian từng chút trôi qua, khí tức trong cơ thể từ từ bình ổn lại, cuối cùng Ngải Huy cũng dừng lại.
Con mắt hắn sáng lên tựa như ngôi sao buổi tối, cả người hắn đã bị mồ hôi thấm đẫm, nhưng mà hắn không có chút cảm giác mệt mỏi rã rời nào, trái lại tinh thần sung mãn trọn vẹn.
Khi hắn kiểm tra thân thể của mình, vẻ vui sướng càng cường liệt.
Lúc trước cường độ tu luyện của hắn phi thường lớn, lực lượng【 Ngư củng bối 】lại là cương mãnh tuyệt luân, hắn va chạm vách tháp, lực đạo đồng dạng phản hồi đến trên người, trong cơ thể có rất nhiều nơi có những tổn thương mức độ khác nhau. Kim nguyên lực mà hắn thu vào trong cơ thể có tính chất sắc nhọn, đối với huyết nhục không có hiệu quả tẩm bổ.
Mà bây giờ tất cả ám thương trong cơ thể đều biến mất không thấy, Ngải Huy tức thì cảm thấy bốn vạn khối tiêu phí rất có giá trị. Hắn không phải hạng người ánh mắt thiển cận, như thế nào không biết ám thương như vậy đối với sau này có tai họa ngầm cực lớn? Chỉ là nghèo quen rồi, so với tai họa ngầm do ám thương như vậy, hắn còn có quá nhiều nan đề cấp bách cần phải giải quyết.
Càng làm cho Ngải Huy cảm thấy kinh hỉ chính là nguyên lực của hắn vậy mà lại có tăng trưởng rõ rệt. Thì ra trong cơ nhục còn lưu lại một ít nguyên lực phân li mà chưa bị hấp thu, những nguyên lực này bây giờ triệt để dung nhập đến trong cơ nhục của Ngải Huy.
"Lâu Lan, cảm tạ ngươi!" Giọng Ngải Huy chân thành. Mình ngoại trừ bỏ ra bốn vạn khối, mua tài liệu, hầm thuốc đều là một mình Lâu Lan ôm lấy mọi việc, Sa ngẫu tốt như vậy đi đâu mà tìm!
"Không cần khách khí." Lâu Lan bỗng nhiên nhớ tới nghi hoặc vừa rồi của mình, không khỏi hỏi: "Ngải Huy, chúng ta là bằng hữu sao?"
Bằng hữu?
Ngải Huy sửng sốt một cái, hắn nghiêm túc mà trịnh trọng trả lời: "Đương nhiên!"
Lâu Lan cười rất hài lòng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].