• 117

Chương 579: Thần doanh huyết chiến (1)


Số từ: 2597
3073 chữ - Cập nhật: 2017. 04. 12
Quyển 2: Man Hoang Lôi Đình
Nguồn: bachngocsach.com
"Ô nhục cũng đã ô nhục rồi, hổ thẹn cũng đã hổ thẹn rồi, lời này sẽ tiếp tục được truyền tụng, lịch sử sẽ nhớ kỹ rất nhiều năm. Còn sẽ tiếp tục truyền tụng, lịch sử còn sẽ nhớ kỹ rất lâu, cái gì là tinh nhuệ đứng đầu thiên hạ."
Vạn Thần Úy
Đường Cảnh Vinh cũng không biết cây mũi tên ánh sáng xanh này là từ nơi nào chui ra, nhưng gã rốt cuộc là Thần Thông huyết tu, tại thời điểm sinh tử đó, gã kích phát ra tiềm năng kinh người, trong cổ họng phát ra tiếng rống trầm thấp giống như dã thú.
Gã đột nhiên vươn tay phải ra, chụp vào mũi tên.
Mu bàn tay phải không biết từ khi nào đã che phủ một tầng lông dày đặc, móng tay bén nhọn như móc, từng sợi huyết quang nho nhỏ quấn quanh trên nó.
Bắt được rồi!
Trên mặt gã lộ ra vẻ mừng như điên, nhưng ngay sau đó, nét tươi cười trên mặt gã cứng lại.
Ba!
Sự đau nhức từ trong lòng truyền đến, bàn tay nổ tung, huyết nhục bay ngang. Một chùm thịt nát mưa máu lớn hiện ra tại trên mặt cùng trước ngực gã, nhìn qua dị thường đáng sợ, toàn bộ bàn tay phải từ cổ tay của gã đều biến mất không thấy, cánh tay lộ ra xương cốt trắng hếu.
Đường Cảnh Vinh bất chấp đau đớn, gã biết rõ thời điểm này là lúc liều mạng.
Tại trước mặt gã, đầu binh sĩ tựa như dưa hấu nổ tung ra.
Gã xoay người bay lên trời, toàn thân xoay chuyển hồng quang, toàn lực lướt về hướng đại doanh. Trong lòng kinh hãi tuyệt luân, rốt cuộc là ai? Thực lực vậy mà lại mạnh như thế! Ngay cả mặt cũng chưa có trông thấy, mình đã bị trọng thương! Thiên Tâm thành còn có cường giả lợi hại như vậy sao?
Bỗng dưng, gã bỗng nhiên nhớ tới hai cái chiến bộ biến mất, huyết sắc trên mặt tuột đi sạch sẽ.
Thần Úy! Tài Quyết!
Cảm giác nguy hiểm cực độ bao phủ gã, long cả người từng căn dựng thẳng, tựa như mèo xù lông. Cũng không quay đầu lại, tả chưởng ngưng tụ huyết quang giống như thực chất, vỗ về phía sau!
Ba, tả chưởng nổ tung, cả khuỷu tay đứt đoạn.
Giống như biết rõ tử vong ngay lập tức sẽ nối gót mà tới, gã phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế.
"Không!"
Một cây mũi tên từ phía sau lưng chìm vào thân thể gã, lại theo trước ngực bay ra, kéo theo một chùm huyết vũ bùng ra.
Hắn mắt mở trừng trừng nhìn thân thể mình vô lực mà rơi xuống mặt đất, nhìn quang điểm sáng lên từ xa vời, giống như ngôi sao buổi tối. Tiếng rít đinh tai nhức óc tựa như biển rộng đem gã nhấn chìm. Gã nhìn công sự vốn phòng ngự kiên cố bị phá hủy tựa như trang giấy.
Tam Xóa Hà doanh địa mà gã phí vô số tinh lực xây dựng ra, trong nháy mắt liền tan thành tro bụi.
Tầm mắt gã bắt đầu trở nên mơ hồ, không trung phía trên gã, từng cái thân ảnh bao phủ quang mang gào thét lướt qua.
Tựa hồ có cái thân ảnh chắc nịch, hơi hơi dừng lại chốc lát, liếc mắt nhìn gã, tiện tay vẫy ra một đao.
Ánh đao nuốt hết tầm mắt Đường Cảnh Vinh, triệt để chìm vào hắc ám.
Nam Cung Vô Liên sáng sớm đã tới kiểm tra Diệp Bạch Y.
Vẫn là chưa có tỉnh!
Nam Cung Vô Liên tức giận đến bứt đứt mấy sợi tóc của mình, y ý thức được, Thiên Thần tâm do mình luyện chế, cần phải số lượng Huyết Linh lực phi thường phi thường kinh khủng, xa xa vượt quá lúc trước mình dự đoán. Theo lý luận, đó là chuyện tốt.
Duy nhất khiến Nam Cung Vô Liên cảm thấy may mắn chính là, nhịp tim đập của Diệp Bạch Y có biến hóa.
Điều này thuyết minh biện pháp của mình là chính xác.
Lẽ nào tiếp tục tìm người tới hiến tế? Nam Cung Vô Liên có phần do dự. Y không biết khi Diệp Bạch Y tỉnh lại, có tìm mình gây phiền phức hay không.
Hẳn là không thể nào, dù sao mình thế nhưng là vì cứu mệnh hắn.
Nam Cung Vô Liên không phải quá xác định, những thuộc hạ dùng để hiến tế kia, tựa như có một loại lực lượng kỳ dị khiến y cảm thấy có phần kiêng kỵ. Nói lên tới, y đã gặp qua tràng diện máu tanh không biết bao nhiêu, trong Thú Cổ cung dùng Huyết tu làm tài liệu là chuyện vô cùng bình thường.
Vốn giết người không chớp mắt, đối diện những thuộc hạ thả mình nhảy vào Huyết trì kia, không biết vì sao, y lại có phần e sợ.
Y quyết định đợi tiếp hai ngày.
Một khi Diệp Bạch Y tỉnh dậy, thực lực sẽ phát sinh biến hóa kinh người, sẽ đạt tới tình trạng gì, y cũng không biết, nhưng khẳng định sẽ có tăng trưởng rất lớn. Tại Thần huyết, thực lực chính là địa vị, địa vị của Diệp Bạch Y khẳng định sẽ lại tiếp tục tăng lên một bước. Nếu đến lúc đó, Diệp Bạch Y bất mãn với y, muốn tìm y phiền phức, bệ hạ cố nhiên sẽ giữ mạng nhỏ cho y, nhưng vị đắng khẳng định phải ăn.
Còn là cẩn thận mới tốt.
Nam Cung Vô Liên từ trung tâm doanh trướng đi ra, nhìn thấy Hạ Nam Sơn thủ tại bên ngoài.
Hạ Nam Sơn quan tâm hỏi: "Nam Cung đại nhân, Diệp soái có tỉnh dậy?"
Nam Cung Vô Liên thần sắc hờ hững lắc đầu: "Không có."
Hạ Nam Sơn lộ ra vẻ thất vọng, Diệp soái thật lâu không tỉnh, mọi người thủy chung khuyết thiếu trụ cột. Hạ Nam Sơn có thể đảm nhiệm bộ thủ Thần Linh bộ, đương nhiên không phải hạng người bình thường. Gã biết rõ, cục diện trước mắt nhìn như phồn hoa như gấm, nhưng đó là bởi vì địch nhân không chịu nổi một kích. Nếu tiền tuyến hơi có trắc trở, vậy thì mọi người vô cùng có khả năng rơi vào cục diện rắn mất đầu.
Đó là một cái tai họa ngầm cục lớn.
Đại nhân một ngày chưa tỉnh, cái tai họa ngầm này sẽ không tiêu trừ. Bốn cái Thần bộ, địa vị mọi người bình đẳng, ai cũng không phục ai.
Cũng may tiền tuyến chiến sự thuận lợi, một đường như cành khô gỗ mục.
Bây giờ nhìn đến, khả năng đối với bọn họ tạo thành nguy hiểm, chỉ có Trân Châu Phong Kiều phòng tuyến.
Ba cái gia hỏa cũng biết nhược điểm của phe mình, cho nên lựa chọn đuổi dê, lợi dụng việc đối phương vỡ binh để xung kích phòng tuyến của đối phương, cũng là một cái phương pháp không tệ. Bất quá đối phương cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đám thuộc hạ chỉ nhìn thấy được tướng ăn tham lam của Ngải Huy và Trọng Vân Chi Thương, Hạ Nam Sơn lại nhìn thấy một ít thứ khác, vỡ binh vốn tụ tập tại Trân Châu phòng tuyến giảm ít rất nhiều.
Những vỡ binh này, đối với Trọng Vân Chi Thương mà nói, có khả năng trở thành trợ lực, cũng là tai họa ngầm cực lớn.
Bây giờ tướng ăn của bọn họ đem những chiến bộ lắc lư bất định muốn ở lại tìm kiếm chỗ tốt kia đánh đuổi đi, lưu lại đều là chiến bộ có ý chí chiến đấu kiên định.
Hạ Nam Sơn không chắc, đối phương là nhìn thấy được cái tai họa ngầm đó, hay là đánh bậy đánh bạ. Bởi vì loại phương thức này sẽ lưu lại hậu hoạn cực lớn, đối với tương lai của bọn họ là phi thường bất lợi.
Bỗng nhiên, tiếng cảnh báo chói tai vang lên.
Doanh địa bị tập kích!
Hạ Nam Sơn giật mình, sắc mặt đại biến, trong lòng âm thầm tức giận, trinh sát đều chết hết rồi sao? Bị người tìm đến đại doanh, vậy mà cũng không có phát hiện! Gã bay lên trời, bay lên thiên không.
Ở xa vời, xuất hiện từng cái quang điểm hoảng động, tựa như ngôi sao nhấp nháy, cách thật xa cũng có thể cảm thụ được sát khí đáng sợ nhào vào mặt.
Hạ Nam Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua đại doanh dưới chân, tướng sĩ tựa như nước chảy, từ trong các doanh trướng chảy ra. Hiệu lệnh gấp gáp, các tướng lĩnh lớn tiếng quát lớn, tất cả đâu vào đấy.
Trong lòng Hạ Nam Sơn hơi thở ra một hơi buông lỏng, nhìn đến thường xuyên tu luyện đã có tác dụng. Chỉ cần không loạn, địch nhân liền không có cơ hội để lợi dụng.
Địch nhân tuy rằng thế tới rào rạt, nhưng mà nhân số đại khái chỉ khoảng một nghìn.
Gã có phần hiếu kỳ những nguyên tu này là thế nào tránh thoát lưới cảnh giới nghiêm mật của phe mình. Một lát sau, thần tình gã trở nên nghiêm túc, gã nhìn thấy trinh sát bay lên không trung, thậm chí không kịp chạy trốn đã bị chém giết ngay tại chỗ.
Trong đầu gã hiện lên một cái ý nghĩ khó có thể tin.
Lẽ nào... Toàn bộ trinh sát đều giống như vậy không kịp chạy trốn liền bị chém giết?
Ong ong ong.
Âm rung động từ xa xa truyền đến, không khí tựa hồ đều đang rung động, giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt đang tràn tới gần. Uy thế đáng sợ khiến Hạ Nam Sơn sắc mặt lại biến.
Địch nhân đã đến được sát đại doanh.
Vì bảo hộ đại doanh, tại sát biên giới đại doanh có dựng lên dày đặc chi chít công sự phòng ngự, còn có lượng lớn Huyết thú.
Chiến sĩ bên trong công sự phòng ngự cuống quýt chặt đứt rào chắn chuồng thú, Huyết thú ầm ầm lao nhanh ra.
Từ bầu trời nhìn xuống, từng vệt hồng sắc thú quần đang tụ tập.
Phần phật!
Phiến lớn hung mãnh huyết cầm bay lên trời, huyết quang quanh thân chúng nó tụ tập thành với nhau, giống như một cái huyết tường màu đỏ, nhào về phía địch nhân đang gào thét lao đến.
【 bầu trời huyết chi tường 】!
Chiến thuật đặc thù của Huyết tu chiến bộ, lợi dụng lực xung kích kinh người của Huyết thú, ngăn cản và làm xáo trộn bước tiến xung phong của địch nhân. Những Huyết cầm này đều là loại Huyết cầm tính tình dữ dằn thèm huyết, lúc bình thường cần phải dùng dược vật áp chế. Bằng không, chúng nó sẽ tự giết lẫn nhau, không chết không ngớt.
Thuần túy nguyên lực trên người Nguyên tu đối với bọn nó là có sức hấp dẫn chí mạng, chúng nó sẽ bất chấp tất cả mà nháo tới cắn xé, hồn nhiên không để ý an nguy của bản thân, không biết e sợ vật gì.
Bên trong doanh địa, toàn bộ Huyết tu đều đang tập kết, khẩu lệnh liên tục không ngừng.
Hạ Nam Sơn trấn định lại, đóng giữ bên trong đại doanh này là một cái Thần bộ hai cái Huyết bộ, gã có cũng đủ sức lực. Hơn nữa trải qua Diệp soái tỉ mỉ chế tạo, đối với nhược điểm của Ngũ Hành chiến bộ bọn họ rõ như lòng bàn tay.
Nhìn từ nhân số của đối phương, hẳn phải là Thần Úy và Tài Quyết.
Trên thực tế, đối với Thần Úy và Tài Quyết, Huyết tu chiến bộ cũng không sợ hãi, bởi vì người quá ít. Thần Úy đầy biên chế chỉ có năm trăm người, mà cơ hồ chưa từng có đầy đủ biên chế, hiện tại chỉ có không đến ba trăm người. Tài Quyết đầy đủ biên chế là một nghìn người, hiện tại chỉ có không đến bảy trăm người.
Cộng cả hai cái chiến bộ cũng không đủ nghìn người.
Thực lực có cao cỡ nào, chút người như vậy lao vào chiến trường lại có thể nhấc lên sóng gió gì?
Thần bộ và Huyết bộ tiêu chuẩn biên chế đều là năm nghìn người, một cái Thần bộ hai cái Huyết bộ, đó chính là một vạn năm nghìn người! Một vạn năm nghìn người đối với một nghìn người, thế nào gã sẽ sợ hãi?
Lẽ nào đối phương một người có thể tiêu diệt mười lăm người phe mình?
Chỉ cần phe mình không hoảng loạn, đối phương tuyệt đối không có bất cứ cơ hội gì, sau khi suy nghĩ rõ ràng, tâm tình của gã bình ổn lại. Đây chính là cơ hội tốt được thưởng, đang lo không có công lao, địch nhân liền đưa công lao đến ngay miệng mình. Nếu mà bỏ lỡ, vậy thì rất có lỗi với chính mình rồi.
Hạ Nam Sơn hạ quyết tâm, không những phải thắng, còn phải thắng được xinh đẹp!
Thần tình Vạn Thần Úy không chút dao động, kinh động địch nhân hắn cũng không chút nào kỳ quái. Địch nhân cũng không phải là kẻ yếu, bọn họ đến được sát đại doanh mới bị phát hiện đã không phải là kết quả tệ nhất.
Nhìn Huyết tường bay tới, huyết quang lưu chuyển ngưng thực như máu thủy, dù cho cách xa như vậy cũng có thể ngửi được một hương vị kỳ dị và gay mũi.
Bộ dáng dữ tợn của Huyết cầm thu hết trong đáy mắt, rang trắng dày đặc nhiễu dịch nhầy sền sệt tanh hôi, con mắt sung huyết chỉ có thèm giết và điên cuồng, càng tới gần càng có thể cảm thụ được huyết tường nguy hiểm và kiên cố.
Vạn Thần Úy khóe miệng hơi hơi xé động, khinh miệt và băng lãnh.
Ánh mắt hắn hướng tới đường chân trời xa xa, ánh sáng mặt trời vừa lên đỏ rực, tràn đầy sinh cơ phồn vinh và phấn chấn. Đường dài phi hành cả ngày trời, tảng sáng xuất phát, nghênh đón ánh sáng mặt trời, đội mặt trời chói chang, cáo biệt tà dương, dấn thân vào màn đêm, tắm rửa tinh huy, lại cùng thái dương tạm biệt.
Một đường mỹ cảnh, cùng sự tuyệt vọng của địch nhân trước khi chết đều là như vậy làm người cảnh đẹp ý vui.
Mỹ cảnh trước lúc đại chiến, quyến rũ nhất.
Hắn nắm thật chặt trọng kiếm trên tay, màu đen vân dực bùng lên quang mang, tốc độ hắn vụt tăng. Tại phía sau hắn, tướng sĩ khác không hẹn mà cùng tăng tốc.
Từng vệt quang ngân vạch ra trong không trung một cái đường vòng cung ưu mỹ, bọn họ bắt đầu bay lên.
Bọn họ xuyên phá tầng mây, bọn họ xuyên phá gió thu, tại hư không cao ngạo tuyệt đỉnh, chân đạp ánh nắng, bỗng dưng lao xuống!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].