• 1,011

Chương 240: Nhược điểm chí mạng


Số từ: 2532
Nguồn: bachngocsach.com
Bầu trời đêm giống như như phủ một tầng sa đen, âm u giống như mực không tan được.
Toàn bộ Tùng Gian thành trống không vắng lặng, trên đường phố chỉ thấy toàn tường đổ, mấy cái đèn Nam Qua chưa bị phá hủy tỏa ra ánh sáng vàng u ám, chiếu rọi cái thành thị gắn đầy vết thương này.
Hai cái bóng mờ mơ hồ không rõ di chuyển trong phế tích.
Nghiêm Hải đi ở phía trước, gã ta sinh sống nhiều năm tại Tùng Gian thành, dù cho bên trong thành chỉ còn là một mảnh phế tích, gã ta vẫn rất quen thuộc.
Từ sau ngày luyện hóa viên Huyết tinh mà Điền Khoan đưa cho, gã ta thuận lợi ngưng kết ra Huyết văn, trở thành một vị Huyết tu chân chính. Điền Khoan còn truyền thụ cho gã ta mấy món【 vô ảnh 】 càng là giúp thực lực của gã tăng vọt.
Lực lượng trong cơ thể dư thừa trước đó chưa từng có, làm gã ta tràn đầy lòng tin, huống chi phía sau còn có đại nhân áp trận.
Khi bước đi thân hình gã ta phiêu hốt bất định, cảnh tượng quanh thân vặn vẹo, tựa như có thêm một tầng bóng mờ mỏng manh bao phủ xung quanh gã, hòa hợp nhất thể cùng cảnh đêm xung quanh, khó mà phát hiện.
Bọn họ chợt đi chợt dừng, tránh khỏi các Nguyên tu tuần tra dọc đường.
Đến rồi.
Nghiêm Hải dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua tường vây cao vút. Tường vây được các loại thực vật dày đặc chi chít che phủ, ngoài thành chủ phủ ra, ở Tùng Gian thành nơi này là nơi bảo tồn hoàn chỉnh nhất, Thương Binh doanh.
Nghiêm Hải đưa tay hướng phía sau ra dấu hiệu, gã ta y nguyên thận trọng tỉ mỉ.
Vừa mới ngưng ra Huyết văn, thực lực của gã so với trước đây cường đại hơn rất nhiều, nhưng bây giờ Nguyên tu Tùng Gian thành còn sống, thực lực cũng đồng dạng hơn xưa. Đội Viện Giáp số 1, Sấm Sét Kiếm Huy, gần đây càng là truyền được sôi sùng sục, lúc đó cảnh tượng lôi điện cuồn cuộn ngày đó cũng khiến gã thiếu một chút bị hù dọa tê liệt té nằm ra đất. Về sau nhớ lại trong lòng vẫn còn lo sợ, lo lắng hơi vô ý sẽ có khả năng khó giữ được mạng nhỏ này.
Không chỉ riêng mình khẩn trương, lúc ban đầu đối với Nguyên tu trong thành đại nhân không coi ra gì, thái độ bây giờ cũng trở nên kiêng kỵ rất nhiều.
Nhưng đại nhân không hổ là từ trong núi xác biển máu đánh đi ra, vừa nhìn liền tìm được nhược điểm của Tùng Gian thành.
Nếu như kế hoạch có thể thành công, tình thế Tùng Gian thành sẽ lập tức phát sinh biến đổi.
Nghiêm Hải cảm thấy khả năng kế hoạch thành công rất lớn, nghĩ tới đây, trong lòng y một mảnh lửa nóng.
Thương Binh doanh với tường vây cao vút, dùng để cách ly Nguyên tu bị thương, mấy nghìn Nguyên tu bị thương lây nhiễm Huyết độc bị giam giữ ở bên trong. Đối với những Nguyên tu này, Thành chủ phủ cũng đau đầu vô cùng, Huyết độc bây giờ còn vô pháp trị liệu, mà những người bị thương này thì không thể giết, cũng không có thể bỏ mặc, chỉ có thể cách ly bọn họ, tránh cho tạo ra khuếch tán lớn hơn.
Ngoại trừ kéo dài, không có bất cứ biện pháp gì khác, mọi người chỉ có thể đặt hi vọng vào việc trưởng lão hội có thể nhanh chóng tìm ra biện pháp trị liệu Huyết độc.
Khu cách ly bảo vệ sâm nghiêm, bất quá đều là nhằm vào Huyết thú có khả năng xuất hiện, và người bệnh trúng độc ở bên trong. Tùng Gian thành thiếu nhân thủ, tự nhiên không có quá nhiều nhân thủ điều đến đây quản người bệnh. Vì để có thể càng cần ít người trông giữ người bệnh đông đảo như thế, Thương bệnh doanh được hoàn toàn phong bế lại, bốn phía cao vút tường vây và mái vòm dây leo dày đặc đem bọn họ và thế giới bên ngoài ngăn cách ra.
Thực vật giám thị và dây leo có thể giam cầm người bệnh mọc đầy toàn bộ mỗi cái ngóc ngách Thương Binh doanh, chúng nó chính là lính gác trung thực nhất, một khi phát hiện người bệnh nào chuyển biến xấu, hung tính đại phát, đây leo ở phụ cận liền sẽ rất nhanh quấn quanh giam cầm người bệnh.
Lợi dụng dây leo trải rộng mỗi cái ngóc ngách, ba vị mộc tu liền có thể khống chế toàn cục. Người bệnh phát cuồng chỉ còn có bản năng nguyên thủy nhất, còn không biết cách lợi dụng lực lượng của mình, cũng không khó đối phó.
Ngược lại thì Nguyên tu tuần tra xung quanh Thương Binh doanh có không ít, lo lắng sẽ có Huyết thú đột nhiên xuất hiện phá hư tường bao Thương Binh doanh.
Mấy ngày nay nhiệm vụ của Nghiêm Hải là tìm rõ ràng quy luật của đội ngũ tuần tra. Chuyện còn lại thì không cần gã ta động thủ.
Trong tay Điền Khoan hiện ra hai viên dược hoàn màu lục, y ăn một viên, đưa một viên khác cho Nghiêm Hải. Tại ánh mắt chăm chú của Điền Khoan, Nghiêm Hải cố gắng kiên trì nuốt dược hoàn xuống.
Điền Khoan thấp giọng phân phó: "Dùng linh lực hòa tan."
Nghiêm Hải vội vàng vận chuyển Huyết Linh lực trong cơ thể, gã ta kinh ngạc phát hiện, Huyết Linh lực màu đỏ trong cơ thể mình vậy mà lại biến thành mà lục. Huyết khí nhàn nhạt quanh thân biến mất, thay vào đó là khí tức thực vật tươi mát.
Tinh thần Nghiêm Hải rung lên, tổ chức quả nhiên sâu không lường được! Vậy mà lại còn có thứ tốt như vậy!
"Ngươi đi trước dẫn đường." Điền Khoan nhỏ giọng phân phó.
"Vâng."
Nghiêm Hải trong lòng lẫm liệt, không dám do dự, dọc theo tường ngoài leo lên. Trên dây leo tùy ý có thể thấy đằng chuông, an tĩnh tựa như ngủ, không có bất cứ âm thanh gì.
Hai cái bóng mờ lặng yên không một tiếng động bò lên tường cao, tiến vào mái vòm dây leo dày đặc.
Nghiêm Hải vô cùng kinh ngạc, những dây leo nguy hiểm mà cảnh giác kia tựa như nhìn không thấy.
Đại nhân nhất định là có chuẩn bị sẵn!
Gã ta không khỏi tràn đầy mong đợi, bước tiếp theo của đại nhân sẽ là gì?
Lầu các mà ba vị mộc tu trấn thủ là trung tâm của Thương Binh doanh, xung quanh cửa sổ được dây leo thô to bám đầy, bọn họ từ trên cao nhìn xuống, giám thị người bệnh loanh quanh dưới sân. Nơi đây có tầm nhìn tốt nhất, có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả phát sinh trong sân.
Vô số dây leo hạ xuống, tựa như từng con độc xà nhạy cảm, tùy thời cuốn lấy người bệnh mất đi khống chế kia.
Nguyên tu trúng Huyết độc sẽ từ từ xuất hiện bệnh trạng thú hóa, theo Huyết độc thấm sâu, mực độ bọn họ bị thú hóa sẽ không ngừng sâu thêm, cuối cùng mất đi khống chế bản thân, trở thành dã thú.
Đó là thời điểm kết thúc cuộc đời bọn họ.
Mỗi ngày đều có người kết thúc, ba vị mộc tu cũng theo ngay từ đầu đích khổ sở cùng không đành lòng, đến sau lại chết lặng.
Còn có thể làm sao bây giờ? Trong tai nạn, mạng người chính là nhỏ bé và hèn mọn như thế.
Ở ngoài tường cao, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết đi, chết bời Huyết thú. Trong tường cao, mỗi ngày cũng có rất nhiều người chết đi, chết tại trong tay người mình.
Lựa chọn lạnh lùng nhất luôn luôn xuất hiện khi không có lựa chọn nào khác.
Tôn Khả nhìn linh xà một loại đích dây leo cuồn cuộn nổi lên một vị phát cuồng đích người bệnh, một.. khác căn bén nhọn dây leo tựa như lợi kiếm đâm vào cái này danh người bệnh đích cái ót, người bệnh mắt trung đáng sợ đích huyết sắc từng điểm ảm đạm.
"Chúng ta đại khái là đao phủ trong mộc tu." Tôn Khả chua chát tự giễu.
Ở bên cạnh, Vương Đồng An thì thào: "Chúng ta là vì tốt cho họ."
"Ta biết hắn, hắn là hàng xóm của ta, hắn là người tốt." Giọng Tôn Khả càng thêm chua chát.
Vương Đồng An không biết phải an ủi thế nào.
"Ngươi không cần an ủi ta." Tôn Khả tự nói với mình, ánh mắt thất thần nhìn phía dưới: "Ta biết rõ mình đang làm cái gì, thật hy vọng trận tai nạn này trôi qua nhanh một chút."
Vương Đồng An cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, nói sang chuyện khác: "khi đi ra ngoài ngươi muốn làm gì?"
"Bắt đầu tu luyện lại." Tôn Khả quay mặt: "Ta không muốn lại làm mộc tu rồi. Trước đây là bởi vì không muốn giết người mới tu mộc hệ, không nghĩ tới giết người càng nhiều."
Trong lòng Vương Đồng An run lên, vỗ vỗ vai Tôn Khả: "Cũng giống ta nghĩ, ngươi có muốn nghỉ ngơi một hồi hay không?"
"Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta tiếp tục một hồi, một lát nữa Tiểu Trịnh sẽ tỉnh rồi." Mặt Tôn Khả khôi phục vẻ bình thường: "Yên tâm, ta không yếu đuối vậy đâu."
Vương Đồng An gật đầu: "Vậy ta ra sau nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì gọi một tiếng."
"Đi thôi đi thôi." Tôn Khả phất phất tay.
Vương Đồng An đi nghỉ ngơi, một mình Tôn Khả chú ý tình huống phía dưới. Ba người bọn họ trấn thủ Thương Binh doanh lớn như vậy, dù cho có nhiều dây leo, cũng y nguyên phi thường khổ cực.
Bọn họ cũng từng hướng mặt trên xin được phái thêm nhân thủ, nhưng yêu cầu bị bác bỏ. Nguyên tu thương vong rất lớn, nhân thủ thiếu phi thường nghiêm trọng, căn bản vô lực phái người đến đây.
Hiện tại mọi người cũng biết bị lây nhiễm Huyết độc mà không cứu, rất nhiều Nguyên tu bị thương sẽ lựa chọn cùng hủy diệt với Huyết thú. Gần đây, số lượng thương binh được đưa đến Thương Binh doanh giảm mạnh, điều này mới làm cho ba người miễn cưỡng chống chịu.
Tôn Khả dồn sự chú ý vào phía dưới, không có chú ý tới nguy hiểm từ phía trên lặng yên tới gần.
Thành chủ phủ.
Vương Trinh nhìn Ngải Huy, đây là lần đầu tiên Ngải Huy chủ động đến thành chủ phủ. Ngải Huy chủ động dò hỏi rất nhiều chi tiết liên quan tới kế hoạch "Lấy thành làm bố", đồng thời bày tỏ hi vọng có thể hỗ trợ.
"Thủ Xuyên thu được một đồ đệ tốt." Vương Trinh khen.
Ông ta không phải khách sáo, Ngải Huy tới thăm Vương Thủ Xuyên, thủ hạ đã sớm báo cáo.
Tại trong ấn tượng của Vương Trinh, Ngải Huy là một người trẻ tuổi phi thường có năng lực và tài hoa, nhưng tính cách lại tương đương già dặn nặng nề, hoàn toàn không giống thanh niên, mà giống như là người già đời lăn lộn nhiều năm, tuyệt đối sẽ không chủ động rước chuyện vào người. Không những sẽ không rước chuyện, ngay cả nhiệm vụ giao cho hắn cũng phải cò kè mặc cả, kiếm đủ chỗ tốt mới bằng lòng làm.
Đối với một điểm này của Ngải Huy, Vương Trinh luôn luôn tương đương đau đầu.
Nhưng vậy mà biểu hiện của Ngải Huy càng ngày càng tốt, danh vọng càng ngày càng cao, Vương Trinh càng không thể làm mạnh.
Không nghĩ tới bây giờ Ngải Huy vậy mà lại chủ động đề xuất ý nguyện hỗ trợ, Vương Trinh biết rõ đối phương hoàn toàn là tới vì Vương Thủ Xuyên. Nhưng cũng từ một điểm này nhìn ra được, cảm tình giữa Ngải Huy và sư phụ Vương Thủ Xuyên rất sâu đậm.
Chỉ cần Ngải Huy nguyện ý hỗ trợ, đó là vô cùng tốt.
Ở bên cạnh, Sư Tuyết Mạn cũng không khỏi quay mặt nhìn Ngải Huy một cái, mới biết được bên trong vậy mà lại có nhiều như vậy đích nội tình.
"Có ngươi hỗ trợ, tiến độ của chúng ta nhất định sẽ nhanh hơn." Vương Trinh cũng không có khách khí, nói thẳng: "Kim châm của chúng ta sắp chế tạo xong, nhiệm vụ kế tiếp là cần phải đóng chín cây kim châm này và vị trí chỉ định. Những vị trí này là tiếp điểm thiên địa nguyên lực ở Tùng Gian thành, khi những tiếp điểm này được kích hoạt, toàn bộ thiên địa nguyên lực quanh Tùng Gian thành sẽ phát sinh biến hóa. Nói cách khác, một khi chúng ta bắt đầu đóng xuống cây kim châm đầu tiên, những kim châm tiếp theo không thể đóng trễ vượt quá một ngày."
"Cho nên thành chủ định thực hiện vị trí khó nhất đầu tiên?" Ngải Huy hỏi.
Vương Trinh lộ ra vẻ tán thưởng: "Quả nhiên là người thông minh. Không sai, trước khó dễ sau, chúng ta sẽ giảm nhỏ được nguy hiểm. Cây kim châm đầu tiên cần mấy ngày để thành công cũng không sao, nhưng một khi cây kim châm đầu tiên được đóng xuống, mặt sau chúng ta không thể có sai lầm gì. Vì vậy cây kim châm đầu tiên cần phải là vị trí khó khăn nhất."
"Ta nguyện ý đi." Ngải Huy không chút do dự.
"Đội Viện Giáp số 1 nguyện ý đi." Ở bên cạnh hắn, Sư Tuyết Mạn cũng không chút do dự lên tiếng.
"Ta giao nhiệm vụ khó khăn nhất cho các ngươi." Vương Trinh đi tới trước bản đồ Tùng Gian thành, chỉ vào một điểm trên bản đồ: "Các ngươi đem Kim châm đóng vào nơi đây. Đến lúc đó sẽ có công tượng chuyên môn đi theo các ngươi, các ngươi phải đảm bảo bọn họ an toàn và chính mình an toàn, nếu như tình huống nguy cấp, chậm mấy ngày cũng không sao. Nếu như các ngươi bị thương, tám cây kim châm sau đó chúng ta cũng rất nguy hiểm."
Sư Tuyết Mạn nhìn thấy điểm trên bản đồ, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.
Vị trí đó rõ ràng là, Hố tử thần!
Mặt Ngải Huy không biểu tình gật đầu: "Được."
----------oOo----------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].