Chương 35: Thu hoạch cùng bạo phát
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 3533 chữ
- 2020-05-09 07:39:50
Số từ: 3528
Nguồn: bachngocsach.com
Ngải Huy vung vẫy cánh tay, hắn cảm thấy mình cường tráng đến mức có thể đánh chết một con trâu, Tay nghề của Lâu Lan quả nhiên đáng giá tín nhiệm.
"Lâu Lan, ta phải đi tu luyện rồi."
Trên lưng đã chuẩn bị sẵn lương khô và nước, Ngải Huy vẫy tay với Lâu Lan.
Lâu Lan bùng nổ thành một chùm cát vàng, biến ảo thành một cái bàn tay cát vàng lớn nắm chặt nắm đấm: "Ngải Huy nỗ lực lên."
Ngải Huy ha ha cười ra tiếng, nắm thật chặt ba lô trên vai, đi ra cổng lớn Binh phong đạo trường.
Đi trên đường phố, Ngải Huy rõ ràng cảm giác dòng người đông hơn rất nhiều so với bình thường. Không qua bao lâu hắn liền minh bạch, tuyệt đại đa số những người này đều là học viên từ thành thị khác, đều là tới vì mù chiến. Nghe bọn họ sôi động thảo luận thí dụ như lại gặp được vị cao thủ kia, cái gì thần bí thổ tu, cái gì mà Tổ Diễm.
Ngải Huy nghe không hiểu ra sao, chưa nghe nói qua ai cả, hắn đã sớm quên chuyện mình từng giả mạo thổ tu.
Nhưng mà rất nhanh, hắn nghe đến một chuyện hắn có thể nghe hiểu.
"Nghe nói không? Cốc Thiên Ninh khiêu chiến Đoan Mộc Hoàng Hôn, đáng tiếc Đoan Mộc Hoàng Hôn bởi vì cảm nhiễm phong hàn, vô pháp xuất chiến."
"A, vậy thì quá đáng tiếc rồi! Thực lực của Cốc Thiên Ninh ta đã thấy, mạnh! Bài danh bốn mươi chín tại Cảm Ứng tràng a, đó thế nhưng là cao thủ bài danh trước năm mươi! Hơn nữa là một tên cuồng nhân chiến đấu, Đoan Mộc Hoàng Hôn là đệ nhất thiên tài Tùng Gian thành, đệ tử kiệt xuất nhất của Đoan Mộc gia, tuyệt đối là một trận long tranh hổ đấu a!"
"Cho nên mới nói, không đúng lúc. Lúc đầu, Cốc Thiên Ninh còn tưởng rằng Đoan Mộc Hoàng Hôn là mượn cớ, sau lại mới biết được, hắn xác thực cảm nhiễm phong hàn, đã mấy ngày không đi học."
"Thực sự là đáng tiếc..."
Ngải Huy ở một bên nghe được trong lòng cười nhạt, trong lòng rất là khinh bỉ Đoan Mộc Hoàng Hôn. Cái gì cảm nhiễm phong hàn? Lừa gạt quỷ sao? Nếu không phải là chính tay mình chữa khỏi, khẳng định sẽ bị chuyện ma quỷ này lừa gạt rồi.
Nhìn qua trái lại là hình người cẩu dạng, nhân phẩm thực sự không được.
Vừa đi trong lòng vừa phỉ nhổ Chạng Vạng đồng học mấy câu, không đi ra mười mét, Ngải Huy đã vứt chuyện này lên đến chín tầng mây. Ngải Huy đối với chuyện không có liên quan tới mình thì chưa bao giờ quan tâm, Đoan Mộc Hoàng Hôn tuy rằng là đồng học của mình, nhưng mà tại trong mắt Ngải Huy thì chẳng khác người qua đường là mấy.
Ngải Huy đối với thế giới này tràn đầy bị, xa cách mà đạm mạc, hắn không quan tâm thế giới này thế nào, là hủy diệt hay là phồn vinh, hắn chỉ để ý cái thế giới nho nhỏ này của hắn.
Từ bằng hữu này, đối với Ngải Huy mà nói, có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Mập mạp con buôn keo kiệt tham tài nhát gan sợ chết, kỳ thực nhẹ dạ thiện lương là loại người tốt, khi tại hoang dã, cu-li bị hi sinh cơ bản đều là mập mạp động thủ chôn. Chỉ có mập mạp mới sẽ làm chuyện như vậy, Ngải Huy thì không, hắn cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa.
Hắn chỉ để ý mập mạp, bọn họ là bạn sinh tử.
Mập mạp từng cứu mạng hắn, không chỉ một lần.
Một lần thê thảm nhất, đội ngũ gặp phải một đám hoang thú tập kích. Nguyên tu trong đội ngũ chết phân nửa, cu-li càng là cơ hồ tử thương hầu như không còn, Ngải Huy trọng thương hôn mê, mập mạp run rẩy moi hắn ra từ trong đống người chết. Các Nguyên tu đại nhân đã hoảng rồi, bọn họ chỉ muốn trở về nhanh một chút, không người quản bọn họ, mập mạp cõng hắn cùng theo đội ngũ chạy năm ngày. Năm ngày gầy hai mươi cân, đó là một lần duy nhất mập mạp bị gầy. Sau hôn mê lần đầu tiên hắn mở mắt, tràng cảnh mập mạp ôm hắn gào khóc, hắn vĩnh viễn vô pháp quên.
Bây giờ nhiều thêm cái Lâu Lan, đại khái bởi vì Lâu Lan là Sa ngẫu, Ngải Huy trái lại lòng phòng bị ít đi rất nhiều.
Hắn cảm thấy như vậy rất tốt, như vậy hắn là có thể đem tất cả tinh lực đều đặt ở tu luyện. Thế giới của hắn là nhỏ như thế, thế giới của hắn chỉ cần lớn như vậy.
Ra khỏi Tùng Gian thành, Ngải Huy đi rất nhanh, không có người chú ý tới thiếu niên cõng bao bố cũ nát này. Tuy rằng vừa mới kiếm được khoản lớn ba mươi lăm vạn, nhưng mà Ngải Huy không nỡ dùng, bao bố cũ vẫn là bao bố cũ, lương khô vẫn là bánh nướng áp chảo vừa cứng vừa khô.
Còn rất nhiều lúc cần dùng tới tiền a, mù chiến lần này cũng làm cho Ngải Huy minh bạch, ý nghĩ dùng mù chiến kiếm tiền là ngây thơ cỡ nào. Dù cho hắn cùng Lâu Lan liên thủ, thắng lợi lần trước đều là may mắn trong may mắn. May mắn như vậy không có khả năng lại phát sinh lần nữa, hiện tại mù chiến ở Tùng Gian thành nổi danh gần xa, cao thủ tràn vào càng ngày càng nhiều, khả năng hắn thắng lợi đã càng ngày càng nhỏ.
Lúc trước, hắn có thể ỷ vào việc quen thuộc đánh đêm để chiếm ưu thế, nhưng mà tại trước mặt các loại công pháp kỳ diệu cùng nguyên lực tuyệt đối, điểm ấy kinh nghiệm của mình là bé nhỏ không đáng kể cỡ nào.
Vô luận lúc nào, kinh nghiệm vĩnh viễn đều thay thế không được thực lực, bằng không hắn cũng không cần tới Cảm Ứng tràng học tập.
Khi đi nhanh đến Huyền Kim tháp, gặp đến hai vị cảnh vệ bản thành, nhắc nhở hắn Huyền Kim tháp có dã thú thường lui tới, chú ý an toàn. Ngải Huy có chút kinh ngạc, mới mấy ngày không có tới, thì đã có dã thú thường lui tới. Hắn vẫn là biểu thị liễu cảm tạ với hảo ý của đối phương.
Xem ra mình phải cẩn thận rồi, Ngải Huy xốc lên tinh thần, hắn là người từng lăn lộn hoang dã, tự nhiên sẽ không có chút sơ ý nào.
Đến được Huyền Kim tháp, Ngải Huy cẩn thận dò xét hoàn cảnh xung quanh một phen, không có biến hóa gì so với lúc mình ly khai a. Không có trông thấy có vết tích dã thú a, Ngải Huy có phần nghi hoặc.
Tuy rằng không biết những cảnh vệ kia là phán đoán như thế nào, nhưng mà Ngải Huy càng tín nhiệm vào phán đoán của bản thân, tại phương diện này hắn kinh nghiệm phong phú.
Lôi Bả Lỏa Lưng thiết giáp giấu kỹ của mình ra, nhìn thấy Lỏa Lưng thiết giáp bình yên vô sự, Ngải Huy yên lòng. Bộ Lỏa Lưng thiết giáp này phí không ít tiền, được coi là tài sản trọng yếu của hắn.
Mặc thiết giáp vào, quấn xích sắt lên, Ngải Huy bắt đầu tu luyện đặc biệt đặc sắc của hắn.
Khi Ngải Huy lại lần nữa thả người nhảy vào Huyền Kim tháp, hắn liền cảm thụ được điểm không giống với lúc trước. Kim phong y nguyên thâm nhập thấu xương, nhưng đau đớn do tơ bạc Kim nguyên mang đến lại nhỏ hơn rất nhiều so với trước.
Điều này khiến cho Ngải Huy chú ý, sau khi tỉ mỉ cảm thụ cùng quan sát, hắn mới phát hiện cơ nhục của mình có chút biến hóa rất nhỏ. Cơ nhục của hắn trở nên càng thêm cứng cỏi, phẩm chất trở nên càng thêm tinh mịn. Nguyên bản cơ nhục của hắn tựa như rơm rạ, tơ bạc Kim nguyên tựa như cương châm, khi rót vào trong cơ thể thì hắn đau đớn vô cùng. Bây giờ cơ nhục hắn trở nên càng thêm cứng cỏi, tựa như rơm rạ biến thành trúc ti, tự nhiên bớt đau đớn đi rất nhiều.
Kim nguyên lực ẩn chứa bên trong tơ bạc Kim nguyên cô đọng hơn rất nhiều so với Kim nguyên lực bình thường, đối với hiệu quả tăng lên cơ nhục càng thêm rõ ràng hơn Kim nguyên lực bình thường.
Điều này làm cho Ngải Huy cảm thấy phấn chấn, hắn biết rõ mình tìm đúng đường rồi.
Lực hòa hợp không đủ, nhưng mà khả năng chịu đựng tương đối mạnh, tuy rằng hiệu suất hấp thu không cao, nhưng lại có thể hấp thu nguyên lực càng cao giai. Nguyên lực càng cao giai, hiệu quả đối với việc rèn luyện thân thể càng thêm xuất sắc.
Không có gì so với tìm được con đường riêng cho mình càng làm cho người hưng phấn.
Lần này Ngải Huy kiên trì được thời gian dài hơn trước đây.
Cuộc sống lập tức trở nên phong phú, tu luyện vốn khô khan, Ngải Huy nhưng là cam nguyện.
Không quản là hấp thu nguyên lực, hay là 【 Ngư củng bối 】, hắn đều tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ. Trước đây, Ngải Huy chỉ【 Ngư củng bối 】để chấn tan tơ bạc Kim nguyên trong cơ thể, nhưng mà mù chiến lần trước lại giúp hắn ý thức được, một chiêu này nếu như luyện được tốt, uy lực rất mạnh.
Thân có tuyệt học, cao thủ mở ra lưỡng cung cũng bị mình dùng【 Ngư củng bối 】 đụng đến hôn mê.
Tuyệt đối là một chiêu mạnh nhất của mình!
Ngải Huy mang theo lương khô tròn một tháng, còn tìm được một chỗ nguồn nước ở ngoài ba dặm. Hắn bắt đầu không ngày không đêm, tại nơi Huyền Kim tháp hẻo lánh không người này, cần cù luyện không ngừng.
Với hắn mà nói, đây không phải là khổ luyện. Không có người biết rõ, khi hắn tại hoang dã, hắn khát vọng có thể không quản bất cứ chuyện gì để nhất tâm tu luyện đến cỡ nào.
Quá hạnh phúc rồi!
Cảm giác mỗi một ngày có thể khua vẫy mồ hôi, thật quá hạnh phúc rồi!
Mỗi một ngày cảm thụ được mình tiến bộ, tiến bộ rất nhỏ rất nhỏ, nhưng mà rất kiên định, rất có cảm giác thành tựu.
Đúng vậy, thế giới của hắn chính là nhỏ như thế, chưa từng nghĩ tới cứu vớt thế giới, không nghĩ tới làm đại anh hùng, mỗi ngày cứ kiên định tu luyện như thế, không cần lo lắng dã thú tập kích, không cần lo lắng ngày mai đi làm gì, cuộc sống như vậy còn không hạnh phúc sao?
Hắn nghĩ không ra cuộc sống hạnh phúc hơn là như thế nào, hắn hận không thể một mực được sinh hoạt như hiện tại vậy.
Một tháng thời gian chìm đắm tại trong tu luyện như thế, đối với Ngải Huy mà nói, tựa như nháy mắt. Thẳng đến khi hắn lại lần nữa mò vào bao bố cũ, mò không được gì, hắn mới ý thức được, một tháng thời gian đã trôi qua rồi.
Một tháng thời gian, Ngải Huy không có lãng phí một giây.
Hắn cởi Lỏa Lưng thiết giáp, đầy mặt kinh ngạc. Hắn tiến bộ thật lớn, ngay cả hắn cũng có phần không thể tin được.
Dưới ánh mặt trời, da mình mơ hồ trôi nổi một tầng sáng bóng nhàn nhạt như kim loại. Hiện tượng như vậy, hắn cũng từng thấy trên người nguyên tu đại nhân, nhưng hắn cho rằng đó là nguyên tu đại nhân chân chính.
Da dẻ hắn trở nên càng thêm cứng rắn, hắn thử dùng một miếng đá cạnh bén nhọn vạch một cái, chỉ để lại một vết nhạt. Lực lượng của hắn có tăng trưởng rõ ràng, cơ nhục được Kim nguyên lực rèn luyện qua, có thể bạo phát ra lực lượng càng cường đại.
Trước nay lực lượng của hắn không nhỏ, bây giờ, lực lượng trở nên càng thêm kinh người. Tại tình huống không sử dụng nguyên lực, lực lượng của hắn tăng cường ước chừng năm thành.
Nguyên lực trong cơ thể tăng trưởng càng thêm rõ ràng, trước đây nguyên lực đều là nhỏ như sợi tóc, hiện tại nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy đã lớn mạnh giống như cây tăm.
Nguyên lực tăng trưởng giúp cho sức chiến đấu của Ngải Huy tăng trưởng về mọi mặt.
【 Ngư củng bối 】 của hắn có uy lực lớn hơn rất nhiều so với trước đây, theo một mảng lớn Huyền Kim tháp lõm vào kia là có thể thấy rõ. Lần trước vách Huyền Kim tháp tuy rằng lõm vào, nhưng mà dùng mắt thường thì phải tiến đến gần mới có thể thấy được. Mà bây giờ, nơi lõm vào phi thường rõ ràng, dễ dàng có thể phát hiện.
Dựa theo tốc độ như vậy, tiếp qua hai tháng, Ngải Huy cảm thấy mình đã có thể nếm thử xông phủ môn.
Hiện tại Ngải Huy đối với xông phủ môn trái lại không có bức thiết, bởi vì hắn có thể cảm giác được mình tiến bộ. Rèn luyện thân thể còn chưa có đạt đến bình cảnh, hắn cũng không nóng nảy. Kinh lịch hoang dã nói cho hắn, một cái thân thể cường tráng, vô luận tại lúc nào đều là phi thường cần thiết.
Hắn gặp qua một ít nguyên tu đại nhân, tuy rằng nguyên lực thâm hậu, nhưng mà bởi thân thể gầy yếu nên hi sinh tại hoang dã.
Nếu hiện tại đã có điều kiện như vậy, vì cái gì không đem thân thể của mình mài dũa cho càng thêm cường tráng? Biết rõ con đường của mình không có sai, lòng gấp gáp của Ngải Huy liền ổn định lại. Hắn xem qua nhiều kiếm điển như vậy, nhưng mà những kiếm điển của đại phái kia không cai 1nào mà không nhấn mạnh sự trọng yếu của cơ sở, những kiếm phái truyền thừa vạn năm kia mỗi cái đều như thế, hẳn là rất có đạo lý.
Bỗng nhiên nghĩ đến Bổ nguyên thang của Lâu Lan, tức thì miệng Ngải Huy tràn trề nước bọt, như một cơn gió phóng về Tùng Gian thành.
Hắn không biết một tháng thời gian, bên ngoài đã phát sinh trời long đất lở.
Tổ Diễm bị thua, bế quan khổ tu, gã lập ra chiến thư với vị thần bí thổ tu kia, ước định nửa năm sau nhất quyết phân cao thấp. Chiến thư dán đầy các phân viện của Cảm Ứng tràng tại mỗi một tọa thành thị.
Sư Tuyết Mạn cũng đang khổ tu, nàng cảm thấy thực lực của mình còn chưa đủ đánh bại địch nhân của mình, vì ma luyện chiến lực, nàng thu xếp bế quan càng thêm gian khổ.
Tùng Gian thành trở thành thành thị chạm tay có thể bỏng tại toàn bộ Cảm Ứng tràng, phong cách mù chiến bay khắp Cảm Ứng tràng, loại thi đấu hoàn toàn mới này hấp dẫn toàn bộ Cảm Ứng tràng hứng thú. Ngay cả các phu tử bình thường tại lúc lên lớp, cũng giảng giải kỹ xảo mù chiến, một ít trường học khứu giác linh mẫn suy nghĩ tiến bộ, thậm chí đang chuẩn bị mở chương trình học mù chiến.
Nhưng mà một tháng thời gian này, toàn bộ Tùng Gian thành, danh tiếng vang dội nhất chỉ thuộc về một người, đó chính là Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn được xưng là đệ nhất thiên tài Tùng Gian thành, một trong những thiên tài được xem trọng nhất trong giới tân sinh này, cũng là học viên duy nhất trong số học sinh ở Tùng Gian thành tương đối có danh tiếng.
Theo mù chiến tại Tùng Gian thành hấp dẫn lượng lớn cao thủ nơi khác, Tùng Gian thành cao thủ tập hợp, tự nhiên có người nghĩ đến khiêu chiến Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đặc biệt Đoan Mộc Hoàng Hôn cự tuyệt Cốc Thiên Ninh khiêu chiến, cố nhiên có cớ cảm nhiễm phong hàn, nhưng mà rất nhiều người còn là coi thường Đoan Mộc Hoàng Hôn, không quá xem trọng. Thậm chí có rất nhiều lời đồn đãi về Đoan Mộc Hoàng Hôn là miệng cọp gan thỏ, dẫn đến rất nhiều học viên muốn dương danh dồn dập khiêu chiến Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Vì vậy, Đoan Mộc Hoàng Hôn bạo phát!
Tại trong vòng một tuần lễ, liên tục đánh bại chín vị học viên từ năm tư trở lên, tức thì lời đồn đãi lập tức ngừng hẳn.
Nhưng mà đó vẻn vẹn chỉ là cái bắt đầu, nghẹn đầy bụng lửa, Đoan Mộc Hoàng Hôn không thỏa mãn chiến quả như vậy, đến tuần thứ hai, gã chủ động đi tới mỗi cái đạo tràng, khiêu chiến mỗi cái đại cao thủ.
Một tuần lễ mười lăm trận thắng liên tiếp!
Trong đó thậm chí có một vị cao thủ mở ra lục cung, chiến tích kinh khủng như thế lập tức khiến thanh danh Đoan Mộc Hoàng Hôn vang vọng Cảm Ứng tràng.
Nhưng mà giết đỏ cả mắt rồi, Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn không có chút ý buông tay nào.
Tuần thứ 3, gã đánh ra Tùng Gian thành, khiêu chiến bài danh thứ bốn mươi chín Cảm Ứng tràng - Cốc Thiên Ninh, khiêu chiến bài danh thứ ba mươi ba - Thôi Chí Viễn, khiêu chiến thứ hai mươi lăm - Phó Hoa, chiến tích toàn thắng!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Cảm Ứng tràng vì đó thất thanh.
Tại trong bảng bài danh Cảm Ứng tràng mới nhất, gã xếp ở vị trí trên cao - thứ mười bảy, trở thành vị tân sinh năm nhất duy nhất bài danh trước hai mươi, cũng thành là nhân vật lĩnh quân trong tân sinh năm nay.
Tại trong lịch sử Cảm Ứng tràng, tân sinh năm nhất liền có thể đạt được vị trí cao như thế là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Quang mang vạn trượng, Đoan Mộc Hoàng Hôn là lấy chiến tích mộng ảo như thế nhảy trở thành hàng ngũ cường giả cao nhất tại Cảm Ứng tràng. Tài hoa cùng thiên phú kinh người của gã thậm chí kinh động cao tầng Cảm Ứng tràng. Vì có thể giúp gã tiếp thu chỉ đạo tốt hơn, Cảm Ứng tràng cho phép gã lên thẳng cao giai học khu.
Vô số trường học cao giai học khu nghe tin lập tức hành động, thừa dịp Đoan Mộc Hoàng Hôn còn chưa trở lại Tùng Gian viện, chặn lại giữa đường, lấy các loại điều kiện hậu đãi, hi vọng lôi kéo được vị thiếu niên thiên tài trăm năm khó gặp này.
Nhưng mà làm cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là Đoan Mộc Hoàng Hôn cự tuyệt hết thảy.
Đoan Mộc Hoàng Hôn phát biểu công khai thanh minh, công bố chỉ sẽ lưu lại Tùng Gian viện, chỉ nguyện ý tiếp thu Hứa phu tử chỉ đạo.
Kết quả này là người nào cũng không có nghĩ đến, khiến toàn bộ Cảm Ứng tràng lại lần nữa thất thanh. Nhưng mà lần này, mọi người đối với Đoan Mộc Hoàng Hôn có đánh giá cao hơn rất nhiều, cho rằng người này có phong cách của cổ hiền, không quên cội nguồn cảm tình.
Hình tượng rực rỡ của Đoan Mộc Hoàng Hôn lại lần nữa thăng hoa. Dung mạo gã anh tuấn, khí chất tà mị, trời sinh mang theo lãnh khốc, lập tức biến thành tình nhân trong mộng của các thiếu nữ Cảm Ứng tràng. Vô số thiếu nữ ly khai phân viện, theo Đoan Mộc Hoàng Hôn khiêu chiến cao thủ mỗi cái lộ.
Vô luận gã đi ở nơi nào đều kéo theo vô số mỹ nữ.
Tùng Gian viện trước đây không có tiếng tăm gì, giờ danh tiếng vụt lên, trở thành đối tượng ước ao của phân viện ở mỗi cái thành.
Mà hôm nay, là ngày Đoan Mộc Hoàng Hôn trở lại Tùng Gian thành.