Chương 529: Trinh sát
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2497 chữ
- 2020-05-09 07:41:12
Số từ: 2484
Quyển 2: Man Hoang Lôi Đình
Converter: Tiểu Hắc
Nguồn: bachngocsach.com
Sư Tuyết Mạn đang đi tuần tra nơi trú quân, thấy Khương Duy cùng Tang Chỉ Quân, bèn hướng hai người gật đầu hỏi: "Trinh sát an bài ra sao rồi?"
Khương Duy đáp: "Đã an bài, Tổ Diễm dẫn đội, Bàn Tử cũng đi."
Khí tức của hắn ngày càng trầm ổn nội liễm, ma luyện trong chiến đấu ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Không riêng hắn mà đám người Tang Chỉ Quân cũng như vậy, đến Bàn Tử dường như cũng thay đổi thành một người khác.
Khương Duy cho đến giờ làm việc vẫn khiến cho người khác an tâm, rất ít có chỗ sơ suất.
Sư Tuyết Mạn kinh ngạc: "Bàn Tử cũng đi? Hắn hẳn là không thích hợp làm trinh sát đâu?"
Tang Chỉ Quân nghe vậy cười nói: "Hai người bọn họ không phải đều là hỏa tu sao? Cả hai cùng một chỗ ngâm mình trong hỏa trì, Bàn Tử da mặt lại dày, Tổ Diễm đâu thể là đối thủ? Họ nhanh chóng sẽ trở thành hảo huynh đệ thôi."
Khương Duy vội vàng nói: "Ngoại trừ không biết xấu hổ, kỳ thật con người Bàn Tử quả là không tệ."
Tang Chỉ Quân che miệng cười nói: "Ngươi đang khoa trương về hắn sao?"
Khương Duy nghe thế cũng cười lên ha hả.
Sư Tuyết Mạn chú ý tới nguyên lực chấn động quanh thân Khương Duy, hai mắt sáng lên: "Khương Duy ngươi sắp đột phá sao?"
Tang Chỉ Quân nghe vậy sững sờ, quay sang nhìn về phía Khương Duy, mặt tràn đầy kinh hỉ hỏi: "Sắp đột phá? Như thế nào mà ngươi lại không nói?"
Khương Duy lắc đầu: "Chỉ là sắp đột phá, cũng không phải đã đột phá, có cái gì để nói chứ."
Tang Chỉ Quân xoa tay: "Xem ra bổn tiểu thư tới đây cần phải cố gắng, không thể bị ngươi bỏ lại sau lưng."
Sư Tuyết Mạn nhìn hai người, không khỏi mỉm cười. Khương Duy cùng Tang Chỉ Quân đi lại rất thân cận, cảm giác giữa hai người rất tốt. Khương Duy tuy rằng không xuất thân từ đại gia tộc gì, nhưng là người trầm ổn đại khí, tiền đồ xán lạn. Tang gia trước kia là một gia tộc thuộc loại bình thường, nhưng tình cảnh hôm nay không được tốt lắm. Tang Chỉ Quân có địa vị hết sức quan trọng trong gia tộc, có đầy đủ tiếng nói.
Hai người có thể yêu thích nhau mà đến cùng một chỗ, làm nội tâm Sư Tuyết Mạn cảm thấy cao hứng thay cho họ.
Khương Duy nghĩ đến một việc, nói: "Tổ Diễm gần đây có vẻ rất phấn khởi."
Lấy thực lực cấp đại sư của Tổ Diễm, theo lệ cũ mọi người phải dùng từ "sư" để xưng hô. Nhưng hai tiếng "Tổ sư" khiến cho mọi người thấy không được tự nhiên, Tổ Diễm hiểu được điều đó nên yêu cầu mọi người cứ gọi thẳng kỳ danh.
Sư Tuyết Mạn cảm khái nói: "Có lẽ đã được Nhạc Bất Lãnh tiền bối khích lệ đây mà."
Khương Duy cùng Tang Chỉ Quân đều gật đầu, bọn họ biết Sư Tuyết Mạn nói rất có lý.
Tang Chỉ Quân tràn ngập lo lắng: "Cũng không biết Nhạc Bất Lãnh tiền bối có thể đến Phỉ Thúy Sâm? Tuy rằng rất bội phục dũng khí của Nhạc Bất Lãnh tiền bối, nhưng lúc này đi khiêu chiến Đại Cương thì phần thắng cũng không lớn."
Khương Duy lại có cách nhìn khác: "Khiêu chiến Đại Cương thì có thời điểm nào có phần thắng lớn? Ta lại thấy thời cơ lần này lại vừa hợp. Tương lai Tổ Diễm không cần lo lắng, trong lòng hắn cũng không lo lắng. Nhìn thấy dấu chân An Mộc Đạt tông sư sáng chói lọi, chiến ý trong lòng Nhạc Bất Lãnh tiền bối đang hừng hực. Hơn nữa nhìn lại biểu hiện tại Thiên Tâm thành, trong lòng người còn mang nộ khí. Từ sĩ khí mà xem thì lúc này là trạng thái đỉnh phong nhất của Nhạc Bất Lãnh tiền bối."
Nhắc tới Thiên Tâm thành, Tang Chỉ Quân lại cảm thấy tức giận, hừ một tiếng nói: "Đáng tiếc lúc ấy không ở đó, không thể thấy cảnh Nhạc Bất Lãnh tiền bối giận dữ mắng mỏ, Thiên Tâm thành quả là khiến cho người ta tức giận!"
Khương Duy thấy Tang Chỉ Quân sinh khí liền vội vàng an ủi: "Không có gì phải tức giận. Ít ra bọn hắn còn đưa cho chúng ta một tòa Trấn Thần Phong, đây chính là một tòa Trấn Thần Phong đó, thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới."
Tang Chỉ Quân cũng vui ra mặt, tràn ngập mơ ước nói: "Đúng vậy, đã có Trấn Thần Phong thì càng không cần nhìn sắc mặt của bọn chúng. Hơn nữa vô số phương pháp của Tuyết Mạn cũng có thể thực hiện."
Sư Tuyết Mạn cũng rất chờ mong đối với Trấn Thần Phong, nàng trước kia từng đóng giữ nó, đối với sự lợi hại của Trấn Thần Phong đều hiểu rất rõ. Lúc trước từng nghĩ, nếu bản thân có Trấn Thần Phong, dùng Địa Hỏa Tháp Pháo dựng lên Trấn Thần Phong thì không biết sẽ phát huy ra loại hiệu quả gì nữa?"
Chiến đấu gần đây, làm nàng cảm nhận sâu sắc được biến hóa của cảnh vật xung quanh.
Trước kia, chiến bộ đã từng đối mặt là hoang thú, mà kẻ hôm nay họ cần đối mặt là thần tu, là thần tu chiến bộ sau khi thay đổi chế độ. Địch nhân đã có những biến hóa cực lớn, rất nhiều chiến thuật đã không còn phù hợp.
Đây được chú định là một thời đại biến hóa kịch liệt.
Nàng nhớ tới trong thư của Ngải Huy trình bày một ít quan điểm, không thể không thừa nhận. Ngải Huy có trực giác nhạy cảm với chiến đấu vượt xa thường nhân. Rõ ràng không có kinh nghiệm phong phú trong chiến bộ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới lý giải của Ngải Huy đối với chiến đấu.
Có lẽ đây là một loại thiên phú.
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Sư Tuyết Mạn khiến nàng bỗng bật cười, bản thân mình cho tới hiện giờ mới hiểu được thiên phú của Ngải Huy? Từ khi mới bắt đầu, từ trận chiến đầu tiên, thiên phú của Ngải Huy chẳng phải đã phát huy được tác dụng đến mức tận cùng sao?
Nàng dặn dò: "Tiếp tục cảnh giới."
"Dạ!"
Khương Duy cùng Tang Chỉ Quân đồng thời tuân mệnh hành lễ. Quan hệ riêng tư giữa họ tuy rất tốt, nhưng trên công sự thì tất cả mọi người đều cẩn thận tỉ mỉ.
Sư Tuyết Mạn bước đi tăng tốc, lúc này trong đầu nàng mơ hồ bỗng có linh quang chớp động.
Nàng phải nắm giữ lấy loại cảm giác này.
Ánh mắt Bàn Tử đảo qua dãy núi phía dưới, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm: "Đây là chốn khỉ ho cò gáy nào mà một bóng người cũng chẳng thấy. Không có, không có gì cả. Đã bay cả buổi rồi, mệt mỏi quá. Tiểu Diễm Diễm à, chúng ta hạ xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Tổ Diễm vẻ mặt vô ngữ đáp: "Ta mang theo ngươi bay, ngươi còn kêu mệt mỏi cái gì?"
Bàn Tử ngang nhiên nói: "Ánh mắt ta mệt mỏi, nếu không đổi lại ngươi thử xem?"
Tổ Diễm liếc mắt, nhưng đáy lòng thực sự thừa nhận Bàn Tử có tư cách nói như vậy. Mặc kệ là hình thể hay tốc độ thì Bàn Tử đều không thích hợp làm trinh sát. Tổ Diễm nguyện ý không ngại cực khổ mang theo Bàn Tử đồng hành ngoại trừ vì gia hỏa chết bầm này cương quyết ra còn có một nguyên nhân trọng yếu khác.
Đó là Bàn Tử có ánh mắt rình trộm cực kỳ sắc bén, đến gà rừng trốn kín trong bụi cỏ cũng có thể chứng kiến.
Cơ bản chỉ cần Bàn Tử quét mắt một vòng, nói nơi này an toàn thì nơi đó thực sự an toàn.
Thực lực của Tổ Diễm mạnh hơn Bàn Tử nhiều, nhưng về nhãn lực thì thua kém rất xa. Nghĩ lại Bàn Tử có thể làm cho Địa Hỏa Tháp Pháo đánh chuẩn xác như vậy thì nhãn lực không tốt cũng không được.
Nhưng Bàn Tử có một ít tật xấu khiến Tổ Diễm thực sự căm thù đến tận xương tủy.
Làm việc không bao lâu đã kêu mệt mỏi, lời nói nhảm trong miệng cứ không ngừng phun ra ngoài, muốn lấp cũng không lấp kín được. Lúc trước Tổ Diễm đã bị lời nói nhảm của Bàn Tử khiến cho thiếu chút đã phát điên rồi, hai người ở cùng một cái hỏa trì, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, Tổ Diễm thực lực mạnh mẽ, có thể chịu được cao giai hỏa trì, nhưng Bàn Tử thực lực rõ ràng không cao lại cũng có thể chịu đựng được.
Ngồi ngây ngốc ở trong đó.
Đoán chừng chắc là do da dày đi...
Tổ Diễm hạ thấp độ cao, chuẩn bị đáp xuống. Hắn chọn một chỗ địa thế có tầm mắt vô cùng tốt, đúng ở một chỗ lưng chừng núi, có thể quan sát rất xa.
Bàn Tử đang chuẩn bị nghỉ ngơi bỗng nhúc nhích tròng mắt, thân thể cứng đờ.
Tổ Diễm phát giác được hắn khác biệt, lập tức cảnh giác hỏi: "Có biến sao?"
Bàn Tử không đáp, chỉ híp mắt rồi đảo qua một vòng. Lát sau hắn xoay người lại, thấp giọng nói: "Là Huyết tu!"
Tổ Diễm rùng mình: "Ở đâu?"
Vừa rồi hắn không có bất kỳ một phát hiện nào.
Bàn Tử giãn lưng, ngáp một cái nói: "Ở sau phiến đá đằng kia, cách chúng ta khoảng chừng sáu bảy dặm."
Tổ Diễm nhìn qua Bàn Tử biểu lộ như một tên trộm, biết rõ gia hỏa này đang có ý nghĩ xấu xa gì đó, liền vội hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì?"
"Ngươi đi bắt một ít con mồi tới đây, không cần phải đi quá xa."
Bàn Tử thỉnh thoảng lại quay người, ánh mắt đảo qua bốn phía, tựa như một vị trinh sát lão luyện.
Tổ Diễm hoài nghi hỏi: "Có phải là ngươi đói bụng không? Lừa gạt ta đi săn giúp ngươi."
Bàn Tử căm phẫn đáp: "Tín nhiệm cơ bản giữa huynh đệ đâu? Còn có, cái gì gọi là lừa gạt ngươi? Vì huynh đệ đi săn chẳng lẽ không phải là việc nên làm sao? Dù gì lúc ngươi ngâm mình trong hỏa trì, ta sợ ngươi nhàm chán, còn đặc biệt bồi tiếp ngươi."
Tổ Diễm quyết định ngậm miệng, cùng tranh chấp với Bàn Tử, hắn trước nay chưa từng thắng qua.
Bàn Tử nói xong cũng nghênh ngang đi đến một chỗ đất trũng, bộ dạng muốn tìm một chỗ tránh gió để nghỉ ngơi thật tốt.
Tổ Xuân phi hành nhanh nhất, hắn xuất phát muộn nhất, nhưng lại bay được xa nhất. Thần thông của hắn là Thiên Bằng Sí, là một loại thần thông đặc biệt. Từ sau lưng mọc ra đôi cánh đen kịt, từng chiếc lông vũ đỏ thẫm chất chồng lên nhau. Hai màu đỏ đen hợp thành hoa văn cực kỳ tinh xảo, ưu nhã thâm trầm.
Thiên Bằng là thượng cổ thần thú, cực kỳ hung hãn, ngao du trên chín tần trời.
Trong máu của hắn ẩn chứa Thiên Bằng huyết mạch, hẳn là xuất xứ từ máu Kim Điêu. Bất quá, máu Kim Điêu ẩn chứa Thiên Bằng huyết mạch đã mấy trăm vạn năm, hiện giờ vô cùng mỏng manh. Có điều chỉ chút điểm huyết mạch mỏng manh này, khiến cho thực lực của Tổ Xuân phát sinh biến hóa về chất.
Tổ Xuân đã sớm phát hiện hai người.
Hắn không trực tiếp xông tới, mà lẳng lặng đáp xuống, tìm một chỗ bí mật để ẩn núp, chờ hai vị nguyên tu trinh sát tiến vào phạm vi công kích của hắn.
Giao phong giữa các trinh sát vô cùng thê thảm và tàn khốc.
Mỗi một vị trinh sát đều muốn bắt giữ đối phương, một người sống có giá trị vượt xa một cỗ thi thể. Trinh sát bị bắt làm tù binh đều gặp kết cục cực kỳ bi thảm, bọn hắn gặp phải đủ loại cực hình tra tấn, lúc đó đến tự sát cũng là hy vọng xa vời.
Trinh sát không những cần có thực lực mạnh mẽ, mà còn cần ý chí cứng rắn như sắt thép. Nếu không một khi bị bắt giữ, không cách nào thừa nhận cực hình, ý chí sụp đổ thì sẽ triệt để bại lộ tin tức về phe mình.
Nhưng mà hắn tuyệt đối không nghĩ tới, hai gã nguyên tu tham tiếu này rõ ràng không tiến về phía trước, mà là dừng lại nghỉ ngơi.
Chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi.
Tổ Xuân cảm thấy không có khả năng, khoảng cách đến bản thân xa như vậy, không có lộ ra nửa điểm sơ hở.
Sau đó hắn nhìn một tên trinh sát trong đó đi săn thú, yên lòng lại, xem ra không phải bị phát hiện mà là gặp phải hai gã trinh sát gà mờ.
Trinh sát ra ngoài tìm hiểu tin tức là cực kỳ nguy hiểm. Bất luận trinh sát của chiến bộ nào đều là tinh anh trong tinh anh. Thế nhưng gặp phải hai người biểu hiện nghiệp dư như vậy, khiến Tổ Xuân cũng phải lắc đầu.
Đến khi nhìn thấy dáng người của Bàn Tử, hắn lại càng thêm im lặng. Chiến bộ thế nào mới chọn một tên mập mạp như vậy làm trinh sát?
Sẽ không phải là bản thân lạc đường đi?
Hay là gặp những chiến bộ khác? Trọng Vân Chi Thương, Binh Nhân, Thiên Phong đều khó có thể nghiệp dư như vậy. Càng nghĩ càng có khả năng, chẳng lẽ lần trước Sư Tuyết Mạn đánh bại bọn hắn, đã kích thích những chiến bộ khác, khiến chúng cũng muốn kiếm chút công tích tại Thần Quốc này?
Tổ Xuân cười lạnh trong lòng.
Hắn lặng yên đi về phía đối phương.
Đối phương cực kỳ lơ là sơ suất, cư nhiên đưa lưng về phía hắn, hơn nữa hai người tựa hồ còn có tranh chấp.
Hai tên rác rưởi.
Ánh mắt Tổ Xuân chớp động sát cơ.